“Vân Phi, đệ tỉnh rồi.” Sở Phi Dương đi đến bên cạnh Sở Vân Phi, ấn cậu đang muốn ngồi dậy nằm xuống.

“Nội lực của đệ tổn hao quá nhiều, lại mất nhiều máu, hiện tại rất hư nhược. Cứ nằm yên là được rồi.”

“Sở đại ca…” Sở Vân Phi giật giật đôi môi khô khốc, thanh âm khàn khàn đứt quãng, cơ hồ không phát ra tiếng nổi.

Quân Thư Ảnh đến bên cạnh Sở Phi Dương, đưa cho hắn một bình nước. Sở Phi Dương tiếp nhận, đưa tới trước mặt Sở Vân Phi. Sở Vân Phi một thân đau nhức, chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, ngay cả nâng tay lên cũng cảm  thấy khó khăn, chỉ có thể há miệng uống nước do Sở Phi Dương rót cho.

Tiếng nói sau khi được nước thanh cổ họng, cuối cùng cũng không còn khàn khàn như nãy, Sở Vân Phi nằm trên mặt đất, giữ chặt lấy tay Sở Phi Dương, ai thiết nói: “Sở đại ca, Giang Tam gã, gã…..quả nhiên không phải người tốt! Huynh nhanh đi cứu Phinh Đình cô nương, đệ sợ nàng xảy ra chuyện.”

Phinh Đình?! Sở Phi Dương nhíu nhíu mày. Chuyện này có quan hệ gì với nàng? Giang Tam không quản ngàn dạm xa xôi đến hòn đảo này, suy cho cùng không thể đơn giản chỉ vì muốn bắt Chân Thuỷ Môn môn chủ như vậy chứ.

“Ngươi từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Quân Thư Ảnh đứng phía sau Sở Phi Dương, mặt không chút thay đổi mở miệng nói.

Sở Vân Phi nhìn y, rồi lại nhanh chóng dời đi tầm mắt, rõ ràng không dám cùng y đối diện.

Vừa rồi trước khi tỉnh lại, cậu mơ mơ màng màng nghe thấy Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh nói chuyện. Cậu vẫn tưởng Sở Phi Dương có thê nhi rồi mà lại còn đi trêu trọc Quân Thư Ảnh, cũng vẫn bởi vì những điều này mà cậu vì Quân Thư Ảnh bất bình. Chính là vừa rồi khi nghe hai người bọn họ nói, tựa hồ hài tử kia cùng Quân Thư Ảnh có quan hệ gắn bó hơn.

Cốt nhục của Quân đại ca, tâm huyết của Quân đại ca…khó có thể nào đây là hài tử của Quân đại ca cùng nương tử hạ sinh.

Sở Vân Phi tiếp tục nghĩ ngợi, rõ ràng không thể nào tưởng tưởng nổi cảnh Quân Thư Ảnh cùng nữ nhân tương thân tương ái, hoặc là tương kính như tân*(tôn trọng lẫn nhau)…càng miễn bàn đến việc sinh hạ hai nhi tử….

Tuy rằng suy nghĩ hàng nghìn hàng vạn, ý tưởng hỗn loạn này cũng chỉ là trong tâm niệm, Sở Vân Phi lập tức thu liễm tâm thần, thuật lại sự việc với Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh.

Thì ra sau khi Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh rơi xuống cơ quan, Sở Vân Phi quả nhiên như lời nói của Quân Thư Ảnh, cố ý mở cơ quan kia ra. Giang Tam lại nói, huyệt động này sâu không thấy đáy, Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh cho dù không có việc gì, cũng không thể theo đường cũ trở về, để tránh bị người khác phát hiện vẫn nên để cơ quan phục hồi như cũ. Phinh Đình quá sốt ruột, lúc ấy đã động thủ với Giang Tam. Sở Vân Phi kiệt lực khuyên can, mới trấn an được hai người. Cuối cùng Giang Tam lui một bước, đồng ý không cần đóng lại cơ quan, lại nói chính mình đã nghiên cứu bản đồ nhiều lần, đối với địa thế của hòn đảo này quen thuộc vô cùng, liền dẫn hai người tiếp tục tiến lên phía trước, nói là đi tìm hai người Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh.

Kinh nghiệm giang hồ của Sở Vân Phi không nhiều lắm, Phinh Đình tốt xấu gì cũng là Chân Thuỷ Môn môn chủ. Nàng không tin Giang Tam, liền trộm đi tìm Sở Vân Phi, thương lượng phải rời khỏi Giang Tam, hai người một mình hành động. Sở Vân Phi lúc đầu có chút do dự, mấy ngày qua ở chung, khiến cậu cảm thấy Giang Tam tuy có mục đích, nhưng không có ác ý với bọn họ. Nhưng mà thấy gã dọc đường vội vã đi, không một chút chần chờ, không giống như đi tìm hai người rơi xuống không rõ, mà ngược lại là một phương hướng rõ ràng phía trước.

Tận đến lúc Giang Tam dẫn hai người lệch hướng khỏi đại lộ, đến một viện tử bỏ hoang của môn hạ đệ tử Đông Long Các, nói là ở nơi này có thể sẽ tìm thấy Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh, Sở Vân Phi nhìn gã bộ dạng khả nghi vội vã tìm kiếm đồ vật gì đó, cuối cùng đồng ý kế hoạch của Phinh Đình. Phinh Đình muốn dùng dược mê đảo Giang Tam, lấy trộm bản đồ. Nhưng không nghĩ đến, sau khi Giang Tam bị mê đảo lại đột nhiên hung bạo lên, vốn không hề có võ công đột nhiên nội lực đại trướng, Sở Vân Phi và Phinh Đình cùng hợp lực, đều không thể động gã mảy may chút nào.

Cuối cùng Giang Tam đả thương Sở Vân Phi, ném cậu vào dũng đạo phía sau bức tường. Trước khi cơ quan đóng lại, Sở Vân Phi chỉ nhìn thấy Giang Tam khiêng Phinh Đình bị thương đến hôn mê đi ra ngoài.

“Đệ thử giải khai cơ quan, nhưng vì bị thương quá nặng, nên hoàn toàn không có cách nào. Đệ lại đi sâu vào bên trong dũng đạo, xem xem còn có đường nào khác hay không.” Trong ánh mắt Sở Vân Phi lộ ra một tia sợ hãi, đó là cảnh tưởng cực kỳ tuyệt vọng cả đời này cậu chưa từng gặp qua. Vô số bạch cốt tầng tầng lớp lớp chồng chất ở trong dũng đạo, cơ hồ tư thế mỗi người đều hướng về một phương hướng, như là sự giãy dụa cuối cùng trước khi chết, muốn thoát đi nơi tử vong âm u này. Sở Vân Phi thuận theo dũng dạo tiếp tục đi về phía trước, chợt quay đầu lại, phía sau tất cả đều là hốc mắt trống rỗng tối tăm, lặng yên trừng cậu. Sở Vân Phi cố gắng tự trấn định mình đi đến cuối dũng đạo, quả nhiên nó đã bị bịt kín, tất cả đều chỉ có thể tại không gian chật hẹp tối tắm này từ từ mục nát.

Sở Vân Phi có chút tuyệt vọng trở lại theo đường cũ, bị vô số vong linh nhìn chăm chú khiến trong lòng cậu dâng lên sợ hãi. Cậu sợ chính mình cũng sẽ bị nhốt cho đến chết tại đây. Cuối cùng trở thành một thành viên trong bọn họ….

Không, cậu không thể đánh mất ý chí chiến đấu. Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh còn chưa rõ sinh tử, sư phụ còn tại Thiên Sơn chờ cậu phục mệnh trở về, cậu sao có thể dễ dàng chết ở nơi này?! Nhất là…Quân Thư Ảnh…y giống như một thanh lợi kiếm hoa mỹ, tuy rằng vô tình, nhưng lại mãnh liệt mở ra mối tình đầu của thiếu niên đệ tử Thiên Sơn, khắc xuống một dấu vết đầu tiên sâu nhất trong lòng cậu. Sở Vân Phi biết Quân Thư Ảnh vĩnh viễn không có khả năng thuộc về mình, y chỉ thuộc về người nam nhân đồng dạng chói mắt như y. Cậu đối với việc này ngay cả một tia ghen tỵ cũng không thể sinh ra. Quân Thư Ảnh là cậu vô cùng ngưỡng mộ, Sở Phi Dương cũng là người mà cậu tôn thờ, từ khi còn nhỏ, thiếu niên ôn hoà giống như thiên thần hàng lâm đã cứu cậu vào lúc nguy nan.

Đối với hai người bọn họ Sở Vân Phi chỉ có thể chúc phúc.

Nhưng mà cậu không cam tâm cứ như vậy mà chết đi. Cho dù không thể có được Quân Thư Ảnh, cậu nhất định….còn có việc có thể làm, ít nhất, nên vì người đầu tiên khiến mình yêu say đắm làm chút gì đó, vô luận thế nào cậu cũng không thể để một phần tâm ý này không một tiếng động cùng với thân thể cậu cùng chôn chung một chỗ…

“Lúc đầu đệ còn đang suy nghĩ biện pháp đối phó cơ quan này, sau thì chỉ có thể tận lực bảo trì thanh tỉnh, cho đến khi các huynh đến.” Sở Vân Phi nói xong, lại trộm nhìn Quân Thư Ảnh. Cậu không dám nói ra, trong thời gian đó, cậu nghĩ đến Quân Thư Ảnh nên mới có thể duy trì sự sống.

“Giang Tam cư nhiên lại có nội lực cao thâm như vậy?!” Sở Phi Dương nghe xong, chỉ đối với điểm này vô cùng khó hiểu, hắn ngẩng đầu nhìn Quân Thư Ảnh: “Chúng ta đều đã thử qua gã, gã xác thực không có một tia nội lực mới đúng…”

“Chúng ta không có khả năng nhìn lầm.” Quân Thư Ảnh gật gật đầu nói.

Sở Vân Phi lo lắng mở miệng giải thích: “Chính là đệ tận mắt nhìn thấy….”

“Ngươi tận mắt nhì thấy cũng không phải giả.” Quân Thư Ảnh lại nói: “Cho nên chỉ có thể có một khả năng.”

“Nội lực của gã….ngày thường là bị phong bế.” Sở Phi Dương tiếp lời nói. Lúc này hắn đột nhiên nghĩ đến, lúc trước bọn họ tại khách điếm ở Thanh Châu gặp được một người thần bí, nội lực cực kỳ cao. Hắn cùng Quân Thư Ảnh theo ký hiệu Sở Vân Phi lưu lại truy tìm, không thấy người thần bí đó, mà lại gặp được một tên Giang Tam luôn mồm muốn đi tìm bảo vật…..

Sở Phi Dương nhìn về phía Quân Thư Ảnh, đối diện với ánh mắt có chút đăm chiêu của y. Không cần nói cũng biết hai người đang cùng nghĩ đến cùng một sự kiện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện