"Chị Vân, anh ấy thế nào rồi ạ?"

"Haiz."

Giọng bác sĩ Vân thở dài, bất lực có, bất mãn cũng có tất.

"Em ấy chỉ sốt nhẹ, hên là phát hiện sớm, nếu mà để qua đêm nay thì toi mất."

"May mắn quá." Lục Nghiên nói với giọng vui vẻ, anh không sao, cô cũng đỡ lo lắng một ít.

"Chị có kê thuốc cho hai đứa rồi đây, cứ theo to chị kê rồi uống bình thường nhé!"

"Vừa rồi chị có tiêm thuốc hạ sốt rồi."

"Vâng ạ, cảm ơn chị."

"Thường thường Dịch Gia Húc em ấy tính tình trong nhà như thế nào vậy? Nó nói chuyện với chị...nếu nó không bệnh chị cho một phát chết tươi rồi."

Vân Khiết kiềm chế giọng nói, trong lòng chị lúc này đang rất bức xúc với Dịch Gia Húc.

"Anh ấy làm gì chị sao ạ?" Lục Nghiên không biết nên hỏi.

"Còn phải nói, chị là bác sĩ nên rất dễ tịnh tâm, đã khám bệnh cho mà cộc cằn, khó chịu, còn hơn là chị ăn hết của nhà em ấy vậy."

Lục Nghiên "..."

"Em xin lỗi chị thay anh ấy, có gì chị bỏ qua cho ạ."

"Thôi được rồi, dù sao cũng ở chỗ quen biết, chị không chấp nhặt nữa, chị chỉ là tức quá nên chia sẻ với em. Chị về đây, ngủ ngon nhé!"

"Chị về an toàn ạ, cảm ơn chị."

Lục Nghiên có chút ấy náy trong lòng, giờ này đêm khuya mà còn làm phiền đến bác sĩ Vân, thêm phần anh lại khó chịu với người ta.

Trên phòng ngủ, Dịch Gia Húc nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt, chẳng biết anh đã ngủ hay chưa.

"Cạch."

Tiếng cửa phòng mở, Lục Nghiên tay cầm khay thức ăn mang vào bên trong, để lên bàn.

Cô khẽ lay nhẹ, cất giọng gọi anh dậy.

"Gia Húc, anh đã ngủ chưa, ăn ít cháo đi anh, từ sớm giờ anh vẫn chưa ăn gì."

Dịch Gia Húc vẫn nằm đó không động đậy, anh vẫn còn thức chứ, nhưng anh lại không trả lời cô, hai mắt vẫn nhắm nghiền.

"Gia Húc, anh..."

"Im lặng đi, tôi muốn ngủ."

Anh cắt ngang lời nói của cô, mắt vẫn nhắm nghiền, rồi đột ngột xoay lưng ngược hướng với cô.

Lục Nghiên thấy hành động của anh, cô có chút hụt hẫng, đôi mắt đượm buồn, khuôn mặt lúc này cũng chẳng còn lấy miếng cảm xúc vui vẻ gì.

Thế là cả buổi tối này, anh không ăn, cô cũng không nuốt trôi, cả hai đều nhịn đói mà đi ngủ.

Với cái tình trạng vờn đau kiểu này, thì cả hai cùng khổ. Xúc tác bên ngoài chín phần, phần còn lại là tự hủy.

Nằm yên vị trên chiếc giường mềm mại, nhưng không một chút hơi ấm, cả hai không chạm nhau. Mỗi người lại một suy nghĩ.

Lục Nghiên: Anh ấy ghét mình sao? Dịch Gia Húc: Muốn ôm cô ấy quá, nhưng...mình đang sốt ôm sẽ lây sang cô ấy mất.

Lại mất ngủ rồi, tuy đêm nay có anh nằm bên cạnh nhưng cô vẫn không ngủ được.

Trăng bên ngoài cửa sổ đã lên đến đỉnh, sao sáng đầy trời, khung cảnh lúc nửa đêm thật thanh tịnh làm sao. Lục Nghiên nằm suy nghĩ mãi vẫn không có đáp án và câu trả lời cho bản thân.

Trằn trọc không ngủ cho đến sáng.

Sáng sớm.

Mặt trời mới vừa ló dạng ẩn mình sau những hàng cây xanh mướt, tạo nên những dải ánh sáng vàng ấm áp trên bề mặt đất.

Nhìn trong vẻ yên bình và tĩnh lặng, khi có người vẫn còn chưa thức dậy. Cũng có người đã thức và chuẩn bị đến nơi làm việc.

Lớp sương mỏng hình thành trên cỏ xanh và hoa tươi, hình ảnh mơ màng cùng bầu không khí se se lạnh tạo ra sự quyến rũ lúc sáng sớm.

Tiếng gió nhẹ nhàng len lỏi qua lá cây, ánh nắng mặt trời đầu ngày len lỏi qua lớp sương sớm tạo ra cảm giác mềm mại, ấm áp nhưng vẫn có chút lạnh lẽo.

Không khí hôm nay se se lạnh khiến cho cơ thể Lục Nghiên tỉnh táo nay lại càng tỉnh táo hơn. Vốn dĩ cô đã rất nhạy cảm, thời tiết hôm nay cực kỳ không tốt đối với cô.

Cả đêm không ngủ, nay Lục Nghiên lại bị sự quấy rầy của thời tiết, cô bật dậy lập tức bước ra khỏi phòng ngủ.

[...]

"Alo, các anh chuẩn bị đi, tầm khoảng 6 giờ hơn một chút, chắc chắn chiếc Audi sẽ đi qua."

Cuộc gọi ngắn kết thúc, chuẩn bị cho một kế hoạch không mấy tốt lành cho buổi sáng sớm này.

"Cô đã từng bị tai nạn một lần không chết! Để tôi xem lần này cô vượt qua nổi không?"

Tiếng giày cao gót vang đều đều trên nền sàn nhà lạnh ngắt, một kế hoạch nào đó sắp sửa thực hiện.

Bên này Dịch Gia Húc cùng Lục Nghiên vừa ăn sáng xong, cả hai đang chuẩn bị đến tập đoàn làm việc.

Mắt Lục Nghiên cứ giật giật liên tục, cảm giác thật kỳ lạ.

Cả hai rời khỏi nhà sau đó, hai người lái với hai chiếc xe riêng biệt, Dịch Gia Húc chạy phía trước còn Lục Nghiên thì nối đuôi phía sau.

Từ biệt thự ra đến đường lớn dẫn đến Hoa Thiên phải đi qua một con hẻm với điểm mù tuyệt đối, vả lại đoạn này lại còn vắng vẻ, ít nhà dân.

Dịch Gia Húc quan sát gương chiếu hậu đột ngột anh cau mày, khuôn mặt anh biến sắc, dường như anh đã thấy gì đó.

Quả thật không sai, thứ anh nhìn thấy là chiếc xe một thân sắc đen, bên trong xe có một người bịt mặt kín mít ở bên kia đường, khúc gần điểm mù.

Linh cảm anh mách bảo có chuyện gì đó không lành.

Đầu anh nhảy số liên tục. Cuối cùng cũng ra được ý hay. Anh bật đèn nhan xe lên sau đó giảm tốc độ tuyệt đối cho xe Lục Nghiên phía sau dừng lại.

Lục Nghiên phía sau khó hiểu không biết anh làm gì, cô cũng dừng xe lại.

Dịch Gia Húc anh bước ra ngoài, sau đó đi về phía xe Lục Nghiên gõ cửa gọi cô xuống.

Phía bên đường xa xa, người ngồi trong xe thấy có người đi cạch chiếc Audi đó, ý định thất bại liền rời đi trong phút chốc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện