Âm thanh từ máy truyền dịch nhấp nháy, tạo ra tiếng "bíp bíp" đều đặn trong phòng, không khí trầm lắng, cho thấy sự chăm sóc tận tình và xuất sắc của đội ngũ y tế trong quá trình điều trị.

Một lúc sau, khi đã xong xuôi, bác sĩ và y tá liền rời đi.

Bác sĩ trẻ trung, mặc chiếc áo trắng sạch sẽ và một chiếc áo khoác trên vai, đứng trước gia đình của bệnh nhân. À đúng hơn là chỉ có một người nhà. Bác sĩ nhìn thẳng vào mắt Thời Thanh Diệu với vẻ mặt chăm sóc và nhẹ nhàng. Ông giữ sự tự tin và truyền đạt thông tin một cách dễ hiểu.

Bác sĩ giải thích về tình trạng dị ứng của bệnh nhân Lục Nghiên với phấn hoa hồng một cách chi tiết và rõ ràng. Nói về cách mà dị ứng có thể ảnh hưởng đến sức khỏe của Lục Nghiên và giới thiệu các biện pháp cần thiết để điều trị và hạn chế tiếp xúc với phấn hoa hồng.

Bác sĩ vô cùng tỉnh táo và chu đáo khi lắng nghe các câu hỏi và lo lắng của người thân về tình trạng sức khỏe...

"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ rất nhiều."

Thời Thanh Diệu cảm ơn rồi cũng di chuyển vào phòng bệnh, cô vẫn siết chặt tay lại thành nắm đấm, vừa giận vừa tức.

Nhìn hình dáng bạn thân nằm hiu quạnh trên giường bệnh, không lấy đến một người nhà thân thích, chồng không đến gia đình lại càng không đến, Thời Thanh Diệu vô cùng bức xúc.

"Nghiên Nghiên...

Thời Thanh Diệu mếu máo chạy đến ôm bạn vào lòng, cảm xúc lúc này chỉ biết xót xa.

"Diệu Diệu của tớ, mình đã ổn rồi, cậu đừng quá lo lắng!"

"Làm sao mình không lo lắng cho được, cậu có biết cậu tiếp xúc với phấn hoa hồng như vậy rất nguy hiểm hay không hả! Cậu dị ứng với nó...cậu nói cho mình biết vì sao cậu lại như thế này, dấu tay trên mặt cậu là thế nào? Lục Nghiên! Mình là bạn thân nhất của cậu, cậu nói ra cho mình biết mình giải quyết giúp cậu, đừng tự ôm chịu đựng một mình thế này nữa, được không?"

"Lục Nghiên, cậu lắng nghe mình nói...cậu phải thật bình tĩnh!"

"Cậu mang thai rồi, đã được hơn hai tháng!"

Lục Nghiên không tin được vào tai mình, cô lắng giọng hỏi lại lần nữa:

"Diệu Diệu, cậu nói mình...mình mang thai sao?"

"Ừm, cậu mang thai, hênh là vừa rồi không quá ảnh hưởng đến thai nhi, nhưng cậu đã động thai, cậu có biết nhóm nữa là mất rồi không? Lục Nghiên! Cậu làm ơn nói cho mình biết cậu vừa trải qua chuyện gì?"

Mắt Thanh Diệu rung rung, một phần là sợ hãi chín phần là lo lắng đến không từ nào tả nổi.

"Mình..."

Lục Nghiên rung rung, cô không biết phải thế nào vào lúc này, trong cô lúc này trống rỗng, tay vô thức đưa lên bụng phẳng lì của bản thân, nơi đang chứa đựng một thiên thần nhỏ.

"Nghiên Nghiên!"

Thời Thanh Diệu thúc giục bạn, cô muốn biết mọi việc.

"Diệu Diệu, bây giờ mình đang rất trống rỗng, mình không biết nên làm thế nào, mình...mình rối quá!"

Thời Thanh Diệu đau lòng, nhìn Lục Nghiên rối cô cũng rối, lúc trước cô nào khổ như thế này, từ lúc lấy chồng đến nay Lục Nghiên cứ mang thân, trái tim biết bao tổn thương.

Thử hỏi xem, đặt vào vị trí Lục Nghiên rồi sẽ hiểu, cô phải chịu cay đắng đến nhường nào.

"Nghiên Nghiên, cậu phải suy xét thật kỹ vấn đề, chồng cậu, Dịch Gia Húc có thật sự thương yêu cậu không? Mình ngoài cuộc mình không rõ, nhưng mình nhận thấy cậu đã phải tổn thương rất nhiều, Lục Nghiên! Cậu tự ngẫm nghĩ lại xem, bao nhiêu năm qua của cậu hy sinh có xứng đáng không? Tình yêu của cậu, cậu hy sinh nhiều lắm rồi, mình xin cậu đấy, tự thương bản thân một lần đi, được không?"

Dừng một lúc Thời Thanh Diệu nói tiếp:

"Mình biết cậu khó thể buông bỏ được, gia đình chồng cậu có ai đối xử tốt với cậu không, chồng cậu cũng vậy? Cậu bị như thế này, đến giờ anh ta đâu? Làm chồng như thế sao?"

"Lần này cậu mang thai, mình hy vọng cậu suy nghĩ cho thật kỹ, cái gì cần và không cần, chắc cậu cũng hiểu!"

Lục Nghiên nghe bạn khuyên nhủ một lúc, cô chiêm nghiệm, ngẫm nghĩ, nhưng cô vẫn không vững tâm, vẫn không đủ dũng khí để buông tay.

"Diệu Diệu, mình...mình gọi cho anh ấy một cuộc được không?"

Mắt Lục Nghiên chứa đựng sự đau lòng, cô đau tâm khổ phận, chẳng biết thế nào vào lúc này.

"Được, cậu cứ làm theo ý nghĩ của bản thân, mình không ép cậu, mình tin tưởng cậu!"

Lục Nghiên nối máy với Dịch Gia Húc một lúc, đầu dây bên kia sau vài hồi chuông cũng bất máy.

- Có chuyện gì?

Giọng nói lạnh lẽo của anh như cửa vào tim cô thêm vết thương, cô cố gắng giữ giọng điệu bình tỉnh:

"Gia Húc, em gặp anh được không?"

- Tôi đã rời khỏi nước, cô muốn gì thì nói sau đi, tôi cúp máy trước, tôi nghe mẹ nói cô vào viện?

Lục Nghiên nhắm tịch mắt, lòng cô đau nghẹn thắt.

"Vâng, anh bao giờ về? Em muốn nói chuyện nghiêm túc với anh một lần này nữa thôi, được không?"

Dịch Gia Húc thấy hơi có gì đó rất sai, trong câu nói của cô mang theo ý gì? Sao lại là lần này nữa thôi?

- Khoảng chiều mai hoặc sáng mốt tôi mới về được, ở bệnh viện tịnh dưỡng đi.

"Vâng."

Cúp máy, Lục Nghiên sà vào lòng Thanh Diệu khóc nấc, cô đau muốn chết đi sống lại, tim đau muốn vỡ tung thành nhiều mảnh vụn.

Như vậy đã thật sự quá đủ rồi, không thể thêm nữa, Lục Nghiên! Lần này cô chọn phương án nào nhỉ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện