Ngay hôm sau bộ phận PR đã cử người đến Dream chụp ảnh sản phẩm mới, đồng thời đăng quảng cáo trên trang web và weibo. Cũng vào ngày món bánh kem dâu Bavarian ra mắt, Đường Mật nhận được tháng lương đầu tiên.

Nhiều hơn bao nhiêu so với tưởng tượng của cô.

Nhìn con số trên mục phí tăng ca, lông mày Đường Mật khẽ run hai cái. Thì ra Úc Tâm bảo tính phí làm thêm cho cô là tính thật à nha.

Cô tranh thủ giờ nghỉ buổi chiều, vội vã không chờ được chạy ra ngoài gọi điện cho Phó Tân, báo cho cô nàng tin tức tốt đẹp này: “Tiểu Tinh Tinh, tao lấy được lương rồi, tối nay mời mày đi ăn đồ ngon!”

Phó Tân cũng vô cùng phấn chấn: “Ngon! Chúc mừng mày Đường Đường, mày lại tiến gần thêm một bước tới giấc mơ tự mình mở tiệm rồi! Cố tích tiền đê!”

“Được, cùng cố gắng!” Đường Mật cúp máy xong, hí ha hí hửng quay về nhà hàng.

Không biết có phải do bộ phận PR tuyên truyền giỏi hay không mà hôm nay khách đến nhà hàng ăn món bánh kem dâu Bavarian vô cùng đông, ngay đến Bạch Tiêu vừa ngồi xuống cũng cố ý gọi ngay một suất.

Lúc quản lý Vu mang thức ăn lên, cười nói với cô ấy: “Chị thật may mắn, đây là suất bánh kem dâu Bavarian cuối cùng của nhà hàng đấy ạ.”

Bạch Tiêu nhìn miếng bánh trên bàn, không nhịn được thốt lời khen ngợi: “Đẹp quá đi, thảo nào hút khách đến vậy.”

Quản lý Vu nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Chị nếm thử xong nhất định sẽ yêu nó luôn, chúc chị dùng bữa ngon miệng.”

“Cảm ơn.” Bạch Tiêu cầm thìa lên thử một miếng, lớp cốt bánh hình như đã được ngâm qua nước dâu tây, cảm giác rất mềm ướt, lại thêm nét trơn mềm của Bavarian và hương nồng của pudding, khiến người ta ăn một miếng liền nhịn không được phải ăn miếng thứ hai.

Cô nhanh chóng ăn hết một nửa, sau đó dùng thìa múc miếng dâu tây trên bánh đưa vào trong miệng. Dâu tây hơi chua và bơ thơm ngọt giao hòa nơi đầu lưỡi, tạo nên một trải nghiệm khác thường mà kỳ diệu.

Bạch Tiêu hạnh phúc híp híp mắt lại, gọi quản lý Vu đến: “Ngại quá, tôi có thể gặp thợ làm bánh của các bạn chút được không? Cái bánh này quả là quá ngon luôn, ăn ngon đến mức tôi cảm động sắp phát khóc đây này.”

Quản lý Vu: “…”

Đây đã là vị khách thứ mấy muốn gặp Đường Mật rồi? Tỉ lệ điểm mặt chỉ tên của cô ấy còn cao hơn cả Nhà hàng trưởng luôn ấy!

Quản lý Vu cười cười với Bạch Tiêu, xong đi vào trong tìm Đường Mật. Lúc Đường Mật bước ra nhìn thấy Bạch Tiêu ngồi bên bàn ăn, vô thức ngây người ra.

Người này sao trông quen thế nhỉ, hình như gặp ở đâu rồi? Á, đúng rồi, hôm đó đi từ phòng làm việc của Úc tổng ra, vị mỹ nữ nói chuyện cùng Tang Lan chẳng phải chính là cô ấy sao? Cô chỉnh trang y phục của mình, bước lên nói với Bạch Tiêu: “Chào chị, tôi là Đường Mật, thợ bánh của Dream.”

Bạch Tiêu ngẩng đầu nhìn cô, sau đó cười bảo: “Chào em, chị tên là Bạch Tiêu, lần trước chúng ta có gặp nhau một lần rồi, em nhớ không?”

Đường Mật gật gật đầu: “Chị cũng là người bên tổng công ty ạ?”

Bạch Tiêu nhoẻn miệng cười, lấy từ trong hộp danh thiếp ra một tờ đưa cho Đường Mật: “Nhà bọn chị kinh doanh rau quả, rau quả nhà hàng các em dùng phần lớn đều do nhà chị cung cấp đấy.”

Đường Mật nhìn mục giới thiệu trên danh thiếp hơi ngạc nhiên, thì ra người đẹp này chính là thiên kim của nhà vườn Bạch Gia nổi tiếng lẫy lừng. Cô cất danh thiếp đi, cười nói với Bạch Tiêu: “Rau quả nhà chị tươi ngon hợp khẩu vị lắm ạ, nếu không có đám rau quả ấy chắc bánh của em cũng không đạt được hiệu quả như bây giờ đâu.”

Bạch Tiêu mím môi cười: “Cảm ơn em, hoa quả nhà bọn chị được qua tay một đầu bếp ưu tú như em, được chế biến xong đưa đến trên bàn cho các thực khách thưởng thức cũng coi như không uổng phí công vun trồng của nhà chị rồi.”

Đường Mật nhìn Bạch Tiêu, cảm thấy vị tiểu thư này hơi khác biệt, lẽ nào vì nhà làm nghề trồng rau quả nên khá là hòa đồng?

Bạch Tiêu uống một ngụm nước lạnh trong cốc, nói với Đường Mật: “Thật ra tìm em là có chuyện muốn thương lượng với em, không biết em có đồng ý dạy chị làm bánh kem không?”

Đường Mật hơi ngạc nhiên: “Dạy chị làm bánh?”

“Ừm, chị thích bánh em làm cực, nếu em đồng ý dạy chị làm bánh thì quá tuyệt vời. Còn về học phí, chỉ cần giá em đưa ra không quá cao so với mức thường chị đều có thể chấp nhận được, cả chuyện thời gian nữa, chị có thể sắp xếp theo thời gian rảnh của em.” Bạch Tiêu cười cười với cô, “Em có thể xem xét chứ?”

Đường Mật nghĩ cẩn thận, mặc dù thời gian nghỉ ngơi của mình không nhiều, nhưng phí dạy làm bánh không hề rẻ chút nào, cô có thể kiếm được một khoản thu ngoài không nhỏ.

Nghĩ đến ước mơ mở tiệm của mình, Đường Mật gật gật đầu với Bạch Tiêu, đáp ứng: “Có thể, nhưng thời gian nghỉ của em không nhiều đâu.”

“Không sao, chị không vội, lúc nào em rảnh có thể gọi điện thông báo cho chị trước.”

“Được ạ, chúc chị ăn ngon miệng.”

Đường Mật nói xong quay trở về phòng làm bánh, quản lý Vu lại lần nữa hí hửng theo đuôi: “Người đẹp đó là ai vậy? Chị thấy cô ấy đưa em danh thiếp rồi nha.”

Đường Mật: “…”

Cái tính cách này của Quản lý Vu thật thích hợp đi làm chó săn. Cô lấy danh thiếp của Bạch Tiêu từ trong túi ra, đưa cho Quản lý Vu: “Cô lớn trang viên nhà họ Bạch.”

Quản lý Vu cầm lấy tờ danh thiếp, há hốc miệng đầy kinh ngạc: “Chị từng nghe tên cô ấy rồi, nghe nói các nhà hàng dưới trướng Úc thị hầu như đều dùng rau quả do nhà họ cung cấp.” Nói đến đây cô nàng bỗng im bặt, sau đó nắm lấy khuỷu tay Đường Mật như bị thần kinh: “Chị biết rồi, quan hệ giữa nhà họ Bạch và nhà họ Úc nhất định là rất tốt, Bạch Tiêu chính là cái cô con dâu mà nhà Úc tổng sớm đã tuyển đúng không! Có phải cô ấy nghe nói chuyện của em với Úc tổng nên đến thị uy với em?!”

Đường Mật: “…”

Càng lúc càng cảm thấy Quản lý Vu thích hợp đi làm chó săn, cái sức tưởng tưởng này cũng quá là phong phú đi.

Đường Mật thuận theo ý của cô nàng, gật gật đầu đáp: “Phải, thế nên em với Úc tổng đã kết thúc rồi, về sau các chị đừng đi lan truyền tin đồn yêu đương giữa bọn em nữa.”

Quản lý Vu vỗ vỗ vai cô, trong hai mắt viết đầy hai chữ đồng tình: “Em yên tâm, để hôm khác chị đây giới thiệu hàng tốt cho em.”

… Cảm ơn.

Đường Mật không nói gì nữa, lấy lại danh thiếp của Bạch Tiêu rồi đẩy cô ấy ra.

Sau khi tan ca Đường Mật đi quảng trường Tinh Quang, cô và Phó Tân đã hẹn nhau ăn tối ở quán thịt nướng Lilith. Phó Tân gọi một đống thịt lớn, sau đó cạn cốc nước chanh với Đường Mật: “Chúc mày tháng tháng có ngày này, năm năm có dịp này!”

Đường Mật: “…”

Cô và Phó Tân chạm cốc, kể với cô ấy chuyện của Bạch Tiêu: “Hôm nay còn có người tìm tao nhờ dạy làm bánh, tao lại có thể kiếm thêm một khoản thu ngoài rồi.”

Phó Tân nghe xong trong não lóe tia sáng, bảo với Đường Mật: “Hay là mày đi mở một lớp dạy làm bánh đi, một lần dạy thêm mấy học sinh nữa, càng kiếm tiền nhanh hơn.”

Đường Mật nghĩ một lát đáp: “Bây giờ việc ở nhà hàng không tệ lắm, không những lương cao mà còn có lợi cho việc tao mở tiệm về sau. Lớp dạy làm bánh tao làm gì còn sức mà mở.”

Phó Tân thấy cô nói cũng đúng, bỏ cốc nước chanh trong tay xuống bóp loạn lên vai Đường Mật: “Đường Đường mày sắp trở thành phú bà rồi, còn tao vẫn đang nợ tiền! Mày quả thực không nghĩ đến việc giúp tao hẹn Úc tổng làm một cuộc phỏng vấn độc quyền à?”

Đường Mật hất tay cô ấy ra, nói một cách bất lực: “Tao chỉ có thể nói nếu ngày nào đó quan hệ của tao với Úc tổng tốt đến mức có thể nói đến chuyện này, thì nhất định tao sẽ tranh thủ giúp mày.”

Phó Tân bĩu bĩu môi, lại lắc mạnh Đường Mật hai cái.

Hai hôm sau Đường Mật đến phiên nghỉ, cô đã gọi cho Bạch Tiêu trước một ngày, hẹn sẵn thời gian và địa điểm gặp mặt. Về mặt học phí, Đường Mật lên mạng tra thử sau đó tham khảo báo giá thị trường báo ra một con số, Bạch Tiêu cũng đồng ý rất sảng khoái.

Bởi vì địa điểm là ở nhà của Bạch Tiêu, dụng cụ nguyên liệu đều do Bạch Tiêu cung cấp nên Đường Mật cũng tay không đến nhà cô ấy.

Bạch Tiêu tự mình ra mở cửa cho cô, đưa cô vào trong phòng bếp. Đường Mật nhìn dụng cụ trên bàn bếp, gật gật đầu với Bạch Tiêu: “Dụng cụ và nguyên liệu chuẩn bị đầy đủ lắm ạ.”

Bạch Tiêu cười cười đáp: “Dặn kĩ quản gia chuẩn bị đấy, nguyên liệu làm cũng đều là đồ tươi mới hết, à, hoa quả là đồ trong vườn rau quả nhà chị cả.”

Đường Mật thử làm quen với môi trường chút, hỏi cô ấy: “Chị muốn học làm món gì trước?”

Bạch Tiêu nghĩ ngợi xong đáp: “Mont Blanc(*) có được không? Chị khá là thích món này.”

(*)Mont Blanc là món bánh ngọt có hình ngọn núi với xuất xứ từ nước Ý, nhưng hiện nay trở nên vô cùng phổ biến cả tại Pháp, Nhật, Hong Kong và Hungary. Trước đây món bánh này chỉ có vị hạt dẻ là vị truyền thống, tuy nhiên khi tới các đất nước khác nó đã được người ta biến tấu cho phù hợp với khẩu vị của người dân ở từng quốc gia.

Cách làm; một số hình ảnh

các bạn đang đọc truyện Đường Tâm Mật Ý – viio dịch

“Đương nhiên là có thể, Mont blanc là món bánh kem lòng trắng trứng đánh bông kinh điển, trong tiếng Pháp nghĩa của nó là Bạch Sơn, thế nên điểm quan trọng trong khi làm bánh là lúc nướng đế bánh lót, lớp trắng trứng đánh bông nhất định không được nướng thành màu vàng nâu.” Đường Mật cầm hai quả trứng gà trên bàn bếp lên, thành thạo tách lòng trắng và lòng đỏ trứng ra, “Lớp đáy bánh Mont blanc làm từ lòng trắng trứng đánh bông, lòng trắng để bảo quản qua một thời gian nhất định sẽ càng dễ đánh bông lên, em hay dự trữ lòng trắng lắm, đánh số cẩn thận xong cho vào tủ lạnh bảo quản.”

Bạch Tiêu gật gật đầu, cũng cầm hai quả trứng gà làm theo cô.

Nhìn là biết Bạch Tiêu là người biết nấu ăn, năng lực làm bánh gấp mấy lần so với Phó Tân, học được thứ gì liền dễ dàng làm tốt. Đường Mật dạy cũng khá nhẹ nhàng, chỉ thỉnh thoảng chỉ cho cô ấy một số lỗi sai trong cách làm, liền thuận lợi làm xong hỗn hợp làm bông lan của bánh.

“Hỗn hợp này nướng khoảng 25 phút là được, bây giờ có thể bắt đầu đánh bông lòng trắng trứng.” Đường Mật vừa nói vừa cho đường mịn vào trong lòng trắng trứng, làm nóng cách thủy bằng nước nóng, đồng thời mở máy đánh trứng, “Đợi lòng trắng trở nên quánh lại và mịn ra là có thể dừng lại. Có loại bánh chỉ cần dùng đến lòng trắng, lòng đỏ tách ra xong chẳng có tác dụng gì. Thời gian bảo quản được của lòng đỏ lại kém xa lòng trắng, rất nhanh bị biến chất, thế nên để không lãng phí thức ăn em thường dùng lòng đỏ chế thành kem Caska(*) hoặc pudding, đương nhiên dùng để xào thức ăn là tiện nhất.”

(*)kem Caska: (Caska cream sauce): mình gg thì không thấy giải thích loại kem này, chỉ có cách làm bằng tiếng Anh, mọi người xem tạm vậy.. link

Bạch Tiêu tán đồng ừm một tiếng, sau khi đánh bông lòng trắng trứng, học theo Đường Mật cho vào túi bắt kem, bóp lên bàn nướng sáu ngọn núi nhỏ tròn tròn.

“Cái này phải nướng khoảng hai tiếng, chúng ta đi làm kem hạt dẻ trước đi.”

Đường Mật nói xong lại quay cuồng trong bếp cùng với Bạch Tiêu, thời gian trôi tích tắc qua đi, Mont blanc cũng dần thành hình, Đường Mật cầm túi bắt kem, dạy Bạch Tiêu bước cuối cùng: “Bóp kem hạt dẻ từ dưới lên trên, bóp từng hàng từng hàng bên ngoài, dùng hạt dẻ ngào đường trang trí nữa là xong.”

Bạch Tiêu cẩn thận tỉ mẩn bóp kem hạt dẻ xong, sau cùng thở dài một hơi. Cô lấy một hạt dẻ cho lên chóp bánh, rắc thêm chút bột đường, cười với Đường Mật một cách hài lòng: “Bây giờ chúng ta có thể thưởng thức thành quả của chúng ta rồi.”

Hai người đang chuẩn bị ăn, chuông cửa đột nhiên vang lên. Bạch Tiêu nhìn ra phía cửa, tự mình chạy ra mở.

“Úc Ý?” Bạch Tiêu hơi ngạc nhiên nhìn người ngoài cửa, hỏi đầy nghi hoặc: “Sao anh lại đến đây?”

Úc Ý đáp: “Tôi có hẹn với Bạch Sách.”

Bạch Tiêu hoang mang gật gật đầu: “À, anh em ở trên tầng, các anh vào nhà trước đã.”

Lúc Đường Mật nhìn thấy Úc Ý, suýt thì bị sặc nước bọt của chính mình. Úc Ý đương nhiên cũng nhìn thấy cô, anh hơi giật giật đầu lông mày, hỏi: “Đường Mật, sao lại đến đây?”

(*)Bánh hai chị ấy làm là Mont blanc hạt dẻ, kiếm được cái hình ở đầu bài post chuẩn loại bánh ấy luôn ^^

Cả bánh này gần giống nhưng là Mont-blanc Tart:

♥Hết chương 17♥
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện