Mới đó mà thời gian trôi qua thật nhanh, Lục Nghiên cùng hai con về nước mới đó đã trôi qua hơn một tháng.
Hôm nay là một ngày khá là bận rộn, Lục Nghiên để hai con chơi ở phòng khách còn mình thì bận rộn tiếp một tay một chân để chuẩn bị cho lễ cưới.
Thời Thanh Diệu cười rạng rỡ, cô đi đến phát vai Lục Nghiên cười đến tít mắt, nói:
"Cho mình hôn má cái nào, yêu cậu chết mất."
"Đi mà hôn má chồng cậu đi, đừng có hôn mình."
"Hơ! Cậu chê mình á? Sau này không có cơ hội tiếp nhận cái hôn này nữa đâu nha.
"Không dám! Cậu làm mình thấy sợ đó nha, nè hôn đi, hôn cho đã đi!"
Lục Nghiên đưa cái mặt sát vào, Thời Thanh Diệu nhanh chống hôn chụt vào má cô, nụ hôn tình bạn quá thuần.
"Ôm ôm, để Nghiên Nghiên mình phải chịu cực khổ rồi, thôi nào, đã trưa rồi nghỉ tay chút đã."
"Hay mình chở cậu đi nhà hàng ăn nhé Nghiên Nghiên, mệt cả rồi, đi nap thêm năng lượng thôi nào"
Lục Nghiên cũng gật đầu, tự dưng cô có cảm giác thèm ăn đồ ngọt liền cất giọng nói với Thời Thanh Diệu.
"Ăn gì đó ngọt ngọt đi."
"Ok, chiều cậu."
Thế là 4 người gồm hai lớn hai nhỏ đi đến một nhà hàng ăn trưa có cả đồ no bụng lẫn đồ ngọt tráng miệng mà Lục Nghiên muốn ăn.
Ngồi trên bàn vừa ăn vừa cười nói rất vui vẻ, tiếng cười khanh khách của hai lớn hai nhỏ hòa vào cùng tạo nên một bầu không khí khá nhộn nhịp rạo rực.
Thời Thanh Diệu cười đến hai mí mắt muốn dính cả vào nhau, nói:
"Nghiên Nghiên, mình hỏi thật nhá? Bên đấy sống có thật sự tốt không? Anh Duy...Duy Quân!"
Thời Thanh Diệu đang hỏi bạn thì từ phía sau lưng Lục Nghiên là bóng dáng cao lớn cùng khuôn mặt sáng bừng góc cạnh đang cười tươi để lộ đường cong mềm mại.
"Cậu nói gì? Anh Duy Quân đâu?"
Lục Nghiên vừa hỏi vừa quay ra sau lưng theo phía mà Thời Thanh Diệu nhìn đến tròn mắt. Mắt cô cũng mở to khi vừa quay đầu lại đã thấy bó hoa cẩm chướng to đùng đang đưa đến trước mặt cô.
Mọi người xung quanh nhà hàng lúc này cũng dời tầm mắt đến phía này, lúc này Lục Nghiên như là tâm điểm của bao ánh nhìn.
Lục Nghiên luống cuống nhìn ngang nhìn dọc hoảng hốt mà vội đứng lên nói chuyện với anh.
"Anh làm gì vậy? Ý này là sao?" Lục Nghiên hỏi với sự mơ hồ trong câu nói.
A Vũ và A Nhi cũng thấy tất cả hành động đang diễn ra nhưng hôm nay A Vũ coi bộ rất lạ, thường thì khi thấy Phạm Duy Quân sẽ nhốn nháo đòi ôm ấp rồi gọi baba. Nhưng hôm nay vào lúc này cậu bé chỉ cười tủm tỉm rồi quay lại ăn phần ăn của bản thân, trên nét mặt chỉ có một chữ vui vẻ.
Phạm Duy Quân cười dịu dàng anh nhỏ giọng nói:
"Tặng em, ăn trưa vui vẻ nhé."
Lục Nghiên khóe môi co giật, cô đưa tay nhận lấy bó hoa rồi cảm ơn chân thành sau đó lại nói với ý định mời anh ăn trưa cùng.
"Hay anh ăn trưa cùng bọn em luôn nhé!"
"Cảm ơn em nhưng anh lúc này có việc đột xuất phải làm rồi, ngoan, ăn trưa ngon miệng."
Anh theo thối quen trong 5 năm qua, đưa tay xoa đầu cô, cười dịu.
Thời Thanh Diệu và hai đứa nhỏ giấu đi nụ cười dưới bàn tay, mắt chóp chóp thích thú trước cảnh tượng trước mặt.
Phạm Duy Quân nhìn vào đồng hồ đeo tay, anh gấp gáp chào tạm biệt mọi người.
"Tạm biệt Thanh Diệu, A Vũ, A Nhi, mọi người ăn ngon miệng nhé, anh đi trước."
"Bye bye."
Sau khi Phạm Duy Quân rời đi, mọi người cũng quay lại bữa ăn, Lục Nghiên thì ngại ngùng không dám quay mặt đi đâu hết, bây giờ ánh nhìn của mọi người đều rơi vào chỗ cô, sượng hết cả người.
Thời Thanh Diệu đâm ra chọc ghẹo bạn.
"Ồ, xoa đầu, tặng hoa, coi ảnh tinh hoa hội tụ thế kia mà."
"Cậu đừng có nói nữa."
"Cậu thật sự không có chút cảm xúc gì khác lạ với người ta sao?"
Lục Nghiên dừng một lúc lâu thật lâu mới ngước lên nhìn Thời Thanh Diệu mà nói:
"Thật, mấy hôm nay cậu cũng đã rõ mình thế nào rồi đó, trái tim mình không thể dành thêm một sự lựa chọn nào nữa"
Thời Thanh Diệu thở dài nhìn bạn chỉ biết tiếc.
"Ừm, mình tôn trọng quyết định của cậu, chỉ trách anh ấy chậm thôi..."
Vế sau chỉ toàn là lời thở dài bất lực của Thời Thanh Diệu, Lục Nghiên thì bần thần chăm chút cho A Nhi và A Vũ đảm bảo ăn uống.
Chỉ trách tiếc nuối cho một tình yêu thuần túy, đẹp đẽ nhưng không bao giờ được kết quả tốt. Biết mà vẫn đâm đầu hi sinh sự chân thành của bản thân.
Kết quả tốt hay xấu lúc này cũng chỉ ở một vài khoảng cách.
Chỉ mong tháng ngày sau này em phải sống thật tốt, đừng buồn. Tuyệt đối
ngày nào cũng phải cười trong niềm vui vẻ, đừng áp lực cũng đừng tự hành hạ bản thân.
Tần Hiển Văn xách tay cái hộp bánh ngọt vừa oder từ nhà hàng phần mang về cho vợ bầu ở nhà. Đi ngang cái sảnh tầng trệt bỗng dưng cái hình dáng quen mắt loạt vào tầm mắt anh, khẽ đi lùi anh nhìn sâu vào.
"Là...là Lục Nghiên!"
Tần Hiển Văn giật thót cả mình, anh như không thể tin, dụi dụi mắt vài lần nhìn xem bản thân có bị ảo giác hay không.
Kết quả vẫn như vậy, anh ngơ đến há hốc mồm, tay mò mò vào túi quần tìm kiếm cái gì đó.
"Điện...điện thoại đâu...đâu rồi."
Luýnh quýnh đến luống cuống tay chân, có cái điện thoại cũng không cầm cho xong.
Tìm mò vào cái dãy số quen thuộc, Tần Hiển Văn gọi cho bên kia theo hồi chuông vô cùng gấp gáp.
Một lúc sau cuối cùng cũng nối máy thành công.
- Tôi nghe.
"Dịch Gia Húc cậu mau chóng đặt vé về nước A gấp, nhanh lên, mình thấy Lục Nghiên rồi!"
Dịch Gia Húc đầu dây bên kia đứng bật dậy kinh ngạc sau câu nói ấy, anh hỏi lại:
Hôm nay là một ngày khá là bận rộn, Lục Nghiên để hai con chơi ở phòng khách còn mình thì bận rộn tiếp một tay một chân để chuẩn bị cho lễ cưới.
Thời Thanh Diệu cười rạng rỡ, cô đi đến phát vai Lục Nghiên cười đến tít mắt, nói:
"Cho mình hôn má cái nào, yêu cậu chết mất."
"Đi mà hôn má chồng cậu đi, đừng có hôn mình."
"Hơ! Cậu chê mình á? Sau này không có cơ hội tiếp nhận cái hôn này nữa đâu nha.
"Không dám! Cậu làm mình thấy sợ đó nha, nè hôn đi, hôn cho đã đi!"
Lục Nghiên đưa cái mặt sát vào, Thời Thanh Diệu nhanh chống hôn chụt vào má cô, nụ hôn tình bạn quá thuần.
"Ôm ôm, để Nghiên Nghiên mình phải chịu cực khổ rồi, thôi nào, đã trưa rồi nghỉ tay chút đã."
"Hay mình chở cậu đi nhà hàng ăn nhé Nghiên Nghiên, mệt cả rồi, đi nap thêm năng lượng thôi nào"
Lục Nghiên cũng gật đầu, tự dưng cô có cảm giác thèm ăn đồ ngọt liền cất giọng nói với Thời Thanh Diệu.
"Ăn gì đó ngọt ngọt đi."
"Ok, chiều cậu."
Thế là 4 người gồm hai lớn hai nhỏ đi đến một nhà hàng ăn trưa có cả đồ no bụng lẫn đồ ngọt tráng miệng mà Lục Nghiên muốn ăn.
Ngồi trên bàn vừa ăn vừa cười nói rất vui vẻ, tiếng cười khanh khách của hai lớn hai nhỏ hòa vào cùng tạo nên một bầu không khí khá nhộn nhịp rạo rực.
Thời Thanh Diệu cười đến hai mí mắt muốn dính cả vào nhau, nói:
"Nghiên Nghiên, mình hỏi thật nhá? Bên đấy sống có thật sự tốt không? Anh Duy...Duy Quân!"
Thời Thanh Diệu đang hỏi bạn thì từ phía sau lưng Lục Nghiên là bóng dáng cao lớn cùng khuôn mặt sáng bừng góc cạnh đang cười tươi để lộ đường cong mềm mại.
"Cậu nói gì? Anh Duy Quân đâu?"
Lục Nghiên vừa hỏi vừa quay ra sau lưng theo phía mà Thời Thanh Diệu nhìn đến tròn mắt. Mắt cô cũng mở to khi vừa quay đầu lại đã thấy bó hoa cẩm chướng to đùng đang đưa đến trước mặt cô.
Mọi người xung quanh nhà hàng lúc này cũng dời tầm mắt đến phía này, lúc này Lục Nghiên như là tâm điểm của bao ánh nhìn.
Lục Nghiên luống cuống nhìn ngang nhìn dọc hoảng hốt mà vội đứng lên nói chuyện với anh.
"Anh làm gì vậy? Ý này là sao?" Lục Nghiên hỏi với sự mơ hồ trong câu nói.
A Vũ và A Nhi cũng thấy tất cả hành động đang diễn ra nhưng hôm nay A Vũ coi bộ rất lạ, thường thì khi thấy Phạm Duy Quân sẽ nhốn nháo đòi ôm ấp rồi gọi baba. Nhưng hôm nay vào lúc này cậu bé chỉ cười tủm tỉm rồi quay lại ăn phần ăn của bản thân, trên nét mặt chỉ có một chữ vui vẻ.
Phạm Duy Quân cười dịu dàng anh nhỏ giọng nói:
"Tặng em, ăn trưa vui vẻ nhé."
Lục Nghiên khóe môi co giật, cô đưa tay nhận lấy bó hoa rồi cảm ơn chân thành sau đó lại nói với ý định mời anh ăn trưa cùng.
"Hay anh ăn trưa cùng bọn em luôn nhé!"
"Cảm ơn em nhưng anh lúc này có việc đột xuất phải làm rồi, ngoan, ăn trưa ngon miệng."
Anh theo thối quen trong 5 năm qua, đưa tay xoa đầu cô, cười dịu.
Thời Thanh Diệu và hai đứa nhỏ giấu đi nụ cười dưới bàn tay, mắt chóp chóp thích thú trước cảnh tượng trước mặt.
Phạm Duy Quân nhìn vào đồng hồ đeo tay, anh gấp gáp chào tạm biệt mọi người.
"Tạm biệt Thanh Diệu, A Vũ, A Nhi, mọi người ăn ngon miệng nhé, anh đi trước."
"Bye bye."
Sau khi Phạm Duy Quân rời đi, mọi người cũng quay lại bữa ăn, Lục Nghiên thì ngại ngùng không dám quay mặt đi đâu hết, bây giờ ánh nhìn của mọi người đều rơi vào chỗ cô, sượng hết cả người.
Thời Thanh Diệu đâm ra chọc ghẹo bạn.
"Ồ, xoa đầu, tặng hoa, coi ảnh tinh hoa hội tụ thế kia mà."
"Cậu đừng có nói nữa."
"Cậu thật sự không có chút cảm xúc gì khác lạ với người ta sao?"
Lục Nghiên dừng một lúc lâu thật lâu mới ngước lên nhìn Thời Thanh Diệu mà nói:
"Thật, mấy hôm nay cậu cũng đã rõ mình thế nào rồi đó, trái tim mình không thể dành thêm một sự lựa chọn nào nữa"
Thời Thanh Diệu thở dài nhìn bạn chỉ biết tiếc.
"Ừm, mình tôn trọng quyết định của cậu, chỉ trách anh ấy chậm thôi..."
Vế sau chỉ toàn là lời thở dài bất lực của Thời Thanh Diệu, Lục Nghiên thì bần thần chăm chút cho A Nhi và A Vũ đảm bảo ăn uống.
Chỉ trách tiếc nuối cho một tình yêu thuần túy, đẹp đẽ nhưng không bao giờ được kết quả tốt. Biết mà vẫn đâm đầu hi sinh sự chân thành của bản thân.
Kết quả tốt hay xấu lúc này cũng chỉ ở một vài khoảng cách.
Chỉ mong tháng ngày sau này em phải sống thật tốt, đừng buồn. Tuyệt đối
ngày nào cũng phải cười trong niềm vui vẻ, đừng áp lực cũng đừng tự hành hạ bản thân.
Tần Hiển Văn xách tay cái hộp bánh ngọt vừa oder từ nhà hàng phần mang về cho vợ bầu ở nhà. Đi ngang cái sảnh tầng trệt bỗng dưng cái hình dáng quen mắt loạt vào tầm mắt anh, khẽ đi lùi anh nhìn sâu vào.
"Là...là Lục Nghiên!"
Tần Hiển Văn giật thót cả mình, anh như không thể tin, dụi dụi mắt vài lần nhìn xem bản thân có bị ảo giác hay không.
Kết quả vẫn như vậy, anh ngơ đến há hốc mồm, tay mò mò vào túi quần tìm kiếm cái gì đó.
"Điện...điện thoại đâu...đâu rồi."
Luýnh quýnh đến luống cuống tay chân, có cái điện thoại cũng không cầm cho xong.
Tìm mò vào cái dãy số quen thuộc, Tần Hiển Văn gọi cho bên kia theo hồi chuông vô cùng gấp gáp.
Một lúc sau cuối cùng cũng nối máy thành công.
- Tôi nghe.
"Dịch Gia Húc cậu mau chóng đặt vé về nước A gấp, nhanh lên, mình thấy Lục Nghiên rồi!"
Dịch Gia Húc đầu dây bên kia đứng bật dậy kinh ngạc sau câu nói ấy, anh hỏi lại:
Danh sách chương