Edit: Mimi
Beta: Chi
*****
“Bà nội, chẳng phải con đã nói với bà rồi sao, đừng đi nhặt ve chai nữa. Bà vừa phẫu thuật không được bao lâu, nên nghỉ ngơi nhiều một chút. A Đề lớn rồi, không cần bà phải vất vả nuôi dưỡng nữa, hiện tại đến lượt con phụng dưỡng bà nha.” Diệp Đề một bên bóc cam một bên lầm bầm nói: “Đáng tiếc cái phòng con thuê bên kia, chủ nhà không cho nuôi động vật, nếu không con đã sớm đón bà sang đó rồi… Bà à, không phải con nói bà đâu, bà đã vất vả như vậy, còn nuôi chúng nó làm gì? Tặng cho người khác không được hay sao…”
“Khó lắm, chúng nó là mạng sống của bà, có mất cái mạng già bà cũng không thể bỏ lại mấy con chó con mèo nhỏ đó…”
Bây giờ Triệu Cách Phi mới chú ý tới, ở khắp xó xỉnh trong phòng con chen chúc mấy con chó con mèo bẩn thỉu, vừa nhìn đã biết là bị người bỏ rơi.
“Ai nha, A Đề hiện tại không có bản lĩnh, không thể mang tới cho bà những ngày tháng an lành… Bà nội, bà chờ con nha. Chờ con có năng lực, mua một căn phòng lớn, đón cả bà vào đám chó mèo này tới ở, mỗi ngày đều có thể ăn đồ ăn ngon…” Diệp Đề nói đoạn, lại đút một miếng cam vào miệng cụ. Cụ bà cười đến nhăn nhúm khuôn mặt già nua: “Được, được, bảo bối là có tiền đồ nhất rồi, bà sẽ chờ tới ngày A Đề có tiền nha, ha ha…”
Sau khi Diệp Đề ngây người ở đây gần một tiếng đồng hồ, ngàn căn vạn dặn đủ thứ mới lưu luyến rời đi. Thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, cậu liền bắt gặp bóng dáng gầy gò yếu nhược đang đứng ở cửa của cụ bà, bên người con có mấy con chó nhỏ đang đánh nhau, líu ríu vào thành một đống. Một cơn gió thổi qua, rõ ràng hiện tại vẫn là mùa hè, thế nhưng dường như lại hiu quạnh hệt như một buổi cuối thu. Diệp Đề đau xót trong lòng, vội vã quay đầu bước đi.
Triệu Cách Phi mở cửa xe: “Khi còn bé, cậu chính là lớn lên ở nơi đó?”
“Vâng.” Diệp Đề cúi thấp đầu hồi đáp.
“Làm cái gì?”
“Cái gì cũng làm… nhặt ve chai, ăn xin… chỉ là khi đó tôi không làm nhiều chuyện xấu như bây giờ. Cùng lắm là thỉnh thoảng trộm chút đồ, lừa vài người… Hiện tại tôi gạt bà, nói là tôi đã tìm được công việc tử tế, một thời gian nữa có thể đón bà rời khỏi cái nơi quỷ quái này.”
Triệu Cách Phi không nói gì, một lát sau, lại hỏi: “Tiền cậu trộm của tôi đâu?”
“Trả nợ… trước đó vài ngày bà nội bị bệnh tim, nằm viện rồi thuốc men, tốn hết mười bảy vạn… Tôi không có biện pháp, đành mượn tiền một người bạn. Nhưng mười bảy vạn không phải con số nhỏ, bảo tôi kiếm đâu ra được đây… Hết cách, tôi mới liều mạng một phen… Tôi trộm được ở nhà chú chừng hai mươi vạn, trả nợ mười bốn vạn, còn lại sáu vạn, vốn tính mấy ngày nữa sẽ trốn đến nơi khác lánh nạn, chờ ổn định sẽ về đón bà đi. Chính là, không ngờ…”
“Không ngờ, bị tôi bắt được?”
Diệp Đề cúi đầu không nói lời nào. Triệu Cách Phi nghĩ nghĩ: “Tôi giúp cậu liên hệ viện dưỡng lão, thuê người chăm sóc bà cậu.”
“Chú hai…” Diệp Đề kinh ngạc mà mở to hai mắt. Triệu Cách Phi lại cười: “Tôi muốn giúp cậu cải tà quy chính, cũng không thể để cậu còn mang canh cánh trong lòng. Thân thể cụ bà như vậy, làm sao còn khả năng tiếp tục ở lại nơi này. Coi như tôi làm việc thiện đi.”
Triệu Cách Phi chờ đợi nửa ngày, thế nhưng không nghe thấy thanh âm cảm ơn đầy kích động của Diệp Đề, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn sang, lại kinh ngạc mà phát hiện đôi mắt đối phương đã long lanh ngập nước. Vì thế, anh bất giác mỉm cười, nói: “Sao vậy, cảm động đến mức nói không ra lời à?”
“Tôi… Sau này tôi nhất định sẽ báo đáp chú…” Diệp Đề nghẹn ngào, đột nhiên nói không thành lời. Từ lúc sinh ra đến tận bây giờ, người cậu xót xa nhất cũng chỉ có người bà này thôi. Hiện tại, tuy cậu còn chưa thực sự hiểu biết con người Triệu Cách Phi, chính là, cậu biết người đàn ông thường xuyên trưng ra nụ cười hoàn mỹ trước mặt đây, rất đáng để mình tin cậy. Đúng như Triệu Cách Phi đã nghĩ, Diệp Đề vẫn là một đứa nhỏ. Trẻ con chung quy đều như thế cả, ai thật tâm đối tốt với nó, nó tự nhiên rõ nhất. Đồng thời, nó cũng sẽ luôn luôn mang theo một tâm tư không chút tạp niệm mà nguyện ý đáp đền.
Diệp Đề là một đứa nhỏ, còn là đứa nhỏ cực kỳ hồn nhiên trong sáng. Tuy rằng hoàn cảnh sinh tồn của cậu éo le như thế, tuy rằng cậu đã từng vì cuộc sống mưu sinh mà chẳng từ bất cứ thủ đoạn nào, nhưng chung quy cậu vẫn là một đứa trẻ ngoan rất đỗi thiện lương.
Triệu Cách Phi cười cười, sờ đầu nhóc trộm: “Được rồi, đàn ông con trai mà cứ như con mèo nhỏ bị bỏ rơi, không thấy mất mặt sao.”
Diệp Đề xoa xoa mặt mình, nghiêm túc nói: “Chú hai, tôi quyết định sau này không sẽ gọi ông là chú nữa.”
“Hả? Gọi đến là lưu loát, tôi cũng sắp thành quen rồi, sao lại sửa vậy?”
“Bởi vì trước đây tôi muốn chiếm tiện nghi của ông. Tôi đánh không lại ông, cũng không có tiền có thế bằng ông, chỉ có thể chiếm tiện nghi trên phương diện lời ăn tiếng nói cho hả giận. Hiện tại tôi đã biết ông là người tốt, tôi không thể cứ gạt ông mãi được. Sau này gọi ông là anh Triệu.”
Triệu Cách Phi bật cười, giật mình tưởng tượng: Anh Triệu, xưng hô này thật tốt. Sao lúc trước anh lại không nghĩ tới cơ chứ? Hay anh chính là vì một tiếng “chú hai” rõ ràng không thích hợp nhưng lại phá lệ dễ nghe kia mà viện cớ? Bất kể như thế nào, đứa nhỏ này đã thực sự bị anh thu phục. Trước đó, cậu ta còn lưu lại chút tâm tư, cho rằng Triệu Cách Phi không nhìn ra. Mà đại luật sư Triệu theo đuổi pháp luật nhiều năm, tiếp xúc với vô số người, chút tâm tư cỏn con của một đứa trẻ, làm sao có chuyện anh không nhận biết được. Chẳng qua những tiểu xảo “âm hiểm giả dối” của Diệp Đề, trong mắt anh đều là nét thú vị đầy chất trẻ thơ, là biểu hiện lương tri của cậu ta chưa phai mờ. Diệp Đề là một đứa nhỏ khiến cho người khác phải động lòng thương xót mà anh vô tình gặp được. Nếu anh có em trai, chỉ sợ cũng sẽ tồn tại một loại tâm tình như thế này đi?
Triệu Cách Phi nói với Diệp Đề: “Sau này cậu phải nghe lời tôi, đừng quá nhớ mong bà nội. Anh Triệu sẽ không hại cậu, anh Triệu hy vọng tương lai cậu có thể trở thành một người đường đường chính chính không bao giờ phải thẹn với lương tâm. Quên đi tất cả quá khứ, nhân sinh của cậu một lần nữa bắt đầu.”
Diệp Đề cái hiểu cái không, chỉ dùng sức gật gật đầu. Kể từ hôm nay, Triệu Cách Phi đã trở thành người đáng tin cậy nhất ở trong mắt trong tâm cậu.
Mà Triệu Cách Phi, thế nhưng lại buông một tiếng thở dài hoàn toàn hiểu rõ, nắm chặt bàn tay Diệp Đề.
Beta: Chi
*****
“Bà nội, chẳng phải con đã nói với bà rồi sao, đừng đi nhặt ve chai nữa. Bà vừa phẫu thuật không được bao lâu, nên nghỉ ngơi nhiều một chút. A Đề lớn rồi, không cần bà phải vất vả nuôi dưỡng nữa, hiện tại đến lượt con phụng dưỡng bà nha.” Diệp Đề một bên bóc cam một bên lầm bầm nói: “Đáng tiếc cái phòng con thuê bên kia, chủ nhà không cho nuôi động vật, nếu không con đã sớm đón bà sang đó rồi… Bà à, không phải con nói bà đâu, bà đã vất vả như vậy, còn nuôi chúng nó làm gì? Tặng cho người khác không được hay sao…”
“Khó lắm, chúng nó là mạng sống của bà, có mất cái mạng già bà cũng không thể bỏ lại mấy con chó con mèo nhỏ đó…”
Bây giờ Triệu Cách Phi mới chú ý tới, ở khắp xó xỉnh trong phòng con chen chúc mấy con chó con mèo bẩn thỉu, vừa nhìn đã biết là bị người bỏ rơi.
“Ai nha, A Đề hiện tại không có bản lĩnh, không thể mang tới cho bà những ngày tháng an lành… Bà nội, bà chờ con nha. Chờ con có năng lực, mua một căn phòng lớn, đón cả bà vào đám chó mèo này tới ở, mỗi ngày đều có thể ăn đồ ăn ngon…” Diệp Đề nói đoạn, lại đút một miếng cam vào miệng cụ. Cụ bà cười đến nhăn nhúm khuôn mặt già nua: “Được, được, bảo bối là có tiền đồ nhất rồi, bà sẽ chờ tới ngày A Đề có tiền nha, ha ha…”
Sau khi Diệp Đề ngây người ở đây gần một tiếng đồng hồ, ngàn căn vạn dặn đủ thứ mới lưu luyến rời đi. Thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, cậu liền bắt gặp bóng dáng gầy gò yếu nhược đang đứng ở cửa của cụ bà, bên người con có mấy con chó nhỏ đang đánh nhau, líu ríu vào thành một đống. Một cơn gió thổi qua, rõ ràng hiện tại vẫn là mùa hè, thế nhưng dường như lại hiu quạnh hệt như một buổi cuối thu. Diệp Đề đau xót trong lòng, vội vã quay đầu bước đi.
Triệu Cách Phi mở cửa xe: “Khi còn bé, cậu chính là lớn lên ở nơi đó?”
“Vâng.” Diệp Đề cúi thấp đầu hồi đáp.
“Làm cái gì?”
“Cái gì cũng làm… nhặt ve chai, ăn xin… chỉ là khi đó tôi không làm nhiều chuyện xấu như bây giờ. Cùng lắm là thỉnh thoảng trộm chút đồ, lừa vài người… Hiện tại tôi gạt bà, nói là tôi đã tìm được công việc tử tế, một thời gian nữa có thể đón bà rời khỏi cái nơi quỷ quái này.”
Triệu Cách Phi không nói gì, một lát sau, lại hỏi: “Tiền cậu trộm của tôi đâu?”
“Trả nợ… trước đó vài ngày bà nội bị bệnh tim, nằm viện rồi thuốc men, tốn hết mười bảy vạn… Tôi không có biện pháp, đành mượn tiền một người bạn. Nhưng mười bảy vạn không phải con số nhỏ, bảo tôi kiếm đâu ra được đây… Hết cách, tôi mới liều mạng một phen… Tôi trộm được ở nhà chú chừng hai mươi vạn, trả nợ mười bốn vạn, còn lại sáu vạn, vốn tính mấy ngày nữa sẽ trốn đến nơi khác lánh nạn, chờ ổn định sẽ về đón bà đi. Chính là, không ngờ…”
“Không ngờ, bị tôi bắt được?”
Diệp Đề cúi đầu không nói lời nào. Triệu Cách Phi nghĩ nghĩ: “Tôi giúp cậu liên hệ viện dưỡng lão, thuê người chăm sóc bà cậu.”
“Chú hai…” Diệp Đề kinh ngạc mà mở to hai mắt. Triệu Cách Phi lại cười: “Tôi muốn giúp cậu cải tà quy chính, cũng không thể để cậu còn mang canh cánh trong lòng. Thân thể cụ bà như vậy, làm sao còn khả năng tiếp tục ở lại nơi này. Coi như tôi làm việc thiện đi.”
Triệu Cách Phi chờ đợi nửa ngày, thế nhưng không nghe thấy thanh âm cảm ơn đầy kích động của Diệp Đề, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn sang, lại kinh ngạc mà phát hiện đôi mắt đối phương đã long lanh ngập nước. Vì thế, anh bất giác mỉm cười, nói: “Sao vậy, cảm động đến mức nói không ra lời à?”
“Tôi… Sau này tôi nhất định sẽ báo đáp chú…” Diệp Đề nghẹn ngào, đột nhiên nói không thành lời. Từ lúc sinh ra đến tận bây giờ, người cậu xót xa nhất cũng chỉ có người bà này thôi. Hiện tại, tuy cậu còn chưa thực sự hiểu biết con người Triệu Cách Phi, chính là, cậu biết người đàn ông thường xuyên trưng ra nụ cười hoàn mỹ trước mặt đây, rất đáng để mình tin cậy. Đúng như Triệu Cách Phi đã nghĩ, Diệp Đề vẫn là một đứa nhỏ. Trẻ con chung quy đều như thế cả, ai thật tâm đối tốt với nó, nó tự nhiên rõ nhất. Đồng thời, nó cũng sẽ luôn luôn mang theo một tâm tư không chút tạp niệm mà nguyện ý đáp đền.
Diệp Đề là một đứa nhỏ, còn là đứa nhỏ cực kỳ hồn nhiên trong sáng. Tuy rằng hoàn cảnh sinh tồn của cậu éo le như thế, tuy rằng cậu đã từng vì cuộc sống mưu sinh mà chẳng từ bất cứ thủ đoạn nào, nhưng chung quy cậu vẫn là một đứa trẻ ngoan rất đỗi thiện lương.
Triệu Cách Phi cười cười, sờ đầu nhóc trộm: “Được rồi, đàn ông con trai mà cứ như con mèo nhỏ bị bỏ rơi, không thấy mất mặt sao.”
Diệp Đề xoa xoa mặt mình, nghiêm túc nói: “Chú hai, tôi quyết định sau này không sẽ gọi ông là chú nữa.”
“Hả? Gọi đến là lưu loát, tôi cũng sắp thành quen rồi, sao lại sửa vậy?”
“Bởi vì trước đây tôi muốn chiếm tiện nghi của ông. Tôi đánh không lại ông, cũng không có tiền có thế bằng ông, chỉ có thể chiếm tiện nghi trên phương diện lời ăn tiếng nói cho hả giận. Hiện tại tôi đã biết ông là người tốt, tôi không thể cứ gạt ông mãi được. Sau này gọi ông là anh Triệu.”
Triệu Cách Phi bật cười, giật mình tưởng tượng: Anh Triệu, xưng hô này thật tốt. Sao lúc trước anh lại không nghĩ tới cơ chứ? Hay anh chính là vì một tiếng “chú hai” rõ ràng không thích hợp nhưng lại phá lệ dễ nghe kia mà viện cớ? Bất kể như thế nào, đứa nhỏ này đã thực sự bị anh thu phục. Trước đó, cậu ta còn lưu lại chút tâm tư, cho rằng Triệu Cách Phi không nhìn ra. Mà đại luật sư Triệu theo đuổi pháp luật nhiều năm, tiếp xúc với vô số người, chút tâm tư cỏn con của một đứa trẻ, làm sao có chuyện anh không nhận biết được. Chẳng qua những tiểu xảo “âm hiểm giả dối” của Diệp Đề, trong mắt anh đều là nét thú vị đầy chất trẻ thơ, là biểu hiện lương tri của cậu ta chưa phai mờ. Diệp Đề là một đứa nhỏ khiến cho người khác phải động lòng thương xót mà anh vô tình gặp được. Nếu anh có em trai, chỉ sợ cũng sẽ tồn tại một loại tâm tình như thế này đi?
Triệu Cách Phi nói với Diệp Đề: “Sau này cậu phải nghe lời tôi, đừng quá nhớ mong bà nội. Anh Triệu sẽ không hại cậu, anh Triệu hy vọng tương lai cậu có thể trở thành một người đường đường chính chính không bao giờ phải thẹn với lương tâm. Quên đi tất cả quá khứ, nhân sinh của cậu một lần nữa bắt đầu.”
Diệp Đề cái hiểu cái không, chỉ dùng sức gật gật đầu. Kể từ hôm nay, Triệu Cách Phi đã trở thành người đáng tin cậy nhất ở trong mắt trong tâm cậu.
Mà Triệu Cách Phi, thế nhưng lại buông một tiếng thở dài hoàn toàn hiểu rõ, nắm chặt bàn tay Diệp Đề.
Danh sách chương