Âm thanh có lực xuyên thấu ra bên ngoài khiến An Hoàng Hàn đang xử lí tấu chương bên ngoài cũng nghe thấy được, nhưng âm thanh An Hoằng Hàn nghe vào trong lỗ tai biến thanh một tiếng nổ mạnh mẽ.

Tịch Tích Chi cố gắng điều động linh lực để làm mình biến thân, nhưng không có chút phản ứng nào. Chẳng lẽ việc biến thân không gấp được, phải thuận theo tự nhiên? Con chồn nhỏ ủ rủ cúi đầu, thôi thôi, dù sao cũng đã làm chồn lâu như vậy có nhiều hay ít đi mấy ngày cũng không có gì.

Tiếng bước chân vang lên từ xa đến gần, một bóng người màu vàng óng từ từ đến gần, trong tay An Hoằng Hàn bưng một đĩa bánh ngọt đi tới.

"Đói thì ăn." An Hoằng Hàn đặt đĩa bánh ngọt ở đầu giường, vừa vặn chạm vào thân thể Tịch Tích Chi.

An Hoằng Hàn cảm thấy con chồn nhỏ không giống như trước lúc ngủ trưa, đôi tay hắn nâng nàng lên, nhìn đi nhìn lại mấy lần, "Bộ lông dường như trở nên mượt hơn. . . . . ."

So với bộ lông màu trắng lúc trước, bây giờ bộ lông con chồn nhỏ càng thêm sáng rực rỡ hơn, tóm lại là rất hấp dẫn con mắt người xem.

Móng vuốt đánh vào bàn tay An Hoằng Hàn, ý bảo hắn nhanh chóng buông nàng ra. Bụng kêu ‘xì xào’, nhìn thấy đĩa bánh ngọt, Tịch Tích Chi chỉ nghĩ muốn no bụng trước tiên.

Với tu cách là cơm cha áo mẹ của nàng, An Hoằng Hàn vô cùng dễ đồng ý, đặt nàng xuống, nhưng bàn tay chưa chịu thu về, vẫn không ngừng vuốt ve bộ lông nàng. Dường như. . . . . . hắn càng ngày càng thích không muốn buông tay khỏi người con chồn nhỏ này rồi.

Trải qua mấy tháng An Hoằng Hàn hành hạ, Tịch Tích Chi đã sớm luyện ra bản lãnh ‘coi nhẹ’ tất cả. Mặc cho bàn tay đang thuận lông trên sống lưng cho nàng, hai móng vuốt Tịch Tích Chi vẫn cầm bánh ngọt ăn vô cùng thỏa mãn.

Do vượt qua cảnh giới Trúc Cơ hao phí rất nhiều thể lực của Tịch Tích Chi. Vì vậy hôm nay sức ăn của nàng tăng lên gấp đôi, hơn nữa có bài học dạy dỗ tàn khốc lần trước, Tịch Tích Chi không dám ra sức nhét bánh ngọt vào trong miệng mà chỉ để bụng ăn no bảy phần.

Hài lòng vỗ vỗ bụng, Tịch Tích Chi đắc ý lè lưỡi, liếm hết vụn bánh ngọt còn vương bên mép vào miệng.

An Hoằng Hàn nhìn thấy đầu lưỡi mềm mại khéo léo vươn ra liếm vụn bánh ngọt thì lại hồi tưởng lại cảm xúc trước đây. Bàn tay giơ lên đưa đến trước mặt con chồn nhỏ, chỉ nói một chữ. . . . . . Lau.

Tịch Tích Chi trợn tròn hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn An Hoằng Hàn. Nàng nghiến răng nghiến lợi một hồi, hắn coi đầu lưỡi của nàng là khăn tay hay sao, muốn lau tay thì tự mình đi tìm khăn đi. Đầu nhỏ xoay đi, người cũng xoay ngược lại đưa lưng về phía An Hoằng Hàn.

Thấy con chồn nhỏ không chịu hợp tác, ánh mắt của An Hoằng Hàn trở nên âm trầm nhưng cũng không vì vậy mà tức giận.

"Vốn còn muốn tối nay sai ngự trù nướng một con cá Phượng Kim Lân cho ngươi ăn, xem ra. . . . . . dường như không cần nữa." Tốc độ ngữ điệu An Hoằng Hàn rất chậm, nói xong lời cuối cùng kia hơi mang theo ý tiếc nuối, cố ý nói cho con chồn nhỏ nào đó nghe.

Lỗ tai nhọn của con chồn nhỏ rung lên, rất không nghĩa khí cúi đầu. Nàng chậm rãi xoay người lại, mặt đối mặt với An Hoằng Hàn, nhanh chóng lè lưỡi ra liếm một lượt từ trên xuống.

Do động tác con chồn nhỏ quá nhanh nên An Hoằng Hàn còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác kia thì đã kết thúc.

An Hoằng Hàn tiếc nuối lần nữa nói: "Xem ra ngươi không muốn ăn đâu, nghe người nước Luật Vân nói, trong nhóm cá này có một con rất lớn."

Cám dỗ! Cám dỗ một cách trần trụi!

Cân nhắc một lúc, con chồn nhỏ biết rõ An Hoằng Hàn cố ý nói như vậy, nhưng vẫn đi theo mắc lừa. Lại một lần nữa lẽ chiếc lưỡi trắng nõn ra liếm qua mu bàn tay An Hoằng Hàn.

Được đối đãi như ý nguyện nên sắc mặt An Hoằng Hàn dần dần dịu đi, "Lâm Ân, sai Ngự Thiện Phòng tối nay chuẩn bị một con cá Phượng Kim Lân."

Nếu để cho người của nước Luật Vân biết, loài cá mà bọn họ không tiếc ngàn dặm đưa tới chỉ để lấp đầy dạ dạy của con chồn nhỏ nào đó thì không biết họ sẽ nghĩ thế nào.

An Hoằng Hàn phụ trách phê duyệt tấu chương, mà Tịch Tích Chi thì phụ trách mài mực. Thỉnh thoảng tiếng mực văng khắp nơi thì chắc chắn sẽ có vài giọt như mọc thêm con mắt bắn lên người con chồn nhỏ tạo thêm mấy nốt ‘ mụn ruồi đen nhỏ ’ cho nàng.

Sắc trời dần tối, rất nhiều thái giám bắt đầu đốt đèn.

"Bệ hạ, thái tử nước Luật Vân cầu kiến." Lâm Ân khom người, cây phất trần đặt lên khuỷu tay.

An Hoằng Hàn chậm rãi ngẩng đầu lên, tự nhiên hiểu hắn ta đến vì chuyện gì, "Cho hắn ta đi vào."

Đông Phương Vưu Dục không nhanh không chậm đi tới, nhìn An Hoằng Hàn xong, đầu tiên là thi lễ một cái, sau đó mới nói: "Bản điện hạ có một chuyện muốn thỉnh giáo bệ hạ, trễ như vậy còn tới quấy rầy bệ hạ đúng là hành động bất đắc dĩ."

Móng vuốt Tịch Tích Chi đang mài mực bỗng dừng lại, trong lòng nói thầm, chẳng lẽ có chuyện đại sự gì?

An Hoằng Hàn không nhanh không chậm chuyển ánh mắt sang con chồn nhỏ, "Trẫm chưa nói ngừng, tiếp tục mài mực."

Một người một con chồn đối thoại rơi vào trong tai Đông Phương Vưu Dục, hắn ta nhìn theo hướng nhìn của An Hoằng Hàn, lập tức nhìn thấy con chồn nhỏ sáng nay, hai móng vuốt của nó đang nắm chặt thanh mài mực, gắng sức di chuyển thanh mực làm mực nước trong nghiên dần dần hiện ra.

Hắn ta càng xem càng cảm thấy con chồn này đáng yêu, đặc biệt là bộ dáng nó nghiêm túc cầm thanh mực để mài mực.

An Hoằng Hàn phát hiện hắn ta nhìn con chồn nhỏ mất hồn, có mấy phần bất mãn, lạnh lùng nói một tiếng kéo suy nghĩ của đối phương quay lại, "Thái tử có chuyện gì tìm trẫm?"

An Hoằng Hàn buông bút lông trong tay xuống, thân thể lui về phía sau, nghiêng người dựa vào thành ghế, nhìn như chỉ là tùy ý hỏi vậy.

Hôm nay Đông Phương Vưu Dục tới nước Phong Trạch dĩ nhiên không chỉ chỉ vì đưa cá Phượng Kim Lân đến. Nguyên nhân quan trọng nhất là bởi vì. . . . . ."Bệ hạ có từng gặp qua quốc sư trong triều ta?"

Quốc sư? Móng vuốt nắm thanh mài mực đột nhiên rơi vào nghiên mực, mực nước bắn tung tóe lên toàn thân Tịch Tích Chi.

An Hoằng Hàn nhíu mày, cũng không biết hắn có nghe lời Đông Phương Vưu Dục nói hay không, tóm lại trước hết hắn lấy ra khăn ra lau cho con chồn nhỏ.

Cả người Tịch Tích Chi dính mực như vừa lăn lộn bên trong nghiên mực ra.

"Thái tử điện hạ tìm quốc sư, sao lại tìm ở trong hoàng cung của trẫm?" An Hoằng Hàn không trả lời thẳng, ngược lại hỏi thăm đối phương. Mà trong lúc nói, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào con chồn nhỏ, đôi tay lau bộ lông cho con chồn nhỏ.

Đông Phương Vưu Dục là một người rất có tính nhẫn nại, sẽ không bởi vì An Hoằng Hàn không có nhìn thẳng hắn mà ra vẻ tức giận chút nào.

"Thực không dám dấu diếm, bản điện hạ đã tìm kiếm quốc sư gần nửa năm. Trước đó vài ngày nghe thám tử báo lại, từng ở bên trong hoàng cung nước Phong Trạch nhìn thấy bóng dáng của quốc sư, cho nên bản điện hạ lập tức ra roi thúc ngựa chạy tới. Nếu bệ hạ quả thật có gặp qua quốc sư triều ta thì chỉ cần bán cho nước Luật Vân một cái nhân tình như thế nào?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện