đột nhiên rày thix hiện đại hơn cổ trang…

——-

Edit: Chuông Cỏ

Beta: Trangki

” Nga? Tề Thiên Tường đã chết.” Tô Vị Nhiên nghe điện thoại, mỉm cười, không có chút gì gọi là ngạc nhiên.

“Ừh.” Ngữ khí Tô Nguyên vẫn như mọi khi, không mang theo nửa phần cảm xúc: “Hôm nay được người phát hiện chết ở biệt thự. Người báo án là người giúp việc Tề gia.”

Tô Vị Nhiên ngáp một cái: “Cảnh sát kết luận thế nào?”

“Tự sát. Hắn chết trong phòng ngủ của mình, trên bàn còn có nửa lọ thuốc ngủ. Trên lọ chỉ có dấu vân tay của Tề Thiên Tường. Phòng ngủ của hắn rất sạch sẽ, hệ thống giám sát cũng không phát hiện có người ngoài tiến vào biệt thự.” Tô Nguyên xâm nhập vào mạng cảnh sát thoải mái như đi đang dạo trong sân nhà mình, giọng nói đều đều như rô bốt thuật lại hồ sơ lưu trữ điện tử của cảnh sát: “Ngoài ra, Tề Thiên Tường vì Tề thị phá sản trong một đêm, cảm xúc không ổn định nên có động cơ tự sát.”

” À ” Tô Vị Nhiên nghe Tô Nguyên không mang theo chút cảm xúc thuật lại kết luận của cảnh sát, bật cười, trên mặt vẻ trào phúng chợt lóe lên: “Đúng là phế vật chỉ biết ngồi không ăn bám, chỉ cần tuỳ tiện xuất ra một cái báo cáo kết quả công tác là đã có thể kết thúc vụ án nha.”

“Cảnh sát cũng coi như đã tận lực.” Tô Nguyên nói.

“Cũng chỉ là coi như, nếu sát thủ Tô gia ngay cả chút năng lực này cũng không có thì Tô gia xem như uổng phí từng ấy năm lăn lộn.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Cậu đoán xem, sát thủ lần này cha tôi phái đi là ai?”

“Dựa theo thủ pháp để phán đoán, có lẽ là số 7.”

“Ừhm, giống như tôi nghĩ.” Tô Vị Nhiên nói: “Lúc này hẳn là Tề Thiên Tuấn đã biết tin tức.”

Hắn đã đoán được từ trước, nếu phụ thân nhúng tay vào chuyện này, Tề Thiên Tường phải chết là chuyện không thể nghi ngờ. Tề Thiên Tường với hắn mà nói không có giá trị lợi dụng cho nên hắn không cần phải bận tâm đi cứu hắn. Vất vả không được cảm ơn mà ngược lại còn có thể khiến lão cha chú ý. Nhưng Tề Thiên Tuấn lại khác.

Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười. Tề Thiên Tuấn không có tâm tư kín đáo của Tề Thiên Tường, làm việc bốc đồng bất kể hậu quả. Cái hắn cần chính là điểm này của Tề Thiên Tuấn. Hắn phái người bảo vệ Tề Thiên Tuấn, đồng thời tự xưng là thuộc hạ trung thành của Tề Dược Đằng. Trong thời gian này, người nọ sẽ từng chút lấy được tín nhiệm của Tề Thiên Tuấn. Sau đó, người nọ sẽ đưa Tề Thiên Tuấn rời khỏi Z quốc.

Tề Thiên Tuấn là quân cờ rất tốt để lợi dụng.

“Cậu tính toán phái người tẩy não Tề Thiên Tuấn.” Tô Nguyên nói: “Tề Thiên Tuấn thật đáng thương.” Nhưng trong giọng nói lại không có chút gì là thương cảm, hắn chỉ đơn giản cảm thấy hẳn là nên nói như vậy.

“Cậu thật thông minh.” Tô Vị Nhiên ôn nhu nói: “Quả nhiên chỉ có cậu là hiểu rõ tôi nhất nha, trúc mã thân ái.”

“Không tình là hiểu biết, chỉ là quá quen với sự âm hiểm của cậu rồi mà thôi.” Giọng nói rô bốt của Tô Nguyên hiếm khi mang theo sự khinh bỉ.

“Cám ơn khích lệ.” Tô Vị Nhiên mỉm cười tiếp nhận đánh giá của Tô Nguyên, ngữ khí còn có chút sung sướng.

Cúp điện thoại, Tô Vị Nhiên nhìn thời gian, mới hơn bảy giờ. Hắn miễn cưỡng ngáp một cái, mở notebook kiểm tra tin tức hôm nay. Quả nhiên, ở nơi dễ thấy nhất là một cái tít được viết bằng chữ đỏ thật lớn: chủ tịch Tề thị tự sát tại nhà, nghi ngờ nguyên nhân là do vụ việc phá sản.

Tô Vị Nhiên đọc lướt qua. Cảnh sát phán đoán khoảng thời gian Tề Thiên Tường tự sát là rạng sáng hai giờ, thời gian thi thể Tề Thiên Tường được phát hiện là năm rưỡi.

“Uy, chú Nguy, điều tra giúp tôi vụ ám sát Tề Thiên Tường tối hôm qua một chút.” Tô Vị Nhiên gọi cho Lý Nguy.

Không ngoài suy đoán của Tô Vị Nhiên, tối hôm qua Tô Lại Nam đã phái số 7 đi.

Một lát sau, điện thoại Tô Vị Nhiên vang lên, Tô Vị Nhiên nhìn dãy số một chút, bắt máy.

“Thiếu gia, Tề Thiên Tuấn hiện đã ở trong tay tôi, trước mắt cảm xúc của hắn rất không ổn định, đối với tôi cũng là bán tín bán nghi.”

“Mới mấy tiếng thôi.” Tô Vị Nhiên cười cười: “Nếu như ngay cả một kẻ không đầu óc như Tề Thiên Tuấn cũng không giải quyết được thì tiến sĩ tâm lý học tội phạm như anh chuẩn bị trở lại Tô thị bưng trà rót nước đi.”

“Thiếu gia, tôi chỉ gọi báo cáo tiến triển cho cậu thôi mà.” Thanh âm đầu bên kia điện thoại ôn hòa vô hại, trầm ổn lại mang theo cảm giác có thể khiến người khác tín nhiệm: “Tôi có thể cam đoan với cậu, lần sau khi trở lại Z quốc Tề Thiên Tuấn nhất định sẽ làm cậu hài lòng.”

Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Vậy tôi chờ kết quả của cậu đó, Đường Bách.”

“Sẽ không để cho cậu thất vọng.” Đường Bách ôn hòa nói.

Tô Vị Nhiên cúp điện thoại, chuẩn bị ngủ bù, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được. Hắn dứt khoát rời giường, làm Triệu quản gia khi thấy Tô Vị Nhiên từ trên lầu đi xuống, trên mặt cũng lộ ra một tia kinh ngạc. Bởi vì Tô Vị Nhiên là một hình mẫu điển hình cho câu thức khuya dậy trễ, nên Triệu quản gia rất hiếm khi thấy Tô Vị Nhiên dậy sớm như vậy.

“Tô thiếu gia, tôi gọi phòng bếp chuẩn bị bữa sáng?” Triệu quản gia hỏi.

Tô Vị Nhiên thờ ơ gật đầu.

“Có yêu cầu đặc biệt gì không?” Triệu quản gia tẫn trách hỏi han.

“Tôi ghét sữa.” Tô Vị Nhiên nhàn nhạt nói. Tô Vị Nhiên không để ý thấy trong mắt Triệu quản gia chợt lóe lên một tia kinh ngạc. Bởi vì thiếu gia cũng từng dặn dò Tô thiếu gia không thích sữa.

“Được.” Triệu quản gia cúi người chào, đi tới phòng bếp dặn dò đầu bếp.

Ăn sáng xong, Tô Vị Nhiên lười biếng nằm trên ghế sa lon tiêu thực, nhưng ánh mắt lại trong suốt sắc bén.

…………………………………….

“Jonson, anh đây là đang vi phạm hợp đồng.” Vệ Đào giận dữ nhìn người đàn ông tóc vàng đối diện.

Joe tao nhã nhấp một ngụm cà phê, mỉm cười nói: “Hợp đồng? Mr.Wei, lúc này ngài có thể cam đoan rằng ngài còn có thể hoàn thành các yêu cầu trong hợp đồng sao?”

Vệ Đào bị nghẹn không nói lên lời. Không sai, hiện tại tự thân Vệ gia cũng khó bảo toàn, nếu còn muốn đáp ứng điều kiện hợp đồng của Joe, thì căn bản chính là tự đâm đầu vào đầm rồng hang hổ.

Joe nhìn cũng không nhìn Vệ Đào ngồi đối diện. Nếu không phải Vệ gia còn một chút giá trị lợi dụng, nếu không phải hắn muốn gặp Tô Vị Nhiên, hắn còn lâu mới đến Z quốc. Vận mệnh thị trường vũ khí đạn dược của Đông Nam Á đã định, 70% kia của Phương gia hoàn toàn không thể động vào, mà thị trường chủ yếu của hắn lại là ở Châu Âu. Lần trước hắn cùng Vệ gia hợp tác là vì muốn làm suy yếu lực lượng của gia tộc Tư Lâm. Lần này khi Vệ gia đưa ra đề nghị hợp tác, hắn vốn đã tính cự tuyệt. Nhưng đã ba năm hắn không gặp Tô Vị Nhiên, nếu Tô Vị Nhiên biết hắn đặc biệt tới gặp, tuyệt đối sẽ không để ý đến hắn nên cái cớ này rất không tồi. Huống hồ hắn cũng chướng mắt Phương Quân Dục đã lâu, tính toán lợi dụng Vệ gia cho tên trùm thị trường vũ khí đạn dược Đông Nam Á này một trở ngại nho nhỏ. Nhưng Vệ gia thật sự đã không gượng nổi, căn bản không chịu nổi một kích. Phế vật đến một chút giá trị lợi dụng cũng không có.

Nhưng mục đích chính của hắn đã đạt được. Hắn gặp được Tô Vị Nhiên. Tuy rằng lời nói và hành động của Tô Vị Nhiên đều trong dự liệu của hắn, nhưng vẫn có chút mất mát. Joe cười khổ một tiếng.

“Nếu không còn gì thì tôi đi.” Joe đứng dậy rời khỏi cuộc họp, cả một cái cái liếc mắt cũng không chịu bố thí cho Vệ Đào.

Vệ Đào sắc mặt tái nhợt đứng dậy không nổi. Vài ngày sau, Vệ gia sẽ trở thành lịch sử. Vốn Vệ gia tưởng rằng từ phe chống đối ở Myanmar mở cửa thị trường, lại không ngờ chuyện này lại biến thành mua dây buộc mình. Vệ Đào tuyệt vọng bật cười. Hỏi sao một người cơ trí như Phương Quân Dục lại cho Vệ gia cơ hội mở thị trường ra Đông Nam Á như vậy. Hắn hoàn toàn không muốn đối địch với Phương gia, bởi vì đây vốn là hành vi tìm chết. Nhưng Tô Sùng Hoa bắt đứa con duy nhất của hắn. Thế lực của Tô gia và Phương gia ngang nhau, Vệ gia đều đắc tội không nổi. Vì con mình, hắn chỉ có thể làm theo lệnh Tô Sùng Hoa.

Nguyên bản chính phủ hai nước hợp tác, cơ bản cũng không tạo thành ảnh hưởng tới thị trường vũ khí đạn dược. Phương gia buôn bán vũ khí đạn dược hai đầu cho cả chính phủ Myanmar và phe chống đối lâu như vậy vẫn bình yên vô sự là minh chứng rõ nhất. Lúc này, trong cuộc gặp nguyên thủ hai nước lại đặc biệt quan tâm đến vấn đề này. Còn chỉ đích danh Vệ gia cung cấp vũ khí đạn dược cho phe chống đối, gia tăng tình trạng bất ổn cho Myanmar. Vị đứng đầu Z quốc kia lập tức cho biết sẽ nghiêm túc xử lý việc này.

Vệ Đào cười thảm một tiếng. Không thể tưởng tượng được một Vệ gia nho nhỏ của hắn lại khiến cho nguyên thủ cả hai nước chú ý, thật sự là vinh hạnh của Vệ gia mà. Tô Sùng Hoa, ngươi nên xuống Địa ngục đi! “Phương tổng.” Phó Triêu Dương tiến vào văn phòng: “Quý Triển Bằng đã thực hiện dựa theo yêu cầu của ngài.”

Phương Quân Dục mỉm cười nói: “Tôi đã nhận được tin tức, anh ta làm tốt lắm.” Hắn đáp ứng cung ứng vũ khí đạn dược cho Myanmar với giá cả ưu đãi 10%, đổi lại yêu cầu khi hai nước đàm phán hợp tác, thì đề cập một chút tới chuyện Vệ gia cung cấp vũ khí đạn dược cho phe chống đối.

“Sau khi chuyện này lắng xuống, chúng ta có còn tiếp tục cung ứng vũ khí đạn dược cho phe chống đối không?” Phó Triêu Dương hỏi. Cho tới bây giờ Phương gia cũng không cần phải lo lắng có người tới gây chuyện. Bởi vì hệ thống cung ứng của Phương gia đã thành dòng chảy lớn, mà dù có thì các biện pháp ứng phó được đề ra cũng không chút sơ hở, không có chỗ trống cho người khác có thể chui qua.

Phương Quân Dục cười cười: “Dĩ nhiên. Hơn nữa còn phải tăng giá lên 50%.” Trải qua chuyện Vệ gia, trên Z quốc không còn ai có cái lá gan cung cấp vũ khí đạn dược cho phe chống đối Myanmar. Phe chống đối ngoại trừ Phương gia thì không còn lựa chọn nào khác. Thị trường của người bán, giá cả tự nhiên cũng do người bán định đoạt.

Phó Triêu Dương đẩy mắt kính: “Vụ mua bán tổn thất 10% với chính phủ tuyệt không lỗ vốn.”

—-

Tô Vị Nhiên nhìn chiếc điện thoại cứ ngoan cố vang lên, cuối cùng đành phải tiếp.

Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói đầy nhiệt tình của Joe: “Bảo bối, hôm nay tôi sẽ về Italy, lẽ nào em không đến tiễn tôi một chút sao?”

Tô Vị Nhiên lười biếng nói: “Tạm biệt không tiễn.”

Joe: “…”

“Tôi đã đến A thành.” Joe vẫn không bỏ cuộc: “Tôi mua vé từ A thành đến Palermo đó.”

“Chuyến bay?” Tô Vị Nhiên lạnh nhạt hỏi một câu.

Thanh âm của Joe mang theo kinh hỉ: “Bảo bối, em đến tiễn tôi sao?”

“Tôi tính tặng anh một quả bom làm quà về nước.” Tô Vị Nhiên khẽ cười: “Có phải rất cảm động không?”

Joe: “…”

“Bảo bối à, chẳng lẽ em cũng không định tiễn tôi một đoạn cuối sao? Thật làm người ta thương tâm mà.” Joe rất kiên trì nói.

“Không, Joe. Tôi chưa chuẩn bị để tiễn anh ‘một – đoạn – cuối’.” Tô Vị Nhiên cười nói. (ngoẻo á)

“A. Tôi thật sự là yêu chết em bạo lực như vậy mà.” Tiếng cười khẽ của Joe từ đầu kia truyền đến.

“Lúc về nhớ tìm một trại an dưỡng hoàn cảnh tốt một chút.” Tô Vị Nhiên ôn nhu nói: “Có bệnh phải trị đúng lúc.”

—-

Cc: Nhiên Nhiên phũ quá nha =)))) bất quá em thix

Tk: Cách nói chuyện của Tô Tô quả là rất đáng ăn đập, mà cũng khen cho cái mặt của Joe cưng, em nó chửi cho thế mà vẫn đâm đầu vào:3 đúng là tự tìm ngược mà:v
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện