Tác giả: Nam Phong Ca
Hoàn toàn không cần dùng đến hai mắt, mặc dù trên y sam là khí lạnh đêm thu, nhưng cái ôm này cùng với nhiệt độ cơ thể đều rất quen thuộc, thậm chí mỗi một hơi thở cũng mang theo nhiệt khí ấm áp của người kia.
Quân Thư Ảnh thở hắt ra, nhắm hai mắt lại, vòng tay ôm lên tấm lưng của hắn.
“Ai cho phép ngươi tùy tiện hành sự?” Sở Phi Dương cắn răng nói, “Vạn nhất trong sơn động ẩn giấu hung hiểm thì phải làm sao? Ngươi cũng quá không cẩn thận!”
Quân Thư Ảnh còn chưa kịp xúc động bởi cảm giác thỏa mãn mà ôn nhu kia mang lại, nhất là vừa mới từ trong sơn động phong bế hắc ám đi ra thì loại cảm giác này lại càng nồng đậm, vậy mà người này lại không hề màng đến, muốn thuyết giáo y.
Quân Thư Ảnh không vui đẩy Sở Phi Dương ra, nói: “Ngươi tại sao lại dong dài như vậy, ta đều có mục đích.”
“Ngươi!” Sở Phi Dương trưng ra vẻ mặt không kiên nhẫn, nhớ lại vừa rồi đứng trước sơn động bị phong bế mà lo lắng, thúc thủ vô sách, lúc này hận không thể dùng thước gõ vào lòng bàn tay y.
Thanh Lang và Trình Tuyết Tường một trước một sau từ trong sơn động đi ra, Yến Kỳ sớm đã dắt theo Vượng Tài chờ ở ngoài, Vượng Tài nhìn thấy Thanh Lang, nhanh như chớp chạy tới, ở bên chân y lắc đầu vẫy đuôi. Yến Kỳ cương trực đứng yên tại chỗ, đôi mắt sáng ngời cư nhiên bắt đầu ngấn nước.
Lúc trước hắn cùng với Sở Phi Dương và Tín Vân Thâm đến sơn động, tất cả mọi người rõ ràng thúc thủ vô sách, ngay cả Sở Phi Dương cũng khó khăn che giấu vẻ lo lắng. Yến Kỳ tự biết giúp không được gì nên đành ngoan ngoãn đứng ở một bên không gây thêm phiền phức.
Những người khác đều bận rộn, chỉ có Vượng Tài bồi bên cạnh hắn, lo lắng cùng sợ hãi cũng chỉ có thể tự mình cắn rứt trong lòng. Lúc này nhìn thấy Thanh Lang, cảm xúc mới có dịp được trào ra, toàn bộ ủy khuất lúc này mới có người tiếp nhận và bao dung.
Thanh Lang thở dài một hơi, đi tới kéo Yến Kỳ ôm vào trong ngực, dùng tay che mắt hắn, nhẹ nhàng gạt đi giọt nước mắt đang muốn rơi ra mà cũng khó khăn, rồi lại dùng ngón tay tinh tế lau đi vệt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt trắng trẻo, sau đó mới đem khuôn mặt ấy đặt vào ngực mình.
“Bao nhiêu tuổi rồi, gặp một chút sự tình như vậy mà cũng khóc?” Thanh Lang dỗ dành.
Cảm xúc chính là thứ khó hiểu, thời điểm không ai để ý, con người ta có thể tự mình kiên cường. Còn khi có người ở bênh cạnh, ngược lại vô số ủy khuất sẽ thay nhau chực trào ra.
Yến Kỳ nằm gọn trong lòng Thanh Lang, lại ngăn không được trông thấy mà thèm.
Trình Tuyết Tường đứng ở một bên, tự mình phủi phủi bụi bặm bám trên y phục rồi lại đứng ở đó nhìn những người khác.
Tín Vân Thâm nhìn trái nhìn phải, tựa hồ cũng không có việc gì, liền tiến đến trước mặt Trình Tuyết Tường, đưa cho hắn một bầu nước, nói: “Bên trong không xảy ra chuyện gì chứ? Các huynh ở trong đó mệt nhọc lâu như vậy, trong khi chúng ta ở bên ngoài một chút biện pháp cũng không có. Nếu các huynh còn chưa ra, chỉ sợ phải dùng thượng hoả dược, làm nổ tung cự thạch này.”
Trình Tuyết Tường uống nước xong, nói: “Rất lâu sao? Chúng ta ngược lại không cảm thấy. Bất quá bên trong đúng là có bí mật, dựa vào đó thì độc trên người Liên Sơn tộc nhân và Sở huynh có thể giải.”
“Nga?! Như thế nào?” Tín Vân Thâm hai mắt sáng lên.
“Việc này nói khó cũng không khó mà nói đơn giản cũng không phải đơn giản.” Trình Tuyết Tường nói, “Chúng ta trở về rồi từ từ nói.”
Tín Vân Thâm cùng với Trình Tuyết Tường đi trước dẫn đường, một nhóm đệ tử Võ Lâm minh được phân phó ở lạid trông chừng sơn động, còn những người khác cùng theo bọn họ trở về sơn trang.
Vừa về đến nơi, mọi người liền trở về phòng của Tín Vân Thâm. Quân Thư Ảnh đem sự tình về những bức bích họa bên trong sơn động kể lại một lần, xong lại nhìn Sở Phi Dương nói: “Thể chất Liên Sơn tộc nhân quá đặc biệt, lấy máu của bọn họ làm ra độc đương nhiên cũng không thể tầm thường. Cao Phóng từ đầu đến cuối không được chứng kiến. Cho đến bây giờ, đây đại khái là biện pháp giải độc duy nhất.”
Tín Vân Thâm thở dài nói: “Theo như những bức bích họa đó thì muốn cứu sống được gốc thụ thần kia thì phải lấy máu Thánh Cô tưới lên và dùng tiếng ca của nàng dẫn đạo, đây mới là điểm mấu chốt, phải giải quyết như thế nào?”
“Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.” Quân Thư Ảnh ngồi trở lại bên cạnh Sở Phi Dương, “Nhưng sự tình đã đạt tới bước này rồi, nhất định sẽ có biện pháp.”
Trình Tuyết Tường nói: “Mặc dù ngay cả sơn tộc trưởng lão đã dùng cơ quan để bảo vệ phương pháp giải độc, không để Vô Cực sơn trang biết được bí mật này nhưng theo lời Thanh huynh nói thì cơ quan kia… có chút đơn giản đến khờ khạo. Chúng ta muốn cẩn thận thì phải xác nhận, Thánh Cô thực sự có biết chuyện này hay không? Nếu như nàng hiện tại nàng vẫn chưa biết thì tuyệt đối không thể để nàng biết được. Thánh Cô tâm tư xảo quyệt, thủ đoạn lại cay độc, không thể để nàng nắm được điểm yếu.”
“Trình huynh nói không sai, chuyện này muốn thành công chỉ có thể dựa vào lừa gạt. Vậy chuyện tra vấn Thánh Cô nhân tiện giao cho Trình minh chủ đi.” Thanh Lang đứng dậy, vặn vẹo sống lưng, “Tại hạ còn có việc, xin lui trước.”
Nghị sự xong xuôi, mọi người tự giác ly khai. Vừa về tới phòng, Quân Thư Ảnh lại lục lọi khắp nơi.
Sở Phi Dương đứng ở phía sau y, hỏi: “Thư Ảnh, ngươi tìm cái gì?”
“Bình sứ trắng chứa máu của Liên Sơn tộc kia đâu?” Quân Thư Ảnh có chút vội vàng bới trong đống y phục.
“Ta cất đi rồi.” Sở Phi Dương nói, từ phía sau túm lấy hông y kéo đến ghế ngồi, “Chớ vội mò mẫm, tối nay thực mệt, lại đây ngồi với ta một lát.”
Quân Thư Ảnh nói: “Chuyện này phỏng chừng còn sẽ phải hao tâm tổn trí, thời điểm ngươi tiếp tục bị độc phát, còn phải dựa vào thứ đó để giảm bớt đau đớn. Ngươi đừng có mà coi thường.”
Sở Phi Dương thở dài nói: “Ta thật sự không muốn dựa vào máu của người khác để cứu mạng.”
“Cứng đầu.” Quân Thư Ảnh xem thường nói, “Chẳng lẽ ngươi muốn nghe Thánh Cô kia ngâm xướng để cứu mạng?”
“Ngươi biết rõ ta không có ý đó.” Sở Phi Dương cười nói, “Ta nghe lời ngươi, chờ đến khi ta đau đến không nhịn được, nhất định sẽ uống.”
Quân Thư Ảnh nhìn thấy sắc mặt và đôi môi của hắn tái nhợt, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Sáng sớm hôm sau, Trình Tuyết Tường lại gọi mọi người đến, nói: “Ta tối hôm qua trở lại địa lao thử thăm dò, Thánh Cô hoàn toàn không biết công hiệu giải độc của thụ thần. Nàng chỉ biết thụ thần từng có điểm khác biệt, nhưng từ khi Vô Cực trang chủ đem tâm thụ thần lấy xuông cho nàng ăn thì thụ thần cũng đã trở thành một gốc cây bình thường.”
Cao Phóng buột miệng nói: “Đúng vậy, ta đã nhìn qua thụ thần. Cảm thấy Vô Cực sơn trang đối với nơi đó không bỏ công sức gì, hẳn là không coi trọng.”
“Nếu nói như vậy, mọi việc coi như suôn sẻ.” Thanh Lang gãi cằm nói, “Chỉ cần tìm cách lừa gạt nha đầu kia, cứu được thụ thần sẽ là đại hoan hỉ.”
Y nói xong, ánh mắt lại liếc nhìn về phía Sở Phi Dương.
Mấy người khác cũng thuận theo ánh mắt của y, cùng nhìn Sở Phi Dương.
Vẫn một mực đãng trí nâng chén trà trong tay, Sở Phi Dương quay lại nhìn mọi người, nhíu mày nói: “Sao lại nhìn ta?”
Quân Thư Ảnh nhìn Sở Phi Dương rồi lại nhìn Thanh Lang, môi mỏng mím chặt, một lát sau mới nói: “Thanh Lang, ta biết ngươi ám chỉ cái gì, nhưng việc này… không được. Nhất định còn có biện pháp khác.”
Sở Phi Dương ngay cả việc nghe Thánh Cô ngâm xướng để làm dịu đau đớn cũng không muốn, huống chi là những việc khác.
Có một số người trời sinh không thích cúi đầu làm kẻ nhỏ bé, mặc dù là giả bộ cũng không. Hắn chỉ ưa thích đứng ở chỗ cao nhất, đưa mắt nhìn phàm trần
Hoàn toàn không cần dùng đến hai mắt, mặc dù trên y sam là khí lạnh đêm thu, nhưng cái ôm này cùng với nhiệt độ cơ thể đều rất quen thuộc, thậm chí mỗi một hơi thở cũng mang theo nhiệt khí ấm áp của người kia.
Quân Thư Ảnh thở hắt ra, nhắm hai mắt lại, vòng tay ôm lên tấm lưng của hắn.
“Ai cho phép ngươi tùy tiện hành sự?” Sở Phi Dương cắn răng nói, “Vạn nhất trong sơn động ẩn giấu hung hiểm thì phải làm sao? Ngươi cũng quá không cẩn thận!”
Quân Thư Ảnh còn chưa kịp xúc động bởi cảm giác thỏa mãn mà ôn nhu kia mang lại, nhất là vừa mới từ trong sơn động phong bế hắc ám đi ra thì loại cảm giác này lại càng nồng đậm, vậy mà người này lại không hề màng đến, muốn thuyết giáo y.
Quân Thư Ảnh không vui đẩy Sở Phi Dương ra, nói: “Ngươi tại sao lại dong dài như vậy, ta đều có mục đích.”
“Ngươi!” Sở Phi Dương trưng ra vẻ mặt không kiên nhẫn, nhớ lại vừa rồi đứng trước sơn động bị phong bế mà lo lắng, thúc thủ vô sách, lúc này hận không thể dùng thước gõ vào lòng bàn tay y.
Thanh Lang và Trình Tuyết Tường một trước một sau từ trong sơn động đi ra, Yến Kỳ sớm đã dắt theo Vượng Tài chờ ở ngoài, Vượng Tài nhìn thấy Thanh Lang, nhanh như chớp chạy tới, ở bên chân y lắc đầu vẫy đuôi. Yến Kỳ cương trực đứng yên tại chỗ, đôi mắt sáng ngời cư nhiên bắt đầu ngấn nước.
Lúc trước hắn cùng với Sở Phi Dương và Tín Vân Thâm đến sơn động, tất cả mọi người rõ ràng thúc thủ vô sách, ngay cả Sở Phi Dương cũng khó khăn che giấu vẻ lo lắng. Yến Kỳ tự biết giúp không được gì nên đành ngoan ngoãn đứng ở một bên không gây thêm phiền phức.
Những người khác đều bận rộn, chỉ có Vượng Tài bồi bên cạnh hắn, lo lắng cùng sợ hãi cũng chỉ có thể tự mình cắn rứt trong lòng. Lúc này nhìn thấy Thanh Lang, cảm xúc mới có dịp được trào ra, toàn bộ ủy khuất lúc này mới có người tiếp nhận và bao dung.
Thanh Lang thở dài một hơi, đi tới kéo Yến Kỳ ôm vào trong ngực, dùng tay che mắt hắn, nhẹ nhàng gạt đi giọt nước mắt đang muốn rơi ra mà cũng khó khăn, rồi lại dùng ngón tay tinh tế lau đi vệt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt trắng trẻo, sau đó mới đem khuôn mặt ấy đặt vào ngực mình.
“Bao nhiêu tuổi rồi, gặp một chút sự tình như vậy mà cũng khóc?” Thanh Lang dỗ dành.
Cảm xúc chính là thứ khó hiểu, thời điểm không ai để ý, con người ta có thể tự mình kiên cường. Còn khi có người ở bênh cạnh, ngược lại vô số ủy khuất sẽ thay nhau chực trào ra.
Yến Kỳ nằm gọn trong lòng Thanh Lang, lại ngăn không được trông thấy mà thèm.
Trình Tuyết Tường đứng ở một bên, tự mình phủi phủi bụi bặm bám trên y phục rồi lại đứng ở đó nhìn những người khác.
Tín Vân Thâm nhìn trái nhìn phải, tựa hồ cũng không có việc gì, liền tiến đến trước mặt Trình Tuyết Tường, đưa cho hắn một bầu nước, nói: “Bên trong không xảy ra chuyện gì chứ? Các huynh ở trong đó mệt nhọc lâu như vậy, trong khi chúng ta ở bên ngoài một chút biện pháp cũng không có. Nếu các huynh còn chưa ra, chỉ sợ phải dùng thượng hoả dược, làm nổ tung cự thạch này.”
Trình Tuyết Tường uống nước xong, nói: “Rất lâu sao? Chúng ta ngược lại không cảm thấy. Bất quá bên trong đúng là có bí mật, dựa vào đó thì độc trên người Liên Sơn tộc nhân và Sở huynh có thể giải.”
“Nga?! Như thế nào?” Tín Vân Thâm hai mắt sáng lên.
“Việc này nói khó cũng không khó mà nói đơn giản cũng không phải đơn giản.” Trình Tuyết Tường nói, “Chúng ta trở về rồi từ từ nói.”
Tín Vân Thâm cùng với Trình Tuyết Tường đi trước dẫn đường, một nhóm đệ tử Võ Lâm minh được phân phó ở lạid trông chừng sơn động, còn những người khác cùng theo bọn họ trở về sơn trang.
Vừa về đến nơi, mọi người liền trở về phòng của Tín Vân Thâm. Quân Thư Ảnh đem sự tình về những bức bích họa bên trong sơn động kể lại một lần, xong lại nhìn Sở Phi Dương nói: “Thể chất Liên Sơn tộc nhân quá đặc biệt, lấy máu của bọn họ làm ra độc đương nhiên cũng không thể tầm thường. Cao Phóng từ đầu đến cuối không được chứng kiến. Cho đến bây giờ, đây đại khái là biện pháp giải độc duy nhất.”
Tín Vân Thâm thở dài nói: “Theo như những bức bích họa đó thì muốn cứu sống được gốc thụ thần kia thì phải lấy máu Thánh Cô tưới lên và dùng tiếng ca của nàng dẫn đạo, đây mới là điểm mấu chốt, phải giải quyết như thế nào?”
“Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.” Quân Thư Ảnh ngồi trở lại bên cạnh Sở Phi Dương, “Nhưng sự tình đã đạt tới bước này rồi, nhất định sẽ có biện pháp.”
Trình Tuyết Tường nói: “Mặc dù ngay cả sơn tộc trưởng lão đã dùng cơ quan để bảo vệ phương pháp giải độc, không để Vô Cực sơn trang biết được bí mật này nhưng theo lời Thanh huynh nói thì cơ quan kia… có chút đơn giản đến khờ khạo. Chúng ta muốn cẩn thận thì phải xác nhận, Thánh Cô thực sự có biết chuyện này hay không? Nếu như nàng hiện tại nàng vẫn chưa biết thì tuyệt đối không thể để nàng biết được. Thánh Cô tâm tư xảo quyệt, thủ đoạn lại cay độc, không thể để nàng nắm được điểm yếu.”
“Trình huynh nói không sai, chuyện này muốn thành công chỉ có thể dựa vào lừa gạt. Vậy chuyện tra vấn Thánh Cô nhân tiện giao cho Trình minh chủ đi.” Thanh Lang đứng dậy, vặn vẹo sống lưng, “Tại hạ còn có việc, xin lui trước.”
Nghị sự xong xuôi, mọi người tự giác ly khai. Vừa về tới phòng, Quân Thư Ảnh lại lục lọi khắp nơi.
Sở Phi Dương đứng ở phía sau y, hỏi: “Thư Ảnh, ngươi tìm cái gì?”
“Bình sứ trắng chứa máu của Liên Sơn tộc kia đâu?” Quân Thư Ảnh có chút vội vàng bới trong đống y phục.
“Ta cất đi rồi.” Sở Phi Dương nói, từ phía sau túm lấy hông y kéo đến ghế ngồi, “Chớ vội mò mẫm, tối nay thực mệt, lại đây ngồi với ta một lát.”
Quân Thư Ảnh nói: “Chuyện này phỏng chừng còn sẽ phải hao tâm tổn trí, thời điểm ngươi tiếp tục bị độc phát, còn phải dựa vào thứ đó để giảm bớt đau đớn. Ngươi đừng có mà coi thường.”
Sở Phi Dương thở dài nói: “Ta thật sự không muốn dựa vào máu của người khác để cứu mạng.”
“Cứng đầu.” Quân Thư Ảnh xem thường nói, “Chẳng lẽ ngươi muốn nghe Thánh Cô kia ngâm xướng để cứu mạng?”
“Ngươi biết rõ ta không có ý đó.” Sở Phi Dương cười nói, “Ta nghe lời ngươi, chờ đến khi ta đau đến không nhịn được, nhất định sẽ uống.”
Quân Thư Ảnh nhìn thấy sắc mặt và đôi môi của hắn tái nhợt, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Sáng sớm hôm sau, Trình Tuyết Tường lại gọi mọi người đến, nói: “Ta tối hôm qua trở lại địa lao thử thăm dò, Thánh Cô hoàn toàn không biết công hiệu giải độc của thụ thần. Nàng chỉ biết thụ thần từng có điểm khác biệt, nhưng từ khi Vô Cực trang chủ đem tâm thụ thần lấy xuông cho nàng ăn thì thụ thần cũng đã trở thành một gốc cây bình thường.”
Cao Phóng buột miệng nói: “Đúng vậy, ta đã nhìn qua thụ thần. Cảm thấy Vô Cực sơn trang đối với nơi đó không bỏ công sức gì, hẳn là không coi trọng.”
“Nếu nói như vậy, mọi việc coi như suôn sẻ.” Thanh Lang gãi cằm nói, “Chỉ cần tìm cách lừa gạt nha đầu kia, cứu được thụ thần sẽ là đại hoan hỉ.”
Y nói xong, ánh mắt lại liếc nhìn về phía Sở Phi Dương.
Mấy người khác cũng thuận theo ánh mắt của y, cùng nhìn Sở Phi Dương.
Vẫn một mực đãng trí nâng chén trà trong tay, Sở Phi Dương quay lại nhìn mọi người, nhíu mày nói: “Sao lại nhìn ta?”
Quân Thư Ảnh nhìn Sở Phi Dương rồi lại nhìn Thanh Lang, môi mỏng mím chặt, một lát sau mới nói: “Thanh Lang, ta biết ngươi ám chỉ cái gì, nhưng việc này… không được. Nhất định còn có biện pháp khác.”
Sở Phi Dương ngay cả việc nghe Thánh Cô ngâm xướng để làm dịu đau đớn cũng không muốn, huống chi là những việc khác.
Có một số người trời sinh không thích cúi đầu làm kẻ nhỏ bé, mặc dù là giả bộ cũng không. Hắn chỉ ưa thích đứng ở chỗ cao nhất, đưa mắt nhìn phàm trần
Danh sách chương