Edit: Mimi
Beta: Chi
*****
Hiện tại trong lòng Diệp Đề rất không vui.
Vốn dĩ cậu phải cao hứng mới đúng. Anh Triệu hiển nhiên đã bị phương pháp trị liệu của cậu kích thích, chỉ mới vài ngày, liền dẫn một chị gái siêu cấp xinh đẹp trở về. Ngay lúc đó đích thực là cậu phi thường vui vẻ, ngoan ngoãn chào hỏi chị gái kia, còn khen cô ấy thật xinh đẹp, nhìn hệt như minh tinh điện ảnh Thẩm Điện Hà vậy. Còn nói cái gì mà, chị hai à, chị và anh Triệu nhà tôi, quả thực là nam hổ nữ báo nha…
Vì thế, ấn tượng đầu tiên của Triệu Tĩnh Nhàn đối với Diệp Đề ngoài hai chữ “thất học” ra — còn là thêm một từ “ngứa đòn” ở đằng sau.
Trước không nói tới Triệu Tĩnh Nhàn. Về phần nhóc trộm họ Diệp, sau một hồi cao hứng mà giúp đỡ chị dâu sắp hành lý thu dọn phòng xong, cậu liền cảm thấy không thích hợp lắm.
Không kể tới tính tình cô gái kia quá nóng nảy, vừa mới bước chân vào phòng liền đá hỏng ba cái ghế dựa bốn cái bàn con, cũng không tính chuyện cô ta hệt như kẻ nghiện, hút tới hai mươi điếu thuốc trong một giờ, lại càng không nói tới dáng đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi cùng cái miệng toàn lời thô tục của cô ta, tóm lại là không có chút nào giống thục nữ cả… Mà dù bỏ qua tất cả những cái bên trên, cô gái này ngay cả những yêu cầu tối thiểu để làm một người bạn gái cũng không làm được! Cô ta ấy vậy mà sẵng gọi quát đến quát đi đối với anh Triệu — Anh Triệu là bạn trai của cô ta, chứ không phải thằng hầu! Vì thế, cảm giác vui vẻ khi thấy anh Triệu ở bên bạn gái lúc ban đầu của cậu, dần biến thành bất mãn buồn bực với bạn gái của anh. Diệp Đề cảm thấy tuy rằng cô gái này có ơn tái tạo với anh Triệu, nhưng tính tình cô ta quá kém, căn bản không xứng với anh. Do đó, Diệp Đề quyết định, chính mình phải đuổi Triệu Tĩnh Nhàn ra khỏi nhà!
Triệu Tĩnh Nhàn đương nhiên không phải cái đèn cạn dầu. Vì thế, chị hai Triệu cùng nhóc trộm họ Diệp liền bắt đầu cuộc chiến kinh thiên động địa với vật hy sinh là Triệu Cách Phi…
“A!!! Cái thằng nhóc này, sao mày đem giày cao gót của chị mày đi đánh si??” Triệu Tĩnh Nhàn cầm đôi giày da xa hoa đắt giá của mình mà nổi cơn điên.
“Giúp chị đánh si thì có gì không tốt?” Triệu Cách Phi khó hiểu.
“Đệch! Đôi giày của chị mày màu đỏ!!!”
Nhóc trộm họ Diệp núp ở một bên, hắc hắc gượng cười, cái bàn chải đánh giày trên tay còn vương chút si đen…
Ngày “chung sống” thứ tư của Triệu Tĩnh Nhàn và Triệu Cách Phi, tổng cộng nhảy vào WC hai mươi sáu lần. Từ nay về sau cô triệt để từ chối bất cứ món đồ ăn nào ở trong nhà thằng em trai mình, ngay cả bữa sáng cũng gọi nhà hàng mang đến.
Ban đầu, Triệu Tĩnh Nhàn còn nể mặt Triệu Cách Phi mà nhẫn nhịn — chủ yếu là vì Triệu Cách Phi nắm được nhược điểm của cô. Cho đến một ngày Triệu Tĩnh Nhàn cầm trên tay chiếc váy duýp thêu hoa mà cô thích nhất, nay đã bị vò nát thành cái quần chíp ướt nhẹp thì nhịn không được nữa, bùng nổ: “Con mẹ nó, thằng ranh khốn kiếp! Hôm nay bà không tiền gian hậu sát rồi lại gian thi kế tiếp phân thây mày thì bà đây liền không phải Triệu Tĩnh Nhàn!!”
… … Quả nhiên là một lời uy hiếp rất có phong cách Triệu Tĩnh Nhàn.
Rồng lửa không thể nhịn được nữa mà phun lửa. Bất kể quá trình bùng nổ như thế nào, kết quả đều chỉ có một khả năng — Triệu Cách Phi gặp họa.
Sau tan tầm trở về, Triệu Cách Phi đau đầu mà nhìn căn nhà hỗn độn ngổn ngang, cùng với hiện trường ngập mùi thuốc súng giữa hai người — chị gái anh cầm dao thái thịt trong tay, thở hổn hà hổn hển, mà Diệp Đề thì một chút cũng không hiểu thương hương tiếc ngọc là gì, một bên giơ vung đón đỡ, một bên nhảy lên đá một cước “phật sơn vô ảnh”. Thoạt nhìn có vẻ Triệu Tĩnh Nhàn yếu thế hơn, bởi vì trên bộ đồ thời trang nóng bỏng khêu gợi DEEP V của cô đều là những dấu chân to tướng của Diệp Đề.
“Không cho bà bắt nạt anh Triệu của tôi, mau cút khỏi anh ấy!” Diệp Đề nói.
Hiện tại, trong đầu Triệu Cách Phi lóe lên một suy nghĩ: thì ra chị gái anh cường hãn đến mức độ này, ngay cả Diệp Đề cũng có thể nhìn ra chị ấy đang “bắt nạt” anh.
“Đệch, mày là cái gì của nó? Tao thích bắt nạt ai thì bắt nạt, mày làm được gì nào!” Triệu Tĩnh Nhàn vênh váo.
Diệp Đề thấy trực diện công kích không thành, chớp mắt mấy cái, chuyển sang dùng trí: “Chị Triệu, chị hết hy vọng đi. Kỳ thực anh Triệu đã có vợ chưa cưới rồi, anh ấy chẳng qua đang lừa gạt tình cảm của chị thôi.” Hê hê, xem phim truyền hình cẩu huyết cũng không phải là vô ích. Trong phim, muốn khiến cho tình địch hết hy vọng, người ta đều dùng đến chiêu này…
“Cái gì?” Triệu Tĩnh Nhàn chấn động. Diệp Đề đắc chí: quả nhiên hiệu quả.
Chính là, lời nói kế tiếp của Triệu Tĩnh Nhàn ấy vậy mà lại làm cho cậu phải mở rộng tầm mắt: “Con hồ ly tinh mất dạy nào dám quyến rũ em… à chồng bà! Xem bà đây lột hết quần áo nó rồi đạp cho một cái bắn xa ba mét tới thẳng giữa lòng đường đi!”
Diệp Đề sợ tới mức run rẩy một cái, sắc mặt Triệu Cách Phi cũng có chút tái đi: chẳng trách bà chị mình năm nay đã hơn 30, thế mà thân tâm vẫn còn tự do tự tại như thời tuổi trẻ, thì ra là bởi tính cách quá mức “ôn nhu” đến không ai muốn này.
“Mẹ kiếp, bà mà giống phụ nữ sao, quả thực chính là cọp mẹ! Trách không được anh Triệu không thích bà… Anh Triệu thật đáng thương, bị đàn bà thối nát như bà quấn lấy, hừ!”
“Mày có ý tứ gì? Mày nói tao không xứng với thằng khốn kia? Tao không giống phụ nữ, chẳng lẽ mày giống? Mày đã thấy khuôn mặt nào xinh đẹp như vậy chưa? Thấy vóc dáng ai quyến rũ như vậy chưa? Thấy cặp bụp đầy đặn như vậy chưa? Thấy cái mông cong cong vểnh vểnh như vậy chưa? Thấy…”
“Câm miệng hết cho tôi!” Triệu Cách Phi bùng nổ: đây là cái mẹ gì với cái mẹ gì chứ, làm ơn đi, cãi nhau cũng phải cãi thông minh một chút có được không? Một người là nhóc trộm anh lập quyết tâm cải tạo, một người là chị gái anh – cả hai đều hay ho rồi, đem thể diện của anh hủy hoại sạch…
________________
Beta: Chi
*****
Hiện tại trong lòng Diệp Đề rất không vui.
Vốn dĩ cậu phải cao hứng mới đúng. Anh Triệu hiển nhiên đã bị phương pháp trị liệu của cậu kích thích, chỉ mới vài ngày, liền dẫn một chị gái siêu cấp xinh đẹp trở về. Ngay lúc đó đích thực là cậu phi thường vui vẻ, ngoan ngoãn chào hỏi chị gái kia, còn khen cô ấy thật xinh đẹp, nhìn hệt như minh tinh điện ảnh Thẩm Điện Hà vậy. Còn nói cái gì mà, chị hai à, chị và anh Triệu nhà tôi, quả thực là nam hổ nữ báo nha…
Vì thế, ấn tượng đầu tiên của Triệu Tĩnh Nhàn đối với Diệp Đề ngoài hai chữ “thất học” ra — còn là thêm một từ “ngứa đòn” ở đằng sau.
Trước không nói tới Triệu Tĩnh Nhàn. Về phần nhóc trộm họ Diệp, sau một hồi cao hứng mà giúp đỡ chị dâu sắp hành lý thu dọn phòng xong, cậu liền cảm thấy không thích hợp lắm.
Không kể tới tính tình cô gái kia quá nóng nảy, vừa mới bước chân vào phòng liền đá hỏng ba cái ghế dựa bốn cái bàn con, cũng không tính chuyện cô ta hệt như kẻ nghiện, hút tới hai mươi điếu thuốc trong một giờ, lại càng không nói tới dáng đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi cùng cái miệng toàn lời thô tục của cô ta, tóm lại là không có chút nào giống thục nữ cả… Mà dù bỏ qua tất cả những cái bên trên, cô gái này ngay cả những yêu cầu tối thiểu để làm một người bạn gái cũng không làm được! Cô ta ấy vậy mà sẵng gọi quát đến quát đi đối với anh Triệu — Anh Triệu là bạn trai của cô ta, chứ không phải thằng hầu! Vì thế, cảm giác vui vẻ khi thấy anh Triệu ở bên bạn gái lúc ban đầu của cậu, dần biến thành bất mãn buồn bực với bạn gái của anh. Diệp Đề cảm thấy tuy rằng cô gái này có ơn tái tạo với anh Triệu, nhưng tính tình cô ta quá kém, căn bản không xứng với anh. Do đó, Diệp Đề quyết định, chính mình phải đuổi Triệu Tĩnh Nhàn ra khỏi nhà!
Triệu Tĩnh Nhàn đương nhiên không phải cái đèn cạn dầu. Vì thế, chị hai Triệu cùng nhóc trộm họ Diệp liền bắt đầu cuộc chiến kinh thiên động địa với vật hy sinh là Triệu Cách Phi…
“A!!! Cái thằng nhóc này, sao mày đem giày cao gót của chị mày đi đánh si??” Triệu Tĩnh Nhàn cầm đôi giày da xa hoa đắt giá của mình mà nổi cơn điên.
“Giúp chị đánh si thì có gì không tốt?” Triệu Cách Phi khó hiểu.
“Đệch! Đôi giày của chị mày màu đỏ!!!”
Nhóc trộm họ Diệp núp ở một bên, hắc hắc gượng cười, cái bàn chải đánh giày trên tay còn vương chút si đen…
Ngày “chung sống” thứ tư của Triệu Tĩnh Nhàn và Triệu Cách Phi, tổng cộng nhảy vào WC hai mươi sáu lần. Từ nay về sau cô triệt để từ chối bất cứ món đồ ăn nào ở trong nhà thằng em trai mình, ngay cả bữa sáng cũng gọi nhà hàng mang đến.
Ban đầu, Triệu Tĩnh Nhàn còn nể mặt Triệu Cách Phi mà nhẫn nhịn — chủ yếu là vì Triệu Cách Phi nắm được nhược điểm của cô. Cho đến một ngày Triệu Tĩnh Nhàn cầm trên tay chiếc váy duýp thêu hoa mà cô thích nhất, nay đã bị vò nát thành cái quần chíp ướt nhẹp thì nhịn không được nữa, bùng nổ: “Con mẹ nó, thằng ranh khốn kiếp! Hôm nay bà không tiền gian hậu sát rồi lại gian thi kế tiếp phân thây mày thì bà đây liền không phải Triệu Tĩnh Nhàn!!”
… … Quả nhiên là một lời uy hiếp rất có phong cách Triệu Tĩnh Nhàn.
Rồng lửa không thể nhịn được nữa mà phun lửa. Bất kể quá trình bùng nổ như thế nào, kết quả đều chỉ có một khả năng — Triệu Cách Phi gặp họa.
Sau tan tầm trở về, Triệu Cách Phi đau đầu mà nhìn căn nhà hỗn độn ngổn ngang, cùng với hiện trường ngập mùi thuốc súng giữa hai người — chị gái anh cầm dao thái thịt trong tay, thở hổn hà hổn hển, mà Diệp Đề thì một chút cũng không hiểu thương hương tiếc ngọc là gì, một bên giơ vung đón đỡ, một bên nhảy lên đá một cước “phật sơn vô ảnh”. Thoạt nhìn có vẻ Triệu Tĩnh Nhàn yếu thế hơn, bởi vì trên bộ đồ thời trang nóng bỏng khêu gợi DEEP V của cô đều là những dấu chân to tướng của Diệp Đề.
“Không cho bà bắt nạt anh Triệu của tôi, mau cút khỏi anh ấy!” Diệp Đề nói.
Hiện tại, trong đầu Triệu Cách Phi lóe lên một suy nghĩ: thì ra chị gái anh cường hãn đến mức độ này, ngay cả Diệp Đề cũng có thể nhìn ra chị ấy đang “bắt nạt” anh.
“Đệch, mày là cái gì của nó? Tao thích bắt nạt ai thì bắt nạt, mày làm được gì nào!” Triệu Tĩnh Nhàn vênh váo.
Diệp Đề thấy trực diện công kích không thành, chớp mắt mấy cái, chuyển sang dùng trí: “Chị Triệu, chị hết hy vọng đi. Kỳ thực anh Triệu đã có vợ chưa cưới rồi, anh ấy chẳng qua đang lừa gạt tình cảm của chị thôi.” Hê hê, xem phim truyền hình cẩu huyết cũng không phải là vô ích. Trong phim, muốn khiến cho tình địch hết hy vọng, người ta đều dùng đến chiêu này…
“Cái gì?” Triệu Tĩnh Nhàn chấn động. Diệp Đề đắc chí: quả nhiên hiệu quả.
Chính là, lời nói kế tiếp của Triệu Tĩnh Nhàn ấy vậy mà lại làm cho cậu phải mở rộng tầm mắt: “Con hồ ly tinh mất dạy nào dám quyến rũ em… à chồng bà! Xem bà đây lột hết quần áo nó rồi đạp cho một cái bắn xa ba mét tới thẳng giữa lòng đường đi!”
Diệp Đề sợ tới mức run rẩy một cái, sắc mặt Triệu Cách Phi cũng có chút tái đi: chẳng trách bà chị mình năm nay đã hơn 30, thế mà thân tâm vẫn còn tự do tự tại như thời tuổi trẻ, thì ra là bởi tính cách quá mức “ôn nhu” đến không ai muốn này.
“Mẹ kiếp, bà mà giống phụ nữ sao, quả thực chính là cọp mẹ! Trách không được anh Triệu không thích bà… Anh Triệu thật đáng thương, bị đàn bà thối nát như bà quấn lấy, hừ!”
“Mày có ý tứ gì? Mày nói tao không xứng với thằng khốn kia? Tao không giống phụ nữ, chẳng lẽ mày giống? Mày đã thấy khuôn mặt nào xinh đẹp như vậy chưa? Thấy vóc dáng ai quyến rũ như vậy chưa? Thấy cặp bụp đầy đặn như vậy chưa? Thấy cái mông cong cong vểnh vểnh như vậy chưa? Thấy…”
“Câm miệng hết cho tôi!” Triệu Cách Phi bùng nổ: đây là cái mẹ gì với cái mẹ gì chứ, làm ơn đi, cãi nhau cũng phải cãi thông minh một chút có được không? Một người là nhóc trộm anh lập quyết tâm cải tạo, một người là chị gái anh – cả hai đều hay ho rồi, đem thể diện của anh hủy hoại sạch…
________________
Danh sách chương