Tây Thuần về nhà, căn phòng quạnh quẽ làm cô hơi sững sờ, đứng yên ở phòng khách một lát, cô liền bật điều hòa. Thấy nhàm chán, cô mang tất cả quần áo của mấy ngày nay nhét hết vào máy giặt, sau đó quét dọn sạch sẽ nhà bếp. Làm xong hết thảy, cô ra phòng khách, nhìn ra cửa sổ lớn bên sàn, suy tư một lát. Căn hộ này hẳn do Trình Nghi Bắc tự mua cho riêng mình, rèm cửa này chắc là cũ rồi, nghĩ xong cô liền bê ghế qua, tháo hết rèm cửa xuống.

Một bên giặt rèm, một bên cười hí hửng. Tí nữa nhất định phải gọi một cuộc điện thoại cho Trình Nghi Bắc, nói cho anh biết cô đang giặt rèm cửa sổ. Tưởng tượng anh sẽ dùng giọng điệu lo lắng thế nào mà dạy dỗ cô, cách nghĩ này đánh thức hết thảy niềm vui trong cô.

Vừa phơi rèm lên ban công, di động trong tay cô đã reo vang. Tây Thuần nhìn di động, cẩn thận từng li từng tí quan tâm mẹ, hơn nữa là phải làm cho mẹ an tâm về vấn đề tiền bạc, có bệnh thì phải vào viện khám. Tắt điện thoại, cô thấy ngực mình sít sao.

Tâm tình vốn đang vui vẻ giờ lại như có tảng đá đè lên. Nhớ đến bên nhà xuất bản nói có gửi tin đến, cô mở máy tính lên xem. Nhìn tệp văn bản, cô thấy lúng túng. Viết gì đây này? Cô xoa trán, cô thật không biết nên viết tiếp thế nào. Vô nhà bếp rót nước, cô nhẹ nhàng uống một ngụm. Cuối cùng ở đầu tệp văn bản đánh ra bốn chữ ‘Dị Độ Chi Luyến”(*).

(*)异度之恋: dịch ra là các mức độ khác nhau của tình yêu, chung là giới hạn tình yêu. Mình thấy giữ nguyên tên thì hay hơn. Ai biết chuyển nghĩa gốc thấy hay hơn thì cứ ý kiến nhé ♥

Nghe như một câu chuyện cũ có thật, dị độ chi luyến không phải đơn giản viết về câu chuyện tình yêu giữa nam và nữ, mà là câu chuyện về cô gái có cách sống lạ lùng, khó hiểu.

Suy nghĩ sơ bộ đã có, cốt truyện đã xác định. Chỉ là phần kết cục làm tay cô run rẩy, tay gõ bàn phím chẳng thể vững vàng.

Đến cô cũng chẳng rõ chuyện gì đang diễn ra, bình thường viết tiểu thuyết rất tốt, hoàn cũng rất nhanh. Thế mà giờ phút này, không biết do lỗi gì, cô cảm thấy không hài lòng với câu từ. Xóa hết hoàn toàn, mấy vạn chữ nháy mắt đã không còn.

Cô ngơ ngác nhìn văn bản trống không, cơ hồ không dám tin.

Phải chăng đây là thứ gọi là kết cục? Hoa nở hoa tàn, sao chỉ còn lại khoảng trống?

Cô yếu ớt mĩm cười, chẳng lẽ bản thân vẫn còn hi vọng gì tiếp sao?

Ngay lúc này, di động reo lên.

“Làm gì mà không tắt điện thoại?”. Thanh âm oán giận của Trình Nghi Bắc truyền đến.

Phải chăng anh gọi điện đến chỉ để xem cô có tắt máy hay chưa à? Tây Thuần thấy mệt đến vô lực, đến cả sức trả lời cũng không có.

“Nói với em nhiêu lần rồi, không nên đặt điện thoại trên đầu giường”. Trình Nghi Bắc bất mãn, bỗng dừng lại dò xét: “Có phải em vẫn chưa ngủ? Trễ thế còn làm gì đấy? Sao không nghỉ ngơi?”

“Vâng vâng, em chỉ không ngủ được mà thôi”.

Trình Nghi Bắc suy tư chốc lát: “Mất ngủ ư?”

“Không phải, là em chưa ngủ được. Phải rồi, anh đang làm gì đó?”

“Xử lý chút việc thôi”. Trình Nghi Bắc hời hợt trả lời: “Hôm nay làm những gì nào?”. Thực tế, tay anhđang cầm tư liệu tương đối quan trọng, vừa giải quyết nội dung tư liệu, vừa để ý trả lời cô.

“Thì đi ra ngoài một lát này, sau đó…” Cô kể cặn kẽ.

Trình Nghi Bắc thay đổi chủ đề nhanh chóng, rồi để cô từ từ suy nghĩ trả lời. Cũng chẳng nói gì nhiều, vậy mà thời gian lại trôi qua thật nhanh.

Mãi đến khi gác điện thoại, Trình Nghi Bắc vẫn nhìn vào điện thoại của mình. Kèm cô nãy giờ, bây giờ hẳn là ngủ rồi! Từng nghĩ sẽ giới thiệu cho cô một công việc, nhưng dường như cô thích ứng tốt hơn với cuộc sống thế này, cũng chẳng thấy oán trách gì. Hơn nữa bây giờ còn có em bé, vẫn nên chờ cô sinh con xong hãy hỏi.

Tây Thuần cầm di động, bất giác mỉm cười, càng lúc cô càng thích ứng với cuộc sống có anh. Cô tắt máy tính, đi tắm nước ấm, như vậy mới chịu lên giường nằm. Để điện thoại trên ngực, chầm chậm trượt xuống, hết trườn trên người rồi trượt xuống giường, cứ trượt lên trượt xuống như vậy.

“Cục cưng à, con cũng muốn một người cha phải không?”

Chẳng thu được hồi âm, cô cũng biết là không còn thú vị nữa: “Có lẽ anh ấy thật sự yêu con. Sẽ chơi đùa với con, dạy con học toán. Chỉ là khi con giải không đúng, sẽ bị la. Thật ra chỉ muốn con tốt hơn…”

Nói cả buổi, cô cũng quá mệt mỏi, ngủ lúc nào chẳng hay.

Cuộc sống như vậy, tự nhiên mà vẫn yên bình.

Ngủ mãi cho đến lúc Tây Thuần nhận được điện thoại của Đỗ Trạch Vân. Mặc dù có chút kì lạ, nhưng vẫn đi.

Rốt cục khi đến đây cô mới hiểu vì sao Đỗ Trạch Vân hẹn cô ra.

Đỗ Trạch Vân vừa nhìn thấy cô đã kéo cô qua: “Vương Hựu Địch cuốn lấy tớ mãi, không còn cách nào, tớ chỉ hứa giúp anh ấy hẹn cậu ra thôi”.

Tây Thuần gật gật đầu, cười khổ, đành chịu thôi.

Đỗ Trạch Vân nhìn cô nửa ngày: “Nếu đã lựa chọn, có phải nên dứt khoát không?”

Tây Thuần giật mình, phải chăng cô cảm thấy Trình Nghi Bắc không đáng giá? Kết quả vẫn không có đáp án.

Trong bể bơi, cô nhìn đám trai xinh gái đẹp ở đây một lúc, sau đó đi thẳng đến chỗ Vương Hựu Địch: “Chẳng lẽ anh muốn em nghe câu trả lời à?”

Vương Hựu Địch dựa vào ghế, thấy cô đến, nghe thấy giọng điệu chẳng có chút thân thiết nào: “Chỉ cần em bỏ đứa bé, anh sẽ bỏ qua hết mọi chuyện”.

Tây Thuần nghe xong cảm giác như mình đang nghe một câu chuyện cười, từ chối cho ý kiến, nhàn nhạt mở miệng: “Nếu em nói không?”

Vương Hựu Địch không nghĩ Tây Thuần sẽ có giọng điệu này: “Em có hiểu những gì mình nói không đấy? Gia đình anh không cho phép nuôi… Con của người khác”. Anh mang hai chữ ‘con hoang’ nuốt vào bụng.

Tây Thuần cúi đầu ra vẻ như thể đang suy nghĩ sâu xa: “Nếu tai em không có vấn đề thì ý anh là, nếu em bỏ đứa bé em có thể bước qua cửa Vương gia? Anh có thể bỏ qua mọi chuyện trước kia mà cưới em?”

Vương Hựu Địch hơi mất tự nhiên: “Tây Thuần, anh thừa nhận chúng ta đã đi đường vòng quá nhiều. Anh mặc kệ đứa trẻ này của ai, anh không cho phép nó tồn tại, mặc dù chuyện để em vào cửa vẫn còn rất xa, nhưng anh sẽ cố gắng thuyết phục cha mẹ…”

Tây Thuần thở dài một hơi: “Kết hôn với anh có gì tốt đâu chứ?”

“Dĩ nhiên có rất nhiều lợi ích rồi, em xem không phải có rất nhiều phụ nữ muốn gả cho…”

“Thế nên anh cũng nghĩ rằng em cùng một guộc với mấy người phụ nữ đó?”

Vương Hựu Địch không thể tưởng tượng nổi: “Em có rõ em đang nói gì không?”

“Em vô cùng tỉnh táo, cũng biết rõ bản thân đang nói gì. Chỉ sợ người không hiểu ở đây là anh”.

Vương Hựu Địch tức giận: “Anh cũng chẳng so đo chuyện em lên giường với người khác, cho anh đội mũ xanh còn gì! Em còn muốn anh nuôi dưỡng đứa nhỏ này?”

“Em không cần anh nuôi, chính anh cứ một mực cứng đầu, không chịu tỉnh thôi”.

Thanh âm bọn họ khá lớn, thu hút không ít người.

Lý Thiệu Nham quan sát cơ thể Tây Thuần, mở lời châm chọc: “Không ngờ phụ nữ mang thai vẫn có tư thái nổi bật như vậy nha”.

Cố Trạch Bân nhanh nhẹn tiếp lời: “Cô gái mà có tư thái nổi bậc cũng bởi do đàn ông nuông chìu mà ra, đã sớm cảnh báo ai đó, đàn bà vốn không nên nuông chìu. Được một tấc lại muốn bước lên đằng đầu, chìu một chút cho có màu sắc là được rồi”.

Vương Hựu Địch trừng mắt liếc bọn họ, xong nhìn lại Tây Thuần, ánh mắt sáng quắc: “Chỉ cần em bỏ đứa nhỏ đi, anh sẽ không để bụng đâu. Rồi chúng ta lại tiếp tục như trước đây”.

Lý Thiệu Nham cùng Cố Trạch Bân không thể tin đây là lời nói của Vương Hựu Địch, nét mặt giận dữ nhưng không có bất kỳ trách cứ, chỉ hận không thể không quen biết cậu ta. Đáng đời bị một cô gái đùa cợt trong lòng bàn tay.

Tây Thuần liếc bọn hắn một cái, cũng như mọi khi, thân phận cô vĩnh viễn là người ngoài cuộc.

“Cám ơn lòng tốt của anh, em nghĩ mình đã nói rất rõ ràng. Em không cần hứa hẹn gì của anh hết, càng không có hứng thú trở thành bà Vương”.

Vương Hựu Địch vẫn muốn đuổi theo, Lý Thiệu Nham lao đến ngăn cản: “Thấy chưa đủ mất mặt hả? Một cô gái lòng dạ sắt đá như vậy cậu còn để ý làm gì?”

Đến cả Mã Khải luôn duy trì trạng thái trung lập còn không nhịn được: “Cậu đối với cô ấy thật tốt, ai trong bọn tớ cũng đều rõ như ban ngày. Thật sự đàn bà không nên cưng chìu, thậm chí một chút biết ơn cũng chả thấy mảy may. Quên đi, chân trời thíu gì hoa thơm cỏ lạ”.

Cố Trạch Bân cũng khuyên mấy câu: “Đúng! Đúng! Đúng! Sao phải vì một cây mà bỏ cả khu rừng chớ”.

“Rừng lớn như vậy, cây nhiều như vậy, nhưng tớ chỉ cần một cây”. Vương Hựu Địch thần sắc ủ rũ, không biết khổ sở bao nhiêu.

Mọi người đều sửng sốt, câu này rất rất quen tai. Ai đã nói qua nhỉ? Dường như ai trong bọn họ cũng rõ, khi Hạ Phi Phàm kết giao với Trần Nhất Tâm, lúc Trần Nhất Tâm bị mọi người trêu ghẹo đã nói ra. Qua câu này, mọi người đều hiểu tình cảm của anh sâu đậm cỡ nào.

Đỗ Trạch Vân đứng một bên nhất thời sửng sốt, cũng có chút chua xót.

Ai mà không hi vọngtoàn tâm toàn ý bênmột người, trớ trêu thay người ta không muốnmột lòng cùng mình.

Đau đớn của chúng ta phải chăng là người ta yêu chẳng yêu ta.˜
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện