ừhm. không thấy cm. lười…
————-
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
“Đã tra ra rồi?” Tô Vị Nhiên bưng tách cà phê, nhìn người nam nhân ngồi đối diện.
Người nam nhân ngồi đối diện Tô Vị Nhiên có diện mạo rất bình thường, là loại liếc qua một cái liền không nhớ nổi diện mạo. Người nam nhân kia gật đầu: “Tư liệu cậu cần tôi đã gửi tới hộp thư cậu chỉ định.”
Tô Vị Nhiên uống một ngụm cà phê, đặt tách lên bàn, mỉm cười nói: “Tốt lắm, chờ tôi chứng thực xong sẽ cho người chuyển tiền vào tài khoản của anh.”
Về chuyện Tô Tuấn Vũ, Tô Vị Nhiên không tính toán lộ diện. Nên hắn cũng không sử dụng lực lượng của Tô gia để tìm Tô Tuấn Vũ.
Người nam nhân kia gật đầu, sau đó rời đi. Tô Vị Nhiên trở lại Tô gia mở hộp thư, kiểm tra tư liệu được gửi tới một lượt. Sau đó bấm số điện thoại của Tô Lê: ” Hiện Tô Tuấn Vũ đang ở khu nghỉ dưỡng Hồng Vũ, trước mắt nơi hắn thường đi nhất là Hướng Nghi Cung.”
“Đúng là biết hưởng thụ.” Tô Lê cười cười. Khu nghỉ dưỡng Hồng Vũ là khu biệt thự xa hoa nhất ở ngoại ô C thành, mà Hứa Nghi Cung lại là một trong sáu club tư nhân lớn nhất C thành, tin tức của hội viên ở đây được giữ vô cùng bảo mật.
“Hưởng thụ là thiên tính của con người.” Tô Vị Nhiên thờ ơ cười một tiếng: “Cậu định tiếp cận hắn như thế nào?”
“Còn không phải cách ngài cho tôi biết sao?” Tô Lê khẽ cười nói: “Tôi sẽ đến Hướng Nghi Cung đăng ký làm ‘ứng viên’.” Năm đó khi Tô Tuấn Vũ còn ở Tô gia, cả C thành đều biết Tô Tuấn Vũ thích chơi nam nhân, đặc biệt là nam nhân có diện mạo âm nhu xinh đẹp.
“Chúc may mắn.” Tô Vị Nhiên rũ mắt, hàng mi dài mảnh nhẹ nhàng hạ xuống, khóe miệng khẽ nhếch lộ ra một nụ cười như có như không, tựa như vô cùng thâm tình.
“May mắn?” Tô Lê cười lặp lại.
“Nếu cậu không muốn cũng có thể không đi.” Tô Vị Nhiên ôn nhu, tựa hồ rất có tính nhẫn nại.
“Mệnh lệnh của thiếu gia, sao tôi có thể không thuận theo chứ?” Tô Lê khẽ cười nói.
“Thật ngoan.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Vậy tôi cúp đây.” Nói xong liền cúp điện thoại.
Đời trước, tuy rằng Tô Lê cũng tham gia bình định, nhưng cũng không phải lấy phương thức thế này. Lúc đó Tô Lê chỉ phụ trách dẫn một nhóm đi bắn chết tâm phúc của Tô Tuấn Vũ và ám vệ Tô lão gia tử lưu lại cho hắn.
Tô Vị Nhiên rời khỏi phòng, bất chợt đụng phải Tô Lại Nam ở hành lang.
“Cha.” Tô Vị Nhiên nói.
“Con có vẻ rất rảnh rỗi.” Tô Lại Nam nhàn nhạt mở miệng nói.
“Con lúc nào cũng rảnh mà.”
“Sắp tới Tô gia sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, con cũng không phải không biết.” Tô Lại Nam rất không hài lòng với thái độ thờ ơ mọi chuyện của Tô Vị Nhiên.
“Không phải đã có đại ca thân ái của con sao?” Tô Vị Nhiên miễn cưỡng nói.
“Nó và con không giống nhau.” Tô Lại Nam lạnh lùng: “Con là người thừa kế của Tô gia, sau này Tô gia đều sẽ là của con. Hiện tại con cái gì cũng không quản, sau này sao có thể thuận lợi tiếp nhận Tô gia.”
“Không giống?” Tô Vị Nhiên dùng ngữ khí nghiền ngẫm lập lại, sau đó tựa tiếu phi tiếu chống lại ánh mắt Tô Lại Nam: “Sao lại không giống? Nếu để đại ca nghe được, cha không sợ sẽ làm hắn buồn sao?”
“Hắn sẽ không thể không biết rõ thân phận của mình như vậy.” Tô Lại Nam lãnh đạm mở miệng.
“Nha.” Tô Vị Nhiên tựa hồ rất không để ý: “Nếu cha chỉ muốn nói chuyện này thì con đã biết.”
“Con cũng nên học cách xử lý vài việc đi.” Tô Lại Nam nói.
Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Chẳng lẽ cha sắp không được, nên mới vội vã bắt con thượng vị như vậy mới an tâm?”
“Ta hi vọng con không chỉ lợi hại bằng miệng.” Tô Lại Nam trầm giọng nói: “Tô gia không phải chỉ dựa vào cái miệng là có thể quản.”
“Đã biết.” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Giờ con có thể đi được chưa.”
Sân huấn luyện Shadow, Tô Vị Nhiên cầm súng nhắm vào màn hình điện tử hung hăng bắn hơn mười viên.
“Thuật bắn súng của thiếu gia một chút cũng không bị thụt lùi nhỉ.” Lý Nguy đứng phía sau Tô Vị Nhiên, nhìn vết đạn trên màn hình điện tử cùng số liệu vừa hiện ra, phát ra lời khen từ đáy lòng.
Tô Vị Nhiên tháo kính xuống: “Rất bất ngờ sao?”
“Có chút.” Lý Nguy thành thực nói.
“Chú cho là đầy đầu tôi đều là Phương Quân Dục, thậm chí ngay cả phải mở khoá súng như thế nào cũng quên luôn rồi, phải không?” Tay Tô Vị Nhiên khẽ chuyển, khẩu súng xoay một vòng trong tay rồi lại trở về phương hướng cũ.
Lời Tô Vị Nhiên hiển nhiên chính là suy nghĩ của Lý Nguy, cho nên Lý Nguy có chút xấu hổ không trả lời.
“Chú đi xuống đi.” Tô Vị Nhiên thản nhiên mở miệng. Sau đó lại đeo kính vào, bắt đầu vòng luyện tập tiếp theo.
A thành, Phương gia
“Gần đây con có vẻ không tập trung.” Phương Hoành Hành nhìn đứa con đang ngồi đối diện mình, mở miệng nói. Tuy rằng Phương Quân Dục vẫn trước sau như một xử lý công việc của Phương gia một cách quyết đoán lão luyện, không xuất hiện chút sai lầm nào.
“Rõ ràng như vậy sao?” Phương Quân Dục không phủ nhận, cười cười hỏi ngược lại.
“Cũng không rõ lắm, có thể ngay cả Phó Triêu Dương cũng không nhận ra.” Phương Hoành Hành uống một ngụm trà: “Nhưng con là con ta, không ai hiểu con bằng cha.”
Phương Quân Dục khẽ cười.
Phương Hoành tiếp tục nói: “Là vì đứa nhóc nhà Tô gia kia sao?”
“Vâng.” Phương Quân Dục mỉm cười thành thực đáp lại.
“Là một đứa trẻ quật cường.” Nghĩ đến Tô Vị Nhiên, Phương Hoành Hành lại thở dài một tiếng: “Tính khí của nó thật sự rất giống mẹ.” Người ngoài đều cho rằng Dung Uẩn tính tình ôn nhu, hoàn toàn không chút liên quan tới cái gọi là quật cường. Nhưng những người hiểu rõ Dung Uẩn đều biết tuy Dung Uẩn ôn nhu, nhưng đối với những chuyện nàng đã quyết thì lại cố chấp không ai bằng.
“Bất quá tính khí như vậy không thích hợp với hắc đạo thế gia.” Phương Hoành Hành bổ sung: “Càng quật cường chấp nhất lại càng không buông được, trong gia tộc như chúng ta, loại tính khí này rất nguy hiểm, dễ hại người hại mình. Quá coi trọng chuyện của bản thân chính là nhược điểm trí mạng, đôi khi còn có thể mất mạng vì nó.”
Nụ cười trên mặt Phương Quân Dục không đổi, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm: “Đúng là như vậy, nhưng con sẽ không để chuyện như thế xảy ra.” Đời trước Tô Vị Nhiên tiếp nhận Tô gia, mọi người đều nghĩ Tô Vị Nhiên thờ ơ lạnh lùng, thủ đoạn sắc bén. Nhưng đối với người của Tô gia, Tô Vị Nhiên vẫn là mềm lòng. Biết rõ Tô Sùng Hoa có dã tâm lại cũng chỉ đề phòng hắn, không như những đối thủ khác diệt trừ tận gốc, thậm chí còn không lưu lại cả nhân chứng sống. Đối với Tô Lê cũng vậy, chỉ loại hắn khỏi nhóm nòng cốt bí mật.
“Con thích nó?” Phương Hoành Hành hỏi. Hắn có thể cảm nhận được biến hoá của Phương Quân Dục. Trước kia khi Tô Vị Nhiên quấn quít lấy Phương Quân Dục, mặc dù Phương Quân Dục luôn tỏ ra thái độ ôn hòa, nhưng trong ôn hòa lại lộ ra xa cách, tuy không rõ lắm, nhưng người hiểu rõ hắn đều có thể cảm nhận được. Nhưng lúc này, khi Phương Quân Dục nhắc tới Tô Vị Nhiên, cả khóe mắt hay đuôi lông mày đều mang theo một tia dịu dàng.
“Con yêu em ấy.” Phương Quân Dục ảm đạm cười, nhẹ giọng nói.
Phương Hoành Hành nghe vậy, trầm mặc một hồi rồi nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Con đường này không dễ đi đâu.”
“Con biết, nhưng con sẽ không hối hận.” Phương Quân Dục đan chéo mười ngón tay, nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn, mỉm cười.
Phương Hoành Hành bật cười: “Nếu gặp chút khó khăn vậy đã lùi bước thì cũng không xứng làm con cháu Phương gia ta.”
“Con còn tưởng rằng chít ít cha cũng sẽ phản đối một chút chứ.” Phương Quân Dục nhẹ nhàng cười nói: “Tỷ như trách nhiệm với Phương gia gì đó ấy.”
“Là con khống chế Phương gia, mà không phải Phương gia khống chế ngươi.” Phương Hoành Hành chậm rãi nói: “Phương gia cường thịnh là để cho người có thể Phương gia tùy tâm mà sống, chứ không phải trở thành trói buộc với người Phương gia.” (Cc: vỗ tay câu nói hay nhất từng nghe trong 4 năm đọc đam) ( Tk: công nhận, câu nói quá chuẩn,rất hay và ý nghĩa:3)
Phương Quân Dục vuốt cằm: “Con hiểu.”
“Nếu muốn nó, vì sao con không đi gặp nó.” Phương Hoành Hành nói.
“Bây giờ còn chưa phải lúc.” Phương Quân Dục cười: “Con muốn cho em ấy một khoảng thời gian để nghỉ ngơi.” Cho dù hắn đã nhớ như vậy.
“Sao rồi?” Tô Vị Nhiên cầm di động hỏi.
“Ngài muốn hỏi cảm giác làm tình cùng Tô Tuấn Vũ sao?” Tô Lê khẽ cười nói.
“Nếu cậu muốn chia sẻ cũng không sao.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói.
“Chẳng ra gì, nhưng lại còn phải giả vờ cao trào, đúng là vất vả.” Tô Lê trào phúng nói. (Cc: ==!!)
“Được rồi.” Tô Vị Nhiên cười cười: “Chờ chuyện này giải quyết xong, tôi đem Tô Tuấn Vũ tặng cho cậu, tùy cậu xử lý há.”
“Vậy đến lúc đó tôi nghĩ tôi sẽ cắt thứ đồ chơi làm tôi ghê tởm kia của hắn trước.” Tô Lê ngữ khí ôn hoà: “Tôi thật sự ghét thứ đồ chơi kia của hắn lắm rồi.”
“Không phải khi bị thứ đồ chơi đó tiến vào cậu cũng có khoái cảm sao?” Tô Vị Nhiên cười nói.
“Ngài nói đúng đó.”
“Điểm G của cậu đúng là không giống người thường.” Tô Vị Nhiên cười.
——
Nửa tháng sau, trên đường xe của Tô Lại Nam từ hội nghị trở về Tô gia lọt vào giáp công của ba chiếc SUV võ trang đầy đủ.
Nhưng ngay lúc ba chiếc SUV đã hoàn toàn bao vây xe của Tô Lại Nam, từ đối diện đường lại vọt tới tám chiếc Hummer. Cửa sổ Hummer kéo cao, chỉ để lộ ra vô số họng súng đen, nhằm vào lốp ba chiếc SUV mà bắn không ngừng.
Lốp của ba chiếc SUV dưới hỏa lực dày đặc nổ tung, đâm vào ven đường. Xe Tô Lại Nam nhân cơ hội lao ra, Hummer nhường ra một con đường, chờ xe Tô Lại Nam đi qua lại quay lại bao vây ba chiếc SUV.
“Một tên cũng không để lại.” Tô Lại Nam ngồi ghế sau ra lệnh.
Sau khi thu được mệnh lệnh, tám chiếc Hummer đụng mạnh vào ba chiếc SUV, sau vài cú húc, SUV bị đụng đến lật đổ. Hỏa lực dày đặc hướng về phía bình xăng của ba chiếc SUV, sau khi xe SUV toàn bộ nổ tung, tám chiếc Hummer mới nghênh ngang bỏ đi.
Nhận được tin tức, Tô Vị Nhiên cười cười: “Xem ra Tô Tuấn Vũ đã nhịn hết nổi.”
Dưới tay Tô Tuấn Vũ ngoại trừ ám bộ Tô lão gia tử lưu lại cho hắn, còn lại đều là lính đánh thuê. Mà một lượng lớn phí tổn mướn đám lính đánh thuê này lại do Tào gia chi.
Sau khi Tô Lại Nam biết tin Tô Tuấn Vũ về nước liền không ngừng gia tăng phòng vệ, khiến Tô Tuấn Vũ không tìm được cơ hội hạ thủ. Mà đồng thời trong lúc này Tô Lại Nam cũng huy động lực lượng Tô gia tìm kiếm nơi ẩn thân của Tô Tuấn Vũ, Tô Tuấn Vũ dưới sự bảo vệ của ám bộ và lính đánh thuê trốn đông trốn tây, nhưng lại thủy chung không rời khỏi C thành.
Bởi vì hắn biết, đây là hắn cơ hội cuối cùng. Nếu lần này không thành công, có lẽ cả đời hắn cũng không thể quay về Tô gia. Sau lần thất bại này, Tô Lại Nam nhất định sẽ tiến hành một cuộc đại thanh trừng ở Tô gia, lúc đó tâm phúc hắn xếp vào Tô gia sẽ bị lộ.
Sau khi Tô Lại Nam phá huỷ vài hang ổ rửa tiền của Tô Tuấn Vũ, Tô Tuấn Vũ hiển nhiên sẽ bị kích động. Mặc dù có Tào gia ra tiền ủng hộ, nhưng phí tổn cho vũ khí đạn dược trang bị thật sự lớn đến kinh người, nếu cuộc chiến kéo dài, vậy phí tổn sẽ lớn đến mức cho dù có là Tào gia cũng chịu không nổi. Hang ổ rửa tiền từng cái từng cái bị phá huỷ, tiền vốn của hắn cũng sẽ theo đó mà thu lại. Cho nên chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.
Mục đích của Tô Lại Nam chính là như vậy. Ám bộ Tô lão gia tử lưu lại cũng có chút bản lĩnh, bọn họ vô cùng quen thuộc với huấn luyện Shadow của Tô gia, Tô lão gia tử cũng dựa vào huấn luyện đối kháng để huấn luyện nhóm ám bộ này. Mục đích chính là khi gặp phải tình huống này, ám bộ có thể đối đầu với sát thủ Tô gia, mang theo Tô Tuấn Vũ thuận lợi thoát thân. Tuy rằng Tô Tuấn Vũ bị buộc đến mức phải trốn đông trốn tây, thậm chí còn có vài lần hỏa lực giao nhau, nhưng Tô Tuấn Vũ vẫn chưa bị Tô gia bắt được. Cho nên Tô Lại Nam phá huỷ hang ổ rửa tiền của Tô Tuấn Vũ buộc hắn kích động tự mình hiện thân.
Cái bẫy lần này được thiết kế đặc biệt vì Tô Tuấn Vũ. Xe Tô Lại Nam tuy thoạt nhìn thì không có gì khác biệt với những chiếc xe bình thường, nhưng thực tế đã trải qua một đợt nâng cấp chặt chẽ, cửa xe thân xe sàn xe thậm chí cả bình xăng đều được bọc thép, bên trong bình xăng cũng trang bị bọt biển chống lửa. Lốp xe và vành xe đều là đặc chế, cho dù lốp xe bị nổ như có thể chạy bình thường.
Tổn thất ba xe lính đánh thuê, lực lượng Tô Tuấn Vũ có thể dùng cũng ít đi. Dẫn đến Tô Tuấn Vũ càng lúc càng hoảng loạn, càng thúc đẩy kế hoạch tiến hành nhanh hơn. Bất quá càng như vậy, sơ hở sẽ càng lớn.
Không biết là do lực hấp dẫn của Tô Lê quá lớn hay là bản di chúc trong tay Tô Lê quá mức mê người, nên Tô Tuấn Vũ mang Tô Lê theo bên người.
Tô Tuấn Vũ cũng từng điều tra Tô Lê. Nhưng trước đó Tô Vị Nhiên đã động tay động chân, làm Tô Tuấn Vũ chỉ có thể thấy cái mà Tô Vị Nhiên muốn cho hắn thấy. Thân thế của Tô Lê không cần phải giả, quá khứ cũng vậy, nhưng sau khi đi theo Tô Vị Nhiên, thân phận của hắn lại trở thành nam sủng của Tô Vị Nhiên. Hơn nữa bởi vì tâm Tô Vị Nhiên đều một lòng đặt trên người Phương Quân Dục, mà Phương Quân Dục lại không thích Tô Vị Nhiên, dẫn đến Tô Vị Nhiên đem tất cả phiền não cáu kỉnh đổ hết lên đầu Tô Lê, thời gian Tô Lê nằm trong tay Tô Vị Nhiên cũng không dễ chịu gì. Cho nên Tô Lê hận Tô Vị Nhiên, tìm cơ hội trốn đi. Mà Tô Vị Nhiên dĩ nhiên cũng không hơi đâu để ý đến một nam sủng, tuỳ Tô Lê tự sinh tự diệt.
Bởi vì có Tô Lê cùng kí ức của kiếp trước, nên đối với nơi ẩn thân và thế lực của Tô Tuấn Vũ, Tô Vị Nhiên đều là nhất thanh nhị sở. Nhưng Tô Vị Nhiên không hề nói một chữ với Tô Lại Nam hay Tô Sùng Hoa. Về Tô Tuấn Vũ, trong bữa tiệc sinh nhật của Tào Chính Hải, Tô Vị Nhiên đã nói cho bọn họ tin Tô Tuấn Vũ về nước. Kế đó lại là nhàm chán nhìn Tô Lại Nam và Tô Sùng Hoa bận rộn.
“Cậu đang do dự.” Khi bàn chuyện này, Tô Nguyên nói rất rõ ràng.
Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Tôi đúng là đang do dự.”
“Vì sao? Này không giống phong cách của cậu đi.” Tô Nguyên hỏi.
“Tôi là đang do dự cứ vậy xử lý Tô Sùng Hoa, có phải quá tiện nghi cho hắn rồi không” Tô Vị Nhiên nhấp một ngụm rượu đỏ, mỉm cười nói: “Nhân từ buông tha cho hắn như vậy, tôi cảm thấy không thú vị gì cả.”
“Nghe vậy, hình như cậu rất hận Tô Sùng Hoa? Tôi tưởng cậu muốn giết Tô Sùng Hoa chẳng qua là vì dã tâm của hắn gây trở ngại cho cậu thôi chứ.” Tô Nguyên nói.
“Cậu đoán cũng đâu có sai.” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói.
“Nguyên nhân?” Tô Nguyên hỏi. Tô Nguyên ở bên Tô Vị Nhiên nhiều năm như vậy cũng không nghĩ ra Tô Sùng Hoa từng làm chuyện gì để có thể khiến Tô Vị Nhiên hận hắn đến mức cảm thấy giết hắn đã là nhân từ cho hắn như vậy.
“Bởi vì tôi thương hắn, nhưng hắn không thương tôi.” Tô Vị Nhiên bình thản nói: “Thật làm người ta đau khổ muốn chết mà.”
“Thúi lắm.” Tô Nguyên bình tĩnh phun ra hai chữ.
———-
Tk: Công nhận thúi thật =..=
————-
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
“Đã tra ra rồi?” Tô Vị Nhiên bưng tách cà phê, nhìn người nam nhân ngồi đối diện.
Người nam nhân ngồi đối diện Tô Vị Nhiên có diện mạo rất bình thường, là loại liếc qua một cái liền không nhớ nổi diện mạo. Người nam nhân kia gật đầu: “Tư liệu cậu cần tôi đã gửi tới hộp thư cậu chỉ định.”
Tô Vị Nhiên uống một ngụm cà phê, đặt tách lên bàn, mỉm cười nói: “Tốt lắm, chờ tôi chứng thực xong sẽ cho người chuyển tiền vào tài khoản của anh.”
Về chuyện Tô Tuấn Vũ, Tô Vị Nhiên không tính toán lộ diện. Nên hắn cũng không sử dụng lực lượng của Tô gia để tìm Tô Tuấn Vũ.
Người nam nhân kia gật đầu, sau đó rời đi. Tô Vị Nhiên trở lại Tô gia mở hộp thư, kiểm tra tư liệu được gửi tới một lượt. Sau đó bấm số điện thoại của Tô Lê: ” Hiện Tô Tuấn Vũ đang ở khu nghỉ dưỡng Hồng Vũ, trước mắt nơi hắn thường đi nhất là Hướng Nghi Cung.”
“Đúng là biết hưởng thụ.” Tô Lê cười cười. Khu nghỉ dưỡng Hồng Vũ là khu biệt thự xa hoa nhất ở ngoại ô C thành, mà Hứa Nghi Cung lại là một trong sáu club tư nhân lớn nhất C thành, tin tức của hội viên ở đây được giữ vô cùng bảo mật.
“Hưởng thụ là thiên tính của con người.” Tô Vị Nhiên thờ ơ cười một tiếng: “Cậu định tiếp cận hắn như thế nào?”
“Còn không phải cách ngài cho tôi biết sao?” Tô Lê khẽ cười nói: “Tôi sẽ đến Hướng Nghi Cung đăng ký làm ‘ứng viên’.” Năm đó khi Tô Tuấn Vũ còn ở Tô gia, cả C thành đều biết Tô Tuấn Vũ thích chơi nam nhân, đặc biệt là nam nhân có diện mạo âm nhu xinh đẹp.
“Chúc may mắn.” Tô Vị Nhiên rũ mắt, hàng mi dài mảnh nhẹ nhàng hạ xuống, khóe miệng khẽ nhếch lộ ra một nụ cười như có như không, tựa như vô cùng thâm tình.
“May mắn?” Tô Lê cười lặp lại.
“Nếu cậu không muốn cũng có thể không đi.” Tô Vị Nhiên ôn nhu, tựa hồ rất có tính nhẫn nại.
“Mệnh lệnh của thiếu gia, sao tôi có thể không thuận theo chứ?” Tô Lê khẽ cười nói.
“Thật ngoan.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Vậy tôi cúp đây.” Nói xong liền cúp điện thoại.
Đời trước, tuy rằng Tô Lê cũng tham gia bình định, nhưng cũng không phải lấy phương thức thế này. Lúc đó Tô Lê chỉ phụ trách dẫn một nhóm đi bắn chết tâm phúc của Tô Tuấn Vũ và ám vệ Tô lão gia tử lưu lại cho hắn.
Tô Vị Nhiên rời khỏi phòng, bất chợt đụng phải Tô Lại Nam ở hành lang.
“Cha.” Tô Vị Nhiên nói.
“Con có vẻ rất rảnh rỗi.” Tô Lại Nam nhàn nhạt mở miệng nói.
“Con lúc nào cũng rảnh mà.”
“Sắp tới Tô gia sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, con cũng không phải không biết.” Tô Lại Nam rất không hài lòng với thái độ thờ ơ mọi chuyện của Tô Vị Nhiên.
“Không phải đã có đại ca thân ái của con sao?” Tô Vị Nhiên miễn cưỡng nói.
“Nó và con không giống nhau.” Tô Lại Nam lạnh lùng: “Con là người thừa kế của Tô gia, sau này Tô gia đều sẽ là của con. Hiện tại con cái gì cũng không quản, sau này sao có thể thuận lợi tiếp nhận Tô gia.”
“Không giống?” Tô Vị Nhiên dùng ngữ khí nghiền ngẫm lập lại, sau đó tựa tiếu phi tiếu chống lại ánh mắt Tô Lại Nam: “Sao lại không giống? Nếu để đại ca nghe được, cha không sợ sẽ làm hắn buồn sao?”
“Hắn sẽ không thể không biết rõ thân phận của mình như vậy.” Tô Lại Nam lãnh đạm mở miệng.
“Nha.” Tô Vị Nhiên tựa hồ rất không để ý: “Nếu cha chỉ muốn nói chuyện này thì con đã biết.”
“Con cũng nên học cách xử lý vài việc đi.” Tô Lại Nam nói.
Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Chẳng lẽ cha sắp không được, nên mới vội vã bắt con thượng vị như vậy mới an tâm?”
“Ta hi vọng con không chỉ lợi hại bằng miệng.” Tô Lại Nam trầm giọng nói: “Tô gia không phải chỉ dựa vào cái miệng là có thể quản.”
“Đã biết.” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Giờ con có thể đi được chưa.”
Sân huấn luyện Shadow, Tô Vị Nhiên cầm súng nhắm vào màn hình điện tử hung hăng bắn hơn mười viên.
“Thuật bắn súng của thiếu gia một chút cũng không bị thụt lùi nhỉ.” Lý Nguy đứng phía sau Tô Vị Nhiên, nhìn vết đạn trên màn hình điện tử cùng số liệu vừa hiện ra, phát ra lời khen từ đáy lòng.
Tô Vị Nhiên tháo kính xuống: “Rất bất ngờ sao?”
“Có chút.” Lý Nguy thành thực nói.
“Chú cho là đầy đầu tôi đều là Phương Quân Dục, thậm chí ngay cả phải mở khoá súng như thế nào cũng quên luôn rồi, phải không?” Tay Tô Vị Nhiên khẽ chuyển, khẩu súng xoay một vòng trong tay rồi lại trở về phương hướng cũ.
Lời Tô Vị Nhiên hiển nhiên chính là suy nghĩ của Lý Nguy, cho nên Lý Nguy có chút xấu hổ không trả lời.
“Chú đi xuống đi.” Tô Vị Nhiên thản nhiên mở miệng. Sau đó lại đeo kính vào, bắt đầu vòng luyện tập tiếp theo.
A thành, Phương gia
“Gần đây con có vẻ không tập trung.” Phương Hoành Hành nhìn đứa con đang ngồi đối diện mình, mở miệng nói. Tuy rằng Phương Quân Dục vẫn trước sau như một xử lý công việc của Phương gia một cách quyết đoán lão luyện, không xuất hiện chút sai lầm nào.
“Rõ ràng như vậy sao?” Phương Quân Dục không phủ nhận, cười cười hỏi ngược lại.
“Cũng không rõ lắm, có thể ngay cả Phó Triêu Dương cũng không nhận ra.” Phương Hoành Hành uống một ngụm trà: “Nhưng con là con ta, không ai hiểu con bằng cha.”
Phương Quân Dục khẽ cười.
Phương Hoành tiếp tục nói: “Là vì đứa nhóc nhà Tô gia kia sao?”
“Vâng.” Phương Quân Dục mỉm cười thành thực đáp lại.
“Là một đứa trẻ quật cường.” Nghĩ đến Tô Vị Nhiên, Phương Hoành Hành lại thở dài một tiếng: “Tính khí của nó thật sự rất giống mẹ.” Người ngoài đều cho rằng Dung Uẩn tính tình ôn nhu, hoàn toàn không chút liên quan tới cái gọi là quật cường. Nhưng những người hiểu rõ Dung Uẩn đều biết tuy Dung Uẩn ôn nhu, nhưng đối với những chuyện nàng đã quyết thì lại cố chấp không ai bằng.
“Bất quá tính khí như vậy không thích hợp với hắc đạo thế gia.” Phương Hoành Hành bổ sung: “Càng quật cường chấp nhất lại càng không buông được, trong gia tộc như chúng ta, loại tính khí này rất nguy hiểm, dễ hại người hại mình. Quá coi trọng chuyện của bản thân chính là nhược điểm trí mạng, đôi khi còn có thể mất mạng vì nó.”
Nụ cười trên mặt Phương Quân Dục không đổi, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm: “Đúng là như vậy, nhưng con sẽ không để chuyện như thế xảy ra.” Đời trước Tô Vị Nhiên tiếp nhận Tô gia, mọi người đều nghĩ Tô Vị Nhiên thờ ơ lạnh lùng, thủ đoạn sắc bén. Nhưng đối với người của Tô gia, Tô Vị Nhiên vẫn là mềm lòng. Biết rõ Tô Sùng Hoa có dã tâm lại cũng chỉ đề phòng hắn, không như những đối thủ khác diệt trừ tận gốc, thậm chí còn không lưu lại cả nhân chứng sống. Đối với Tô Lê cũng vậy, chỉ loại hắn khỏi nhóm nòng cốt bí mật.
“Con thích nó?” Phương Hoành Hành hỏi. Hắn có thể cảm nhận được biến hoá của Phương Quân Dục. Trước kia khi Tô Vị Nhiên quấn quít lấy Phương Quân Dục, mặc dù Phương Quân Dục luôn tỏ ra thái độ ôn hòa, nhưng trong ôn hòa lại lộ ra xa cách, tuy không rõ lắm, nhưng người hiểu rõ hắn đều có thể cảm nhận được. Nhưng lúc này, khi Phương Quân Dục nhắc tới Tô Vị Nhiên, cả khóe mắt hay đuôi lông mày đều mang theo một tia dịu dàng.
“Con yêu em ấy.” Phương Quân Dục ảm đạm cười, nhẹ giọng nói.
Phương Hoành Hành nghe vậy, trầm mặc một hồi rồi nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Con đường này không dễ đi đâu.”
“Con biết, nhưng con sẽ không hối hận.” Phương Quân Dục đan chéo mười ngón tay, nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn, mỉm cười.
Phương Hoành Hành bật cười: “Nếu gặp chút khó khăn vậy đã lùi bước thì cũng không xứng làm con cháu Phương gia ta.”
“Con còn tưởng rằng chít ít cha cũng sẽ phản đối một chút chứ.” Phương Quân Dục nhẹ nhàng cười nói: “Tỷ như trách nhiệm với Phương gia gì đó ấy.”
“Là con khống chế Phương gia, mà không phải Phương gia khống chế ngươi.” Phương Hoành Hành chậm rãi nói: “Phương gia cường thịnh là để cho người có thể Phương gia tùy tâm mà sống, chứ không phải trở thành trói buộc với người Phương gia.” (Cc: vỗ tay câu nói hay nhất từng nghe trong 4 năm đọc đam) ( Tk: công nhận, câu nói quá chuẩn,rất hay và ý nghĩa:3)
Phương Quân Dục vuốt cằm: “Con hiểu.”
“Nếu muốn nó, vì sao con không đi gặp nó.” Phương Hoành Hành nói.
“Bây giờ còn chưa phải lúc.” Phương Quân Dục cười: “Con muốn cho em ấy một khoảng thời gian để nghỉ ngơi.” Cho dù hắn đã nhớ như vậy.
“Sao rồi?” Tô Vị Nhiên cầm di động hỏi.
“Ngài muốn hỏi cảm giác làm tình cùng Tô Tuấn Vũ sao?” Tô Lê khẽ cười nói.
“Nếu cậu muốn chia sẻ cũng không sao.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói.
“Chẳng ra gì, nhưng lại còn phải giả vờ cao trào, đúng là vất vả.” Tô Lê trào phúng nói. (Cc: ==!!)
“Được rồi.” Tô Vị Nhiên cười cười: “Chờ chuyện này giải quyết xong, tôi đem Tô Tuấn Vũ tặng cho cậu, tùy cậu xử lý há.”
“Vậy đến lúc đó tôi nghĩ tôi sẽ cắt thứ đồ chơi làm tôi ghê tởm kia của hắn trước.” Tô Lê ngữ khí ôn hoà: “Tôi thật sự ghét thứ đồ chơi kia của hắn lắm rồi.”
“Không phải khi bị thứ đồ chơi đó tiến vào cậu cũng có khoái cảm sao?” Tô Vị Nhiên cười nói.
“Ngài nói đúng đó.”
“Điểm G của cậu đúng là không giống người thường.” Tô Vị Nhiên cười.
——
Nửa tháng sau, trên đường xe của Tô Lại Nam từ hội nghị trở về Tô gia lọt vào giáp công của ba chiếc SUV võ trang đầy đủ.
Nhưng ngay lúc ba chiếc SUV đã hoàn toàn bao vây xe của Tô Lại Nam, từ đối diện đường lại vọt tới tám chiếc Hummer. Cửa sổ Hummer kéo cao, chỉ để lộ ra vô số họng súng đen, nhằm vào lốp ba chiếc SUV mà bắn không ngừng.
Lốp của ba chiếc SUV dưới hỏa lực dày đặc nổ tung, đâm vào ven đường. Xe Tô Lại Nam nhân cơ hội lao ra, Hummer nhường ra một con đường, chờ xe Tô Lại Nam đi qua lại quay lại bao vây ba chiếc SUV.
“Một tên cũng không để lại.” Tô Lại Nam ngồi ghế sau ra lệnh.
Sau khi thu được mệnh lệnh, tám chiếc Hummer đụng mạnh vào ba chiếc SUV, sau vài cú húc, SUV bị đụng đến lật đổ. Hỏa lực dày đặc hướng về phía bình xăng của ba chiếc SUV, sau khi xe SUV toàn bộ nổ tung, tám chiếc Hummer mới nghênh ngang bỏ đi.
Nhận được tin tức, Tô Vị Nhiên cười cười: “Xem ra Tô Tuấn Vũ đã nhịn hết nổi.”
Dưới tay Tô Tuấn Vũ ngoại trừ ám bộ Tô lão gia tử lưu lại cho hắn, còn lại đều là lính đánh thuê. Mà một lượng lớn phí tổn mướn đám lính đánh thuê này lại do Tào gia chi.
Sau khi Tô Lại Nam biết tin Tô Tuấn Vũ về nước liền không ngừng gia tăng phòng vệ, khiến Tô Tuấn Vũ không tìm được cơ hội hạ thủ. Mà đồng thời trong lúc này Tô Lại Nam cũng huy động lực lượng Tô gia tìm kiếm nơi ẩn thân của Tô Tuấn Vũ, Tô Tuấn Vũ dưới sự bảo vệ của ám bộ và lính đánh thuê trốn đông trốn tây, nhưng lại thủy chung không rời khỏi C thành.
Bởi vì hắn biết, đây là hắn cơ hội cuối cùng. Nếu lần này không thành công, có lẽ cả đời hắn cũng không thể quay về Tô gia. Sau lần thất bại này, Tô Lại Nam nhất định sẽ tiến hành một cuộc đại thanh trừng ở Tô gia, lúc đó tâm phúc hắn xếp vào Tô gia sẽ bị lộ.
Sau khi Tô Lại Nam phá huỷ vài hang ổ rửa tiền của Tô Tuấn Vũ, Tô Tuấn Vũ hiển nhiên sẽ bị kích động. Mặc dù có Tào gia ra tiền ủng hộ, nhưng phí tổn cho vũ khí đạn dược trang bị thật sự lớn đến kinh người, nếu cuộc chiến kéo dài, vậy phí tổn sẽ lớn đến mức cho dù có là Tào gia cũng chịu không nổi. Hang ổ rửa tiền từng cái từng cái bị phá huỷ, tiền vốn của hắn cũng sẽ theo đó mà thu lại. Cho nên chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.
Mục đích của Tô Lại Nam chính là như vậy. Ám bộ Tô lão gia tử lưu lại cũng có chút bản lĩnh, bọn họ vô cùng quen thuộc với huấn luyện Shadow của Tô gia, Tô lão gia tử cũng dựa vào huấn luyện đối kháng để huấn luyện nhóm ám bộ này. Mục đích chính là khi gặp phải tình huống này, ám bộ có thể đối đầu với sát thủ Tô gia, mang theo Tô Tuấn Vũ thuận lợi thoát thân. Tuy rằng Tô Tuấn Vũ bị buộc đến mức phải trốn đông trốn tây, thậm chí còn có vài lần hỏa lực giao nhau, nhưng Tô Tuấn Vũ vẫn chưa bị Tô gia bắt được. Cho nên Tô Lại Nam phá huỷ hang ổ rửa tiền của Tô Tuấn Vũ buộc hắn kích động tự mình hiện thân.
Cái bẫy lần này được thiết kế đặc biệt vì Tô Tuấn Vũ. Xe Tô Lại Nam tuy thoạt nhìn thì không có gì khác biệt với những chiếc xe bình thường, nhưng thực tế đã trải qua một đợt nâng cấp chặt chẽ, cửa xe thân xe sàn xe thậm chí cả bình xăng đều được bọc thép, bên trong bình xăng cũng trang bị bọt biển chống lửa. Lốp xe và vành xe đều là đặc chế, cho dù lốp xe bị nổ như có thể chạy bình thường.
Tổn thất ba xe lính đánh thuê, lực lượng Tô Tuấn Vũ có thể dùng cũng ít đi. Dẫn đến Tô Tuấn Vũ càng lúc càng hoảng loạn, càng thúc đẩy kế hoạch tiến hành nhanh hơn. Bất quá càng như vậy, sơ hở sẽ càng lớn.
Không biết là do lực hấp dẫn của Tô Lê quá lớn hay là bản di chúc trong tay Tô Lê quá mức mê người, nên Tô Tuấn Vũ mang Tô Lê theo bên người.
Tô Tuấn Vũ cũng từng điều tra Tô Lê. Nhưng trước đó Tô Vị Nhiên đã động tay động chân, làm Tô Tuấn Vũ chỉ có thể thấy cái mà Tô Vị Nhiên muốn cho hắn thấy. Thân thế của Tô Lê không cần phải giả, quá khứ cũng vậy, nhưng sau khi đi theo Tô Vị Nhiên, thân phận của hắn lại trở thành nam sủng của Tô Vị Nhiên. Hơn nữa bởi vì tâm Tô Vị Nhiên đều một lòng đặt trên người Phương Quân Dục, mà Phương Quân Dục lại không thích Tô Vị Nhiên, dẫn đến Tô Vị Nhiên đem tất cả phiền não cáu kỉnh đổ hết lên đầu Tô Lê, thời gian Tô Lê nằm trong tay Tô Vị Nhiên cũng không dễ chịu gì. Cho nên Tô Lê hận Tô Vị Nhiên, tìm cơ hội trốn đi. Mà Tô Vị Nhiên dĩ nhiên cũng không hơi đâu để ý đến một nam sủng, tuỳ Tô Lê tự sinh tự diệt.
Bởi vì có Tô Lê cùng kí ức của kiếp trước, nên đối với nơi ẩn thân và thế lực của Tô Tuấn Vũ, Tô Vị Nhiên đều là nhất thanh nhị sở. Nhưng Tô Vị Nhiên không hề nói một chữ với Tô Lại Nam hay Tô Sùng Hoa. Về Tô Tuấn Vũ, trong bữa tiệc sinh nhật của Tào Chính Hải, Tô Vị Nhiên đã nói cho bọn họ tin Tô Tuấn Vũ về nước. Kế đó lại là nhàm chán nhìn Tô Lại Nam và Tô Sùng Hoa bận rộn.
“Cậu đang do dự.” Khi bàn chuyện này, Tô Nguyên nói rất rõ ràng.
Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Tôi đúng là đang do dự.”
“Vì sao? Này không giống phong cách của cậu đi.” Tô Nguyên hỏi.
“Tôi là đang do dự cứ vậy xử lý Tô Sùng Hoa, có phải quá tiện nghi cho hắn rồi không” Tô Vị Nhiên nhấp một ngụm rượu đỏ, mỉm cười nói: “Nhân từ buông tha cho hắn như vậy, tôi cảm thấy không thú vị gì cả.”
“Nghe vậy, hình như cậu rất hận Tô Sùng Hoa? Tôi tưởng cậu muốn giết Tô Sùng Hoa chẳng qua là vì dã tâm của hắn gây trở ngại cho cậu thôi chứ.” Tô Nguyên nói.
“Cậu đoán cũng đâu có sai.” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói.
“Nguyên nhân?” Tô Nguyên hỏi. Tô Nguyên ở bên Tô Vị Nhiên nhiều năm như vậy cũng không nghĩ ra Tô Sùng Hoa từng làm chuyện gì để có thể khiến Tô Vị Nhiên hận hắn đến mức cảm thấy giết hắn đã là nhân từ cho hắn như vậy.
“Bởi vì tôi thương hắn, nhưng hắn không thương tôi.” Tô Vị Nhiên bình thản nói: “Thật làm người ta đau khổ muốn chết mà.”
“Thúi lắm.” Tô Nguyên bình tĩnh phun ra hai chữ.
———-
Tk: Công nhận thúi thật =..=
Danh sách chương