An Hoằng Hàn bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi nói: "Ngươi thật sự không nghĩ ra là tại sao hả?" Nhẹ nhàng điểm cái mũi của Tịch Tích Chi, ánh mắt An Hoằng Hàn dời ra phía xa, cung điện lầu các đứng sừng sững thật cao, ánh mắt của hắn trở nên cực kỳ tĩnh mịch, tựa như nổi lên cái gì đó, nhưng lại không thể hoàn toàn biểu đạt hết ra ngoài "Nguồn gốc của ngỏi nổ kia chính là ngươi, hiểu chưa?"
Đôi mắt to long lanh như nước của Tịch Tích Chi lập tức trợn to, "Sao lại là ta? Ta lại không trêu chọc bọn họ."
Nhưng mỗi ngày ngươi ngây ngô an phận, gần đây cũng không có gây họa, Tả, Hữu thừa tướng đấu tranh, còn lâu nàng mới chen vào.
Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn gần như là cọ xát lỗ tai mà nói chuyện, động tác thân mật giữa hai người khiến không ít người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Bệ hạ giống như băng sơn ngàn năm chưa bao giờ thích gần gũi người ngoài, vậy mà bây giờ nhìn xem, ngươi một lời, ta một câu với một tiểu hài tử, thân thiết hơn người khác nhiều.
"Cho dù ngươi muốn an phận thủ thường, nhưng có vài người sẽ không theo ý của ngươi." An Hoằng Hàn nâng ly rượu lên, nhấp một hớp rượu ngon thượng đẳng, "Trả lời trẫm, bây giờ ngươi là ai?"
Ai? Tịch Tích Chi không biết gì, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, "Ta không phải là người, ta là con chồn."
Những lời này suýt nữa khiến cho nét mặt của An Hoằng Hàn không nghiêm được, tay cầm ly rượu không khỏi từ từ nắm chặt lại, sức lực lớn đến kinh người. Ly rượu không chịu nổi sức mạnh như vậy, vang lên tiếng ‘rắc rắc’, gần như là sắp vỡ vụn.
Mặc dù Lâm Ân ở bên cạnh không nghe rõ cuộc nói chuyện giữa hai người, nhưng càng nhìn ly rượu kia thì chân mày càng nhíu sâu. Mới vừa rồi còn rất tốt, vì sao chỉ trong thoáng chốc, vẻ mặt bệ hạ lại trở nên kinh khủng như thế? Rắc rắc một tiếng, tiếng ồn ào tràn ngập trong đại điện, mảnh vụn của ly rượu theo bàn tay của An Hoằng Hàn dần dần chảy xuống. Cũng may tiếng nói tiếng cười trong đại điện cực kỳ náo nhiệt, cho nên chút âm thanh này cũng không khiến cho những người khác chú ý. Chỉ có mấy tên thái giám, cung nữ hầu hạ ở hai bên An Hoằng Hàn là thấy rõ, một đám người rụt đầu, không dám chọc giận thánh nhan.
Tịch Tích Chi cách An Hoằng Hàn gần nhất, nhìn chằm chằm vào mảnh vụn trên bàn dài, trong lòng sợ đến mức run rẩy dữ dội, vẫn chưa ý thức được mình nói sai điều gì. Ngươi vốn không phải là người, không phải ư?
"Bây giờ ngươi là tâm phúc bên cạnh trẫm." Suy cho cùng thì An Hoằng Hàn vẫn là nhân vật lớn, ổn định lửa giận trong lòng rất nhanh, khôi phục lại cách nói chuyện lạnh lùng, trên mặt cũng không có chút biểu cảm, "Vừa rồi ngươi hô một tiếng ‘Tư Đồ đại nhân’, làm cho Lưu Phó Thanh sinh ra cảnh giác. Bởi vì ngươi sống ở bên cạnh trẫm mỗi ngày, gần đây lại đi cùng trẫm, bất kỳ người nào lôi kéo được ngươi đều có chỗ tốt, không có chỗ xấu. Nhưng nếu ngươi thật sự nghiêng về Tả thừa tướng Tư Đồ, như vậy nhất định sẽ tạo thành uy hiếp đối với Lưu Phó Thanh."
An Hoằng Hàn phân tích tình thế vừa rồi, mỗi một câu nói đều nói đến trọng điểm, khiến Tịch Tích Chi không khỏi toát mồ hôi dầm dề. Một câu nói vừa rồi của ngươi lại phát sinh nhiều việc như vậy?
"Vì ngăn cản ngươi tiến thêm một bước để nói chuyện với Tả thừa tướng Tư Đồ, đương nhiên Lưu Phó Thanh phải phá hư ngay." Lúc này mới có sự kiện tranh cãi ban nãy.
"Nhưng mà ta lại chưa từng muốn tham gia vào chuyện triều đình, ta sẽ không nghiêng về bất kỳ một người nào trong số bọn họ." Tịch Tích Chi giơ tay lên thề, nói với An Hoằng Hàn.
Mỗi ngày nhìn thấy An Hoằng Hàn và các đại thần đọ sức, so dũng đấu mưu, Tịch Tích Chi nhìn cũng ngán, làm sao có thể thò một chân vào trong?
"Ngươi nghĩ như vậy, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy. Người trong triều đình đánh chủ ý lên ngươi, không phải là ít." Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du chỉ là hai người trong đó mà thôi.
Vừa nghĩ tới mình đã bị rất nhiều người theo dõi, Tịch Tích Chi cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, như ngồi bàn chông. Khi gắp thức ăn, cũng cảm thấy vô vị tẻ nhạt.
"Ít tiếp xúc với bọn họ, hiển nhiên sẽ bình an vô sự." An Hoằng Hàn nhẹ nhàng đùa nghịch sợi tóc bên tai Tịch Tích Chi, thủ thỉ nói: "Sống ở bên cạnh trẫm, chính trẫm sẽ bảo vệ ngươi bình an."
Tịch Tích Chi gật đầu giống như con gà mổ thóc, nào dám có nửa phần phản kháng, "Ta hiểu."
Bởi vì theo như lời hai người nói, đều rất cần giữ bí mật, cho nên khoảng cách giữa bọn họ vốn rất gần. An Hoằng Hàn cúi đầu, liền có thể ngửi thấy được mùi thơm ngát tản ra từ tóc của tiểu hài tử nào đấy, đó là mùi của hương liệu sử dụng lúc tắm rửa.
Càng nhìn Tịch Tích Chi bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn sinh động đáng yêu, An Hoằng Hàn cũng không thể tự kiềm chế.
Nếu không có ngươi ở bên người, vậy sẽ nhàm chán biết bao?
“Quân thần đều đến đông đủ rồi phải không?” Trở lại chuyện chính, An Hoằng Hàn chỉnh sửa lại vạt áo một chút, nhìn về phía chỗ ngồi của các vị thần tử.
Quân vương một nước vẫn chưa đụng đũa, những đại thần khác càng không dám có bất kỳ cử động nào. Người duy nhất dám động đũa ở trước An Hoằng Hàn, không phải là Tịch Tích Chi thì còn là ai. Cũng có rất nhiều người đã nhìn thấy hành động đó của Tịch Tích Chi, đặc biệt là cung nữ thường hầu hạ ở hai bên của An Hoằng Hàn càng không cảm thấy kỳ lạ chút nào.
“Thưa bệ hạ, các vị đại thần đều đã đến đông đủ.” Lâm Ân thấy An Hoằng Hàn hỏi, trong nháy mắt lập tức trả lời đầu tiên.
An Hoằng Hàn gật đầu hài lòng, bàn tay khoát lên đầu rồng điêu khắc trên tay vịn, một thân khí phách uy hiếp toàn trường, “Hôm nay chính là ngày Tả thừa tướng Tư Đồ xử lý xong nạn lụt hồi triều. Tư Đồ ái khanh chính là công thần một nước, nhiều lần lập được công lao hiển hách cho Phong Trạch quốc, lần này lại cứu dân chúng trong lúc nguy nan, không thể bỏ qua công lao. Tiệc rượu này, là trẫm đặc biệt chuẩn bị để tẩy trần đón gió cho Tư Đồ ái khanh.”
Mỗi một câu nói của An Hoằng Hàn đều lộ ra sự coi trọng đối với Tư Đồ Phi Du. Tư Đồ Phi Du rất hiếm khi nghe bệ hạ khen bản thân, nhất thời cảm thấy nở mày nở mặt, đắc ý hả hê nhìn Lưu Phó Thanh một cái, giống như đang thị uy. Trái ngược nhau, sắc mặt Lưu Phó Thanh trở nên vô cùng khó coi, giận đến mức râu dưới cằm cũng run lên.
Gã sai vặt hầu hạ bên cạnh ông thấy vậy, lập tức giơ cây quạt lên, quạt gió cho ông, hình như muốn dùng biện pháp này để tiêu trừ cơn tức.
An Hoằng Hàn ngồi ở ghế trên, đương nhiên thu hết vẻ mặt của các vị đại thần phía dưới vào mắt, vẻ mặt không thay đổi, An Hoằng Hàn tiếp tục nói: “Bởi vì ba tháng trước, Tư Đồ ái khanh giấu giếm chuyện nạn lụt ở Phong Châu, cho nên lần này lấy công chuộc tội. Chỉ có điều nghĩ đến chuyện vì nạn lụt mà bỏ ra không ít tâm huyết, vẫn đáng ngợi khen, trẫm liền ban cho Tư Đồ ái khanh vạn lượng hoàng kim.”
Vừa nghĩ tới một vạn lượng hoàng kim, Tịch Tích Chi cũng đau lòng thương tâm cho An Hoằng Hàn! Mặc dù quốc khố dồi dào, nhưng cứ ban cho lão hồ ly Tư Đồ Phi Du kia như vậy, Tịch Tích Chi nghĩ thế nào cũng đều không cam lòng.
“Tạ bệ hạ ban thưởng, đây là chuyện thần nên làm.” Hôm nay Tư Đồ Phi Du kiếm đủ mặt mũi, đứng ra từ phía sau bàn, hai đầu gối quỳ xuống đất.
An Hoằng Hàn nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, nhưng vì chỗ ngồi cách phía dưới quá xa nên không nghe thấy gì, hắn nói: “Nếu trẫm ban cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi, trẫm không thích có người dám nghịch ý trẫm, chẳng lẽ Tư Đồ ái khanh muốn thử một lần?”
Ý trong lời nói, không tính là khách khí. Tư Đồ Phi Du cũng không dám được voi đòi tiên, khom lưng tạ lễ.
“Đều ngồi xuống dùng bữa đi.” An Hoằng Hàn cầm đũa bạc lên, gắp một miếng Phượng Kim Lân Ngư đưa vào trong chén của Tịch Tích Chi.
Cho dù không có ai nói gì, nhưng tất cả mọi người đều biết, bệ hạ đặc biệt chuẩn bị Phương Kim Lân Ngư này cho Tịch cô nương. Người có thể có lộc ăn hưởng thụ loại thức ăn ngon cỡ này, cũng chỉ có một mình nàng.
Rất nhiều đại thần cũng muốn thừa cơ hội này lôi kéo làm quen với An Hoằng Hàn, nhưng khi nhìn thấy hắn bày ra khuôn mặt băng sơn vạn năm không đổi, rất nhiều đại thần đều đánh trống lui binh. Chỉ có mấy lão thần tử đức cao vọng trọng mới dám lên mời mấy ly rượu.
Trong khi đó Tư Đồ Phi Du càng quấn lấy An Hoằng Hàn không thả, gần như mời một ly, lại một ly.
Lưu Phó Thanh càng không ưa thói quen của ông ta, bưng ly rượu lên, thở phì phò uống một hơi cạn sạch, mắng một câu, “Tiểu nhân đắc chí.”
Ngay từ đầu tiên gặp mặt, Tịch Tích Chi cũng biết tửu lượng của An Hoằng Hàn cực tốt. Nhìn một ly lại một ly rượu xuống bụng hắn, mà sắc mặt vẫn không thay đổi chút nào, càng bội phục tửu lượng của hắn hơn.
Tư Đồ Phi Du là lão hồ ly từng trải ở quan trường đã lâu, cũng giỏi về xã giao.
“Mặc dù Tư Đồ ái khanh lớn tuổi, thế nhưng tửu lượng vẫn giống như trước kia.” An Hoằng Hàn lắc lắc ly rượu.
“Bệ hạ nói đùa, tửu lượng của vi thần nào so được với bệ hạ, chẳng qua hôm nay vui vẻ, khó tránh khỏi uống nhiều hơn mấy ly.”
Không ít công chúa cũng tới tiệc rượu lần này, dĩ nhiên An Vân Y cũng ở trong hàng ngũ này. Gần đây nàng ta khá được cưng chiều, thường cách một đoạn thời gian, bệ hạ sẽ ban cho nàng ta không ít thứ, rất nhiều người nhìn nàng ta với con mắt khác. Có thể từ một công chúa không được sủng ái, một lần xoay người liền biến thành công chúa có quyền thế nhất, cũng không phải là điều mà người thường có thể làm được. Cho nên rất nhiều đại thần đều nịnh bợ nàng ta, lấy lòng nàng ta khắp nơi, muốn để cho nàng ta nói mấy câu tốt đẹp ở trước mặt bệ hạ.
Chỉ tiếc, người khác lại không biết... Nàng ta được cưng chiều chỉ là vẻ bên ngoài mà thôi, hoàng huynh trừ ban thưởng đồ cho nàng ta ra, số lần gặp mặt nàng ta cũng cực ít. Nếu không phải nàng ta tự tạo cơ hội, có lẽ một tháng cũng không thấy được hoàng huynh ba lần.
Giờ nàng ta mới hiểu được vị trí trước kia của Lục hoàng tỷ là vị trí nào, cũng là công chúa, coi như nàng xoay người, nhưng vẫn không thay đổi được địa vị ở trong lòng hoàng huynh. Nhìn tiểu cô nương bên cạnh hoàng huynh mà xem, rõ ràng vô thân vô cố, lại có thể nhận đủ sủng ái của hoàng huynh, tại sao không công bằng như vậy.
An Vân Y dần dần siết chặt nắm đấm trong tay áo, trong lòng càng không cam tâm mà đứng lên.
Bưng ly rượu trên bàn lên, đi từng bước tới chín bậc đài cao.
Hình như có một luồng oán khí mãnh liệt vây lượn ở xung quanh, Tịch Tích Chi ghé đầu nhìn, mắt vừa vặn nhìn thấy ánh mắt oán hận của An Vân Y. Ánh mắt ấy cực kỳ tàn nhẫn, hoàn toàn không giống như một tiểu cô nương nên có. Trong lòng Tịch Tích Chi không khỏi thở dài một hơi, thì ra quyền thế thật sự có thể thay đổi tâm hồn một người.
Ở thời điểm nàng vừa đến dị thế, trong lòng tiểu cô nương kia ít nhất còn ôm một phần hồn nhiên, mà bây giờ thì sao? Có lẽ đã bị hoàng cung tràn đầy tranh chấp quyền thế mài mòn.
“Hoàng huynh, hoàng muội cũng kính huynh một ly, hy vọng cuộc sống của dân chúng Phong Trạch quốc ở dưới sự dẫn dắt của hoàng huynh càng ngày càng an lạc thái bình.” Khi nói câu này, An Vân Y cố ý nhìn Tịch Tích Chi một cái, hình như rất không hài lòng đối với việc nàng ngồi ở bên cạnh hoàng huynh.
Coi như vị trí kia không thuộc về nàng ta nhưng cũng nên để một người có tư cách hơn nàng ta ngồi lên, mà không phải một tiểu hài tử tám tuối
Ghen tỵ và thù hận trong mắt nàng ta, đâu thể tránh thoát khỏi ánh mắt của An Hoằng Hàn? An Hoằng Hàn nhíu mày, chỉ hy vọng nàng ta không nên giẫm vào vết xe đổ của An Nhược Yên.
“Tâm ý của hoàng muội, trẫm xin nhận, chỉ có điều nữ hài tử nên uống ít rượu thì tốt hơn.” Nói xong câu đó, An Hoằng Hàn uống một hơi cạn sạch.
Đôi mắt to long lanh như nước của Tịch Tích Chi lập tức trợn to, "Sao lại là ta? Ta lại không trêu chọc bọn họ."
Nhưng mỗi ngày ngươi ngây ngô an phận, gần đây cũng không có gây họa, Tả, Hữu thừa tướng đấu tranh, còn lâu nàng mới chen vào.
Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn gần như là cọ xát lỗ tai mà nói chuyện, động tác thân mật giữa hai người khiến không ít người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Bệ hạ giống như băng sơn ngàn năm chưa bao giờ thích gần gũi người ngoài, vậy mà bây giờ nhìn xem, ngươi một lời, ta một câu với một tiểu hài tử, thân thiết hơn người khác nhiều.
"Cho dù ngươi muốn an phận thủ thường, nhưng có vài người sẽ không theo ý của ngươi." An Hoằng Hàn nâng ly rượu lên, nhấp một hớp rượu ngon thượng đẳng, "Trả lời trẫm, bây giờ ngươi là ai?"
Ai? Tịch Tích Chi không biết gì, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, "Ta không phải là người, ta là con chồn."
Những lời này suýt nữa khiến cho nét mặt của An Hoằng Hàn không nghiêm được, tay cầm ly rượu không khỏi từ từ nắm chặt lại, sức lực lớn đến kinh người. Ly rượu không chịu nổi sức mạnh như vậy, vang lên tiếng ‘rắc rắc’, gần như là sắp vỡ vụn.
Mặc dù Lâm Ân ở bên cạnh không nghe rõ cuộc nói chuyện giữa hai người, nhưng càng nhìn ly rượu kia thì chân mày càng nhíu sâu. Mới vừa rồi còn rất tốt, vì sao chỉ trong thoáng chốc, vẻ mặt bệ hạ lại trở nên kinh khủng như thế? Rắc rắc một tiếng, tiếng ồn ào tràn ngập trong đại điện, mảnh vụn của ly rượu theo bàn tay của An Hoằng Hàn dần dần chảy xuống. Cũng may tiếng nói tiếng cười trong đại điện cực kỳ náo nhiệt, cho nên chút âm thanh này cũng không khiến cho những người khác chú ý. Chỉ có mấy tên thái giám, cung nữ hầu hạ ở hai bên An Hoằng Hàn là thấy rõ, một đám người rụt đầu, không dám chọc giận thánh nhan.
Tịch Tích Chi cách An Hoằng Hàn gần nhất, nhìn chằm chằm vào mảnh vụn trên bàn dài, trong lòng sợ đến mức run rẩy dữ dội, vẫn chưa ý thức được mình nói sai điều gì. Ngươi vốn không phải là người, không phải ư?
"Bây giờ ngươi là tâm phúc bên cạnh trẫm." Suy cho cùng thì An Hoằng Hàn vẫn là nhân vật lớn, ổn định lửa giận trong lòng rất nhanh, khôi phục lại cách nói chuyện lạnh lùng, trên mặt cũng không có chút biểu cảm, "Vừa rồi ngươi hô một tiếng ‘Tư Đồ đại nhân’, làm cho Lưu Phó Thanh sinh ra cảnh giác. Bởi vì ngươi sống ở bên cạnh trẫm mỗi ngày, gần đây lại đi cùng trẫm, bất kỳ người nào lôi kéo được ngươi đều có chỗ tốt, không có chỗ xấu. Nhưng nếu ngươi thật sự nghiêng về Tả thừa tướng Tư Đồ, như vậy nhất định sẽ tạo thành uy hiếp đối với Lưu Phó Thanh."
An Hoằng Hàn phân tích tình thế vừa rồi, mỗi một câu nói đều nói đến trọng điểm, khiến Tịch Tích Chi không khỏi toát mồ hôi dầm dề. Một câu nói vừa rồi của ngươi lại phát sinh nhiều việc như vậy?
"Vì ngăn cản ngươi tiến thêm một bước để nói chuyện với Tả thừa tướng Tư Đồ, đương nhiên Lưu Phó Thanh phải phá hư ngay." Lúc này mới có sự kiện tranh cãi ban nãy.
"Nhưng mà ta lại chưa từng muốn tham gia vào chuyện triều đình, ta sẽ không nghiêng về bất kỳ một người nào trong số bọn họ." Tịch Tích Chi giơ tay lên thề, nói với An Hoằng Hàn.
Mỗi ngày nhìn thấy An Hoằng Hàn và các đại thần đọ sức, so dũng đấu mưu, Tịch Tích Chi nhìn cũng ngán, làm sao có thể thò một chân vào trong?
"Ngươi nghĩ như vậy, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy. Người trong triều đình đánh chủ ý lên ngươi, không phải là ít." Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du chỉ là hai người trong đó mà thôi.
Vừa nghĩ tới mình đã bị rất nhiều người theo dõi, Tịch Tích Chi cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, như ngồi bàn chông. Khi gắp thức ăn, cũng cảm thấy vô vị tẻ nhạt.
"Ít tiếp xúc với bọn họ, hiển nhiên sẽ bình an vô sự." An Hoằng Hàn nhẹ nhàng đùa nghịch sợi tóc bên tai Tịch Tích Chi, thủ thỉ nói: "Sống ở bên cạnh trẫm, chính trẫm sẽ bảo vệ ngươi bình an."
Tịch Tích Chi gật đầu giống như con gà mổ thóc, nào dám có nửa phần phản kháng, "Ta hiểu."
Bởi vì theo như lời hai người nói, đều rất cần giữ bí mật, cho nên khoảng cách giữa bọn họ vốn rất gần. An Hoằng Hàn cúi đầu, liền có thể ngửi thấy được mùi thơm ngát tản ra từ tóc của tiểu hài tử nào đấy, đó là mùi của hương liệu sử dụng lúc tắm rửa.
Càng nhìn Tịch Tích Chi bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn sinh động đáng yêu, An Hoằng Hàn cũng không thể tự kiềm chế.
Nếu không có ngươi ở bên người, vậy sẽ nhàm chán biết bao?
“Quân thần đều đến đông đủ rồi phải không?” Trở lại chuyện chính, An Hoằng Hàn chỉnh sửa lại vạt áo một chút, nhìn về phía chỗ ngồi của các vị thần tử.
Quân vương một nước vẫn chưa đụng đũa, những đại thần khác càng không dám có bất kỳ cử động nào. Người duy nhất dám động đũa ở trước An Hoằng Hàn, không phải là Tịch Tích Chi thì còn là ai. Cũng có rất nhiều người đã nhìn thấy hành động đó của Tịch Tích Chi, đặc biệt là cung nữ thường hầu hạ ở hai bên của An Hoằng Hàn càng không cảm thấy kỳ lạ chút nào.
“Thưa bệ hạ, các vị đại thần đều đã đến đông đủ.” Lâm Ân thấy An Hoằng Hàn hỏi, trong nháy mắt lập tức trả lời đầu tiên.
An Hoằng Hàn gật đầu hài lòng, bàn tay khoát lên đầu rồng điêu khắc trên tay vịn, một thân khí phách uy hiếp toàn trường, “Hôm nay chính là ngày Tả thừa tướng Tư Đồ xử lý xong nạn lụt hồi triều. Tư Đồ ái khanh chính là công thần một nước, nhiều lần lập được công lao hiển hách cho Phong Trạch quốc, lần này lại cứu dân chúng trong lúc nguy nan, không thể bỏ qua công lao. Tiệc rượu này, là trẫm đặc biệt chuẩn bị để tẩy trần đón gió cho Tư Đồ ái khanh.”
Mỗi một câu nói của An Hoằng Hàn đều lộ ra sự coi trọng đối với Tư Đồ Phi Du. Tư Đồ Phi Du rất hiếm khi nghe bệ hạ khen bản thân, nhất thời cảm thấy nở mày nở mặt, đắc ý hả hê nhìn Lưu Phó Thanh một cái, giống như đang thị uy. Trái ngược nhau, sắc mặt Lưu Phó Thanh trở nên vô cùng khó coi, giận đến mức râu dưới cằm cũng run lên.
Gã sai vặt hầu hạ bên cạnh ông thấy vậy, lập tức giơ cây quạt lên, quạt gió cho ông, hình như muốn dùng biện pháp này để tiêu trừ cơn tức.
An Hoằng Hàn ngồi ở ghế trên, đương nhiên thu hết vẻ mặt của các vị đại thần phía dưới vào mắt, vẻ mặt không thay đổi, An Hoằng Hàn tiếp tục nói: “Bởi vì ba tháng trước, Tư Đồ ái khanh giấu giếm chuyện nạn lụt ở Phong Châu, cho nên lần này lấy công chuộc tội. Chỉ có điều nghĩ đến chuyện vì nạn lụt mà bỏ ra không ít tâm huyết, vẫn đáng ngợi khen, trẫm liền ban cho Tư Đồ ái khanh vạn lượng hoàng kim.”
Vừa nghĩ tới một vạn lượng hoàng kim, Tịch Tích Chi cũng đau lòng thương tâm cho An Hoằng Hàn! Mặc dù quốc khố dồi dào, nhưng cứ ban cho lão hồ ly Tư Đồ Phi Du kia như vậy, Tịch Tích Chi nghĩ thế nào cũng đều không cam lòng.
“Tạ bệ hạ ban thưởng, đây là chuyện thần nên làm.” Hôm nay Tư Đồ Phi Du kiếm đủ mặt mũi, đứng ra từ phía sau bàn, hai đầu gối quỳ xuống đất.
An Hoằng Hàn nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, nhưng vì chỗ ngồi cách phía dưới quá xa nên không nghe thấy gì, hắn nói: “Nếu trẫm ban cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi, trẫm không thích có người dám nghịch ý trẫm, chẳng lẽ Tư Đồ ái khanh muốn thử một lần?”
Ý trong lời nói, không tính là khách khí. Tư Đồ Phi Du cũng không dám được voi đòi tiên, khom lưng tạ lễ.
“Đều ngồi xuống dùng bữa đi.” An Hoằng Hàn cầm đũa bạc lên, gắp một miếng Phượng Kim Lân Ngư đưa vào trong chén của Tịch Tích Chi.
Cho dù không có ai nói gì, nhưng tất cả mọi người đều biết, bệ hạ đặc biệt chuẩn bị Phương Kim Lân Ngư này cho Tịch cô nương. Người có thể có lộc ăn hưởng thụ loại thức ăn ngon cỡ này, cũng chỉ có một mình nàng.
Rất nhiều đại thần cũng muốn thừa cơ hội này lôi kéo làm quen với An Hoằng Hàn, nhưng khi nhìn thấy hắn bày ra khuôn mặt băng sơn vạn năm không đổi, rất nhiều đại thần đều đánh trống lui binh. Chỉ có mấy lão thần tử đức cao vọng trọng mới dám lên mời mấy ly rượu.
Trong khi đó Tư Đồ Phi Du càng quấn lấy An Hoằng Hàn không thả, gần như mời một ly, lại một ly.
Lưu Phó Thanh càng không ưa thói quen của ông ta, bưng ly rượu lên, thở phì phò uống một hơi cạn sạch, mắng một câu, “Tiểu nhân đắc chí.”
Ngay từ đầu tiên gặp mặt, Tịch Tích Chi cũng biết tửu lượng của An Hoằng Hàn cực tốt. Nhìn một ly lại một ly rượu xuống bụng hắn, mà sắc mặt vẫn không thay đổi chút nào, càng bội phục tửu lượng của hắn hơn.
Tư Đồ Phi Du là lão hồ ly từng trải ở quan trường đã lâu, cũng giỏi về xã giao.
“Mặc dù Tư Đồ ái khanh lớn tuổi, thế nhưng tửu lượng vẫn giống như trước kia.” An Hoằng Hàn lắc lắc ly rượu.
“Bệ hạ nói đùa, tửu lượng của vi thần nào so được với bệ hạ, chẳng qua hôm nay vui vẻ, khó tránh khỏi uống nhiều hơn mấy ly.”
Không ít công chúa cũng tới tiệc rượu lần này, dĩ nhiên An Vân Y cũng ở trong hàng ngũ này. Gần đây nàng ta khá được cưng chiều, thường cách một đoạn thời gian, bệ hạ sẽ ban cho nàng ta không ít thứ, rất nhiều người nhìn nàng ta với con mắt khác. Có thể từ một công chúa không được sủng ái, một lần xoay người liền biến thành công chúa có quyền thế nhất, cũng không phải là điều mà người thường có thể làm được. Cho nên rất nhiều đại thần đều nịnh bợ nàng ta, lấy lòng nàng ta khắp nơi, muốn để cho nàng ta nói mấy câu tốt đẹp ở trước mặt bệ hạ.
Chỉ tiếc, người khác lại không biết... Nàng ta được cưng chiều chỉ là vẻ bên ngoài mà thôi, hoàng huynh trừ ban thưởng đồ cho nàng ta ra, số lần gặp mặt nàng ta cũng cực ít. Nếu không phải nàng ta tự tạo cơ hội, có lẽ một tháng cũng không thấy được hoàng huynh ba lần.
Giờ nàng ta mới hiểu được vị trí trước kia của Lục hoàng tỷ là vị trí nào, cũng là công chúa, coi như nàng xoay người, nhưng vẫn không thay đổi được địa vị ở trong lòng hoàng huynh. Nhìn tiểu cô nương bên cạnh hoàng huynh mà xem, rõ ràng vô thân vô cố, lại có thể nhận đủ sủng ái của hoàng huynh, tại sao không công bằng như vậy.
An Vân Y dần dần siết chặt nắm đấm trong tay áo, trong lòng càng không cam tâm mà đứng lên.
Bưng ly rượu trên bàn lên, đi từng bước tới chín bậc đài cao.
Hình như có một luồng oán khí mãnh liệt vây lượn ở xung quanh, Tịch Tích Chi ghé đầu nhìn, mắt vừa vặn nhìn thấy ánh mắt oán hận của An Vân Y. Ánh mắt ấy cực kỳ tàn nhẫn, hoàn toàn không giống như một tiểu cô nương nên có. Trong lòng Tịch Tích Chi không khỏi thở dài một hơi, thì ra quyền thế thật sự có thể thay đổi tâm hồn một người.
Ở thời điểm nàng vừa đến dị thế, trong lòng tiểu cô nương kia ít nhất còn ôm một phần hồn nhiên, mà bây giờ thì sao? Có lẽ đã bị hoàng cung tràn đầy tranh chấp quyền thế mài mòn.
“Hoàng huynh, hoàng muội cũng kính huynh một ly, hy vọng cuộc sống của dân chúng Phong Trạch quốc ở dưới sự dẫn dắt của hoàng huynh càng ngày càng an lạc thái bình.” Khi nói câu này, An Vân Y cố ý nhìn Tịch Tích Chi một cái, hình như rất không hài lòng đối với việc nàng ngồi ở bên cạnh hoàng huynh.
Coi như vị trí kia không thuộc về nàng ta nhưng cũng nên để một người có tư cách hơn nàng ta ngồi lên, mà không phải một tiểu hài tử tám tuối
Ghen tỵ và thù hận trong mắt nàng ta, đâu thể tránh thoát khỏi ánh mắt của An Hoằng Hàn? An Hoằng Hàn nhíu mày, chỉ hy vọng nàng ta không nên giẫm vào vết xe đổ của An Nhược Yên.
“Tâm ý của hoàng muội, trẫm xin nhận, chỉ có điều nữ hài tử nên uống ít rượu thì tốt hơn.” Nói xong câu đó, An Hoằng Hàn uống một hơi cạn sạch.
Danh sách chương