Sau đó, Thường Cảnh nâng quyển sách lên dựa vào cây đèn bàn, đọc say sưa ngon lành, đến nỗi quên cả việc đi ngủ.
Một lúc sau, vẫn là Thiên Dịch rút quyển sách trên tay y ra, nhắc nhở y đến giờ ngủ rồi, lúc này Thường Cảnh mới hoảng hốt cảm thấy, mí mắt mình như muốn díp lại, con mắt dường như không còn sức mở ra được nữa.
Nâng lên đôi mắt dụi dụi hai mắt chính mình, Thường Cảnh mí mắt chua xót, nhìn người ngồi ngay trước mặt, cười híp mắt nhìn Thiên Dịch, một giây sau, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Đứng dậy, lấy tấm khăn mặt nhúng nước trong chậu đồng lau mặt một hồi, lúc này Thường Cảnh mới bò lên giường, nằm sát vào góc tường.
Sau khi Thiên Dịch tắt đèn dầu, cũng lên giường, nằm thẳng người.
Lúc này, Thường Cảnh đã sớm ngủ sâu, y trở mình, lăn vào trong lòng ngực Thiên Dịch. Cảm giác được ấm áp, Thường Cảnh bắt đầu thỏa mãn sượt sượt vào lòng ngực Thiên Dịch, vô thức nỉ non điều gì đó.
Thiên Dịch cảm nhận được trong lòng ngực có thân thể mềm mại hô hấp đều đều, trong bóng đêm, gương mặt trắng nõn nhanh chóng nổi lên hai đóa mây hồng.
Hai tay cứng ngắc đặt ở bên người, Thiên Dịch xoắn xuýt mình có nên ôm eo người nằm trong lòng ngực hay không, cúi đầu ngắm mái tóc nhu thuận đen bóng, cậu cắn môi, như đã quyết định chuyện mình sẽ làm.
Nếu như có ánh sáng trong phòng, có thể nhìn thấy Thiên Dịch tròng mắt màu xanh lục né qua tia kiên định.
Cậu chậm rãi vươn tay đặt trên eo Thường Cảnh, từng điểm từng điểm, chậm rãi di chuyển…… Mãi đến khi, đưa tay đem người ôm hoàn toàn vào trong lòng ngực tiến vào trong thân thể mình.
Khóe miệng hiện lên nụ cười ngây ngốc, Thiên Dịch sung sướng ôm vợ đang ngủ say vào trong lòng ngực, chỉ còn dư lại từng đám mây ngũ sắc bay bồng bềng trong đầu.
Cứ như vậy, Thiên Dịch tinh thần phấn chấn ôm Thường Cảnh đang ngủ say sưa, mở to đôi mắt đến tận ánh bình minh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thường Cảnh mở mắt ra, phát hiện mình ngủ trong lòng ngực Thiên Dịch, y chớp chớp mắt, sửng sốt mấy giây, lập tức vội vàng muốn lui về phía sau. Kết quả là, y hơi động một chút, cảm giác được có một đôi tay ở bên hông của mình.
—— y nhích một chút, cánh tay ôm lấy eo y liền ôm chặt một chút.
…… Thường Cảnh khóe miệng co giật, lại nói, ngày hôm qua lúc mình tắm rửa Thiên Dịch còn không dám ở chung với mình thế mà giờ lại làm ra hành động này? Lẽ nào chỉ mới một đêm, đã hắc hóa rồi?
Bất đắc dĩ, Thường Cảnh giương mặt lên, vừa lúc đối diện đôi mắt Thiên Dịch ôn nhu nhìn y, điều này khiến cho đôi tai y đột nhiên nóng hổi lên.
Dời ánh mắt sang chỗ khác, Thường Cảnh nhỏ giọng nói: “Thiên Dịch, buông anh ra.”
Thiên Dịch sững sờ, lập tức ngoan ngoãn thả lỏng tay ra, nhìn tay mình mới vừa buông lỏng ngay lập tức xoay người chính mình ôm ấp Thường Cảnh, cậu có chút oan ức mếu máo, “Tiểu Cảnh.”
Thường Cảnh cố ý nghiêm mặt, vươn đầu ngón tay chọc chọc lên khuôn mặt đẹp trai bức người, đối đầu cặp mắt sủng nịch cùng yêu thương, liền ha ha ha ha cười lên, muốn nói sang chuyện khác.
“Thiên Dịch, trời đã sáng rồi đúng không?”
Khóe miệng hơi nhếch lên, Thiên Dịch ôn nhu trả lời: “Đúng rồi, trời đã sáng.”
Thường Cảnh: “……” A ha ha ha, cái đề tài này, thật là ngu ngốc, Thường Cảnh nhìn bên ngoài cửa sổ bầu trời sáng sủa, yên lặng ở trong lòng đối với mình đưa ra thủ thế khinh bỉ.
“Thiên Dịch, cái này……” Thu hồi ngón tay của mình, Thường Cảnh nhìn Thiên Dịch, vốn muốn nói gì đó, nhưng lời nói của y không thốt lên được, thế là Thiên Dịch càng ngày càng tiến sát gần mặt y hơn, đem lời muốn thốt ra liền nuốt xuống. Thân thể y rụt lại, hai mắt trợn to nhìn khuôn mặt xinh đẹp càng ngày càng gần, mãi cho đến khi, trên môi của chính mình có nhiệt độ ấm áp.
Bỗng dưng, Thường Cảnh đột nhiên đẩy Thiên Dịch ra, vươn mình ngồi dậy.
Y che miệng mình, có chút không thể tin nổi.
Y cứ như vậy bị sinh vật giống đực hôn môi.
Cứ như vậy mà bị hôn.
Bị, hôn, Σ( ° △ °)︴!
Từ kinh ngạc đến kinh ngạc…… Thật quá nhiều cảm xúc trong lúc nhất thời toàn bộ đầu óc y như bị đứng hình, nhưng duy nhất có thể khẳng định chính là, cho dù bị hôn, hơn nữa người hôn hắn là sinh vật giống đực, y không có bất kỳ tâm tư phản cảm nào.
Chớp mắt, lại tiếp tục chớp mắt lần nữa, Thường Cảnh có chút khó có thể tin được.
Thử nghĩ một chút nếu như vừa nãy người hôn chính mình là sinh vật giống đực khác, sắc mặt y trở nên trắng bệch, che miệng lại suýt chút nữa liền muốn nôn ngay tại chỗ.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của y trở nên hơi khó coi.
Đúng rồi, y chỉ là không bài xích Thiên Dịch hôn mình, không có ý gì khác, y vẫn là thẳng thẳng thẳng, vẫn chưa bị uốn cong —— tuy rằng thân phận của y bây giờ, nhất định phải bị uốn cong.
Thiên Dịch đáy mắt có chút buồn bã nhìn Thường Cảnh ngơ ngác ngồi ở trong góc, trên mặt biến hóa ra các loại tâm tình.
Tuy rằng không biết vừa nãy trong nháy mắt đó có chuyện gì, thế là không để ý liền hôn xuống, thế nhưng Thiên Dịch không phải không thừa nhận, vừa rồi lúc hôn Tiểu Cảnh, cậu cảm thấy thật hạnh phúc, tim đập cũng nhanh hơn rất nhiều, nhanh đến nỗi không thể khống chế.
Thế nhưng, Thiên Dịch nhìn Thường Cảnh không hề nhúc nhích, liền cúi đầu xuống.
Vợ không thích mình sao, làm sao bây giờ? Rũ xuống mi mắt, tâm tình Thiên Dịch như rớt xuống đáy vực, cả người có chút không ổn.
Trong khoảng thời gian ngắn, vốn là cảnh tượng ấm áp sau khi rời giường sẽ liền chào buổi sáng rồi ăn bữa sáng lẫn nhau, cứ thế liền chìm vào trong trầm lặng.
Cứ trầm lặng mãi cho đến khi, Thường Cảnh phục hồi tinh thần lại.
Từ bên trong suy nghĩ hoàn hồn trở ra ngoài, Thường Cảnh thấy Thiên Dịch cúi thấp đầu xuống, dáng vẻ vô cùng ủ rũ.
Y nghi hoặc nhíu mày, lẽ nào, thời điểm y đờ người ra suy nghĩ, đã phát sinh chuyện gì rồi?
—— được rồi, Thường Cảnh hiển nhiên đã quên đi hình ảnh chính mình làm động tác đẩy người ta ra.
“Thiên Dịch, cậu sao thế?” Sờ lên đầu Thiên Dịch, Thường Cảnh ôn thanh hỏi.
Nghe được âm thanh Thường Cảnh, đột nhiên Thiên Dịch ngước đầu lên. Đôi con mắt xanh biếc nhìn thẳng Thường Cảnh, khiến khóe miệng Thường Cảnh co giật, lại đem câu hỏi đó hỏi lại một lần nữa.
Kết quả, trước mắt y liền lóe lên, cảm giác mình bị Thiên Dịch ôm chặt trong lòng ngực, đôi cánh tay vòng qua ôm lấy eo y, rất chặt chẽ.
Thường Cảnh: “……”
“Tiểu Cảnh, em là vợ của ta, là của ta, chỉ có thể thuộc về ta!” Âm thanh Thiên Dịch vang lên, có chút trầm thấp, tâm tình cực kỳ bá đạo.
Thường Cảnh ngây người trong chốc lát, lập tức nhớ tới hình ảnh Thiên Dịch hôn mình, khuôn mặt đỏ bừng như trái táo đỏ.
Đầu ngón tay cứng ngắc run rẩy, y hiển nhiên không nghĩ đến, Thiên Dịch trong chớp mắt liền bùng nổ ý muốn sở hữu mạnh mẽ đến như vậy.
…… Được rồi, ngay từ đầu chính là như vậy, chỉ là do y đã bỏ qua? A, hay là do lúc ấy Thiên Dịch biểu hiện ý muốn sở hữu mãnh liệt, dáng vẻ cậu lúc đó chỉ như mười mấy tuổi thôi, không thể tạo thành áp lực gì đến y.
Nhưng mà, hiện tại Thiên Dịch không còn giống như trước, mặc dù tuổi tác không thay đổi, thế nhưng dáng vẻ đã xem như trưởng thành rồi, nên phát dục đã phát dục xong, hoàn toàn có thể áp bức người, chính vì vậy, vào lúc này lại thể hiện ý muốn sở hữu, mỗi lần đem lại cảm giác mới mẻ không giống nhau.
Bị Thiên Dịch ôm vào trong ngực, Thường Cảnh tiếp tục đi vào cõi thần tiên thất tưởng bát tưởng.
Thiên Dịch cảm giác người trong lòng ngực mình không đáp trả lại mình, tay ôm eo Thường Cảnh càng chặt hơn, ôm chặt đến nỗi Thường Cảnh không thể không phục hồi lại tinh thần.
“Tiểu Cảnh, em là của ta!” Cố chấp nói ra câu này, vào lúc này Thiên Dịch như đứa bé quật cường muốn có món đồ yêu thích của mình.
Thường Cảnh dở khóc dở cười, cảm giác mình bị ôm có chút khó chịu, liền nhẹ giọng an ủi: “Được, anh là của Thiên Dịch.”
Thiên Dịch vừa nghe Thường Cảnh đáp lại, lập tức buông y ra. Ngay sau đó đôi tay ấn lên bả vai Thường Cảnh, đôi mắt xanh biếc sáng long lanh, vẻ mặt cậu hiện giờ đã không còn uể oải suy sụp như trước, trở nên cực kỳ sinh động.
“Tiểu Cảnh, đây là em đáp ứng ta, sau này Tiểu Cảnh không được đổi ý.”
Thường Cảnh: “……” Có chút dở khóc dở cười, y muốn nói, Thiên Dịch à, cậu còn không cho anh mày có cơ hội đổi ý nữa cơ.
“Tiểu Cảnh ơi Tiểu Cảnh à, ta rất là cao hứng.” Thiên Dịch kích động khoa tay múa chân bắt đầu nói năng lộn xộn.
Thường Cảnh: “……” Y đã nhìn ra, không phải đã viết hẳn trên mặt rồi sao.
“Tiểu Cảnh.” Thiên Dịch bỗng nhiên yên lặng, cậu nhìn Thường Cảnh, từ từ, gương mặt bắt đầu tiến sát vào người.
Thường Cảnh con mắt chớp một cái, trơ mắt nhìn gương mặt Thiên Dịch cách mình càng ngày càng gần, lặp lại chuyện vừa nãy đã làm qua một lần.
Thiên Dịch như được ý nguyện chạm đến cánh môi Thường Cảnh, có điều cậu chỉ chạm nhẹ môi y, sẽ không làm tăng thêm xúc cảm hôn môi sâu.
Cảm giác được bờ môi chạm đến môi mình không nhúc nhích, Thường Cảnh nhìn gần trong gang tấc khuôn mặt xinh đẹp, ngay cả trên mặt có lông tơ, cũng có thể nhìn ra rõ ràng.
Y cũng không dự tính tự chui đầu vào rọ để dạy dỗ Thiên Dịch cách hôn môi, đối với y mà nói, hiện tại có thể tiếp thu, chỉ đơn giản là môi chạm môi mà thôi.
Ừm, chờ đến sau này, đến thời điểm y có thể tiếp thu sâu sắc hơn, y sẽ suy tính một chút từ bị động chuyển thành chủ động, trước tiên cứ để đứa nhỏ ngốc Thiên Dịch hôn mình đi.
—— có điều, cái này, hiện tại còn quá sớm, về sau lại nghĩ, về sau lại nghĩ.
……
Hai người ở trong phòng lăn lộn hết nửa ngày, lúc này mới rửa mặt xong liền mở cửa phòng.
Thường Cảnh đang muốn bước ra cửa phòng, âm thanh kẽo kẹt vang lên, nghe thấy âm thanh cửa phòng đối diện mở ra, y nâng đôi mắt lên, liếc mắt liền nhìn thấy đứng ở cửa đối diện nam nhân vẫn còn trong tư thế mở ra cửa phòng.
Sau đó, ánh mắt có chút dại ra.
Một lúc sau, vẫn là Thiên Dịch rút quyển sách trên tay y ra, nhắc nhở y đến giờ ngủ rồi, lúc này Thường Cảnh mới hoảng hốt cảm thấy, mí mắt mình như muốn díp lại, con mắt dường như không còn sức mở ra được nữa.
Nâng lên đôi mắt dụi dụi hai mắt chính mình, Thường Cảnh mí mắt chua xót, nhìn người ngồi ngay trước mặt, cười híp mắt nhìn Thiên Dịch, một giây sau, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Đứng dậy, lấy tấm khăn mặt nhúng nước trong chậu đồng lau mặt một hồi, lúc này Thường Cảnh mới bò lên giường, nằm sát vào góc tường.
Sau khi Thiên Dịch tắt đèn dầu, cũng lên giường, nằm thẳng người.
Lúc này, Thường Cảnh đã sớm ngủ sâu, y trở mình, lăn vào trong lòng ngực Thiên Dịch. Cảm giác được ấm áp, Thường Cảnh bắt đầu thỏa mãn sượt sượt vào lòng ngực Thiên Dịch, vô thức nỉ non điều gì đó.
Thiên Dịch cảm nhận được trong lòng ngực có thân thể mềm mại hô hấp đều đều, trong bóng đêm, gương mặt trắng nõn nhanh chóng nổi lên hai đóa mây hồng.
Hai tay cứng ngắc đặt ở bên người, Thiên Dịch xoắn xuýt mình có nên ôm eo người nằm trong lòng ngực hay không, cúi đầu ngắm mái tóc nhu thuận đen bóng, cậu cắn môi, như đã quyết định chuyện mình sẽ làm.
Nếu như có ánh sáng trong phòng, có thể nhìn thấy Thiên Dịch tròng mắt màu xanh lục né qua tia kiên định.
Cậu chậm rãi vươn tay đặt trên eo Thường Cảnh, từng điểm từng điểm, chậm rãi di chuyển…… Mãi đến khi, đưa tay đem người ôm hoàn toàn vào trong lòng ngực tiến vào trong thân thể mình.
Khóe miệng hiện lên nụ cười ngây ngốc, Thiên Dịch sung sướng ôm vợ đang ngủ say vào trong lòng ngực, chỉ còn dư lại từng đám mây ngũ sắc bay bồng bềng trong đầu.
Cứ như vậy, Thiên Dịch tinh thần phấn chấn ôm Thường Cảnh đang ngủ say sưa, mở to đôi mắt đến tận ánh bình minh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thường Cảnh mở mắt ra, phát hiện mình ngủ trong lòng ngực Thiên Dịch, y chớp chớp mắt, sửng sốt mấy giây, lập tức vội vàng muốn lui về phía sau. Kết quả là, y hơi động một chút, cảm giác được có một đôi tay ở bên hông của mình.
—— y nhích một chút, cánh tay ôm lấy eo y liền ôm chặt một chút.
…… Thường Cảnh khóe miệng co giật, lại nói, ngày hôm qua lúc mình tắm rửa Thiên Dịch còn không dám ở chung với mình thế mà giờ lại làm ra hành động này? Lẽ nào chỉ mới một đêm, đã hắc hóa rồi?
Bất đắc dĩ, Thường Cảnh giương mặt lên, vừa lúc đối diện đôi mắt Thiên Dịch ôn nhu nhìn y, điều này khiến cho đôi tai y đột nhiên nóng hổi lên.
Dời ánh mắt sang chỗ khác, Thường Cảnh nhỏ giọng nói: “Thiên Dịch, buông anh ra.”
Thiên Dịch sững sờ, lập tức ngoan ngoãn thả lỏng tay ra, nhìn tay mình mới vừa buông lỏng ngay lập tức xoay người chính mình ôm ấp Thường Cảnh, cậu có chút oan ức mếu máo, “Tiểu Cảnh.”
Thường Cảnh cố ý nghiêm mặt, vươn đầu ngón tay chọc chọc lên khuôn mặt đẹp trai bức người, đối đầu cặp mắt sủng nịch cùng yêu thương, liền ha ha ha ha cười lên, muốn nói sang chuyện khác.
“Thiên Dịch, trời đã sáng rồi đúng không?”
Khóe miệng hơi nhếch lên, Thiên Dịch ôn nhu trả lời: “Đúng rồi, trời đã sáng.”
Thường Cảnh: “……” A ha ha ha, cái đề tài này, thật là ngu ngốc, Thường Cảnh nhìn bên ngoài cửa sổ bầu trời sáng sủa, yên lặng ở trong lòng đối với mình đưa ra thủ thế khinh bỉ.
“Thiên Dịch, cái này……” Thu hồi ngón tay của mình, Thường Cảnh nhìn Thiên Dịch, vốn muốn nói gì đó, nhưng lời nói của y không thốt lên được, thế là Thiên Dịch càng ngày càng tiến sát gần mặt y hơn, đem lời muốn thốt ra liền nuốt xuống. Thân thể y rụt lại, hai mắt trợn to nhìn khuôn mặt xinh đẹp càng ngày càng gần, mãi cho đến khi, trên môi của chính mình có nhiệt độ ấm áp.
Bỗng dưng, Thường Cảnh đột nhiên đẩy Thiên Dịch ra, vươn mình ngồi dậy.
Y che miệng mình, có chút không thể tin nổi.
Y cứ như vậy bị sinh vật giống đực hôn môi.
Cứ như vậy mà bị hôn.
Bị, hôn, Σ( ° △ °)︴!
Từ kinh ngạc đến kinh ngạc…… Thật quá nhiều cảm xúc trong lúc nhất thời toàn bộ đầu óc y như bị đứng hình, nhưng duy nhất có thể khẳng định chính là, cho dù bị hôn, hơn nữa người hôn hắn là sinh vật giống đực, y không có bất kỳ tâm tư phản cảm nào.
Chớp mắt, lại tiếp tục chớp mắt lần nữa, Thường Cảnh có chút khó có thể tin được.
Thử nghĩ một chút nếu như vừa nãy người hôn chính mình là sinh vật giống đực khác, sắc mặt y trở nên trắng bệch, che miệng lại suýt chút nữa liền muốn nôn ngay tại chỗ.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của y trở nên hơi khó coi.
Đúng rồi, y chỉ là không bài xích Thiên Dịch hôn mình, không có ý gì khác, y vẫn là thẳng thẳng thẳng, vẫn chưa bị uốn cong —— tuy rằng thân phận của y bây giờ, nhất định phải bị uốn cong.
Thiên Dịch đáy mắt có chút buồn bã nhìn Thường Cảnh ngơ ngác ngồi ở trong góc, trên mặt biến hóa ra các loại tâm tình.
Tuy rằng không biết vừa nãy trong nháy mắt đó có chuyện gì, thế là không để ý liền hôn xuống, thế nhưng Thiên Dịch không phải không thừa nhận, vừa rồi lúc hôn Tiểu Cảnh, cậu cảm thấy thật hạnh phúc, tim đập cũng nhanh hơn rất nhiều, nhanh đến nỗi không thể khống chế.
Thế nhưng, Thiên Dịch nhìn Thường Cảnh không hề nhúc nhích, liền cúi đầu xuống.
Vợ không thích mình sao, làm sao bây giờ? Rũ xuống mi mắt, tâm tình Thiên Dịch như rớt xuống đáy vực, cả người có chút không ổn.
Trong khoảng thời gian ngắn, vốn là cảnh tượng ấm áp sau khi rời giường sẽ liền chào buổi sáng rồi ăn bữa sáng lẫn nhau, cứ thế liền chìm vào trong trầm lặng.
Cứ trầm lặng mãi cho đến khi, Thường Cảnh phục hồi tinh thần lại.
Từ bên trong suy nghĩ hoàn hồn trở ra ngoài, Thường Cảnh thấy Thiên Dịch cúi thấp đầu xuống, dáng vẻ vô cùng ủ rũ.
Y nghi hoặc nhíu mày, lẽ nào, thời điểm y đờ người ra suy nghĩ, đã phát sinh chuyện gì rồi?
—— được rồi, Thường Cảnh hiển nhiên đã quên đi hình ảnh chính mình làm động tác đẩy người ta ra.
“Thiên Dịch, cậu sao thế?” Sờ lên đầu Thiên Dịch, Thường Cảnh ôn thanh hỏi.
Nghe được âm thanh Thường Cảnh, đột nhiên Thiên Dịch ngước đầu lên. Đôi con mắt xanh biếc nhìn thẳng Thường Cảnh, khiến khóe miệng Thường Cảnh co giật, lại đem câu hỏi đó hỏi lại một lần nữa.
Kết quả, trước mắt y liền lóe lên, cảm giác mình bị Thiên Dịch ôm chặt trong lòng ngực, đôi cánh tay vòng qua ôm lấy eo y, rất chặt chẽ.
Thường Cảnh: “……”
“Tiểu Cảnh, em là vợ của ta, là của ta, chỉ có thể thuộc về ta!” Âm thanh Thiên Dịch vang lên, có chút trầm thấp, tâm tình cực kỳ bá đạo.
Thường Cảnh ngây người trong chốc lát, lập tức nhớ tới hình ảnh Thiên Dịch hôn mình, khuôn mặt đỏ bừng như trái táo đỏ.
Đầu ngón tay cứng ngắc run rẩy, y hiển nhiên không nghĩ đến, Thiên Dịch trong chớp mắt liền bùng nổ ý muốn sở hữu mạnh mẽ đến như vậy.
…… Được rồi, ngay từ đầu chính là như vậy, chỉ là do y đã bỏ qua? A, hay là do lúc ấy Thiên Dịch biểu hiện ý muốn sở hữu mãnh liệt, dáng vẻ cậu lúc đó chỉ như mười mấy tuổi thôi, không thể tạo thành áp lực gì đến y.
Nhưng mà, hiện tại Thiên Dịch không còn giống như trước, mặc dù tuổi tác không thay đổi, thế nhưng dáng vẻ đã xem như trưởng thành rồi, nên phát dục đã phát dục xong, hoàn toàn có thể áp bức người, chính vì vậy, vào lúc này lại thể hiện ý muốn sở hữu, mỗi lần đem lại cảm giác mới mẻ không giống nhau.
Bị Thiên Dịch ôm vào trong ngực, Thường Cảnh tiếp tục đi vào cõi thần tiên thất tưởng bát tưởng.
Thiên Dịch cảm giác người trong lòng ngực mình không đáp trả lại mình, tay ôm eo Thường Cảnh càng chặt hơn, ôm chặt đến nỗi Thường Cảnh không thể không phục hồi lại tinh thần.
“Tiểu Cảnh, em là của ta!” Cố chấp nói ra câu này, vào lúc này Thiên Dịch như đứa bé quật cường muốn có món đồ yêu thích của mình.
Thường Cảnh dở khóc dở cười, cảm giác mình bị ôm có chút khó chịu, liền nhẹ giọng an ủi: “Được, anh là của Thiên Dịch.”
Thiên Dịch vừa nghe Thường Cảnh đáp lại, lập tức buông y ra. Ngay sau đó đôi tay ấn lên bả vai Thường Cảnh, đôi mắt xanh biếc sáng long lanh, vẻ mặt cậu hiện giờ đã không còn uể oải suy sụp như trước, trở nên cực kỳ sinh động.
“Tiểu Cảnh, đây là em đáp ứng ta, sau này Tiểu Cảnh không được đổi ý.”
Thường Cảnh: “……” Có chút dở khóc dở cười, y muốn nói, Thiên Dịch à, cậu còn không cho anh mày có cơ hội đổi ý nữa cơ.
“Tiểu Cảnh ơi Tiểu Cảnh à, ta rất là cao hứng.” Thiên Dịch kích động khoa tay múa chân bắt đầu nói năng lộn xộn.
Thường Cảnh: “……” Y đã nhìn ra, không phải đã viết hẳn trên mặt rồi sao.
“Tiểu Cảnh.” Thiên Dịch bỗng nhiên yên lặng, cậu nhìn Thường Cảnh, từ từ, gương mặt bắt đầu tiến sát vào người.
Thường Cảnh con mắt chớp một cái, trơ mắt nhìn gương mặt Thiên Dịch cách mình càng ngày càng gần, lặp lại chuyện vừa nãy đã làm qua một lần.
Thiên Dịch như được ý nguyện chạm đến cánh môi Thường Cảnh, có điều cậu chỉ chạm nhẹ môi y, sẽ không làm tăng thêm xúc cảm hôn môi sâu.
Cảm giác được bờ môi chạm đến môi mình không nhúc nhích, Thường Cảnh nhìn gần trong gang tấc khuôn mặt xinh đẹp, ngay cả trên mặt có lông tơ, cũng có thể nhìn ra rõ ràng.
Y cũng không dự tính tự chui đầu vào rọ để dạy dỗ Thiên Dịch cách hôn môi, đối với y mà nói, hiện tại có thể tiếp thu, chỉ đơn giản là môi chạm môi mà thôi.
Ừm, chờ đến sau này, đến thời điểm y có thể tiếp thu sâu sắc hơn, y sẽ suy tính một chút từ bị động chuyển thành chủ động, trước tiên cứ để đứa nhỏ ngốc Thiên Dịch hôn mình đi.
—— có điều, cái này, hiện tại còn quá sớm, về sau lại nghĩ, về sau lại nghĩ.
……
Hai người ở trong phòng lăn lộn hết nửa ngày, lúc này mới rửa mặt xong liền mở cửa phòng.
Thường Cảnh đang muốn bước ra cửa phòng, âm thanh kẽo kẹt vang lên, nghe thấy âm thanh cửa phòng đối diện mở ra, y nâng đôi mắt lên, liếc mắt liền nhìn thấy đứng ở cửa đối diện nam nhân vẫn còn trong tư thế mở ra cửa phòng.
Sau đó, ánh mắt có chút dại ra.
Danh sách chương