Sau kì nghỉ hè ở cùng nhau, đa phần hai người đều ngâm nga trong phòng game và phòng bi-a trên trấn.

Mùi thuốc lá và mùi mồ hôi vấn vít trong không khí đục ngầu, trộn lẫn với tiếng nhạc trò chơi đinh tai nhức óc, bóng người qua lại, thỉnh thoảng sẽ có tiếng cười to vang lên từ một người trong góc. Cô mặc chiếc quần sọc, chân rấm rít không ít mồ hôi, ngồi cũng không thoải mái, nhúc nhích một hồi mới nhớ ra tâm sự còn chưa được giải quyết, cô ngửa đầu nhìn người phía sau: “Lộ Thần?”

Anh đưa mắt nhìn lại, để cho cô nói.

“Ngày đó ở phòng bi-a ấy, sao anh lại muốn đánh với em?”

Phía đằng xa lại vang lên một đợt cười vang, Lộ Thần nhìn sang: “Ai mà biết”.

Cô kéo cánh tay anh: “Nói thật đi, có phải anh nhất kiến chung tình với em không?”

Lộ Thần ghé mặt lại gần, thấp giọng đáp: “Làm sao có thể chứ”.

Quy Hiểu đỏ bừng cả mặt, cô cắn môi không nói nữa, nhấn nút start bắt đầu một ván mới. Lúc gần như thua sạch, đang chuẩn bị rời đi, nào ngờ một hộp tiền game lớn mới mua lại đặt ngay trước mặt.

Cô đang giận nên nắm một đống đầy tay, nhét hết vào ô đựng tiền. Tiếp tục thua, tiếp tục thua.

Lộ Thần cũng không để ý lắm, anh tán gẫu với Hải Đông sau lưng cô, thỉnh thoảng chán chán lại hừ hừ hai câu hát. Lúc đầu Quy Hiểu cũng không quan tâm, sau đó thua hoài mấy trận hai tai mới lén lút nghe thử, lòng cô nở hoa ngay lập tức… Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ từng câu từng từ trong lời bài hát kia: “Sao có thể yêu em được, anh tự hỏi chính mình, anh có thể từ bỏ bất cứ điều gì, nhưng hôm nay vẫn khó rời đi được. Em đâu có đẹp, nhưng lại vô cùng đáng yêu, cô bé lọ lem, cô bé lọ lem của anh…”

Qua bao năm tháng dài đằng đẵng.

Tiếng còi xe kéo dài.

Quy Hiểu quay đầu nhìn lại, thấy một luồng ánh sáng trắng bao lấy tán ô màu đỏ sậm lẻ loi.

Cảnh tượng này vừa lúc đáp lại câu nói đó: “Nếu cuộc đời là quán trọ, tôi sẽ là người đi đường”, mà cũng không đúng, phải nói là: Tất cả mọi người đều là người đi đường.

Tài xế qua đường nhìn thấy xe họ đứng lẻ lôi bên đường thì phanh lại: “Có cần giúp một tay không?”

Quy Hiểu như bị câu nói này làm cho nóng cháy, cô vội vàng tránh khỏi anh: “Sửa xong rồi, đã sửa xong rồi”.

Tài xế lại là một người vô cùng tốt bụng, nói cho họ biết đi thêm nửa tiếng nữa là đến làng Erlian, nếu sửa xong thì đừng nên chậm nữa, đường đêm không an toàn lắm đâu. Quy Hiểu đồng ý, thấy người ta đi rồi Lộ Viêm Thần cũng đứng dậy sắp xếp dụng cụ và hành lý, tiếp tục lên đường.

Vừa đến nơi, làng Erlian bị bao trùm trong tuyết. Chờ khi họ vào tới nội thành, tuyết cũng tan ra,

Lộ Viêm Thần nhận một cuộc điện thoại, rất dài, nhưng anh cũng không nói được vài câu, đúng kiểu quý chữ như vàng.

“Là ba em à?” Cô nhỏ giọng hỏi.

Lộ Viêm Thần lắc đầu, tắt máy: “Lãnh đạo trước kia”.

Đường lớn rộng thênh thang không có quá nhiều xe, thỉnh thoảng có mấy chiếc xe jeep cũng biển số Bắc Kinh.

Cô thử đoán tâm tình của Lộ Viêm Thần lúc này, lúc trước ở làng Tích Lâm anh cũng sững sờ lâu như vậy, mà đối với nơi này, đặc biệt là thành phố Erlian này, anh lại có cảm tình vô cùng đặc biệt.

Lần này Lộ Viêm Thần định ở khách sạn.

Sau khi hành lý được đưa vào phòng, anh nói với Quy Hiểu: “Anh phải đi làm báo cáo ra khỏi ngành đã, có xảy ra chút chuyện, đêm nay anh sẽ quay lại đây”. Làm lính mà xuất ngoại thì khó như lên trời, chuyện này cô cũng biết, lúc trước khi làm thủ tục xuất cảnh ở Bắc Kinh, anh cũng nói mình có quan hệ ở nơi này, bảo cô không cần lo lắng.

VÌ thế bây giờ khi nghe anh nói vậy, Quy Hiểu lại càng băn khoăn: “Hay anh ở lại làng Erlian đi, em đi gặp mẹ của Tần Tiểu Nam cho, rồi lấy hộ khẩu về?”

“Về rồi nói”.

“Mấy giờ anh mới về?” Quy Hiểu muốn tính xem mình nên ngủ trước hay chờ anh.

Tâm tình anh có vẻ rất tốt: “Nhanh thôi”.

“Thế em chờ anh quay lại”. Cô đưa anh ra ngoài.

Lộ Viêm Thần lái xe rời khách sạn, lái thẳng đến địa chỉ được báo trong điện thoại.

Gió đêm lướt qua cửa sổ vào trong xe, khí trời lạnh như thế, nhưng máu anh lại vô cùng nóng bỏng.

Nhất định Quy Hiểu là phúc tinh*, anh không thể nào ngờ được, tâm nguyện lớn nhất của mình khi cởi quân trang ra đã thực hiện được ngay. Đám trộm xe kia thực ra là bọn buôn lậu thuốc phiện, con đường buôn bán cực kì thuần thục, còn có liên kết với các thế lực ngoại cảnh bên ngoài. Ngày đó cảnh sát thẩm tra bước đầu mấy tên trộm xe, như thể nhặt được của báu, họ gửi báo cáo đi, tìm hiểu nguồn gốc, ngay khi tết xuân vừa qua thì thu lưới.

Lần vây bắt này lại chộp được một con cá lớn không ngờ được.

Vốn lãnh đạo trung đội muốn gọi Lộ Viêm Thần đi suốt đêm quay về cùng hỗ trợ thẩm vấn, nhưng anh lại vừa lúc trở lại. Thế là thẩm vấn sớm trong đêm.

Rất nhanh, Lộ Viêm Thần lái xe tới chỗ.

Anh tùy tiện quay xe vào một góc trong bãi đỗ, đi về phía cánh cửa bên phải khu nhà lớn. Mấy đặc công ngày trước từng hợp tác thấy anh thì chào hỏi, một đoạn đường đi qua, tất cả đều gọi “Đội trưởng Lộ”, “Đội trưởng Lộ”…

Chờ vào cửa, có người từ phỏng thẩm vấn thứ hai dọc hành lang đi ra, cười nói: “Lần này tìm hiểu gốc gác thì chộp được mấy tên này, đều nhờ công chị dâu cả đấy”.

Giọng Lộ Viêm Thần rất thấp: “May thật”.

Hai người nhỏ tiếng trò chuyện mấy chi tiết nhỏ với nhau rồi vào cửa.

Khu nhà này không có nguồn sáng rõ ràng, ở giữa có một tấm thủy tinh tách phòng thẩm vấn và phòng giam. Một bên khác của tấm kính, một nhóm người cùng đứng dưới ánh đèn.

Lộ Viêm Thần vào phòng, năm người ngồi trong phòng thẩm vấn cùng quay đầu lại, gật đầu với anh, không có tiếng bắt chuyện vang lên.

Lúc này anh có vẻ rất phong trần, một bộ thường phục, từ trên xuống dưới đều không hề trau chuốt, quần dài và giày thể thao, cả đồ bông chống lạnh cũng không nhiều màu sắc, có lẽ cả người cũng chỉ có gương mặt kia là còn nhận ra được, hầu như ở đây ai ai cũng biết anh.

Đây là tuyến đầu hăng hái chiến đấu nhất trong chín năm, vì sự cố thương vong nặng nề, năm nay anh vừa mới xin rời khỏi, Trung đội trưởng đội chống khủng bố ngày xưa, Lộ Viêm Thần.

Phút yên tĩnh ngắn ngủi.

Họ đã chuẩn bị đầy đủ kĩ càng, nếu tâm tình Lộ Viêm Thần càng cực đoan hơn thì phải đối phó ra sao…

Dù sao Lộ Viêm Thần rời khỏi trung đội cũng là vì những người này, anh đưa quân nòng cốt ra ngoài lúc giữa đêm, bị thương quá nửa, còn cả thượng cấp trực thuộc Lộ Viêm Thần, cũng vì đổi lấy hai dân chúng vô tội trong tay nhóm người này, anh đưa mình làm con tin trao đổi, đến nay thi thể còn chưa toàn vẹn.

Nhưng Lộ Viêm Thần lại tỉnh táo hơn họ nghĩ.

Bóng người anh chuyển động, kéo ghế ngồi ra, ngồi xuống, từng chữ như gằn ra từ cổ họng: “Tôi phối hợp, thẩm tra đi”.

Nói năng không khách khí chút nào, Lộ Viêm Thần và những người dưới quyền cũng từng được cách tổ chức cực đoan nổi tiếng niêm yết giá công khai trên internet. Có thể được người này ‘đồng ý’, chứng tỏ nhất định anh sẽ mổ đến tận xương tủy nhóm người này, được ‘người ngoài’ như anh phối hợp điều tra, chắc chắn sẽ làm ít hiệu quả nhiều.

Tần Minh Vũ và Cao Hải cũng đến rất nhanh, im lặng dừng lại sau Lộ Viêm Thần nửa bước, đứng nghe.

***

Ba giờ sau, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra.

Miệng đã cạy ra thuận lợi, họ không ngờ là, còn có những chuyện tệ hại hơn sau đó.

Lộ Viêm Thần im lặng đi ra ngoài.

Tần Minh Vũ dẫn Cao Hải đuổi theo cùng ra: “Chuyện này còn bàn bạc được…”

“Đùa à!” Lộ Viêm Thần quay lại quát lớn, anh kiếm điếu thuốc trong túi quần, nhanh chóng rút ra một điếu, cắn đầu lọc rồi châm lửa, ngẫm nghĩ cẩn thận một lúc rồi nói: “Nhiều năm như thế tôi chỉ mới gặp phải hai lần, mấy người các cậu còn chưa có kinh nghiệm, bao nhiêu mạng người ở đó đấy”. Giờ muốn tìm một người có kinh nghiệm như anh thì chẳng có bao người, cũng không kịp nữa.

“Nhỡ…”

“Không có nhỡ gì hết”.

“Có muốn nói gì với chị dâu không?”

Lộ Viêm Thần nhìn anh một lúc, không nói gì.

Tần Minh Vũ biết rõ còn hỏi, nội dung thẩm vấn có tính cơ mật cao, nửa chữ cũng không lộ được.

Anh đẩy cửa sắt cuối hành lang ra, nhảy lên xe Tần Minh Vũ, ném chìa khóa xe mình cho Cao Hải: “Mang chìa khóa tới, bảo cô ấy chờ anh”.

Họ cũng biết căn phòng mà anh đặt.

Tần Minh Vũ cũng theo lên xe, không chậm trễ, vội vàng gọi điện thoại cho người trong đội.

Chiếc xe lái ra ngoài.

Đèn đỏ lao vun vút, Lộ Viêm Thần cũng không dám cẩu thả, anh đi qua con đường dưới lầu khách sạn, nhìn qua cửa kính chắn gió, ánh mắt lướt đến nơi cao cao, còn chưa kịp tìm được căn phòng của cô đã lái vút qua.

Bàn tay nắm tay lái rịn cả mồ hôi, nắm rất chặt rồi nhưng tay mướt mồ hôi nên lại thấy trơn trơn, anh lại nắm chặt hơn.

Như thể đang trút hết, tiếng còi xe vang dài, xe jeep phía trước hốt hoảng nhường đường, tài xe còn thò đầu ra la lớn: “Làm gì thế! Hơn nửa đêm đấy! Trên đường có hai chiếc xe mà còn muốn húc à?”

Anh liếc mắt lạnh lùng nhìn ra, chân ga giẫm mạnh, vụt ra khỏi màn đêm ở thành phố Erlian.



Ở trên lầu lúc này, trong gian phòng kia lại ấm áp như xuân.

Quy Hiểu nâng dép lẹt xẹt ra khỏi phòng tắm, nhìn chiếc giường lớn hai người mấy giây rồi mới bắt đầu thay ga giường, vỏ chăn và bao gối.

Lộ Viêm Thần còn chưa quay lại.

Ngoài hành lang có tiếng người nói chuyện, dưới lầu hình như còn có phòng khiêu vũ, những tạp âm đó hòa lẫn vào nhau, khiến lòng Quy Hiểu khó mà yên tĩnh được. Cô đợi thêm mười mấy phút, không nhẫn nại được đành phải gọi tới số anh.

“Xin lỗi, số quý khách vừa gọi đã tắt máy…”

Tắt máy? Cô cúi đầu nhìn, đúng là số của Lộ Viêm Thần, không sai mà. Hay điện thoại hết pin?

Quy Hiểu suy đoán lung tung, muốn gọi thử thêm lần nữa thì đột nhiên Hứa Diệu gọi tới.

Cô nhận máy, bên kia gọi Quy Hiểu một tiếng thì cô liền nói ngay: “Tôi đang vội gọi điện thoại, anh tóm gọn đi, không thì mai tôi gọi lại nhé?”

“Tôi đang có chuyện đè nén trong lòng, nên mới tìm người tâm sự”. Hiếm khi Hứa Diệu lại bế tắc như thế, cô nhỏ giọng: “Kết quả kiểm tra của Bân Bân không tốt lắm, không phải ung thư giống như chẩn đoán ở trong nước, nhưng lại chưa chẩn đoán được chính xác, loại của cô ấy còn phức tạp hơn, phải xạ trị, xạ trị có thể chữa được ung thư, nhưng tỉ lệ tái phát rất cao, vị trí lại không đồng nhất”.

Quy Hiểu yên lặng, không biết phải nói gì.

Hứa Diệu lại nói tiếp vài câu, mấy thuật ngữ bệnh lý và chẩn đoán mà cô nghe không hiểu.

Nhưng cô biết cô phải đáp lại cuộc điện thoại này. Thế là đè nén lòng nhớ nhung Lộ Viêm Thần lại, kiên nhẫn lắng nghe.

Không lâu sau, có người gõ cửa phòng.

“Anh chờ chút, đừng ngắt máy, tôi đi mở cửa”.

Quy Hiểu không chần chừ một giây, cô đặt điện thoại lên chăn, lạch bạch chạy ra phía cửa, mở mắt mèo nhìn ra.

Không phải Lộ Viêm Thần, là Cao Hải?

Sau khi mở cửa ra, tuy đã từng gặp Quy Hiểu rồi nhưng lần này nhìn thấy cô chàng trai này còn có phần lúng túng hơn, lắp bắp nửa ngày mới đưa ra một chùm chìa khóa: “Chị dâu, đội trưởng Lộ đưa cho chị”.

Quy Hiểu sững sờ: “Anh ấy đâu?”

Cao Hải chột dạ: “Có việc ạ, anh nói chị chờ anh”.

“Chuyện gì cơ? Phải đợi đến khi nào?”

“Nhanh nào…” Cao Hải lùi về phía sau nửa bước, anh hổ thẹn nhìn Quy Hiểu chằm chặp, cũng không biết muốn nói gì thêm, mà có lẽ là không biết phải nói thế nào.

Đội trưởng Lộ không cho phép. Trước kia họ cùng nhau vào sinh ra tử, cũng không có thân thích nào cạnh bên, phải an ủi người ta thế nào, một cậu thanh niên to xác nghĩ hết nửa phút cũng không ra đối sách nào. Hơn nữa giờ Cao Hải cũng đang rối loạn, tình huống quá phức tạp và nguy hiểm, đầu như muốn nổ tung, anh cũng không thể bình tĩnh như Lộ Viêm Thần được…

Quy Hiểu vốn đang lo lắng vì anh tắt máy, giờ lại nhận được chìa khóa xe, mà người đưa lại không nói thêm nửa lời, cô càng hốt hoảng: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Chị dâu”. Cao Hải ngừng một lúc rồi thở dài một hơi: “Chị bảo trọng”.

Chiếc chìa khóa xe được đặt vào tay cô, anh xoay người nhanh chóng rời đi.

Quy Hiểu cuống lên, vội vàng đưa tay kéo người kia lại nhưng lại không bắt được: “Cao Hải!”

Cao Hải bị cô gọi lại, trong giây phút anh ngừng bước thì nghĩ ngay đến đội trưởng Lộ còn đang trong vòng nguy hiểm, cửu tử nhất sinh, viền mắt lại đỏ ửng lên, anh cũng không quay đầu lại, vội vàng đẩy cửa lối đi phòng cháy rồi chạy đi.

Cô choáng váng, nhìn tấm cửa gỗ đập va bật lại, một tiếng vang cực lớn vọng lại giữa hành lang.

Đứng như thế hồi lâu, cô mới mờ mịt nhớ ra Hứa Diệu vẫn còn chờ cô.

Trở về phòng, cô mò ra điện thoại trong chăn, muốn nói chuyện nhưng lại nghẹn ngào, chỉ còn lồng ngực phập phồng hít thở.

“Quy Hiểu? Nếu cô có chuyện thì sau hẵng nói”.

Tiếng tim đập nặng hơn từng tiếng, nghĩ thêm một lúc đã muốn khóc, nhưng cô lại cố gắng an ủi mình, Quy Hiểu, đừng suy nghĩ nhiều, anh ấy đã cởi quân trang rồi, còn nguy hiểm gì nữa chứ? Nhất định là anh gặp được chiến hữu cũ nên uống nhiều thôi, lại sợ mình giận. Chiến hữu anh thì không biết nói chuyện, ai cũng ngốc cả, lại còn chống khủng bố.

Không hiểu gì mà toàn nói chuyện hoang đường, bảo trọng cái gì chứ, toàn lung tung…

“Húa Diệu”. Quy Hiểu mở lời, “Anh cứ chăm sóc vợ anh đi, mạng người quan trọng, tiền là việc nhỏ, chờ anh về nước…”

Giọng của cô run rẩy kinh người.

“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Đối phương thấy lạ nên ngắt lời.

“Không”. Tay phải Quy Hiểu giữ chặt dạ dày đau đớn, cô thở nhẹ một hơi nói, “Đau bụng quá, mai sẽ gọi lại cho anh…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện