Ánh mắt Tịch Chân chuyển sang Tịch Tích Chi, thật ra thì bình đan dược nàyban đầu là chuẩn bị cho Tịch Tích Chi. Bởi vì ông và Tịch Tích Chi trờinam đất bắc, ông lo lắng lấy tính tình lười biếng của Tịch Tích Chi, tốc độ tu luyện không nhanh, mới cố ý chuẩn bị mang bình đan dược này đến.

Vậy mà khi gặp mặt một lần nữa, Tịch Tích Chi lại cho ông một kinh hỉthật lớn. Kinh là đứa bé một tay mình nuôi lớn, đảo mắt biến thành mộtcon sủng vật lông lá; vui chính là nha đầu này rốt cuộc biết chăm chỉ tu luyện, đã kết xuất được nội đan rồi.

Ông liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu tu vi Tịch Tích Chi, chỉ cầnnàng kết xuất nội đan, sau này tốc độ tu luyện liền tăng nhanh hơn trước kia rất nhiều. Tin tưởng không lâu nữa, tu vi của nàng có thể khôi phục lại dáng vẻ trước kia.

Bình tiên dược này đối với tu luyện của Tịch Tích Chi cũng chỉ là thứyếu thôi, ăn vào bụng cũng không có quá nhiều tác dụng. Ngược lại đốivới An Hoằng Hàn lại là một trợ lực không nhỏ.

"Nếu như mà ta không có đoán sai, thân thể của ngươi đang dung hợp vớiLong Châu, ngươi ăn những đan dược này, mới thật sự có lợi." Đôi mắtTịch Chân khóa chặt

Đôi mắt Tịch Chân khóa chặt An Hoằng Hàn, giống như đang đánh chủ ý gì.

An Hoằng Hàn đã trải qua quan trường, loại người nào mà chưa từng thấyqua? Vừa nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Tịch Chân, liền biếtông có lời quan trọng muốn nói với mình. Hắn cũng không thúc giục, vôcùng nhẫn nại chờ đợi, vuốt vuốt bình nhỏ trong tay mấy cái, cuối cùngbỏ vào trong túi áo của mình.

Cuối cùng vẫn là Tịch Chân bại trận, trong lòng nói người trước mắt nàylà người không có chút tò mò nào sao? Dưới tình huống này, không phảihắn nên mở miệng hỏi thăm trước ư? “Chúng ta muốn đánh bại Giao Long, chỉ có một biện pháp”. Vẻ mặt Tịch Chân hiếm khi nghiêm túc.

Tịch Tích Chi khẩn trương dẫm chân tại chỗ nghe, mặc dù sư phụ không cónói rõ, nhưng nàng biết…..chuyện này nhất định sẽ dính líu tới An HoằngHàn.

“Cần như trẫm làm gì?” An Hoằng Hàn giơ tay, nhẹ nhàng vén mái tóc nhưtơ ở bên tai Tịch Tích Chi lên, cỗ cảm giác mềm mại quen thuộc này khiến cho hắn không nỡ buông tay.

Tịch Chân nhìn cử động thân mật của hai người, hỏa khí lên cao một chút, nhưng lại không thể không áp xuống. Trong lòng nghĩ đứa bé lớn, cánhcứng cáp rồi, sớm muộn cũng muốn bay đi! Nữ nhi đã gả ra ngoài chính lànước đã tát ra ngoài.

Lại nói dựa theo quan sát của ông, An Hoằng Hàn cũng coi như là một đối tượng có thể giao phó.

“Giao vĩnh viễn thấp hơn Long một bậc, đây là sự thực xưa nay khôngđổi”. Tựu giống thỏ, hồ ly nhìn thấy cọp, từ trong đáy lòng sẽ sinh ramột cỗ thần phục. Giao gặp Long, cũng giống như vậy.

An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi không nói gì, mơ hồ hiểu được ý Tịch Chân muốn nói.

Quả nhiên, Tịch Chân tiếp tục nói tiếp: “Ngươi phải vào lúc trước khiGiao Long độ kiếp, hoàn toàn khống chế được Long Châu, dung hợp với Long Châu. Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể thừa kế đầy đủ lực lượng củaLong Châu. Hiện tại, đây là biện pháp cuối cùng của chúng ta. Nhưng nếungươi không thể hoàn thành, như vậy Giao Long sẽ bao phủ tất cả PhongChâu.” Nói không chừng Giao Long tà ác kia còn có thể vươn ma chưởng vềphía nhưng địa phương khác.

Đến lúc đó, cũng không chỉ là tai nạn của một Phong Châu, mà là cả Phong Trấn quốc.

Tình thế nghiêm trọng cỡ nào, người có chút đầu óc liền có thể suy nghĩ ra.

Nhưng…….chuyện này nói thì đơn giản, làm lại rất khó khăn.

Cũng giống như một người tu tiên, tất cả đều phải nhìn kỳ ngộ của hắn,nếu vận khí không tốt, có lẽ cả đời cũng không thể có thành tựu.

Muốn An Hoằng Hàn trong thời gian thật ngắn hoàn toàn sử dụng được LongChâu, Tịch Tích Chi cảm thấy đây là một vấn đề cực kỳ khó khăn.

Hai lông mày thanh tú nhíu lại một chỗ, nếu không phải hiểu rõ tính tình sư phụ mình, có lẽ Tịch Tích Chi còn có thể cho là ông cố ý làm khó AnHoằng Hàn.

“Không có biện pháp khác sao? Chỉ có thời gian mấy ngày, làm sao cóthể……” Nàng chỉ là bước cơ bản đã mất rất nhiều thời gian, chớ nói chilà An Hoằng Hàn mới vừa bước vào lĩnh vực không rõ này.

Sức lực bên hông đột nhiên gia tăng, Tịch Tích Chi cảm giác được nhiệtđộ truyền tới từ bàn tay của An Hoằng Hàn, biết đó là hắn đang an ủimình.

Tịch Chân bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu mà nói: “Chỉ có một phương pháp, có được hay không đều phải xem tạo hóa của ngươi rồi.”

Ông vốn không phải người ở đây, sớm muộn gì cũng sẽ về Thiên giới, lầnnày tới chỉ vì đặc biệt tìm kiếm đồ đề của mình. Tai họa ở Phong Châu,ông cũng chỉ là nghe những người khác nghị luận mới muốn tới đây thamgia náo nhiệt. Có thể giúp, dĩ nhiên đã giúp, nhưng nếu không thể rasức, đó là trời đã định.

Suy nghĩ vừa chuyển, Tịch Tích Chi liền nghĩ đến đây cũng là việc Phùngchân nhân cầu xin An Hoằng Hàn làm ư? Nếu không làm sao ông ta sẽ nói bí mật Thanh Nguyên Trì cho An Hoằng Hàn.

“Trẫm sẽ làm hết sức.” An Hoằng Hàn vẫn nhíu lông mày núi, không cóbuông ra. Lúc nói lời này, hắn không nắm chắc bao nhiêu đây là chuyệnrất ít gặp trong cuộc đời hắn.

Suy nghĩ một chút trước kia, vô luận làm chuyện gì, hắn đều đã nắm chắc. Mà duy chỉ có chuyện này, An Hoằng Hàn không dám tin chắc liệu mình cóthể làm được hay không?

Hắn thật sự biết thân thể của mình đang không ngừng biến hóa.

Nhưng tốc độ đó lại vô cùng chậm chạp.

“Ta tin chàng.” Tịch Tích Chi nắm lòng bàn tay của hắn lên, chậm rãi viết xuống ba chữ này.

Đến tận bây giờ, An Hoằng Hàn chưa từng khiến mình thất vọng! Lần này khẳng định cũng sẽ không ngoại lệ.

Tịch Chân cố ý coi thường mờ ám giữa hai người, xoay người nhìn về phíacây cầu kia. Trước đó, Phùng chân nhân đã ở nơi này giằng co một ngàymột đêm với Giao Long, Tịch Chân là giữa trưa hôm nay mới chạy tới nơinày thay phiên, sợ ông ta kiên trì không nổi, Tịch Châncất bước chạy như bay về phía bên kia, không bao lâu lại thay thế Phùng chân nhân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện