Ngay sau khi bóng dáng Cao Cường biến mất trong truyền tống trận, bỗng thấy một vị lão giả đột ngột hiện thân đứng tại bên cạnh lão điên Mạc Văn Hổ.

Người này không phải ai khác, chính là Phong Chủ Mạc Văn Long.

Có điều đã nhường chức thoái vị, tại trước cái danh Phong Chủ nhiều thêm chữ cựu.

Kỳ thực là Mạc Văn Long với Mạc Văn Hổ hiện giờ đảm nhiệm cái chức Hộ Pháp Trưởng Lão.

Nhìn chung Mạc Văn Long thiên phú thua kém xa Mạc Văn Hổ, tu vi kẹt tại Hợp Thể hậu kỳ ngót nghét ngàn năm, thành ra sớm đã từ bỏ việc tu luyện rồi.

May thay vợ của Mạc Anh Hùng mới sinh cho lão đứa cháu đích tôn, cứ chiều chiều lại cõng cháu trai trên lưng tung tăng chơi đùa khắp nơi liền vơi nỗi buồn.

Không như Mạc Văn Hổ đến già vẫn còn giai tân, ba đứa đệ tử vừa đủ sức quản lý Chú Tạo Khí Sơn là lão chui ngay vào trong xó, không ngủ thì tu luyện.

Nhàm chán đến mấy cũng không thành vấn đề, có thể thấy quyết tâm truy cầu cảnh giới là cực lớn.

Căn bản lão nỗ lực cũng vì muốn xứng đáng với truyền thừa của sư phụ.

Quay trở lại với thực tại.

Nhận thấy Mạc Văn Long hiện thân ngay bên cạnh, Mạc Văn Hổ lắc đầu thở dài:

“Aizzz, nếu không cần tiến vào bí cảnh, có lẽ sư đệ thần bí của chúng ta đã quên béng Hỏa Vân Đảo. Thiết nghĩ từ bỏ ý định lôi kéo hắn ở lại đây đi thôi”

Mạc Văn Long nghe xong chỉ còn biết cười trừ.

Vốn ban đầu bàn bạc nếu Mạc Văn Hổ thất bại thì lão sẽ ra mặt thuyết phục.

Ngặt một nỗi tiểu tử kia dường như nhìn ra ý định, liền vội vàng chui vào bí cảnh, tương đương với tỏ rõ thái độ “đừng hòng lão tử ở lại chơi với các ngươi”.

Nói chung ý đồ dựa vào hắn đưa Hỏa Vân Phòng lên tầm cao mới đã sụp đổ.

Trừ khi thu nạp được đệ tử kỳ tài ngút trời, không thì đành tiếp tục làm vua xứ mù ở Hỏa Vân Đảo.

Hai lão hâm dở này đâu biết rằng Cao Cường nào có nhìn ra cái khỉ gì. Đơn thuần là tránh để bọn họ nghĩ hắn trở về cướp quyền đoạt vị nên mới sớm chạy.

Tất nhiên nếu bọn họ mở miệng mời mọc, chắc chắn hắn sẽ thẳng thừng từ chối.

Bên ngoài còn bao nhiêu việc chờ hắn đi làm nữa đấy, không rảnh ở đây ôm rơm nặng bụng.

- -- 

Bên trong Hỏa Bí Cảnh.

Một lần nữa tiến vào nơi đây, khó tránh khỏi việc nhớ lại quãng thời gian với Hồng Linh vui vẻ dạo chơi, thú thật Cao Cường lúc này thấy nhớ nàng da diết.

Không biết nàng liệu có nhớ ta, hay là thấy hồn bài vỡ vụn liền đi lấy chồng luôn rồi? Cơ mà nàng có chạy đi lấy chồng thì cũng không thể oán trách gì đâu này.

Muốn trách phải tự trách bản thân vì đã lựa chọn làm điều ngu ngốc.

Đã nhớ tới Hồng Linh, đương nhiên không thể thiếu phần Mirranda. Cao Cường phải thừa nhận là hắn rất lo lắng cho nàng quỷ bộc nhõng nhẽo của mình.

Cái này không liên quan tới vấn đề an nguy.

Mà là bởi giải trừ khế ước hẳn sẽ ảnh hưởng tới việc tu hành của nàng.

Có điều nơi đó là Thiên Giới, hi vọng Hồng Liên tiền bối sẽ có biện pháp giúp nàng khắc phục.

Còn mặt hàng Hồng Phi, thầy bói này chơi Cao Cường một vố phi thường đau, sau nếu không đánh cho một trận thừa sống thiếu chết thề không làm người.

- -- 

Trong cung điện sắp đặt mắt trận duy trì vận hành năm tòa không gian Bí Cảnh.

Lúc này năm vị lão long đều đã hiển hóa nhân hình, hiện đang đứng dàn hàng ngang, đôi mắt tập trung quan sát hình ảnh hiển hiện trong khối cầu màu đỏ.

Này là khối cầu đại biểu cho Hỏa Bí Cảnh.

Còn trong hình ảnh là Cao Cường đang như làn gió nhẹ nhàng lướt nhanh.

Bản thân là kẻ chưởng khống Hỏa Bí Cảnh, lão Hỏa Long sau một phen cảm nhận liền lên tiếng:

“Vẫn là khí tức linh hồn đó, nhưng khí tức huyết mạch rõ ràng đã khác xưa. Hơn nữa không còn tỏa ra khí tức lôi hệ, thay vào thứ khí tức phi thường kỳ lạ. Có khả năng tiểu tử này đoạt xá trùng tu, ăn may chó ngáp phải ruồi nên đã luyện thành Vương Thể”

Bốn lão long còn lại nghe xong đồng loạt nhíu mày, sau cùng lão Mộc Long đưa tay vuốt râu nói:

“Không cần phải nghi ngờ nữa rồi, dám chắc tiểu tử này muốn vào Long Trì, ý các ngươi sao đây?”

“Aizzz..” – Khẽ thở dài một tiếng, lão Kim Long buồn bực phất tay, tặc lưỡi nói:

“Từ chối rồi sau này Lôi đại nhân biết chuyện thì nơi đây xong, đành cho hắn vào ngâm mình đi vậy”

Đáng thương thay cho năm vị lão long, hoàn toàn không hay biết thực ra Lôi đại nhân sớm quên béng Cao Cường cùng với Dream Come True lâu lắm rồi.

Bây giờ có đánh chết hắn cũng chẳng ma nào thèm mò tới đây hỏi tội đâu đấy.

Trừ trường hợp vụ việc lọt tới tai Hồng Liên, nhưng chuyện này gần như là không thể xảy ra.

Ngặt một nỗi như đã nói thì năm vị lão long hoàn toàn không biết gì, bởi vậy rất nhanh đã thống nhất quyết định để hắn vào Long Trì luôn cho nó nhẹ nợ.

Thế là tai ương liền ập đến.

Nguyên nhân bởi vì Cao Cường chợt nhớ tới huy chương thất phẩm trên ngực áo Mạc Văn Hổ.

Cần phải hiểu huy chương cấp bậc là niềm tự hào của mỗi cá nhân, không bao giờ có chuyện tấn chức bát phẩm mà lão xem nhẹ việc chứng thực cấp bậc.

Hiển nhiên đã ngàn năm trôi qua nhưng trình độ chú tạo của lão vẫn dừng ở thất phẩm.

Vẫn biết tấn chức không dễ dàng, nhưng có tâm đắc cả đời của sư phụ để mà tham khảo còn gì?

Hay nói theo cách khác, có lẽ đến giờ Mạc Văn Hổ vẫn chưa ngộ ra chân lý của chú tạo luyện khí sư.

Cao Cường cảm thấy rất có khả năng lão vẫn còn quan niệm chú tạo chỉ là luyện chế đồ vật cường đại, mà không hiểu thực chất là đang nhào nặn định hình, thúc đẩy linh trí của sinh mệnh ẩn trong kim loại mau chóng phát triển, qua đó sớm ngày “chào đời”.

Nói ra thì nghe có vẻ sặc mùi thần thánh hóa, nhưng chú tạo sư và kim loại cần phải có mối tương quan giống như trời đất “cảm nhau” mới “sinh” ra vạn vật.

Hoặc nói dễ hiểu hơn là cần tôn trọng, hay ít ra là thực tâm đối xử với nhau một cách bình đẳng.

Chứ ôm khư khư quan niệm chế tạo đồ vật, vậy thì vĩnh viễn không thể ngộ ra được chân lý.

Đáng nói là khi nghĩ tới những điều này, Cao Cường chợt hiểu ra lý do tại vì sao chưa ngưng kết được đạo tâm, liền cứ thế ngây người đứng yên một chỗ.

Và rồi nhúm hỏa diễm đen xì trong đan diền cùng với chùm sáng trong thức hải bỗng hình thành liên kết, ngay sau đó thân thể hắn sinh ra cỗ hấp lực rất lớn.

Không, chính xác phải nói là cực kỳ lớn, phi thường lớn, khủng bố đến dọa người.

Của đáng tội là vừa đúng lúc lão Hỏa Long chuyển di hắn tới cung điện.

Và thế là cỗ hấp lực khủng bố không gì sánh bằng này lấy cung điện làm trung tâm, bắt đầu điên cuồng hấp thu linh khí của cả năm tòa không gian Bí Cảnh.

Hấp lực đáng sợ gì đâu thiếu chút đem năm vị lão long nuốt luôn, may mà nhanh chóng chui vào trốn trong năm trận cột, không thì Bí Cảnh coi như xong.

Khốn nạn ở chỗ đã chui vào trong cột là sẽ hết đường khống chế Không Gian Bí Cảnh. 

Bởi vậy đám lão long dù rất muốn tống cổ hắn ra ngoài cũng chẳng làm được gì.

Cay đắng nhất là lão Hỏa Long, lão ước gì hành động muộn một chút, như vậy có để mặc hắn hút cạn linh khí Hỏa Bí Cảnh còn hơn là bị thôn phệ toàn bộ.

Năm vị lão long hoàn toàn có lý do để mà lo lắng đấy nhé.

Nên nhớ Cao Cường nhục thân Vương Thể, hấp thu tiên khí còn được nữa là.

Nếu như nơi đây có nguyên khí đã đành, đằng này chỉ có linh khí, hắn thừa sức nuốt cho cạn khô.

Và nỗi lo lắng của năm vị lão long đã biến thành sự thật, bởi vì từng ngày từng ngày chậm rãi trôi qua, trong khi đám đệ tử Hỏa Vân Phong bóp ngọc phù rời khỏi, đám Yêu Tu chui rúc vào hang động ẩn nấp, năm lão phải trơ mắt nhìn hắn không ngừng hấp thu.

Một ngày, hai ngày.. Một tuần, hai tuần.. Một tháng, hai tháng..

Cao Cường vẫn cứ đứng ngốc một chỗ, tu vi toàn diện đề thăng với tốc độ phải nói là điên cuồng.

Trọng yếu là chùm ánh sáng bên trong thức hải đã ngưng kết thành hình một chuôi Búa Chuy, ban đầu vốn bé xíu, sau một thời gian biến lớn như ngọn núi.

Có điều đây là nhờ mối liên kết với mầm mốm sinh mệnh đại đạo, đạo tâm liền được hưởng phúc mà biến hóa nhanh chóng một cách hư cấu như thế này.

Cho nên đạo tâm hiện giờ giống như tòa nhà to lớn nhưng bên trong thiếu hụt đồ đạc giá trị.

Tóm lại Cao Cường cần phải mài giũa kỹ năng chú tạo để mau chóng bù đắp.

Ngoài ra còn một vấn đề khác nữa đó là tu vi đề thăng nhanh quá đà, nguyên nhân bắt nguồn từ việc mầm mốm sinh mệnh đại đạo truyền cho công pháp.

Cái tên nghe rất giản đơn mộc mạc – “Sinh Mệnh Đạo Kinh”

Đám lão long không cảm thấy gì, chứ bản thân là kẻ vận hành công pháp, Cao Cường nhận thức rất rõ tốc độ hấp thu tăng nhanh không chỉ vài lần thôi đâu.

Đương nhiên vấn đề ở đây chính là tâm cảnh không theo kịp tu vi.

Lại thêm một việc buộc hắn đành phải thường xuyên ngồi một xó mà nghiền ngẫm.

Có hai việc trọng yếu cần phải làm là vậy, nhưng Cao Cường vẫn đứng đó hấp thu linh khí, mãi tới khi cảm nhận thấy linh khí quá loãng mới chịu ngừng lại.

Căn bản đột phá tu vi không gặp bình cảnh, lại thêm mọi chuyện đã lỡ, thôi thì hút khô cho chắc kèo, kẻo đến lúc đám lão long đuổi cổ lại hối hận lắm đấy.

Ba tháng.

Cao Cường mất đúng ba tháng hút gần khô cạn linh khí trong năm tòa không gian Bí Cảnh.

Tu vi hiện tại ư? Nếu hắn nói ra, dám chắc tu sĩ khắp thiên hạ sẽ vì chán nản mà tự bạo đan điền.

Vì tâm cảnh không theo kịp mà tu vi lỏng lẻo, chiến lực gân gà ư? Theo nhận định của năm vị lão long đang trốn trong trận cột thì không có chuyện đấy đâu.

Bởi vì hắn hấp thu lượng linh khí thừa đủ để bồi dưỡng ra năm vị Tán Tiên, nếu chiến lực vẫn còn không ra gì nữa thì tự bạo đan điền mà chết đi cho đỡ nhục.

Chính vì thế liền mặc kệ hắn tu luyện bằng phương thức của thần thánh hay là ma quỷ, năm vị lão long sau khi họp bàn, dứt khoát dẹp bỏ ý định đuổi người.

Tuy nhiên không thể thiếu ăn vạ một phen cho đủ thủ tục đâu này.

Cho nên Cao Cường vừa mở mắt liền thấy năm khuôn mặt già nua dí sát tới, ai nấy ánh mắt giống như sắp phun ra lửa, lỗ mũi phập phồng muốn xì ra khói.

Phá hư địa bàn của người ta, muốn hay không cũng nên tỏ ra áy náy một chút mới được.

Nghĩ tới đây, Cao Cường đưa tay gãi tóc gáy, mỉm cười ngập ngừng nói:

“Năm vị lão long lâu ngày không gặp vẫn khỏe chứ? Xin thề là ta không hề cố tình đâu đó, đây hoàn toàn là do lâm thời cảm ngộ, mong năm vị lượng thứ cho”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện