Thử nghiệm lên cây cối là không có được, nhỡ gây ra cháy lớn để ai nhìn thấy thì phiền chết.

Nhưng không việc gì.

Mấy chục bao cát treo lủng lẳng kia từ lâu đã không còn công dụng gì nữa. Cao Cường có thể thoải mái nhắm vào chúng mà oanh tạc thế nào cũng được.

“Phừng..” – Một lá Hoả Cầu Phù được ném ra.

Đúng như tên gọi, vừa rời khỏi tay của hắn, Hoả Cầu Phù liền hoá thành một hoả cầu đỏ rực, có kích cỡ tương đương với một trái bóng rổ.

“Phanh..” – Hoả cầu đánh lên bao cát, phát ra tiếng nổ khá lớn.

Sau cú va chạm, hàng trăm tỉa lửa như thể pháo hoa bắn văng tung toé, lớp vỏ bọc của bao cát cũng ngay tức thì bốc cháy hừng hực.

Mấy lớp vải chồng lên dày cộp, chỉ trong vài hơi thở đã bị thiêu rụi hoàn toàn, cát rơi thành đống dưới mặt đất không ngừng bốc lên hơi nóng hầm hập.

Đứng ở một bên quan sát nãy giờ Cao Cường đưa tay vê cằm, khẽ lẩm bẩm:

“Chấn động gây ra đúng là hơi yếu, bù lại hoả diễm thiêu đốt khá mạnh, để thử lá nữa xem sao”

Vừa rồi hắn là thử nghiệm bằng lá Hoả Cầu Phù đầu tiên luyện chế thành, chất lượng so ra kém một chút những lá hoạ vẽ tiếp ngay sau đó.

“Phừng..” – Lựa chọn ra lá Hoả Cầu Phù có chất lượng mà bản thân thấy hài lòng nhất, hắn quán thâu chân khí rồi thẳng tay ném về hướng một chiếc bao cát ở ngay gần.

“Phanh..” – Tiếng nổ đi kèm với hoả hoa bắn văng tung toé một lần nữa lại diễn ra.

Tập trung quan sát thật cẩn thận, không khó để Cao Cường nhận ra sát thương do lá Hoả Cầu Phù thứ hai này tạo ra đúng thật là có mạnh hơn.

Xong cũng chỉ là mạnh hơn một chút xíu, không đáng kể tí tẹo nào.

Để mà làm ra so sánh thì lực sát thương của Hoả Cầu Phù, thua xa sát thương do Miêu Trảo tạo thành.

Có điều tu vi của hắn còn hạn chế nên chân khí chưa thể ngoại phóng, bởi vậy Miêu Trảo chỉ tạo thành sát thương mang tính chất vật lý mà thôi, muốn đánh giết quỷ hồn là không có được.

Trong khi đó Hoả Cầu Phù là một sản phẩm tiện dụng có nguồn gốc xuất xứ từ thuật pháp mà ra. Sát thương tuy nhỏ nhưng tầm đánh rộng, dùng để công kích quỷ hồn thì vô cùng hữu hiệu.

Đem hai thứ kết hợp để ưu và khuyết của chúng hỗ trợ bù trừ cho nhau. Hiện giờ có va chạm với người hay là quỷ, Cao Cường ít nhiều đã có chỗ dựa để mà mạnh dạn hơn trong việc chiến đấu.

Uy lực của Hoả Cầu Phù tới đâu đã xác nhận được rõ ràng.

Cao Cường liền tranh thủ đánh một lượt hai bộ võ kỹ. Tới 4 giờ kém mới thu tay để chạy trở về xóm trọ.

Tiếng khóc re ré đến não lòng của đám trẻ nhỏ, lúc này vẫn còn vang vọng khắp xóm.

Mà trú ngụ trong xóm đều là những người ban ngày phải làm việc lao động vất vả. Cả đêm bị quấy phá ngủ không yên, đương nhiên khiến bọn họ khó chịu, để rồi buông ra hàng loạt lời lẽ kêu ca phàn nàn.

Còn may vì đã là hàng xóm thuê trọ lâu năm với nhau, nếu không chỉ sợ đã ẩu đả ầm ĩ rồi cũng nên.

Gạt bỏ những chuyện ngoài lề này ra khỏi đầu.

Cao Cường mau chóng trở về phòng tắm rửa và thay đổi quần áo, sau đó trở xuống lấy xe để đi làm.

Dạo này bận bịu với việc luyện chế Phù Lục, kéo theo giờ giấc sinh hoạt của hắn đảo lộn loạn tùng phèo. Ăn uống ngủ nghỉ có thể nói là chẳng ra làm sao cả.



Được cái tu vi đạt tới Luyện Khí kỳ, toạ thiền tu luyện có thể thay thế cho giấc ngủ. Rồi thì nhu cầu ăn uống cũng không còn trâu bò như khi Luyện Thể nữa.

Thành ra sinh hoạt bất quy tắc cũng chẳng phải vấn đề gì quá phiền toái.

Có điều từ chiều qua tới giờ vẫn chưa bỏ gì vào bụng, Cao Cường trước tiên tạt ngang mua ổ bánh mì pate cái đã, rồi sau đó mới chạy xe hướng tới cửa hàng.

Hắn vừa mới đỗ xe lại, còn chưa kịp dựng khoá. Cửu ca đã ngay lập tức lại gần, đã thế dáng vẻ thậm thà thậm thụt trông chẳng khác nào trộm cắp chuẩn bị gây án.

Cao Cường không khỏi ngán ngẩm dò hỏi:

“Lại chuyện gì nữa đây Cửu ca? Mà ngươi không thể nghiêm chỉnh đứng đắn một chút được sao?”

Cửu ca ngại ngùng thoáng cười, ngó nghiêng xung quanh cẩn thận rồi mới nhỏ giọng mà nói:

“Tiểu Cường, ca hỏi thật nhé, ngươi có thể hoạ được bùa yêu không?”

Mẹ nó, biết ngay mặt hàng này lại có suy nghĩ bẩn thỉu mà. Cao Cường không khỏi tức giận mà đáp:

“Ta đã nói không phải vẽ bùa vẽ chú rồi, ngươi còn hỏi cái gì? Muốn bùa yêu thì lên vùng núi mà xin”

Quăng tới ánh mắt oán trách, Cao Cường bĩu môi đáp trả:

“Ngươi đi mua hàng đống giấy vàng với chu sa các thứ mọi người đều biết tỏng rồi. Còn không phải vẽ bùa thì làm gì? Tiểu Cường a, cùng hội cùng thuyền mà ngươi chơi quá không nghĩa khí a”

Ta với gã sắc quỷ như ngươi cùng hội cùng thuyền khi nào? Thế ai cho ngươi vay tiền khi khẩn cấp? Giờ kêu ta không nghĩa khí?

Cao Cường phi thường bực bội cái vị đồng nghiệp lão ca này, phất tay không chút khách khí và nói:

“Nhắc lại lần cuối, ta không biết vẽ bùa vẽ chú gì đó, đừng có gặp ta hỏi mấy chuyện vớ vẩn. Các ngươi tin hay không thì tuỳ, cảm thấy ta không nghĩa khí thì lần sau có việc đừng tìm đến ta làm gì”

Nghe những lời này, thái độ của Cửu ca lập tức biến chuyển, gã vừa xoa tay vừa cười hì hì làm lành:

“Tiểu Cường a, ca đùa ngươi một chút thôi, chứ không có ý gì đâu. Đừng tức giận mà không tốt cho sức khoẻ, chúng ta dân lao động sức khoẻ là trên hết a”

Da mặt khẽ giật giật, Cao Cường quyết định không để ý gã phiền phức này nữa. Liền xắn tay áo rồi chạy đi bốc dỡ hàng hoá cùng với những người đồng nghiệp khác.

Mấy tấn trái cây các loại, được chia ra chứa đựng vào những thùng hàng lớn nhỏ.

Không mất quá nhiều thời gian để mọi người bốc dỡ và đem xếp đặt ngay ngắn ở trước cửa hàng.

Trước khi bày bán còn phải lau rửa trái cây sạch sẽ, việc này thì do những nhân viên khác đảm nhiệm.

Bởi vậy Cao Cường có thời gian nhàn hạ ngồi xuống, đánh chén ổ bánh mì pate mà khi nãy hắn mua về.

Vừa nhai bánh mì, trong đầu hắn vừa không ngừng suy nghĩ tiếp theo sẽ phải làm thế nào. Tất nhiên vấn đề đang quấy nhiễu hắn, không phải gì khác mà chính là nhiệm vụ gã quỷ Bạch Lãnh kia giao cho.

Một chút manh mối về quỷ hồn khỉ gió gì đó cũng không có, biết đi đâu mà săn giết thi hành nhiệm vụ?

Không lẽ mỗi ngày chạy xe khắp thành phố, ngó chỗ này chỗ kia mỗi nơi một chút? Làm vậy khác nào mò kim đáy biển đâu cơ chứ, mà hắn dám chắc cũng chỉ lãng phí thời gian vô ích.

Giá như có đồ chơi gì đó hỗ trợ hắn phát hiện ra quỷ hồn mỗi khi tiếp cận với chúng thì tốt.

Đáng tiếc cái gã quỷ Bạch Lãnh kia quá keo kiệt, ném cho toàn thứ đồ gân gà gì đâu rồi biến.

Mà kể cũng lạ, từ hồi hắn tu luyện tới giờ, một nửa cái bóng của hồn ma cũng chẳng thấy.

Phải biết rằng hàng năm số lượng xác người chết trôi nổi theo dòng sông Thổ là không hề ít.

Những xác chết này sau đó có thân nhân chạy đến nhận về thì không nói làm gì, chứ không có ai tới nhận là y rằng bị chôn luôn tại mấy bãi cát bồi.

Và theo như hắn được biết thì ít cũng phải có tới mấy trăm ngôi mộ không bia, đang nằm rải rác tại những bãi cát bồi ở quanh khu vực gần nhà trọ.

Như vậy thì đâu khác nào hắn vẫn luôn sống gần một khu nghĩa trang rộng lớn?

Ấy thế mà nửa xu bóng ma gì đó cũng cấm có nhìn thấy bao giờ.

Trong khi hồi mới tới Thượng Vũ Thôn, mỗi khi đến trường phải đi ngang qua nghĩa trang của thôn, giữa ban ngày ban mặt mà tiếng thủ thỉ vọng tới tai, khiến hắn lần nào cũng sợ thiếu chút vãi tè ra quần.

Nghĩ tới nghĩ lui, Cao Cường cho rằng đám hồn ma là vì biết hắn hiện tại đã khủng bố lên rồi. Cho nên tận lực né tránh, chứ không dám chạy tới trêu chọc giống như khi hắn còn ngu ngơ gà vịt nữa.

Đúng lúc này một nữ nhân viên chạy tới lay gọi, kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ miên man trong đầu:

“Tiểu Cường, lão bản cho gọi ngươi”

Cao Cường khẽ gật đầu đáp lại, rồi ngay lập đứng dậy đi vào bên trong.

Cũng không hiểu Bình thúc lại muốn chơi trò gì nữa đây, hắn đang nhức đầu phiền nhiễu muốn chết rồi, cho nên hi vọng Bình thúc đừng có mà cằn nhằn cái gì gì a.

Cao Cường vừa tiến vào còn chưa kịp chào hỏi, Bình thúc đã ném tới một tờ giấy và nói:

“Đúng 8 giờ lấy hàng rồi đi giao tới địa chỉ này cho ta. Nhớ nhắc mấy đứa nhóc kia lựa loại tốt nhất”

Cao Cường nhìn thoáng qua tờ giấy khẽ gật đầu, thuận tiện hỏi thăm thêm:

“Có mỗi đơn hàng này thôi sao Bình thúc? Nếu còn nữa thì để ta đi giao luôn một thể cho tiện”

Bình thúc khẽ lắc đầu, vẻ mặt cũng đột nhiên biến chuyển nghiêm túc và dặn dò thêm:

“Tạm thời chưa có thêm đơn đặt hàng nào cả. Mà lưu ý cho ta, khách hàng lần này là người thân quen, đến đó nếu như người ta có nhờ vả gì thì tiểu tử ngươi trợ giúp thoáng một tay”

Cao Cường mỉm cười gật đầu đáp lại:

“Bình thúc yên tâm, ta nhớ rõ rồi. Không còn việc gì thì ta đi trước”

Bình thúc hài lòng phất tay ra hiệu.

Đợi đến khi Cao Cường đi ra hẳn tới bên ngoài rồi, Bình thúc ngồi đó mới thở dài khẽ nói:

“Chỉ trách tiểu tử ngươi thế nào lại dính vào những thứ không nên dính. Bình thúc trong lòng cũng là có nỗi khổ tâm, vậy nên ngươi đừng oán trách Bình thúc cái gì a”

Dù ở bên ngoài cửa hàng là nơi vô cùng ồn ào, nhưng chỉ cần muốn thì Cao Cường có thể dễ dàng nghe được những lời mà ngồi sâu bên trong cửa hàng Bình thúc vừa nói ra.

Đáng tiếc hắn không bệnh hoạn đến độ đi nghe lén người khác nói chuyện. Thành ra giờ này hắn ngồi nói cười toe toét với đám đồng nghiệp, mà không biết rằng đã bị Bình thúc tính kế rồi đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện