về rùi đây. fes 2 tuần liên tục. chạy đồ như điên ko edit đợc. cảm ơn mọi người vẫn chịu khó chờ đợi con lười như ta.

giờ up bù nha

BTW: Nữ vương đã đi đợc 2/3 quãng đường. Mong mọi ng tiếp tục ủng hộ nhé

——————-

Edit: Chuông cỏ

Beta: Trangki

Mọi người nghĩ rằng sau khi tình yêu điên cuồng nhiều năm kết thúc trong thất vọng Tô Vị Nhiên sẽ nổi điên, thậm chí sau khi trở lại C thành sẽ đem cả C thành quậy đến gà chó không yên. Bởi vì trong mắt người khác, Tô Vị Nhiên chính là loại người chỉ biết làm theo ý mình, ta khó chịu thì tất cả các ngươi cũng đừng hòng yên. Mấy thứ như bi thương đau khổ gì gì đó, về cơ bản còn lâu mới xuất hiện trên người Tô Vị Nhiên.

Đám cậu ấm cô chiêu C thành thấp thỏm suy đoán Tô thái tử sẽ lôi bọn họ ra lăn qua lăn lại như thế nào. Nhưng rất rất lâu sau khi nhận được tin tức Tô Vị Nhiên quay về C thành, cả C thành vẫn yên bình như cũ. Đám thiếu gia lén lút thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất quá tất cả vẫn âm thầm lo lắng đây chỉ là chút bình yên tạm thời trước cơn bão.

Sau khi Tô Vị Nhiên trở lại nhà lớn Tô gia, trên dưới Tô gia tất cả đều hết sức cẩn thận. Ngay cả người hầu mỗi khi lên lầu cũng phải nhẹ chân, chỉ sợ sơ sẩy một cái là lập tức trở thành bia ngắm cho vị thái tử gia đang không vui phát tiết.

Còn Tô Nguyên trở lại C thành rồi thì về thẳng nhà mình. Trước khi đi hắn trưng khuôn mặt lạnh tanh phun ra một câu đồ ăn A thành hắn ăn đến ngấy rồi, cảm tạ Tô Vị Nhiên đã giúp hắn thay đổi khẩu vị.

Tô Lê thì trở lại biệt thự của mình ở C thành. Hắn là người duy nhất có phản ứng trái ngược hẳn với mọi người trong Tô gia. Người trong Tô gia hận không thể tự thu nhỏ mình lại chỉ cầu thái tử gia đừng chú ý tới bọn họ. Mà Tô Lê lại là ngày ngày quấy rối Tô Vị Nhiên, như thể chỉ sợ Tô Vị Nhiên không chú ý đến hắn.

Vụ lần trước ở “Lạc đường” vẫn khiến Tô Lê luôn luôn canh cánh trong lòng. Hắn vất vả nỗ lực suốt tám năm, đến khi sắp thành lại thất bại. Nếu không phải vì Tô Lê không tra được lần đó là ai gọi đến thì cái người gọi điện thoại kia đã bị Tô Lê phanh thây rồi. Tô Lê ghét nhất là những kẻ cản trở hắn tiếp cận Tô Vị Nhiên. Mà trong tất cả mọi người, hắn hận nhất là Phương Quân Dục. Mấy năm qua con người này đã hoàn toàn đoạt lấy ánh mắt của Tô Vị Nhiên, nhưng bất đắc dĩ năng lực động đến Phương Quân Dục hắn còn chưa có. ( Tk: Tuổi gì thế, may là Quân Dục muốn để Vị Nhiên tự trả thù chứ ko ko biết giờ xác em đang lềnh phềnh trên biển nào rồi đâu:3)

Tuy rằng Tô Lê hành sự tàn nhẫn cực đoan, nhưng hắn rất biết người biết ta. Hắn giống như một con rắn độc đang ngủ đông, lẳng lặng cố thủ chờ đợi thời cơ, đến khi đã hoàn toàn nắm chắc mới một kích trí mạng, nhanh – độc – chuẩn, không cho đối thủ nửa cơ hội phản kích.

“Thân ái, nếu cái tên Phương Quân Dục không đáng tin cậy, vậy nhanh đến sà vào lòng tôi đi. Tôi tuyệt đối sẽ hảo hảo thương em.” Đầu kia điện thoại, Joe dùng chất giọng Italia tao nhã nói một câu mà một chút tao nhã cũng không có.

“Anh giỏi thật đấy.” Tô Vị Nhiên cười nói: “Còn sắp xếp được cả cơ sở ngầm bên cạnh tôi nữa chứ.”

“Tin tức này muốn biết đâu khó, phải biết rằng ở A thành em cũng nổi tiếng không kém C thành đâu.” Joe thản nhiên nói.

“Vậy sao.” Tô Vị Nhiên bật cười: “Xem ra Gavin cũng không có ích gì. Tôi biết anh không nuôi phế vật, có cần tôi giúp anh vứt rác không?”

Bên kia điện thoại, Joe xấu hổ cười gượng một tiếng, sau đó nói: “Bảo bối, em vẫn cứ sắc bén như thế, đúng là rất mê người mà. Bất quá loại chuyện này không đáng để em bẩn tay.”

Tô Vị Nhiên cười nhẹ: “Tay của tôi đã bẩn từ lâu rồi. Dù có rửa thế nào cũng không thể sạch được.”

“Nhưng trong lòng tôi, em vĩnh viễn là người thuần khiết nhất.” Joe lội ngữ khí quý tộc ra nịnh nọt, hoàn toàn không có chút gì gọi là xấu hổ.

Tô Vị Nhiên nghe vậy, cười một tiếng rồi miễn cưỡng nói: “Bữa trưa hôm nay của tôi sắp bị anh làm cho buồn nôn ói hết ra rồi.”

“Em chính là Thiên Sứ của tôi….” Joe tiếp tục cố gắng, nỗ lực đả động Tô Vị Nhiên.

“IQ của anh bị chó ăn rồi à.” Tô Vị Nhiên cười nói.

“Tôi nói thật mà.” Joe chân thành tha thiết nói.

“Nếu không phải đã tận mắt thấy bộ dáng ung dung thuần thục lại không mất phong độ tống cổ tình nhân liên tục thì có khi tôi sẽ tin.” Tô Vị Nhiên mỉm cười.

“Tôi chỉ thật lòng với em.” Kiều nói.

“Người ngang dọc tình trường chưa từng thất thủ chỉ vậy thôi sao?” Tô Vị Nhiên thờ ơ nói: “Trình độ này so với đám tay mơ ra lò còn không bằng.”

Joe cười to, giọng nói trầm thấp dịu dàng mà nghiêm túc: “Elvis, chỉ khi nói chuyện với em tôi mới có thể cảm thấy không biết phải làm sao, giống như một tên nhóc mới mọc lông không biết phải làm thế nào mới có thể khiến em chú ý như vậy.”

Tô Vị Nhiên mỉm cười: “Lời này của anh có chút cảm giác của một tay chơi già đời rồi đó.”

Bên kia điện thoại hình như truyền đến tiếng trái tim Joe rơi xuống sàn bể cái rắc. Lời tỏ tình chân thành từ tận đáy lòng hắn mà Tô Vị Nhiên ngay cả chút cảm động cũng không thèm. Mà nếu đã mặc kệ thì thôi, cư nhiên còn có thể bình luận như vậy, đúng là quá tổn thương mà.

“Honey, em không thể làm tan nát trái tim tôi như vậy.” Joe nói: “Tôi thật sự rất thích em.”

“Nhưng tôi không thích anh.” Lời nói của Tô Vị Nhiên như lợi kiếm cắm phập vào trái tim đã bị chà đạp đến không còn hình dạng.

“Tôi sẽ không từ bỏ.” Joe vẫn quyết vùng vẫy giãy chết. (Cc: chết luôn đi anh. Giãy làm gì cho mệt)

“Đó là chuyện của anh.” Một câu nhàn nhạt của Tô Vị Nhiên lại chém thêm một nhát vào tim Joe.

Joe đã chỉ còn lại một hơi tiếp tục kiên trì: “Tôi sẽ biến nó thành chuyện của hai người chúng ta, bảo bối.”

“Tùy anh.”

Joe: “…” Ai bảo người hắn yêu là Tô Vị Nhiên, tự chịu thôi.

“Đúng rồi, mạng Gavin anh còn cần không.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói.

“Để đó anh tự tới xử lý cho.” Joe nói.

“Được.” Tô Vị Nhiên lười biếng nói: “Nếu còn để tôi nhìn thấy hắn, tôi có thể sẽ xử hắn trước khi báo với anh.”

“Tôi ghét cảm giác bị theo dõi. Cứ như có ruồi bọ bay xung quanh vậy.” Tô Vị Nhiên bổ sung.

“Đã biết.” Joe trầm mặc một lúc mới đáp.

Tô Vị Nhiên ừhm một tiếng, sau đó cúp điện thoại.

“Vào đi.” Tô Vị Nhiên nói về phía cửa.

Cửa bị đẩy ra, Tô Lê bước vào, mỉm cười nói: “Quấy rầy ngài?”

Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Đứng ngoài cửa lâu như vậy, nghe đủ chưa?” Cửa thư phòng của Tô Vị Nhiên cũng không đóng chặt mà chỉ khép hờ, nên dù thư phòng cách âm rất tốt, vẫn có thể nghe thấy tiếng bên trong.

“Chưa.” Tô Lê bị vạch trần mặt không đỏ hơi không gấp thành thật đáp. Vừa nói hắn vừa kéo một cái ghế ngồi xuống.

“Là Johnson?” Theo nội dung trò chuyện, Tô Lê rất dễ dàng đoán ra được người bên kia là ai. Hắn hỏi như vậy cũng là đang thoải mái thừa nhận hắn vừa nghe lén. Ngay cả phương thức thú nhận cũng kiêu ngạo đến như vậy.

“Ừh.” Tô Vị Nhiên khẽ cười: “Tạm thời không cần động đến Gavin.”

“Tôi đã biết.” Tô Lê lên tiếng, hạ mi mắt che đi con ngươi sâu thẳm.

“Cậu tìm tôi có chuyện gì không?” Tô Vị Nhiên cầm văn kiện trên bàn xem một chút.

“Không có chuyện gì thì không thể tới tìm ngài sao?” Tô Lê mỉm cười.

Tô Vị Nhiên cười một tiếng: “Hoá ra là không có gì làm nên tới tìm tôi giết thời gian à. Bất quá dù rảnh rỗi muốn bổn thiếu gia tiếp khách cũng phải tính phí theo giờ đó.” Cách nói chuyện của Tô Vị Nhiên vĩnh viễn vẫn là giết người không thấy máu. Ngay cả cách thể đạt ( thể hiện + biểu đạt) mất kiên nhẫn cũng quái dị như vậy.

“Nhưng tôi không có tiền nuôi ngài, tiền của tôi đều là ngài cho.” Tô Lê không thèm để ý tới hàm ý trong lời nói của Tô Vị Nhiên, khẽ cười: “Nếu như có thể làm như vậy tôi đã làm từ rất lâu rồi.”

Tô Vị Nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Lê, mỉm cười nói: “Tôi có cần đa tạ cậu đã chiếu cố không?”

“Nào dám, ngài mới là Kim chủ đại nhân của tôi.” Tô Lê cười nhẹ, hắn nhìn thoáng qua văn kiện trong tay Tô Vị Nhiên: “Dạo này hình như thiếu gia rất thích ở thư phòng, này không giống phong cách của ngài lắm.”

Tô Vị Nhiên khẽ thở dài, nói: “Hết cách, phụ thân đại nhân đã hạ lệnh, nếu tôi không làm theo ý ông ta tiếp nhận một ít nhiệm vụ, thì thiếu gia đây chỉ có thể uống gió Tây Bắc mà sống. Đến lúc đó tôi cũng không nuôi nổi cậu.”

Tô Lê khẽ cười một tiếng, giống như đang hỏi Tô Vị Nhiên nhưng cũng như đang tự hỏi chính mình: “Vậy sao?”

Tô Vị Nhiên mỉm cười: “Cậu nói đúng thì đúng, còn nói không thì không.”

Tô Lê giương mắt nhìn Tô Vị Nhiên: “Vậy tôi sẽ nuôi ngài, tôi nhất định sẽ xây một cái ***g bằng vàng cho ngài.”

“Lồng vàng?” Tô Vị Nhiên nghe vậy, bỗng nhiên bật cười: “Dạy dỗ của Bá tước G ăn vào tim cậu rồi à, cậu thích SM sao. Tôi còn tưởng cậu sẽ nói kim ốc chứ.”

“Đừng nói linh tinh.” Tô Lê mỉm cười: “Hai thứ này với tôi mà nói cũng giống nhau.”

Tô Vị Nhiên cười cười: “Cậu đúng là tình cảm nhưng đối tượng lại không đúng. Tô Lê, hẳn là cậu vẫn nhớ rõ lần đầu gặp mặt tôi đã nói gì đi? Đó là lời nói thật.”

“Nếu như là ngài, tôi sẽ không để ý.” Nụ cười của Tô Lê đầy nét mị hoặc, hoàn toàn không có hung ác và kháng cự như khi đó Tô Vị Nhiên hỏi hắn.

“Cậu đúng là đã thay đổi không ít.” Tô Vị Nhiên lật một tờ văn kiện khác, khóe miệng chậm rãi cong lên.

“Tôi chưa từng thay đổi, cho tới bây giờ cũng không.” Tô Lê nói.

“Có lẽ.” Tô Vị Nhiên từ chối cho ý kiến.

“Nếu thiếu gia đang bận, vậy tôi đi trước.” Tô Lê đứng lên.

“Ừhm.” Tô Vị Nhiên thờ ơ lên tiếng. Thẳng đến khi Tô Lê đóng cửa thư phòng, Tô Vị Nhiên mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng cong lên mang theo sự sắc bén như lưỡi kiếm.

Hắn bỏ tập văn kiện trong tay qua một bên, từ trong ngăn kéo lấy ra một bản văn kiện khác. Trên văn kiện vừa bỏ xuống chính là báo cao doanh thu nửa năm nay của Tô thị, còn văn kiện hiện tại lại là danh sách và tư liệu chi tiết tâm phúc của Tô Sùng Hoa. Mà bên dưới cùng là toàn bộ hành tung gần đây của Tô Lê.

“Cha… Tô Sùng Hoa…” Khép lại văn kiện, Tô Vị Nhiên dựa vào lưng ghế, khẽ híp mắt giống như tùy ý, nhưng khoé môi mỏng khẽ nhếch lại cho thấy tâm trạng của hắn lại không bình tĩnh như bề ngoài.

Qua thật lâu, Tô Vị Nhiên mới chậm rãi mở mắt. Trong con ngươi nâu đậm, chút tâm tình phức tạp đã biến mất. Khóe miệng hắn tràn ra một nụ cười khẽ như có như không: “Tôi sẽ làm như ông muốn, lão cha yêu quí.” Nếu cha hắn luôn luôn muốn hắn tiếp nhận Tô gia, vậy hắn liền như ông ta mong muốn.

“Thái thượng hoàng cũng không khó làm.” Tô Vị Nhiên cúi đầu cười.

Mặc kệ cha hắn đối xử với Tô Sùng Hoa như thế nào, nhưng có một việc chắc chắn. Đó chính là ông ta sẽ che chở không để Tô Sùng Hoa mất mạng. Đồng nghĩa ngày nào ông ta còn cầm quyền, ngày đó hắn còn không thể làm gì Tô Sùng Hoa. Hắn đã chán mấy trò tiểu đả tiểu nháo rồi, chút kiên nhẫn của hắn cũng đã cạn sạch rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện