Hồ Phượng Hoàng cách thành Hoàng Sa hơn ba trăm dặm về hướng Tây Nam. Trên thực tế đám người A Hổ tuy nói là đi về phía hồ Phượng Hoàng nhưng thật ra căn bản không tới gần hồ Phượng Hoàng trong phạm vi trăm dặm.

Cái gọi là cấm địa cũng không phải nói chơi. Chớ nói đội ngũ bọn họ thực lực mạnh nhất chỉ có Huyền cấp, cho dù là một siêu cấp cường giả Thiên cấp, mang theo một đám võ giả Địa cấp cũng không dễ dàng mạo hiểm. Phàm là người dám xâm nhập hồ Phượng Hoàng đều là những kẻ điên không muốn sống!

Kết quả cũng chỉ có hai loại: Hoặc là chết, hoặc là phát tài!

A Hổ không phải kẻ điên, trong đội ngũ cũng không có kẻ điên cho nên bọn họ chỉ là đi tới hướng hồ Phượng Hoàng mà thôi.

Thực lực mấy người cũng không yếu, trên thực tế trong mắt người thường chỉ cần nhập phẩm giai đã làm bọn họ kính sợ càng không nói đến trong đám bọn họ yếu nhất cũng là Hoàng cấp bậc bảy. Đương nhiên, lúc này người yếu nhất được công nhận chính là Tần Lập.

- A Hổ đại ca! Các vị đeo ba lô nặng như vậy chẳng lẽ không có thứ có thể chứa rất nhiều đồ vật như là túi trữ vật, hoặc là giới chỉ sao? Tần Lập nhớ tới A Hổ nói đi nói lại với nhau về dụng cụ mang ra từ hồ Phượng Hoàng hẳn là một loại trang bị không gian trữ vật. Nói cách khác, đại lục này tồn tại thứ như vậy.

A Hổ gãi gãi đầu, còn chưa kịp lên tiếng, Bộ Vân Yên phì cười, nói:

- Túi trữ vật? Ngươi xem truyện cổ truyền kỳ nhiều quá rồi? Nào có loại đồ vật như vậy?

Lãnh mỹ nhân Lãnh Dao vẫn không nói gì bỗng mở miệng:

- Ai nói không có. Chỉ là loại người có thân phận như chúng ta không có tư cách kiến thức đến thôi.

Lúc nói lời này, trong mắt Lãnh Dao hiện lên một chút ảm đạm khó phát giác.

A Hổ cười nói:

- Đúng vậy! Mấy thứ đó đều là những đại nhân vật chân chính mới có được. Trừ bỏ cái chén kia, những trang bị trữ vật khác cho tới bây giờ ta đều chưa nhìn qua!

Tần Lập cười cười, sau đó hỏi:

- Đúng rồi! Võ giả phân thành bốn cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng; vậy có võ giả đột phá Thiên cấp hay không?

A Hổ sửng sốt một chút, vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:

- Đương nhiên là có! Điều này ta có thể nói một cách khẳng định là tồn tại! Thiên Nguyên Đại Lục quá lớn, có một số môn phái thần bí cùng gia tộc cổ xưa căn bản không phải người tầng dưới cùng chúng ta có thể tiếp xúc cùng hiểu biết. Chúng ta cùng bọn họ căn bản không phải người cùng một loại!

Lúc A Hổ nói lời này, hiếm có thở dài.

Sau đó hắn nói tiếp:

- Biết ta vì sao lại biết rõ như vậy không? Lúc ta còn rất nhỏ, nhà của ta rất nghèo, cha mẹ ta đều là nông dân làm ruộng trong một sơn thôn. Bỗng nhiên có một ngày, có một lão nhân đi ngang qua nhà của ta, ở trọ trong nhà ta một ngày. Sau đó ông ấy thấy ta, rất ngạc nhiên vui mừng, nói ta là mầm tốt, rất thích hợp tập võ rồi nói muốn mang ta đi. Cha mẹ ta chỉ có một mình ta là con trai, đương nhiên không muốn. Mặc kệ lão già kia khuyên bảo thế nào bọn họ cũng không đồng ý. Tuy vậy sau lại lão già kia ở lại trong nhà ta nửa năm, cũng thu ta làm đồ đệ. Nửa năm thời gian ông ấy giao cho ta tâm pháp nguyên lực cùng chiến kỹ, hơn nữa nói cho ta rất nhiều chuyện xưa...Nửa năm sau, sư phụ rời đi, rốt cuộc không quay về. Cho đến sau này, ta vào Nghiệp đoàn thợ săn bắt đầu kiếm tiền dần dần mới hiểu được: chuyện xưa mà sư phụ nói căn bản không phải người thường như chúng ta có khả năng tiếp xúc! Đáng tiếc chính là ta lại bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy. Thế cho nên ta chỉ có thể trở thành một võ giả tầm thường!

Nghe A Hổ nói xong, tất cả mọi người hết sức kinh ngạc, bởi vì bọn họ cũng lần đầu tiên nghe thấy chuyện như vậy. Bộ Vân Yên thì thào tự nói:

- Khó trách đứa nhỏ nhà nghèo như ngươi lại có thể có chiến kỹ cao minh như vậy. Ta nói...

Trong mắt Lãnh Dao thì hiện lên một chút khác thường, muốn nói gì lại nhịn xuống không thốt ra.

Tần Lập lại nghe rất mê mẩn, hết sức hướng tới nói:

- Đến khi nào có thể kiến thức một chút thì tốt biết bao!

Bộ Vân Yên đả kích nói:

- Chỉ bằng ngươi? Nằm mơ đi! Đời này đừng suy nghĩ!

A Hổ lắc đầu, xua tan hồi ức, cười nói:

- Người sống trên đời, kỳ thật do mệnh. Mặc kệ thế nào chúng ta hiện tại không phải đều sống rất tự tại sao? Nghĩ quá nhiều cũng vô dụng! Tần lão đệ! Đợi lát nữa chúng ta tìm một nơi nghỉ lại, ngươi cùng Vân Yên ở lại trông coi là được, chúng ta đi nhìn quanh bốn phía xem có thể kiếm ít dã vị về hay không?

Tần Lập gật gật đầu. Hiện tại trong mắt mọi người, hắn là một người cần được bảo vệ. Trên thực tế, nói về sinh tồn dã ngoại thật sự không có bao nhiêu người so được với Tần Lập.

Lúc này trời đã về chiều, đoàn người đi bên trong rừng sâu núi thẳm, ánh sáng đã rất ảm đạm. Chỉ có ánh mặt trời linh tinh chiếu vào, từng luồng óng ánh chiếu loang lổ trên mặt đất.

Lá khô củi vụn lâu năm khiến trong rừng tràn ngập một mùi mục nát nhàn nhạt, hỗn tạp với không khí thanh tân một chỗ ngược lại hết sức nâng cao tinh thần.

Phía trước bỗng truyền đến thanh âm nước chảy, A Hổ nói:

- Tốt rồi, đến bờ sông liền hạ trại!

Hiển nhiên mọi người không phải tới nơi này lần đầu tiên.

A Hổ nhìn Tần Lập giải thích:

- Ngày mai, chúng ta có thể đi một số nơi tìm linh thú nhỏ và trứng linh thú. Khu rừng này không quá nguy hiểm ngẫu nhiên cũng có một số linh thú xuất hiện.

Đoàn người trước tiên dựng trại, kỳ thật tổng cộng cũng chỉ ba cái lều. Bộ Vân Yên và Lãnh Dao một lều, A Hổ cùng Tần Lập một lều, Lý Kiếm cùng Hà lão tam một lều. Những người này đều là người lão luyện, căn bản không cần Tần Lập đụng tay đã dựng lều rất tốt.

Sau đó bọn họ để lại Bộ Vân Yên và Tần Lập, còn lại chia nhau ra săn thú và điều tra tình hình xung quanh.

Lúc Tần Lập mua sắm vũ khí thuận tiện mua một bộ đồ câu cá mang trên người. Kiếp trước, Tần Lập cũng là một người ham đi câu, cho nên lúc ấy bị Bộ Vân Yên chê cười hắn làm việc không đàng hoàng nhưng Tần Lập vẫn kiên trì ý kiến của mình. Nếu có thể câu được mấy con cá, cũng có thể cải thiện bữa ăn. Không phải sao?

Nhìn Tần Lập từ dưới đám cây cỏ móc ra mấy con giun sau đó vui vẻ ngồi câu cá ở bờ sông, ánh mắt Bộ Vân Yên nhìn xem một hồi, ngoài dự đoán của mọi người không có đi cười Tần Lập mà ở bên kia bắt đầu nhóm lửa nấu nước, sâu kín hỏi:

- Tần Lập. Ngươi trước kia, ta muốn nói...mấy năm nay ngươi đều sống như thế nào?

Tần Lập sửng sốt, lập tức cười nói:

- Chính là như thế này.

Trong lòng lại suy nghĩ, giờ phút này nếu có một điếu thuốc vậy thì hoàn mỹ.

Bộ Vân Yên nói:

- Ta chung quy cảm thấy ngươi không giống đứa nhỏ hơn mười tuổi. Thật khó tưởng tượng, ngươi là đứa nhỏ sống trong loại gia đình như vậy mà còn có thể làm những việc mà một số đứa nhỏ nghèo mới phải đi làm.

Tần Lập mỉm cười, không trả lời câu hỏi Bộ Vân Yên. Hắn cảm giác trong tay trầm xuống, cười nói:

- Có cá ăn!

Rồi nhấc cần câu lên trên. Chỉ thấy dây câu đầu tiên thẳng băng, rồi "ba" một tiếng đứt ra. Lực lượng thật lớn, Tần Lập không hề phòng bị thiếu chút nữa ngã ngửa. Ngay sau đó, chỉ thấy nước sông cuộn trào, rồi một con quái vật màu đen dài hơn một mét mang theo một cỗ máu tanh phát ra tiếng kêu bén nhọn, đánh tới Tần Lập.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện