Giờ này đã hơn 23 giờ khuya rồi, ba người vẫn còn ngồi đó và vẫn chưa có ý định sẽ rời đi. Tỉnh táo đến một cách lạ.

"Mami, con khát, phòng không còn nước."

Tiếng nói trẻ con làm phá tan đi khoảng không gian yên ắng lúc này, Thanh Vũ đang từng bước trên bậc cầu thang đi xuống, tay còn dụi dụi đôi mắt.

Lục Nghiên và Thời Thanh Diệu hơi hoảng hốt, vừa nãy đã nói không phải con của Dịch Gia Húc bây giờ A Vũ đi xuống, chẳng khác nào vạch trần sự thật hay sao, thật không ổn!

Lục Nghiên vội đứng lên đi về phía con trai, cô lấy thân che đi khuôn mặt của A Vũ, giọng cô nhỏ nhẹ nói với con:

"Con khát sao? Để mẹ lấy nước cho con."

"A Vũ cũng đói nữa, lúc nãy con ăn không no, bây giờ cảm thấy vô cùng đói mẹ ạ."

Giọng A Vũ trong veo, làm bao nhiêu cảm xúc bất lực và mệt mỏi từ nãy đến giờ cũng tan biến đi mất, giọng con trai như truyền năng lượng tiếp sức cho cô.

"Được, A Vũ ngoan, con theo mẹ vào phòng bếp nhé!"

Nói rồi cô dắt tay A Vũ vào trong, Lục Nghiên khéo léo chẳng để Dịch Gia Húc được thấy mặt cậu bé.

Dịch Gia Húc ngồi ngoài này chứ ngó vào, nhưng chẳng nhìn được mặt cậu bé.

Thời Thanh Diệu thì thở phào nhẹ nhõm, cùng may Lục Nghiên phản ứng kịp, chứ không mọi chuyện đổ vỡ mất rồi, tuy mọi chuyện sáng tỏ cũng đã rõ ràng nhưng lỗi lầm của Dịch Gia Húc vẫn không rửa hết được, rất đáng giận!

"Xong xuôi cả rồi, anh về đi, để bọn tôi còn ngủ, nghỉ ngơi." Thời Thanh Diệu đuổi thẳng, chứ cô không rảnh rỗi mà vòng vo tam quốc.

Đúng là phủ thật sự, nhưng đối với con người này thì thật rất đáng.

"Mẹ Diệu, mẹ muốn ăn cùng A Vũ không?"

Lục Thanh Vũ từ phòng bếp chạy lon ton ra, Thời Thanh Diệu nghe giọng cậu nhóc mà giật mình hoảng hốt. Thôi xong rồi, lần này không cứu vãn nổi.

A Vũ nhào vào lòng Thời Thanh Diệu, cậu nhóc chẳng để tâm còn có người lạ trong nhà, dù biết nhưng cậu chẳng thèm nhìn đến dù chỉ một cái.

Khuôn mặt cậu nhóc lướt qua làm Dịch Gia Húc phải sốc vài giây, thật sự giống quá, rất giống anh. Suy nghĩ trong đầu anh lập tức hoạt động.

Lục Nghiên chạy ra thì có lẽ đã quá muộn màng cả rồi. Vừa nãy cô xoay người tìm nguyên liệu nấu mì cho con trai thì A Vũ nhanh chân chạy ra bên ngoài lúc nào cô không hay, cho đến khi Lục Nghiên lấy đủ nguyên liệu mới phát giác ra.

Dịch Gia Húc nhìn cô, mắt anh lúc này đã đỏ hoe lên, cô bối rối né tránh ánh mắt đó.

"Lục Nghiên...là là con anh đúng không? Nó giống anh lắm"

Thời Thanh Diệu cạn văn từ, nhìn A Vũ trong lòng mà bất lực muôn phần.

Lục Nghiên chần chừ, bây giờ có giấu cũng không thể nữa, bằng chứng rành rành ra đó, hai người giống nhau như giọt nước thì cô cãi thế nào nữa đây? Dịch Gia Húc kích động đến rung tay chân, Lục Nghiên im lặng, Thời Thanh Diệu cũng im lặng, như vậy chứng tỏ lời anh nói đúng thật rồi, đứa trẻ được gọi là A Vũ này là con trai của anh, là con trai anh đó!

Lục Thanh Vũ im lặng nãy giờ bất giác lên tiếng nói, câu nói của cậu làm mọi người có mặt đều sửng sốt vài giây.

"Mẹ, Mami, chú đó thật là ba con sao? Người đã làm Mami lén khóc từng đêm!"

"A Vũ, con nói thế là sao? Con biết?" Thời Thanh Diệu bên cạnh liền hỏi.

"Con biết nhiều lắm, chỉ là con không nói chứ không đồng nghĩa là con không biết, mami nhiều lần khóc khi xem ảnh, con đều thấy cả!"

A Vũ vùi đầu vào lòng Thời Thanh Diệu, cậu nói bằng giọng bình tĩnh, dáng vẻ nghiêm túc, thuần thục lại.

Lục Nghiên lúc này đã bước về sofa, mắt cô cũng đã đỏ hoe lên, nghe từng lời con trai nói, cô đau lòng và tự trách bản thân nhiều lắm.

"Mẹ xin lỗi."

"Mẹ không có lỗi, lỗi là ở người đàn ông đó, chú ta làm mẹ tổn thương, thế con cũng không cần ba, chỉ cần mẹ là đủ."

Ba người lớn đều phải im lặng lắng nghe lời A Vũ nói, hóa ra cậu lại hiểu chuyện đến thế...

"A Vũ, mẹ hỏi con, khi nãy là con cố tình xuống đây đúng không?" Lục Nghiên chằm giọng hỏi con.

"Đúng là có một chút, mẹ đừng giận con, con nhìn mẹ khóc nhiều như vậy, con cũng muốn được tận mắt nhìn thấy chú ta"

Lục Thanh Vũ chỉ tay vào Dịch Gia Húc, người có công tạo ra cậu, nhưng lại không có tư cách làm ba của cậu.

Làm tổn thương mẹ thì đừng hòng có cơ hội nhận con. Trừ phi mẹ cậu chấp nhận về bên cạnh nếu không một lời cũng đừng hòng cậu gọi một tiếng ba.

A Vũ vốn rất thông minh, lại nhạy bén hơn A Nhi rất nhiều, chỉ là cậu giấu tài, tỏ vẻ mình không giỏi.

Dịch Gia Húc im re, anh nghe từng lời của cậu bé thì ngày càng mặt cảm, quả thật anh không xứng.

Một lúc sau, khi mọi chuyện dần ổn thỏa, Lục Thanh Vũ ngồi trên ghế sofa mặt đối diện với Dịch Gia Húc.

Cậu nhìn Dịch Gia Húc bằng đôi mắt soi xét.

Quả thật chú ta đẹp trai thật, hèn chi cậu thừa hưởng nét đẹp đó mới soái ca thế này, chỉ hi vọng cậu lớn lên không xấu tính như vậy.

Cậu chắc chắn sẽ bảo vệ mẹ và em gái thật tốt, đừng hòng làm tổn thương.

"A Vũ!"

Đang suy nghĩ và tính toán, tiếng gọi của mẹ Lục Nghiên kéo cậu về thực tại.

"Dạ vâng mẹ."

Lục Nghiên nhìn con trai bằng sự trìu mến thương yêu, cô khẽ hỏi.

"Con nhận không?"

"Không nhận."

A Vũ dứt khoát, cậu trả lời mẹ nhưng mất vẫn chằm chằm nhìn vào người đàn ông ngồi đối diện kia.

Lục Nghiên cười mệt, cô không ngờ con trai cô lại kiên cường đến như vậy, hóa ra con trai cô còn giấu nhiều tài năng và bản lĩnh đến thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện