Sau khi rời khỏi Dịch gia, anh liền chạy đi uống rượu. Uống như một thằng khờ, dồn dập để vùi lấp cơn đau.

Cũng may có Tần Hiển Văn bên cạnh, anh lúc này như đi theo giữ trẻ, canh chừng cho bạn uống, nếu cả hai cùng uống xỉn cả đôi thì không được ổn.

Đặc biệt là thời điểm này, Tần Hiển Văn anh biết Dịch Gia Húc vô cùng không ổn, uống dồn dập như thế chỉ có tự chuốt say bản thân để quên đi.

"Húc, cậu uống bao nhiêu đủ rồi, đừng uống nữa!"

Dịch Gia Húc cầm ly rượu ánh mắt nhìn chăm chăm vào nó, khuôn mặt thống khổ u buồn đến đáng thương.

Im lặng một khoảng anh nói:

"Có phải tôi khốn nạn lắm đúng không?... Cô ấy chịu đựng lâu như vậy, vậy mà không trách móc hay than thở dù chỉ một tiếng! Bao năm qua tôi lại lạnh nhạt, hiểu lầm lâu như vậy, tôi lại vô tình làm tổn thương cô ấy...

Tôi tệ quá, thật sự không xứng đáng với cô ấy.

Nói rồi anh nốc hết ly rượu sắc đỏ trên tay, anh ước gì lúc này mình biến thành kẻ ngốc. Tội thân em bao năm qua chịu đau chịu khổ, Lục Nghiên, xin lỗi! Nhắm chặt mắt, cố nuốt nỗi đau vào bên trong, đáy lòng như có ngàn mũi dao cắm sâu vào, là tự trách đến đau thương.

Tân Hiển Văn chỉ biết thở dài bất lực, anh cũng không biết nên giúp bạn thế nào, anh dạo này còn phải truy thê đến rối cả tâm can, giờ lại thêm việc của bạn, anh muốn nổ tung đầu mất rồi.

"Cậu nhận ra lỗi sai của bản thân thì sửa, nếu còn duyên tự khắc hai người sẽ tương ngộ, đừng ngày ngày tự hành hạ bản thân mình, Lục Nghiên nếu lúc này ở đây sẽ phải đau lòng lắm đấy, làm ơn hãy thương bản thân, coi như thương dùm luôn phần Lục Nghiên đi."

Chỉ khuyên đến thế thôi, phần còn lại là ở chỗ Dịch Gia Húc tự thân vượt qua.

Kể từ ngày hôm đó Dịch Gia Húc không động đến bất kỳ giọt rượu nào, anh dường như tránh xa khỏi nó, thuốc lá anh cũng bỏ, in sâu lời dặn dò của Lục Nghiên vào đầu.

Tùy duyên số, tương lai sẽ hợp hay tan.

Nước Y.

Lục Nghiên mang bụng to vượt mặt di chuyển ra khỏi chung cư, dường như cô định đi đâu đó.

Từ phía xa xa một giọng nói dịu dàng cất lên:

"Nghiên Nghiên, em định đi đâu vậy? Chậm thôi!"

Lục Nghiên nghiêng đầu, cô cười thua, nói:

"Anh đừng coi em như con nít chứ, em tự biết bản thân làm gì mà!"

Phạm Duy Quân đứng cạnh xoa đầu cô, anh trả lời:

"Anh biết em không phải con nít, nhưng phải cẩn thận một chút!"

Lục Nghiên thở một hơi dài bất lực.

"Rồi rồi, vâng thưa anh em sẽ chú ý."

"Em định đi đâu? Anh chở em đi."

Lục Nghiên đột ngột nhăn mặt, cô ôm bụng thể hiện cơn đau quằn quại.

"Nghiên Nghiên, em sao vậy? Em thế nào, nói anh nghe?"

Phạm Duy Quân lo lắng đến luống cuống tay chân, anh đỡ lấy tay cô, làm điểm tựa cho cô dựa vào để không ngã.

Một lúc sau cơn đau đi qua, Lục Nghiên mới có thể nói chuyện.

"Em ổn rồi!"

"Bé con đạp em à, thật hư quá đi mất!"

Phạm Duy Quân trách yêu, Lục Nghiên đã bước vào tháng 8 của thai kỳ, bé con trong bụng cứ hành cô miết.

Phạm Duy Quân qua nước Y công tác, một phần địa chỉ của Lục Nghiên làm sao anh biết thì khỏi cần phải nói đến nữa, Thời Thanh Diệu cầm đầu.

Anh cũng ở gần khu này, thời gian rảnh anh đều ghé qua đây chăm sóc cho cô, giúp đỡ cô nhiều chuyện nhỏ nhặt.

"Đỡ hơn chưa, hay vào nhà đi, bên ngoài này thời tiết nóng lắm."

"Không ạ, em phải đi mua nguyên liệu."

Phạm Duy Quân thở dài, anh lại nói:

"Em cứ vào nhà đi, anh đi mua cho"

"Không được!"

"Nghe anh, em vào nhà nghĩ ngơi đi, anh mua một lúc rồi mang về cho em."

Lục Nghiên khá ngại, lần nào anh đến cũng giúp cô đủ thứ, cô phiền anh nhiều quá, nhưng anh đã nói đến thế rồi, từ chối nữa cũng không được.

"Vậy anh giúp em"

"Ùm."

Lục Nghiên quay lên lại căn hộ của mình, vừa tới trước cửa nhà đã bị chị hàng xóm chọc.

"Nghiên, người đó tốt quá còn gì, chăm em kỹ đến thế!"

"Chị ghẹo em, anh ấy như anh trai em thôi!"

"Tốt như thế em không giữ kẻo mất lại tiếc đấy nhé."

Lục Nghiên cười cười rồi bước vào trong nhà, cảm xúc mới vui vẻ giờ lại chùng xuống.

Làm sao tiếp nhận người mới khi trong tim vẫn còn khắc sâu hình bóng của một người. Mấy tháng qua không ngày nào cô quên được hình bóng ấy, mỗi lần nhắm mắt tự khắc lại xuất hiện trong tâm trí cô.

"Muốn quên cũng không quên được, biết làm thế nào bây giờ?"

Cô cúi người xuống nhìn bụng to của mình khẽ cười.

"Hai con của mẹ, mẹ xin lỗi vì không cho con được một gia đình trọn vẹn"

Bước vào phòng ngủ, bụng nay đã to, đi lại cũng có phần khó khăn một chút.

"Gọi Diệu Diệu nhỉ? Lâu rồi lại không liên lạc với cậu ấy!"

Nói là làm, cô cầm điện thoại lên call video với Diệu Diệu.

-

Không để Lục Nghiên chờ lâu, đầu dây bên kia liền nối máy.

- Nghiên Nghiên.

Thời Thanh Diệu vui mừng, cười tít hết cả mắt.

"Sao mấy nay cậu im ru thế, không nhớ mình à?"

- Làm gì có! Mấy nay mình bận quá nên không có thời gian thôi, cậu đừng để tâm nhé, yêu yêu.

Vừa nói Thời Thanh Diệu vừa chu chu môi làm ra bộ dáng trong rất đáng yêu.

"Hơ, hửm! Cổ cậu có vết gì đó?"

Lục Nghiên cười tà, lại để cô nhìn thấy thứ gì rồi.

Thời Thanh Diệu luống cuống lấy cổ áo che lấp cái dấu vết đó, môi cười tươi:

"Đâu....làm gì có dấu gì đâu, chắc muỗi đốt mình thôi!"

"Thật không đấy? Con muỗi này cũng thật to gan nhỉ, nó chắc phải to lắm mới đốt Diệu Diệu cái dấu to thế kia"

Thời Thanh Diệu biết bạn đang chọc mình, đáng thương nói:

"Biết rồi còn ghẹo mình, cậu đừng có nghĩ xa, nghĩ đen đấy nhá, chỉ có một vết này thôi, mình vẫn chưa làm gì đâu"

Lục Nghiên ừm ừ vài tiếng, nói chuyện với Diệu Diệu một lúc thật lâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện