Không chỉ bạn ngồi cạnh, đến cả giáo viên cũng nhận thấy Trình Dục Bắc khác thường, hết tiết chủ động đến trò chuyện với Trình Dục Bắc, “Hôm nay trò sao thế? Không khỏe hả?” Trình Dục Bắc lắc đầu, “Em khỏe ạ.”

Giáo sư mang theo ánh mắt nghi ngờ quay về bục giảng. Có chuyện tốt là bạn học tranh thủ hỏi han, “Sao bữa nay hoa hậu giảng đường không đến đây thế?”

Trình Dục Bắc lật sang trang khác, “Mắc lên lớp.”

Thật ra anh cũng muốn biết sao hôm nay cô không chạy theo đến đây. Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên một lần rồi thôi, anh cảm thấy nhân sinh quang của mình đang lệch sang hướng mà mình sợ nhất, anh vậy mà cũng rơi vào con đường không lối thoát, anh vốn không nên để mặc cô đùa giỡn với mình.

Trình Dục Bắc chợt thấy mình quá đáng chết khi mà cứ nhớ tiếng tíu tít của ai kia cạnh mình, rõ ràng cả lớp đều chăm chú nghe giảng bài, xung quanh rất yên ắng, vậy mà 1 chữ của thầy cũng chẳng lọt nổi vào tai anh. Buông tay như vậy, hình như chỗ nào đó trong tim trống rỗng. Rốt cục anh cũng nhận ra, mình đã sập bẫy, cái bẫy do thói quen.

Tan học, vài bạn học đấm rủ Trình Dục Bắc, “Đi chung không?”

Trình Dục Bắc lắc đầu, “Thôi.”

Trình Dục Bắc ngồi ngây ngốc trong lớp mấy phút, mới ôm sách bỏ đi. Vừa ra ngoài đã nghe giọng nói của một nữ sinh nào đó đang vờ như vô tình đi cạnh anh, “Có một số người á nha, đủ nhẫn tâm luôn, người ta vì anh ta mà bị bệnh, anh vẫn cứ mặc kệ không thèm đoái hoài. Chẳng hề bị ảnh hưởng tẹo nào.”

Trình Dục Bắc dừng lại, nhìn cô gái mình không hề quen biết. Cô gái ấy thấy anh dừng lại, tự tin đứng lại chờ anh đi tới. Chờ cả buổi Trình Dục Bắc cũng chẳng bước bước nào. Lý Tâm nổi điên, bước qua chỗ Trình Dục Bắc, “U317, đi hay không thì tùy, không ai miễn cưỡng đâu.”

Trình Dục Bắc cau mày, nhưng vẫn không gọi Lý Tâm lại. Lý Tâm giẫm chân, tránh ra, nổi đóa, coi như chuyến này Tây Thuần giỏi.

Anh thở dài, đến căn tin, anh nuốt từng muỗng từng muỗng, nhưng lòng lại không yên. Ăn xong, đem đến chỗ đặt đĩa. Anh coi giờ, gọi điện, “Lý Quán phải không? Xin lỗi nhé, hôm nay tớ có việc, chỉ làm được nửa ngày.”

“Tốt quá. Phiền cậu rồi.”

Anh cúp máy, chạy vài bước đột ngột dừng lại, phải chi ban nãy gọi cô gái kia lại hỏi cô ấy bệnh gì.

Luống ca luống cuống đến hiệu thuốc, anh cũng chẳng biết nên mua thuốc gì, cứ miêu tả mãi, đến nhân viên bán thuốc cũng bắt đầu bực mình. Mua thêm chút hoa quả, anh nhớ hình như cô cực kì thích vải, ăn một cái là đầu trống trơn, vỏ vứt la liệt.

Tới dưới lầu kí túc xá nữ, đây là lần đầu tiên anh đến, hơi căng thẳng, nhưng vẫn nhăn mặt bước vô. Mới đặt chân vào đã vị quản lí chặn lại, “Dừng lại, nam sinh không được vào kí túc xá nữ, cậu không biết à?”

Trình Dục Bắc mỉm cười, “Bạn học bị bệnh, giờ phòng cô ấy không ai cả, không tận mắt thấy cô ấy thì không thể yên tâm được.” *Mỹ nam kế a~*

Quản lí quan sát Trình Dục Bắc rất kĩ lưỡng, thấy anh chắc cũng hiền, thật thà, không giống đang nói dối, nhanh nhảu nói, “Đừng tưởng tôi không biết nhé, cãi nhau với bạn gái chứ gì? Này là tới cửa nhận tội hả?”

Trình Dục Bắc cau mày, nhưng cũng chẳng hề phủ định, “Đúng đó, cô ấy giận lắm! Mấy ngày nay chẳng thèm ngó đến em, không biết chừng cô ấy có người khác nữa.”

Quản lí cười bí hiểm, “Chàng trai tốt vầy có gì mà phải sợ. Nhẹ giọng xin lỗi, nói ngọt dụ dỗ, đảm bảo không còn vấn đề.”

Quản lí dùng vẻ mặt người từng trải chỉ bảo, còn tự động đưa chìa khóa cho anh. *Mỹ nam có khác*

Trình Dục Bắc cầm chìa khóa lên lầu, lầu không quá cao, vậy mà anh lại dùng tới rất nhiều sức.

Tây Thuần nghe tiếng cửa mở, đến nhúc nhích cũng lười nhúc nhích, nằm trên giường nhìn lên trần nhà.

Ký túc xá đại học A mỗi phòng 4 người, đều là giường tầng, tầng dưới để hộc tủ, bàn trang điểm, sách vở này nọ. Trình Dục Bắc bước vào, đập vào mắt là cái giường chăn gối lộn xộn. Ba giường còn lại mền gối đều được xếp gọn gàng, chỉ mỗi cái giường kia chăn bị sốc lên. Nếu không biết đây là phòng của cô, anh không dám tin đây là chỗ cho người ngủ. Dưới giường có cái nhìn tương đối giống bàn trang điểm, anh chau mày. Giờ đây anh bỗng thấm thía câu vật cực tất phản của cô, có đạo lý lắm chứ. Bao snacks, vỏ trái cây ngổn ngang, vậy mà lẫn trong đó có mấy cuốn sách. Nếu bạn cùng phòng của anh mà thế này anh chắc chắn sẽ bắt dọn sạch sẽ, vậy mà lúc này, cảnh tượng quá đỗi bừa bộn không chẳng khiến anh bực.

Trình Dục Bắc thở dài, đem đồ trong tay để qua một bên, bắt tay dọn dẹp cái đống này.

Tây Thuần nghe động tĩnh phía dưới, giọng nói nịnh nọt, “Vẫn là Tâm Tâm thương tớ nhất, biết dọn giúp tớ nữa.”

Tay đang làm việc của Trình Dục Bắc dừng trong thoáng chốc, “Vẫn còn là ban ngày, thảo nào tranh thủ hoang tưởng.”

Vô thức ngồi dậy. Không dám tin cảnh trước mắt, đôi mắt dán chặt lên người ai kia. Biểu cảm trên mặt cô rất tức cười, “Anh… sao anh ở đây thế?”

Trình Dục Bắc lắc đầu, giọng cô nghe khàn khàn, không ngờ bệnh thật, “Uống thuốc chưa? Đến phòng y tế khám chưa?”

Tây Thuần cười hí ha hí hửng, “Anh đang quan tâm em đúng hông?”

Trình Dục Bắc không thèm trả lời cô, dọn hết rác, ra vứt vào thùng rác gần phòng. Xong hết, anh rót nước ấm vô ly, giơ thuốc tới tay Tây Thuần, “Cầm lấy, uống thuốc đi.”

Tây Thuần nhìn anh vài lần, không thèm đụng những thứ này. Cô cứ nhìn anh, nụ cười tắt dần, “Trình Dục Bắc, anh gọi những thứ này là gì?”

Mày Trình Dục Bắc giật giật, im lặng.

Tây Thuần kéo chăn lên, “Chẳng lẽ anh không sợ em hiểu lầm những việc anh làm? Hay anh cho rằng không làm chút chuyện tốt sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của anh?”

Trình Dục Bắc cất ly, “Lẽ nào quan tâm em cũng phải tìm cho ra một nguyên nhân phù hợp.”

“Không, người khác không cần nói, còn anh nhất định phải có.” Tây Thuần bướng bỉnh nói.

Trình Dục Bắc vụi trán, “Vậy coi như anh cám ơn em đã không ngại mưa gió giành chỗ cho anh đi, thế nào?”

Tây Thuần nằm lì trên giường, chăn cũng kéo lên, “Trình Dục Bắc, anh chẳng có lương tâm chút nào. Tim trơ cứng như đá ấy.”

Giọng điệu hờn dỗi, Trình Dục Bắc lắc đầu, ngồi im không nói gì.

Lâu ơi là lâu cũng chẳng thấy động tĩnh gì, Tây Thuần nhịn cả buổi, lại sợ cứ vậy anh đi luôn, mới hé chăn lén xem xem anh còn đó không. Biết anh vẫn còn đây, môi lại cong mỉm cười.

Cô cảm thấy da mặt mình càng ngày càng dày.

Trình Dục Bắc sớm đã nghe tiếng động, cũng chẳng thèm lật tẩy mấy cái kiểu lén la lén lút của cô, “Quậy xong thì uống thuốc, nước chắc nguội rồi.”

Tây Thuần nghe không hài lòng, nằm im trên giường. Cô thấy mình đeo theo anh lâu vậy rồi, dò hỏi lịch học của anh, hỏi thăm chỗ anh làm, đi thật sớm để giành chỗ, đi học chung với anh, đến cả lớp của mình của bỏ không lên, dù tim có là đá cũng phải mềm đi chứ. Nhưng anh cũng chẳng dập tắt nhiệt huyết của cô, đối với sự nhiệt tình của cô không lạnh cũng chẳng nhạt.

Cô nằm thêm lát nữa, sợ anh bỏ lại cô rồi đi luôn, dù gì thì thời gian của anh rất hạn hẹp, còn phải đi làm thêm nữa. Cô ngồi nhìn anh, giọng nói tràn đầy uất ức, “Trình Dục Bắc, anh có anh em không, anh trai hoặc em trai ấy.”

Mày Trình Dục Bắc nhíu nhẹ, “Em hỏi cái này làm gì?”

“Dù gì anh cũng đâu có thích em, em đi quyến rũ anh em của anh. Huyết thống nhà anh chắc cũng chẳng lạnh đều hết đâu nhỉ! Biết đâu họ sẽ chấp nhận em.” Chẳng khác nào đứa trẻ đang hờn dỗi.

Trình Dục Bắc phì cười, sắc mặt cũng chìm xuống, “Lại khiến em thất vọng nữa rồi, mẹ anh chỉ sinh mỗi một đứa con trai là anh thôi.”

Tây Thuần đang thương nhìn anh, “Bởi vậy, không còn cách nào khác, em đành bám chặt anh không buông, đúng không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện