Tuy Tịch Tích Chi không đi tìm tòi nghiên cứu chuyện này nhưng mỗi lần vào ngự thư phòng thì nàng luôn không kiềm được mà hết nhìn đông tới nhìn tây, định tìm chút manh mối. Nhưng An Hoằng Hàn tâm tư kín đáo, sao có thể để lộ ra chút sơ hở? Khi nhìn thấy đôi mắt con chồn nhỏ nhìn láo liên xung quanh, hắn cũng không biết làm sao.

Xử lý xong chính sự, hắn sắp xếp lại tấu chương cho ngăn nắp, ôm lấy con chồn nhỏ về điện Bàn Long.

Như hàng ngày, hắn cho các cung nữ thái giám lui. Trong điện Bàn Long lớn như thế chỉ còn lại hai người Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn.

Sau khi tắm xong, An Hoằng Hàn nâng chung trà lên, nhấp một miếng, "Còn không biến về nhanh? Phải đợi trẫm nói nàng mới bằng lòng biến về hình người?"

Tuy nói mình thích hình thú của Tịch Tích Chi nhưng khi ở hình người nàng có nhiều biểu cảm hơn, có thể để An Hoằng Hàn liếc là biết cảm xúc của hài tử nào đó.

Tịch Tích Chi bị gọi tên ngẩn người, rũ bộ lông ướt nhẹp.

Lấy hình dạng một con chồn để sống, quả thật hơi bất tiện. Nhưng luôn biến qua lại hình người và hình thú, khó đảm bảo ngày nào đó có người phát hiện ra.

Nàng nghĩ tới điều này, bỗng không muốn biến về hình người nữa. Nhỡ may ai đó biết chuyện này vậy thì nguy.

"Trẫm chưa bao giờ thích nói lần thứ hai..." An Hoằng Hàn nhíu mày, hình như vô cùng không hài lòng với chuyện Tịch Tích Chi vẫn không động đậy.

Nàng sợ nhất là hắn làm mặt âm trầm, đầu nhỏ nhanh chóng thiên vị, bị sợ tới mức lập tức nhấc cái chân mập mạp nhỏ nhắn lên, vọt vào sau bình phong, chạy tới trước tủ quần áo, đi tìm quần áo của mình.

Dưới ánh mắt nóng bỏng của An Hoằng Hàn, nàng thúc giục linh lực, khiến mình biến thân.

Về thuật biến thân, Tịch Tích Chi đã vô cùng thuần thục. Khi hóa thành hình người thì cầm ngay lấy quần áo mặc lên, hết sức gọn gàng. Đang lúc mặc gần xong thì nàng bỗng sinh ra cảm giác kỳ lạ. Hình như rõ ràng chưa làm chuyện gì đó mà mình lại không nhớ ra được.

Cố gắng nhớ lại thứ tự mình vừa mặc quần áo, nàng cho là mình mặc nhầm nên mới sinh ra cảm giác kỳ lạ như vậy.

Thấy nàng đứng một lúc lâu sau bình phong không đi ra, An Hoằng Hàn đặt ly trà xuống, đi tới, lập tức thấy mặt một tiểu hài tử nào đó băn khoăn suy nghĩ chuyện gì đó, "Vẻ mặt này là có ý gì?"

Hắn đã giải quyết thay nàng những người dám trêu chọc nàng. Huống hồ bây giờ cũng không có mấy người dám chọc giận nàng. Cho dù là ai cũng sẽ nhìn trên thể diện của hắn, cố gắng nhường nhịn nàng.

"Ta cũng không biết." Tịch Tích Chi thành thành thật thật trả lời, cảm thấy trong lòng hơi mất tự nhiên. Vừa rồi chắc chắn là nàng đã quên chuyện gì đó. Nàng không xác định mà hỏi An Hoằng Hàn: "Có phải ta quên làm chuyện gì rồi?"

An Hoằng Hàn quét mắt nhìn toàn thân Tịch Tích Chi một lượt, tầm mắt dừng lại sau lưng tiểu hài tử. Hình như có chỗ nào đó xảy ra điều gì kỳ lạ, hắn gật đầu với nàng.

"Rốt cuộc là gì?" Nàng chớp chớp mắt, bộ dạng ngây thơ trong sáng. An Hoằng Hàn đi vòng quanh nàng hai vòng, "Nàng có thể cố gắng suy nghĩ một chút..."

Khóe môi nở nụ cười, dường như hắn vô cùng thích dáng vẻ mờ mịt như con dê con này của tiểu hài tử. Đặc biệt là đôi mắt màu xanh da trời long lanh nước, dường như chính là báu vật trân quý nhất thiên hạ.

Nhíu hàng mày thanh tú, nàng vắt hết óc cũng không nghĩ ra là vì sao, "Huynh nói đi."

"Sao trẫm phải nói? Nói có lợi gì?" An Hoằng Hàn thích trêu đùa con chồn nhỏ nhất, cơ hội có thể kiếm lợi thì tuyệt đối không buông tha.

Lợi ích? Tịch Tích Chi lại chớp mắt liên tục, tự nhủ, huynh chẳng thiếu thứ gì, sao lần nào cũng keo kiệt vậy.

"Hôn...Hôn một cái?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Tích Chi đỏ lên, nói ra những lời này. Cũng không thể trách nàng lại nghĩ vậy. Chẳng phải lần nào đưa ra yêu cầu thì An Hoằng Hàn cũng đều nói là hôn nhẹ ôm ôm ấp ấp à? Một tiểu hài tử nào đó cũng tập mãi thành quen cho nên nghe hắn nói có lợi gì thì đương nhiên không thể ngoại lệ mà nghĩ về chuyện này.

Bị chọc cười bởi vẻ mặt của Tịch Tích Chi, nụ cười nơi khóe môi An Hoằng Hàn càng lớn.

"Lợi ích này cũng có thể suy nghĩ, vậy thì...Xem biểu hiện của nàng." Ngưng thần nhìn khuôn mặt con chồn nhỏ đỏ bừng, một cảm xúc khác thường thoáng qua đôi mắt đen láy sâu sắc của An Hoằng Hàn, nhanh tới mức khiến người ta bắt không được, sờ không thấy.

Vì để nghi ngờ của mình có được lời giải thích hợp lý, Tịch Tích Chi sinh lòng can đảm, lòng thầm cảnh cáo mình, dù sao cũn không phải là lần đầu tiên, không việc gì đáng phải xấu hổ. Nhất hồi sinh, nhị hồi thục (Một lần thì lạ, hai lần thì quen)! Không biết chuyện này đã là lần thứ mấy, ngập ngập ngừng ngừng thì không phải là anh hùng thật sự!

Vì chiều cao có hạn, Tịch Tích Chi thấp hơn An Hoằng Hàn một đoạn, muốn tới gần hôn lên mặt hắn thì vô cùng khó khăn.

An Hoằng Hàn cũng phát hiện ra chuyện này, đi tới ghế ngồi xuống, "Nếu lợi ích thì nàng nên chủ động."

An Hoằng hàn vươn ngón tay gõ gõ bàn. Tiếng vang có cảm giác vô cùng nhịp nhàng, tựa như phổ ra một khúc ca dao.

Tịch Tích Chi khom người xuống, vừa định hôn lên má phải An Hoằng Hàn, không ngờ hắn lại quay đầu đi, vừa hay chạm vào đôi môi cánh hoa của nàng. Nàng định rụt đầu về nhưng đã muộn. An Hoằng Hàn đè đầu nàng lại, áp môi tới.

Tuy không phải là lần đầu tiên miệng đối miệng nhưng nàng vẫn cứ đỏ bừng mặt như cũ. Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, suýt nữa thì nàng thở không nổi mà ngất đi.

Nàng từ chối hai cái, lại lập tức bị An Hoằng Hàn đè lại.

Hắn thoả thích mà đòi lấy đôi môi Tịch Tích Chi, tựa như hôn cho đủ vốn mới bằng lòng buông tay.

Mãi cho tới khi Tịch Tích Chi khó thở, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tới mức không thể đỏ hơn được nữa hắn mới buông lỏng tay ra.

“Căng thẳng như vậy làm gì? Không phải là lần đầu tiên.” Ngón tay vén sợi tóc trên trán Tịch Tích Chi lên, hắn cầm trong tay chơi đùa, ánh mắt lại nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang thở hổn hển đối diện.

càng nhàn càng thấy đáng yêu, càng nhàn càng muốn nâng niu trong long bàn tay.

An Hoằng Hàn biết hắn đã hết thuốc chữa rồi. nếu không sao lại như vậy với một con chồn…. cảm thấy hứng thú với một hài tử dáng dấp tám tuổi?

“nàng xốc quần áo mình lên xem.” Thu được lợi, đương nhiên hắn sẽ giải thích nghi ngờ giúp Tịch Tích Chi.

Nàng còn chưa hoàn hồn từ trong nụ hôn kia, bỗng nghe được câu này thì hơi ngẩn ngời. chờ phản ứng kịp thì lập tức xốc váy lên nhìn. Bên trong ngoài hai cái chân như củ cải đỏ ra thì không còn gì.

“Không có gì cả.” nàng chớp mắt nghi ngờ, không hiểu câu kia của An Hoằng Hàn có ý gì.

Hắn lắc đầu bất đắc dĩ, dường như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Sao con chồn này lại lơ mơ như vậy chứ?

“là bởi vì không có gì nên mới kỳ lạ.” nếu như bình thường thì mỗi lần nàng thay quần áo ra ngoài, chắc chắn hắn phải nhắc nàng một lần là giấu đuôi vào trong làn váy. Còn lần này An Hoằng Hàn thấy dáng vẻ sau khi biến đổi của con chồn nhỏ thì lập tức phát hiện ra vấn đề ở đâu.

Tịch Tích Chi bừng tỉnh đại ngộ!

“Cái đuôi! Cái đuôi biến mất.” nàng sờ sờ phía sau mình, thấy cái đuôi long xù đông vẫy tây lắc lúc trước đã biến mất.

thảo nào hôm nay thay quần áo nàng cảm thấy quên mất chuyện gì, chẳng phải là bởi vì đuôi biến mất sao!

Vì nguyên nhân này nên bị một đế vương xấu bụng nào đó chiếm lợi…. ngẫm lại là thấy không đáng.

Tịch Tích Chi cắn răng, dáng vẻ hận không thể nhào lên đồng quy vu tận với An Hoằng Hàn.

Mà hắn đã sớm quen điệu bộ một tiểu hài tử nào đó phát điên lại không dám làm gì. Nụ cười nơi khoé môi vẫn không biến mất, lẳng lặng nhìn đôi mắt tiểu hài tử nào đó, “không còn sớm nữa, nghỉ ngơi trước, ngày mai trẫm sẽ kiểm tra tiến độ học chữ cửa nàng.”

Cố ý nói ra câu sau, An Hoằng Hàn thấy được vẻ mặt ngạc nhiên của tiểu hài tử nào đó, tâm trạng lại tốt hơn nhiều.

Tịch Tích chi nhăn mặt. Kể từ khi hổi cung nàng chưa kịp ôn chữ, sao có thể nhớ hết những chữ phồn thể phức tạp kia được? vừa nghĩ tới An Hoằng Hàn sẽ kiểm tra, nàng có kích thích khi bị gặp trở ngại.

Từ trước tới nay, lần đầu tiên Tịch Tích Chi ngủ mà không yên. Trong giấc mơ luôn thấy ngày mai mình lại viết sai chữ, bị An Hoằng Hàn trừng phạt. Càng nghĩ càng kinh hãi, nàng sợ tới mức người đầy mồ hôi lạnh, tỉnh lại từ trong mộng.

Trời còn chưa sang rõ, hơi u ám.

Tịch Tích Chi sợ đánh thức An Hoằng Hàn, rón rén bò ra từ trong chăn bông. Nghĩ chẳng may không viết được chữ thật, nàng liền đau đầu từng hồi. suy nghĩ vì thể diện, vì không để cho An Hoằng Hàn coi thường, bất kể thế nào mình cũng phải biết hết mười mấy chữ này.

Một khi quyết định, Tịch Tích Chi liền lập tức tràn đầy động lực. Nàng nhón chân lên, lấy quần áo trên bình phong, mặc từng thứ vào. Tất cả động tác đều cố gắng khống chế không để phát ra tiếng động. nàng cẩn thận đẩy cửa phòng ra, lén chạy ra ngoài.

Lúc nàng luyện chữ, đa phần đều ở ngự thư phòng nên bảng chữ mẫu cũng xếp ở ngự thư phòng. Để nàng lặng yên ra ngoài rất không đáng tin nên kế sách lúc này chỉ có thể là chạy tới ngự thư phòng luyện chữ.

Cung nữ thái giám gác đêm bên ngoài thấy cửa hé ra một khe nhỏ, còn tưởng rằng bệ hạ thức dậy. Vừa định hành lễ thì phát hiện là một bòng người lùn xủn!

Đây chẳng phải là Tịch cô nương à?

Tất cả mọi người trừng lớn mắt. ai cũng biết hôm đó tới phía sau núi Du Vân đã không thấy tung tích Tịch cô nương. Mà bây giờ lại đột nhiên đi ra từ điện Bàn Long, có thể không khiến người ta ngạc nhiên ư?

Tịch Tích Chi vừa tỉnh ngủ, nào có nghĩ nhiều như vậy. nhìn thấy cung nữ thái giám nhìn mình chằm chằm thì chỉ sợ bọn họ phát ra tiếng động, quấy rầy An Hoằng Hàn ngủ nên giơ tay lên đặt trước miệng, làm động rác đừng lên tiếng.

Ai cũng biết vị Tịch cô nương này là tiểu tổ tông trong điện Bàn Long. Nàng bảo đừng lên tiếng, một đám cung nữ thái giám chỉ có thể ngậm miệng thật chặt. Nhưng trong long thì vô cùng nghi ngờ vì sao nàng lại thình lình xuất hiện?

Thật ra thì sau khi Tịch Tích Chi dậy không lâu thì An Hoằng Hàn đã mở mắt ra. Có điều hắn muốn xem xem rốt cuộc nàng định làm gì nên mới lữa chọn lặng im.

Đứng bên cửa sổ, nhìn bòng dáng nho nhỏ biến mất ở khúc quanh, An Hoằng Hàn gọi ra ngoài, “mau thay quần áo cho ta.”

Cung nữ thái giám nối đuôi nhau ra ngoài, cầm trong tay long bào An Hoằng Hàn phải mặc, còn cả đai ngọc và trang sức.

Đầu Tịch Tích Chi còn lờ mờ, có lẽ là bởi vì nguyên nhân ngủ không được ngon giấc.

Vừa tới ngự thư phòng, Tịch Tích Chi bước nhanh tới.

Ngự thư phòng là chỗ quan trọng để An Hoằng Hàn xử lý chính vũ nên không có lệnh của hắn thì không ai có thể vào. Nàng còn chưa đẩy cửa ra đã bị thị vệ hai bên ngăn lại.

Người hầu lâu trong ngự thư phòng đều biết vị tiểu chủ tử Tịch Tích Chi này.

Mắt thấy nàng nên đương nhiên họ không dám thờ ơ, “Tịch cô nương, bệ hạ phân phó, người không thể đi vào một mình.”

Lời thị vệ nói là thật. Tuy Tịch Tích Chi khá thân thiết với An Hoằng Hàn nhưng chưa từng có lần nào nàng vào một mình. Nếu đã chịu trách nhiệm về sự an toàn của ngự thư phòng, đương nhiên bọn thị vệ không dám lơi lỏng.

Tịch Tích Chi dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, “ta không thể vào à?”

Những lời này vô cùng vô tội, tựa như một tiểu hài tử xin người kẹo mà ngươi lại cố tình không cho.

Tất cả mọi người sinh ra cảm giác có tội, nhưng quân lệnh như núi, bệ hạ không phân phó , bọn họ cũng không dám tự thả người vào ngự thư phòng.

“chuyện này thật không có cách nào.” Thị vệ cầm kiếm, bất đắc dĩ mà nói.

Tịch Tích Chi không cố ép bọn họ, vừa định đi về, xoay người thì thấy bột bóng dáng mày vàng kim đang đi tới cách đó không xa. Phản ừng đầu tiên của nàng là vội vàng đi nấp. còn chưa kịp bước đi thì đối phương đã kêu tên nàng.

“đứng lại cho trẫm.”

bốn chữ truyền đến khiến hai chân nàng như bị buộc chì, vô cùng nặng nề, không có chút sức nào.

Rụt đầu, Tịch Tích chi ngượng ngùng mà quay đầu về.

“Sáng sớm đã chạy đi, cũng không báo cho trẫm một tiếng? lén lén lút lút định làm gì?” An Hoằng Hàn nói lời như hưng sư vấn tội.

Mấy thị vệ giữ cửa thấm thấy may mắn, xem bộ dạng này của bệ hạ đi, may mà bọn họ không để Tịch cô nương vào, nếu xảy ra sai lầm thì đầu của bọn họ phải chuyển nhà rồi.

“không làm gì cả thật mà.” Tịch Tích Chi mạnh miệng, không nói.

Dù này im lặng không nói thì hắn cũng có thể đoán được sơ sơ. Có lẽ là mình nói muốn kiểm tra tiến độ biết đọc biết viết của nàng nên mới sang sớm đã chạy tới ngự thư phòng, dịnh luyện tập.

An Hoằng Hàn đi tới trước mặt Tịch Tích Chi, đặt tay lên đầu vai nàng, “nàng cho rằng trẫm không biết à?”

Khí thế toàn thân hắn khiến người ta sợ hãi, dù là Tịch Tích Chi đã ở chung với hắn trong thời gian dài vẫn có vài phần sợ hãi.

Tịch Tích Chi mím chặt môi, cứ không chịu nói, như một tiểu hài tử làm sai chuyện.

“mấy người các ngươi nghe đây cho trẫm.” An Hoằng Hàn chuyển ánh mắt về phía các thị vệ/

Mấy thị vệ sửng sốt một lát mới phản ứng được là bệ hạ nói chuyện với bọn họ, lập tức quỳ xuống đất.

“sau này ngoài trẫm thì chỉ có nàng mới có thể tuỳ ý vào ngữ thư phòng, biết chưa?” lời này của An Hoằng Hàn quá đột ngột khiến Tịch Tích Chi hơi trở tay không kịp.

Vừa rồi còn có dáng vẻ tìm người tính sổ, sao mới chớp mắt mà đã thay đổi rồi?

“trẫm cho nàng thời gian một nén nhang. Trẫm lâm triều xong sẽ kiểm tra tiến độ biết chữ của nàng. Nếu nàng không nhận xong chữ thì trẫm sẽ phạt nàng theo thường lệ.” hắn xoa xoa cái trán tiểu hài tử, lúc nói chuyện lại lạnh như bang.

Thái giám cung nữ xung quanh đều toát mồ hôi thay Tịch Tích chi. Hễ là ai nghe thấy bệ hã nói hai chữ ‘trừng phạt’ đều không kiềm được mà nghĩ tới mười tám loại cực hình.

Xem Tịch cô nương này có bộ dáng da mịn thịt mềm, có lẽ ngay cả vòng cực hình thứ nhất cũng không chịu nổi, có thể đi thẳng xuống gặp Diêm Vương.

Người khác nhau thì suy nghĩ cũng khác nhau. Lúc này trong đầu Tịch Tích Chi toàn là hình ảnh hôn môi tối qua. Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, hận không thể đập đầu vào tường, vô cùng buồn bực.

“ngoan ngoãn ở ngự thư phòng cho trẫm.” sợ Tịch Tích Chi lại chạy ra ngoài gây hoạ, An Hoằng Hàn dặn dò một câu trước khi đi.

Nàng mở miệng định phản bác nhưng lời nói đến khoé môi lại vô cùng thức thời mà im miệng. cãi nhau với An Hoằng Hàn trước mặt mọi người chẳng phải là làm trò cười cho người ta à? Làm cho người nào đó không có bậc thang để bị bẽ mặt là thảm.

“ta biết rồi.” Tịch Tích Chi cắn chặt rang, trả lời.

“Lâm Ân, ngươi ở lại ngự thư phòng.” An Hoằng Hàn xoay người phân phó Lâm Ân. Để một mình nàng lại ngự thư phòng, suy cho cùng hắn vẫn không yên long. Để đại tổng quản Lâm Ân lại, nhỡ may xảy ra chuyện gì thì Lâm Ân còn có thể chống được một lúc.

Tiễn An Hoằng Hàn xong, Tịch Tích Chi và Lâm Ân cùng vào ngự thư phòng.

Nàng đi thẳng tới phía án thư, tìm bẳng chữ mẫu của mình, bắt đầu viết theo.

Một móc một sổ, viết rất chăm chú.

Lâm Ân hầu hạ bên cạnh, chỉ than rằng tiểu cô nương này thật khiến người ta thích. Mũi này mắt này, tất cả đều lộ vẻ linh động.

Thời gian một nén nhang trôi qua rất nhanh, gần như chỉ chớp mắt một cái.

Tịch Tích Chi một long đặt lên trên chữ, viết từng tờ giấy Tuyên Thành rồi lại mở tờ khác, trên thư án gần như phủ kín giấy.

Từ khoảnh khắc bước qua cửa cung, Lâm Ân liền hoàn toàn vô duyên với hài tử. thấy Tịch Tích Chi chăm chỉ học tập như vậy, trong long cảm thán không ngứng, càng ngày càng cảm thấy Tịch cô nương khiến người ta thích thú. Hài tử có thể được bệ hạ cưng chiều quả thật không tầm thường.

Một loạt tiếng bước chân truyền tới từ bên ngoài. Tai Tịch tích Chi run lên, lập tức nhìn qua.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, An Hoắng Hàn và rất nhiều cung nữ thái giám đã lâm triều xong.

Thầm đọc thuộc lòng mấy lần, Tịch Tích Chi xác nhận mình không hề viết sai năng năm mươi chữ này mới bằng long nghỉ tay.

Cái miệng nhỏ nhắn của Tịch Tích Chi lẩm nhẩm, hai mắt híp chặt lại như thể chỉ sợ mạch suy nghĩ bị cắt đứt.

“có thể nhớ chưa?” An Hoằng Hàn vừa vào, thấy dáng vẻ này của con chồn nhỏ thì không nhịn được mà nổi lên suy nghĩ trêu chọc. hắn ngồi vào ghế bên cạnh, nhìn giấy Tuyên Thành bày trên bàn.

Nhấc một tờ giấy bên, hắn kiểm tra một cách nghiêm túc. Thể chữ bên trên loằng ngoằng rất khó đọc. Bởi vì nét bút không cứng rắn nên có không ít mực chảy ngoằn ngoèo xung quanh.

Mặt Tịch Tích Chi lo lắng, nhìn hắn,” ta đã viết rất nghiêm túc.”

Nhưng luyện chữ không phải chuyện một sớm một chiều. kiếp trước nàng viết chữ rất khóc đọc, càng đừng nói tới bây giờ lại ở cùng với vị đế vương An Hoằng Hàn này!

An Hoằng Hàn không chỉ có tài năng chính trị xuất sắc mà còn viết thể chữ cứng cáp có lực khiến người khác bội phục.

Nàng từng xem rất nhiều lần, cũng từng bắt chước rất nhiều lần nhưng mãi không thể viết được.

Chỉ nhìn chữ An Hoằng Hàn là có thể biết người này cực kỳ tự tin, vô cùng có chủ kiến, khí phách và liều lĩnh.

“Chuẩn bị xong chưa?” An Hoẳng Hàn phân phó cung nữ sắp xếp ngăn nắp giấy Tuyên Thành trên bàn, vứt hết những tờ Tịch Tích Chi đã dung, thay giấy mới.

Tịch Tích Chi dám nói không à? Nàng cắn răng, “Chuẩn bị xong”

“vậy thì được rồi. nếu lát nữa không viết ra được, nhất định trẫm sẽ phạt nàng. Có câu nói nghiêm sư xuất cao đồ, nàng nói có đúng không?” thu bảng chữ mẫu lại, khoé môi An Hoằng Hàn nở nụ cười thản nhiên, dường như rất mong đợi chuyện sau đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện