Tối hôm đó Chu lão gia uống hơi quá chén nên không định về nhà, tính ở lại luôn nhà con rể con gái. Người hầu vừa đỡ ông ta vào phòng ngủ, đột nhiên cửa phòng bị xô mở, tiếp nữa là Chu Nhuế khóc lóc lu loa chạy ào vào, hai mắt đỏ ké húp híp như quả hạch đào: “Ba ơi cứu con!!”
Chu lão gia hoảng hồn, vội vàng đỡ con gái: “Làm sao? Cuối cùng là có chuyện gì?”
Chu Nhuế vừa thút thít vừa gục đầu vào lòng ông ta, khóc một hồi đến thở hết nổi. Ông già có chút nóng nảy, chịu không được sẵng giọng nói: “Tiêu Trọng Giản đâu? Có chuyện gì hả? Rốt cuộc là có chuyện gì? Đừng có để khách khứa dưới lầu nghe được người ta cười cho!”
Vài đứa hầu gái thân cận của Chu Nhuế ban nãy lật đật chạy lên theo, giờ đều đứng dúm dó một chỗ không dám mở miệng. Chu lão gia trông mà tức khí, liền quát ầm lên: “Chúng bây không còn phép tắc gì nữa hả!! Thấy cô chủ khóc thế này mà không biết khuyên ngăn là sao?”
Đám hầu gái sợ sệt chạy vào, mỗi người mỗi ấp úng, mất một hồi mới dám ngập ngừng nói với ông già: “Tiên sinh nói, nói muốn… ly hôn với… với cô chủ…”
Chu lão gia há hốc mồm, hồi lâu mới thở lại nổi, ông ta lạnh lùng nói: “Nói chuyện ngu xuẩn gì thế hả! Sao đang lễ lạt lại làm loạn lên?”
Một nhỏ hầu gái vừa khóc vừa nói: “Không phải tiên sinh đòi ly hôn giữa tiệc, là cô chủ làm ầm lên, tiên sinh đang ở dưới lầu tiễn khách về rồi…”
Chu lão gia giận điên người, vừa xoa dịu con gái nói đừng lo cứ ngồi dậy rồi ba sẽ không để con chịu khổ đâu, vừa la lối gọi Tiêu Trọng Giản lên ngay. Người trong Tiêu gia vốn đã không ưa Chu gia, vậy là cả đám nhất loạt tìm chỗ tránh, bọn người hầu thì bảo không nghe, nhất thời tình hình náo loạn hết lên.
“Tiêu Trọng Giản đâu?” Chu lão gia đùng đùng giận dữ, đã muốn tự xuống tìm người, “Đương yên đương lành nó đòi ly hôn cái gì, nó tưởng ly hôn là trò chơi à, nói bỏ là bỏ được hả?!”
Bọn người hầu vội vàng chạy theo sau: “Lão gia đừng kích động a, đợi tiên sinh tiễn hết khách rồi sẽ trở lại ngay mà…”
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Tiêu Trọng Giản dẫn theo Giang Lăng và vài gã tâm phúc khác bước vào. Những người này đều đã từng vào sinh ra tử cùng Tiêu Trọng Giản, giữ những vị trí cao trong nhà, ai nấy đều thực danh thực quyền, vừa xuất hiện đã nhất loạt âm trầm không hé răng nói một lời.
Chu lão gia vừa nhìn tình thế đã nghĩ quả thật là như muốn bức vua thoái vị, nhất thời sa sầm mặt. Dù gì ông ta cũng là hạng cáo già, biết thế nào là lùi một bước tiến trăm bước, thành ra sắc mặt dù tồi tệ đến đâu cũng không tùy tiện phát tác như ban nãy nữa, chỉ nhẹ nhàng vỗ về Chu Nhuế, rồi đứng dậy khỏi ghế bành.
Tiêu Trọng Giản bước tới trước mặt bọn họ, không buồn nhìn Chu Nhuế, mà hình như cũng chẳng nhìn Chu lão gia. Biểu cảm trên mặt hắn rất điềm tĩnh, mà tuyệt nhiên không có vẻ gì định thương lượng với ai, như thể hắn đứng ở đây lúc này chỉ là để tuyên bố quyết định của mình, còn ai nghe ai phản đối chẳng liên quan gì đến hắn nữa.
“Lão gia.” Tiêu Trọng Giản nói, “Tôi sẽ ly hôn với Chu Nhuế, luật sư của tôi sẽ đến trao đổi với Chu gia sau.”
Lão già Chu hớp một hơi, thiếu chút nữa nghẹn họng tại chỗ.
Tiêu Trọng Giản chỉ làm như không thấy, hắn nói nhạt nhẽo: “Từ hôm nay tôi sẽ chuyển ra ngoài ở, khi nào xong thủ tục ly hôn tôi sẽ về.”
Câu này ý tứ rõ ràng là: từ giờ tôi sẽ rời khỏi đây, chờ đến khi con ông đi tôi mới về nhà.
Mặt mũi Chu lão gia đã muốn thâm đen: “Tiêu Trọng Giản, mày nói có ý gì hả?! Ly hôn là trò trẻ con chắc? Chúng mày vừa kết hôn được mấy năm đã làm loạn thế hả! Con gái tao nó đã làm gì có lỗi với mày nào?”
Tiêu Trọng Giản đáp: “Cô ta từng tự ý sai người của tôi đi đuổi giết Dương Cửu.”
Cái cớ từ xưa lắm lắm này nếu không phải miệng hắn nhắc lại, chắc mọi người đều đã quên bẵng rồi. Hơn nữa đời Dương Cửu không biết đã bị đuổi giết bao nhiêu bận, cứ so với lần Tiêu Trọng Giản đích thân truy sát hắn, thì ba trò đánh đấm với người khác chỉ bằng như bữa điểm tâm.
Chu lão gia sửng sốt: “Vì Dương Cửu? Dương Cửu là gì của mày, nó là cái gì của mày chứ? Căn bản không thể so sánh thế được!”
Tiêu Trọng Giản nói: “Dương Cửu là người yêu của tôi. Ông đi hỏi cả Tiêu gia này, trên dưới chỉ cần không phải người mới vào làm vài năm gần đây, còn lại ai ai cũng đều biết việc ấy.”
Giang Lăng và đám tai to mặt lớn đứng sau đều được một phen méo mặt. Thầm nghĩ lão đại anh giờ thề thốt hay gớm, chứ bộ hồi nào người nghiến răng nghiến lợi vì con mụ kia rồi đòi giết Dương Cửu này này nọ nọ không phải chính là anh hở.
Chu lão gia cảm thấy thật hoang đường: “Người yêu? Vậy thì con gái tao là gì của mày!”
Tiêu Trọng Giản gật đầu: “Phải, Chu Nhuế là vợ tôi. Là tôi có lỗi với cô ấy, sau khi ly hôn tôi sẽ không xử tệ với cô ấy.”
Từ khi kết hôn, kỳ thực Tiêu Trọng Giản không có mấy tai tiếng chơi bời, thi thoảng gặp gỡ bên ngoài đôi ba lần, xem ra cũng chẳng quá khuôn khổ của ngàn vạn đàn ông trên đời. Nghe nói hắn rất rộng rãi với tình nhân, cơ bản là chỉ cần không làm gì quá đáng, thì vòi tiền vòi xe hay quà tặng gì đắt tiền đều được. Yêu cầu duy nhất là không được đem những thứ hắn tặng đi khoe khoang, để cả cảng đều biết Tiêu lão đại đi chơi gái xuống giường rồi boa lại món gì.
Chu lão gia lúc này thật có cảm giác như con gái mình đang bị đánh đồng một hạng với đám tình nhân nhập nhèm ấy.
“Tiêu Trọng Giản, lý do này của mày đem đi dọa ai còn được, nhưng trước mặt lão già này thì đừng hòng hú họa cho qua chuyện!” Chu lão gia đập bàn ầm ầm, “… Ly hôn vì Dương Cửu à, trước kia người mượn danh con gái tao để đuổi giết Dương Cửu không phải chính là mày hả?”
Câu này quả nhiên là hỏi trúng nỗi lăn tăn trong bụng bọn Giang Lăng.
Tiêu Trọng Giản có vẻ không hề chuẩn bị gì trước câu hỏi này, nhưng tình hình cấp bách, dù không kịp nghĩ gì cũng có thể đáp đúng lòng mình, thậm chí hắn còn thấy có lẽ cả đời mình chưa bao giờ nói gì thành thật đến thế. Hắn thở dài, gật đầu đáp: “Việc đó cũng là vì tôi yêu cậu ấy, chuyện giữa chúng tôi người ngoài có nghe cũng không hiểu được.”
Giang Lăng giơ giơ tay, suýt chút nữa kìm lòng không đậu vỗ tay hoan hô lão đại nhà mình, vừa hay ngẩng lên thấy Chu Nhuế quay lại mấp máy môi, hắn vội vàng bỏ tay xuống, đứng nghiêm quy củ.
Chu Nhuế vừa nức nở vừa đay nghiến: “Anh có giỏi thì đi mà tuyên bố với cả cảng này anh đòi bỏ tôi vì một gã đàn ông đi! Có giỏi thì đừng lý do lý trấu vợ chồng lục đục gì với bọn nhà báo nữa! Giỏi thì anh làm đi! Anh mà dám làm thì tôi bái phục anh đấy!”
Tiêu Trọng Giản quay đầu lại, ra lệnh: “Giang Lăng, cậu đến đài truyền hình, bảo bọn họ tối nay đến đây quay phim.”
Giang Lăng phát hoảng: “Làm vậy có ổn không ạ?”
Chu Nhuế tức muốn nghẹn họng, cô ta đứng phắt dậy gào lên: “Đi đi! Đi mau đi! Có giỏi thì anh thừa nhận với cả thiên hạ đi, đừng tưởng bỏ nhau rồi đổ được trách nhiệm lên đầu tôi!”
Chu lão gia vội thấp giọng quát con gái: “Hồ đồ! Ai nói tụi bây sẽ bỏ nhau? Không phải ba đã bảo sẽ giúp tụi bây hòa giải hả?”
Tiêu Trọng Giản thản nhiên nói: “Giữa chúng tôi chẳng còn gì để hòa giải đâu, trước đây tôi còn nghĩ sự việc cứ để vậy cũng được, nhưng hôm nay tôi mới nhận ra, nếu không làm gì chắc chắn không có chuyện Dương Cửu cứ ở đó chờ tôi, tôi không làm tự khắc sẽ có kẻ khác làm. Hơn nữa càng để lâu càng thiệt thòi cho con gái ông, chẳng bằng giải thoát cho nhau sớm đi là hơn.” Nói rồi liền sai Giang Lăng: “Nếu Chu lão gia đã muốn gọi đài truyền hình thì cậu đi gọi đi, giải quyết nhanh thì tốt cho tất cả mọi người.”
Chuông báo động trong đầu Giang Lăng đã réo inh ỏi: “Lão đại, anh bình tĩnh đã! Anh đồng ý gọi đài truyền hình, nhưng đã chắc gì cậu Cửu muốn vậy! Đến lúc đó làm ầm mọi chuyện lên sẽ khó coi lắm a!”
Chu Nhuế chồm lên xô lấy xô để bọn họ ra cửa: “Đi đi! Đi đi! Anh không đi thì đừng hòng tôi đồng ý ly hôn! Muốn tuyên bố thì anh nói cho rõ ràng vào, để xem tôi đã làm gì sai với anh mà anh hành hạ tôi thế này!”
Chu lão gia đột ngột gầm lên: “Im lặng hết cho ta!”
Chu Nhuế lập tức câm bặt, rồi liền sau đó là một trận nức nở không sao nén được. Giang Lăng thì bối rối vặn vẹo tay, lại lén liếc nhìn sắc mặt lão đại nhà mình. Tiêu Trọng Giản vẫn dửng dưng như cũ, giống như đã sẵn sàng tinh thần chờ đón một trận bão táp ác liệt. Nếu muốn hình dung cho rõ ràng, thì thái độ hắn lúc này như đang muốn tuyên bố với mọi người rằng hắn đã quyết đâu vào đó hết rồi, lần này còn chưa đạt được mục đích hắn tuyệt đối sẽ không chịu thôi.
Chu lão gia dù sao tuổi cũng đã cao, khó khăn lắm mới nuốt được một hơi thở, ông ta lắc lắc đầu, lựa lời nói: “Tiêu Trọng Giản, tôi biết tính tình con gái tôi nhất định còn có chỗ tiểu thư thất thường, nhưng từ khi làm vợ anh nó chưa bao giờ làm gì có lỗi với anh cả! Mà trái lại, anh xem chuyện tai tiếng của anh với Dương Cửu cả cảng này đều biết, nào đòi đuổi đòi giết, giờ còn đến đây nói với tôi anh yêu một thằng đàn ông! Anh đang định ly hôn với con gái tôi bằng được, rồi bêu riếu tên tuổi mình lên mặt báo lá cải hay sao?”
Ông già nói có chút lộn xộn, coi bộ đã giận lắm rồi.
Bởi vậy Tiêu Trọng Giản cũng kiên trì đáp: “Thực ra tôi cũng chẳng quan tâm. Lão gia, ông xem, tôi đã dám đến nói thẳng thắn với ông lý do tôi muốn ly hôn rồi, chẳng lẽ tôi còn sợ người khác biết hay sao?”
Chu lão gia lại đập bàn. Giang Lăng vừa nhìn vừa nghĩ bụng cái bàn đó là gỗ hoàng hoa lê a, ông già bộ không biết đau tay hở? Ờ hay ổng đương tính đập cho gãy xương luôn, rồi quay qua moi tiền thuốc men của Tiêu gia ta? Nghĩ vậy nên Giang Lăng quay lại sai: “Đi lo ít tiền đi, chừng nào lão gia sắp về thì đưa, chứ không đi nửa đường giận quá phải vô viện, trong người lại không có đồng viện phí nào.”
Bọn cấp dưới tròn mắt nói: “Giang ca, anh thật là tài tình.” nói rồi vội long tong chạy đi xin kế toán chi phiếu.
Tiêu Trọng Giản cũng mặc bọn thủ hạ, hắn chỉ kéo một cái ghế, ngồi xuống bình tĩnh nói: “Lão gia, ông lăn lộn nhiều năm rồi hẳn cũng biết một đạo lý, con người muốn có được thứ gì đều phải trả giá ngang như vậy. Tôi tin rằng ai nhanh tay kẻ ấy được, Dương Cửu cậu ấy có chết cũng phải chết trên tay tôi, còn nếu cậu ấy bị kẻ khác cướp mất, thì tôi chết cũng khó nhắm mắt.”
Chu lão gia giận dữ mắng: “Mày cứ luôn mồm nói yêu yêu đương đương, chứ mày nghĩ thằng Dương Cửu đó coi mày ra gì chắc? Trước kia tao tìm nó đòi cái vòng tay của quý của mày, nó chẳng thèm chớp mắt cứ thế cho tao luôn đó! Con gái tao dù không tốt mấy, nhưng nó một lòng một dạ với mày, Dương Cửu có hơn cái gì, thì tình cảm thật nó dành cho mày chắc đã được bằng một nửa ngần ấy!”
Tiêu Trọng Giản thoáng im lặng, rồi thở dài: “Tôi biết, nhưng dù thế nào tôi vẫn bằng lòng với chừng ấy tình cảm của cậu ấy, dù chẳng bằng một nửa cũng vậy, tôi không quan tâm.”
—–
Chu lão gia hoảng hồn, vội vàng đỡ con gái: “Làm sao? Cuối cùng là có chuyện gì?”
Chu Nhuế vừa thút thít vừa gục đầu vào lòng ông ta, khóc một hồi đến thở hết nổi. Ông già có chút nóng nảy, chịu không được sẵng giọng nói: “Tiêu Trọng Giản đâu? Có chuyện gì hả? Rốt cuộc là có chuyện gì? Đừng có để khách khứa dưới lầu nghe được người ta cười cho!”
Vài đứa hầu gái thân cận của Chu Nhuế ban nãy lật đật chạy lên theo, giờ đều đứng dúm dó một chỗ không dám mở miệng. Chu lão gia trông mà tức khí, liền quát ầm lên: “Chúng bây không còn phép tắc gì nữa hả!! Thấy cô chủ khóc thế này mà không biết khuyên ngăn là sao?”
Đám hầu gái sợ sệt chạy vào, mỗi người mỗi ấp úng, mất một hồi mới dám ngập ngừng nói với ông già: “Tiên sinh nói, nói muốn… ly hôn với… với cô chủ…”
Chu lão gia há hốc mồm, hồi lâu mới thở lại nổi, ông ta lạnh lùng nói: “Nói chuyện ngu xuẩn gì thế hả! Sao đang lễ lạt lại làm loạn lên?”
Một nhỏ hầu gái vừa khóc vừa nói: “Không phải tiên sinh đòi ly hôn giữa tiệc, là cô chủ làm ầm lên, tiên sinh đang ở dưới lầu tiễn khách về rồi…”
Chu lão gia giận điên người, vừa xoa dịu con gái nói đừng lo cứ ngồi dậy rồi ba sẽ không để con chịu khổ đâu, vừa la lối gọi Tiêu Trọng Giản lên ngay. Người trong Tiêu gia vốn đã không ưa Chu gia, vậy là cả đám nhất loạt tìm chỗ tránh, bọn người hầu thì bảo không nghe, nhất thời tình hình náo loạn hết lên.
“Tiêu Trọng Giản đâu?” Chu lão gia đùng đùng giận dữ, đã muốn tự xuống tìm người, “Đương yên đương lành nó đòi ly hôn cái gì, nó tưởng ly hôn là trò chơi à, nói bỏ là bỏ được hả?!”
Bọn người hầu vội vàng chạy theo sau: “Lão gia đừng kích động a, đợi tiên sinh tiễn hết khách rồi sẽ trở lại ngay mà…”
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Tiêu Trọng Giản dẫn theo Giang Lăng và vài gã tâm phúc khác bước vào. Những người này đều đã từng vào sinh ra tử cùng Tiêu Trọng Giản, giữ những vị trí cao trong nhà, ai nấy đều thực danh thực quyền, vừa xuất hiện đã nhất loạt âm trầm không hé răng nói một lời.
Chu lão gia vừa nhìn tình thế đã nghĩ quả thật là như muốn bức vua thoái vị, nhất thời sa sầm mặt. Dù gì ông ta cũng là hạng cáo già, biết thế nào là lùi một bước tiến trăm bước, thành ra sắc mặt dù tồi tệ đến đâu cũng không tùy tiện phát tác như ban nãy nữa, chỉ nhẹ nhàng vỗ về Chu Nhuế, rồi đứng dậy khỏi ghế bành.
Tiêu Trọng Giản bước tới trước mặt bọn họ, không buồn nhìn Chu Nhuế, mà hình như cũng chẳng nhìn Chu lão gia. Biểu cảm trên mặt hắn rất điềm tĩnh, mà tuyệt nhiên không có vẻ gì định thương lượng với ai, như thể hắn đứng ở đây lúc này chỉ là để tuyên bố quyết định của mình, còn ai nghe ai phản đối chẳng liên quan gì đến hắn nữa.
“Lão gia.” Tiêu Trọng Giản nói, “Tôi sẽ ly hôn với Chu Nhuế, luật sư của tôi sẽ đến trao đổi với Chu gia sau.”
Lão già Chu hớp một hơi, thiếu chút nữa nghẹn họng tại chỗ.
Tiêu Trọng Giản chỉ làm như không thấy, hắn nói nhạt nhẽo: “Từ hôm nay tôi sẽ chuyển ra ngoài ở, khi nào xong thủ tục ly hôn tôi sẽ về.”
Câu này ý tứ rõ ràng là: từ giờ tôi sẽ rời khỏi đây, chờ đến khi con ông đi tôi mới về nhà.
Mặt mũi Chu lão gia đã muốn thâm đen: “Tiêu Trọng Giản, mày nói có ý gì hả?! Ly hôn là trò trẻ con chắc? Chúng mày vừa kết hôn được mấy năm đã làm loạn thế hả! Con gái tao nó đã làm gì có lỗi với mày nào?”
Tiêu Trọng Giản đáp: “Cô ta từng tự ý sai người của tôi đi đuổi giết Dương Cửu.”
Cái cớ từ xưa lắm lắm này nếu không phải miệng hắn nhắc lại, chắc mọi người đều đã quên bẵng rồi. Hơn nữa đời Dương Cửu không biết đã bị đuổi giết bao nhiêu bận, cứ so với lần Tiêu Trọng Giản đích thân truy sát hắn, thì ba trò đánh đấm với người khác chỉ bằng như bữa điểm tâm.
Chu lão gia sửng sốt: “Vì Dương Cửu? Dương Cửu là gì của mày, nó là cái gì của mày chứ? Căn bản không thể so sánh thế được!”
Tiêu Trọng Giản nói: “Dương Cửu là người yêu của tôi. Ông đi hỏi cả Tiêu gia này, trên dưới chỉ cần không phải người mới vào làm vài năm gần đây, còn lại ai ai cũng đều biết việc ấy.”
Giang Lăng và đám tai to mặt lớn đứng sau đều được một phen méo mặt. Thầm nghĩ lão đại anh giờ thề thốt hay gớm, chứ bộ hồi nào người nghiến răng nghiến lợi vì con mụ kia rồi đòi giết Dương Cửu này này nọ nọ không phải chính là anh hở.
Chu lão gia cảm thấy thật hoang đường: “Người yêu? Vậy thì con gái tao là gì của mày!”
Tiêu Trọng Giản gật đầu: “Phải, Chu Nhuế là vợ tôi. Là tôi có lỗi với cô ấy, sau khi ly hôn tôi sẽ không xử tệ với cô ấy.”
Từ khi kết hôn, kỳ thực Tiêu Trọng Giản không có mấy tai tiếng chơi bời, thi thoảng gặp gỡ bên ngoài đôi ba lần, xem ra cũng chẳng quá khuôn khổ của ngàn vạn đàn ông trên đời. Nghe nói hắn rất rộng rãi với tình nhân, cơ bản là chỉ cần không làm gì quá đáng, thì vòi tiền vòi xe hay quà tặng gì đắt tiền đều được. Yêu cầu duy nhất là không được đem những thứ hắn tặng đi khoe khoang, để cả cảng đều biết Tiêu lão đại đi chơi gái xuống giường rồi boa lại món gì.
Chu lão gia lúc này thật có cảm giác như con gái mình đang bị đánh đồng một hạng với đám tình nhân nhập nhèm ấy.
“Tiêu Trọng Giản, lý do này của mày đem đi dọa ai còn được, nhưng trước mặt lão già này thì đừng hòng hú họa cho qua chuyện!” Chu lão gia đập bàn ầm ầm, “… Ly hôn vì Dương Cửu à, trước kia người mượn danh con gái tao để đuổi giết Dương Cửu không phải chính là mày hả?”
Câu này quả nhiên là hỏi trúng nỗi lăn tăn trong bụng bọn Giang Lăng.
Tiêu Trọng Giản có vẻ không hề chuẩn bị gì trước câu hỏi này, nhưng tình hình cấp bách, dù không kịp nghĩ gì cũng có thể đáp đúng lòng mình, thậm chí hắn còn thấy có lẽ cả đời mình chưa bao giờ nói gì thành thật đến thế. Hắn thở dài, gật đầu đáp: “Việc đó cũng là vì tôi yêu cậu ấy, chuyện giữa chúng tôi người ngoài có nghe cũng không hiểu được.”
Giang Lăng giơ giơ tay, suýt chút nữa kìm lòng không đậu vỗ tay hoan hô lão đại nhà mình, vừa hay ngẩng lên thấy Chu Nhuế quay lại mấp máy môi, hắn vội vàng bỏ tay xuống, đứng nghiêm quy củ.
Chu Nhuế vừa nức nở vừa đay nghiến: “Anh có giỏi thì đi mà tuyên bố với cả cảng này anh đòi bỏ tôi vì một gã đàn ông đi! Có giỏi thì đừng lý do lý trấu vợ chồng lục đục gì với bọn nhà báo nữa! Giỏi thì anh làm đi! Anh mà dám làm thì tôi bái phục anh đấy!”
Tiêu Trọng Giản quay đầu lại, ra lệnh: “Giang Lăng, cậu đến đài truyền hình, bảo bọn họ tối nay đến đây quay phim.”
Giang Lăng phát hoảng: “Làm vậy có ổn không ạ?”
Chu Nhuế tức muốn nghẹn họng, cô ta đứng phắt dậy gào lên: “Đi đi! Đi mau đi! Có giỏi thì anh thừa nhận với cả thiên hạ đi, đừng tưởng bỏ nhau rồi đổ được trách nhiệm lên đầu tôi!”
Chu lão gia vội thấp giọng quát con gái: “Hồ đồ! Ai nói tụi bây sẽ bỏ nhau? Không phải ba đã bảo sẽ giúp tụi bây hòa giải hả?”
Tiêu Trọng Giản thản nhiên nói: “Giữa chúng tôi chẳng còn gì để hòa giải đâu, trước đây tôi còn nghĩ sự việc cứ để vậy cũng được, nhưng hôm nay tôi mới nhận ra, nếu không làm gì chắc chắn không có chuyện Dương Cửu cứ ở đó chờ tôi, tôi không làm tự khắc sẽ có kẻ khác làm. Hơn nữa càng để lâu càng thiệt thòi cho con gái ông, chẳng bằng giải thoát cho nhau sớm đi là hơn.” Nói rồi liền sai Giang Lăng: “Nếu Chu lão gia đã muốn gọi đài truyền hình thì cậu đi gọi đi, giải quyết nhanh thì tốt cho tất cả mọi người.”
Chuông báo động trong đầu Giang Lăng đã réo inh ỏi: “Lão đại, anh bình tĩnh đã! Anh đồng ý gọi đài truyền hình, nhưng đã chắc gì cậu Cửu muốn vậy! Đến lúc đó làm ầm mọi chuyện lên sẽ khó coi lắm a!”
Chu Nhuế chồm lên xô lấy xô để bọn họ ra cửa: “Đi đi! Đi đi! Anh không đi thì đừng hòng tôi đồng ý ly hôn! Muốn tuyên bố thì anh nói cho rõ ràng vào, để xem tôi đã làm gì sai với anh mà anh hành hạ tôi thế này!”
Chu lão gia đột ngột gầm lên: “Im lặng hết cho ta!”
Chu Nhuế lập tức câm bặt, rồi liền sau đó là một trận nức nở không sao nén được. Giang Lăng thì bối rối vặn vẹo tay, lại lén liếc nhìn sắc mặt lão đại nhà mình. Tiêu Trọng Giản vẫn dửng dưng như cũ, giống như đã sẵn sàng tinh thần chờ đón một trận bão táp ác liệt. Nếu muốn hình dung cho rõ ràng, thì thái độ hắn lúc này như đang muốn tuyên bố với mọi người rằng hắn đã quyết đâu vào đó hết rồi, lần này còn chưa đạt được mục đích hắn tuyệt đối sẽ không chịu thôi.
Chu lão gia dù sao tuổi cũng đã cao, khó khăn lắm mới nuốt được một hơi thở, ông ta lắc lắc đầu, lựa lời nói: “Tiêu Trọng Giản, tôi biết tính tình con gái tôi nhất định còn có chỗ tiểu thư thất thường, nhưng từ khi làm vợ anh nó chưa bao giờ làm gì có lỗi với anh cả! Mà trái lại, anh xem chuyện tai tiếng của anh với Dương Cửu cả cảng này đều biết, nào đòi đuổi đòi giết, giờ còn đến đây nói với tôi anh yêu một thằng đàn ông! Anh đang định ly hôn với con gái tôi bằng được, rồi bêu riếu tên tuổi mình lên mặt báo lá cải hay sao?”
Ông già nói có chút lộn xộn, coi bộ đã giận lắm rồi.
Bởi vậy Tiêu Trọng Giản cũng kiên trì đáp: “Thực ra tôi cũng chẳng quan tâm. Lão gia, ông xem, tôi đã dám đến nói thẳng thắn với ông lý do tôi muốn ly hôn rồi, chẳng lẽ tôi còn sợ người khác biết hay sao?”
Chu lão gia lại đập bàn. Giang Lăng vừa nhìn vừa nghĩ bụng cái bàn đó là gỗ hoàng hoa lê a, ông già bộ không biết đau tay hở? Ờ hay ổng đương tính đập cho gãy xương luôn, rồi quay qua moi tiền thuốc men của Tiêu gia ta? Nghĩ vậy nên Giang Lăng quay lại sai: “Đi lo ít tiền đi, chừng nào lão gia sắp về thì đưa, chứ không đi nửa đường giận quá phải vô viện, trong người lại không có đồng viện phí nào.”
Bọn cấp dưới tròn mắt nói: “Giang ca, anh thật là tài tình.” nói rồi vội long tong chạy đi xin kế toán chi phiếu.
Tiêu Trọng Giản cũng mặc bọn thủ hạ, hắn chỉ kéo một cái ghế, ngồi xuống bình tĩnh nói: “Lão gia, ông lăn lộn nhiều năm rồi hẳn cũng biết một đạo lý, con người muốn có được thứ gì đều phải trả giá ngang như vậy. Tôi tin rằng ai nhanh tay kẻ ấy được, Dương Cửu cậu ấy có chết cũng phải chết trên tay tôi, còn nếu cậu ấy bị kẻ khác cướp mất, thì tôi chết cũng khó nhắm mắt.”
Chu lão gia giận dữ mắng: “Mày cứ luôn mồm nói yêu yêu đương đương, chứ mày nghĩ thằng Dương Cửu đó coi mày ra gì chắc? Trước kia tao tìm nó đòi cái vòng tay của quý của mày, nó chẳng thèm chớp mắt cứ thế cho tao luôn đó! Con gái tao dù không tốt mấy, nhưng nó một lòng một dạ với mày, Dương Cửu có hơn cái gì, thì tình cảm thật nó dành cho mày chắc đã được bằng một nửa ngần ấy!”
Tiêu Trọng Giản thoáng im lặng, rồi thở dài: “Tôi biết, nhưng dù thế nào tôi vẫn bằng lòng với chừng ấy tình cảm của cậu ấy, dù chẳng bằng một nửa cũng vậy, tôi không quan tâm.”
—–
Danh sách chương