Nếu nói như thếthì tỉ lệ thắng sẽ rất lớn.

Quy Hiểu cực kì hiếu thắng, tính toán xong cũng không ngại ngùng nữa, cầm lấy cây gậy bi-a.

Cán gậy cũng phải chú trọng cảm giác.

Cô thích cây gậy nặng hơn một chút, cầm trong tay mới thấy được tốc độ mạnh mẽ, Lộ Thần đưa cho cô cây gậy này đúng là phù hợp.

Ngược lại, Lộ Thần không chú ý mấy tới bản thân, có lẽ là định nhường cô thắng thật, anh cầm lấy cây gậy gần mình nhất, tay phải lấy bóng trong túi bi-a ném lên bàn. Mọi người ở đây đã ngồi một lúc lâu, nhưng chưa từng thấy Lộ Thần có ý định chơi bời, giờ đột nhiên lại trở nên như thế, ai ai cũng hào hứng bừng bừng chạy lại xem.

Rèm cửa sổ bị gió cuốn bung bay ra ngoài, rồi lại bị gió thổi quay về lại, vụt qua chiếc ghế trống không anh vừa ngồi.

Quy Hiểu vòng qua nửa bàn: “Em bắt đầu ạ?”

“Đương nhiên”. Hải Đông thay Lộ Thần đáp: “Anh Thần đã nhường đến thế rồi, sao không để em mở màn được?”

Quy Hiểu mím môi, cúi người, híp mắt nhắm. Tay đưa về phía sau co lại, đẩy mạnh về phía trước, một tiếng ‘bịch’ trầm đục, vừa may một gậy rơi xuống ba quả bóng.

Sau lưng có mấy học sinh chậc chậc tán thưởng: “Ghê quá”.

Hải Đông nhét một điếu thuốc vào bên môi Lộ Thần: “Anh sắp bại bởi em vợ em rồi”.

Lộ Thần cắn điếu thuốc chưa châm, tay phải đặt bên bàn bi-a lướt xuôi theo cạnh bàn, rồi quay về vuốt vuốt đầu gậy hai cái, khẽ cười: “Có khả năng đó sao?”

Đáng tiếc là sau cú mở màn, vị trí bóng đều không tốt.

Lượt thứ hai của cô chưa tới.

Nhưng đến lượt Lộ Thần, thì cô đã không còn… cơ hội đánh bóng nữa rồi. Cuối cùng chỉ còn tám quả bóng trắng đen, Mạnh Tiểu Sam không nhìn nổi nữa: “Anh Thần, sao anh lại bắt nạt Quy Hiểu nhà bọn em chứ”.

Cả đống người cũng ồn ào theo, nhưng cũng phải tránh đường cho Lộ Thần liên tục đánh bóng. Mấy cô gái thì nói năng không dễ nghe chút nào, họ bảo đã chơi bằng tay trái rồi, còn muốn nhường gì nữa? Thôi để cho Quy Hiểu lấy tay ném bóng vào túi luôn đi.

Lộ Thần cũng không cố ý muốn thắng, hai tay đặt trên bệ bàn bi-a màu xanh lá, hơi cúi người nhìn cô, bên miệng vẫn mang ý cười, anh hỏi: “Muốn tôi nhường không?”

“Không cần”. Quy Hiểu bị hỏi đến mức mặt không sao nhịn nổi, cầm cán gậy đặt lên kệ, chủ động nhận thua.

Lộ Thần cũng không nói nhiều, anh rút cây gậy đánh một phát, quả bóng bay lên lăn vào lỗ, rơi xuống.

Thắng.

Dựa vào số bóng đếm được thì cũng không tính là thảm bại, nhưng người ta chỉ chơi một tay trái, so với cô chơi cả hai tay mà vẫn không thắng được.

Quy Hiểu đúng là thua triệt để, vô cùng mất mặt, cô lau lau mồ hôi trên tay, lấy cớ là tới quầy văn phòng phẩm trên trấn mua ít đồ để chạy ra ngoài.

Quán thịt dê nướng của dì kia còn chưa mở hàng, dì cầm quạt phất phất lửa đỏ trong lò, mấy học sinh ngồi ngoài sảnh quán bi-a xem náo nhiệt đang liếc mắt đưa tình với các chị em.

Quy Hiểu lấy chìa khóa xe, vội vã bước đi, đột nhiên cô thét “A” một tiếng, vừa lao lên đã nhảy xuống liền.

Yên xe phỏng chết cô rồi, nãy quên để ở chỗ râm râm một chút.

Đám học sinh kia nhìn vui vẻ, Quy Hiểu quay đầu lại trừng mắt liếc, rồi cô thấy Lộ Thần cũng đi ra, đẩy một nam sinh ngồi xổm trước cửa chắn đường, họ hỏi: “Anh Thần đi à?” Cậu nam sinh đó cười cười dịch sang bên hai bước.

Lộ Thần gật đầu, leo lên chiếc xe đạp leo núi không khóa mình dựng bên cạnh cửa.

Dưới ánh mắt trời chói lóa, người đó đạp xe lướt qua tầm mắt cô, rẽ qua ngã khác không thấy bóng.

Đêm hôm đó, Quy Hiểu mới chợt nhận ra, mấy ngày nay là kì thị Đại học, chẳng lẽ trường mà Lộ Thần thi lại là quán bi-a? Cô gọi điện thoại thăm dò vòng vèo hỏi Mạnh Tiểu Sam, Mạnh Tiểu Sam không hề nhận ra tâm tư của cô, cứ nói cho cô biết, ngày hôm trước trong nhà Lộ Thần xảy ra chuyện lớn, đến chiều hôm sau mới giải quyết được, cho nên lỡ kì thi buổi sáng.

Có lẽ sẽ không học lại mà tiếp nhận nhà máy sửa chữa ô tô của ba anh.

Chuyện bỏ học ở trường này cũng hết sức bình thường, học hành càng không phải chuyện gì quan trọng. Giọng nói của Mạnh Tiểu Sam hết sức nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Quy Hiểu lại càng lúc càng nặng nề hơn.

Học lại đi mà, học lại đi mà, như thế họ có thể thành bạn học rồi.

Đáng tiếc là sau khi khai giảng, cô không nhìn thấy anh trong lớp cấp ba, cô nghĩ, có lẽ anh đã tiếp nhận việc sửa chữa ô tô rồi làm ông chủ. Quy Hiểu và anh không thân quen, đương nhiên cũng khó có dịp gặp mặt, nhưng khi nghĩ đến cái tên Lộ Thần này, trong lòng không hiểu sao vẫn mênh mông trống trải.

Mãi đến khi mùa đông đến, một ngày nào đó đạp xe đi qua quán bán bánh rán nhỏ bên trường, cô thấy anh ngồi ở đó với Hải Đông, nói chuyện phiếm với bác bán bánh. Hải Đông thấy Quy Hiểu đang kinh ngạc nhìn thì gọi: “Em vợ, anh mời em ăn bánh rán”.

Quy Hiểu dừng xe ngay, suýt nữa thì đâm vào cây tùng đầy tuyết đọng.

Bàn tay Lộ Thần vững vàng giữ lại tay lái của cô: “Kiềm chế một chút”.

Bên tai Quy Hiểu lúc này đây đều là tiếng thở hổn hà hổn hển của chính mình, vẫn còn chút bình tĩnh mà nhảy xuống. Lộ Thần thuận tay dắt xe cô dựng ở cạnh bên. Hải Đông gọi bác gái làm cho cô thêm bánh rán: “Bác xem em vợ cháu gầy thế đấy, làm hai trứng, cái lớn ấy ạ”.

Bác gái đồng ý, chọn hai cái trứng gà thật lớn rồi đập bể, đổ lên trên bánh mì.

Quy Hiểu đút hai tay vào túi áo, chờ bánh rán của mình.

Tấm thủy tinh bốn phía của chiếc xe đẩy dán không ít giấy quảng cáo tuyên truyền, tối tăm mờ mịt, nhiều chỗ không lau khô bết thành màu xám tro. Cô lơ đãng nhìn qua tấm kính, thấy tay anh chống lên chiếc xe đạp của mình, nhìn hai nam sinh đang nói chuyện với nhau. Đến khi anh quay đầu lại, cô vội vàng cúi đầu nhìn chiếc bánh rán đang bốc hơi xì xì, sau đó lại lặng lẽ nhìn qua.

Nhưng ngược lại, Lộ Thần không hề e dè, vẫn nhìn cô như thế, Quy Hiểu cũng không trốn tránh nữa, nhìn anh lại.

Về sau mấy khách quen của tiệm bánh chen chúc vào quán, hai người lạc giữa không khí vui tươi rộn rã, bèn dời mắt đi. Lúc Quy Hiểu nhận lấy bánh rán nóng hổi trong tay, lòng vẫn còn nhảy lên thình thịch…

Bởi vì sáng sớm đã nhìn thấy anh, trong lòng Quy Hiểu cứ lơ lửng như lềnh bềnh giữa tuyết, sợ anh thay đổi chú ý, giống như sợ tuyết đột nhiên đổ sập, lơ lửng ở đằng kia.

Không ngờ sau khi kết thúc tiết học cuối cùng, cô còn đang sắp xếp lại bài thi cho giáo viên, Hải Kiếm Phong ngồi cùng bàn nhảy lên hai bậc cấp ở cửa ra vào, gọi: “Đứng trước cửa trường học chờ cậu nhé, hôm nay sinh nhật anh tôi”.

“Hả?” Quy Hiểu không hề hay biết: “Có muốn mình mua quà gì không?”

“Thôi mà, lớp mình ai sinh nhật cậu cũng tặng đồ, cửa hàng văn phòng phẩm sắp bị cậu mua hết rồi. Chị Mạnh nói cho cậu tới tay không”.

“A chờ mình với nhé, còn phải đi nộp bài thi nữa”.

Quy Hiểu như mở cờ trong bụng, vội chạy ào.

Nộp bài thi xong, cô nhảy xuống bậc thang văn phòng, chạy ngược về hướng lớp.

Sinh nhật của Hải Đông, nhất định sẽ có anh ở đó.

Quả nhiên, không chỉ có mặt, mà anh chính là người cung cấp chỗ ăn uống.

Mạnh Tiểu Sam từng nói về nhà xưởng sửa chữa ô tô trên trấn, chỉ cần đi dọc theo kênh đào chạy đạp xe khoảng hơn bốn mươi phút là tới. Đạp xe được nửa đường thì trời tối mù, Mạnh Tiểu Sam dặn dò Hải Kiếm Phong chờ cô, cùng cô đi tới. Hai người vun vút trong gió, mệt nhọc đạp hết một giờ đồng hồ, cô bị gió thổi đến đau nhức cả tai, đau muốn khóc.

Quẹo phải, một sườn đất thẳng dốc, hai người lao xuống một lúc thì tới trước cửa lớn nhà máy sửa chữa.

Cánh cửa sắt khóa kín cao ba mét màu xanh sẫm, cửa nhỏ bên cạnh mở ra, Lộ Thần ngồi trong phòng trực nhỏ ở bên chờ họ, thấy Quy Hiểu tới thì đẩy cửa thủy tinh đi ra.

Cảm giác đối mắt của hai người lúc sáng sớm vẫn còn, giờ Quy Hiểu nhìn thấy anh xuất hiện đột nhiên lại có phần ngượng nghịu.

“Anh Thần”. Hải Biên Lâm vui vẻ gọi lớn.

Lộ Thần gật đầu.

Anh tự tay nhận lấy tay lái chiếc xe đạp nhỏ trong tay Quy Hiểu, dắt ra chỗ ngồi phía sau, đóng cửa nhỏ lại giúp cô.

Quy Hiểu cũng đi vào theo anh, đối diện với cửa lớn là một căn phòng to, cửa cũng cao tới năm sáu mét, hai bên nhà xưởng đều có phòng gạch.

Lộ Thần dựng xe cô vào bên góc tường, cạnh một đống xe đạp khác rồi vẫy tay gọi họ vào.

Anh dùng gối đẩy cửa ra, hơi nóng trắng mờ nóng hổi từ nồi lẩu phất ra bên trong cửa, Mạnh Tiểu Sam thấy Quy Hiểu thì vội đẩy nam sinh bên cạnh đi, nhường vị trí cho cô. Mấy người trong phòng đều không phải những người từng đánh bi-a lần trước, gương mặt cũng không còn nhỏ tuổi. Quy Hiểu ngồi xuống, nghe họ uống rượu nói chuyện phiếm, cũng đoán được sơ sơ đây là bạn học cũ của Lộ Thần và Hải Đông.

Bởi vì thời tiết quá lạnh, mấy thanh niên đều mặc áo khoác ngoài của quân đội màu xanh lá, chống lạnh.

Lộ Thần ngồi xuống bên góc, chỉ có mình anh vẫn mặc đồng phục.

Quy Hiểu lặng lẽ đưa mắt nhìn xung quanh, có giường, có ngăn tủ và bàn học, còn thêm trên chiếc ghế sa lon đầy quần áo và kệ giày thể thao các màu bên góc tường… Đây là phòng của anh?

Cô vừa ngồi xuống đã có người trêu chọc, đây là bạn gái của Hải Kiếm Phong à?

“Nào có, chị tôi đấy”. Hải Kiếm Phong khoát tay, thành thật đáp.

Mạnh Tiểu Sam bật cười: “Thằng nhóc này sao mà theo kịp Quy Hiểu”.

Cô nói sơ thành tích của Quy Hiểu trong trường, hơn nữa còn là học sinh đặc biệt và thành viên trong dàn đồng ca của trường, là học sinh yêu quý của giáo viên cả khoa, đương nhiên là ngoại trừ thầy chủ nhiệm. Cũng bởi vì Quy Hiểu chơi với bọn họ, cho nên bị phê bình trong suốt hai năm, tên đầu tiên trong danh sách vào đoàn cũng bị gạch bỏ, bị xếp cùng mấy học sinh ở lại lớp không được vào đoàn.

Không phải tất cả mọi người trong phòng đều nghỉ học giữa chừng, nhưng ai cũng đều đã từng lưu ban, không ai học giỏi, vì thế họ nhìn Quy Hiểu như thể người đứng thứ nhất và người đứng cuối cùng. Hai thế giới không cùng xuất hiện.

Đoạn đầu họ chẳng hứng thú gì mấy, nhưng đến đoạn sau lại cùng nhau bật cười, đều là người đã từng bị giáo viên chủ nhiệm phê bình, ai cũng đầy cảm xúc.

Lộ Thần vẫn không nói tiếng nào, anh kéo một cái ghế rồi tựa lưng. Không uống rượu, thỉnh thoảng mới trò chuyện đôi câu, nghe hai câu lại tìm điện thoại di động nghịch nghịch, thỉnh thoảng lại đi ra ngoài, không được bao lâu, tới món khác mới bước vào.

Đang giữa mùa đông, tuy phía đông phòng có ống dẫn hơi nóng nhưng vẫn không làm ấm nổi căn phòng lớn, Quy Hiểu ăn được một nửa cũng lạnh tới mức không dám cởi áo lông.

Lộ Thần thì vẫn mặc một bộ đồng phục trường cấp ba mỏng manh, ngồi giữa một đống người áo khoác dày, anh càng thêm cao gầy như thế.

Thoáng cái đã hơn mười giờ.

Mọi người chuẩn bị giải tán, Mạnh Tiểu Sam thấy Hải Đông say quá, cho nên gọi điện thoại cho cha Hải Đông, để người nhà tới đón anh, mình cũng lo lắng đi theo. Cuối cùng cả phòng lớn chỉ còn hai người bọn họ.

Lộ Thần kéo ống tay áo, lắc lắc mấy cái chai rồi ném ra cái giỏ trúc bên ngoài cửa: “Ngồi một lát rồi tôi đưa em về”.

Quy Hiểu gật đầu, ngồi trên ghế sa lon.

Nhìn anh thu dọn một lúc lại thấy không đúng, mình là người ăn cơm, cũng nên dọn dẹp mới đúng chứ?

Người chưa từng làm việc như cô cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Lộ Thần lại rất nhanh tay, lấy mấy cái chai còn dư rồi cùng bưng chén dĩa ra ngoài.

Cô nhìn ra ngoài cửa, đứng dậy khỏi ghế salon rồi vội vàng giúp đỡ. Đột nhiên có tiếng chén đĩa bị rơi xuống đất.

Cánh cửa bị đạp mạnh, Quy HIểu hét lên rồi té ngã trên mặt đất. Cô bối rối nhìn. Vai Lộ Thần đang chống trên cánh cửa, nhanh chóng khóa lại hai chốt rồi nhìn sang Quy Hiểu ở phía sau, vội đưa tay kéo cô ngồi dậy.

Đẩy về phía sau lưng.

“Lăn ra đây”. Là giọng đàn ông trung niên, tiếng đục ngầu như say khướt.

Phía trước Quy Hiểu là anh, sau lưng là bức tường, ngực phập phồng lên xuống, kìm nén không nổi nỗi sợ hãi trong lòng.

Giọng Lộ Thần còn lạnh hơn gió lớn ngoài kia: “Trong phòng có người”.

Loảng xoảng rầm rầm.

Quy Hiểu nhìn thấy cái chốt đen rung lên, cô càng khủng hoảng kinh hoàng.

Lại một tiếng vang cực lớn, đến tấm thủy tinh trên cánh cửa cũng rung lên bần bật.

Lộ Thần bị ép, anh đánh một đấm lên khung cửa: “Mẹ nó! Trong phòng có người, vợ tôi còn chưa mặc quần áo”.

Quy Hiểu bị mấy lời này chấn động… choáng váng…

Bên ngoài vẫn hùng hùng hổ hổ, nhưng hiển nhiên đã giảm bớt không ít, còn có tiếng trào phúng nói mới còn nhỏ mà đã như thế, bày đặt tìm vợ. Sau đó lại đạp mấy cái nữa nhưng không phải dùng hết sức, chẳng qua là mượn hơi rượu để trút giận thôi.

Rất nhanh đã có người chạy tới, tiếng bốn người đàn ông, có lẽ là người sửa xe. Đoàn người khuyên can rồi kéo người đang túm cửa ngoài đi lôi đi.

Quy Hiểu vẫn còn hốt hoảng, tiếng loảng xoảng vang lên như có gì đập vào tấm cửa: “Khỏi học hành! Mẹ nó để cho ông đây tai nạn chết người”.

Quy Hiểu lại khẽ run lên.

“Lộ Thần, chú đưa ba con về nhà trước, đêm nay con ngủ trong xưởng nhé”.

Vai Lộ Thần vẫn còn chống trên cánh cửa, thở dài một hơi, ngón cái và ngón trò tay phải bóp lên thân mũi, cố gắng tỉnh táo hơn: “Cám ơn chú Lưu”.

“Không sao đâu, con đợi lát nữa nhé, đừng vội ra”.

Trên cánh tay anh lại có thêm vết máu ứ lại, vừa rồi bị cờ lê nện vào, giờ mới thấy đau. Quay đầu nhìn lại Quy Hiểu, thấy cô vẫn còn kinh hoàng chưa hoàn hồn lại, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, móng tay cũng trắng bệch cả lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện