sau cuộc thương lượng với bản chất thực là áp bức, đe doạ, bạn, Chuông cỏ xin thông báo 1 tin tức không lớn

Từ giờ phút này (đúng hơn là 30′ trước)

Trangki chính thức thành Ck bạn.

xin 1 tràng pháo tay!!!!

Ps: còn ck cũ của ta đã lên chức hoàng thượng:))) moa ha ha

————

Edit: Chuông Cỏ

Beta: Trangki

Tô Vị Nhiên nhìn tin tức thuộc hạ truyền đến, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nở một nụ cười. Tô Lê âm ngoan hắn đã biết từ lâu, thậm chí trước kia y cứu hắn cũng chính vì lí do này. Lần đầu tiên Tô Lê ngẩng đầu nhìn về phía Tô Vị Nhiên, y lập tức từ trong ánh mắt của hắn thấy được sự tàn nhẫn, tuy rằng đã bị che giấu rất sâu.

Khi đó, hắn rất tịch mịch. Phương Quân Dục mặt ngoài ôn nhu nội tâm xa cách làm hắn trống rỗng đến muốn điên rồi, nên khi hắn nhìn thấy Tô Lê, hắn liền nhịn không được bắt đầu một trò chơi nguy hiểm như vậy. Khi hắn rời khỏi Phương Quân Dục, hắn cũng đã quên mục đích ban đầu của trò chơi, cuối cùng hắn chết trong tay Tô Lê.

Một khi mềm lòng, liền đại biểu hắn đã thua.

Chỉ là có một điểm hắn vẫn không hiểu. Sau khi Tô Lê rời khỏi “Lạc đường”, hắn cũng từng lên giường với rất nhiều người, cũng có vài lần là do nhiệm vụ cần, nhưng vì sao lại chỉ hạ thủ tàn nhẫn theo lệnh của một mình Tô Sùng Hoa? Tô Vị Nhiên tắt máy, cầm lấy chiếc di động đang rung nhẹ trên bàn.

“Buổi tối tám giờ, Thánh Bách Lan.”

Là Tô Lê gửi tin nhắn tới. Hẳn là sau khi giải quyết xong Tô Tuấn Vũ, lúc này Tô Lê đã bay trở về A thành. Tô Vị Nhiên nhìn tin nhắn, cười một tiếng rồi ném di động về lại bàn.

Bảy rưỡi, khi Tô Vị Nhiên chuẩn bị rời khỏi biệt thự thì đụng phải Phương Quân Dục vừa mới trở về. Tô Vị Nhiên không nói gì, ngay cả biểu tình trên mặt cũng không chút thay đổi, không thèm nhìn Phương Quân Dục, cứ thế đi thẳng ra cửa.

Nhưng nháy mắt lướt qua Phương Quân Dục, cổ tay của hắn lại bị một bàn tay mạnh mẽ bắt lại. Tô Vị Nhiên khẽ thở dài một tiếng, hắn biết thể nào cũng sẽ như vậy mà.

“Phương Quân Dục, tôi còn chưa tìm anh tính sổ, còn anh lại nôn nóng đến mức không thể chờ được như vậy. Có phải hơi bỉ ổi quá rồi không?”

Phương Quân Dục mỉm cười nói: “Em có thể tìm anh tính sổ bất cứ lúc nào.”

Tô Vị Nhiên cười một tiếng: “Lúc này tôi chỉ muốn anh lập tức biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.” Hắn dừng lại một chút, ánh mắt khẽ đảo: ” À, tôi quên mất, nơi này là nhà anh. Mai tôi sẽ dọn khỏi đây ngay.”

Phương Quân Dục nắm chặt cổ tay Tô Vị Nhiên. Khi nghe đến đây, hắn thản nhiên cười nói: “Nếu em rời khỏi anh, vậy em ở A thành còn có ý nghĩa gì. Tô gia sẽ kêu em trở về ngay lập tức.”

Sở dĩ sau khi trọng sinh Tô Vị Nhiên không chuyển khỏi biệt thự của Phương Quân Dục là vì muốn che giấu ngoại giới, khiến những người bên ngoài cho là hắn vẫn là Tô Vị Nhiên trước kia, yêu Phương Quân Dục đến điên cuồng. Phương Quân Dục nói rất đúng, nhưng sau khi vào tai Tô Vị Nhiên, khóe miệng hắn lại cong lên một nụ cười hờ hững.

“Phương Quân Dục, anh thực sự cho là tôi sẽ bị ánh mắt của kẻ khác dây dưa trói buộc sao?”

Phương Quân Dục nhẹ nhàng lắc đầu: “Không gì có thể trói buộc được em. Chỉ là….” hắn nhìn thật sâu về phía Tô Vị Nhiên: “Anh sẽ không để em rời khỏi anh.”

Tô Vị Nhiên nghe Phương Quân Dục nói xong thì phì cười, ghé vào tai Phương Quân Dục nhẹ giọng nói: “Anh nằm mơ đi.” Tư thế và thần thái thân mật phảng phất như một cặp tình nhân yêu nhau say đắm đang thủ thỉ lời yêu thương.

Sau đó hắn xoay tay đẩy bàn tay đang cầm cổ tay hắn của Phương Quân Dục ra, không quay đầu, rời khỏi biệt thự.

Trên cổ tay bị Phương Quân Dục cầm lưu lại một đạo hồng ngân, có chút nóng.

Tô Vị Nhiên lái xe đến Thánh Bách Lan.

“Chậm nửa tiếng.” Tô Lê nghe thấy tiếng cửa mở, nhìn Tô Vị Nhiên đang bước vào, chống cằm, mỉm cười.

“Tôi tính không đến đó chứ.” Tô Vị Nhiên ngồi ở vị trí đối diện Tô Lê, khẽ cười nói.

Tô Lê cười một tiếng, dùng ngón tay đẩy thực đơn trên mặt bàn, ý bảo Tô Vị Nhiên gọi món: “Tôi nghĩ hẳn là ngài không cần thực đơn.” Thánh Bách Lan là nhà hàng món Tây mà Tô Vị Nhiên thích nhất ở A thành. Hắn từng đi rất nhiều lần, đối với tên món ăn hắn không cần nhìn thực đơn cũng có thể nói ra. Thánh Bách Lan còn có cả món không có trên thực đơn, đặc biệt chuẩn bị riêng cho Tô Vị Nhiên.

Gọi món xong, ánh mắt Tô Lê dừng lại trên cổ tay Tô Vị Nhiên.

“Phương Quân Dục?” Tô Lê nhẹ giọng hỏi.

Tô Vị Nhiên thờ ơ lên tiếng: “Tôi hẹn hò với cậu, Quân Dục nhà tôi ghen tị.”

Tô Lê nở nụ cười: “Có thể khiến cho thiếu gia tạm thời vứt bỏ Phương Quân Dục, thật làm tôi thụ sủng nhược kinh.”

Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng gật đầu: “Không sai.” Hắn giương mắt nhìn Tô Lê, mỉm cười nói: “Vậy cậu tính lấy cái gì để báo đáp đây?”

Tô Lê mỉm cười: “Lấy thân báo đáp thế nào?”

Tô Vị Nhiên đổ chút rượu đỏ vào ly thuỷ tinh, nhẹ nhàng lắc lư vài cái, sau đó đưa chén tới gần mũi ngửi một chút: “Khỏi, tôi không hứng thú với cậu.”

Ánh mắt Tô Lê thâm trầm: “Lời nói của ngài thật khiến người ta thương tâm đó.”

Tô Vị Nhiên nhấp ngụm rượu đỏ, mỉm cười: “Vậy chẳng phải tôi đã làm cậu bị thương vô số lần rồi sao.”

“Đúng vậy.” Tô Lê nhẹ nhàng cười nói: “Tâm tôi cũng sắp bị ngài làm cho vỡ nát rồi.”

“Những lời buồn nôn như vậy thật khiến tôi muốn ói mà.” Tô Vị Nhiên ôn nhu nói.

Sau đó, cửa phòng bị mở ra. Một nam phục vụ đi đến, bắt đầu mang thức ăn lên.

Tô Vị Nhiên một tay gác bên đầu, một tay cầm ly rượu, thờ ơ nhìn theo động tác của nam phục vụ nọ. Thẳng đến khi nam phục vụ nọ có chút chật vật rời khỏi phòng, ánh mắt Tô Vị Nhiên vẫn dừng lại trên cánh cửa đã đóng lại.

“Thiếu gia chăm chú nhìn một người như vậy, tôi sẽ ghen đó.” Giọng nói của Tô Lê vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Theo đó còn có cả tiếng dao nĩa đụng vào chén đĩa.

“Tôi cảm thấy không sớm thì muộn Phương Quân Dục nhất định sẽ bị ghen tuông của cậu làm cho chết đuối.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói.

“Có thể sao?” Tô Lê khẽ cười hỏi ngược lại.

“Bất quá đó cũng là chuyện của Phương Quân Dục, không liên quan tới tôi.” Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, gác chân, nhàn nhã tựa người vào lưng ghế.

Tô Lê nhìn về phía Tô Vị Nhiên, Tô Vị Nhiên mặc hắn nhìn.

Sau một lúc lâu, Tô Lê cười một tiếng: “Ngài thật là vô tình.” Tiếp theo hắn lại chậm rãi bổ sung một câu: “Tôi thích.”

Ánh mắt Tô Vị Nhiên dời lên chén rượu, khẽ lắc. Dưới ánh đèn, thủy tinh phản chiếu lại từng tia sáng yếu ớt, chất lỏng màu đỏ hơi sáng lên, bất tri bất giác khiến người cảm thấy say.

“Vô tình?” Tô Vị Nhiên cười giễu một tiếng, ngón trỏ gõ nhẹ lên thân ly. Một chút lại một chút, tiếng vang nhỏ bé phảng phất như tiếng đập của trái tim, rất nhỏ lại rõ ràng. Khóe miệng hắn gợi lên một độ cong lạnh nhạt, dung mạo tinh xảo ánh lên ly rượu màu đỏ mê người, tựa như một đoá anh túc đang thờ ơ tản ra từng trận mê hoặc.

“Tôi còn tưởng rằng mình rất si tình a.”

Tô Lê nhìn vẻ mặt Tô Vị Nhiên, trong ánh mắt mang theo một tia mê luyến. Sâu trong mắt hắn, bởi vì ly rượu đỏ trước mặt nên mang theo một màu đỏ nhàn nhạt, mơ hồ mang theo nguy hiểm.

“Trừ bỏ Phương Quân Dục, ngài đối với ai cũng rất vô tình.” Tô Lê mỉm cười nói: “Vô tình đến mức khiến kẻ khác phải tuyệt vọng. ”

làm cho ta nhịn không được mà muốn hủy diệt. Bất quá ít nhất ánh mắt của ngươi sẽ không vì bất cứ ai mà dừng lại.

Tô Vị Nhiên nghe Tô Lê nói vậy, bật cười, chỉ là ý cười lại không lan tới mắt. Ánh mắt của hắn đối diện với ánh mắt Tô Lê. Trong nháy mắt, thời gian giống như dừng lại. Cảnh tượng chung quanh dần trở nên mơ hồ, chỉ còn lại những màu sắc trừu tượng nhạt nhẽo. Ánh mắt lạnh lùng buộc Tô Lê cảm thấy máu trong người trong nháy mắt đó như bị đông kết. Nhưng Tô Lê vẫn không né tránh ánh mắt Tô Vị Nhiên. Hắn cảm thấy những màu sắc chung quanh đang chậm rãi vặn vẹo, trên những thứ đó phảng phất bao phủ một tầng huyết vụ mỏng manh.

thật là một cảnh tượng khiến kẻ khác điên cuồng nhưng đồng thời cũng bị nó hấp dẫn.

Tô Lê cứ như vậy nhìn chằm chằm vào mắt Tô Vị Nhiên, thậm chí mắt cũng không chớp. Tiếp đó, Tô Lê cảm thấy môi mình chạm vào một thứ mỏng manh nhưng cứng rắn là ly thuỷ tinh. Theo miệng ly nghiêng đi, một chất lỏng thơm ngát ngọt ngào mang theo xúc cảm như tơ lụa rót vào miệng, là Chateau Petrus.

“Nên tỉnh rồi.” Thanh âm êm ái mà lãnh đạm của Tô Vị Nhiên vang lên bên tai Tô Lê.

Trong nháy mắt, toàn bộ cảnh tượng mơ hồ trở lại như cũ. Căn phòng yên tĩnh, rèm voan khẽ lay, khúc xạ lại ánh sáng nhàn nhạt. Sự thật và mộng ảo, cuối cùng cũng về đúng vị trí, ai cũng không thể thay thế lẫn nhau.

Tô Lê vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ môi dưới, giống như còn lưu luyến hương vị ngọt ngào của Chateau Petrus.

“Nếu tôi không muốn tỉnh thì sao?” Tô Lê mỉm cười nói.

Tô Vị Nhiên đặt ly rượu trước mặt Tô Lê, lấy một cái ly sạch sẽ khác, chậm rãi rót rượu. Hắn không có trả lời vấn đề của Tô Lê, giống như đang chuyên tâm thưởng thức rượu ngon.

“Tuý sinh, mộng tử.” Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười: “Nếu luôn nằm mơ, vậy cứ chết ở trong mộng là được.”

“Mộng tử?” Tô Lê cầm ly rượu trước mặt, chậm rãi uống cạn: “Đúng là ý hay.”

Nhưng hắn chưa muốn chết. Nếu hắn không thoát ra được, thì trừ phi hắn chết, vẫn còn một biện pháp khác.

thì phải là đem mộng đánh nát.

Rời khỏi Thánh Bách Lan đã là hơn mười giờ. Tô Vị Nhiên vốn muốn ở bên ngoài một đêm. Nhưng nếu quả thật như vậy, vậy chẳng phải chứng tỏ hắn đang sợ Phương Quân Dục sao? Vậy nên Tô đại thiếu gia vừa đậu xe vào bãi đỗ của Khách sạn Hách Lê Hi lại khởi động xe, lái đi.

Chờ Tô Vị Nhiên xoắn xuýt xong rồi trở lại biệt thự của Phương Quân Dục đã là mười một giờ hơn. Tô Vị Nhiên lái xe vào gara mới phát hiện đèn tầng dưới và đại sảnh vẫn mở. Tô Vị Nhiên nắm tay nắm bằng đồng màu vàng khắc hoa văn tinh xảo, trong bóng đêm, từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác lành lạnh đặc trưng của kim loại.

Tô Vị Nhiên mở cửa, đi vào đại sảnh. Quả nhiên, hắn thấy được Phương Quân Dục đang ngồi trên sa lon.

“Đã về rồi?” Phương Quân Dục quay đầu, mỉm cười.

“Anh đang chờ tôi sao?” Tô Vị Nhiên dùng giọng điệu trào phúng nói.

“Em nói xem?” Phương Quân Dục trực tiếp đẩy vấn đề lại cho Tô Vị Nhiên.

“Tôi không biết.” Tô Vị Nhiên khẽ cười trả lời.

“Anh sợ em đi rồi sẽ không trở lại nữa.” Giờ khắc này Phương Quân Dục từ bỏ toàn bộ lý trí, nói ra nỗi sợ hãi đã bị che dấu sâu trong lòng. Cho dù biết chuyện này sẽ không xảy ra, nhưng hắn cũng sẽ không để nó xảy ra.

“Anh đúng là hiểu tôi.” Tô Vị Nhiên cười khẽ một tiếng, giống như không nghe được tình tự trong lời nói của Phương Quân Dục.

Phương Quân Dục rướn người, vươn tay muốn bắt lấy Tô Vị Nhiên. Bất quá Tô Vị Nhiên so với hắn nhanh hơn, nhanh chóng lui lại. Nhưng Phương Quân Dục lại thuận theo động tác của Tô Vị Nhiên mà di chuyển, cuối cùng vẫn ôm được hắn.

Cảm nhận độ ấm trước ngực, Phương Quân Dục thỏa mãn khẽ thở dài một tiếng.

Xúc cảm trong lòng là thật, thật tốt quá.

—–

Tk: khổ anh, nhưng cũng đáng đời. Đáng lẽ cái kết cho anh phải là muôn đời nhìn người mình yêu bên vòng tay người khác, thế mới chuộc lại lỗi mà a phạm phải. Đời mà, không ai ăn không của nhau được cái gì mà luôn luôn phải trả cái giá. Rất tiếc có lẽ trong kiếp này cái giá của a không quá đắt:v
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện