Cái gọi là tình yêu, cũng chỉ món trang sức tô điểm thêm cho thành công của người đàn ông mà thôi, có thì càng thêm hoàn mỹ, mà không có thì cũng chẳng sao cả.

Sau khi Joe suy nghĩ thông suốt thì hắn khôi phục lại dáng vẻ tiêu sái ngông nghênh trước kia, cười nói: “Bước tiếp theo em định làm gì?”

“Không phải anh nói sẽ bảo vệ tôi sao?” Tô Vị Nhiên cười khẽ hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ vì tôi từ chối anh mà anh thay đổi chủ ý? Thực sự là vô tình đến mức làm lòng tôi tan nát.”

Joe cười nhìn Tô Vị Nhiên: “Làm sao bây giờ, chỉ cần tôi và em lên giường với nhau, tôi sẽ không chút do dự nào mà hiến thân vì em.”

“Hiến thân?” Tô Vị Nhiên trêu chọc, “Thực ra anh đã hiến thân vô số lần cho đủ loại người rồi, tôi nghĩ bản thân vẫn không nên tham gia vào loại náo nhiệt này thì hơn.”

Joe: “…”

“Ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây.” Giọng nói Tô Vị Nhiên nhàn nhã vang lên.

“Nhanh như vậy?”Joe có chút giật mình, hắn còn cho rằng Tô Vị Nhiên sẽ lẳng lặng ở lại chỗ này chờ đợi động thái của Tô Lê rồi tiến hành phản kích chứ.

Tô Vị Nhiên bật cười, “Để cho bản thân nằm ở trạng thái bị động, anh không thấy rất ngu xuẩn sao?”

“Tôi làm sao lại quên mất, em không phải là loại người nằm chờ người ta tìm tới cửa.” Joe nói, sau đó lại hỏi, “Em định đến Hanover () hay đi Munich?” Hanover là nơi đặt trụ sở chính của gia tộc Tây Tư Lâm, còn Munich là nơi cuối cùng máy bay tư nhân của Alen hạ cánh.

() Hannover (theo tiếng Đức) hoặc Hanover (theo tiếng Anh) nằm trên dòng sông Leine, là thủ phủ của bang Niedersachsen, Đức.

Tô Vị Nhiên thấp giọng cười: “Anh là đang muốn thử điểm giới hạn của IQ tôi à?”

Joe khẽ lắc đầu, “Tôi không có ý này.”

“Vậy sao anh lại hỏi tôi vấn đề ngu ngốc như thế?” Tô Vị Nhiên uể oải liếc mắt nhìn về phía Joe, “Có lẽ toàn bộ các chất dinh dưỡng của anh đều tập trung ở thân dưới, sau đó bị người ta vắt ra hết rồi.“

Joe: “…”

“Nếu cho anh chọn, anh sẽ đi nơi nào?” Tô Vị Nhiên nghiêng người dựa vào sô pha, hai chân vắt chéo, thả lỏng tư thế.

“Tất nhiên là đi Paris.” Joe nói.

Tô Vị Nhiên nhún vai: “Thì ra IQ của anh vẫn còn.” Mặc dù Munich là nơi cuối cùng máy bay tư nhân của Alen hạ cánh, nhưng đây cũng chỉ là chiêu bài để che dấu tai mắt mọi người. Paris là trạm ngừng thứ hai của máy bay, căn cứ vào tin tình báo, các nhân viên của trạm cũng đang biến động rất gay gắt.

“À phải rồi, nếu như không phải do anh, sự tình sẽ không phiền phức như vậy.” Tô Vị Nhiên như cười như không nhìn Joe nói. Nếu như không phải nửa đường xuất hiện tên Alen kia, Tô Lê đã chết vào lúc Tô Vị Nhiên bố trí ám sát rồi. Mà nguyên nhân Alen muốn đối đầu với Tô Vị Nhiên, hoàn toàn là bị liên lụy bởi Joe.

“Ôi, thân ái à, đối với chuyện này tôi thấy rất có lỗi.” Joe thâm tình chân thành nhìn Tô Vị Nhiên.

Tô Vị Nhiên mỉm cười: “Tôi thấy anh nửa phần tâm ý xin lỗi cũng không có.” Trái lại, Joe còn nhân cơ hội này mà dành thời gian ở cùng với Tô Vị Nhiên.

“Lộ rõ như vậy sao?” Bị vạch mặt Joe mặt không đỏ thở không loạn, “Tôi còn tưởng rằng tôi che giấu rất tốt chứ.”

Tô Vị Nhiên cười nhẹ nhàng: “Anh cũng nên bồi thường cho tôi nhỉ.”

Joe gật đầu: “Chuyện này là tất nhiên. Không thì tôi lấy thân báo đáp nhé?”

“Thân anh không có giá trị.” Tô Vị Nhiên nhàn nhã nói.

“…”

“Anh nên hủy bỏ hết bố trí của mình ở Hanover đi.” Tô Vị Nhiên nói.

Nụ cười của Joe dần dần biến mất, ánh mắt cũng nghiêm túc hẳn lên: “Hóa ra em biết.”

Tô Vị Nhiên cười mỉm: “Nếu bản thân bị lợi dụng, tôi cũng nên thu lấy một ít lợi tức nhỉ.”

Joe ngắm nghía khẩu súng trong tay, “Thế nhưng khoản lợi tức này cũng quá lớn rồi.”

Tô Vị Nhiên thấp giọng cười, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo: “Joe thân ái à, tôi ghét nhất là bị người lợi dụng, nếu như không có gì báo đáp lại, tôi sẽ rất tức giận.”

Đầu ngón tay của Joe đặt lên chốt an toàn, “Em biết lúc nào?”

“Từ khi vừa mới bắt đầu.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói, “Vốn chỉ vô tình đến đây, nhưng các người một hai muốn tôi tham dự vào, nếu tôi không tham dự thật thì đúng là có lỗi với dụng tâm lương khổ của các người. Các người chỉ là muốn tôi làm bia ngắm cho lợi ích của các người thôi, cũng không phải quá có lỗi với tôi, thiệt thòi cho các người luôn miệng nói yêu tôi mà đối xử với tôi như thế, lòng tôi sẽ nguội lạnh đó nha.“

“Còn có thêm ai?” Joe từ trong lời nói của Tô Vị Nhiên nhạy bén phát giác sau lưng chuyện này còn có một người khác.

“Anh nói xem còn có ai?” Tô Vị Nhiên khóe mắt khiêu khích, thu lại ý lạnh nơi đáy mắt, mang đến một chút giễu cợt.

Joe suy nghĩ một chút nhìn Tô Vị Nhiên, rồi mới mở miệng nói: “Là Phương Quân Dục?”

Tô Vị Nhiên cười: “Anh thật thông minh.”

Nhìn vẻ mặt không tưởng nổi của Joe, Tô Vị Nhiên thấp giọng nói: “Ngay cả anh – người yêu tôi nhất trên đời này còn làm như vậy được, người khác có làm giống vậy thì cũng không khó lý giải lắm, anh nói phải không?” Tô Vị Nhiên thờ ơ dùng lời nói đem bản chất của Joe vạch trần đến rõ rõ ràng ràng, lại khiến cho Joe nửa câu cũng không thốt lên nổi. Bất luận là nói hay không nói, bất luận là giải thích như thế nào, lời nói của hắn cũng sẽ tát lại hắn. (tự vả)

Tô Vị Nhiên ngay từ đầu đã nhận được tin mật báo về việc người đứng đầu của gia tộc Tây Tư Lâm Simon bị bệnh nặng. Sau đó người thừa kế của gia tộc Tây Tư Lâm Alen nguyên bản ít tiếp xúc với Tô Vị Nhiên lại đột nhiên nhúng tay vào chuyện của cậu, còn cứu sống Tô Lê – một kẻ chẳng có quan hệ gì đến gia tộc Tây Tư Lâm. Alen người này xưa giờ không làm chuyện gì vô ích, không thể ngàn dặm xa xôi chạy đến Z quốc đắc tội với Tô Vị Nhiên chỉ để cứu sống một kẻ vô dụng. Mà ALen ở lại chính là điểm mấu chốt giúp cậu nghĩ thông suốt. Chuyện Joe yêu thích cậu không phải bí mật gì. Và có thể làm cho Alen tưởng rằng làm như thế đối với Tô Vị Nhiên sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng với Joe, chỉ có thể do Joe tự mình thả tin tức ra bên ngoài. Dù sao làm đối thủ cũng đã lâu, Alen tất nhiên sẽ hiểu rõ Joe, mà có thể lừa gạt được sự tin tưởng của Alen, cũng chỉ có thể do Joe tự mình tung tin gây rối.

Chỉ sợ sau khi nhận được tin Simon bệnh nguy kịch Joe liền động tâm muốn thừa dịp này mà chiếm đoạt gia tộc Tây Tư Lâm. Thế nhưng gia tộc Tây Tư Lâm kinh doanh cũng đã trăm năm, gia tộc của Joe cùng họ thực lực tương đương nhau, coi như có xảy ra nội chiến, một mình Joe muốn hoàn toàn chiếm đoạt gia tộc Tây Tư Lâm là chuyện không thể. Cho nên hắn bắt đầu suy tính đến việc có được một đồng minh giúp mình đối phó gia tộc ấy. Nhưng với tính cách của Joe đương nhiên hắn sẽ không muốn có thêm một thế lực nào khác phân chia gia tộc Tây Tư Lâm với hắn.

Chính vì vậy Tô Vị Nhiên trở thành lựa chọn tốt nhất của Joe. Hắn bắt đầu thả tin tức ra đồng thời tự thể nghiệm, làm cho tất cả mọi người đều biết hắn yêu Tô Vị Nhiên, chỉ để ý đến Tô Vị Nhiên, có thể làm tất cả vì Tô Vị Nhiên. Đôi lúc, chính bản thân hắn cũng bị loại diễn xuất này lừa gạt, nghĩ rằng hắn thật sự yêu Tô Vị Nhiên.

Thâm độc. Joe cũng chỉ có tự lừa bản thân thì mới có thể lừa gạt được kẻ thù khôn khéo giảo hoạt kia. Nói hắn yêu thích Tô Vị Nhiên không sai, nhưng không có cái gì trên đời này có thể trọng yếu hơn lợi ích của bản thân. Cái gọi là tình yêu, cũng chỉ món trang sức tô điểm thêm cho thành công của người đàn ông mà thôi, có thì càng thêm hoàn mỹ, mà không có thì cũng chẳng sao cả.

Đẩy Alen đến thế thù địch với Tô Vị Nhiên, như vậy Tô Vị Nhiên sẽ bắt tay vào việc đối phó với gia tộc Tây Tư Lâm. Mà Tô Vị Nhiên đối phó với gia tộc Tây Tư Lam là do Alen, chứ không phải là do thế lực của gia tộc Tây Tư Lâm. Đợi đến khi gia tộc ấy suy tàn, người hắn đã bố trí ở trụ sở của gia tộc Tây Tư Lâm dĩ nhiên sẽ bắt tay vào việc chiếm đoạt lấy gia tộc.

Biểu hiện sau này của Alen làm Joe rất hài lòng, mọi chuyện vẫn tiến hành theo dự tính của hắn. Hắn chỉ cần lẳng lặng mà chờ đợi kết quả cuối cùng là xong.

Tô Vị Nhiên cười như có như không nhìn Joe, nói: “Thật ra tôi đối với gia tộc Tây Tư Lâm không hề có hứng thú, thế nhưng nếu như đã tham dự vào cuộc vui rồi, tôi đương nhiên là muốn yêu cầu thứ tôi nên nhận được. Anh nói có đúng không?”

Joe quan sát khẩu súng trong tay: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Nếu như có thể chiếm được gia tộc Tây Tư Lâm, thế lực của hắn đương nhiên sẽ tăng gấp đôi. Đối với cám dỗ trí mạng này, ngay cả Joe cũng không thể chống cự lại được. Quyền lực, địa vị, tiền tài đối với đàn ông mà nói, không thể bỏ qua, cũng không thể cưỡng lại.

Tô Vị Nhiên mỉm cười: “Vậy thì tôi chỉ có thể ra tay diệt trừ những người anh đã bài bố ở Hanover thôi.” Cậu đưa một ngón tay ra, “Tôi cho anh hai lựa chọn. Một là tự anh rút người đi.” Sau đó lại đưa một ngón tay nữa, “Hai là tôi đến rút người giúp anh.”

Cậu ôn nhu hỏi: “Anh chọn cách nào?”

“Nếu như tôi cả hai cách đều không chọn?” Joe nói.

“Vậy thì tôi sẽ coi như anh tự động từ bỏ quyền lựa chọn, giúp anh chọn cách đầu tiên.” Tô Vị Nhiên uể oải dựa vào ghế sofa, híp mắt lại, “Anh không còn lựa chọn nào khác đâu.”

Lúc sau, Joe chậm rãi vuốt ve hoa văn tinh xảo trên nóng súng, nhàn nhạt cười: “Elvis, em quá thông minh. Nếu như em không thông minh như vậy thì có phải tốt hơn không?”

Tô Vị Nhiên mỉm cười: “Không thông minh thì sẽ thay anh đổ máu thay anh kiếm tiền, cuối cùng người ngu ngốc chết cũng chỉ có tôi. Thật không đáng.”

“Có chuyện tôi rất hiếu kỳ, làm sao em biết Phương Quân Dục cũng tham dự vào việc này?” Joe hỏi. Ngay cả bản thân hắn cũng không có phát hiện ra trong chuyện này có bóng dáng của Phương Quân Dục, chẳng trách kế hoạch thực hiện thuận lợi đến như vậy, chẳng trách có thể tương đối dễ dàng lừa tên Alen khôn khéo lại cẩn trọng kia.

“Phương gia cùng với hệ thống tình báo The Eagle quả thực là số một, nhưng chưa chắc Tô gia kém hơn bọn họ.” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói. Cậu chỉ nói mà không động gì đến giải thích nguyên nhân. Cậu không cần thiết phải giải thích nhiều như thế với Joe.

“Anh vẫn chưa nói với tôi sự lựa chọn của anh.” Ngón trỏ Tô Vị Nhiên nhịp nhịp lên tay vịn sofa.

Joe cầm súng nhắm thẳng vào Tô Vị Nhiên. Tuy khẩu súng này không có đạn, thế nhưng kiểu thái độ này đã nói lên tất cả. Tô Vị Nhiên giống như không nhìn thấy khẩu súng nhắm vào mình, lười biếng dựa vào sofa, mỉm cười nói: “Tôi đã sai Berton phái người mai phục xung quanh đây, chỉ cần trước khi trời tối không đi ra, như vậy nơi này liền sẽ trở thành đống phế tích.”

Joe nhẹ nhàng hít một hơi, “Em điên rồi, em cũng sẽ bị chôn vùi tại đây.”

Tô Vị Nhiên khẽ cười: “Anh xem chúng ta ngay cả chết cũng chết cùng nhau, thật là tốt. Tôi không phải là người đủ nhân từ, nếu anh chọc đến tôi, vậy tôi liền đồng quy vu tận cùng anh.”

Joe cười khổ một tiếng: “Em thắng.” Hắn biết Tô Vị Nhiên là người nói được làm được, nếu như hắn không đáp ứng, vậy hắn thật sự sẽ phải chết tại chỗ này. Thế lực có lớn mạnh hơn nữa, mất mạng thì còn có ích gì? Đối mặt với lựa chọn một trong hai của Tô Vị Nhiên, không chọn sẽ chết, Joe không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa ra đáp án Tô Vị Nhiên muốn.

[ Tình huống truyện quả thật là thích hợp với câu “Ngươi lừa ta gạt”. Thật giả lẫn lộn không phân biệt nổi. Các anh sống như vậy, có mệt mỏi không? Nhưng đây là lựa chọn duy nhất của các anh, nếu không muốn bản thân chỉ là con tốt thí, vậy thì chỉ có thể trở thành “người đánh cờ”. ]

59.

Tác phẩm: Khi Nữ Vương Thụ Gặp Phúc Hắc Công.

Tác giả: Thanh Vụ Liễm Nguyệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện