Hai người ngồi trong phòng bánh ăn hơn hai tiếng, mãi đến khi Đường Mật cảm thấy ứ nghẹn lên tận cổ họng mới xin giơ tay từ bỏ việc chiến đấu: “Gói về đi…”

Úc Ý gật gật đầu, gọi nhân viên đến. Hộp đồ ăn mà phòng bánh dùng để đóng gói vô cùng đẹp đẽ tinh xảo, Đường Mật về sau mới biết việc đóng gói đó cũng thu thêm phí.

Những món điểm tâm còn thừa chưa động đến được đặt vào một cách cẩn thận tỉ mỉ, nhìn không khác gì bánh được xếp trong tủ kính trưng bày. Nhân viên dùng tổng cộng 3 chiếc hộp 3 tầng mới đóng gói hoàn tất hết những món đồ còn lại.

Đường Mật xách một hộp đồ ăn đi theo Úc Ý ra khỏi phòng bánh, nhìn thấy La Hạo đang đợi bên ngoài. Nghĩ đến cô với Úc Ý ăn uống linh đình ‘thoải con gà mái’ trong phòng bao, La Hạo lại phải đứng đây phơi nắng phơi gió, trong lòng Đường Mật liền thương xót không thôi.

Cô đi đến trước mặt La Hạo, đưa hộp đồ ăn trong tay cho anh chàng: “La tiên sinh, đây là đồ ăn không hết, để không được lâu nên phải ăn nhanh đi nha.” Cô nói xong nghĩ lại, bổ sung: “Lúc chúng tôi ăn đã rất cẩn thận không chạm vào đâu, sạch lắm.”

La Hạo bật cười, nhận lấy đồ trên tay cô: “Cảm ơn.”

Đường Mật mỉm cười với anh, chui vào trong xe.

Xe lái thẳng về khách sạn, khi xuống xe, Úc Ý đưa hai chiếc hộp đồ ăn còn lại cho Đường Mật: “Còn lại cô cầm về ăn đi.”

Đường Mật bây giờ đang ở trong trạng thái ‘ngày mai cũng không cần ăn cơm’, nhưng vẫn nhận lấy hai hộp đồ Úc Ý đưa: “Cảm ơn Úc tổng.”

Úc Ý nhẹ nhàng ừ một tiếng, khi cửa xe đóng lại, lại bâng quơ nói: “Ngày mai ăn ở chỗ khác.”

Đường Mật ngây người, nhìn Úc Ý chưa phản ứng lại được: “Ngày mai còn phải ăn thử ạ? Hôm nay hình như đã ăn hết các loại bánh rồi mà.”

Úc Ý gật gật đầu: “Thế nên ngày mai ăn là để cảm ơn sự giúp đỡ của cô.”

Đường Mật chớp mắt thật nhanh, sau đó nói với: “Ồ, vậy thì cảm ơn Úc tổng.”

Trong ánh mắt cô mang theo chút đùa cợt không dễ thấy được, Úc Ý hơi không tự nhiên dời mắt, đi vào khách sạn. Đường Mật ở phía sau nhìn bóng lưng Úc Ý, không nhịn được khẽ bật cười.

La Hạo đi tới bên cạnh cô, cố ý hỏi: “Bóng lưng Úc tổng buồn cười thế à?”

Đường Mật thật lòng khen ngợi: “Quá anh tuấn ạ.”

La Hạo cười nhẹ một tiếng, đi theo Úc Ý vào trong khách sạn.

Đường Mật về phòng khách sạn, Lư Vũ đang ngồi trước máy tính, gõ bàn phím lách tách lạch cạch. Đường Mật đặt hai hộp đồ ăn trong tay xuống, đi đến cạnh cô hỏi: “Em đang viết gì đấy? Bản thảo tuyên truyền à?”

Lư Vũ ngẩng đầu lên, đôi kính dày cộp trên mặt cũng không che được nỗi đau khổ của cô nàng: “Úc tổng bắt em viết một bài giới thiệu về văn hóa Nhật Bản cho anh ấy, còn không được dưới 30000 chữ!”

Đường Mật: “…”

“Chị nói xem, sao tự nhiên Úc tổng lại hứng thú với văn hóa Nhật như thế chứ!”

“Ặc…” Đường Mật vỗ vai cô nàng, nói chân thành: “Xin lỗi em.”

“Sao cơ?” Lư Vũ khó hiểu nhìn cô.

Đường Mật cũng không giải thích, nhấc hai hộp bánh đưa đến trước mặt Lư Vũ: “Vì để thể hiện sự xin lỗi của chị, mấy thứ này đều cho em ăn hết đấy.”

“Là gì thế ạ?” Lư Vũ nhìn cô hai cái, mở hộp ra. Trong tầng một của hộp đặt ngăn nắp nào là Ohagi, bánh donut nhân đậu và bánh bông lan Nagasaki (*), trong ngăn nhỏ bên cạnh còn đặt những túi trà nhiều loại.

(*)Chú thích các loại bánh nằm ở cuối bài.

Lư Vũ nhận thấy đơn giản là không thể nhịn nổi nữa: “I F*ck, chị lại có thể một mình đi ăn mảnh đồ ăn ngon! Còn nói lấy miếng ăn làm bạn cơ!”

Đường Mật chớp chớp mắt, vô tội nhìn cô nàng: “Không phải một mình chị, còn có cả Úc tổng.”

Lư Vũ: “…”

Cô nàng đứng bật dậy khỏi ghế, kéo Đường Mật sang một bên ngồi, hỏi một cách nghiêm túc chân thật: “Nói cho em, vì sao Úc tổng lại mời chị đi ăn?”

“Không phải mời chị đi ăn, Úc tổng chỉ là muốn khảo sát các loại bánh ngọt của Nhật Bản thôi, ừm.”

Lư Vũ nhìn cô im lặng lúc lâu, vỗ mạnh mấy cái vào vai cô: “Lần sau Úc tổng đi khảo sát tiếp nhớ phải gọi em đấy!”

“Em viết xong Văn hóa Nhật Bản đi đã!”

Lư Vũ: “…”

Ngày hôm sau khi Hội nghị giao lưu kết thúc, Lâm Triệt lại thấy chết không sờn đến hẹn Đường Mật ăn cơm, rồi lại tiếp tục bị Đường Mật từ chối phũ phàng.

Bởi hôm qua Úc Ý đã nói hôm nay sẽ mời cô đi ăn, thế nên lúc Đường Mật rời khỏi hội trường cố ý đợi một lúc, kết quả không thấy Úc Ý đến nên về khách sạn trước.

Lư Vũ không có trong phòng, máy tính còn đang mở, Đường Mật lại gần xem lướt qua, dòng chữ in đậm font chữ Tống(*) vô cùng nổi bật.

Văn Hóa Nhật Bản Phần Ba: Văn Hóa Quán Bar.

(*) Font Tống tự: một font cơ bản của chữ Hán trong window, giống với Times New Roman của tiếng Việt mình.

Đường Mật: “…”

Cô nghĩ nếu Lư Vũ nộp bản này lên, có khi còn bị trừ lương luôn.

Cửa phòng đột nhiên bị gõ, Đường Mật nghĩ có lẽ là Lư Vũ quay lại, bèn đi qua mở cửa ra.

Bên ngoài có một người đàn ông đang đứng, mặc một chiếc áo polo màu hồng, trên đầu đội chiếc mũ bóng chày, cười híp mắt nhìn Đường Mật.

Khóe miệng Đường Mật không nhịn được co rút lại, thử hỏi dò: “Úc Tâm?”

Người đàn ông lắc lắc đầu, chọc hai ngón tay vào hai lúm đồng tiền đáp: “Em không phải Úc Tâm, em là nhân cách mới mà Úc Ý mới phân liệt ra, tên em là ‘đồ cún con"(*).”

(*) gốc: Cẩu Đản Nhi: (1) cách gọi con/cháu/em trai ở một số vùng quê của TQ, tên đặt càng xấu càng dễ nuôi. Mình mạn phép lấy chữ “cún con” mà người Việt mình hay dùng để thay. Hình đầu chương chính là minh họa cho “trứng chó” – cẩu đản.

Đường Mật: “…”

“Chị à chúng ta đi chơi được không?”

Đường Mật: “…”

Để cô tiêu hóa chút đã.

Cô đứng đực mặt trước cửa một lúc rồi nhanh chóng quay lại trong phòng, cầm lấy điện thoại tìm số của La Hạo. Đang chuẩn bị gọi đi, điện thoại liền bị người đàn ông mặc áo polo hồng cướp mất: “Chị à, trí lực của em có vấn đề, chỉ là anh bạn nhỏ mười tuổi thôi, chị đừng bắt nạt em.”

Đường Mật: “…”

Cực phẩm như thế này chắc chắn là Úc Tâm rồi!

Cô cười ha ha hai tiếng, nhìn Úc Tâm nịnh nọt: “Cún ngoan, em muốn đi đâu chơi với chị?”

Úc Tâm cười đáp: “Chơi ngay trong phòng của chị đi.”

Đường Mật: “…”

Đường Mật vuốt mặt, cười ấm áp như gió xuân: “Lư Vũ có thể về bất kỳ lúc nào, đừng nghịch nữa được không?”

Úc Tâm đáp: “Em có nghịch đâu, chỉ là trí lực của em có vấn đề thôi.”

Đường Mật: “…”

Cô lại vuốt mặt một lần nữa: “Câu này là Úc Ý nói, nếu em không hài lòng có thể tự tát mình một phát.”

Úc Tâm: “…”

Anh nhìn Đường Mật khá là bất mãn: “Nhưng em không phản bác lại, em còn nói chỉ coi anh là anh bạn nhỏ?”

“Ờ.. cái này…”

Đường Mật còn chưa nghĩ ra giải thích thế nào, Úc Tâm đã dùng tay ép cô lên tường, lấy một tư thế chống tường tiêu chuẩn “rầm” một phát bên tai Đường Mật.

Đường Mật bị dọa hết hồn, Úc Tâm nghiêng người, chầm chậm áp sát đôi môi cô, nhưng lúc sắp chạm vào đến nơi lại né sang bên cạnh.

Một nụ hôn nhẹ nhàng mềm mại rơi trên khóe miệng, trái tim Đường Mật nhảy điên cuồng. Úc Tâm ghé vào tai cô, thổi nhẹ một hơi, nói cực mờ ám: “Em thấy anh bạn nhỏ nào biết làm chuyện như này chưa?”

Khoảng cách giữa hai người gần đến thế, Úc Tâm hơi nghiêng đầu, lông mi quét qua má Đường Mật, lại giống như đang lướt qua trái tim Đường Mật.

Đường Mật nhìn lúm đồng tiền sâu, nhìn hàng mi run nhẹ của anh, dường như sắp bại trận đến nơi.

“Cạch” một tiếng, cửa phòng lại bị người mở ra lần nữa. Đường Mật và Úc Tâm nghe thấy âm thanh, đồng thời quay sang nhìn cánh cửa.

Lư Vũ đang ôm đống tạp chí căn bản đứng giữa cửa, vẻ mặt như mở ra cánh cửa thế giới mới.

Đường Mật với Úc tổng? Đường Mật với Úc tổng! Vừa nãy bọn họ đang làm gì!? Úc Tâm hồi tỉnh trước tiên, kéo Đường Mật đến trước cửa, nhìn Lư Vũ nói: “Cô là người của phòng PR? Dù sao đã bị cô thấy hết rồi, hay là giúp chúng tôi tuyên truyền chút đi.”

Lư Vũ ngu người nhìn anh: “Tuyên truyền… gì ạ?”

Úc Tâm khoác vai Đường Mật, cười với Lư Vũ: “Đương nhiên là quan hệ của tôi với Sweetheart.”

Anh nói xong liền kéo Đường Mật ra khỏi cửa, Đường Mật lúc này mới như bừng tỉnh mộng, gào to với Lư Vũ: “Em đừng nghe anh ấy, anh ấy uống say xong mới nổi điên lên vậy đấy!”

Úc Tâm kéo Đường Mật ra khỏi khách sạn, thuận tay gọi một chiếc taxi, ngồi lên cùng Đường Mật.

Đường Mật nhíu chặt mày nhìn anh, có vẻ bị chọc tức: “Sao anh lại nói linh tinh với Lư Vũ thế!”

Úc Tâm không trả lời, mà nói gì đó với lái xe, chiếc xe nhanh chóng chạy đi. Đường Mật liếc nhìn ngoài cửa sổ, quay đầu lại hỏi Úc Tâm: “Chúng ta đi đâu?”

Úc Tâm cười đáp: “Đương nhiên là đi nơi bạn nhỏ nên đi.”

Đường Mật: “…”

Cô giật giật đầu mày, trách anh: “Anh quá nhỏ mọn rồi đấy! Anh tiêu bao nhiêu tiền của Úc tổng thế, Úc tổng cũng không nói gì, Úc tổng mới nói anh một câu IQ thấp, anh liền ghi hận đến mức này!”

Úc Tâm nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Đường Mật: “Căn bản anh không hề để ý Úc Ý nói gì anh, nhưng anh không thích em coi anh là anh bạn nhỏ.”

Đường Mật biện giải cho chính bản thân mình: “Nếu không phải anh kéo tôi đi khu vui chơi, tôi có thể nói anh là bạn nhỏ không, cún con?”

Úc Tâm: “…”

Sau cùng anh bạn nhỏ Úc cún con đưa Đường Mật đến một trung tâm game điện tử, Đường Mật cười ha ha hai tiếng, càng gắn chắc cái tag “anh bạn nhỏ” này cho anh.

Trong trung tâm game Úc Tâm chơi đến quên trời quên đất, ném bóng, đua xe, đánh quái đều qua cửa dễ dàng, thắng được một đống xu thưởng lớn, đưa Đường Mật đổi lấy một em gấu bông.

Đường Mật: “…”

Cô ôm lấy em gấu bông có màu sắc y hệt áo polo của Úc Tâm, nhẫn tâm chà đạp hai phát.

Không biết Úc Tâm lại trông thấy cái gì, vô cùng vui vẻ kéo Đường Mật bảo: “Bên kia có máy chụp hình sticker kìa, chúng ta đi chụp ảnh đi.”

Đường Mật ngay cả cơ hội phản ứng lại cũng không có đã bị Úc Tâm lôi đi.

Sau khi màn hình chiếu lên hình dáng hai người, Úc Tâm hí hửng phân phó: “Sweetheart, lại đây, lại gần anh.”

Đường Mật: “…”

Thấy Đường Mật bất động, Úc Tâm độ lượng cho hay: “Không sao, anh lại gần em là được.”

Đường Mật: “…”

Đối diện với cái người đang xán lại gần như bạch tuộc, Đường Mật căn bản không có khả năng trở tay, cắn răng cắn lợi chụp cho xong mấy bức ảnh.

Úc Tâm rất hài lòng với số ảnh đó, sau khi bảo ông chủ cắt ảnh ra liền chọn một tấm anh thích nhất dán lên ví tiền.

Đường Mật: “…”

Trời ạ! Ví tiền của Úc tổng vừa nhìn là biết là hàng độc cao cấp đặt làm bằng tay, dán cái ảnh giá bèo bọt như kia lên bên trên…

Cô đền không nổi đâu!

“Đẹp không, Sweetheart?” Úc Tâm đưa ví tiền sang, nói như muốn kể công.

Đường Mật hít sâu một hơi, cười ha ha đáp: “Đẹp, nhưng có thể lột xuống được không?”

Úc Tâm lập tức rút tay về, bảo vệ ví tiền trong ngực: “Không được, đây là ảnh chụp chung của chúng ta, anh phải dán lên trên cả đời.”

“… Nhưng đợi Úc tông tỉnh dậy, anh ấy cũng sẽ lột ra mà.”

Úc Tâm nhướn nhướn lông mày, lòng nghĩ anh ta chẳng nỡ đâu, vừa tức thì đầu lại bắt đầu đau.

(*) Ohagi: một loại bánh ngọt được làm từ gạo nếp đã qua sàng lọc kĩ lưỡng (có thể sàng đến 2 lần) cốt chọn ra nhưng hạt gạo nếp ngon nhất để làm ra món bánh đặc biệt thơm ngon và có hình dáng gần giống với món bánh giầy của Việt Nam chúng ta. Bọc bên ngoài lớp áo bánh được làm từ bột đậu đỏ (azuki) trông hơi giống những bông hoa hagi. Chính vì vậy bánh có tên O-hagi, bắt nguồn từ chữ hagi có nghĩa bụi cỏ ba lá có hoa nở vào mùa thu. Bột đậu có thể được thay bằng kinato (bột đậu nành gia đường) hoặc mè đen. Có ba kiểu bánh: bánh nếp phủ bột đậu azuki màu thẫm, kinato vàng và mè đen. Những lớp áo bọc bên ngoài che phủ toàn bộ phần cơm nếp trắng tinh bên trong.

Tham khảo thêm: http://www.monnhatban.com/amthuc/banh-keo-wagashi/banh-gao-nep

(*) Bánh donut nhân đậu: hay còn gọi là An-donut (An-doughnut (あんドーナツ, an-dōnatsu)), một loại bánh rán tương tự như bánh rán của người Mỹ. Đây thực chất là một loại bánh bột chiên với nhân đậu đỏ xay nhuyễn ở bên trong.

Tham khảo thêm: https://en.wikipedia.org/wiki/An-doughnut

(*) Bánh kem Nagasaki, hay còn gọi là Castela – Bánh bông lan kiểu Nhật. Castela là một loại bánh gateau có “ngoại hình” cực kì xinh đẹp và nổi bật với màu vàng nâu óng của mặt bánh và phần ruột siêu mịn xốp.

Tham khảo thêm: http://www.monnhatban.com/amthuc/banh-keo-wagashi/banh-bong-lan-kieu-nhat

Hết Chương 32
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện