Nhìn thấy Úy Trì Cung liền đau đầu, nhi tử ông ta sinh cho ông ta sáu đứa tôn tử, sáu đứa này không bằng cha nó, Úy Trì Bảo Lâm tốt xấu gì còn theo kịp tiết tấu của thư viện, sáu đứa tôn tử này không biết một cái gì.

Hứa Kính Tông tinh như ma, thấy Úy Trì Cung xấu hổ đi tới biết ngay:

- Hai cái danh ngạch của ngươi toi rồi.

Rồi chuồn luôn.

Úy Trì Cung thấy bốn xung quanh không có ai mới nhỏ giọng nói:

- Vừa rồi thấy bệ hạ nên không dám tới, sao, có lấy được hạn ngạch không? Sốt ruột chết đi được.

Vân Diệp thở dài lấy ra hai bức thư trúng tuyển còn để trống:

- Bị Nguyên Chương tiên sinh mắng cho một trận, cứ thế này không được, Tiểu Hoa cũng có thể coi là có tài trong thư viện, Hóa Chủ là tinh anh trong tinh anh, sao bọn nhóc lại không bị cữu cữu và mẫu thân ảnh hưởng chút nào.

Úy Trì Cung cười ha hả như đắc ý lắm, lấy văn thư nhét vào ống tay áo:

- Con cháu Úy Trì gia là thế, sức khỏe vô cùng, nhưng học hành hơi chậm, giống cữu cữu và mẫu thân nó thì không phải trẻ nhà Úy Trì gia, ha ha ha, không nói nữa, có thúc thúc ngươi chiếu cố, thế nào chúng cũng thành nhân tài.

Vân Diệp sầu thối ruột, Úy Trì gia còn bốn tên tiểu tử nữa, ông ta sở dĩ đi vội như vậy là muốn xem tiểu nương tử trong thư viện cho đám con cháu nhà mình, hiện giờ ông ta một lòng cho rằng, nhà mình cưới tức phụ, nhất định phải là nữ tử thư viện.

Về tới nhà thấy khách khứa ngồi đầy phòng khách, toàn là bộ hạ cũ, Lại Truyền Phong cúi lạy sắp rạp tới tận đất, không vì con, đừng hòng ông ta khiêm nhường như vậy.

Vân Diệp lấy ra một xấp văn thư trúng tuyển đập lên bàn, thở dài:

- Các ngươi tự chia đi, ta giúp các ngươi mấy chục năm trời, sao tới giờ vẫn như thế? Nói cho cùng học vấn phải học thật, cứ thế này thành lười nhác...

Chẳng biết đám người đó có nghe lọt không, chắc là không, chưa nói hết mà trong phòng khách đã chẳng còn ai.

Tân Nguyệt đi ra n ói:

- Thế này còn đỡ đấy, những năm chàng không có nhà, đám phụ nhân tới khóc lóc van nài, thiếp tìm gia gia xin, bị gia gia mắng suốt. Con nhà ta đều thi vào, chàng nói xem đám người này sao không tiến bộ chút nào? Vân Diệp thở dài:

- Bọn họ sắp bị xã hội Đại Đường đào thải rồi, toàn là bộ hạ theo ta chinh nam phạt bắc, không có thời gian quản gia, giúp được dù vứt cái thể diện này đi ta cũng phải giúp.

Thư viện phong tỏa mười ngày, không cho người không liên quan vào, Vân gia trang tử ngoài thành Ngọc Sơn chật kín học tử và gia trưởng nóng ruột, nhìn bọn họ vươn cổ n hìn về phía thư viện, lão nông trong trang thường lấy rượu ra mời họ uống một chén.

- Đừng nóng vội, hơn vạn học tử cơ mà, yên tâm mà ngồi xuống uống chén rượu đi, đám nhóc thi xong rồi, sốt ruột làm được gì đâu, dù làm sao cũng chẳng sửa lại được, bệ hạ cũng không có khả năng đó. Uống đi.

Trời tháng năm lão nông đi chân trần, tay đưa chén rượu xuống, uống cạn, đợi khi sĩ tử ngạc nhiên hỏi lão nong vì sao hiểu rõ chuyện khảo thi như thế, lão nông đắc ý nói:

- Tiểu tử trong nhà chịu khó, mười năm trước thi vào thư viện, được giữ lại làm trợ giáo, vênh lắm, lão hán mấy lần muốn đi tới thư viện xem nó chắm bài, bị nó mắng một trận, nói vệ hạ cũng không được tùy tiện vào...

Đó chỉ là câu nói chơi thôi, hiện Lý Nhị và Trường Tôn thị được Vân Diệp tháp tùng đi xem xét từng gian phòng, mỗi phòng đều mở rộng cửa, bên trong bốn tiên sinh, đang phê duyệt bài.

Lý Nhị định chặn một thư lại, Vân Diệp vội ngăn cản:

- Bệ hạ, bài thi mới chỉ chấm một nửa, nếu bệ hạ ngăn thư lại sẽ làm lỡ tiết tấu, không bằng đợi tới cuối quy trình hẵng xem.

- Tiết tấu, thế là sao? 

Lý Nhị quay đầu lại hỏi Vân Diệp đang đẩy xe:

- Mỗi tiên sinh trong thời gian cố định chấm bao nhiêu bài đều có tính, toàn bộ bài thi đi qua trước mặt các tiên sinh một lượt như nước chảy, như thế có thể dùng thời gian ngắn nhất làm được nhiều việc nhất, bệ hạ phải am hiểu mới đúng, xưởng thuốc nổ làm dây chuyển kiểu này mà.

Lý Nhị gật gù hiểu ra:

- Té ra thế, thôi được chúng ta ra ao xem vậy.

Càng tới cuối tuổi tiên sinh càng cao, quan chức càng cao, một số bài thi đặc thù do mấy vị lão tiên sinh định đoạt.

Nguyên Chương tiên sinh là người ra kết luận cuối cùng, cho nên Vân Diệp đưa thẳng phu phụ hoàng đế tới phòng ông, Lý Nhị đi vào, Nguyên Chương vẫn không ngẩng đầu lên, tưởng là thư lại, đẩy ấm trà, ý bảo thư lại cho thêm nước.

Vân Diệp nào dám để Lý Nhị làm việc này, vội đi tới đón lấy, thay trà thêm nước, đặt ở chỗ thuận tay ông ta.

Nguyên Chương ngẩng đầu lên thấy Vân Diệp, lập tức nhíu mày:

- Ngươi tới làm gì? Không cần quản chuyện bên ngoài sao?

Hoàng đế đang đọc bài thi trong góc nói:

- Tiên sinh quá nghiêm khắc rồi, Vân Diệp tuy khéo léo, nhưng đối đãi với học vấn rất nghiêm khắc, không cần phải như thế.

Nguyên Chương thấy cả đế hậu có mặt vội đứng dậy thi lễ:

- Lão thần lẫn cẩn, không thấy bệ hạ tới, thật thất lễ.

- Tiên sinh vì nước mà cần mẫn tới quên mình, phải là trẫm cảm tạ mới tới, tiên sinh tuổi cao rồi, bỏ qua lễ nghi rườm rà đi.Trẫm chỉ thắc mắc bài thì này văn chương không tệ, sao cùng bị đánh trượt? Chẳng lẽ tiêu chuẩn của thư viện cao tới thế?

Nguyên Chương lắc đầu:

- Bệ hạ nói bài thơ " Thông mã thiết liên tiền, trường an hiệp thiếu niên. Đế kỳ bình nhược thủy, quan lộ trực như huyền. Dạ ngọc trang xa trục, thu kim chú mã tiên. Phong sương đãn tự bảo, cùng đạt nhâm hoàng thiên. "?

- Nếu là người này, thư viện tất nhiên phải đánh trượt, bài thơ này đầy quý khí, đọc vang vang thuận miệng, đúng là tác phẩm hay. Nhưng thư viện không coi trọng thi từ, mà coi trọng chính luận, trả lời râu ông nọ cắm cằm bà kia, mong dựa vào một bài thơ mở cánh cửa thư viện sao?

Lý Nhị đặt bài thi xuống thở dài:

- Tài tình như thế lại không vào được thư viện, chính luận chẳng lẽ không thể vào thư viện mới học sao?

Thế này là hoàng đế nói đỡ cho sĩ tử đó rồi, rất hiếm có.

- Không được! Nếu người này hơi quan tâm một chút tới triều chính, lưu ý một chút tới nỗ khổ bách tính, hoặc có kiến giải về công nông thương đều được. Đáng tiếc, lão thần không thấy điều đó trong văn chương của hắn, học sinh thư viện đều phải có tài để dùng, không nhận nhân tài chuyên môn ca ngợi công đức.

Lý Nhị không ngờ Nguyên Chương lại từ chối mình dứt khoát như vậy, lòng rất không vui. Trường Tôn thị nhoẻn miệng cười lấy một bài thi thượng đẳng xem kỹ, xem xong đưa cho hoàng đế, nói:

- Bài thượng đẳng quả nhiên không tầm thường, kiến thức mới mẻ, ngay cả thiếp thân cũng muốn gặp.

Lý Nhị nhận lấy lẩm bẩm đọc:

- Tiền từ khi sinh ra đã có sức mạnh thần kỳ. Ta xấu xí vô cùng, nhưng tiền có thể mua cho ta nữ nhân mỹ lệ nhất. Ta bị què, nhưng tiền có thể mua cho ta trăm cái chân, che lấp khuyết điểm.

- Ta là kẻ độc ác, vô đạo đức, bất lương, xảo trá, nhưng tiền được tôn kính, vì thế ta cũng được tôn kính...

Lý Nhị đọc xong ngớ ra, ông ta hiểu vì sao hoàng hậu nói thế với giọng điệu kỳ quái rồi, tên này là kẻ hám tiền, là tên khốn kiếp, là tên tiểu nhân vô sỉ tới cực điểm.

Nguyên Chương tiên sinh lại cười khà khà nói:

- Bệ hạ đừng nên bị luận điệu kinh thế hãi tục của hắn làm nhầm lẫn, trong đó có một đoạn:" Không có tiền, chúng ta không cần sản xuất quá nhiều lương thực, không cần săn quá nhiều thú, không cần làm quá nhiều đồ đạc, tóm lại tiền là cánh buồm đưa thế giới tiến lên."

- Bệ hạ xem, đây kỳ thực là bản chất của tiền, đạo lý thiếu niên này nói tuy non nớt, chói tai, nhưng đế quốc cần đủ loại nhân tài, người đúc từ một khuôn ra không phải là nhân tài.

- Vi thần cho rằng đám quỷ keo kiệt có thể tới kho tiền, đám thao thao bất tuyệt đi Hồng lư tự, đám dũng cảm lên tiếng thì làm ngôn quan. Còn về tên tiểu tử này, qua thư viện dạy bảo, có thể đi kiếm tiền cho đế quốc, chỉ có người yêu tiền tới tận xương mới có tư cách bình luận tiền, mới có nhận thức mới về tiền.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện