Đường Mật ngay lập tức bị chọc cười bởi cách nói của Phó Tân, ngồi cười một lúc mới thôi, cô đứng dậy khỏi sô pha nói: “Tao đi tắm cái rồi ngủ đây, hôm nay mệt quá, mày cũng ngủ sớm đi.”

“Ờ.” Phó Tân đáp một tiếng, hơi do dự hỏi: “Đường Đường, mày còn thích Lâm Triệt không?”

Đường Mật quay đầu nhìn cô, sau đó nháy nháy mắt: “Tao thấy anh ta với Hà Tư Kỳ rất xứng đôi.”

Phó Tân làm động tác like: “Tao cũng nghĩ vậy lâu rồi.”

Hai người nhìn nhau cười, Đường Mật đột nhiên thấy may mắn, trong cái thời phòng hỏa hoạn phòng trộm cướp phòng “bạn thân” này, cô có thể gặp được Phó Tân là một điều hạnh phúc biết bao.

Một đêm này với Đường Mật là một đêm mộng đẹp, nhưng với giám đốc Hà, vừa sáng ra ông ta đã nhận được tin dữ.

“Đuổi việc? Các người dựa vào đâu mà vô cớ sa thải tôi?” Giám đốc Hà tay cầm đơn sa thải do chính tay La Hạo gõ, làm ầm lên trong phòng Nhân Sự.

“Vô cớ sa thải?” La Hạo cười lạnh một tiếng, “Việc ông đã làm hẳn trong lòng ông phải rõ nhất chứ nhỉ?”

Biểu cảm của giám đốc Hà biến đổi trong nháy mắt, sau đó lại làm như vô tội chất vấn La Hạo: “Tôi phải rõ cái gì cơ?”

La Hạo đứng lên từ sô pha, bước đến trước mặt ông ta: “Tôi cũng không muốn lãng phí thời gian với ông, Hà Tư Kỳ trường Đại học sư phạm thành phố A là thân thích nhà ông, dù là do cô ta mở lời nhờ ông hay xuất phát từ lòng bảo hộ cháu gái của mình thì cũng đều là từ lí do cá nhân, lúc phỏng vấn ông đã cố ý làm khó Đường Mật, không muốn để cô ấy gia nhập Úc thị. Là một giám đốc nhân sự lại có thể làm ra chuyện không chuyên nghiệp như thế, công ty không cho rằng ông còn đủ tư cách để ngồi trên cái ghế này nữa.”

Sắc mặt giám đốc Hà trắng bệch, chuyện này quả thực là Hà Tư Kỳ nhờ ông ta làm, ông ta cũng cho rằng đây chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi, ai ngờ được công ty lại quyết làm cho ra ngô ra khoai, còn cho người đi điều tra ông ta nữa.

Ông ta mím mím môi, nhìn La Hạo đáp: “Hà Tư Kỳ quả thực là cháu gái tôi, chuyện Đường Mật ăn cắp bản quyền cũng là nó kể với tôi. Nhưng cậu không thể vì chuyện này mà bôi nhọ danh dự của tôi được, Đường Mật cô ta đúng là đã đạo ý tưởng, tôi cho rằng mình chẳng làm sai chút nào.”

La Hạo cười một tiếng: “Đường Mật có đạo ý tưởng không cũng không phải do ông nói mà được, huống hồ ngay đến cảnh sát lúc bắt tội phạm còn cho người ta cơ hội trình bày lí do, còn ông trong lúc phỏng vấn Đường Mật thì hoàn toàn không nghe cô ấy giải thích, có chắc là ông không mang tình cảm cá nhân trong đó không? Phòng nhân sự là bộ phận quan trọng để tuyển chọn ra nhân tài cho công ty, cái chúng tôi mong muốn là sự phán đoán chuyện nghiệp hơn.”

Nói xong anh liền bước ra ngoài, giám đốc Hà không cam lòng gọi với theo: “Tôi muốn gặp Úc tổng!”

“Rất xin lỗi, Úc tổng hôm nay không đến công ty.” La Hạo quay người liếc nhìn ông ta, “Phòng tài vụ sẽ kết toán lương nhân ba cho ông, mọi người chia tay trong vui vẻ, nếu ông còn càn quấy thì chúng tôi chỉ có cách gọi bảo vệ lên mời ông ra ngoài thôi đấy.”

Giám đốc Hà mấp máy môi, sau cùng không nói gì nữa.

Lúc này Đường Mật còn đang ngủ, điện thoại đặt ở đầu giường đột nhiên kêu, dọa cô giật bắn cả người. Mơ mơ hồ hồ mò tìm điện thoại, mắt thậm chí còn chưa mở, cô dựa vào trực giác bấm nghe: “Alo… Ai đó?”

“Sweatheart, còn chưa dậy à?”

Giọng Úc Tâm bất ngờ truyền đến từ ống nghe, mang theo sự ấm áp nồng đượm.

Ngay tức thì Đường Mật chẳng còn chút buồn ngủ nào, soạt một tiếng gạt chăn ra ngồi dậy: “Úc… tiên sinh?”

Úc Tâm cười lên: “Tôi đang đợi em ở dưới lầu.”

Anh nói xong liền cúp máy, Đường Mật ôm điện thoại còn chưa kịp hồi hồn, đợi dưới lầu nhà tôi… làm cái gì? Cô nhảy xuống sàn nhà, dép còn chưa kịp đi đã vội lao ra mở rèm cửa sổ. Cạnh cột điện đỗ một chiếc Lamborghini nổi bật, Úc Tâm dựa bên thân xe, ngửa đầu nhìn tòa nhà đối diện. Thấy Đường Mật xuất hiện bên cửa sổ còn dùng khẩu hình nói với cô câu “Sweatheart”.

Đường Mật: “…”

Cô thề rằng, tình cảnh này cô đã xem qua trong rất nhiều bộ phim.

Nhưng cô chưa từng tưởng tượng sẽ có ngày bản thân trở thành nữ chính.

Cô kéo rèm lại, đánh răng rửa mặt thay quần áo nhanh như bay, dựa vào cửa một tay đi giày một tay vuốt vuốt lại mái tóc.

Lúc Úc Tâm nhìn thấy cô đi ra, có chút ngạc nhiên nhướn mày lên: “Nhanh vậy? Anh còn cho rằng con gái không chỉnh trang nửa tiếng đồng hồ là không ra khỏi cửa cơ.”

Đường Mật chỉ biết cười haha, cô nào có gan để ông chủ lớn đợi mình dưới lầu cả nửa tiếng đồng hồ.

“Úc tiên sinh, ngài tìm tôi có việc gì sao?”

Úc Tâm mỉm cười, trên khuôn mặt liền xuất hiện lúm đồng tiền mê người: “Em còn chưa ăn sáng đúng không? Muốn ăn gì nào?”

Đường Mật nhìn lúm đồng tiền của anh, ngơ ngác trả lời: “Đầu đường phía trước có quán mỳ sườn ngon vô cùng.”

Úc Tâm giúp cô mở cửa xe, hơi nghiêng người bảo: “Lên xe nào, Sweatheart.”

Tiệm mỳ Mao Ký đã kinh doanh ở khu này mười mấy năm rồi, danh tiếng luôn tốt, đặc biệt là mỳ xương sườn nhà họ, nhận được sự yêu thích sâu sắc của rất nhiều thực khách. Tiệm mỳ nho nhỏ cũng theo đó mà càng ngày càng hot, trong mười năm nay đã không ngừng mở rộng.

Nhưng bao nhiêu năm như vậy ông chủ cũng mới lần đầu tiên thấy có người lái Lamborghini đến ăn mỳ.

Lúc ấy đã qua giờ cao điểm ăn uống, trong tiệm chỉ có đôi tình nhân đang ngồi, chiếc Lamborghini tựa như được bao trong ánh hào quang cầu vồng đột nhiên xuất hiện bên ngoài tiệm.

“Woa! Lamborghini!” Cô gái nhỏ trong cặp tình nhân nhìn Lamborghini với đôi mắt phát sáng than lên một câu.

Chàng trai đối diện nghe thấy thì quay lại liếc một cái, sau đó khinh thường bảo: “Em kích động mù quáng gì chứ? Thông thường mấy tên con nhà giàu mới nổi đi loại xe này toàn là người xấu đến mức không muốn nhìn thẳng.”

“Cạch”, sau tiếng đóng cửa xe, Úc Tâm bước xuống, đôi mắt cô bé càng sáng hơn.

Khuôn mặt chàng trai đờ ra, lúc sau lại bảo: “Thông thường mấy tên vừa đẹp trai vừa đi xe xịn thế này đều vô cùng kiêu căng và không biết quan tâm người khác đâu. Em tưởng hắn có thể hỏi han ân cần với em được như anh chắc?

Úc Tâm mở cửa xe giúp Đường Mật, hai người cùng đi vào: “Sweatheart, em muốn ăn gì?”

Đường Mật đáp: “Tôi muốn ăn một lạng(*) mỳ sườn, anh thì sao?”

“Tôi ăn giống em. Em còn muốn ăn gì nữa không?”

(*)gốc: 2 lạng. Nhưng 1 cân TQ= 1/2kg nên 2 lạng bên ấy cũng chỉ bằng 1 lạng bên mình. Một lạng mỳ thì chắc khoảng 1 bát tô.

“Ồ, xíu mại(*) của tiệm đối diện cũng ngon lắm, nhưng không biết giờ còn không nữa.”

“Tôi sang đó xem giúp em, em tìm chỗ ngồi trước đi nhé.”

(*) xíu mại: món này chắc nhiều người ăn rồi nhỉ, hình ở đầu bài post..

Chàng trai: “…

Ánh mắt bà chủ khẽ quét qua cặp tình nhân, lòng thầm nhủ, chắc ăn xong bữa mỳ này đôi trẻ chia tay mất thôi!

Xíu mại hàng đối diện quả nhiên đã bán hết, Úc Tâm mua một lồng sủi cảo(*) hấp về. Vì hai bát mỳ bà chủ làm đều là 1 lạng nên Đường Mật sợ Úc Tâm ăn không no, chỉ ăn có một cái sủi cảo. Úc Tâm cười gắp vào bát cô thêm một cái nữa, nhìn cô rồi nói: “Sweatheart, em mà đói là tôi sẽ đau lòng đó.”

(*) sủi cảo: về cơ bản thì không khác xíu mại mấy, khác ở các loại nhân bánh và hình dáng đặc trưng thôi.

Đường Mật: “…”

Cô cảm thấy hình như đến vỏ mấy cái sủi cảo cũng biến thành màu hồng luôn rồi!

“Thanh toán!” Chàng trai bàn bên cạnh đột nhiên gào to một tiếng, vứt tiền xuống rồi kéo tay cô bạn gái đi mà không ngoảnh lại.

“Cậu ta làm sao thế?” Đường Mật ngơ ngác hỏi.

Bà chủ đi tới dọn dẹp bàn, đáp một cách hài hước: “Chắc do đường tình không thuận đấy thôi!”

Đường Mật: “…”

Hai người ăn mỳ xong, Úc Tâm liền chở Đường Mật đi khỏi khu nhà.

Đường Mật nghiêng đầu hỏi anh: “Chúng ta đi đâu vậy?”

Úc Tâm đáp: “Tôi lại muốn ăn bánh gato em làm rồi, nhưng bây giờ nhà hàng đang kinh doanh nên tôi đã đặt thuê phòng làm bánh Lạc Điểm.”

Vốn Đường Mật định bảo nhà tôi có thể làm bánh, nhưng lại nghĩ mời Úc Tâm lên nhà thì không được thỏa đáng lắm, nên chỉ ừm một tiếng.

Chắc anh ấy cũng nghĩ đến vấn đề này rồi nên mới đặt trước phòng làm bánh đúng không?

Lạc Điểm là một tiệm làm bánh DIY ( do it yourself) cũng coi là nổi tiếng ở thành phố A. Tất cả dụng cụ và nguyên liệu trong đó đều có thể sử dụng tùy ý, sau cùng sẽ thu phí cụ thể theo thành phẩm mà bạn làm ra. Lúc Đường Mật học đại học từng vào mấy lần, ấn tượng với nơi đó khá tốt.

Úc Tâm vừa lái xe vừa quay sang nói với cô: “Ngại quá, hôm nay em nghỉ ngơi mà tôi còn lôi em đi làm bánh thế này.”

Đường Mật lắc lắc đầu đáp: “Không sao đâu.” Thực ra cô cũng rất vui khi được nhìn thấy núm đồng tiền của Úc tổng.

“Tôi sẽ nhớ tính tiền tăng ca cho em.”

Úc Tâm nói rồi đi qua một ngã ba. Đường Mật hơi nghi hoặc chớp chớp mắt: “Đi Lạc Điểm không phải nên rẽ vào con đường vừa nãy sao?”

Úc Tâm cười đáp: “Chở theo Sweatheart, đương nhiên phải cố mà đi đường vòng cho xa rồi.”

Đường Mật: “…”

Cô nhìn khuôn mặt nghiêng của Úc Tâm hơi hơi chau mày, mặc dù anh nói vậy đấy, nhưng cô lại thấy hình như cảm xúc của Úc Tâm vừa rồi không ổn lắm.

Là mình tự nghĩ nhiều quá chăng?

Cô lắc lắc đầu không nghĩ nữa, Úc Tâm lại đúng như lời anh nói, đưa cô đi một vòng mới dừng trước cửa Lạc Điểm.

Vào tiệm làm bánh, Đường Mật đeo tạp dề được chuẩn bị sẵn, hỏi Úc Tâm đứng bên cạnh: “Anh muốn ăn bánh gato gì?”

Úc Tâm cười bảo cô: “Em làm cái gì tôi cũng ăn hết.”

Đường Mật khẽ nóng bừng mặt lên, nghĩ nghĩ rồi đáp: “Hay là tôi dạy anh làm nhé, ờm… bánh gato hoa quả được không?”

Úc Tâm đầy hứng thú nói: “Được chứ!”

“Vậy anh rửa tay đi, chúng ta làm cốt bánh trước.”

Úc Tâm rửa tay xong, cũng mặc tap dề, Đường Mật nhìn anh mấy lần, không nhịn được cười phá lên. Úc Tâm thấy cô cười cũng cười theo: “Sao nào?”

“Không, chỉ là thấy anh khá hợp với cái này đấy.” Nếu đổi thành Úc Ý, cô quả thực không thể tưởng tượng ra anh mà đeo tạp dề thì sẽ ra cái dạng gì nữa.

Đường Mật nghĩ loại cảm giác này thật kỳ diệu, rõ ràng là cùng một người, lại hoàn toàn không phải là một người.

“Lúc nhào phải chú ý tình trạng của bột hồ, không được nhào dính tay, sau đó phải làm như tôi này, dùng bàn tay áp nhanh lên thì bên trên mới không còn tinh bột.”

Úc Tâm đứng một bên xem, sau đó không nhịn được cảm thán một câu: “Tay của em đẹp thật đấy, làm hoạt động liên quan đến tay nhiều như vậy mà không bi thô.”

Đường Mật cười ha ha: “Không chỉ thế đâu, tôi còn không bị béo phì lên, Phó Tân gato với tôi chết đi được.”

Úc Tâm khẽ nhìn cô, nhỏ giọng thầm thì: “Ngược lại là tôi gato với Phó Tân chết đi được ấy.”

“Gì cơ?”

Đường Mật quay sang nhìn anh, Úc Tâm cười bảo: “Sau khi nhào xong bột thì sao?”

“Nhào xong thì nén nó bằng xuống như này, bọc màng thực phẩm kín lại rồi cho vào ngăn lạnh một tiếng.”

Sau khi Đường Mật cho miếng bột đã được bọc vào trong tủ lạnh, hơi khó xử nhìn Úc Tâm: “Chúng ta làm gì trong một tiếng đây?”

Úc Tâm nghĩ việc có thể làm quá nhiều luôn, nhưng sau khi anh nghĩ một hồi, hơi cau mày nhìn cô hỏi: “Em và Lâm Triệt có quan hệ gì thế?”

♥Hết chương 10♥
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện