Tần Tuyết kinh hô một tiếng, trợn mắt há mồm nhìn Tây Qua, bàn tay nhỏ xinh xắn chỉ chỉ vào mũi mình:
- Bái ta làm thầy? - Phải, tỉ tỉ, tỉ hãy thu lấy đệ đi. Đệ biết tỉ là nhân vật tới từ Tần gia, đệ cầu xin tỉ đó!
Có thể là dựa vào tinh thần chống đỡ, hoặc là viên thuốc chữa thương kia phát huy công dụng, thoạt nhìn Tây Qua hết sức cố chấp.
- Tần Tuyết, nhận lấy hắn đi.
Tần Lập ở bên cạnh bỗng nhiên nói.
Không đợi Tần Tuyết trả lời, Tây Qua dập đầu xuống đất bộp bộp bộp ba cái. Lúc hắn ngẩng đầu lên, trên trán đã đỏ bừng một mảnh.
Tần Tuyết chân tay luống cuống đứng ở nơi đó, Tần Lập cười hắc hắc nói:
- Tiểu Tây Qua, sau này phải nhớ gọi ta là sư thúc!
Tây Qua đảo cặp mắt trắng dã, sau đó gục đầu ngã lăn xuống đất. Lúc này cha mẹ Tây Qua mới phản ứng trở lại, vội vã đi tới ôm lấy Tây Qua vào trong nhà. Cha của Tây Qua là một nông dân hiền lành nhút nhát, không biết phải cảm tạ hai người Tần Lập, Tần Tuyết thế nào mới tốt.
Tần Lập khoát khoát tay, hỏi Tần Tuyết:
- Còn có bạc không?
Tần Tuyết lấy từ trong lòng ra một khối bạc vụn, khoảng chừng hai lượng, giao cho phụ thân của Tây Qua, ôn nhu nói:
- Nhanh đi tìm một vị đại phu xem cho Tây Qua đi!
- Các vị đã cứu Tây Qua, chúng ta...chúng ta làm sao dám lấy tiền của các vị chứ...
Phụ thân Tây Qua lắp bắp nói.
- Hì hì, không thấy Tây Qua trở thành đồ đệ của ta sao? Đồ đệ có chuyện, đương nhiên sư phụ phải xen vào chứ. Được rồi, cầm lấy! Chờ Tây Qua tốt hơn, để cho nó tới tìm ta đi!
Tần Tuyết cười nói, cùng Tần Lập từ biệt hai người rời đi.
Trên đường trở về, Tần Lập mới nói với Tần Tuyết về chuyện Tây Qua tu luyện công pháp Duy Ngã Độc Tôn, sau đó nói:
- Tần Tuyết, lấy Nhất Nguyên tâm pháp của Tần gia truyền cho Tây Qua, tiểu tử này không biết sống chết, dám tu luyện công pháp này, vốn ta còn muốn hỏi hắn, hiện giờ xem ra không cần nữa. Kì tích trên người ta, khẳng định hắn không có được.
Tần Tuyết cười thản nhiên:
- Nếu như ai cũng đều giống như thiếu gia, công pháp này, còn có thể đưa tặng miễn phí sao?
Tần Lập gãi gãi đầu nói:
- Nói cũng phải.
- Nhưng mà, vì sao thiếu gia lại để ta thu lấy Tây Qua chứ?
Trong lòng Tần Tuyết, chỉ trung thành với Tần Lập cùng Tần Hàn Nguyệt, đối với người khác, dù là quan tâm, cũng không cần phải can thiệp quá sâu. Nàng có ấn tượng tốt với thằng nhóc Tây Qua kia, nhưng không có nghĩa là phải thu hắn làm đồ đệ.
- Thực lực chúng ta quá yếu!
Tần Lập nhẹ giọng nói:
- Tần gia có một đám người giờ phút nào cũng nhìn chằm chằm chúng ta, muốn trả thù ta. Thượng Quan gia cũng không phải chỗ dựa thật sự, chúng ta có thể dựa vào, chỉ có chính bản thân. Cũng chỉ có bản thân mà thôi!
Tần Tuyết gật đầu, hiểu rõ ý của Tần Lập, ôn nhu nói:
- Tần Tuyết đã hiểu, đứa bé Tây Qua này xác thật không tệ. Hi vọng hắn có thể phát triển!
...
Vào buổi trưa, Tần Hàn Nguyệt cùng Tần Tuyết, Tần Lập ở trên một chiếc xe ngựa thuê, dừng lại ở trước cửa học viện Thiên Kiêu thành Hoàng Sa. Lúc này đã có một thiếu phụ hơn ba mươi tuổi chờ ở nơi đó, gặp được Tần Hàn Nguyệt, vành mắt ửng đỏ, nước mắt lập tức rơi xuống, gắt gao ôm chặt lấy Tần Hàn Nguyệt.
- Tiểu Nguyệt, muội cuối cùng cũng đi ra gặp người rồi, nhiều năm như vậy, mỗi lần đến nhà muội, đều bị cản bên ngoài.
- Chuyện quá khú, không cần nói tới nữa. Muội giới thiệu cho tỉ một chút, đây là con trai nhà muội, Tần Lập! Đây là thị nữ nhà muội, Tần Tuyết!
Phụ nhân ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ, nhìn Tần Lập cảm thán nói:
- Nhoáng cái, con trai của muội đã lớn như vậy rồi!
Vành mắt Tần Hàn Nguyệt cũng hồng hồng, nói với Tần Lập:
- Đây là Tạ di nương, bằng hữu tốt nhất của mẫu thân!
- Chào ngài!
Tần Lập quay về phía thiếu phụ thi lễ. Hắn gọi Tần Hàn Nguyệt là mẫu thân, đó là bởi vì cốt nhục, bởi vì cỗ quyến luyến ở sâu trong linh hồn. Nhưng với những người khac...Tần Lập lại không cách nào gọi ra miệng được.
Cũng may người phụ nữ họ Tạ này chỉ lo ôn chuyện cùng Tần Hàn Nguyệt, cũng không để ý vấn đề xưng hô của Tần Lập. Bốn người trực tiếp đi vào sâu trong học viện.
Nơi kiểm tra không coi như lớn lắm, bên trong rất an tĩnh, hầu như không có người nào. Người thiếu phụ họ Tạ kia dường như rất có quyền uy, mang theo mấy người trực tiếp đi vào.
- Tỉ nghe nói, Tiểu Lập vừa mới nhập cấp? Ôi, cũng là em quá quật cường. Rất nhiều lần tỉ tới tìm muội, đều mang theo chiến kĩ cùng tâm pháp đưa cho muội. Tuy rằng không coi là thứ gì, nhưng cũng hơn là không có chứ!
Thiếu phụ họ Tạ này quay sang nói với Tần Hàn Nguyệt có chút oán trách:
- Lần này, không được từ chối nữa. Tiểu Lập, con dùng hết toàn lực tấn công vào thứ này đí!
Tần Lập xem ở trên tường có khảm nạm một thứ gì đó giống như một tảng đá màu hồng, không biết thứ này làm sao mà kiểm tra được. Hắn dùng tám phần lực lượng, một quyền đánh lên trung tâm khối đá mày hồng kia.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên.
Thiếu phụ họ Tạ lúc này đang nói chuyện cùng Tần Hàn Nguyệt cũng phải sững sờ, lập tức thấy trên mặt đá màu hồng kia bùng lên một mảng ánh sáng màu xanh. Ngay sau đó, một giọng nói máy móc trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên trong phòng:
- Huyền cấp, bậc bốn.
- Hả?
Bốn người trong phòng, toàn bộ đều sững ra đó.
Tần Lập kinh ngạc không phải là do mình có thực lực Huyền cấp bậc bốn. Kiếp trước hắn là một cao thủ, hơn nữa sau khi tự thân cảm thụ qua loại áp bức từ trên người Tần Thập Tam khiến người ta hít thở không thông, Tần Lập thật sự không cảm thấy võ giả Huyền cấp có gì đáng để kiêu ngạo nữa. Làm hắn kinh ngạc, là loại kiểm tra này, làm sao lại giống như một loại sản phẩm công nghệ cao vậy chứ?
Còn ba người khác, đều bị thực lực của Tần Lập làm cho hoảng sợ ngây người, thiếu phụ họ Tạ kia khóe miệng co quắp run mạnh mấy cái, hai mắt lóe sáng nhìn vào Tần Hàn Nguyệt, kéo tay nàng qua nói:
- Tiểu Nguyệt, cái con nhỏ này, muội làm sao không nói sớm. Trời ạ! Nó...nó năm nay bao nhiêu tuổi?
Tần Hàn Nguyệt cũng kinh ngạc đến ngây người ra đó, tuy rằng nàng vẫn nghĩ con trai mình là nam nhân ưu tú nhất trên đời này, nhưng chẳng qua đó là lòng mẹ yêu con mà thôi. Đối với thực lực của Tần Lập, nàng vẫn hết sức rõ ràng, làm sao mới trải qua có mấy ngày, liền từ Hoàng cấp bậc một, vọt lên Huyền cấp bậc bốn? Dù là công pháp Duy Ngã Độc Tôn là độc nhất vô nhị, nhưng cái tốc độ này...cũng quá nhanh đi chứ!
Đối mặt với câu hỏi của bạn khuê mật, Tần Hàn Nguyệt trả lời theo tiềm thức:
- Mười ba tuổi!
- Trời ạ! Nhặt được bảo vật rồi, nhặt được bảo vật rồi!
Thiếu phụ họ Tạ vẻ mặt hưng phấn:
- Tiểu Nguyệt, muội nhất định phải đưa con trai muội tới đây học, đây là siêu cấp thiên tài mà! Mười ba tuổi. Trời ạ! Tên Tần Phong kia ở Tần gia các em, lúc mười ba tuổi, cũng chỉ có thực lực bậc năm phải không? Con của em so với cái Tần Phong kia, chỉ có hơn chứ không kém được!
Đầu óc Tần Hàn Nguyệt trống rỗng, chỉ có ý nghĩ: Con trai của ta, lại còn ưu tú hơn cả Tần Phong. Con trai của ta, lại có thể ưu tú như thế!
Thiếu phụ họ Tạ nói không sai, Tần Phong đích thật là thiên tài. Nhưng Tần Phong tu luyện trong cái hoàn cảnh gì? Từ nhỏ dùng cái gì cũng đều là thứ tốt nhất, kể cả các loại đan dược nâng cao thực lực! Còn Tần Lập lại ở trong cái hoàn cảnh gì? Ngay cả tâm pháp chiến kĩ cũng không có học qua.
Hắn không phải thiên tài, thì còn ai nữa?
Nhìn mẫu thân rơi vào trạng thái ngây dại cùng Tạ lão sư đang hoa chân múa tay vui sướng, Tần Lập thấp giọng hỏi Tần Tuyết:
- Cái thứ kiểm tra thực lực này, là như thế nào vậy? Làm sao lại thần kì như thế?
Tần Tuyết bị Tần Lập hỏi vấn đề này nghẹn đứng đó, tự hỏi mình nửa ngày, mới nói:
- Ấy?...Cái này, từ thời cổ đại đã có rồi...ta cũng không biết làm như thế nào, cho tới giờ không ai hỏi qua vấn đề này!
Tần Lập ngẩn ra, cười khổ một chút. Xem phương thức phát triển của mỗi thế giới so với thế giới khác, bất cứ phương diện nào, phát triển tới mức tận cùng đều không thể coi nhẹ được!
Giống như đen treo thủy tinh sáng ngời xa hoa ở Tần gia, lúc sử dụng, chẳng phải là lấy tinh thạch làm động lực mà mình chưa từng thấy qua đó sao!
Nghĩ vậy, Tần Lập quyết định không đi nghiên cứu vấn đề này nữa, tồn tại tức là hợp lí, nhìn mẫu thân có chút động tâm với đề nghị của Tạ lão sư, Tần Lập vội vàng nói:
- Mẫu thân, ngày mai con sẽ theo đội ngũ đi mạo hiểm rồi, chuyện học viện, con sẽ không vào nữa!
Tần Hàn Nguyệt suy nghĩ một chút, cũng hiểu được hiện giờ con mình đi vào học viện, đúng thật là không còn cần thiết nữa. Con nó muốn học, tự mình đã dạy cho con, thứ con mình muốn học, đã không phải học viện có thể dạy được nữa! Nghĩ vậy, Tần Hàn Nguyệt uyển chuyển từ chối bằng hữu của mình, lại cầu khẩn đối phương bảo mật. Trong ánh mắt tiếc hận cùng thần tình u oán của đối phương, ba người tâm tình khoan khoái rời khỏi học viện Thiên Kiêu.
- Bái ta làm thầy? - Phải, tỉ tỉ, tỉ hãy thu lấy đệ đi. Đệ biết tỉ là nhân vật tới từ Tần gia, đệ cầu xin tỉ đó!
Có thể là dựa vào tinh thần chống đỡ, hoặc là viên thuốc chữa thương kia phát huy công dụng, thoạt nhìn Tây Qua hết sức cố chấp.
- Tần Tuyết, nhận lấy hắn đi.
Tần Lập ở bên cạnh bỗng nhiên nói.
Không đợi Tần Tuyết trả lời, Tây Qua dập đầu xuống đất bộp bộp bộp ba cái. Lúc hắn ngẩng đầu lên, trên trán đã đỏ bừng một mảnh.
Tần Tuyết chân tay luống cuống đứng ở nơi đó, Tần Lập cười hắc hắc nói:
- Tiểu Tây Qua, sau này phải nhớ gọi ta là sư thúc!
Tây Qua đảo cặp mắt trắng dã, sau đó gục đầu ngã lăn xuống đất. Lúc này cha mẹ Tây Qua mới phản ứng trở lại, vội vã đi tới ôm lấy Tây Qua vào trong nhà. Cha của Tây Qua là một nông dân hiền lành nhút nhát, không biết phải cảm tạ hai người Tần Lập, Tần Tuyết thế nào mới tốt.
Tần Lập khoát khoát tay, hỏi Tần Tuyết:
- Còn có bạc không?
Tần Tuyết lấy từ trong lòng ra một khối bạc vụn, khoảng chừng hai lượng, giao cho phụ thân của Tây Qua, ôn nhu nói:
- Nhanh đi tìm một vị đại phu xem cho Tây Qua đi!
- Các vị đã cứu Tây Qua, chúng ta...chúng ta làm sao dám lấy tiền của các vị chứ...
Phụ thân Tây Qua lắp bắp nói.
- Hì hì, không thấy Tây Qua trở thành đồ đệ của ta sao? Đồ đệ có chuyện, đương nhiên sư phụ phải xen vào chứ. Được rồi, cầm lấy! Chờ Tây Qua tốt hơn, để cho nó tới tìm ta đi!
Tần Tuyết cười nói, cùng Tần Lập từ biệt hai người rời đi.
Trên đường trở về, Tần Lập mới nói với Tần Tuyết về chuyện Tây Qua tu luyện công pháp Duy Ngã Độc Tôn, sau đó nói:
- Tần Tuyết, lấy Nhất Nguyên tâm pháp của Tần gia truyền cho Tây Qua, tiểu tử này không biết sống chết, dám tu luyện công pháp này, vốn ta còn muốn hỏi hắn, hiện giờ xem ra không cần nữa. Kì tích trên người ta, khẳng định hắn không có được.
Tần Tuyết cười thản nhiên:
- Nếu như ai cũng đều giống như thiếu gia, công pháp này, còn có thể đưa tặng miễn phí sao?
Tần Lập gãi gãi đầu nói:
- Nói cũng phải.
- Nhưng mà, vì sao thiếu gia lại để ta thu lấy Tây Qua chứ?
Trong lòng Tần Tuyết, chỉ trung thành với Tần Lập cùng Tần Hàn Nguyệt, đối với người khác, dù là quan tâm, cũng không cần phải can thiệp quá sâu. Nàng có ấn tượng tốt với thằng nhóc Tây Qua kia, nhưng không có nghĩa là phải thu hắn làm đồ đệ.
- Thực lực chúng ta quá yếu!
Tần Lập nhẹ giọng nói:
- Tần gia có một đám người giờ phút nào cũng nhìn chằm chằm chúng ta, muốn trả thù ta. Thượng Quan gia cũng không phải chỗ dựa thật sự, chúng ta có thể dựa vào, chỉ có chính bản thân. Cũng chỉ có bản thân mà thôi!
Tần Tuyết gật đầu, hiểu rõ ý của Tần Lập, ôn nhu nói:
- Tần Tuyết đã hiểu, đứa bé Tây Qua này xác thật không tệ. Hi vọng hắn có thể phát triển!
...
Vào buổi trưa, Tần Hàn Nguyệt cùng Tần Tuyết, Tần Lập ở trên một chiếc xe ngựa thuê, dừng lại ở trước cửa học viện Thiên Kiêu thành Hoàng Sa. Lúc này đã có một thiếu phụ hơn ba mươi tuổi chờ ở nơi đó, gặp được Tần Hàn Nguyệt, vành mắt ửng đỏ, nước mắt lập tức rơi xuống, gắt gao ôm chặt lấy Tần Hàn Nguyệt.
- Tiểu Nguyệt, muội cuối cùng cũng đi ra gặp người rồi, nhiều năm như vậy, mỗi lần đến nhà muội, đều bị cản bên ngoài.
- Chuyện quá khú, không cần nói tới nữa. Muội giới thiệu cho tỉ một chút, đây là con trai nhà muội, Tần Lập! Đây là thị nữ nhà muội, Tần Tuyết!
Phụ nhân ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ, nhìn Tần Lập cảm thán nói:
- Nhoáng cái, con trai của muội đã lớn như vậy rồi!
Vành mắt Tần Hàn Nguyệt cũng hồng hồng, nói với Tần Lập:
- Đây là Tạ di nương, bằng hữu tốt nhất của mẫu thân!
- Chào ngài!
Tần Lập quay về phía thiếu phụ thi lễ. Hắn gọi Tần Hàn Nguyệt là mẫu thân, đó là bởi vì cốt nhục, bởi vì cỗ quyến luyến ở sâu trong linh hồn. Nhưng với những người khac...Tần Lập lại không cách nào gọi ra miệng được.
Cũng may người phụ nữ họ Tạ này chỉ lo ôn chuyện cùng Tần Hàn Nguyệt, cũng không để ý vấn đề xưng hô của Tần Lập. Bốn người trực tiếp đi vào sâu trong học viện.
Nơi kiểm tra không coi như lớn lắm, bên trong rất an tĩnh, hầu như không có người nào. Người thiếu phụ họ Tạ kia dường như rất có quyền uy, mang theo mấy người trực tiếp đi vào.
- Tỉ nghe nói, Tiểu Lập vừa mới nhập cấp? Ôi, cũng là em quá quật cường. Rất nhiều lần tỉ tới tìm muội, đều mang theo chiến kĩ cùng tâm pháp đưa cho muội. Tuy rằng không coi là thứ gì, nhưng cũng hơn là không có chứ!
Thiếu phụ họ Tạ này quay sang nói với Tần Hàn Nguyệt có chút oán trách:
- Lần này, không được từ chối nữa. Tiểu Lập, con dùng hết toàn lực tấn công vào thứ này đí!
Tần Lập xem ở trên tường có khảm nạm một thứ gì đó giống như một tảng đá màu hồng, không biết thứ này làm sao mà kiểm tra được. Hắn dùng tám phần lực lượng, một quyền đánh lên trung tâm khối đá mày hồng kia.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên.
Thiếu phụ họ Tạ lúc này đang nói chuyện cùng Tần Hàn Nguyệt cũng phải sững sờ, lập tức thấy trên mặt đá màu hồng kia bùng lên một mảng ánh sáng màu xanh. Ngay sau đó, một giọng nói máy móc trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên trong phòng:
- Huyền cấp, bậc bốn.
- Hả?
Bốn người trong phòng, toàn bộ đều sững ra đó.
Tần Lập kinh ngạc không phải là do mình có thực lực Huyền cấp bậc bốn. Kiếp trước hắn là một cao thủ, hơn nữa sau khi tự thân cảm thụ qua loại áp bức từ trên người Tần Thập Tam khiến người ta hít thở không thông, Tần Lập thật sự không cảm thấy võ giả Huyền cấp có gì đáng để kiêu ngạo nữa. Làm hắn kinh ngạc, là loại kiểm tra này, làm sao lại giống như một loại sản phẩm công nghệ cao vậy chứ?
Còn ba người khác, đều bị thực lực của Tần Lập làm cho hoảng sợ ngây người, thiếu phụ họ Tạ kia khóe miệng co quắp run mạnh mấy cái, hai mắt lóe sáng nhìn vào Tần Hàn Nguyệt, kéo tay nàng qua nói:
- Tiểu Nguyệt, cái con nhỏ này, muội làm sao không nói sớm. Trời ạ! Nó...nó năm nay bao nhiêu tuổi?
Tần Hàn Nguyệt cũng kinh ngạc đến ngây người ra đó, tuy rằng nàng vẫn nghĩ con trai mình là nam nhân ưu tú nhất trên đời này, nhưng chẳng qua đó là lòng mẹ yêu con mà thôi. Đối với thực lực của Tần Lập, nàng vẫn hết sức rõ ràng, làm sao mới trải qua có mấy ngày, liền từ Hoàng cấp bậc một, vọt lên Huyền cấp bậc bốn? Dù là công pháp Duy Ngã Độc Tôn là độc nhất vô nhị, nhưng cái tốc độ này...cũng quá nhanh đi chứ!
Đối mặt với câu hỏi của bạn khuê mật, Tần Hàn Nguyệt trả lời theo tiềm thức:
- Mười ba tuổi!
- Trời ạ! Nhặt được bảo vật rồi, nhặt được bảo vật rồi!
Thiếu phụ họ Tạ vẻ mặt hưng phấn:
- Tiểu Nguyệt, muội nhất định phải đưa con trai muội tới đây học, đây là siêu cấp thiên tài mà! Mười ba tuổi. Trời ạ! Tên Tần Phong kia ở Tần gia các em, lúc mười ba tuổi, cũng chỉ có thực lực bậc năm phải không? Con của em so với cái Tần Phong kia, chỉ có hơn chứ không kém được!
Đầu óc Tần Hàn Nguyệt trống rỗng, chỉ có ý nghĩ: Con trai của ta, lại còn ưu tú hơn cả Tần Phong. Con trai của ta, lại có thể ưu tú như thế!
Thiếu phụ họ Tạ nói không sai, Tần Phong đích thật là thiên tài. Nhưng Tần Phong tu luyện trong cái hoàn cảnh gì? Từ nhỏ dùng cái gì cũng đều là thứ tốt nhất, kể cả các loại đan dược nâng cao thực lực! Còn Tần Lập lại ở trong cái hoàn cảnh gì? Ngay cả tâm pháp chiến kĩ cũng không có học qua.
Hắn không phải thiên tài, thì còn ai nữa?
Nhìn mẫu thân rơi vào trạng thái ngây dại cùng Tạ lão sư đang hoa chân múa tay vui sướng, Tần Lập thấp giọng hỏi Tần Tuyết:
- Cái thứ kiểm tra thực lực này, là như thế nào vậy? Làm sao lại thần kì như thế?
Tần Tuyết bị Tần Lập hỏi vấn đề này nghẹn đứng đó, tự hỏi mình nửa ngày, mới nói:
- Ấy?...Cái này, từ thời cổ đại đã có rồi...ta cũng không biết làm như thế nào, cho tới giờ không ai hỏi qua vấn đề này!
Tần Lập ngẩn ra, cười khổ một chút. Xem phương thức phát triển của mỗi thế giới so với thế giới khác, bất cứ phương diện nào, phát triển tới mức tận cùng đều không thể coi nhẹ được!
Giống như đen treo thủy tinh sáng ngời xa hoa ở Tần gia, lúc sử dụng, chẳng phải là lấy tinh thạch làm động lực mà mình chưa từng thấy qua đó sao!
Nghĩ vậy, Tần Lập quyết định không đi nghiên cứu vấn đề này nữa, tồn tại tức là hợp lí, nhìn mẫu thân có chút động tâm với đề nghị của Tạ lão sư, Tần Lập vội vàng nói:
- Mẫu thân, ngày mai con sẽ theo đội ngũ đi mạo hiểm rồi, chuyện học viện, con sẽ không vào nữa!
Tần Hàn Nguyệt suy nghĩ một chút, cũng hiểu được hiện giờ con mình đi vào học viện, đúng thật là không còn cần thiết nữa. Con nó muốn học, tự mình đã dạy cho con, thứ con mình muốn học, đã không phải học viện có thể dạy được nữa! Nghĩ vậy, Tần Hàn Nguyệt uyển chuyển từ chối bằng hữu của mình, lại cầu khẩn đối phương bảo mật. Trong ánh mắt tiếc hận cùng thần tình u oán của đối phương, ba người tâm tình khoan khoái rời khỏi học viện Thiên Kiêu.
Danh sách chương