Ngọc Hoa hơi giật mình đứng hình tại chỗ, Hải Long rời đi làm cho lòng nàng vô cùng mất mát, nhưng những lời Hải Long nói lúc gần đi làm nàng in đậm thật sâu trong lòng, quay đầu liếc mắt nhìn muội muội một cái, âm thầm thề, bất luận có bao nhiêu gian khổ, chính mình cũng nhất định sau mười một tháng phải tìm cho bằng được Liên Vân Sơn kia.

Rời xa sơn thôn, Hải Long mói định thần lại, nhớ tới bộ dáng vừa rồi của Ngọc Hoa, trong lòng không khỏi khổ sở, thầm nghĩ, xem ra sau này mình nên hạn chế ở trước mặt người khác thể hiện ra thân thủ cho lành. Nếu không, nếu không tình huống như lúc nãy có thể tái hiện, bất quá, nhìn vào tu vi của mình cũng không cao siêu gì, tối thiểu chỉ hù được con ngư quái kia ngẩn người.

Nghĩ đến đây hắn không khỏi âm thầm đắc ý. Ngửa đầu lên nhìn lên trời, lúc này mới thân hình mới thi triển tiếp tục ra đi. Thật vất vả thay đổi quần áo sạch sẽ, tuy rằng mặt ngoài còn lộ ra vài cái vụn vá, nhưng Hải Long lại vô cùng quý trọng, nên trong lúc đi cẩn thận rất nhiều.

Nửa ngày sau, trên đường hắn đi với tốc độ cao nhất, đã chạy hai trăm dặm đường, một tòa Đại Thành nguy nga xuất hiện ở trước mặt hắn. Đây là lần đầu tiên Hải Long chứng kiến bộ dáng thành thị, không khỏi hơi hơi sững sờ. Mới trước đây, hắn với Trương Hạo còn cùng nhau ảo tưởng về sau này có thể ở trong thành thị lớn để phát triển. Lần này vô tình đi tới ngoài Đại Thành mơ ước, trong lòng không khỏi bừng tỉnh sinh ra một loại cảm giác thích thú.

Đại Thành trước mắt này cao chừng ba mươi thước, đầu tường treo tinh kỳ phấp phới, một đội binh lính tuần tra không ngừng đi qua lại. Phía dưới cửa thành cao mười thước, rộng tám thước, đông đảo bình dân bận rộn lui tới, ở chỗ cửa thành có chừng ba mươi danh quân coi giữ đứng thẳng tắp hai bên, thương lữ qua lại thường sẽ bị bọn họ kiểm tra qua một phen.

Hải Long phủi phủi bụi đất trên người, ngẩng đầu hướng về cửa thành mà bước đến. Hắn hiện trong lòng đang tràn ngập hưng phấn, thập phần muốn đi nhanh để nhìn xem thành thị có bộ dáng thế nào.

“Đứng lại”.

Mới vừa đi tới cửa thành, Hải Long liền bị vệ binh linh ngăn cản lại, nhìn lên người hắn, có chút nghi hoặc đánh giá hắn vài lần nói:

“Ngươi là người ở nơi nào? Đến Thông Uyển thành chúng ta làm gì?”

Hải Long ngẩn người, nhìn những binh lính trước mặt này so với chính mình thì cao to hơn rất nhiều, đáp:

“Ta là người Tây Vực, vốn đến trung nguyên làm việc, sự tình xong xuôi, thì tất nhiên là quay về Tây Vực. Cũng là thuận đường đi qua nơi này mà thôi. Xin hỏi đại ca, nơi này cách Tây Vực còn xa lắm không?”

Binh lính cao thấp quét mắt nhìn hắn vài lần có chút khinh thường nói:

“Thì ra là dân ở vùng kém văn minh, trách không được nhìn qua đã thấy mùi bùn đất. Nơi này cách Tây Vực các ngươi còn xa thật. Đi hướng Tây cũng xa tới mấy ngàn dặm à. Nhớ kỹ, ở trong thành không được tùy tiện sinh sự, nếu không, đừng trách chúng ta không nể tình, biết chưa?”

Hải Long giả vờ làm một bộ dáng khúm núm đáp ứng lại, lúc này binh lính mới cho hắn tiến vào trong Thông Uyển thành. Tâm tình của Hải Long hiện tại vô cùng tốt, cũng không có so đo với bọn binh lính khinh thường cùng với khinh miệt mình, bước nhanh về phía thành thị mà mình mơ ước đã lâu.

Mới vừa vào thành, Hải Long đã bị tiếng động lớn ầm ĩ làm cho hoảng sợ. Trên đường cái rộng lớn, hai bên tràn ngập đủ loại cửa hàng, hàng hóa rực rỡ muôn màu cái gì cần có đều có, một ít tiểu nhị bộ dáng còn trẻ, không ngừng thu xếp ở trước cửa hàng, câu dẫn lấy khách nhân.

“Thiệt nhiều người a! Trước tới giờ chưa thấy qua nhiều người như vậy, không hổ là thành thị lớn. Thông Uyển thành? Thông Uyển thành này thuộc quốc gia nào đây? Không được, ta cần tìm nguời hỏi một chút”.

Vừa nghĩ, hắn vừa đi đến trước một cửa hàng, phía ngoài cửa hàng là tiểu nhị giọng nói ồn ào,

”Mau đến xem a! Các loại dược liệu quý báu của bổn điếm cái gì cần có đều có, tư bổ dưỡng sinh, tới chọn một ít đi!”

Nguyên lai đây là một hiệu thuốc bắc. Hải Long lên tiếng nói:

“Đại ca, ta muốn hỏi ngài chuyện này”

Tiểu nhị liếc mắt nhìn Hải Long một cái, vừa thấy hắn vận một thân vụn vá, liền lơ đi, giống như không có nghe đến hắn nói, tiếp tục rao hàng. Một nhóm người quần áo hoa lệ đi đến trước cử hàng, hắn liền lập tức tiến lên, tràn đầy nhiệt tình hướng về người ta giới thiệu các loại dược phẩm trong cửa hàng. Hải Long ngây ra một lúc, lại hỏi ra một lời như trước, nhưng tiểu nhị kia vẫn không có phản ứng.

Lữa giận trong lòng dần tăng lên, Hải Long giận dữ nói:

“Ngươi bị điếc phải không, ta gọi ngươi, ngươi nghe không được hả?”

Tiểu nhị mạnh mẽ chuyễn hướng qua, cả giận nói:

“Kêu cái mẹ nó chứ kêu, đừng có làm phiền lão tử tiếp đón khách nhân. Cũng đừng có thừa nước miếng. Không tự nhìn bộ dáng của ngươi đi, cùng một dạng như loại người bần hàn, còn định đến bắt chuyện với ta à. Cút qua một bên đi, nếu không đừng trách ta không khách khí”.

Hải Long tay trái nắm chặt, lúc tức giận dưới tình huống này suýt chút nữa thúc dục Huyết Bát Quái, thở sâu, miễn cưỡng ngăn chặn lửa giận trong lòng, nhàn nhạt nói:

“Thật sự là mắt cẩu thấy người thấp, làm sao ngươi biết ta sẽ không tới cửa hàng các ngươi mua tí đồ, khinh thường người sao? Ta hôm nay đang cần đến mua một ít”.

Nói xong, bước vào trong hiệu thuốc bắc.

Tiểu nhị kia ngây ra một lúc, liền vội vàng đuổi theo, nhưng Hải Long đi rất nhanh, khi hắn đuổi theo thì đã vào tới trong cửa hàng. Cửa hàng đang lúc mở cửa quy mô rất lớn, một vòng quầy bày ra chung quanh, sau quầy có bốn, năm cô gái đón tiếp khách nhân, dựa vào vị trí đang đứng, tất cả đều là dược quỹ, mặt trên có các loại nhãn.

“Đứng lại, tiểu tử nguơi ra ngoài cho ta, nơi này không phải là chỗ ngươi có thể tới”.

Tiểu nhị nắm lấy vạt áo của Hải Long, định kéo ra phía ngoài. Hải Long trong mắt sắc lạnh chợt lóe, đứng ở nơi đó đồ sộ bất động, pháp lực lưu chuyển, hắn nhẹ nhàng vung ta phải ra, nhất thời tên tiểu nhị bị chấn sang một bên. Tiểu nhị lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp xuống, nhất thời nổi nóng lên, nổi giận mắng:

“Chó mà ngươi, tiểu tử ngươi tới muốn kiếm chuyện phải không”.

Siết chặt nắm đấm lại như muốn động thủ với Hải Long. Hải Long không có nhiều tính nhẫn nại, sớm đã nhịn không được, đang muốn cho hắn nếm thử một ít giáo huấn, thì đột nhiên nghe đến một thanh âm có chút già nua nói:

“Tiểu Tam Nhi, sao lại thế này? Ở trong này động thủ, ngươi nghĩ có được không”.

Nghe thanh âm ấy, tên tiểu nhị kia nhất thời khép nép xuống, vội vàng cười làm lành nói:

“Lý chưởng quỹ ta, ta chỉ là muốn lôi tiểu tử này ra ngoài”.

Được tiểu nhị gọi chưởng quỹ, là một lão nhân tuổi chừng sáu mươi, hắn vận một thân trù bào sạch sẽ, không biết từ lúc nào đã đứng ở trong vòng quầy. Hắn hừ một tiếng nói:

“Ngươi nói gì vậy, chỉ cần có khách nhân tới cửa, chúng ta sao có thể tùy tiện đuổi ra bên ngoài chứ? Chẳng lẽ đạo lý tới cửa là khách ngươi cũng không hiểu sao? Cho dù là người ta không mua đồ cũng giống nhau. Đi, đi ra ngoài tiếp tục rao đi”.

Dưới uy nghiêm của chưởng quầy, tiểu nhị Tiểu Tam Nhi chỉ đành ôm hận trừng mắt nhìn Hải Long một cái, tiếp tục ra ngoài dụ khách.

Lời nói của Lý chưởng quỹ đã làm cho Hải Long bị thuyết phục, tất cả khách nhân đều có ấn tượng tốt. Mọi người đang mua đồ lúc này trên mặt đều nở ra nụ cười. Lý chưởng quỹ vẻ mặt ôn hòa hướng Hải Long nói:

“Tiểu huynh đệ, ngươi muốn mua cái gì? Ta có có thể giúp ngươi được gì không? Dược phẩm ở đây của chúng ta tuyệt đối là hàng thật giá thật, đương nhiên giá cả cũng sẽ đắt một ít”.

Hải Long ngây ra một lúc, lúc trước hắn chỉ là muốn hỏi đường, tiến vào hiệu thuốc bắc chính là nóng nảy nhất thời mà thôi, lúc này nghe người ta hỏi, không khỏi xấu hổ gãi gãi đầu nói:

“Kỳ thật ta không phải tới mua đồ”.

Lý chưởng quỹ mỉm cười nói:

“Không mua cũng không quan hệ, cứ thoải mái xem đi. Nếu có cái gì cần, cứ nói cho nhân viên phục vụ của ta”.

Hải Long trong lòng vừa động, đột nhiên nhớ ra cái gì đó nói:

“Lý chưởng quỹ, cám ơn ngài vừa rồi đã giải vây cho ta. Chỗ của ngài có mua dược liệu không? Ta vừa lúc có dược liệu muốn bán”.

Lý chưởng quỹ ngẩn người, cười nói:

“Chúng ta mở hiệu thuốc bắc thì sao lại không thu mua dược liệu chứ, tiểu huynh đệ có dược liệu gì không ngại lấy ra cho lão hủ xem, ta đến bây giờ đã buôn bán thuốc cũng ngoài mười năm, đối với dược liệu cũng có chút hiểu biết”.

Hải Long gật gật đầu, sờ tay vào ngực, trên tay Càn Khôn Giới hắn thúc dục lấy ra một khối hoàng tinh, đây là do khoảng thời gian ở trong núi hắn bởi vì đói bụng, cho nên hái để lót dạ.

“Cũng không phải dược liệu tốt nhất, chính là một chút hoàng tinh mà thôi”.

Nói xong, hắn đem khối vừa mới lấy ra, cầm đại hoàng tinh đưa tới.

Hoàng tinh là một loại được liệu cực kì phổ biến, bình thường hoàng tinh giá cả rất rẻ, cho nên Lý chưởng quỹ cũng không có để ý lắm, hơn nữa khi hắn chứng kiến Hải Long chỉ có một khối, lại âm thầm lắc lắc đầu.

Một cỗ hương khí nhàn nhạt từ khối hoàng tinh trong suốt truyền ra, Lý chưởng quỹ nhãn tình mạnh mẽ sáng lên, đem hoàng tinh đưa đến mắt mình, kinh hô một tiếng.

“Đây không phải là hoàng tinh bình thường a!’.

Hải Long ngẩn người, hoàng tinh loại đồ vật này là do mấy vị sư phó chỉ điểm cho hắn nhận thức, lúc trước ở trong rừng núi bởi vì hình dáng với Liên Vân Sơn mạch không sai biệt lắm, cho nên mới hái để ăn, hiện tại đi vào trong thành thị. Trên người hắn không có đồng nào, mà nơi này lại là hiệu thuốc bắc, cho nên hắn mới nghĩ đến việc bán chút hoàng tinh đổi lấy ít ngân lượng. Hắn rất thông minh, vừa nghe Lý chưởng quỹ nói đây không phải là hoàng tinh bình thường, nhất thời hiểu ra, đắc ý nói:

“Đương nhiên không phải hoàng tinh bình thường, Lý chưởng quỹ ngài cần phải xem cẩn thận a!”

Lý chưởng quỹ như gặp trân bảo, cẩn thận nhìn hoàng tinh trong tay, thân thể già nua kia của hắn đã có chút run rẩy. Những khách nhân cũng nghe được mùi thơm của hoàng tinh bay ra, không khỏi đều tụ lại đây, bọn họ đại bộ phận đều là khách mua dược liệu, trong đó có đủ phú thương lớn nhỏ, đương nhiên biết nhất kiện kia trân quý như thế nào, kia tuyệt đối là hàng cao cấp có thể kéo dài tuổi thọ a! Lý chưởng quỹ nhìn hoàng tinh đã có chút thất thố, thì thào nói:

“Này, đây là hoàng tinh a! Các ngươi mọi người xem, trong suốt thấu triệt như thế nào, ở trong chứa trăm đạo ám văn, chính là một trong cực phẩm____hoàng tinh, có thể nói là vua của các loại hoàng tinh. Một khối hoàng tinh này hiệu quả cơ hồ cùng với nhân sâm ngàn năm không sai biệt lắm, hơn nữa dược tính của nó ổn định, càng dễ dàng hấp thụ, thật là trân phẩm hiếm có”.

Nghe xong lời Lý chưởng quỹ nói, những khách nhân nhất thời ồn ào, trong đó một gã khách nhân mập mạp tiến đến bên cạnh Hải Long cười nói:

“Tiểu huynh đệ, hoàng tinh này liền mau bán cho ta đi. Bao nhiêu tiền ngươi cứ nói”.

Thương nhân từ trước đến nay đều phi thường khôn khéo, hắn đương nhiên biết, nếu khối hoàng tinh bị hiệu thuốc bắc thu mua sau bán lại, chỉ sợ giá cả tăng lên rất nhiều, mà Hải Long nhìn qua bất quá chỉ là một mao đầu tiểu tử, theo trong tay của hắn mua, thì tự nhiên có tiện nghi hơn. Đồng dạng có không ít người có tính toán như hắn, vừa nghe đến tên thương nhân kia nói, lập tức vây quanh Hải Long, đều tỏ vẻ muốn mua khối hoàng tinh này.

Hải Long che dấu hưng phấn trong lòng, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ là nhìn hoàng tinh trong tay Lý chưởng quỹ. Lý chưởng quỹ nghe đến lời nói của mấy khách nhân kia, sớm đã nóng nảy, chặn lại nói:

“Các vị, các vị đại gia, phi thường cảm tạ các ngươi luôn duy trì đối với hiệu thuốc bắc chúng ta, nhưng khối hoàng tinh này cũng là ta đáp ứng vị tiểu huynh đệ này thu mua, hơn nữa không có gì sai khi thu mua nó, thỉnh các vị không bàn cãi gì thêm, cám ơn, ta cám ơn mọi người”.

Những khách nhân đương nhiên biết Lý chưởng quỹ ở Thông Uyển thành có địa vị trong nghành y dược, nhất thời nghe hắn nói tự cho là đúng, tiếng tranh giành nhất thời càng tăng thêm.

“Dừng lại”.

Hải Long nghe cũng không chịu nỗi âm thanh ồn ào của mọi người nên la lên thanh âm thật lớn, tất cả tiếng động, ồn ào cơ hồ đều tiêu thất, ánh mắt của mọi người không khỏi đều tập trung vào hắn.

Hải Long mỉm cười vui vẻ nói:

“Các vị xin nghe ta một câu, tại lúc trước tiểu nhị làm khó ta, là Lý chưởng quỹ giải vây cho ta khỏi quẫn cảnh, rồi sau đó hắn nguyện ý thu mua dược phẩm của ta. Về tình về lý, ta đều nhất định phải đem khối hoàng tinh này bán cho hắn. Đối với các vị, ta chỉ có thể nói thành thật xin lỗi. Lý chưởng quỹ, như vậy đi. Ngài mở hiệu thuốc này, ngài đối với dược phẩm quen thuộc, ta tin tưởng giá cả của ngài nhất định là có công đạo. Chỉ cần ngài nói ra, ta tuyệt không trả giá. Nếu về sau có đào được hoàng tinh, ta sẽ lấy giá cả như vậy ưu tiên cho ngài. Như thế nào?”

Lý chưởng quỹ tự biết nhà mình còn kém xa xa so với đám phú thương, nên không có hu vọng hắn sẽ bán cho mình, không thể tưởng tượng được Hải Long lại nói như thế, nhất thời trong lòng mừng rỡ, cảm kích nói:

“Tiểu huynh đệ, ngươi thật là giữ chữ tín. Ngươi yên tâm, lão hủ cho ngươi cái giá tuyệt đối công bằng. Như vậy đi, mười vạn lượng, mười vạn lượng bạc trắng. Giá này là đã bằng giá nhân sâm ngàn năm rồi”.

Hải Long tuy rằng biết hoàng tinh này giá trị tất nhiên không nhỏ, nhưng là không ngờ tới sẽ nhiều như vậy nên xúc động nói:

“Hảo, một lời đã định, khối hoàng tinh này là của ngài”.

Những khách nhân chung quanh nhìn thấy Hải Long đã đem hoàng tinh bán, nhất thời tản ra. Lý chưởng quỹ vội hỏi:

“Các vị khách quý chớ thất vọng. Tuy rằng khối hoàng tinh này ta chuẩn bị lưu để trưng dụng, nhưng trước khi được về cõi tây thiên, sẽ lấy hoàng tinh là việc chính, phối hợp nhiều loại dược liệu quý báu, có thể luyện chế ra một loại xuân hoàn. Lúc này xuân hoàn có trú nhan dưỡng sinh, khối hoàng tinh này đủ để luyện chế nhiều hơn mười liều, đến lúc đó, lão hủ nhất định lấy phí tổn giá cả bán cho các vị mỗi người một viên, các vị thấy thế nào?”

Nghe xong lời này, tất cả những khách nhân đều xúc động, đều hướng về Lý chưởng quỹ cảm tạ.

Hải Long thầm nghĩ:

“Lý chưởng quỹ này cũng thật biết cách buôn bán, cái gọi là phí tổn giá cả, còn không phải do hắn định đoạt, như vậy chẳng những có thể kiếm tiền, còn có thể không đắc tội với người, thật sự là nhất cử lưỡng tiện”.

Lý chưởng quỹ hướng về phía những khách nhân khách khí một phen, lập tức dẫn Hải Long đi ra sau cửa hàng, đích thân rót cho Hải Long một chén nước, sau đó đến phía sau lấy tiền.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện