Mấy ngày sau đó Đường Mật luôn nằm trong trạng thái “tăng ca”, vừa phải đảm bảo làm đủ bánh cho thực khách nhà hàng, vừa phải chuẩn bị trước cho việc tham gia hội chợ triển lãm.
Bếp trưởng sợ cô một người bận quá, đặc biệt cử thêm một đồng nghiệp đến giúp cô.
Hôm đó trong phòng làm bánh, chưa tới 8 giờ Đường Mật đã đến nhà hàng. Khi cô thay xong áo đồng phục đầu bếp vừa bước ra, nhân viên chuyên mua hàng liền ôm một hộp nhỏ đựng hoa quả vào, nhìn thấy cô thì bảo: “Hoa quả tươi của cô đây ạ.”
“A, cảm ơn nhé!”
“Đừng khách sáo, hội chợ hôm nay cố lên nhé.”
“Vâng ạ!” Đường Mật nhận lấy chỗ hoa quả nặng trĩu, hoàn thành nốt chỗ bánh gatô cần dùng hoa quả trang trí của hôm nay, chỗ còn lại để mang đến hội chợ triển lãm chuẩn bị dùng.
Sau khi làm hết những việc này, nhân viên tổng công ty phái đến giúp cô vận chuyển đồ cũng vừa tới. Đi đường bị tắc một lúc, may mà không mất nhiều thời gian, sau khi đến hội trường, Đường Mật phát hiện tủ trưng bày và bàn làm bánh đã được bày bố xong hết, hai nhân viên của Úc thị đang ở bên cạnh điều chỉnh lại những bước cuối cùng.
Trong số đó có một cô gái đeo kính gọng đen nhìn thấy bọn cô đã đến liền vui vẻ chạy tới chào hỏi: “Em chào chị, chắc chị chính là Đường Mật ạ? Em là Lư Vũ của phòng tuyên truyền, chị gọi em Tiểu Vũ cũng được.”
Đường Mật lễ phép chào hỏi với cô ấy, Lư Vũ cười đáp: “ Em đã nghe trợ lý La kể, bánh kem chị làm siêu siêu ngon luôn, hôm nay rốt cuộc em cũng có lộc ăn no rồi hehe.” Cô ấy rất tự nhiên kéo Đường Mật đến vị trí trưng bày, “Tủ này xếp như vậy được chưa ạ? Nếu có vấn đề gì chị cứ giao cho em, cả ngày hôm nay em đều làm cu li cho chị.”
Đường Mật bị cô ấy chọc cười: “Trước tiên lấy bánh kem ra đã, đợi chị cắt xong em giúp chị mang đến xếp trên tủ trưng bày.”
“Vâng ạ.” Lư Vũ nói xong liền đi giúp đỡ, Đường Mật cũng đem dụng cụ và một số nguyên liệu lần lượt đặt lên bàn làm bánh. Vì thợ bánh sẽ phải thể hiện kĩ năng ngay tại hiện trường nên cô đã chuẩn bị trước phôi bánh và mousse.
Lô Vũ bày hết chỗ bánh kem lên xong, cầm điện thoại chụp một bức hình tủ trưng bày. Đường Mật còn ở một bên trang trí bánh, Lư Vũ liền chụp trộm cô một tấm, sau đó đăng lên trang weibo Vip màu xanh(*) của Úc thị:
(*)weibo màu xanh là của các xí nghiệp, công ty, màu cam mới là của người dùng cá nhân.
#triểnlãmlàmbánh #dream #bánhquáđẹpvàthợbánhquáxinh, bạn thấy kích thích chưa nào? [heart]
La Hạo vừa lướt weibo liền thấy bài đăng này, cậu chàng khẽ cười, giơ điện thoại ra trước mặt Úc Ý: “Bên hội chợ triển lãm đã chuẩn bị sắp xong rồi, hôm nay anh có muốn qua đó xem xem không?”
Úc Ý liếc nhìn màn hình điện thoại của cậu ta, trong bức hình Đường Mật đang cúi đầu bắt kem hình hoa trên một chiếc bánh. Đường nét khuôn mặt nhìn nghiêng của cô vô cùng mềm mại, lông mi dài mảnh khẽ rủ tạo nên hai hình cung xinh đẹp dưới mí mắt.
Úc Ý dời tầm mắt, đáp: “Hội nghị buổi sáng kết thúc rồi đi.”
La Hạo khe khẽ bĩu môi, lấy lại điện thoại.
Triển lãm bánh chính thức khai mạc lúc 10h, thu hút rất nhiều người yêu thích ẩm thực, nhiều nhà xưởng cũng mượn cơ hội này, cố ý thuê quầy để quảng bá các loại dụng cụ làm bánh.
Lư Vũ đợi một lúc liền không ngồi được nữa, cô ấy nhìn Đường Mật, cười với cô: “Em đi loanh quanh chút, quay lại ngay ạ.”
Đường Mật gật gật đầu, mặc dù có không ít khách đến mua bánh kem nhưng cô vẫn có thể ứng phó được.
“Vậy chị nhớ để lại cho em một cái bánh mousse xoài nha, đợi em về ăn!” Lư Vũ hưng phấn nháy nháy mắt, trước khi đi còn không quên dặn Đường Mật.
“Biết rồi, nếu bán hết chị có thể làm tiếp mà.”
Có được sự bảo đảm của Đường Mật, Lư Vũ mới yên tâm rời đi. Đường Mật đang muốn nghỉ ngơi một lát, một chàng trai ăn mặc kiểu nam sinh cấp ba vô cùng hứng thú bước đến: “Chào chị, chị là thợ làm bánh của Dream ạ?”
Đường Mật đáp: “Phải rồi.”
Anh chàng có chút kích động chỉ vào mình: “Chị của em làm việc ở Dream! Chị ấy tên Vu Tiêu Tiêu!”
Đường Mật hoang mang chớp chớp mắt: “Cậu là em trai của Quản lý Vu?”
“Vâng ạ, em là Vu Sái Sái.”
Đường Mật: “…”
Tên của Quản lý Vu nghe riêng thì không sao, thế những ghép cùng với tên của em trai mà nghe… (*) Đường Mật nghĩ từ nay không thể nào nhìn thẳng vào cái tên của quản lý Vu nữa rồi.
(*) Tiêu Sái: Chắc ai đọc cv nhiều là biết từ này, nghĩa là phóng khoáng, phong độ, tự nhiên.
“Tiêu” đặt riêng nghĩa là nước sâu trong vắt. “Sái” nghĩa là vẩy, rắc. Ghép với nhau lại thành cái nghĩa chả liên quan bên trên :))
Tuy nhiên thiếu niên trước mắt này lại chẳng thấy có vấn đề gì, cậu ta bước đến trước quầy hàng, hai con mắt phát sáng: “Bánh kem chị làm đẹp quá, cho em một phần bánh kem cafe mocha(*), với một miếng Opera(*), ah, cốc bánh kem hoa quả này cũng lấy cho em một phần đi ạ.
(*)coffee mocha cake:
(*) Opera: một loại bánh ngọt nổi tiếng có lịch sử hơn trăm năm của Pháp, thông thường có 6 lớp, được làm từ sôcôla và cà phê
“Được.” Đường Mật lấy bánh kem từ trong tủ trưng bày ra, đặt trong khay ăn của cậu ta, còn tặng thêm cho cậu ta một ít pizza hạnh nhân(*).
(*) pizza hạnh nhân:
“Cảm ơn!” Bạn học Vu Sái Sái thanh toán xong, hết sức phấn khởi bưng khay bánh đến khu vực ăn uống, Đường Mật nhìn cái dáng vẻ vui sướng của cậu ta, không nhịn được mà cảm thán, thanh xuân a~.
Nói ra thì, cô cũng bắt đầu mê mẩn làm bánh từ thời cấp ba, thế nên lúc đại học mới vào Hội làm bánh…
Lông mày của cô khẽ nhíu, không suy nghĩ tiếp nữa.
Qua chưa được bao lâu, Lư Vũ đã quay lại, trong tay còn cầm theo một miếng tiramisu: “Đường Mật, chị đoán xem ở bên đó em nhìn thấy ai? À, cho chị ăn bánh của anh ấy nè.”
Cô ấy đưa khay bánh sang, Đường Mật cầm lên chiếc thìa bạc múc một miếng đưa vào miệng.
Khi cà phê, sô cô la, Sampa(*), phô mai từng lớp từng lớp tan ra trong khoang miệng, ánh mắt Đường Mật giật nhẹ: “Là Lâm Triệt phải không?”
(*)bánh Sampa: một loại bánh quy xốp nhẹ vị ngọt, có hình dạng như một ngón tay lớn (nên trong tiếng Trung để là bánh ngón tay)
thông tin thêm: https://vi.wikipedia.org/wiki/B%C3%A1nh_sampa
Chính lúc này cô mới phát hiện, hóa ra cô lại có thể nói ra cái tên đó một cách nhẹ nhàng như thế.
Ánh mắt Lư Vũ sáng bừng lên: “Chị lợi hại quá đi, chỉ ăn có một miếng mà biết là ai làm!”
Đường Mật cười cười đáp: “Chị chỉ đoán bừa thôi.”
Lư Vũ chỉ về phía đối diện đang chen chúc một đống người, nói với cô: “Lâm Triệt đang ở đó đó, bao nhiêu là phóng viên đang phỏng vấn anh ấy.” Nói đến đây, cô ấy cố ý bắt chước giọng của phóng viên: “Hoàng tử làm bánh Lâm Triệt, ngôi sao mới nổi của giới ẩm thực!”
Đường Mật cười một tiếng rồi không nói gì, Lư Vũ lại bảo: “Cũng thiệt cho Úc tổng của chúng ta kín tiếng quá, nếu mà Úc tổng đến, mấy phóng viên kia còn không dính hết vào người anh ấy.”
Đúng lúc cô đang nói câu này, đám người bên kia đột nhiên náo loạn cả lên. Trong sự bao vây của đám người đó, chỉ có một chiếc mũ đầu bếp trắng tinh vô cùng nổi bật. Lư Vũ nhìn một hồi, kéo kéo tay Đường Mật: “Sao em lại có cảm giác là bọn họ đang đi về hướng chúng ta nhỉ?”
Đường Mật hơi hơi cau mày, sau đó nhìn thấy một người đàn ông thân hình cao gầy bước ra từ trong đám người chen chúc, trên người anh ta mặc một bộ quần áo đầu bếp, trên khuôn mặt thường trực nụ cười nhẹ nhàng.
Khi Đường Mật chạm phải ánh mắt của anh ta, ánh nắng trong suốt dường như đã vỡ vụn.
“Thật đúng là em.” Anh đứng ở chỗ cũ một lát mới đi đến trước mặt Đường Mật, “Vừa rồi anh vô tình được ăn một miếng bánh kem, cứ thấy có một mùi vị vô cùng quen thuộc.”
Đường Mật nhìn anh ta không nói gì, không phải cô chưa từng nghĩ đến ngày gặp lại anh, chỉ là chẳng ngờ sẽ đột ngột như vậy.
Đám phóng viên bên cạnh không kìm được hỏi: “Lâm tiên sinh, hai người quen nhau sao?”
Lâm Triệt quay đầu qua cười với phóng viên, đáp: “Đây là đàn em học cùng trường với tôi thời đại học, cũng từng là một thành viên của Hội làm bánh, không ngờ bây giờ cô ấy đã trở thành một thợ bánh xuất sắc rồi.”
Ánh mắt của các phóng viên lần lượt dồn hết lên người Đường Mật, phát hiện ra cô là đầu bếp làm bánh của nhà hàng thuộc Úc thị liền tràn đầy hi vọng hỏi rằng liệu hôm nay Úc tổng có đến không.
Lúc này đây chính là thời khắc để Lư Vũ tỏa sáng toả nhiệt.
Thân là tinh anh của phòng tuyên truyền, cô bé vô cùng thuần thục lướt qua các câu hỏi của phóng viên, chém gió một cách thao thao bất tuyệt. Kiểu tuyên truyền tự dâng đến cửa như này, cô sao có thể bỏ qua.
Bên kia Lư Vũ thu hút hết sự chú ý của phóng viên, Lâm Triệt bèn đơn độc nói chuyện với Đường Mật: “Em hiện tại đang làm ở Úc thị? Là nhà hàng bọn họ mới mở đó sao?”
“Ừm.” Đường Mật lạnh nhạt đáp một tiếng.
Lâm Triệt lại hỏi: “Em về lúc nào vậy?”
“Gần đây.”
Hình như Lâm Triệt phát hiện ra cô không hề muốn nói chuyện với mình, bèn đến xem bánh kem cô làm: “Bánh của em đẹp vô cùng, mùi vị cũng rất tuyệt, anh đã sớm nói mà, em rất có thiên phú.”
“Cảm ơn.”
Nụ cười trên mặt Lâm Triệt rốt cuộc cũng nhạt bớt, anh ta quay người lại nhìn Đường Mật, đang định nói gì đó thì một giọng nữ ở bên cạnh liền chen vào: “A Triệt, sao anh lại chạy đến bên này thế?”
Đỉnh mày Đường Mật khẽ động, trong lòng nghĩ hôm nay ra cửa đáng nhẽ nên thắp hương mới phải. Cô quay đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Hà Tư Kỳ.
Hà Tư Kỳ cũng mặc một bộ quần áo đầu bếp, trên khuôn mặt trang điểm nhẹ, nhìn có vẻ chín chắn hơn thời đại học không ít. Nhận thấy ánh mắt của Đường Mật, cô ta cũng nhìn về phía cô, sau đó há hốc miệng, giống như bây giờ mới nhìn thấy cô: “Đường Mật, sao em cũng ở đây? Quả là khéo quá đi.”
Đường Mật cười haha: “Đúng vậy, khéo thật.”
Hà Tư Kỳ nhìn biển tên trên người cô sau đó cười nói: “Bây giờ em ở Úc thị? Không tệ nha, Úc thị là công ty lớn, không như chị với A Triệt chỉ kinh doanh cái nhà hàng nho nhỏ của bọn chị.”
Trong tim Đường Mật xoát qua một tràng hahaha, chỉ muốn đem đống bột úp lên mặt Hà Tư Kỳ như đã từng làm với ông Giám đốc Hà kia, có điều không biết là vì sao, cô bỗng nhiên nhớ đến lời đã nói với Úc Ý khi phỏng vấn vòng hai, liền nén xuống ngọn lửa trong lòng.
Hà Tư Kỳ bước đến trước mặt cô, đưa cho cô tấm danh thiếp: “Đây là địa chỉ tiệm bánh của bọn chị, nếu rảnh em đến ngồi chơi nha.”
Đường Mật tiếp lấy tấm card, cười cười với cô ta: “Giám đốc Hà là anh của chị hay là chú của chị vậy?”
Sắc mặt Hà Tư Kỳ rất nhanh liền khẽ biến, lông mày Lâm Triệt động động, hỏi: “Cái gì, Giám đốc Hà?”
Hà Tư Kỳ vội đáp: “Không biết, Đường Mật, chắc em nhận nhầm người rồi.”
Không đợi Đường Mật nói gì, cô ta đã kéo tay Lâm Triệt đi về phía đối diện: “A Triệt, bên đó còn có rất nhiều khách hàng, đừng đứng đây mất thời gian nữa.”
Lâm Triệt lại quay đầu liếc nhìn cô, sau đó nở một nụ cười với cô.
Giống như thời đại học anh ta từng làm vô số lần.
Trong lòng Đường Mật bỗng dưng có chút ngũ vị tạp trần, thời đại học cô thích nhất chính là nụ cười của Lâm Triệt, sạch sẽ thanh mát, ấm áp tựa ánh mặt trời.
Thế nhưng hiện tại, cô chẳng còn thấy nụ cười này có chút ấm áp nào, ngay cả lúm đồng tiền cũng không thấy, cũng có thể tính là cười sao? Cô hơi bĩu môi, tùy tay ném tấm danh thiếp vào trong túi.
Úc Ý đứng ở lối vào hội trường một lát, sau đó quay người rời đi.
Là Hạo đi theo sau anh hỏi: “Úc tổng, không đi vào sao?”
Úc Ý trả lời: “Không, nhiều phóng viên quá.”
Ánh mắt La Hạo khẽ lóe sáng, lại nói: “Lúc trước chưa kịp báo lại với anh, cô gái vừa nãy đứng cạnh Lâm Triệt tên Hà Tư Kỳ, chính là người nói Đường Mật ăn cắp bản quyền của cô ta thời đại học.” Nói đến đây anh chàng khẽ ngừng lại, “Hà Gia Thụ là chú của cô ta.”
Úc Ý trầm ngâm một lát, bảo: “Gửi đơn sa thải cho Hà Gia Thụ, người như thế không thể lưu lại trong công ty.”
♥Hết chương 8♥
Bếp trưởng sợ cô một người bận quá, đặc biệt cử thêm một đồng nghiệp đến giúp cô.
Hôm đó trong phòng làm bánh, chưa tới 8 giờ Đường Mật đã đến nhà hàng. Khi cô thay xong áo đồng phục đầu bếp vừa bước ra, nhân viên chuyên mua hàng liền ôm một hộp nhỏ đựng hoa quả vào, nhìn thấy cô thì bảo: “Hoa quả tươi của cô đây ạ.”
“A, cảm ơn nhé!”
“Đừng khách sáo, hội chợ hôm nay cố lên nhé.”
“Vâng ạ!” Đường Mật nhận lấy chỗ hoa quả nặng trĩu, hoàn thành nốt chỗ bánh gatô cần dùng hoa quả trang trí của hôm nay, chỗ còn lại để mang đến hội chợ triển lãm chuẩn bị dùng.
Sau khi làm hết những việc này, nhân viên tổng công ty phái đến giúp cô vận chuyển đồ cũng vừa tới. Đi đường bị tắc một lúc, may mà không mất nhiều thời gian, sau khi đến hội trường, Đường Mật phát hiện tủ trưng bày và bàn làm bánh đã được bày bố xong hết, hai nhân viên của Úc thị đang ở bên cạnh điều chỉnh lại những bước cuối cùng.
Trong số đó có một cô gái đeo kính gọng đen nhìn thấy bọn cô đã đến liền vui vẻ chạy tới chào hỏi: “Em chào chị, chắc chị chính là Đường Mật ạ? Em là Lư Vũ của phòng tuyên truyền, chị gọi em Tiểu Vũ cũng được.”
Đường Mật lễ phép chào hỏi với cô ấy, Lư Vũ cười đáp: “ Em đã nghe trợ lý La kể, bánh kem chị làm siêu siêu ngon luôn, hôm nay rốt cuộc em cũng có lộc ăn no rồi hehe.” Cô ấy rất tự nhiên kéo Đường Mật đến vị trí trưng bày, “Tủ này xếp như vậy được chưa ạ? Nếu có vấn đề gì chị cứ giao cho em, cả ngày hôm nay em đều làm cu li cho chị.”
Đường Mật bị cô ấy chọc cười: “Trước tiên lấy bánh kem ra đã, đợi chị cắt xong em giúp chị mang đến xếp trên tủ trưng bày.”
“Vâng ạ.” Lư Vũ nói xong liền đi giúp đỡ, Đường Mật cũng đem dụng cụ và một số nguyên liệu lần lượt đặt lên bàn làm bánh. Vì thợ bánh sẽ phải thể hiện kĩ năng ngay tại hiện trường nên cô đã chuẩn bị trước phôi bánh và mousse.
Lô Vũ bày hết chỗ bánh kem lên xong, cầm điện thoại chụp một bức hình tủ trưng bày. Đường Mật còn ở một bên trang trí bánh, Lư Vũ liền chụp trộm cô một tấm, sau đó đăng lên trang weibo Vip màu xanh(*) của Úc thị:
(*)weibo màu xanh là của các xí nghiệp, công ty, màu cam mới là của người dùng cá nhân.
#triểnlãmlàmbánh #dream #bánhquáđẹpvàthợbánhquáxinh, bạn thấy kích thích chưa nào? [heart]
La Hạo vừa lướt weibo liền thấy bài đăng này, cậu chàng khẽ cười, giơ điện thoại ra trước mặt Úc Ý: “Bên hội chợ triển lãm đã chuẩn bị sắp xong rồi, hôm nay anh có muốn qua đó xem xem không?”
Úc Ý liếc nhìn màn hình điện thoại của cậu ta, trong bức hình Đường Mật đang cúi đầu bắt kem hình hoa trên một chiếc bánh. Đường nét khuôn mặt nhìn nghiêng của cô vô cùng mềm mại, lông mi dài mảnh khẽ rủ tạo nên hai hình cung xinh đẹp dưới mí mắt.
Úc Ý dời tầm mắt, đáp: “Hội nghị buổi sáng kết thúc rồi đi.”
La Hạo khe khẽ bĩu môi, lấy lại điện thoại.
Triển lãm bánh chính thức khai mạc lúc 10h, thu hút rất nhiều người yêu thích ẩm thực, nhiều nhà xưởng cũng mượn cơ hội này, cố ý thuê quầy để quảng bá các loại dụng cụ làm bánh.
Lư Vũ đợi một lúc liền không ngồi được nữa, cô ấy nhìn Đường Mật, cười với cô: “Em đi loanh quanh chút, quay lại ngay ạ.”
Đường Mật gật gật đầu, mặc dù có không ít khách đến mua bánh kem nhưng cô vẫn có thể ứng phó được.
“Vậy chị nhớ để lại cho em một cái bánh mousse xoài nha, đợi em về ăn!” Lư Vũ hưng phấn nháy nháy mắt, trước khi đi còn không quên dặn Đường Mật.
“Biết rồi, nếu bán hết chị có thể làm tiếp mà.”
Có được sự bảo đảm của Đường Mật, Lư Vũ mới yên tâm rời đi. Đường Mật đang muốn nghỉ ngơi một lát, một chàng trai ăn mặc kiểu nam sinh cấp ba vô cùng hứng thú bước đến: “Chào chị, chị là thợ làm bánh của Dream ạ?”
Đường Mật đáp: “Phải rồi.”
Anh chàng có chút kích động chỉ vào mình: “Chị của em làm việc ở Dream! Chị ấy tên Vu Tiêu Tiêu!”
Đường Mật hoang mang chớp chớp mắt: “Cậu là em trai của Quản lý Vu?”
“Vâng ạ, em là Vu Sái Sái.”
Đường Mật: “…”
Tên của Quản lý Vu nghe riêng thì không sao, thế những ghép cùng với tên của em trai mà nghe… (*) Đường Mật nghĩ từ nay không thể nào nhìn thẳng vào cái tên của quản lý Vu nữa rồi.
(*) Tiêu Sái: Chắc ai đọc cv nhiều là biết từ này, nghĩa là phóng khoáng, phong độ, tự nhiên.
“Tiêu” đặt riêng nghĩa là nước sâu trong vắt. “Sái” nghĩa là vẩy, rắc. Ghép với nhau lại thành cái nghĩa chả liên quan bên trên :))
Tuy nhiên thiếu niên trước mắt này lại chẳng thấy có vấn đề gì, cậu ta bước đến trước quầy hàng, hai con mắt phát sáng: “Bánh kem chị làm đẹp quá, cho em một phần bánh kem cafe mocha(*), với một miếng Opera(*), ah, cốc bánh kem hoa quả này cũng lấy cho em một phần đi ạ.
(*)coffee mocha cake:
(*) Opera: một loại bánh ngọt nổi tiếng có lịch sử hơn trăm năm của Pháp, thông thường có 6 lớp, được làm từ sôcôla và cà phê
“Được.” Đường Mật lấy bánh kem từ trong tủ trưng bày ra, đặt trong khay ăn của cậu ta, còn tặng thêm cho cậu ta một ít pizza hạnh nhân(*).
(*) pizza hạnh nhân:
“Cảm ơn!” Bạn học Vu Sái Sái thanh toán xong, hết sức phấn khởi bưng khay bánh đến khu vực ăn uống, Đường Mật nhìn cái dáng vẻ vui sướng của cậu ta, không nhịn được mà cảm thán, thanh xuân a~.
Nói ra thì, cô cũng bắt đầu mê mẩn làm bánh từ thời cấp ba, thế nên lúc đại học mới vào Hội làm bánh…
Lông mày của cô khẽ nhíu, không suy nghĩ tiếp nữa.
Qua chưa được bao lâu, Lư Vũ đã quay lại, trong tay còn cầm theo một miếng tiramisu: “Đường Mật, chị đoán xem ở bên đó em nhìn thấy ai? À, cho chị ăn bánh của anh ấy nè.”
Cô ấy đưa khay bánh sang, Đường Mật cầm lên chiếc thìa bạc múc một miếng đưa vào miệng.
Khi cà phê, sô cô la, Sampa(*), phô mai từng lớp từng lớp tan ra trong khoang miệng, ánh mắt Đường Mật giật nhẹ: “Là Lâm Triệt phải không?”
(*)bánh Sampa: một loại bánh quy xốp nhẹ vị ngọt, có hình dạng như một ngón tay lớn (nên trong tiếng Trung để là bánh ngón tay)
thông tin thêm: https://vi.wikipedia.org/wiki/B%C3%A1nh_sampa
Chính lúc này cô mới phát hiện, hóa ra cô lại có thể nói ra cái tên đó một cách nhẹ nhàng như thế.
Ánh mắt Lư Vũ sáng bừng lên: “Chị lợi hại quá đi, chỉ ăn có một miếng mà biết là ai làm!”
Đường Mật cười cười đáp: “Chị chỉ đoán bừa thôi.”
Lư Vũ chỉ về phía đối diện đang chen chúc một đống người, nói với cô: “Lâm Triệt đang ở đó đó, bao nhiêu là phóng viên đang phỏng vấn anh ấy.” Nói đến đây, cô ấy cố ý bắt chước giọng của phóng viên: “Hoàng tử làm bánh Lâm Triệt, ngôi sao mới nổi của giới ẩm thực!”
Đường Mật cười một tiếng rồi không nói gì, Lư Vũ lại bảo: “Cũng thiệt cho Úc tổng của chúng ta kín tiếng quá, nếu mà Úc tổng đến, mấy phóng viên kia còn không dính hết vào người anh ấy.”
Đúng lúc cô đang nói câu này, đám người bên kia đột nhiên náo loạn cả lên. Trong sự bao vây của đám người đó, chỉ có một chiếc mũ đầu bếp trắng tinh vô cùng nổi bật. Lư Vũ nhìn một hồi, kéo kéo tay Đường Mật: “Sao em lại có cảm giác là bọn họ đang đi về hướng chúng ta nhỉ?”
Đường Mật hơi hơi cau mày, sau đó nhìn thấy một người đàn ông thân hình cao gầy bước ra từ trong đám người chen chúc, trên người anh ta mặc một bộ quần áo đầu bếp, trên khuôn mặt thường trực nụ cười nhẹ nhàng.
Khi Đường Mật chạm phải ánh mắt của anh ta, ánh nắng trong suốt dường như đã vỡ vụn.
“Thật đúng là em.” Anh đứng ở chỗ cũ một lát mới đi đến trước mặt Đường Mật, “Vừa rồi anh vô tình được ăn một miếng bánh kem, cứ thấy có một mùi vị vô cùng quen thuộc.”
Đường Mật nhìn anh ta không nói gì, không phải cô chưa từng nghĩ đến ngày gặp lại anh, chỉ là chẳng ngờ sẽ đột ngột như vậy.
Đám phóng viên bên cạnh không kìm được hỏi: “Lâm tiên sinh, hai người quen nhau sao?”
Lâm Triệt quay đầu qua cười với phóng viên, đáp: “Đây là đàn em học cùng trường với tôi thời đại học, cũng từng là một thành viên của Hội làm bánh, không ngờ bây giờ cô ấy đã trở thành một thợ bánh xuất sắc rồi.”
Ánh mắt của các phóng viên lần lượt dồn hết lên người Đường Mật, phát hiện ra cô là đầu bếp làm bánh của nhà hàng thuộc Úc thị liền tràn đầy hi vọng hỏi rằng liệu hôm nay Úc tổng có đến không.
Lúc này đây chính là thời khắc để Lư Vũ tỏa sáng toả nhiệt.
Thân là tinh anh của phòng tuyên truyền, cô bé vô cùng thuần thục lướt qua các câu hỏi của phóng viên, chém gió một cách thao thao bất tuyệt. Kiểu tuyên truyền tự dâng đến cửa như này, cô sao có thể bỏ qua.
Bên kia Lư Vũ thu hút hết sự chú ý của phóng viên, Lâm Triệt bèn đơn độc nói chuyện với Đường Mật: “Em hiện tại đang làm ở Úc thị? Là nhà hàng bọn họ mới mở đó sao?”
“Ừm.” Đường Mật lạnh nhạt đáp một tiếng.
Lâm Triệt lại hỏi: “Em về lúc nào vậy?”
“Gần đây.”
Hình như Lâm Triệt phát hiện ra cô không hề muốn nói chuyện với mình, bèn đến xem bánh kem cô làm: “Bánh của em đẹp vô cùng, mùi vị cũng rất tuyệt, anh đã sớm nói mà, em rất có thiên phú.”
“Cảm ơn.”
Nụ cười trên mặt Lâm Triệt rốt cuộc cũng nhạt bớt, anh ta quay người lại nhìn Đường Mật, đang định nói gì đó thì một giọng nữ ở bên cạnh liền chen vào: “A Triệt, sao anh lại chạy đến bên này thế?”
Đỉnh mày Đường Mật khẽ động, trong lòng nghĩ hôm nay ra cửa đáng nhẽ nên thắp hương mới phải. Cô quay đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Hà Tư Kỳ.
Hà Tư Kỳ cũng mặc một bộ quần áo đầu bếp, trên khuôn mặt trang điểm nhẹ, nhìn có vẻ chín chắn hơn thời đại học không ít. Nhận thấy ánh mắt của Đường Mật, cô ta cũng nhìn về phía cô, sau đó há hốc miệng, giống như bây giờ mới nhìn thấy cô: “Đường Mật, sao em cũng ở đây? Quả là khéo quá đi.”
Đường Mật cười haha: “Đúng vậy, khéo thật.”
Hà Tư Kỳ nhìn biển tên trên người cô sau đó cười nói: “Bây giờ em ở Úc thị? Không tệ nha, Úc thị là công ty lớn, không như chị với A Triệt chỉ kinh doanh cái nhà hàng nho nhỏ của bọn chị.”
Trong tim Đường Mật xoát qua một tràng hahaha, chỉ muốn đem đống bột úp lên mặt Hà Tư Kỳ như đã từng làm với ông Giám đốc Hà kia, có điều không biết là vì sao, cô bỗng nhiên nhớ đến lời đã nói với Úc Ý khi phỏng vấn vòng hai, liền nén xuống ngọn lửa trong lòng.
Hà Tư Kỳ bước đến trước mặt cô, đưa cho cô tấm danh thiếp: “Đây là địa chỉ tiệm bánh của bọn chị, nếu rảnh em đến ngồi chơi nha.”
Đường Mật tiếp lấy tấm card, cười cười với cô ta: “Giám đốc Hà là anh của chị hay là chú của chị vậy?”
Sắc mặt Hà Tư Kỳ rất nhanh liền khẽ biến, lông mày Lâm Triệt động động, hỏi: “Cái gì, Giám đốc Hà?”
Hà Tư Kỳ vội đáp: “Không biết, Đường Mật, chắc em nhận nhầm người rồi.”
Không đợi Đường Mật nói gì, cô ta đã kéo tay Lâm Triệt đi về phía đối diện: “A Triệt, bên đó còn có rất nhiều khách hàng, đừng đứng đây mất thời gian nữa.”
Lâm Triệt lại quay đầu liếc nhìn cô, sau đó nở một nụ cười với cô.
Giống như thời đại học anh ta từng làm vô số lần.
Trong lòng Đường Mật bỗng dưng có chút ngũ vị tạp trần, thời đại học cô thích nhất chính là nụ cười của Lâm Triệt, sạch sẽ thanh mát, ấm áp tựa ánh mặt trời.
Thế nhưng hiện tại, cô chẳng còn thấy nụ cười này có chút ấm áp nào, ngay cả lúm đồng tiền cũng không thấy, cũng có thể tính là cười sao? Cô hơi bĩu môi, tùy tay ném tấm danh thiếp vào trong túi.
Úc Ý đứng ở lối vào hội trường một lát, sau đó quay người rời đi.
Là Hạo đi theo sau anh hỏi: “Úc tổng, không đi vào sao?”
Úc Ý trả lời: “Không, nhiều phóng viên quá.”
Ánh mắt La Hạo khẽ lóe sáng, lại nói: “Lúc trước chưa kịp báo lại với anh, cô gái vừa nãy đứng cạnh Lâm Triệt tên Hà Tư Kỳ, chính là người nói Đường Mật ăn cắp bản quyền của cô ta thời đại học.” Nói đến đây anh chàng khẽ ngừng lại, “Hà Gia Thụ là chú của cô ta.”
Úc Ý trầm ngâm một lát, bảo: “Gửi đơn sa thải cho Hà Gia Thụ, người như thế không thể lưu lại trong công ty.”
♥Hết chương 8♥
Danh sách chương