Khi Tân Nguyệt tỉnh lại thấy mình đang nằm trên lưng trượng phu, đôi bàn tay ấm áp nâng bắp đùi mình, làm nàng hơi xấu hổ.

Vân Diệp thấy lão bà đã tỉnh, véo đùi nàng một cái, cười khẽ.

Sơn cốc chỉ có hai người làm Tân Nguyệt lớn gan hơn, há mồm cắn tai trượng phu, không nỡ cắn mạnh, nhiều nhất coi như ngậm.

- Nàng bị rắn cắn, không sao cả, rắn không có độc, ta lấy nước rửa cho nàng rồi, về tới nhà dùng rượu rửa lần nữa là không vấn đề gì. 

Tân Nguyệt không nghe thấy trượng phu nói gì, chỉ cảm thụ da thịt hai người cọ xát vào nhau, làm nàng thấy vô cùng dễ chịu, hai tay quấn lấy cổ trượng phu, nghiêng đầu ngắm trăng.

Tối nay trăng rất sáng, không lớn, chưa tròn hẳn, nhưng cực sáng, ánh trăng chiếu tới đâu mặt đất thành một vùng sáng.

Côn trùng trong sơn cốc vốn kêu râm ran, vì sợ bước chân nặng nề của trượng phu đều ngậm miệng lại.

- Nặng lên không ít.

Tân Nguyệt biết trượng phu đã mệt, nhưng nàng không muốn xuống, ôm thật chặt nói:

- Thiếp tiến môn cũng do chàng cõng, sao lúc ấy không nói.

- Khi đó ta là tên tiểu tử nghèo, có tức phụ để cõng về là không tệ rồi, còn kén chọn gì nữa, mang vào động phòng mới là chuyện chính, bao năm qua nuôi nàng rất là chắc thịt, ha ha ha...

Nhớ tới lúc thành thân, Tân Nguyệt cũng cười, khi ấy tóc mình vừa đen vừa dày, búi thế nào cũng chẳng thành tóc phụ nhân. Thẩm thẩm tức lên lấy ba cái lược gài lên đầu mới thuần phục được mái tóc...

- Vừa rồi giúp nàng rửa chân dưới ánh trăng, kết quả thú tính bùng phát, sờ mó khắp một lượt, ha ha ha, ai bảo bao năm qua nàng bọc mình kín mín như thế, lên giường ngủ còn mặc áo trên, còn thắt nút, phòng ta như phòng trộm... Hôm nay coi như được sờ đã tay rồi...

Tân Nguyệt thở dài:

- Phụ nhân nhà khác tới tuổi này là phu quân không đụng tới nữa, nhiều người dựa vào nhặt đỗ trải qua đêm dài, nữ thư nói, phụ nhân ở tuổi này không nên có tà niệm.

- Nói vớ vẩn, sau đó đều biến thành biến thái à? Còn nam nhân nhà mình đi kiếm nữ nhân nhỏ hơn? Đừng tin mấy lời thối tha đó, cưới lão bà về mà chỉ dùng hai mươi năm thì lỗ vốn.

Tân Nguyệt thẹn quá đánh trượng phu một cái, nhưng ôm càng chặt hơn. Vân Diệp rảo bước, phía trước có con suối nhỏ, chân Tân Nguyệt cần rửa lần nữa, nước suối lạnh cũng giúp giảm sưng.

Nghe tiếng thở nặng nề của trượng phu, Tân Nguyệt muốn xuống, nhưng Vân Diệp ngăn cản:

- Cứ nằm đó, người mập mập dễ chịu lắm, nàng nói xem nếu chúng ta lại sinh cho Thọ Nhi một tiểu đệ nữa thì vẻ mặt nó sẽ thế nào? Tân Nguyệt phì cười, cái tính này của trượng phu thật không sửa nổi, có điều người như vậy mới hiếm. Chứ hoàng đế cũng thấy hai người rồi, chẳng qua chỉ đến thế.

Nước suối mát lạnh rưới lên vết thương nóng rát, dễ chịu vô cùng. Tân Nguyệt nhìn trượng phu mồ hôi đầm đìa rửa vết thương cho mình, đưa tay ra hứng lấy mồ hôi, đặt trong lòng bàn tay nhìn, chẳng bao lâu mồ hôi biến mất, tựa hồ thấm vào lòng bàn tay mình, người ta nói phu thê nhất thể, xem ra không sai.

Cuối con suối là nhà, Tân Nguyệt nhìn thấy Tiểu Miêu đốt đèn lồng đi tìm, trong lòng hơi tức giận, không biết vì sao tóm lại càng ngày càng giận, làm hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Vân Diệp nhìn thấu tâm tư của Tân Nguyệt, vỗ chân nàng một cái, cẩn thận giúp nàng đi giày, cõng nàng lên, đi về phía Tiểu Miêu:

- Không cần tìm nữa, về rồi. 

Tiểu Miêu tinh mắt nhìn ngay thấy khăn tay buộc chân Tân Nguyệt, vội hỏi:

- Tỷ tỷ bị thương à?

- Bị rắn cắn, may không phải rắn độc, bị ta bắt rồi, mai lột da nấu canh, dám cắn lão bà của ta, phản rồi.

Tiểu Miêu xuất hiện, Tân Nguyệt mất hứng nói chuyện, chỉ ậm ừ một tiếng đáp lại lời hỏi thăm của Tiểu Miêu. Khi Tiểu Miêu nói mai đi bắt dế mèn với phu quân, bị Tân Nguyệt dứt khoát từ chối, mai nàng vẫn muốn đi.

Ngày hôm sau gà gáy, Linh Đang đốt lửa nấu cơm, người Vân gia nhất trí cho rằng, Vân Diệp sở dĩ thích sống trong núi hoang là vì hoài niệm cuộc sống khi ở bên tổ sư gia, cho nên mỗi năm Vân Diệp và bốn lão bà cùng đám con vào núi sâu, tự bổ củi, nuôi ngựa, đun nước, làm cơm, trừ gia tướng thủ vệ đằng xa thì không có phó nhân nào nữa, đây đã thành thông lệ.

Vân Lộ và Vân Hương đã thành hai đại khuê nữ xinh đẹp, sáng sáng xách giỏ dẫn đệ đệ bốn tuổi đi hái cỏ linh lăng, thứ này chẳng những động vật thích ăn mà người cũng thích, cả nhà Vân Diệp đều thích trộn vào cơm, chỉ có Vượng Tài không thích ăn.

Tân Nguyệt hiếm khi ngủ nướng một lần, tối qua phu thê hứng trí rất cao, người mỏi mệt, đây không phải đại trạch Vân gia, không cần tuân thủ quy củ.

Sáng sớm tất nhiên phải giúp lão bà báo thù rửa hận, ở hoang sơn thế này ăn thịt rắn chẳng phải lần đầu, Na Nhật Mộ là chuyên gia lột da, dùng cái dao nhỏ khảm đầy ngọc thạch rạch một vết thương chữ T ở cổ rắng, lấy móng tay dài dễ dàng lột da. Linh Đang bịt mắt không dám nhìn, Tiểu Miêu thì chẳng hề có cảm giác gì.

Nấu canh rắn là công việc tinh tế, nên phải do đích thân Vân Diệp làm. Khuê nữ đã trở về, giỏ đầy linh lăng xanh mướt, váy hoa của Vân Lộ xẻ tới hông, lộ ra cái chân trắng bóc, ướt nửa bên người, một tay xách giỏ, một tay nhéo tai Vân Lôi.

Vân Diệp mỉm cười, phong cách khuê nữ tiểu hộ nông gia của Vân Lộ trông vô cùng chất phác, khuê nữ như thế mới khiến người ta thích.

- Tứ nương, Tiểu Lôi không chịu đi đường đàng hoàng, cứ nhảy xuống suối.

Thủ đoạn dạy con của Tiểu Miêu vô cùng đơn giản, xách Vân Lôi lên đánh mạnh vào mông, đó là toàn bộ thủ đoạn của nàng, Vân Lôi không sợ từ lâu rồi, giận dỗi xoa mông, lại xoa tai mấy cái rồi chạy tới bên Vân Diệp đòi ăn.

Mẫu thân đã ra uy, phụ thân không thể đánh mắng nữa, Vân Diệp dẫn nhi tử về phòng thay y phục, vừa mới cởi sạch quần áo chú nhóc, chuẩn bị lấy khăn lông lau người thì Lý Thái đi vào, tên này có một bản lĩnh mà người thường không bì kịp, đó là luôn tới vào lúc Vân gia có món ăn ngon.

Lý Thái búng trym Vân Lôi một cái:

- Đường đường mãnh tướng vô địch, Sở quốc công, học tông một đời lại đi làm chuyện chỉ phụ nhân mới làm, may mà thiên hạ không biết, nếu không sẽ mắng ngươi.

Vân Diệp khinh bỉ nói:

- Đây mới là chuyện ta nên làm, còn tung hoành sa trường, đấu đá trên triều, thao thao bất tuyệt ở thư viện là chuyện của đám rảnh rỗi không có gì làm.

- Ha ha ha, đúng là thả ngựa nam sơn, đao thương vào kho rồi. Nói thật, Hi Mạt Đế Á bảo ta tới hỏi khi nào ngươi gả Hương Nhi qua, nhi tử ta đã mười sáu, Hương Nhi đã mười bảy, tới lúc rồi.

Vân Diệp rất lâu sau mới thở dài:

- Thằng con lai của ngươi nhất định phải cưới Hương Nhi à?

Lý Thái ghét nhất là câu này, tóm cổ áo Vân Diệp nói văng nước bọt:

- Đại khuê nữ của ngươi không phải con lai à? Bằng vào cái gì nói con ta?

- Khác nhau, Tiểu Mộ được chính Nhan lão tiên sinh thừa nhận là khuê nữ Hán gia, nhi tử ngươi không có lá bùa hộ thân này, tới khi bọn chúng thành thân, sinh ra cho ta đứa ngoại tôn mắt lam, người ta sẽ nghi ngờ huyết thống Vân gia. Ta muốn gây dựng Vân gia thành đại tộc, huyết thống không thể loạn.

Lý Thái buông Vân Diệp ra:

- Cũng phải, ngươi nói ta đi đâu tìm người chứng minh huyết thống cho con ta, phụ hoàng, đại ca ta không được, tới giờ người ta vẫn nói nhà ta là người Tiên Ti.

- Đồ ngốc, lão khốn Viên Thủ Thành hồi sinh rồi, ngươi đi tìm lão ta ấy, lão ta là kẻ lừa đảo, sẽ cho ngươi một đáp án hoàn mỹ, đừng nói con ngươi mắt xanh, dù có mắt đỏ lão cũng xử lý được. Xử lý xong chuyện này hẵng tới cầu thân cũng chưa muộn.__________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện