Cận Ngữ Ca luôn cảm thấy, từ sau khi quen biết cô gái tên Kiều Hiểu Kiều thì cuộc sống của cô hoàn toàn bị đảo ngược. Tư thái ung dung, trầm tĩnh được huấn luyện nghiêm ngặt từ khi còn là rất nhỏ của cô, luôn luôn vì những tình huống bất chợt của đối phương mà không thể không tạm gác sang một bên. Hoặc dẫu cho cô có cố gắng tỏ ra trấn tĩnh đi chăng nữa, cũng không tránh khỏi bị kích thích đến thất thái.

Cũng giống như bây giờ, một lần nữa, cô đang vừa không ngừng gọi điện vừa bước nhanh ra khỏi cao ốc Cận Thị. Mặt trời bên ngoài hệt như quả cầu lửa làm người ta vừa nóng vừa choáng ngợp, Cận Ngữ Ca không kịp chờ tài xế mở cửa, bản thân đã tự mình làm lấy, vừa ngồi vào xe đã nói ngay:

“Đi mau!”

Tài xế nhận lệnh liền lướt nhanh giữa các con đường của trung tâm thành phố, chẳng mấy chốc đã dừng lại trước nơi ở hiện tại của gia đình họ Cận. 

Từ sau vụ nổ thì căn biệt thự có nhiều năm lịch sử của Cận gia đã bị phong tỏa. Vợ chồng Cận Ân Thái tạm thời dọn đến một khu biệt thự khác thuộc sản quyền của Cận Thị. Chỗ mới nhỏ hơn nơi ở trước đây, nhưng mọi người trong nhà đều cảm thấy thích hơn.

Gia đình xảy ra chuyện lớn như vậy, Cận Trung và Lộ Vy quyết định tạm nán lại trong nước, Hoan Nhan mặc dù vẫn sẽ thỉnh thoảng đi chơi, nhưng trên cơ bản đã dành nhiều thời gian cho gia đình hơn. Bởi thế mà so với căn biệt thự rộng lớn nhưng lạnh lẽo của trước đây, nơi này rộn ràng hơn nhiều. Về phía Cận Ân Thái, sau khi thoát khỏi hiểm cảnh đêm đó thì tính tình nghiêm ngặt của ông được cải thiện không ít, giờ đây thời gian của ông đa phần đều đặt ở việc an hưởng tuổi già, sự thay đổi này khiến mọi người trong gia đình cảm thấy thoải mái hơn.

Cận Ngữ Ca vẫn vậy, rất ít về nhà, tinh thần của cô hiện nay ưu tiên hết cho Hiểu Kiều. Cận gia không còn ai nhắc lại chuyện của họ, giống như cuộc tranh chấp long trời lở đất kia chưa từng xảy ra vậy. Thỉnh thoảng khi về đến nhà, cô cũng chỉ im lặng. Trên dưới Cận gia nghe được tin Hiểu Kiều bị thương là vì Ngữ Ca, tất cả đều thấp thoáng cảm thấy có lỗi và muốn tìm hiểu rõ hơn tình trạng của cô, song luôn bị Ngữ Ca ứng phó qua loa. Quan hệ giữa Cận Ngữ Ca và gia đình dường như bị ngăn cách bởi một vách tường vô hình, cô không muốn đưa Hiểu Kiều ra đứng trước cả nhà với mong mỏi được mọi người chấp nhận, trái lại, cô bảo bọc rất kỹ, gìn giữ rất cẩn trọng.

Tại phòng khách, lão phu nhân vừa thức dậy sau giờ nghỉ trưa, hiện đang ngồi uống trà và dùng trái cây cùng dì Châu. Những người khác đều đã ra ngoài, trong nhà vô cùng yên tĩnh. Cận Ngữ Ca chạy xồng xộc vào, vừa thấy người đã hỏi ngay:

“Ông nội đâu?!”

Lão phu nhân sững người, “Ăn trưa xong thì đã ra ngoài rồi.”

“Ông nội đi đâu?!”

Cận Ngữ Ca hỏi rất thẳng thừng, cơ hồ là dùng ngữ khí chất vấn. Cô tuy lạnh nhạt từ nhỏ, nhưng những lúc ở nhà vẫn rất ôn hòa, thái độ nghiêm nghị đa phần chỉ dùng trong công việc, chưa bao giờ thấy cô có cách ứng xử lạ lùng như vậy. Lão phu nhân thấy khó hiểu, bèn hỏi:

“Ông nội con không có nhắn lại, có chuyện gì thế này?”

“Ông nội cho người đưa Hiểu Kiều đi rồi!!” Sắc mặt của Cận Ngữ Ca đỏ bừng, sự bình tĩnh mà cô cố gắng tạo ra đã không còn che giấu được nỗi hoảng loạn trong lòng.

“Thưa nội, rốt cuộc là ông nội muốn làm gì? Ông nội muốn làm gì?! Hiện giờ Hiểu Kiều đã không còn nghe thấy gì nữa, vì sao vẫn không thể buông tha cho cậu ấy chứ?”

Ngữ Ca vừa khẩn trương vừa kích động, nhất thời không khống chế được giọng nói của mình, khi nói đến Hiểu Kiều, đôi mắt của cô bỗng chốc đỏ hoe, nỗi oán giận trong lòng không có nơi để bộc phát, cuối cùng biến thành sự thất lễ trước mặt bà nội. Lão phu nhân nghe vậy liền hiểu ra đại khái sự việc.

“Tiểu Ca, con khoan hãy nóng vội….”

“Làm sao mà con có thể không vội?! Hiện giờ con không liên lạc được với Hiểu Kiều, điện thoại của ông nội cũng đã tắt nguồn!”

“Có thể là không chú ý thôi, chẳng phải nó không nghe thấy sao?”

“Điện thoại của con Hiểu Kiều làm sao có thể không chú ý chứ?! Hơn nữa sau khi nhắn tin cho con nói đang đi với ông nội thì Hiểu Kiều mới bị mất liên lạc!! Lỡ như ông nội…” Nói đến đây thì Cận Ngữ Ca chợt im lặng, cô không dám nghĩ đến khả năng đó, ép mình hít sâu vài cái, cô quay người đi nhanh ra ngoài, lão phu nhân nghiêm mặt trầm giọng:

“Con đứng lại!”

Ngữ Ca dừng bước, đứng đối lưng với bà.

“Ông nội không phải loại người như vậy, con cứ an tâm ngồi chờ ở nhà!!”

Bấy giờ Cận Ngữ Ca mới quay đầu lại, nhìn trưng trưng vào bà nội của mình.

“Cả nhà chúng ta đều biết, vì cứu ông nội con, nữ cảnh sát đó mới bị thương! Cả nhà đều rất biết ơn nó!”

“Con không cầu mong mọi người biết ơn, chỉ xin ông nội tha cho cậu ấy thì đã rất may mắn rồi!”

“Tiểu Ca!!” Hiển nhiên là lão phu nhân đã nổi giận, dì Châu vội tiến lên khuyên bảo.

“Trong lòng con, ông nội là loại người như thế sao?”

Ánh mắt của Cận Ngữ Ca hơi lẩn tránh, nỗi hoang mang trong lòng đã bộc lộ rất rõ ràng, cô không muốn tranh cãi với bà nội nữa, trong đầu chỉ suy nghĩ đối sách.

“Gần đây ông nội thường đi đâu?”

“Ta đã bảo con ngồi chờ, thì con cứ việc an tâm chờ đợi, ta dám khẳng định với con, chắc chắn sẽ không có chuyện gì!” Cận lão phu nhân không trực tiếp trả lời câu hỏi.

“Chờ khi có chuyện thì đã muộn rồi!!”

Cận Ngữ Ca cơ hồ là hét ra câu nói này, hai người già chưa bao giờ thấy dáng vẻ không hiểu chuyện như vậy của cô. Sắc mặt của lão phu nhân tối lại, không nói thêm lời nào nữa, bà bỏ mặc một mình Cận Ngữ Ca ở sảnh, bản thân thì cùng dì Châu lên lầu.

Ngữ Ca hiện giờ không có tâm tư suy nghĩ tâm trạng của bà nội, cũng không có thời gian đánh giá nhân phẩm của Cận Ân Thái, cô chỉ một lòng suy đoán nên đi tìm người ở đâu. Nhưng, nếu Cận Ân Thái đã cố tình không muốn để cô xen vào thì dù cô có đào đất ba trượng cũng không thể nào tìm được. Vài cú điện thoại đã gọi ra, vẫn không có đầu mối nào, Cận Ngữ Ca không thể tiếp tục chờ đợi, một lần nữa xông ra khỏi nhà.

Suốt cả buổi chiều, Ngữ Ca một mặt tìm kiếm vô mục đích, mặt khác thì không ngừng gọi điện thoại, tuy cái được đáp lại chỉ là giọng nói vô cảm kia, nhưng cô vẫn không chịu từ bỏ. Dưới cái nóng gần 40 độ, chiếc xe của cô cơ hồ đã đi khắp cả thành phố.

Đến khi tia nắng cay độc của ông mặt trời dần dần thuyên giảm thì Cận Ngữ Ca đã vô cùng mệt mỏi, không còn cách nào khác, đành quay trở về nhà. Vẫn là phòng khách thoáng mát ấy, chỉ là, không có hình bóng của người mà cô muốn gặp. Dì Châu rót nước cho cô, lấy thức ăn cho cô, khuyên cô hãy an tâm chờ đợi, nhưng cô lại không nghe được một chữ nào.

Đến giờ chuẩn bị bữa tối, đầu bếp bận rộn trong bếp, lão phu nhân ở bên cạnh giám sát như mọi ngày nhưng cũng không quên lườm cháu gái mình một cái. Cận Ngữ Ca đang không ngừng đi lại trước bộ ghế sô-pha, lo lắng và bất an, răng cắn chặt đốt ngón tay, trong mắt chỉ toàn hình ảnh cô đưa Hiểu Kiều về nhà sáng nay. Giờ đây chỉ cần có thể trả Hiểu Kiều lại cho cô, thì bất kể là điều kiện gì của bất kỳ ai, cô cũng nhận lời.

Bên ngoài vọng đến tiếng động cơ xe, Cận Ngữ Ca tức thì dừng hẳn mọi động tác, cứng đơ cả người nhìn chăm chăm vào cánh cửa. Một lúc sau, Cận Ân Thái đeo kính râm tay xách một xô nước đẩy cửa bước vào, vệ sĩ đi sau lưng ông vác cái cần câu dài, rất hiển nhiên là họ đã đi câu cá. Lão phu nhân tiến lên nghênh đón, dì Châu thì nhanh tay nhận lấy xô cá mang vào bếp.

Ánh mắt của Ngữ Ca đã dõi theo Cận Ân Thái ngay từ lúc ông bước vào nhà, nhìn thấy nét mặt lãnh đạm của ông, cô không dám mở miệng truy hỏi, quả tim như muốn nhảy phốc ra ngoài.

Chính trong lúc này, một bóng người bước vào, đứng ngay trước cửa. Cận Ngữ Ca nhìn qua, Kiều Hiểu Kiều vóc người cao ráo, đầu đội mũ ngư dân che khuất cặp mắt đang nghiêng đầu nhìn cô. Trông thấy Ngữ Ca, Kiều Hiểu Kiều đột nhiên nở ra nụ cười rạng ngời ngày nào, nụ cười mà cô đã đánh mất trong suốt thời gian qua.

Trái tim đã bị đánh xuống đàm sâu quá lâu vừa tiếp xúc với nụ cười này lập tức như được cấp cho một ngọn lửa, sợi dây thần kinh bị kéo căng suốt buổi chiều cuối cùng cũng được giãn ra ngay trước giây phút chuẩn bị đứt quãng. Không còn tâm tư chú ý xem ai đang ở đây, cô tiến nhanh vài bước tới ôm chầm lấy Hiểu Kiều, siết tay thật chặt thật chặt. Đôi mắt sau khi chôn vùi trong hơi thở quen thuộc ấy, cuối cùng đã không cầm được mà ướt nhòe.

Hiểu Kiều có hơi bất ngờ, người trong lòng đang khẽ run lên. Cô ngẩng đầu nhìn vợ chồng Cận Ân Thái và dì Châu, cố nở ra một nụ cười gượng gạo, sống lưng thẳng đuộc, không dám có cử chỉ quá thân mật, để mặc cho Ngữ Ca ôm lấy mình, bàn tay vỗ về an ủi đối phương.

Và cũng trong tình huống này, vợ chồng Cận Trung trùng hợp về đến nhà, nhìn thấy cảnh tượng ấy, Lộ Vy liền trêu ghẹo con gái mình.

“Đây là thước phim nào đây? Đứng ngay cửa nhà mà đã không kìm được lòng rồi à?”

Nghe nói vậy Cận Ngữ Ca mới vội thả lỏng vòng tay, mặt vẫn giấu trên bờ vai Hiểu Kiều không để đối phương nhìn thấy, lẻn đưa tay lau đi nước mắt, bấy giờ mới có hơi ngượng ngùng mà buông Hiểu Kiều ra, hai má hiện lên sắc màu đáng ngờ, cô cúi đầu nắm tay Hiểu Kiều định rời khỏi. Cận Ân Thái đứng ở sau lưng liền lên tiếng:

“Đi đâu đấy?”

Đành đứng lại, Ngữ Ca không quay đầu nhìn ông, nhưng cũng không biết phải nói gì.

“Sắp đến giờ cơm rồi, lên lầu chờ một lúc đi.”

Dứt câu, Cận Ân Thái không thèm nhìn ai nữa, tự mình chống gậy đi vào phòng sách. Lộ Vy vỗ vai con gái nói:

“Đi đi, lên tắm rửa đã, lát nữa sẽ gọi hai con xuống.”

Vừa nói bà vừa nhìn Hiểu Kiều, ánh mắt và nụ cười đều rất hiền từ. Hiểu Kiều cũng cười với bà, sau đó quay sang nhìn Ngữ Ca, nét mặt của cô chỉ có một dấu chấm hỏi, ý nghĩa rất rõ ràng: Cậu sao vậy? Cận Ngữ Ca cứ mãi cúi đầu, ngẫm nghĩ một lúc, cô gật đầu rồi kéo Hiểu Kiều lên lầu. Lão phu nhân thấy cháu gái chịu lên lầu mới thay đổi sắc mặt, mỉm cười căn dặn:

“Mau làm sạch cá mà lão gia câu về, mang đi nấu canh.”

Đây là lần đầu tiên Hiểu Kiều vào phòng của Ngữ Ca ở Cận gia, cô tò mò vô cùng, hết nhìn cái này lại nhìn cái khác, nét mặt thong thả chẳng có nét lạ lùng. Ngữ Ca kéo cô đến ngồi xuống sô-pha, mở túi đeo chéo mà giờ đây Hiểu Kiều đi đâu cũng mang theo ấy ra, lấy sổ tay viết nhanh lên đó.

Cậu đã đi đâu?

Hiểu Kiều chớp chớp mắt, “Câu cá.”

Vì sao không nghe điện thoại?

Lại chớp, “Ông nội nói…. ừm, câu cá thì phải chuyên tâm, ừm…. không được suốt ngày nhắn tin, và rồi… tịch thu luôn điện thoại của mình.”

Cận Ngữ Ca tròn mắt nhìn trần nhà, suýt ngất đi vì tức. Hiểu Kiều rút quyển sổ ra, nắm lấy hai tay của Ngữ Ca giữ chặt trong lòng bàn tay của mình, từ từ đưa lên môi, đặt lên đó một nụ hôn.

“Ngữ Ca, mình…. có vài lời muốn nói với cậu.”

Cận Ngữ Ca nhìn vào mắt Hiểu Kiều, chờ đợi những lời tiếp theo của cô.

“Dạo trước…. là mình không tốt, mình…. đã tự đi vào ngõ cụt.”

Trong mắt Ngữ Ca ánh lên một tia sáng, nhưng cô vẫn không nói gì.

“Thật ra… ừm, mình sẽ cố gắng, chẳng có gì to tát cả…. chỉ cần chúng ta vẫn ở bên nhau là được, đúng không?”

Hiểu Kiều vừa nói vừa suy nghĩ, nói xong thì bặm môi, rồi lại gật đầu rất nghiêm túc như muốn tăng thêm lòng tin cho mình. Ngữ Ca nhìn cô, do dự hỏi:

“Ông nội ~ đã nói gì ~ với cậu ư?”

“Không nói gì cả…. nói nhiều quá thì…. mình cũng không hiểu. Ông chỉ hỏi mình một câu: trước đây… cô đã nói sao với tôi?”

Thần sắc của Hiểu Kiều rất tự nhiên, khi nói đến những chữ cuối, cô còn cố tình nghiêm mặt và bắt chước giọng điệu của Cận Ân Thái, dứt câu thì tự cô đã bật cười trước.

“Rồi sau đó?” Ngữ Ca nhướng mày.

“Sau đó thì…. ông chỉ ngồi câu cá…. mình ngồi ở bên cạnh, tự mình suy nghĩ…. suy nghĩ rất lâu, cuối cùng…. mình đã nghĩ thông suốt.”

“Chỉ…. Chỉ vậy thôi?”

“Ừm!” Hiểu Kiều rất khẳng định mà gật đầu, tiếp đó vòng tay ôm Ngữ Ca vào lòng thỏ thẻ: “Tớ xin lỗi…..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện