Sở Vân Phi vừa mới lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh từ trên lầu một trước một sau đi xuống.

Quân Thư Ảnh lại thay đổi một bộ xiêm y mới, bộ này mấy ngày trước chưa từng nhìn thấy. Cổ và tay áo vẫn là lông cừu ấm áp, ngoại sam đạm tử ám hoa càng tôn thêm sự cao quý tao nhã —— có lẽ không phải do quần áo, mà do tâm tình cậu thay đổi.

Sở Vân Phi bi ai phát hiện, không biết từ khi nào, cư nhiên cũng bắt đầu chú ý tướng mạo nam nhân, cũng bị bề ngoài mĩ lệ của nam nhân hấp dẫn.

Để có thể so sánh tướng mạo giữa hai người, Sở Vân Phi đặc biệt nhìn kỹ Sở Phi Dương đánh giá từ trên xuống dưới, tận khi thấy Sở Phi Dương nghi hoặc trừng mắt, kết quả lại chỉ khiến cậu càng thêm mất mát.

Người cậu ngưỡng mộ nhiều năm – Sở Phi Dương Sở đại hiệp, đối với cậu, cư nhiên hoàn toàn không có lực hấp dẫn. Tuy rằng bề ngoài Sở Phi Dương anh tuấn tiêu sái, là người tình trong mộng của bao nhiêu mỹ nữ hồng nhan, nhưng mà ở trong mắt cậu, lại hoàn toàn không có cảm giác mặt đỏ tim đập.

Sở Vân Phi lúc này đã tuyệt vọng xác nhận, chỉ có Quân Thư Ảnh, người này rõ ràng là một nam nhân, bề ngoài lại có thể khiến cậu khuynh đảo, từng hơi thở lại khiến cậu xao xuyến.

“Ô…Hận sao không sớm gặp được y…” Sở Vân Phi thống khổ vùi đầu xuống, miệng cọ lên cánh tay, cổ họng phát ra những tiếng mơ hồ.

Những lời này chỉ có Giang Tam gần cậu nhất mới nghe rõ ràng, nhất thời bị sặc ngụm cháo, ho một trận thiên hôn ám địa, mặt mày đỏ bừng, mấy hạt gạo từ trong lỗ mũi phun ra, khiến Sở Phi Dương vừa mới đến gần nhìn thấy mà muốn nôn.

“Vân Phi các ngươi tiếp tục ăn đi. Thư Ảnh đến bên này ngồi.” Sở Phi Dương đi đến bàn bên cạnh, vẫy vẫy tay với Quân Thư Ảnh.

Sở Vân Phi vẫn ngẩng thẳng đầu nhìn Quân Thư Ảnh sắp sửa đi đến trước mặt, chuẩn bị sự nhiệt tình lại ôn nhu khéo léo để tiếp đón Quân đại ca của cậu, đã thấy Quân Thư Ảnh nghe được tiếng gọi của Sở Phi Dương, quay người lại, phiêu nhiên đi đến bên kia, từ đầu đến cuối mặt không chút thay đổi, giống như hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt nhiệt tình như hỏa phía trước.

Sở Vân Phi tràn đầy nhiệt tình bị dội cho một gáo nước lạnh, mếu máo, ánh mắt nhìn sang phía Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh bên kia.

Sở Phi Dương gọi tiểu nhị đến gọi chút cháo cùng thức ăn, rồi bắt đầu cùng Quân Thư Ảnh nói chuyện.

Sở Vân Phi tự nhiên nghĩ tới chuyện tình đêm qua, tuy rằng biết rõ không có quan hệ gì với cậu, nhưng trong lòng vẫn có chút bất cam, ánh mắt vẫn không tự giác liếc nhìn một cái qua bên đó.

Trước kia không chú ý, lúc này lại rất dễ phát hiện, Sở đại ca thực sự rất thích động thủ động cước làm chút chuyện mờ ám với Quân đại ca, nhưng bộ dáng lại luôn thản nhiên, giống như đang làm một chuyện đương nhiên vậy. Khi thì sờ sờ cổ áo, lúc lại kéo nắm lấy ngón tay, chốc lát lại ôm ôm bả vai, Quân Thư Ảnh vẻ mặt như thường tùy ý hắn. Sở Vân Phi nhíu mày nghĩ một chút, nếu đôi tay kia là của mình…thật giống như đang cầm món điểm tâm ngon.

Kết quả không thể tưởng tượng nổi như thế, vẫn là không nên suy nghĩ nhiều, Sở Vân Phi mất mát cúi đầu, vẫn phải ăn rau cùng màn thầu. Tuy rằng mối tình đầu của thiếu niên gặp vấn đề khó nói, nhưng mà lát nữa còn phải lên đường, trong lòng dù có lo lắng đến mấy cũng phải ăn cơm.

Sở Phi Dương đem cháo tiểu nhị bưng tới đặt trước mặt Quân Thư Ảnh, nhìn Quân Thư Ảnh trên mặt giống mọi ngày bình thản hờ hững, nhưng hiển nhiên căn bản tư tưởng không tập trung, không có tinh thần, liền đẩy đẩy y thấp giọng cười nói: “Còn mộng du nga, mau mau hoàn hồn thôi. Cháo của ngươi.”

Quân Thư Ảnh cầm lấy thìa, cái có cái không khuấy cháo.

“Một câu khẩu lệnh một động tác, thực ngoan.”

“Tiếp tục nói lung tung liền đem miệng khâu lại.” Quân Thư Ảnh mí măt cũng chưa động, ánh mắt bên dưới lông mi thật dài xuất hiện một đạo bóng ma: “Dù sao trừ bỏ nói nhảm, cũng không có tác dụng khác.”

Sở Phi Dương thức thời ngậm miệng, ngược lại mỉm cười vẻ mặt yêu thương sờ sờ đầu gối Quân Thư Ảnh.

“Còn sờ loạn liền chặt ngón tay..” Quân Thư Ảnh ném cho hắn một cái liếc mắt, lạnh lạnh nói.

Sở Phi Dương bắt đầu ngồi nghiêm chỉnh: “Được, được, nghe lời ngươi không sờ, không sờ.”

Quân Thư Ảnh hừ một tiếng cúi đầu ăn cháo.

Mấy người dùng xong điểm tâm, liền theo sự chỉ dẫn của Sở Phi Dương, tiến thẳng đến Mai Gia Trang.

Thôn trấn này cách Mai Gia Trang không xa, bốn người chậm rì rì đi, nửa ngày mới đến trước đại môn khí thế vô cùng của Mai Gia.

Nhưng mà bất đồng với ngày thường rộn ràng náo nhiệt phi phàm, lúc này đại môn cao lớn nặng nề kia gắt gao đóng chặt, trước cửa còn treo vài thước đồ trắng, nội viện cũng không nghe thấy tiếng người hầu lui tới, khi đến phụ cận chỉ cảm thấy một mảnh tĩnh mịch thê lương.

Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh liếc nhau, đều nhìn thấy được nghi hoặc trong mắt đối phương.

Sở Phi Dương tiến lên đập đập cửa, không bao lâu đại môn “ách” một tiếng, bên trong khẽ mở ra, một người bộ dáng như tôi tớ lộ mặt.

“Tại hạ Sở Phi Dương, đến đây tiếp kiến Mai lão gia.” Sở Phi Dương chắp tay báo ra danh hào.

Tôi tớ kia đã ở Mai gia làm công nhiều năm, đương nhiên biết Sở Phi Dương,lúc này nhanh chóng mở cửa để Sở Phi Dương và đoàn người tiến vào, một bên khom lưng nói: “Sở đại hiệp thỉnh đến chính sảnh chờ một lát, tiểu nhân sẽ đi thông báo cho lão gia.”

Sở Phi Dương gật gật đầu. Bọn họ vừa tiến về phía trước, vừa đánh giá xung quanh một phen. Chứng kiến thấy nơi nơi đều là lụa và đèn lồng màu trắng, không khí tràn ngập một cỗ đau thương.

“Nhà người ta đang có tang sự, các ngươi lại đến muốn người ta khai kho thóc gì gì đó, phóng lương gì gì đó, rõ là bỏ đá xuống giếng, một chút đồng cảm cũng không có.” Giang Tam ở một bên lẩm bẩm.

Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh lại đồng thời nghi hoặc, Mai phu nhân qua đời từ sớm, Mai Hướng lại khỏe mạnh,vậy tang sự này là làm vì ai?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện