Trong chương này, chúng ta sẽ biết được điều gì đã xảy ra, chỉ khoảng mười phút trước đó thôi.
Đã đủ một giờ chưa nhỉ? Chắc chắn là đã đủ một giờ rồi.
Lucy hít một hơi sâu và cố gắng làm cho những sợi dây thần kinh đang chạy đua của cô bình tĩnh lại. Tại sao chẳng ai nghĩ đến chuyện lắp một cái đồng hồ vào căn phòng tắm này nhỉ? Sao không có ai đó nhận ra rằng nếu một người thậm chí sẽ nhận thấy mình bị trói vào cái bồn vệ sinh và sẽ mong muốn được biết giờ? Thực sự là, đó chỉ là vấn đề về thời gian thôi.
Lucy gõ gõ mấy ngón tay phải lên sàn nhà. Một cách nhanh dần, nhanh dần, từ ngón trỏ đến ngón út, từ ngón trỏ đến ngón út. Bàn tay trái của cô bị trói sao cho phần phía trong của những ngón tay đưa lên trên, vì vậy cô uốn cong nó lên, rồi lại cong xuống, rồi lại cong lên, rồi lại cong xuống, rồi -
“Eeeeeuuuuuhhh!”
Lucy rên rỉ thất vọng.
Rên rỉ sao? Càu nhàu chứ.
Càu nhàu.
Nó hẳn là một từ rồi.
Chắc chắn là đã được một giờ rồi. Đã được một giờ rồi.
Và rồi...
Tiếng bước chân.
Lucy giật mình chú ý, liếc nhìn về phía cánh cửa. Cô điên tiết. Và hy vọng. Và khiếp sợ. Và bối rối. Và -
Chúa nhân từ, cô chẳng hề có ý rằng tất cả những cung bậc cảm xúc đó đều đồng thời xảy ra. Từng cái trong từng thời điểm là những gì mà cô có thể hình dung. Có thể là hai.
Cái nấm đấm xoay tròn và cánh cửa thình lình bị giật mạnh ra sau, và -
Giật mạnh? Lucy chỉ có khoảng một giây để ý thức được có gì đó sai trái ở đây. Gregory sẽ không giật mạnh cánh cửa. Anh ấy sẽ -
“Chú Robert?”
“Cô,” ông nói, giọng ông thấp và điên tiết.
“Con -“
“Cô là một con điếm,” ông chửi thề.
Lucy do dự. Cô biết rằng ông chẳng hề yêu mến gì cô, nhưng điều đó vẫn gây tổn thương.
“Chú không hiểu,” cô buột ra, bởi cô chẳng biết nên nói gì, và cô từ chối - cô chắc chắc là từ chối nói, “Con xin lỗi.”
Cô đã nói lời xin lỗi. Đã nói rồi.
“Ồ, thật vậy sao?” ông ta phun ra, cúi xuống cho bằng với chỗ cô. “Ta đã không hiểu những gì? Cái phần cô cảm thấy về đám cưới của cô à?”
“Con không chạy trốn,” cô bắn trả lại. “Con bị bắt đi! Hoặc chú không để ý rằng cho bị trói vào cái bồn vệ sinh này?”
Hai mắt ông ta thu hẹp lại vẻ đe dọa. Và Lucy bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Cô co người lại, hơi thở cô trở nên nông hơn. Cô đã kính sợ chú cô quá lâu - sự băng giá trong tính khí ông, cái nhìn lạnh lẽo, tẻ nhạt của sự khinh bỉ của ông.
Nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy bị đe dọa.
“Anh ta đâu?” chú cô yêu cầu.
Lucy không có ý định hiểu nhầm. “Con không biết.”
“Nói cho ta!”
“Con không biết!” cô chống chế. “Chú có nghĩ rằng anh ấy sẽ trói con lại nếu anh ấy tin con không?”
Chú cô đứng lên và nguyền rủa. “Đó không phải là vấn đề.”
“Ý chú là gì?” Lucy hỏi một cách thận trọng. Cô không chắc điều gì đang sắp sửa xảy ra, và cô không chắc cô sẽ là vợ của ai, cho đến cuối ngày này, nhưng cô khá chắc chắn rằng cô nên kéo dài thời gian.
Và không tiết lộ điều gì cả. Không gì có tầm quan trọng cả.
“Điều này! Cô!” chú cô phun ra. “Tại sao anh ta lại trói cô và bỏ lại cô ở đây, trong chính Fennsworth House này?”
“Ồ,” Lucy nói chậm rãi. “Con không nghĩ anh ấy có thể đem con ra mà không để một ai nhìn thấy cả.”
“Anh ta cũng không thể trà trộn vào bữa tiệc mà không một ai nhìn thấy được.”
“Con không chắc ý chú là gì.”
“Làm cách nào,” chú cô yêu cầu, cúi xuống và nâng mặt cô lên gần hơn, “mà anh ta bắt giữ được cô mà không có sự đồng ý của cô hả?”
Lucy thở ra một hơi ngắn. Sự thật luôn dễ dàng. Và vô thưởng vô phạt. “Con đi đến phòng con để nghỉ ngơi một lát,” cô nói. “Anh ấy đang đợi con ở đó.”
“Anh ta biết phòng nào là phòng cô?”
Cô nuốt xuống. “Hình như vậy.”
Chú cô nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu một cách không thoải mái. “Người ta đã bắt đầu để ý đến sự vắng mặt của cô,” ông lẩm bẩm.
Lucy không nói gì cả.
“Tuy vậy diều đó chẳng thể giúp gì được.”
Cô chớp mắt. Ông ta đang nói gì vậy nhỉ?
Ông ta lắc đầu. “Chỉ có một cách duy nhất.”
“Con - con xin chú nhắc lại?” Và rồi cô nhận ra - ông không đang nói chuyện với cô. Ông đang tự nói với chính mình.
“Chú Robert?” cô thì thầm.
Nhưng ông ta đang cắt những dây trói cho cô.
Cắt? Cắt? Tại sao ông ta lại có một con dao?
“Đi thôi,” ông ta càu nhàu.
“Trở lại bữa tiệc ạ?”
Ông ta lộ ra một tiếng cười thầm. “Cô không muốn điều đó, phải không?”
Sự hoảng loạn bắt đầu lớn lên trong ngực cô. “Chú đang đưa con đi đâu?”
Ông ta kéo mạnh cô đi, một trong hai cánh tay ông ta kẹp chặt quanh cô. “Đến với chồng cô.”
Cô cố xoay sở để lùi ra đủ xa để nhìn thấy gương mặt ông ta. “Chồng - Quí ngài Haselby hả?”
“Vậy chứ cô còn có người chồng nào khác à?”
“Nhưng không phải anh ấy đang ở bữa tiệc sao?”
“Ngưng hỏi quá nhiều câu hỏi đi.”
Cô trông có vẻ điên cuồng. “Nhưng chú đang nói với con là ở đâu?”
“Cô không được hủy hoại những điều này vì ta,” ông rít lên. “Cô có hiểu không?”
“Không,” cô cãi. Bởi vì cô không. Cô không còn hiểu bất kỳ cái gì nữa cả.
Ông ta kéo mạnh cô lại gần. “Ta muốn cô lắng nghe ta, bởi ta chỉ nói những điều này một lần thôi.”
Cô gật đầu. Cô không đang đối mặt với ông, nhưng cô biết ông có thể cảm thấy đầu cô di chuyển so với lồng ngực ông.
“Việc kết hôn này phải được tiếp tục,” ông ta nói, giọng ông ta chết chóc và thấp. “Và ta sẽ phải tự mình nhìn thấy nó đã được hoàn tất trong đêm nay.”
“Cái gì?”
“Đừng có tranh cãi với ta.”
“Nhưng -“ Cô dậm mạnh gót chân lên sàn nhà khi ông ta bắt đầu kéo cô tới bên cánh cửa.
“Vì Chúa, đừng có chống lại ta,” ông ta lẩm bẩm. “Nhân tiện thì, chẳng có điều gì mà cô sẽ phải làm đâu. Khác biệt duy nhất chỉ là cô sẽ có một vị khán giả.”
“Một khán giả?”
“Hơi thiếu tế nhị, nhưng ta sẽ có bằng chứng của mình.”
Cô bắt đầu chống trả lại một cái nghiêm chỉnh, cố xoay sở được một cánh tay tự do đủ lâu để vung nó lên một cái hoang dại trong không khí. Ông ta nhanh chóng cản trở cô, nhưng sự thay đổi tư thế trong thoáng chốc của ông ta cho phép cô có thể tung một cú đá mạnh vào ống quyển.
“Chết tiệt nó,” ông ta lẩm bẩm, giật mạnh cô lại gần. “Dừng lại!”
Cô đá thêm một cái nữa, làm đổ kền một cái bình rỗng.
“Dừng nó lại!” Ông ta kẹp chặt cái gì đó vào xương sườn cô. “Ngay bây giờ!”
Lucy đứng yên ngay lập tức. “Đó có phải là một con dao không?” cô thì thầm.
“Hãy nhớ điều này,” ông ta nói, những lời của ông ta nóng nảy và xấu xa đối với lỗ tai cô. “Ta không thể giết cô, nhưng ta sẽ có lý do để làm cô cực kỳ đau đớn.”
Cô nuốt xuống trong tiếng nức nở. “Con là cháu gái của chú mà.”
“Ta không quan tâm.”
Cô nuốt xuống và hỏi, giọng cô lặng lẽ, “Chú có bao giờ quan tâm chưa?”
Ông ta thúc cô hướng đến cánh cửa bằng khủy tay. “Quan tâm à?”
Cô gật đầu.
Trong một lúc chỉ là sự yên lặng, và Lucy chẳng có ý muốn làm sáng tỏ điều đó. Cô không thể nhìn thấy khuôn mặt chú cô, có thể cảm giác được chẳng có gì thay đổi trong tư thế của ông ta. Cô chẳng thể làm gì được ngoại trừ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, vào bàn tay ông ta khi ông ta với đến cái nắm đấm.
Và rồi ông ta nói, “Không.”
Và, cô đã có câu trả lời của mình.
“Cô là trách nhiệm của ta,” ông ta chỉ ra. “Một việc mà ta phải thực hiện, và một việc mà ta phải vui vẻ hoàn thành. Bây giờ đến đây với ta, và đừng nói gì cả.”
Lucy gật đầu. Con dao của ông ta ấn chặt hơn vào xương sườn cô và cô đã nghe một tiếng nghiến nhẹ khi nó thúc qua làn vải dày của tấm áo lót của cô.
Cô để ông ta đưa cô đi dọc theo hành lang và đi xuống cầu thang. Fennsworth House rất rộng lớn, nhưng không đồ sộ. Chỉ một vài nơi mà chú cô có thể giấu cô ở đó. Và đang có hàng trăm vị khách đang ở dưới tầng một.
Có ít nhất cả tá lý do để chú cô không thể thành công trong việc này.
Một tá. Mười hai. Có thể nhiều hơn. Và cô chỉ cần có một mà thôi - chỉ một để đánh bại âm mưu của ông ta.
Nhưng điều này như một sự thoải mái nho nhỏ khi ông ta dừng lại và kéo mạnh cô để bịt mắt cô lại. Và thậm chí còn tệ hơn khi ông ta thảy cô vào một căn phòng nào đó và trói cô lại.
“Ta sẽ trở lại,” ông ta phun ra, để cô ngồi lại ở một góc phòng, bị trói cả chân và tay.
Cô nghe tiếng bước chân ông ta băng qua căn phòng, và rồi nó bùng lên từ môi cô - một từ đơn giản, từ duy nhất có ý nghĩa -
“Tại sao?”
Những bước chân ông ta dừng lại.
“Tại sao, chú Robert?”
Điều này không thể chỉ đơn giản là về danh dự gia đình. Chẳng phải cô đã chứng tỏ bản thân bằng hành động sao? Chẳng lẽ chú cô không tin cô vì điều đó sao?
“Tại sao?” cô hỏi lần nữa, cầu nguyện để ông ta là một người có lương tâm. Chắc chắc là ông ta không thể chăm sóc cô và Richard trong hàng năm trời nếu như không có một ý nghĩ đúng hay sai.
“Cô biết tại sao,” cuối cùng ông ta nói, nhưng cô biết là ông ta đang nói dối. Ông ta đã đợi quá lâu trước khi trả lời.
“Vậy, đi đi,” cô nói một cách cay đắng. Chẳng có lý gì để trì hoãn ông ta lại cả. Sẽ tốt hơn nếu Gregory tìm thấy cô một mình ở đây.
Nhưng ông ta không di chuyển. Và thậm chí qua đôi mắt bị bịt kín cô có thể cảm thấy sự nghi ngờ của ông ta.
“Chú đang chờ đợi điều gì?” cô òa khóc.
“Ta không chắc lắm,” ông ta trả lời một cách chậm rãi. Và rồi cô nghe ông ta quay lại.
Những bước chân của ông ta tiến đến gần hơn.
Một cách chậm rãi.
Một cách chậm rãi.
Và rồi -
“Cô ấy đâu?” Hermione thở hổn hển.
Gregory trượt vào bên trong căn phòng nhỏ, hai mắt anh tìm kiếm ở mọi thứ - cái dây trói bị cắt đứt, cái bình rỗng nằm lăn lóc. “Ai đó đã bắt cô ấy đi,” anh nói một cách dứt khoát.
“Chú cô ấy?”
“Hoặc Davenport. Họ là hai người duy nhất có lý do để -“ Anh lắc đầu. “Không, họ không thể làm hại cô ấy. Họ cần cuộc hôn nhân này được hợp pháp và ràng buộc. Và lâu dài. Davenport muốn một người thừa kế từ Lucy.”
Hermione gật đầu.
Gregory quay sang cô. “Cô biết căn nhà. Cô ấy có thể ở đâu?”
Hermione đang lắc đầu. “Tôi không biết. Tôi không biết. Nếu đó là chú cô ấy -“
“Chắc chắn đó là chú cô ấy,” Gregory ra lệnh. Anh không chắc là Davenport đủ nhanh nhẹn để bắt cóc Lucy, và bên cạnh đó, nếu những gì Haselby nói về cha anh ta là sự thật, thì Robert Abernathy sẽ là người đàn ông có những bí mật.
Ông ta sẽ là người đàn ông với một thứ gì đó có thể mất.
“Phòng làm việc của ông ta,” Hermione thì thầm. “Ông ta luôn luôn ở phòng làm việc của mình.”
“Nó ở đâu?”
“Ở tầng trệt. Nó nhìn ra phía sau căn nhà.”
“Ông ta sẽ không mạo hiểm điều đó,” Gregory nói. “Quá gần phòng khiêu vũ.”
“Vậy thì phòng ngủ của ông ta. Nếu ông ta muốn tránh xa một căn phòng có đông người qua lại, thì đó sẽ là nơi ông ta giam giữ cô ấy. Ở đó hoặc ở phòng ngủ của cô ấy.”
Gregory nắm lấy tay cô và đi trước cô ra khỏi căn phòng. Họ theo lối đi đi xuống cầu thang, dừng lại trước khi mở cánh cửa dẫn đến cầu thang dành cho những người phục vụ đi từ tầng hai xuống đất.
“Chỉ cho tôi phòng của ông ta,” anh nói, “rồi đi đi.”
“Tôi không -“
“Tìm chồng cô,” anh ra lệnh. “Mang anh ta trở lại đây.”
Hermione trông có vẻ mâu thuẫn, nhưng cô gật đầu và làm những gì anh dặn.
“Đi đi,” anh nói, một khi anh đã biết nơi phải đến. “Nhanh lên.”
Cô chạy xuống cầu thang khi Gregory bước dọc theo hành lang. Anh tiến đến cánh cửa Hermione đã chỉ và cẩn thận đặt tai lên đó.
“Chú đang chờ đợi điều gì?”
Đó là Lucy. Tiếng kêu bị bóp nghẹt qua cánh cửa bằng gỗ dày, nhưng đó là cô ấy.
“Ta không biết,” một giọng đàn ông cất lên, và Gregory nhận ra rằng anh không thể nhận diện được nó. Anh đã có một số cuộc đối thoại với Lord Davenport và chẳng có cuộc trò chuyện nào với chú cô cả. Anh chẳng biết ai đang giữ cô làm con tin.
Anh hít một hơi và chầm chậm xoay nắm đấm cửa.
Bằng bàn tay trái.
Và với bàn tay phải anh kéo khẩu súng ra.
Chúa giúp tất cả bọn họ nếu như anh phải sử dụng nó.
Anh cố xoay sở để mở cánh cửa với một tiếng crack nhẹ - chỉ vừa đủ để nhìn vào trong mà không gây chú ý.
Tim anh ngừng đập.
Lucy bị trói và bị bịt mắt, đang nằm rúc vào góc xa nhất của căn phòng. Chú cô ấy đang đứng trước mặt cô, một khẩu sung đang chỉa vào giữa hai mắt cô.
“Cô đang định làm gì?” ông ta hỏi cô, giọng ông ta lành lạnh trong sự nhu nhược.
Lucy không nói gì cả, nhưng cằm cô run run, như thể cô đang cố hết sức để giữ cho cái đầu mình bình tĩnh.
“Tại sao cô muốn ta rời đi?” chú cô yêu cầu.
“Con không biết.”
“Nói cho ta.” Ông ta xoay lưng lại, ép chặt khẩu súng của ông ta ở giữa xương sườn cô. Và rồi, khi cô không trả lời đủ nhanh, ông ta giật mạnh đôi mắt bị bịt kín của cô, kéo chúng xuống mũi. “Nói cho ta!”
“Bởi vì con không thể chịu được sự chờ đợi,” cô thì thầm, giọng cô run lẩy bẩy. “Bởi vì -“
Gregory bước nhẹ nhàng vào trong căn phòng và hướng khẩu sung vào giữa lưng của Robert Abernathy. “Giải thoát cho cô ấy.”
Chú Lucy đông cứng lại.
Bàn tay Gregory siết chặt xung quanh cò súng. “Giải thoát cho Lucy và bước chậm ra xa.”
“Ta không nghĩ vậy,” Abernathy nói, và ông ta quay người chỉ vừa đủ để Gregory có thể nhìn thấy khẩu súng của ông ta bây giờ đang chỉa thẳng vào thái dương Lucy.
Bằng cách nào đó, Gregory giữ vững bình tĩnh. Anh sẽ chẳng bao giờ biết làm thế nào, nhưng cánh tay anh giữ yên chắc chắn. Bàn tay anh không hề run rẩy.
“Thả súng của mày xuống,” giọng ông ta ra lệnh.
Gregory không di chuyển. Đôi mắt anh chiếu lên Lucy, rồi quay trở lại chỗ chú cô. Liệu ông ta sẽ làm tổn thương cô? Ông ta có thể không? Gregory vẫn không thể chắc chắc là tại sao, một cách chính xác, Robert Abernathy cần Lucy phải kết hôn với Haselby, nhưng rõ ràng là ông ta đã làm vậy.
Điều đó có nghĩa là ông ta không thể giết cô ấy.
Gregory nghiến chặt răng và siết chặt ngón tay lên cò súng. “Giải thoát cho Lucy,” anh nói, giọng anh thấp, mạnh mẽ, và bình tĩnh.
“Thả súng mày xuống!” Abernathy gầm lên, và một âm thanh khủng khiếp, nghẹn ngào thoát ra khỏi miệng Lucy khi một trong hai cánh tay ông ta siết chặt bên dưới xương sườn cô.
Chúa ơi, ông ta điên rồi. Đôi mắt ông ta hoang dại, nhìn xung quanh căn phòng, và bàn tay ông ta - bàn tay đang cầm khẩu súng - đang run bần bật.
Ông ta sẽ bắn cô. Gregory nhận ra điều đó trong một khoảnh khắc chớp nhoáng. Bất kể điều gì Robert Abernathy đã làm - ông ta nghĩ rằng ông ta không còn gì để mất. Và ông ta sẽ không quan tâm nếu ông ta mang ai theo cùng với mình.
Gregory bắt đầu khuỵu gối xuống, chưa bao giờ rời mắt khỏi chú của Lucy.
“Đừng làm điều đó,” Lucy khóc òa lên. “Ông ta sẽ không làm tổn thương em. Ông ta không thể.”
“Ồ, ta có thể,” chú cô trả lời, và ông ta mỉm cười.
Máu Gregory đông cứng lại. Anh sẽ cố gắng - Lạy Chúa, anh sẽ cố gắng bằng mọi thứ anh có để đảm bảo rằng cả hai sẽ vượt qua được điều này để sống sót và không bị tổn thương, nhưng nếu có một sự lựa chọn - nếu chỉ có một trong hai được bước ra khỏi cửa...
Đó sẽ là Lucy.
Điều này, anh nhận ra, chính là tình yêu. Đó là ý nghĩ về những gì đúng đắn, đúng vậy. Và đó cũng là sự đam mê, và sự nhận thức đáng yêu rằng anh có thể thức dậy một cách hạnh phúc bên cạnh cô trong suốt cả quãng đời còn lại của mình.
Nhưng nó còn hơn tất cả những điều đó. Đó là cảm giác này, nhận thức này, điều chắc chắn là anh sẽ cho cô cả cuộc đời của anh. Không có bất kỳ câu hỏi nào. Không một chút do dự. Nếu anh thả rơi khẩu súng, Robert Abernathy sẽ chắc chắc bắn anh.
Nhưng Lucy có thể sống.
Gregory hạ thấp mình xuống trong một cái cúi mình. “Đừng làm tổn thương cô ấy,” anh nói mềm mỏng.
“Đừng rời đi!” Lucy khóc to lên. “Ông ta sẽ không -“
“Im mồm!” chú cô cắt ngang, và nòng súng ông ta ép thậm chí còn mạnh hơn vào người cô.
“Đừng nói gì thêm nữa, Lucy,” Gregory cảnh báo. Anh vẫn không thể chắc chắc bằng cách chết tiệt nào mà anh có thể thoát khỏi điều này, nhưng anh biết rằng chìa khóa của vấn đề là phải giữ cho Robert Abernathy càng bình tĩnh và đúng mực càng tốt.
Hai môi Lucy há ra, nhưng rồi hai mắt cô bắt gặp...
Và cô nhắm mắt lại.
Cô tin anh. Lạy Chúa, cô tin anh sẽ giữ cho cô an toàn, sẽ giữ cho cả hai an toàn, và anh cảm thấy như một sự lừa dối, bởi tất cả những gì anh đang làm là trì hoãn thời gian, giữ cho tất cả những viên đạn nằm yên trong những khẩu súng cho đến khi có ai đó khác đến.
“Tôi sẽ không làm tổn thương ông, Abernathy,” Gregory nói.
“Vậy thả súng xuống.”
Anh giữ cho tay anh mở rộng ra, khẩu súng bây giờ đang nghiêng một bên vì vậy anh có thể để nó rơi xuống.
Nhưng anh không định làm điều đó.
Và anh không rời mắt mình khỏi khuôn mặt Robert Abernathy khi anh nói, “Tại sao ông muốn Lucy phải kết hôn với quí ngài Haselby?”
“Cô ta không kể với mày sao?” ông ta nhạo báng.
“Cô ấy kể với tôi những gì ông đã kể với cô ấy.”
Chú Lucy bắt đầu lắc đầu.
“Tôi đã nói chuyện với quí ngài Fennsworth,” Gregory nói một cách lặng lẽ. “Anh ta, về mặt nào đó, hoàn toàn ngạc nhiên bởi sự mô tả của ông về cha anh ta.”
Chú Lucy không trả lời, nhưng cổ họng ông ta di chuyển, cái quả táo Adam di chuyển lên xuống trong một cái nuốt xuống nao núng.
“Thực tế thì,” Gregory tiếp tục, “anh ta khá là bị thuyết phục rằng ông đang phạm phải sai lầm.” Anh thậm chí giữ cho giọng mình trơn tru. Không nhạo báng. Anh nói như thể đang ở một bữa tiệc tối. Anh không mong muốn khiêu khích. Anh chỉ muốn trò chuyện.
“Richard chẳng biết gì cả,” chú Lucy trả lời.
“Tôi cũng đã nói chuyện với quí ngài Haselby,” Gregory nói. “Anh ta cũng rất ngạc nhiên. Anh ta không nhận ra là cha anh ta đã tống tiến ông đấy.”
Chú Lucy nhìn chằm chằm vào anh.
“Ông sẽ nói chuyện với anh ta ngay bây giờ,” Gregory nói mềm mỏng.
Chẳng ai nói gì. Chẳng ai di chuyển. Các cơ bắp của Gregory đang gào thét. Anh đã đứng trong tư thế cúi mình được vài phút rồi, đang giữ thăng bằng trên đôi chân. Tay anh, vẫn đang mở rộng, vẫn giữ lấy khẩu súng nghiêng sang một bên, cảm thấy nó như đang ở trên đống lửa.
Anh nhìn khẩu súng.
Anh nhìn Lucy.
Cô đang lắc đầu. Một cách chậm rãi, và với những chuyển động rất nhỏ. Hai môi cô không gây ra một âm thanh nào, nhưng anh có thể dễ dàng hình dung ra những lời của cô.
Đi đi.
Và làm ơn.
Một cách đáng ngạc nhiên, Gregory cảm thấy chính mình mỉm cười. Anh lắc đầu, và anh thì thầm, “Không bao giờ.”
“Mày nói gì vậy?” Abernathy yêu cầu.
Gregory nói điều duy nhất đến trong tâm trí anh. “Tôi yêu cháu gái ông.”
Abernathy nhìn anh như thể anh đã phát điên. “Tao không quan tâm.”
Gregory đánh liều một ván bài. “Tôi yêu cô ấy đủ để giữ kín những bí mật của ông.”
Robert Abernathy tái nhợt đi. Ông ta chắc chắn là không còn giọt máu, và hoàn toàn đứng yên.
“Đó chính là ông,” Gregory nói một cách mềm mỏng.
Lucu xoay qua. “Chú Robert?”
“Im mồm,” ông ta cắt ngang.
“Chú đã nói dối con sao?” cô hỏi, và giọng cô nghe hầu như là thương tổn. “Phải không?”
“Lucy, đừng,” Gregory nói.
Nhưng cô đã đang lắc đầu. “Đó không phải là cha con, phải không? Đó là chú. Quí ngài Davenport đã tống tiền chú cho những hành động xấu xa của chú.”
Chú cô không nói gì cả, nhưng tất cả bọn họ đều thấy sự thật trong đôi mắt ông ta.
“Ôi, chú Robert,” cô thì thầm một cách buồn bã, “Làm sao mà chú có thể?”
“Ta chẳng có gì cả,” ông ta rít lên. “Chẳng gì cả. Chỉ những gì rơi rớt lại và những phần thừa từ cha cô thôi.”
Lucy chuyển thành tái xám. “Chú đã giết ông ấy?”
“Không,” chú cô trả lời. Không gì thêm nữa. Chỉ không thôi.
“Làm ơn,” cô nói, giọng cô nhỏ và đau đớn. “Đừng nói dối con. Không phải về điều này.”
Chú cô thở ra một hơi nặng nề và nói, “Ta chỉ biết những gì mà nhà chức trách nói lại với ta thôi. Anh ấy được tìm thấy ở gần chiến trường, bị bắn ngay ngực và bị cướp hết tất cả những gì có giá trị.”
Lucy nhìn ông một hồi lâu, và rồi, đôi mắt cô đong đầy nước mắt, gật nhẹ đầu.
Gregory chầm chậm đứng lên trên đôi chân. “Nó đã qua rồi, Abernathy,” anh nói. “Haselby biết điều đó, cũng như Fennsworth vậy. Ông không thể ép Lucy phải trả giá cho ông.”
Chú Lucy kẹp cô còn chặt hơn nữa. “Ta sẽ sử dụng nó để đi khỏi đây.”
“Thực sự thì chú có thể. Bằng cách thả cô ấy ra.”
Abernathy cười to lên. Đó là một âm thanh chua chát và cay độc.
“Chúng tôi chẳng được lợi gì khi vạch trần ông cả,” Gregory nói một cách cẩn thận. “Tốt hơn hết là cho phép ông rời khỏi đất nước một cách lặng lẽ.”
“Nó sẽ không bao giờ được ngủ yên,” chú Lucy chế giễu. “Nếu cô ta không kết hôn với tên công tử bột đồng bóng đó, Davenport sẽ hét to nó lên từ đây cho đến Scotland. Và cả gia đình sẽ bị hủy hoại.”
“Không.” Gregory lắc đầu. “Họ sẽ không. Ông chưa bao giờ là một bá tước. Ông chưa bao giờ là cha cô ấy. Sẽ có một vụ scandal, điều đó không thể tránh được. Nhưng anh trai Lucy sẽ không đánh mất tước vị của anh ta, và tất cả điều đó sẽ bị thổi bay khi người ta bắt đầu nhớ lại rằng họ đã chưa bao giờ yêu quí ông.’
Trong chớp mắt, chú Lucy di chuyển khẩu súng từ bụng cô lên cổ cô. “Anh hãy xem những gì anh nói đây,” ông ta cắt ngang.
Gregory tái nhợt đi và bước một bước lùi.
Và rồi tất cả họ nghe thấy nó.
Một tiếng âm vang của những bước chân. Di chuyển nhanh xuống căn phòng.
“Đặt súng xuống,” Gregory nói. “Ông chỉ có một lúc này thôi trước khi -“
Lối ra ngoài đầy những người là người. Richard, Haselby, Davenport, Hermione - tất cả bọn họ tràn vào trong, không nhận thấy một sự đối đầu chết chóc đang diễn ra ở đây.
Chú Lucy nhảy lùi lại, chĩa điên cuồng khẩu sung vào đám đông. “Đứng yên,” ông ta hét lên. “Ra ngoài! Tất cả bọn bay!” Đôi mắt ông ta lóe lên như một con thú bị dồn vào góc, và cánh tay ông ta vẫy trở lại, không có mục đích.
Nhưng Richard bước tới trước. “Ông thật đáng khinh,” anh rít lên. “Tôi sẽ gặp ông trong -“
Một khẩu súng phát nổ.
Gregory quan sát trong sự hoảng loạn khi Lucy ngã xuống nền đất. Một tiếng khóc xé toạt yết hầu anh; anh nâng khẩu súng của mình lên.
Anh nhắm mục tiêu.
Anh nổ súng.
Và lần đầu tiên trong cuộc đời, anh bắn trúng đích.
Ồ, hầu như vậy.
Chú Lucy không phải là một người đàn ông to lớn, nhưng dù sao, khi ông ta ngã xuống đất ngay phía trên cô, nó cũng gây thương tích. Không khí bị ép chặt lại trong phổi cô, làm cô thở hổn hển và nghẹn lại, hai mắt cô nhắm nghiền lại trong đau đớn.
“Lucy!”
Đó là Gregory, đang kéo chú cô ra khỏi người cô.
“Em bị thương ở đâu?” anh yêu cầu, và hai tay anh tìm khắp mọi nơi, điên cuồng trong những cảm xúc của họ khi anh tìm kiếm thương tích.
“Em không có -“ Cô đấu tranh với hơi thở. “Ông ta không -“ Cô cố xoay sở để nhìn vào ngực mình. Nó phủ đầy những máu. “Ôi chúa tôi.”
“Anh không thể tìm thấy nó.” Gregory nói. Anh nâng cằm cô, định vị gương mặt cô sao cho mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Và cô hầu như là không nhận ra anh.
Hai mắt anh.. đôi mắt tuyệt đẹp màu nâu lục nhạt của anh... chúng trông mất mát, gần như là trống rỗng. Và dường như là bất cứ cái gì đã mang nó đi đều làm cho anh.. anh...
“Lucy,” anh nói, giọng anh cộc cằn với cảm xúc, “làm ơn. Nói gì với anh.”
“Em không bị thương,” cuối cùng cô gào lên.
Hai tay anh đông cứng lại. “Máu.”
“Không phải của em.” Cô nhìn lên anh và đưa tay cô lên má anh. Anh đăng run rẩy. Ôi Chúa ơi, anh đang run rẩy. Cô chưa bao giờ thấy anh như vậy, chưa bao giờ hình dung anh có thể bị ảnh hưởng đến thế này.
Cái nhìn trong mắt anh - Cô nhận ra nó ngay lúc này. Đó chính là sự khiếp sợ.
“Em không bị thương,” cô thì thầm. “Làm ơn.. đừng.. mọi việc đều ổn mà, anh yêu.” Cô không biết cô đang nói gì; cô chỉ muốn dỗ dành anh.
Hơi thở anh rời rạc, và khi anh nói, những lời của anh vỡ vụn, không hoàn tất. “Anh nghĩ anh đã - Anh không biết anh đã nghĩ gì nữa.”
Một thứ gì đó chạm vào ngón tay cô ướt đẫm, và cô lau nó đi một cách nhẹ nhàng. “Bây giờ nó qua rồi,” cô nói. “Bây giờ nó qua rồi, và -“
Và đột nhiên cô bắt đầu nhận thức được về những người còn lại trong căn phòng. “Ồ, tôi nghĩ nó đã qua rồi,” cô nói một cách do dự, ép cho mình ngồi xuống. Chú cô đã chết sao? Cô biết là ông đã bị bắn. Bởi Gregory hoặc là Richard, cô không biết là ai. Cả hai đều đã khai hỏa vũ khí của họ.
Nhưng chú Robert đã có một vết thương khủng khiếp. Ông ta đã tự kéo lê mình đến bên rìa căn phòng và dựa vào bức tường, đang giữ chặt lấy hai vai ông ta và nhìn về phía trước với một biểu hiện thất bại.
Lucy quắc mắt nhìn ông. “Chú thật may mắn là anh ấy không phải là một người bắn giỏi.”
Gregory tạo ra một tiếng âm thanh nghe như là một tiếng khịt mũi kỳ lạ.
Ở góc phòng, Richard và Hermione đang ôm chặt lấy nhau, nhưng họ đều có vẻ như không bị thương gì cả. Ngài Davenport đang gầm gừ về một điều gì đó, cô không chắc là điều gì, và Ngài Haselby - Chúa nhân từ, chồng cô - đang dựa người một cách lười biếng vào cạnh cửa, đang quan sát toàn bộ cảnh tượng.
Anh ta bắt được ánh mắt cô và mỉm cười. Chỉ một chút. Dĩ nhiên là không hở răng rồi; anh ta chưa bao giờ cười quá mở rộng miệng cả.
“Em xin lỗi,” cô nói.
“Đừng như thế.”
Gregory quỳ một gối bên cạnh cô, một cánh tay anh bao bọc một cách bảo vệ quanh vai cô. Haselby nhìn cảnh đó với một sự vui thú rõ ràng, và có lẽ chỉ một chút thú vị nữa.
“Em vẫn muốn bãi bỏ việc này chứ?” anh ta hỏi.
Lucy gật đầu.
“Anh sẽ chuẩn bị giấy tờ sẵn sàng vào ngày mai.”
“Anh chắc chứ?” Lucy hỏi, vẻ quan tâm. Anh là thực sự là một người đàn ông đáng mến. Cô không muốn danh tiếng của anh bị tổn hại.
“Lucy!”
Cô quay nhanh sang Gregory. “Xin lỗi. Anh không có ý - anh chỉ -“
Haselby vẫy tay với cô. “Làm ơn, đừng tự làm khó mình. Đó là thứ tốt nhất có thể xảy ra. Bắn giết, tống tiền, phản bội... Chẳng ai còn nhìn vào tôi sau những nguyên nhân của việc bãi bỏ này bây giờ đâu.”
“Oh. Vậy, thật tốt,” Lucy nói một cách rạng rỡ. Cô nhún một bên chân bởi vì, ồ, điều đó dường như là cách lịch sự duy nhất, để tỏ lòng biết ơn là anh ta đã rộng lượng như thế nào. “Nhưng anh vẫn muốn có một người vợ chứ? Bởi vì tôi có thể tìm cho anh một người, một khi tôi đã sắp xếp, thì nó sẽ thành công.”
Hai mắt Gregory quay trở lại trên đầu anh ta. “Thật tốt quá, Lucy.”
Cô quan sát khi anh đứng lên. “Em cảm thấy em phải làm cho việc này đúng đắn. Anh ấy đã nghĩ anh ấy đang có được một người vợ. Theo cách nào đó, thì điều này không hẳn là công bằng.”
Gregory nhắm hai mắt lại một hồi lâu. “Thật là một điều tốt khi anh yêu em quá nhiều,” anh nói một cách mệt mỏi, “bởi vì nếu không thì, anh nên khóa miệng em lại thôi.”
Miệng Lucy há to ra. “Gregory!” Và tiếp theo, “Hermione!’
“Xin lỗi!” Hermione nói, một bàn tay vẫn còn ấn mạnh lên miệng mình để ngăn tiếng cười lớn. “Nhưng hai người hợp nhau đấy.”
Haselby sải bước đi vào căn phòng và đưa cho chú cô một cái khăn tay. “Ông sẽ muốn cầm máu lại,” anh lẩm bẩm. Anh ta quay lại Lucy. “Anh không thực sự muốn một người vợ, bởi anh chắc là em đã nghĩ vậy, nhưng anh cho là anh sẽ phải tìm cách nào đó để có thể sinh sản hoặc là tước hiệu sẽ phải truyền lại cho đứa cháu trai đáng ghê tởm của anh. Thực sự thì điều đó cũng là một nỗi xấu hổ. Nghị Viện chắc chắc sẽ phải giải tán nếu như anh ta quyết định chiếm lấy chiếc ghế của mình.”
Lucy chỉ nhìn lên anh ta và chớp mắt.
Haselby mìm cười. “Vì vậy, đúng đấy, anh sẽ rất biết ơn nếu em có thể tìm cho anh một ai đó phù hợp.”
“Dĩ nhiên rồi,” cô lẩm bẩm.
“Cô cũng sẽ cần đến sự chấp thuận của ta nữa,” Lord Davenport quát tháo, tiến thẳng về phía trước.
Gregory quay sang ông ta với một sự ghê tởm không che giấu. “Ông,” anh cắt ngang, “có thể im mồm. Ngay lập tức.”
Davenport rụt lới trong cơn giận dữ. “Anh có biết anh đang nói chuyện với ai không hả, tên mất dạy.”
Hai mắt Gregory thu hẹp lại và anh đứng lên trên đôi chân. “Với một người đàn ông ở trong một trạng thái rất không ổn định.”
“Anh nhắc lại xem.”
“Ông sẽ chấm dứt ngay cái trò tống tiền của ông,” Gregory nói một cách sắc nhọn.
Quí ngài Davenport giật mạnh đầu mình về phía chú Lucy. “Ông là một kẻ phản quốc!”
“Và ông chọn để không giao nộp ông ta,” Gregory cắt ngang, “điều mà tôi hình dung là đức vua sẽ cảm thấy đáng bị khiển trách như nhau.”
Ngài Davenport loạng choạng bước lui lại như thể gặp trở ngại.
Gregory đứng lên, kéo Lucy theo với anh. “Ông,” anh nói với chú Lucy, “sẽ rời khỏi đất nước. Ngay ngày mai. Và đừng quay trở lại.”
“Tôi sẽ chi trả phí tổn cho chuyến đi của ông ta,” Richard cắt ngang. “Không hơn.”
“Anh khá là rộng rãi hơn là tôi sẽ có thể đấy,” Gregory lẩm bẩm.
“Tôi muốn ông ta đi khuất mắt,” Richard nói bằng giọng cứng nhắc. “Nếu tôi có thể thúc đẩy chuyến xuất phát của ông ta, tôi sẽ rất hạnh phúc để chịu đựng những khoản chi phí.”
Gregory quay sang ngài Davenport. “Ông sẽ không bao giờ được hở ra một lời về việc này. Ông hiểu chứ?”
“Và anh,” Gregory nói, quay sang Haselby. “Cảm ơn nhiều.”
Haselby chấp nhận anh với một cái gật đầu lịch thiệp. “Tôi không thể đừng được. Tôi là một kẻ lãng mạn.” Anh ta nhún vai. “Một người có thể vướng vào rắc rối hết lần này đến lần khác, nhưng chúng ta không thể thay đổi bản chất của mình được, phải không nhỉ?”
Gregory lắc đầu một cách chậm rãi từ bên này sang bên kia trong khi một nụ cười rộng mở đang nở trên mặt anh.
“Anh không biết đâu,” anh lẩm bẩm, nắm lấy tay Lucy. Anh không thể chịu được việc chia cắt với Lucy nữa, thậm chí chỉ một vài inches.
Những ngón tay họ đan vào nhau, và anh nhìn xuống cô. Đôi mắt cô ngời sáng với tình yêu, và Gregory có một ước muốn ngớ ngẩn, không thể chống lại được là được cười to lên. Chỉ bởi vì anh có thể.
Chỉ bởi vì anh yêu cô.
Nhưng rồi anh nhận thấy rằng hai môi cô cũng mím chặt lại. Quanh khóe miệng, đang cố gắng dập tắt nụ cười của chính mình.
Và ngay lúc đó, trước mặt những người làm chứng phù hợp nhất, anh bao bọc cô trong vòng tay anh và hôn cô với tất cả những lãng mạn vô vọng nhất còn sót lại trong tâm hồn anh.
Rốt cuộc thì - sau cùng thì - ngài Haselby cũng làm thông cổ họng mình.
Hermione giả vờ nhìn ra hướng khác, và Richard thì nói, “Còn về đám cưới thì...”
Với sự miễn cưỡng tột bậc, Gregory nhấc đầu lên. Anh nhìn sang bên trái. Anh nhìn sang bên phải. Anh nhìn trở lại Lucy.
Và anh hôn cô lần nữa.
Bởi vì, thực sự là, đây là một ngày rất dài.
Và anh xứng đáng có được những gì mình muốn.
Và Chúa biết rằng anh đã phải chờ đợi lâu đến thế nào cho đến khi anh thực sự có thể cưới được cô.
Nhưng chủ yếu thì, anh hôn cô bởi vì...
Bởi vì...
Anh mỉm cười, giữ đầu cô trong hai tay anh và cọ mũi anh vào mũi cô. “Anh yêu em, em biết mà.”
Cô mỉm cười lại. “Em biết.”
Và cuối cùng thì anh đã khám phá ra tại sao anh lại đang hôn cô lần nữa.
Chỉ bởi vì điều đó.
Đã đủ một giờ chưa nhỉ? Chắc chắn là đã đủ một giờ rồi.
Lucy hít một hơi sâu và cố gắng làm cho những sợi dây thần kinh đang chạy đua của cô bình tĩnh lại. Tại sao chẳng ai nghĩ đến chuyện lắp một cái đồng hồ vào căn phòng tắm này nhỉ? Sao không có ai đó nhận ra rằng nếu một người thậm chí sẽ nhận thấy mình bị trói vào cái bồn vệ sinh và sẽ mong muốn được biết giờ? Thực sự là, đó chỉ là vấn đề về thời gian thôi.
Lucy gõ gõ mấy ngón tay phải lên sàn nhà. Một cách nhanh dần, nhanh dần, từ ngón trỏ đến ngón út, từ ngón trỏ đến ngón út. Bàn tay trái của cô bị trói sao cho phần phía trong của những ngón tay đưa lên trên, vì vậy cô uốn cong nó lên, rồi lại cong xuống, rồi lại cong lên, rồi lại cong xuống, rồi -
“Eeeeeuuuuuhhh!”
Lucy rên rỉ thất vọng.
Rên rỉ sao? Càu nhàu chứ.
Càu nhàu.
Nó hẳn là một từ rồi.
Chắc chắn là đã được một giờ rồi. Đã được một giờ rồi.
Và rồi...
Tiếng bước chân.
Lucy giật mình chú ý, liếc nhìn về phía cánh cửa. Cô điên tiết. Và hy vọng. Và khiếp sợ. Và bối rối. Và -
Chúa nhân từ, cô chẳng hề có ý rằng tất cả những cung bậc cảm xúc đó đều đồng thời xảy ra. Từng cái trong từng thời điểm là những gì mà cô có thể hình dung. Có thể là hai.
Cái nấm đấm xoay tròn và cánh cửa thình lình bị giật mạnh ra sau, và -
Giật mạnh? Lucy chỉ có khoảng một giây để ý thức được có gì đó sai trái ở đây. Gregory sẽ không giật mạnh cánh cửa. Anh ấy sẽ -
“Chú Robert?”
“Cô,” ông nói, giọng ông thấp và điên tiết.
“Con -“
“Cô là một con điếm,” ông chửi thề.
Lucy do dự. Cô biết rằng ông chẳng hề yêu mến gì cô, nhưng điều đó vẫn gây tổn thương.
“Chú không hiểu,” cô buột ra, bởi cô chẳng biết nên nói gì, và cô từ chối - cô chắc chắc là từ chối nói, “Con xin lỗi.”
Cô đã nói lời xin lỗi. Đã nói rồi.
“Ồ, thật vậy sao?” ông ta phun ra, cúi xuống cho bằng với chỗ cô. “Ta đã không hiểu những gì? Cái phần cô cảm thấy về đám cưới của cô à?”
“Con không chạy trốn,” cô bắn trả lại. “Con bị bắt đi! Hoặc chú không để ý rằng cho bị trói vào cái bồn vệ sinh này?”
Hai mắt ông ta thu hẹp lại vẻ đe dọa. Và Lucy bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Cô co người lại, hơi thở cô trở nên nông hơn. Cô đã kính sợ chú cô quá lâu - sự băng giá trong tính khí ông, cái nhìn lạnh lẽo, tẻ nhạt của sự khinh bỉ của ông.
Nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy bị đe dọa.
“Anh ta đâu?” chú cô yêu cầu.
Lucy không có ý định hiểu nhầm. “Con không biết.”
“Nói cho ta!”
“Con không biết!” cô chống chế. “Chú có nghĩ rằng anh ấy sẽ trói con lại nếu anh ấy tin con không?”
Chú cô đứng lên và nguyền rủa. “Đó không phải là vấn đề.”
“Ý chú là gì?” Lucy hỏi một cách thận trọng. Cô không chắc điều gì đang sắp sửa xảy ra, và cô không chắc cô sẽ là vợ của ai, cho đến cuối ngày này, nhưng cô khá chắc chắn rằng cô nên kéo dài thời gian.
Và không tiết lộ điều gì cả. Không gì có tầm quan trọng cả.
“Điều này! Cô!” chú cô phun ra. “Tại sao anh ta lại trói cô và bỏ lại cô ở đây, trong chính Fennsworth House này?”
“Ồ,” Lucy nói chậm rãi. “Con không nghĩ anh ấy có thể đem con ra mà không để một ai nhìn thấy cả.”
“Anh ta cũng không thể trà trộn vào bữa tiệc mà không một ai nhìn thấy được.”
“Con không chắc ý chú là gì.”
“Làm cách nào,” chú cô yêu cầu, cúi xuống và nâng mặt cô lên gần hơn, “mà anh ta bắt giữ được cô mà không có sự đồng ý của cô hả?”
Lucy thở ra một hơi ngắn. Sự thật luôn dễ dàng. Và vô thưởng vô phạt. “Con đi đến phòng con để nghỉ ngơi một lát,” cô nói. “Anh ấy đang đợi con ở đó.”
“Anh ta biết phòng nào là phòng cô?”
Cô nuốt xuống. “Hình như vậy.”
Chú cô nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu một cách không thoải mái. “Người ta đã bắt đầu để ý đến sự vắng mặt của cô,” ông lẩm bẩm.
Lucy không nói gì cả.
“Tuy vậy diều đó chẳng thể giúp gì được.”
Cô chớp mắt. Ông ta đang nói gì vậy nhỉ?
Ông ta lắc đầu. “Chỉ có một cách duy nhất.”
“Con - con xin chú nhắc lại?” Và rồi cô nhận ra - ông không đang nói chuyện với cô. Ông đang tự nói với chính mình.
“Chú Robert?” cô thì thầm.
Nhưng ông ta đang cắt những dây trói cho cô.
Cắt? Cắt? Tại sao ông ta lại có một con dao?
“Đi thôi,” ông ta càu nhàu.
“Trở lại bữa tiệc ạ?”
Ông ta lộ ra một tiếng cười thầm. “Cô không muốn điều đó, phải không?”
Sự hoảng loạn bắt đầu lớn lên trong ngực cô. “Chú đang đưa con đi đâu?”
Ông ta kéo mạnh cô đi, một trong hai cánh tay ông ta kẹp chặt quanh cô. “Đến với chồng cô.”
Cô cố xoay sở để lùi ra đủ xa để nhìn thấy gương mặt ông ta. “Chồng - Quí ngài Haselby hả?”
“Vậy chứ cô còn có người chồng nào khác à?”
“Nhưng không phải anh ấy đang ở bữa tiệc sao?”
“Ngưng hỏi quá nhiều câu hỏi đi.”
Cô trông có vẻ điên cuồng. “Nhưng chú đang nói với con là ở đâu?”
“Cô không được hủy hoại những điều này vì ta,” ông rít lên. “Cô có hiểu không?”
“Không,” cô cãi. Bởi vì cô không. Cô không còn hiểu bất kỳ cái gì nữa cả.
Ông ta kéo mạnh cô lại gần. “Ta muốn cô lắng nghe ta, bởi ta chỉ nói những điều này một lần thôi.”
Cô gật đầu. Cô không đang đối mặt với ông, nhưng cô biết ông có thể cảm thấy đầu cô di chuyển so với lồng ngực ông.
“Việc kết hôn này phải được tiếp tục,” ông ta nói, giọng ông ta chết chóc và thấp. “Và ta sẽ phải tự mình nhìn thấy nó đã được hoàn tất trong đêm nay.”
“Cái gì?”
“Đừng có tranh cãi với ta.”
“Nhưng -“ Cô dậm mạnh gót chân lên sàn nhà khi ông ta bắt đầu kéo cô tới bên cánh cửa.
“Vì Chúa, đừng có chống lại ta,” ông ta lẩm bẩm. “Nhân tiện thì, chẳng có điều gì mà cô sẽ phải làm đâu. Khác biệt duy nhất chỉ là cô sẽ có một vị khán giả.”
“Một khán giả?”
“Hơi thiếu tế nhị, nhưng ta sẽ có bằng chứng của mình.”
Cô bắt đầu chống trả lại một cái nghiêm chỉnh, cố xoay sở được một cánh tay tự do đủ lâu để vung nó lên một cái hoang dại trong không khí. Ông ta nhanh chóng cản trở cô, nhưng sự thay đổi tư thế trong thoáng chốc của ông ta cho phép cô có thể tung một cú đá mạnh vào ống quyển.
“Chết tiệt nó,” ông ta lẩm bẩm, giật mạnh cô lại gần. “Dừng lại!”
Cô đá thêm một cái nữa, làm đổ kền một cái bình rỗng.
“Dừng nó lại!” Ông ta kẹp chặt cái gì đó vào xương sườn cô. “Ngay bây giờ!”
Lucy đứng yên ngay lập tức. “Đó có phải là một con dao không?” cô thì thầm.
“Hãy nhớ điều này,” ông ta nói, những lời của ông ta nóng nảy và xấu xa đối với lỗ tai cô. “Ta không thể giết cô, nhưng ta sẽ có lý do để làm cô cực kỳ đau đớn.”
Cô nuốt xuống trong tiếng nức nở. “Con là cháu gái của chú mà.”
“Ta không quan tâm.”
Cô nuốt xuống và hỏi, giọng cô lặng lẽ, “Chú có bao giờ quan tâm chưa?”
Ông ta thúc cô hướng đến cánh cửa bằng khủy tay. “Quan tâm à?”
Cô gật đầu.
Trong một lúc chỉ là sự yên lặng, và Lucy chẳng có ý muốn làm sáng tỏ điều đó. Cô không thể nhìn thấy khuôn mặt chú cô, có thể cảm giác được chẳng có gì thay đổi trong tư thế của ông ta. Cô chẳng thể làm gì được ngoại trừ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, vào bàn tay ông ta khi ông ta với đến cái nắm đấm.
Và rồi ông ta nói, “Không.”
Và, cô đã có câu trả lời của mình.
“Cô là trách nhiệm của ta,” ông ta chỉ ra. “Một việc mà ta phải thực hiện, và một việc mà ta phải vui vẻ hoàn thành. Bây giờ đến đây với ta, và đừng nói gì cả.”
Lucy gật đầu. Con dao của ông ta ấn chặt hơn vào xương sườn cô và cô đã nghe một tiếng nghiến nhẹ khi nó thúc qua làn vải dày của tấm áo lót của cô.
Cô để ông ta đưa cô đi dọc theo hành lang và đi xuống cầu thang. Fennsworth House rất rộng lớn, nhưng không đồ sộ. Chỉ một vài nơi mà chú cô có thể giấu cô ở đó. Và đang có hàng trăm vị khách đang ở dưới tầng một.
Có ít nhất cả tá lý do để chú cô không thể thành công trong việc này.
Một tá. Mười hai. Có thể nhiều hơn. Và cô chỉ cần có một mà thôi - chỉ một để đánh bại âm mưu của ông ta.
Nhưng điều này như một sự thoải mái nho nhỏ khi ông ta dừng lại và kéo mạnh cô để bịt mắt cô lại. Và thậm chí còn tệ hơn khi ông ta thảy cô vào một căn phòng nào đó và trói cô lại.
“Ta sẽ trở lại,” ông ta phun ra, để cô ngồi lại ở một góc phòng, bị trói cả chân và tay.
Cô nghe tiếng bước chân ông ta băng qua căn phòng, và rồi nó bùng lên từ môi cô - một từ đơn giản, từ duy nhất có ý nghĩa -
“Tại sao?”
Những bước chân ông ta dừng lại.
“Tại sao, chú Robert?”
Điều này không thể chỉ đơn giản là về danh dự gia đình. Chẳng phải cô đã chứng tỏ bản thân bằng hành động sao? Chẳng lẽ chú cô không tin cô vì điều đó sao?
“Tại sao?” cô hỏi lần nữa, cầu nguyện để ông ta là một người có lương tâm. Chắc chắc là ông ta không thể chăm sóc cô và Richard trong hàng năm trời nếu như không có một ý nghĩ đúng hay sai.
“Cô biết tại sao,” cuối cùng ông ta nói, nhưng cô biết là ông ta đang nói dối. Ông ta đã đợi quá lâu trước khi trả lời.
“Vậy, đi đi,” cô nói một cách cay đắng. Chẳng có lý gì để trì hoãn ông ta lại cả. Sẽ tốt hơn nếu Gregory tìm thấy cô một mình ở đây.
Nhưng ông ta không di chuyển. Và thậm chí qua đôi mắt bị bịt kín cô có thể cảm thấy sự nghi ngờ của ông ta.
“Chú đang chờ đợi điều gì?” cô òa khóc.
“Ta không chắc lắm,” ông ta trả lời một cách chậm rãi. Và rồi cô nghe ông ta quay lại.
Những bước chân của ông ta tiến đến gần hơn.
Một cách chậm rãi.
Một cách chậm rãi.
Và rồi -
“Cô ấy đâu?” Hermione thở hổn hển.
Gregory trượt vào bên trong căn phòng nhỏ, hai mắt anh tìm kiếm ở mọi thứ - cái dây trói bị cắt đứt, cái bình rỗng nằm lăn lóc. “Ai đó đã bắt cô ấy đi,” anh nói một cách dứt khoát.
“Chú cô ấy?”
“Hoặc Davenport. Họ là hai người duy nhất có lý do để -“ Anh lắc đầu. “Không, họ không thể làm hại cô ấy. Họ cần cuộc hôn nhân này được hợp pháp và ràng buộc. Và lâu dài. Davenport muốn một người thừa kế từ Lucy.”
Hermione gật đầu.
Gregory quay sang cô. “Cô biết căn nhà. Cô ấy có thể ở đâu?”
Hermione đang lắc đầu. “Tôi không biết. Tôi không biết. Nếu đó là chú cô ấy -“
“Chắc chắn đó là chú cô ấy,” Gregory ra lệnh. Anh không chắc là Davenport đủ nhanh nhẹn để bắt cóc Lucy, và bên cạnh đó, nếu những gì Haselby nói về cha anh ta là sự thật, thì Robert Abernathy sẽ là người đàn ông có những bí mật.
Ông ta sẽ là người đàn ông với một thứ gì đó có thể mất.
“Phòng làm việc của ông ta,” Hermione thì thầm. “Ông ta luôn luôn ở phòng làm việc của mình.”
“Nó ở đâu?”
“Ở tầng trệt. Nó nhìn ra phía sau căn nhà.”
“Ông ta sẽ không mạo hiểm điều đó,” Gregory nói. “Quá gần phòng khiêu vũ.”
“Vậy thì phòng ngủ của ông ta. Nếu ông ta muốn tránh xa một căn phòng có đông người qua lại, thì đó sẽ là nơi ông ta giam giữ cô ấy. Ở đó hoặc ở phòng ngủ của cô ấy.”
Gregory nắm lấy tay cô và đi trước cô ra khỏi căn phòng. Họ theo lối đi đi xuống cầu thang, dừng lại trước khi mở cánh cửa dẫn đến cầu thang dành cho những người phục vụ đi từ tầng hai xuống đất.
“Chỉ cho tôi phòng của ông ta,” anh nói, “rồi đi đi.”
“Tôi không -“
“Tìm chồng cô,” anh ra lệnh. “Mang anh ta trở lại đây.”
Hermione trông có vẻ mâu thuẫn, nhưng cô gật đầu và làm những gì anh dặn.
“Đi đi,” anh nói, một khi anh đã biết nơi phải đến. “Nhanh lên.”
Cô chạy xuống cầu thang khi Gregory bước dọc theo hành lang. Anh tiến đến cánh cửa Hermione đã chỉ và cẩn thận đặt tai lên đó.
“Chú đang chờ đợi điều gì?”
Đó là Lucy. Tiếng kêu bị bóp nghẹt qua cánh cửa bằng gỗ dày, nhưng đó là cô ấy.
“Ta không biết,” một giọng đàn ông cất lên, và Gregory nhận ra rằng anh không thể nhận diện được nó. Anh đã có một số cuộc đối thoại với Lord Davenport và chẳng có cuộc trò chuyện nào với chú cô cả. Anh chẳng biết ai đang giữ cô làm con tin.
Anh hít một hơi và chầm chậm xoay nắm đấm cửa.
Bằng bàn tay trái.
Và với bàn tay phải anh kéo khẩu súng ra.
Chúa giúp tất cả bọn họ nếu như anh phải sử dụng nó.
Anh cố xoay sở để mở cánh cửa với một tiếng crack nhẹ - chỉ vừa đủ để nhìn vào trong mà không gây chú ý.
Tim anh ngừng đập.
Lucy bị trói và bị bịt mắt, đang nằm rúc vào góc xa nhất của căn phòng. Chú cô ấy đang đứng trước mặt cô, một khẩu sung đang chỉa vào giữa hai mắt cô.
“Cô đang định làm gì?” ông ta hỏi cô, giọng ông ta lành lạnh trong sự nhu nhược.
Lucy không nói gì cả, nhưng cằm cô run run, như thể cô đang cố hết sức để giữ cho cái đầu mình bình tĩnh.
“Tại sao cô muốn ta rời đi?” chú cô yêu cầu.
“Con không biết.”
“Nói cho ta.” Ông ta xoay lưng lại, ép chặt khẩu súng của ông ta ở giữa xương sườn cô. Và rồi, khi cô không trả lời đủ nhanh, ông ta giật mạnh đôi mắt bị bịt kín của cô, kéo chúng xuống mũi. “Nói cho ta!”
“Bởi vì con không thể chịu được sự chờ đợi,” cô thì thầm, giọng cô run lẩy bẩy. “Bởi vì -“
Gregory bước nhẹ nhàng vào trong căn phòng và hướng khẩu sung vào giữa lưng của Robert Abernathy. “Giải thoát cho cô ấy.”
Chú Lucy đông cứng lại.
Bàn tay Gregory siết chặt xung quanh cò súng. “Giải thoát cho Lucy và bước chậm ra xa.”
“Ta không nghĩ vậy,” Abernathy nói, và ông ta quay người chỉ vừa đủ để Gregory có thể nhìn thấy khẩu súng của ông ta bây giờ đang chỉa thẳng vào thái dương Lucy.
Bằng cách nào đó, Gregory giữ vững bình tĩnh. Anh sẽ chẳng bao giờ biết làm thế nào, nhưng cánh tay anh giữ yên chắc chắn. Bàn tay anh không hề run rẩy.
“Thả súng của mày xuống,” giọng ông ta ra lệnh.
Gregory không di chuyển. Đôi mắt anh chiếu lên Lucy, rồi quay trở lại chỗ chú cô. Liệu ông ta sẽ làm tổn thương cô? Ông ta có thể không? Gregory vẫn không thể chắc chắc là tại sao, một cách chính xác, Robert Abernathy cần Lucy phải kết hôn với Haselby, nhưng rõ ràng là ông ta đã làm vậy.
Điều đó có nghĩa là ông ta không thể giết cô ấy.
Gregory nghiến chặt răng và siết chặt ngón tay lên cò súng. “Giải thoát cho Lucy,” anh nói, giọng anh thấp, mạnh mẽ, và bình tĩnh.
“Thả súng mày xuống!” Abernathy gầm lên, và một âm thanh khủng khiếp, nghẹn ngào thoát ra khỏi miệng Lucy khi một trong hai cánh tay ông ta siết chặt bên dưới xương sườn cô.
Chúa ơi, ông ta điên rồi. Đôi mắt ông ta hoang dại, nhìn xung quanh căn phòng, và bàn tay ông ta - bàn tay đang cầm khẩu súng - đang run bần bật.
Ông ta sẽ bắn cô. Gregory nhận ra điều đó trong một khoảnh khắc chớp nhoáng. Bất kể điều gì Robert Abernathy đã làm - ông ta nghĩ rằng ông ta không còn gì để mất. Và ông ta sẽ không quan tâm nếu ông ta mang ai theo cùng với mình.
Gregory bắt đầu khuỵu gối xuống, chưa bao giờ rời mắt khỏi chú của Lucy.
“Đừng làm điều đó,” Lucy khóc òa lên. “Ông ta sẽ không làm tổn thương em. Ông ta không thể.”
“Ồ, ta có thể,” chú cô trả lời, và ông ta mỉm cười.
Máu Gregory đông cứng lại. Anh sẽ cố gắng - Lạy Chúa, anh sẽ cố gắng bằng mọi thứ anh có để đảm bảo rằng cả hai sẽ vượt qua được điều này để sống sót và không bị tổn thương, nhưng nếu có một sự lựa chọn - nếu chỉ có một trong hai được bước ra khỏi cửa...
Đó sẽ là Lucy.
Điều này, anh nhận ra, chính là tình yêu. Đó là ý nghĩ về những gì đúng đắn, đúng vậy. Và đó cũng là sự đam mê, và sự nhận thức đáng yêu rằng anh có thể thức dậy một cách hạnh phúc bên cạnh cô trong suốt cả quãng đời còn lại của mình.
Nhưng nó còn hơn tất cả những điều đó. Đó là cảm giác này, nhận thức này, điều chắc chắn là anh sẽ cho cô cả cuộc đời của anh. Không có bất kỳ câu hỏi nào. Không một chút do dự. Nếu anh thả rơi khẩu súng, Robert Abernathy sẽ chắc chắc bắn anh.
Nhưng Lucy có thể sống.
Gregory hạ thấp mình xuống trong một cái cúi mình. “Đừng làm tổn thương cô ấy,” anh nói mềm mỏng.
“Đừng rời đi!” Lucy khóc to lên. “Ông ta sẽ không -“
“Im mồm!” chú cô cắt ngang, và nòng súng ông ta ép thậm chí còn mạnh hơn vào người cô.
“Đừng nói gì thêm nữa, Lucy,” Gregory cảnh báo. Anh vẫn không thể chắc chắc bằng cách chết tiệt nào mà anh có thể thoát khỏi điều này, nhưng anh biết rằng chìa khóa của vấn đề là phải giữ cho Robert Abernathy càng bình tĩnh và đúng mực càng tốt.
Hai môi Lucy há ra, nhưng rồi hai mắt cô bắt gặp...
Và cô nhắm mắt lại.
Cô tin anh. Lạy Chúa, cô tin anh sẽ giữ cho cô an toàn, sẽ giữ cho cả hai an toàn, và anh cảm thấy như một sự lừa dối, bởi tất cả những gì anh đang làm là trì hoãn thời gian, giữ cho tất cả những viên đạn nằm yên trong những khẩu súng cho đến khi có ai đó khác đến.
“Tôi sẽ không làm tổn thương ông, Abernathy,” Gregory nói.
“Vậy thả súng xuống.”
Anh giữ cho tay anh mở rộng ra, khẩu súng bây giờ đang nghiêng một bên vì vậy anh có thể để nó rơi xuống.
Nhưng anh không định làm điều đó.
Và anh không rời mắt mình khỏi khuôn mặt Robert Abernathy khi anh nói, “Tại sao ông muốn Lucy phải kết hôn với quí ngài Haselby?”
“Cô ta không kể với mày sao?” ông ta nhạo báng.
“Cô ấy kể với tôi những gì ông đã kể với cô ấy.”
Chú Lucy bắt đầu lắc đầu.
“Tôi đã nói chuyện với quí ngài Fennsworth,” Gregory nói một cách lặng lẽ. “Anh ta, về mặt nào đó, hoàn toàn ngạc nhiên bởi sự mô tả của ông về cha anh ta.”
Chú Lucy không trả lời, nhưng cổ họng ông ta di chuyển, cái quả táo Adam di chuyển lên xuống trong một cái nuốt xuống nao núng.
“Thực tế thì,” Gregory tiếp tục, “anh ta khá là bị thuyết phục rằng ông đang phạm phải sai lầm.” Anh thậm chí giữ cho giọng mình trơn tru. Không nhạo báng. Anh nói như thể đang ở một bữa tiệc tối. Anh không mong muốn khiêu khích. Anh chỉ muốn trò chuyện.
“Richard chẳng biết gì cả,” chú Lucy trả lời.
“Tôi cũng đã nói chuyện với quí ngài Haselby,” Gregory nói. “Anh ta cũng rất ngạc nhiên. Anh ta không nhận ra là cha anh ta đã tống tiến ông đấy.”
Chú Lucy nhìn chằm chằm vào anh.
“Ông sẽ nói chuyện với anh ta ngay bây giờ,” Gregory nói mềm mỏng.
Chẳng ai nói gì. Chẳng ai di chuyển. Các cơ bắp của Gregory đang gào thét. Anh đã đứng trong tư thế cúi mình được vài phút rồi, đang giữ thăng bằng trên đôi chân. Tay anh, vẫn đang mở rộng, vẫn giữ lấy khẩu súng nghiêng sang một bên, cảm thấy nó như đang ở trên đống lửa.
Anh nhìn khẩu súng.
Anh nhìn Lucy.
Cô đang lắc đầu. Một cách chậm rãi, và với những chuyển động rất nhỏ. Hai môi cô không gây ra một âm thanh nào, nhưng anh có thể dễ dàng hình dung ra những lời của cô.
Đi đi.
Và làm ơn.
Một cách đáng ngạc nhiên, Gregory cảm thấy chính mình mỉm cười. Anh lắc đầu, và anh thì thầm, “Không bao giờ.”
“Mày nói gì vậy?” Abernathy yêu cầu.
Gregory nói điều duy nhất đến trong tâm trí anh. “Tôi yêu cháu gái ông.”
Abernathy nhìn anh như thể anh đã phát điên. “Tao không quan tâm.”
Gregory đánh liều một ván bài. “Tôi yêu cô ấy đủ để giữ kín những bí mật của ông.”
Robert Abernathy tái nhợt đi. Ông ta chắc chắn là không còn giọt máu, và hoàn toàn đứng yên.
“Đó chính là ông,” Gregory nói một cách mềm mỏng.
Lucu xoay qua. “Chú Robert?”
“Im mồm,” ông ta cắt ngang.
“Chú đã nói dối con sao?” cô hỏi, và giọng cô nghe hầu như là thương tổn. “Phải không?”
“Lucy, đừng,” Gregory nói.
Nhưng cô đã đang lắc đầu. “Đó không phải là cha con, phải không? Đó là chú. Quí ngài Davenport đã tống tiền chú cho những hành động xấu xa của chú.”
Chú cô không nói gì cả, nhưng tất cả bọn họ đều thấy sự thật trong đôi mắt ông ta.
“Ôi, chú Robert,” cô thì thầm một cách buồn bã, “Làm sao mà chú có thể?”
“Ta chẳng có gì cả,” ông ta rít lên. “Chẳng gì cả. Chỉ những gì rơi rớt lại và những phần thừa từ cha cô thôi.”
Lucy chuyển thành tái xám. “Chú đã giết ông ấy?”
“Không,” chú cô trả lời. Không gì thêm nữa. Chỉ không thôi.
“Làm ơn,” cô nói, giọng cô nhỏ và đau đớn. “Đừng nói dối con. Không phải về điều này.”
Chú cô thở ra một hơi nặng nề và nói, “Ta chỉ biết những gì mà nhà chức trách nói lại với ta thôi. Anh ấy được tìm thấy ở gần chiến trường, bị bắn ngay ngực và bị cướp hết tất cả những gì có giá trị.”
Lucy nhìn ông một hồi lâu, và rồi, đôi mắt cô đong đầy nước mắt, gật nhẹ đầu.
Gregory chầm chậm đứng lên trên đôi chân. “Nó đã qua rồi, Abernathy,” anh nói. “Haselby biết điều đó, cũng như Fennsworth vậy. Ông không thể ép Lucy phải trả giá cho ông.”
Chú Lucy kẹp cô còn chặt hơn nữa. “Ta sẽ sử dụng nó để đi khỏi đây.”
“Thực sự thì chú có thể. Bằng cách thả cô ấy ra.”
Abernathy cười to lên. Đó là một âm thanh chua chát và cay độc.
“Chúng tôi chẳng được lợi gì khi vạch trần ông cả,” Gregory nói một cách cẩn thận. “Tốt hơn hết là cho phép ông rời khỏi đất nước một cách lặng lẽ.”
“Nó sẽ không bao giờ được ngủ yên,” chú Lucy chế giễu. “Nếu cô ta không kết hôn với tên công tử bột đồng bóng đó, Davenport sẽ hét to nó lên từ đây cho đến Scotland. Và cả gia đình sẽ bị hủy hoại.”
“Không.” Gregory lắc đầu. “Họ sẽ không. Ông chưa bao giờ là một bá tước. Ông chưa bao giờ là cha cô ấy. Sẽ có một vụ scandal, điều đó không thể tránh được. Nhưng anh trai Lucy sẽ không đánh mất tước vị của anh ta, và tất cả điều đó sẽ bị thổi bay khi người ta bắt đầu nhớ lại rằng họ đã chưa bao giờ yêu quí ông.’
Trong chớp mắt, chú Lucy di chuyển khẩu súng từ bụng cô lên cổ cô. “Anh hãy xem những gì anh nói đây,” ông ta cắt ngang.
Gregory tái nhợt đi và bước một bước lùi.
Và rồi tất cả họ nghe thấy nó.
Một tiếng âm vang của những bước chân. Di chuyển nhanh xuống căn phòng.
“Đặt súng xuống,” Gregory nói. “Ông chỉ có một lúc này thôi trước khi -“
Lối ra ngoài đầy những người là người. Richard, Haselby, Davenport, Hermione - tất cả bọn họ tràn vào trong, không nhận thấy một sự đối đầu chết chóc đang diễn ra ở đây.
Chú Lucy nhảy lùi lại, chĩa điên cuồng khẩu sung vào đám đông. “Đứng yên,” ông ta hét lên. “Ra ngoài! Tất cả bọn bay!” Đôi mắt ông ta lóe lên như một con thú bị dồn vào góc, và cánh tay ông ta vẫy trở lại, không có mục đích.
Nhưng Richard bước tới trước. “Ông thật đáng khinh,” anh rít lên. “Tôi sẽ gặp ông trong -“
Một khẩu súng phát nổ.
Gregory quan sát trong sự hoảng loạn khi Lucy ngã xuống nền đất. Một tiếng khóc xé toạt yết hầu anh; anh nâng khẩu súng của mình lên.
Anh nhắm mục tiêu.
Anh nổ súng.
Và lần đầu tiên trong cuộc đời, anh bắn trúng đích.
Ồ, hầu như vậy.
Chú Lucy không phải là một người đàn ông to lớn, nhưng dù sao, khi ông ta ngã xuống đất ngay phía trên cô, nó cũng gây thương tích. Không khí bị ép chặt lại trong phổi cô, làm cô thở hổn hển và nghẹn lại, hai mắt cô nhắm nghiền lại trong đau đớn.
“Lucy!”
Đó là Gregory, đang kéo chú cô ra khỏi người cô.
“Em bị thương ở đâu?” anh yêu cầu, và hai tay anh tìm khắp mọi nơi, điên cuồng trong những cảm xúc của họ khi anh tìm kiếm thương tích.
“Em không có -“ Cô đấu tranh với hơi thở. “Ông ta không -“ Cô cố xoay sở để nhìn vào ngực mình. Nó phủ đầy những máu. “Ôi chúa tôi.”
“Anh không thể tìm thấy nó.” Gregory nói. Anh nâng cằm cô, định vị gương mặt cô sao cho mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Và cô hầu như là không nhận ra anh.
Hai mắt anh.. đôi mắt tuyệt đẹp màu nâu lục nhạt của anh... chúng trông mất mát, gần như là trống rỗng. Và dường như là bất cứ cái gì đã mang nó đi đều làm cho anh.. anh...
“Lucy,” anh nói, giọng anh cộc cằn với cảm xúc, “làm ơn. Nói gì với anh.”
“Em không bị thương,” cuối cùng cô gào lên.
Hai tay anh đông cứng lại. “Máu.”
“Không phải của em.” Cô nhìn lên anh và đưa tay cô lên má anh. Anh đăng run rẩy. Ôi Chúa ơi, anh đang run rẩy. Cô chưa bao giờ thấy anh như vậy, chưa bao giờ hình dung anh có thể bị ảnh hưởng đến thế này.
Cái nhìn trong mắt anh - Cô nhận ra nó ngay lúc này. Đó chính là sự khiếp sợ.
“Em không bị thương,” cô thì thầm. “Làm ơn.. đừng.. mọi việc đều ổn mà, anh yêu.” Cô không biết cô đang nói gì; cô chỉ muốn dỗ dành anh.
Hơi thở anh rời rạc, và khi anh nói, những lời của anh vỡ vụn, không hoàn tất. “Anh nghĩ anh đã - Anh không biết anh đã nghĩ gì nữa.”
Một thứ gì đó chạm vào ngón tay cô ướt đẫm, và cô lau nó đi một cách nhẹ nhàng. “Bây giờ nó qua rồi,” cô nói. “Bây giờ nó qua rồi, và -“
Và đột nhiên cô bắt đầu nhận thức được về những người còn lại trong căn phòng. “Ồ, tôi nghĩ nó đã qua rồi,” cô nói một cách do dự, ép cho mình ngồi xuống. Chú cô đã chết sao? Cô biết là ông đã bị bắn. Bởi Gregory hoặc là Richard, cô không biết là ai. Cả hai đều đã khai hỏa vũ khí của họ.
Nhưng chú Robert đã có một vết thương khủng khiếp. Ông ta đã tự kéo lê mình đến bên rìa căn phòng và dựa vào bức tường, đang giữ chặt lấy hai vai ông ta và nhìn về phía trước với một biểu hiện thất bại.
Lucy quắc mắt nhìn ông. “Chú thật may mắn là anh ấy không phải là một người bắn giỏi.”
Gregory tạo ra một tiếng âm thanh nghe như là một tiếng khịt mũi kỳ lạ.
Ở góc phòng, Richard và Hermione đang ôm chặt lấy nhau, nhưng họ đều có vẻ như không bị thương gì cả. Ngài Davenport đang gầm gừ về một điều gì đó, cô không chắc là điều gì, và Ngài Haselby - Chúa nhân từ, chồng cô - đang dựa người một cách lười biếng vào cạnh cửa, đang quan sát toàn bộ cảnh tượng.
Anh ta bắt được ánh mắt cô và mỉm cười. Chỉ một chút. Dĩ nhiên là không hở răng rồi; anh ta chưa bao giờ cười quá mở rộng miệng cả.
“Em xin lỗi,” cô nói.
“Đừng như thế.”
Gregory quỳ một gối bên cạnh cô, một cánh tay anh bao bọc một cách bảo vệ quanh vai cô. Haselby nhìn cảnh đó với một sự vui thú rõ ràng, và có lẽ chỉ một chút thú vị nữa.
“Em vẫn muốn bãi bỏ việc này chứ?” anh ta hỏi.
Lucy gật đầu.
“Anh sẽ chuẩn bị giấy tờ sẵn sàng vào ngày mai.”
“Anh chắc chứ?” Lucy hỏi, vẻ quan tâm. Anh là thực sự là một người đàn ông đáng mến. Cô không muốn danh tiếng của anh bị tổn hại.
“Lucy!”
Cô quay nhanh sang Gregory. “Xin lỗi. Anh không có ý - anh chỉ -“
Haselby vẫy tay với cô. “Làm ơn, đừng tự làm khó mình. Đó là thứ tốt nhất có thể xảy ra. Bắn giết, tống tiền, phản bội... Chẳng ai còn nhìn vào tôi sau những nguyên nhân của việc bãi bỏ này bây giờ đâu.”
“Oh. Vậy, thật tốt,” Lucy nói một cách rạng rỡ. Cô nhún một bên chân bởi vì, ồ, điều đó dường như là cách lịch sự duy nhất, để tỏ lòng biết ơn là anh ta đã rộng lượng như thế nào. “Nhưng anh vẫn muốn có một người vợ chứ? Bởi vì tôi có thể tìm cho anh một người, một khi tôi đã sắp xếp, thì nó sẽ thành công.”
Hai mắt Gregory quay trở lại trên đầu anh ta. “Thật tốt quá, Lucy.”
Cô quan sát khi anh đứng lên. “Em cảm thấy em phải làm cho việc này đúng đắn. Anh ấy đã nghĩ anh ấy đang có được một người vợ. Theo cách nào đó, thì điều này không hẳn là công bằng.”
Gregory nhắm hai mắt lại một hồi lâu. “Thật là một điều tốt khi anh yêu em quá nhiều,” anh nói một cách mệt mỏi, “bởi vì nếu không thì, anh nên khóa miệng em lại thôi.”
Miệng Lucy há to ra. “Gregory!” Và tiếp theo, “Hermione!’
“Xin lỗi!” Hermione nói, một bàn tay vẫn còn ấn mạnh lên miệng mình để ngăn tiếng cười lớn. “Nhưng hai người hợp nhau đấy.”
Haselby sải bước đi vào căn phòng và đưa cho chú cô một cái khăn tay. “Ông sẽ muốn cầm máu lại,” anh lẩm bẩm. Anh ta quay lại Lucy. “Anh không thực sự muốn một người vợ, bởi anh chắc là em đã nghĩ vậy, nhưng anh cho là anh sẽ phải tìm cách nào đó để có thể sinh sản hoặc là tước hiệu sẽ phải truyền lại cho đứa cháu trai đáng ghê tởm của anh. Thực sự thì điều đó cũng là một nỗi xấu hổ. Nghị Viện chắc chắc sẽ phải giải tán nếu như anh ta quyết định chiếm lấy chiếc ghế của mình.”
Lucy chỉ nhìn lên anh ta và chớp mắt.
Haselby mìm cười. “Vì vậy, đúng đấy, anh sẽ rất biết ơn nếu em có thể tìm cho anh một ai đó phù hợp.”
“Dĩ nhiên rồi,” cô lẩm bẩm.
“Cô cũng sẽ cần đến sự chấp thuận của ta nữa,” Lord Davenport quát tháo, tiến thẳng về phía trước.
Gregory quay sang ông ta với một sự ghê tởm không che giấu. “Ông,” anh cắt ngang, “có thể im mồm. Ngay lập tức.”
Davenport rụt lới trong cơn giận dữ. “Anh có biết anh đang nói chuyện với ai không hả, tên mất dạy.”
Hai mắt Gregory thu hẹp lại và anh đứng lên trên đôi chân. “Với một người đàn ông ở trong một trạng thái rất không ổn định.”
“Anh nhắc lại xem.”
“Ông sẽ chấm dứt ngay cái trò tống tiền của ông,” Gregory nói một cách sắc nhọn.
Quí ngài Davenport giật mạnh đầu mình về phía chú Lucy. “Ông là một kẻ phản quốc!”
“Và ông chọn để không giao nộp ông ta,” Gregory cắt ngang, “điều mà tôi hình dung là đức vua sẽ cảm thấy đáng bị khiển trách như nhau.”
Ngài Davenport loạng choạng bước lui lại như thể gặp trở ngại.
Gregory đứng lên, kéo Lucy theo với anh. “Ông,” anh nói với chú Lucy, “sẽ rời khỏi đất nước. Ngay ngày mai. Và đừng quay trở lại.”
“Tôi sẽ chi trả phí tổn cho chuyến đi của ông ta,” Richard cắt ngang. “Không hơn.”
“Anh khá là rộng rãi hơn là tôi sẽ có thể đấy,” Gregory lẩm bẩm.
“Tôi muốn ông ta đi khuất mắt,” Richard nói bằng giọng cứng nhắc. “Nếu tôi có thể thúc đẩy chuyến xuất phát của ông ta, tôi sẽ rất hạnh phúc để chịu đựng những khoản chi phí.”
Gregory quay sang ngài Davenport. “Ông sẽ không bao giờ được hở ra một lời về việc này. Ông hiểu chứ?”
“Và anh,” Gregory nói, quay sang Haselby. “Cảm ơn nhiều.”
Haselby chấp nhận anh với một cái gật đầu lịch thiệp. “Tôi không thể đừng được. Tôi là một kẻ lãng mạn.” Anh ta nhún vai. “Một người có thể vướng vào rắc rối hết lần này đến lần khác, nhưng chúng ta không thể thay đổi bản chất của mình được, phải không nhỉ?”
Gregory lắc đầu một cách chậm rãi từ bên này sang bên kia trong khi một nụ cười rộng mở đang nở trên mặt anh.
“Anh không biết đâu,” anh lẩm bẩm, nắm lấy tay Lucy. Anh không thể chịu được việc chia cắt với Lucy nữa, thậm chí chỉ một vài inches.
Những ngón tay họ đan vào nhau, và anh nhìn xuống cô. Đôi mắt cô ngời sáng với tình yêu, và Gregory có một ước muốn ngớ ngẩn, không thể chống lại được là được cười to lên. Chỉ bởi vì anh có thể.
Chỉ bởi vì anh yêu cô.
Nhưng rồi anh nhận thấy rằng hai môi cô cũng mím chặt lại. Quanh khóe miệng, đang cố gắng dập tắt nụ cười của chính mình.
Và ngay lúc đó, trước mặt những người làm chứng phù hợp nhất, anh bao bọc cô trong vòng tay anh và hôn cô với tất cả những lãng mạn vô vọng nhất còn sót lại trong tâm hồn anh.
Rốt cuộc thì - sau cùng thì - ngài Haselby cũng làm thông cổ họng mình.
Hermione giả vờ nhìn ra hướng khác, và Richard thì nói, “Còn về đám cưới thì...”
Với sự miễn cưỡng tột bậc, Gregory nhấc đầu lên. Anh nhìn sang bên trái. Anh nhìn sang bên phải. Anh nhìn trở lại Lucy.
Và anh hôn cô lần nữa.
Bởi vì, thực sự là, đây là một ngày rất dài.
Và anh xứng đáng có được những gì mình muốn.
Và Chúa biết rằng anh đã phải chờ đợi lâu đến thế nào cho đến khi anh thực sự có thể cưới được cô.
Nhưng chủ yếu thì, anh hôn cô bởi vì...
Bởi vì...
Anh mỉm cười, giữ đầu cô trong hai tay anh và cọ mũi anh vào mũi cô. “Anh yêu em, em biết mà.”
Cô mỉm cười lại. “Em biết.”
Và cuối cùng thì anh đã khám phá ra tại sao anh lại đang hôn cô lần nữa.
Chỉ bởi vì điều đó.
Danh sách chương