Sau khi sản phẩm mới vượt qua vòng ăn thử, Lư Vũ và thợ chụp ảnh đúng hẹn đến Dream.

Tối ngày hôm trước đó, Đường Mật cố ý lục tìm trong tủ đồ một lúc lâu, căn bản chẳng tìm ra bộ đồ nào có thể gọi là “mặc cho đẹp”, sau cùng vẫn phải mượn từ chỗ Phó Tân một chiếc váy màu lam ngọc.

Cô nghĩ đợi lần nghỉ tiếp theo cô cũng nên sắp xếp thời gian đi sắm quần áo thôi.

Sau khi Đường Mật thay xong quần áo thường ngày, Lư Vũ khen không ngớt miệng bộ váy liền trên người cô. Có điều sau khi nhìn thấy khuôn mặt mộc không trang điểm của cô lại phải im lặng than một tiếng. Cô bé kéo Đường Mật sang một bên giúp cô trang điểm, Đường Mật suýt chút nữa cho rằng bản thân là một người mẫu sắp chụp ảnh bìa tạp chí đến nơi.

Lư Vũ trang điểm vô cùng khéo léo, trong quá trình còn truyền thụ cho Đường Mật không ít kỹ xảo trang điểm, sau khi hoàn thành còn chỉnh trang tóc tai cho Đường Mật bằng thủ pháp điêu luyện hơn cả nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp.

Tóc Đường Mật vừa dài vừa mượt, mềm sáng như hạt mè đen, Lư Vũ không nhịn được phải nhờ cô tư vấn mấy câu về bí kíp chăm sóc tóc.

Đường Mật nói với vẻ đương nhiên: “Tóc bẩm sinh đó.”

Lư Vũ: “…”

Cô bé vấn tóc tỉ mỉ cho Đường Mật, lại đem kẹp tóc màu thủy lam trên đầu rút xuống, cài lên tóc Đường Mật: “Ừm, vừa hay rất hợp với màu quần áo trên người chị.”

Đường Mật hơi ngại ngùng vuốt vuốt tóc mình: “Chị thấy hay là mặc quần áo đầu bếp thì hơn.”

Lư Vũ đáp: “Quần áo đầu bếp đương nhiên phải mặc, nhưng quần áo thường cũng cần, chủ yếu để hút fan mà, chị cũng biết bây giờ làm gì cũng cần đến khuôn mặt.”

Đường Mật: “…”

Lư Vũ lùi ra sau hai bước, đứng từ xa nhìn cô đánh giá: “Oa, bình thường hay nhìn chị mặc trang phục đầu bếp, thật không ngờ chị chăm chút một tẹo liền trở nên xinh đẹp thế này, còn thật sự có nét công chúa nữa kìa.”

Đầu mày Đường Mật khẽ động: “Các em sẽ không định viết thành công chúa làm bánh thật đấy chứ?”

“Phải mà, việc đóng gói cứ để đấy cho bọn em, chị yên tâm đi.”

Đường Mật: “…”

Giao cho bọn em mới không yên tâm được đó.

Bên này Lư Vũ giúp cô tạo hình, bên kia thợ chụp ảnh cũng chụp xong bánh ngọt, bèn qua đây yêu cầu cô chụp chung với sản phẩm mới của mình một tấm.

Bình thường Đường Mật không hay chụp ảnh, càng chưa bao giờ chụp ảnh chuyên nghiệp, bên cạnh lại còn mấy nhân viên công tác đang giơ tấm phản quang.

Cô nghe theo sự chỉ huy của thợ chụp ảnh, ngốc nghếch đi đến bên bàn ngồi xuống, dùng muỗng múc một miếng bánh kem cheesecake caramel giơ bên miệng.

Thợ ảnh bảo: “Động tác đừng cứng đơ như thế, nhìn ống kính đi, cười nào.”

Đường Mật ngẩng đầu nhìn ống kính, nhoẻn miệng nở một nụ cười.

Thợ ảnh lại bảo: “Nụ cười tự nhiên chút, ngọt ngào chút nào. Cô xem phim “Công thức ngọt ngào” do Thư Tình diễn chưa? Trong phim lúc cô ấy ăn đồ ngọt đã lộ ra một nụ cười mê hoặc hàng nghìn vạn người xem, còn biểu cảm của cô hiện tại khiến tôi cảm thấy chắc cái bánh kia chẳng ngon tẹo nào.”

Đường Mật: “…”

Đạo diễn, tôi chỉ là thợ làm bánh thôi mà.

Bây giờ làm thợ bánh không chỉ phải dựa vào sắc đẹp, mà còn phải biết diễn, cứ như là kiểm tra toàn diện ấy nhỉ.

Lư Vũ đứng một bên nghĩ chiêu giúp cô: “Chi bằng chị ăn một miếng bánh đi, tìm chút cảm giác.”

Đường Mật thuận miệng đưa miếng bánh vào trong miệng, kem bơ caramel mềm mại hòa tan nơi đầu lưỡi, vị thơm nồng của kem và cảm giác giòn tan của bánh quy nghiền hòa trộn trong khoang miệng, Đường Mật không tự chủ được phát ra một tiếng than nhẹ tràn đầy thỏa mãn.

“Xong rồi.” Thợ chụp ảnh đột nhiên nói.

Đường Mật nhìn anh ta hơi ngây người ra: “Chụp xong rồi á?”

“Ừ, người không chuyên nghiệp quả nhiên vẫn nên chụp bằng cách bắt lấy khoảnh khắc hơn.”

Đường Mật: “…”

Thợ ảnh cho Lư Vũ xem hiệu quả, rồi bắt đầu thu dọn máy móc dụng cụ, Lư Vũ lấy túi đi đến trước mặt Đường Mật: “Chuyên đề đặc biệt về bánh ngọt sẽ làm xong trong tuần này, tuần sau đúng giờ đăng trên trang web và weibo chính thức, à đúng rồi, những đầu bếp ngôi sao lần trước xuất hiện trong chuyên đề của bọn em đều sẽ nhận được sự chú ý đặc biệt của giới truyền thông, thế nên về sau nếu có phóng viên đến phỏng vấn chị cũng đừng quá ngạc nhiên đấy.”

Đường Mật: “…”

Chẳng lẽ cô sẽ nổi tiếng sau một đêm? Thế nhưng… Cô chỉ muốn yên tĩnh mà làm một thợ bánh mà thôi.

Sau khi thu thập tài liệu, phòng PR biên tập xong chuyên đề đặc biệt về bánh rồi giao cho Úc Ý xem trong buổi họp sáng thường lệ của công ty. Chuyên đề bao gồm tất cả những loại bánh ngọt có tiếng trong vòng nửa năm trở lại của các nhà hàng dưới trướng Úc thị, cũng bao gồm những món bánh kinh điển luôn bán chạy và những sản phẩm mới của các nhà hàng, chỉ nhìn ảnh thôi cũng khiến người ta không nhịn được muốn ăn.

Úc Ý xem một hồi, giọng nói chầm chậm vang lên trong phòng họp: “Công chúa làm bánh?”

Giám đốc phòng PR gật gật đầu: “Vâng, chỉ là một mánh lới quảng cáo thôi, giống như hoàng tử làm bánh Lâm Triệt ấy, thêm một cái danh hiệu thì thêm được chút lượt mua.

Úc Ý nhạt giọng đáp: “Chúng ta là nhà hàng không phải công ty diễn xuất.”

“Ồ, vậy ý của Úc tổng là..?”

“Tôi không thích cái danh hiệu này.”

Thế là khi chuyên đề đặc biệt về bánh ngọt được phát hành, danh hiệu của Đường Mật liền biến thành “Hoàng hậu làm bánh”.

Trước khi Dream mở cửa đón khách, quản lý Vu và một nhóm đồng nghiệp nữ ngồi cùng nhau lên weibo, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng than kinh ngạc. Đường Mật đổi xong trang phục đầu bếp đi từ trong ra, đi đến bên cạnh họ hỏi: “Các chị đang xem gì thế?”

Quản lý Vu nghe thấy giọng cộ, quay đầu liếc nhìn cô, cười đến hơi văn vẹo: “Hoàng hậu làm bánh của chúng ta đến rồi này.”

Đường Mật ngây ra, nhìn vào máy tính trên bàn.

Trên trang web là weibo chính thức của Úc thị.

Cô nghĩ ra hôm nay là ngày công bố chuyên đề đặc biệt, bèn đi sang một bên, lấy điện thoại của mình ra đăng nhập vào weibo.

Chuyên đề đặc biệt được đặt trên cùng, lượng share và comment đã vô cùng khả quan, Đường Mật hơi hồi hộp bấm mở bức ảnh lớn.

Chuyên đề làm khá toàn diện, không sót một nhà hàng nào, Đường Mật xem bánh ngọt của các nhà hàng khác, ánh mắt dừng lại trên mục đặc biệt cuối cùng: thợ bánh ngôi sao.

Bốn chữ “Hoàng hậu làm bánh” được thiết kế đặc biệt, hiệu ứng ánh sáng lấp lánh suýt chút chọc mù mắt Đường Mật luôn.

… Không phải nói là công chúa à? Sao mới đó mà đã biến thành hoàng hậu rồi! Bao nhiêu đầu bếp lớn như thế mà không xưng làm hoàng hậu, sao cô có thể trở thành hoàng hậu được!

Đường Mật thấy trong tim chột dạ quá đi.

Cũng trong lúc đó, La Hạo đang lướt xem… bình luận của bài đăng weibo này.

“Úc thị chọn thợ bánh dựa trên khuôn mặt à?:)”

“Đầu bếp chính lần trước cũng rất đẹp trai, xin hỏi công ty còn tuyển nhân viên vệ sinh không?”

“Tôi đến Dream ăn rồi, bánh Bavarois dâu tây lần trước ngon tuyệt, lần này trông bánh cũng có vẻ ngon nhỉ, ngày mai bán tôi phải đi ăn ăn ăn n(*≧▽≦*)n”

“Thợ bánh có thể đi diễn “Công thức ngọt ngào 2” được đấy, cảm giác nhìn cô ấy ăn bánh thật là hạnh phúc~”

“Tôi cũng rất hiểu đạo lý đấy, chỉ muốn biết là mua bánh có được tặng thợ làm bánh không?”

“Tôi từng ăn ở tất cả các nhà hàng của Úc thị! Thợ bánh của Dream là trẻ nhất, trước đây hình như cũng không làm việc ở nhà hàng nào lớn cả, nhưng bánh cô ấy làm thực sự ăn rất ngon!”

“Đột nhiên phát hiện tôi tốt nghiệp cùng trường đại học với thợ bánh, vào nhà hàng có được giảm giá không nhỉ?”

“Cậu tốt nghiệp cùng trường đại học với Úc tổng may ra còn có tác dụng.”

……

La Hạo cười khẽ một tiếng, đưa máy tính bảng đến trước mặt Úc Ý: “Hôm nay chuyên đề bánh ngọt phát hành, phản ứng trên mạng khá tích cực, tôi có cảm giác Đường Mật chắc sắp nổi rồi.”

Đầu ngón tay Úc Ý tùy ý lướt trên màn hình máy tính bảng, sau cùng nhìn về những bức hình chụp Đường Mật.

Đại đa số là ảnh chụp lúc làm việc, ảnh chụp với trang phục thông thường chỉ có hai tấm, còn là hai tấm chụp liên tiếp, nhưng nụ cười cô lộ ra khi ăn bánh kem có thể khiến người xem không nhịn được cũng nở nụ cười.

La Hạo nói đùa: “Không ngờ Đường Mật trang điểm chút cũng ăn ảnh thế này.”

“Ờ.” Úc Ý đáp một tiếng, trả máy tính bảng lại cho La Hạo.

Phó Tân cũng nhìn thấy bài phỏng vấn đặc biệt của Đường Mật trên weibo, gấp không đợi được gọi ngay cho cô: “F*ck Đường Mật, cậu trở thành người phụ nữ của quốc vương từ lúc nào thế?”

Đường Mật: “… Hả?”

“Không phải cậu là hoàng hậu làm bánh à! Hoàng hậu không phải bà xã của quốc vương sao!”

“… Đó chỉ là công ty đặt linh tinh thôi, làm trong giới truyền thông mà cậu còn không biết à? Đây gọi là ‘đóng gói’.”

Phó Tân: “…”

Được rồi, đóng gói.

Mấy ngày sau đó, do chuyên đề đặc biệt về bánh ngọt mà lượng khách của Dream tăng rõ rệt, người trong nhà hàng ai cũng bận đến chân không chạm đất.

Đặc biệt là Đường Mật, bởi có quá nhiều khách đến chỉ để ăn bánh, Đường Mật hồ như ngày nào cũng phải tăng ca. Có điều Nhà hàng trưởng đã đảm bảo với mọi người, phí tăng ca một đồng cũng không thiếu, hơn nữa đợi lúc doanh thu của nhà hàng tăng, tiền thưởng mọi người được hưởng cũng nhiều hơn.

Đường Mật đã cầm trong tay hai tháng lương, thỉnh thoảng còn nhận được khoản thu ngoài từ chỗ Bạch Tiêu, nhìn con số trong thẻ ngân hàng ngày một tăng, cho dù có gặp chủ thuê nhà cũng dám ngẩng đầu ưỡn ngực rồi.

Tổng công ty cũng khá hài lòng với độ tăng doanh thu của các nhà hàng trong thời gian gần đây, La Hạo đi sau Úc Ý vào phòng làm việc, báo cáo: “Thiệp mời tham dự hội nghị giao lưu món ăn Tây tại Nhật Bản, thời gian là cuối tháng này, số lượng nhân viên là hai, công ty sẽ phái hai nhân viên nào đi ạ?”

Úc Ý nói: “Lần trước đã bảo Jonathan đi hội nghị giao lưu rồi.”

“Dạ, thế người còn lại? Để các Nhà hàng trưởng đề cử ạ?”

Úc Ý suy nghĩ một hồi: “Để tôi nghĩ xem.”

La Hạo gật gật đầu, nghĩ sao lại dùng tablet lên weibo, gõ vào weibo chính thức của Úc thị.

Dư nhiệt của chuyên đề bánh ngọt vẫn chưa tan, dạo gần đây còn có không ít người đi ăn xong về đăng ảnh và comment. Rất nhiều lượt share trên weibo, trong đó một nửa là tỏ tình với Đường Mật.

“Úc tổng, sếp xem, gần đây Đường Mật nhận được sự hoan nghênh lớn từ khách hàng, tôi thấy sách lược này của phòng PR không tệ, tạo nên một đầu bếp ngôi sao, quả thực có thể đẩy mạnh doanh thu.”

Úc Ý lướt mắt nhìn qua weibo, vẻ mặt lạnh nhạt: “Tôi đã nói rồi, chúng ta là nhà hàng, không phải công ty diễn xuất.”

“Biết rồi.” Trên mặt La Hạo đồng ý, trong lòng lại không nhịn được cười một tiếng, vì anh chàng nghe ra trong giọng nói của Úc Ý có nét không vui.

Úc Ý im lặng một lát, lại nói: “Người còn lại, để Đường Mật đi đi.”

La Hạo nhìn anh, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc.

Úc Ý đáp: “Không phải gần đây cô ấy rất được khách hàng hoan nghênh hả?”

“Vâng, …nhưng hội nghị giao lưu lần này kéo dài 10 ngày.”

“Tôi biết.”

Lông mày La Hạo khẽ động, cười với Úc Ý: “Vậy tôi đi thông báo cho chị Thích trưởng nhà hàng.”

Lúc sắp đi ra cửa, Úc Ý đứng sau gọi anh chàng lại: “Đợi chút.”

La Hạo nghe lời quay người lại: “Úc tổng còn muốn giao phó việc gì ạ?”

“Giúp tôi sắp xếp lịch trình, sắp tới tôi muốn ra nước ngoài khảo sát.”

“Đi đâu??”

“Nhật Bản.”

La Hạo suýt chút thì bật cười, cơ mà cuối cùng vẫn phải dựa vào định lực kiên cường của mình để nhịn lại: “Bây giờ em sẽ đi sắp xếp ạ.”

Hết chương 27
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện