TTần Lập nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Phương Hạo Nam. Với thực lực của hắn, tuy rằng có thể nghe lén cuộc nói chuyện giữa hai người lúc đó, nhưng xuất phát từ lễ phép, nên cũng không có nghe lén. Tuy nhiên thấy bộ dáng đầy hưng phấn của Phương Hạo Nam, cũng có hơi tò mò, nói:
- Đệ cũng sẽ có hứng thú à? Nếu không có gì đáng ngại, Phương huynh cứ nói xem!
- Hà hà, tiện chứ! Có gì là không tiện: có tin tức nói mực nước hồ Phượng Hoàng không biết vì cái gì bỗng nhiên giảm xuống hơn phân nửa, một tòa di tích đổ nát thật lớn lộ ra trên mặt nước. Chuyện này đã kinh động tới Hoàng đế bệ hạ, không ngờ lại phái mười bảy võ giả Thiên cấp, năm mươi võ giả Địa cấp cùng hai trăm Huyền cấp bậc cao, giờ này đang trên đường đi tới đó. Không nghĩ tới mũi của Hoàng đế lão gia tinh như vậy, nếu không nhờ có tin tức nội bộ truyền về từ đế đô bên kia, địa chủ chúng ta bên này cũng không ai biết. Ôi! Thật đúng là thất bại nha!
Tần Lập nghe được có chút líu lưỡi, nói:
- Không ngờ phái đi nhiều cường giả như vậy...
Phương Hạo Nam nhìn thoáng qua Tần Lập, lắc đầu, nói:
- Không nhiều lắm!
Sau đó quỷ dị nhìn lướt qua bốn phía, phóng xuất ra nguyên lực dò xét, cảm nhận không có gì khác thường, mới thì thầm nói:
- Nếu ta là Hoàng đế lão gia, ta thà rằng phái ra càng nhiều tinh nhuệ! Ngươi cũng biết, ngươi tu luyện chiến kĩ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn chính là từ nơi đó tuồn ra! Cái phối phương Thiên Huyền Đan, tám chín phần mười cũng ở nơi đó. Nếu như lấy được đan phương kia, dốc hết lực cả nước, cái dạng dược liệu gì lại không tìm được? Không cần nhiều, cứ tạo một đội ngũ năm ngàn người đều đạt cảnh giới Thiên cấp, vậy nhìn khắp đại lục còn có ai là địch thủ chứ? Kì thật nhìn theo tuổi Phương thiếu gia cũng chỉ hai mươi tuổi, ở trong mắt Tần Lập cũng chỉ là một đứa nhỏ chưa thành thục lắm mà thôi. Người trẻ tuổi mà, thỉnh thoảng giả làm kẻ ngu dại một lần cũng không hề gì.
Tuy nhiên chuyện này có thể dẫn tới động tĩnh lớn như vậy, khiến Tần Lập cũng ít nhiều có chút động tâm. Bản thân mình hiểu biết về thế giới này, đúng là vẫn còn quá ít, mà biện pháp tốt nhất để tăng lên thực lực, ngoại trừ chiến đấu chính là mạo hiểm!
Nghĩ vậy, trong lòng Tần Lập đã làm ra quyết định, liền cự tuyệt yêu cầu của Phương Hạo Nam mời hắn cùng đi chung với đội ngũ Phương gia, Tần Lập liền trở về nhà.
Sáng sớm hôm sau, Tần Lập liền chạy tới Nghiệp đoàn thợ săn. Nhưng đáng tiếc là cũng không gặp đám người A Hổ bọn họ ở đó. Đồng thời lão già nhếch nhác đã bán cho hắn bản công pháp kia cũng không thấy bóng dáng.
Tần Lập tùy tiện tìm người hỏi thăm, lão già nhếch nhác đã hơn mười ngày không xuất hiện ở đây. Trong lòng Tần Lập hơi động, liên tưởng tới hành động của hoàng gia, trong lòng Tần Lập dần dần có một đầu mối mơ hồ: chẳng lẽ chiến kĩ Thần cấp này, từ trước đến nay đều ở trong tay hoàng gia hay sao?
Theo quá trình tu luyện chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn, càng ngày Tần Lập càng có cảm giác như bản chiến kĩ mình tu luyện cũng không phải là bản đầy đủ! Trên bí tịch chân chính hẳn là còn có một số khác biệt gì đó!
Bởi vì Tần Lập đã tu luyện mọi thứ trên bản chiến kĩ rất thuần thục, hắn có cảm giác như chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn, nhất định còn có tầng thứ hai...thậm chí có tầng cao hơn!
Nhưng làm thế nào để đột phá tầng thứ nhất này, Tần Lập vẫn không có biện pháp gì. Hắn đã lén ra khỏi thành tìm một chỗ vắng người thử qua vài lần. Tần Lập tin rằng, hiện tại cho dù võ giả cỡ Tần Thập Tam lại đối chiến cùng hắn, không cần bất kì âm mưu quỷ kế gì, Tần Lập cũng có thể chém chết hắn dưới kiếm!
Mà hiện tại Tần Lập vẫn chỉ là một võ giả Huyền cấp!
Tất cả lòng tin đều bắt nguồn từ sự mạnh mẽ của chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn. Chỉ có điều đăm chiêu duy nhất là đường lối xuất chiêu và phương thức vận hành nguyên lực, khảng định đều có khác biệt về bản chất với bất kì một bộ chiến kĩ nào trên đời này.
Nguyên vốn Tần Lập còn định đi tìm lão già nhếch nhác kia hỏi một chút, không nghĩ tới lão lại đi đâu mất tiêu rồi.
Tuy nhiên, lần này ở hồ Phượng Hoàng nơi đó, có lẽ sẽ biết rất nhiều chuyện đây!
Tần Lập thầm nghĩ trong lòng, vừa mua ở Nghiệp đoàn thợ săn một tấm bản đồ chỉ đường đi tới hồ Phượng Hoàng, rồi tiện tay mua một ít thứ cần thiết để đi mạo hiểm. Tần Lập một mình lặng lẽ rời khỏi thành Hoàng Sa, khởi hành đi về hướng hồ Phượng Hoàng.
Mới vừa ra khỏi thành, Tần Lập liền cảm giác được phía sau có mấy người lén lút đi theo mình. Khóe miệng Tần Lập hiện lên một tia cười lạnh, thân hình hắn chợt động, thân ảnh vốn có hơi gầy yếu của hắn lập tức hóa thành một làn bóng mờ vút vào trong rừng cây.
Tục ngữ nói gặp rừng chớ đuổi theo, chính là nói nếu đối phương đi vào rừng cây, ngàn vạn lần không nên tùy tiện truy đuổi, bởi vì rất có thể lọt vào bẫy của đối phương chịu thiệt thòi lớn!
Tuy nhiên mấy tên võ giả theo dõi Tần Lập, hiển nhiên không có biết điều này, mắt thấy bắt tên vô dụng kia dễ như trở bàn tay, không ngờ vừa mới ra khỏi thành đã phát hiện bọn họ, lập tức đều nôn nóng cũng không quản lúc này còn là ban ngày, cả đám đều điên cuồng chạy đuổi theo hướng Tần Lập.
Thành Hoàng Sa bởi vì vấn đề khí hậu, trên cơ bản là không giữ được tuyết. Cho nên, tuy rằng còn là mùa đông, nhưng trên mặt đất tuyết đã sớm tan hết. Tốc độ của Tần Lập lại quá nhanh, sơ ý một chút, liền để cho Tần Lập chui tọt vào trong rừng cây rậm rạp, biến mất dạng.
Phía sau ước chừng năm sáu người đuổi theo tới trong rừng, tìm nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Tần Lập, đành phải tụ tập lại cùng một chỗ, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ phẫn nộ.
Trong đó một hán tử trung niên mặt rỗ, ánh mắt lạnh lẽo, sát khí đầy người, đứng ở đó chửi rủa:
- Thằng con hoang này! Không ngờ lại giống như cá trạch! Mới thấy đó đã chạy mất biến! Chiến kĩ Thần cấp kia thật mạnh như vậy ư?
- Nói nhảm! Không cường đại, lần này chủ tử có thể phái ra nhiều người đi tìm như vậy ư? Vốn tưởng tìm được thằng nhỏ đó, nhìn thử xem vì nguyên nhân gì hắn lại không có Niết bản, thuận tiện còn có thể giá họa cho Tần gia. Con bà nó!
Một người trẻ tuổi mặc áo bào xanh vẻ mặt cao ngạo, cũng lộ ra vẻ mặt không cam lòng nói.
- Được rồi! Đều bớt nói nhảm đi! Chúng ta cũng không phải sát thủ, có mất dấu nó cũng không có gì mất mặt. Hắn cũng không thể không trở về! Chỉ có điều đáng tiếc, nếu mẹ của hắn không rời đi, chúng ta trực tiếp bắt giữ mẹ hắn, không sợ tiểu tử này không nói thật. Hiện tại, chúng ta tốt hơn là quay về chờ chủ nhân phái những người đó tới là được rồi.
Đoàn người hùng hùng hổ hổ rời đi, trong rừng cây khôi phục cảnh im lặng, chỉ có gió thổi qua lá cây phát ra tiếng "xào xạc". Sau một lát, đám người kia vừa mới rời đi, bỗng nhiên lại lấy tốc độ cực nhanh từ bốn phương tám hướng phóng về lại nơi này, sau đó đối mặt nhìn nhau.
- Quả thực không còn ở đây!
- Mẹ nó! Coi như hắn chạy nhanh!
- Được rồi! Được rồi! Trở về thành uống rượu đi! Đừng nói nữ nhân thành Hoàng Sa nơi này, thật đúng là rất không tệ, nhất là giọng rên kia, chậc chậc...
-...
Lại qua thật lâu, phía dưới một đám lá khô mục nát không biết tích lũy bao nhiêu năm, nhè nhẹ nhúc nhích. Ngay sau đó, một bóng người từ bên dưới chui lên, vừa phủi phủi lá cây cùng bùn đất trên người, vừa lẩm bẩm:
- Còn tưởng là người của Tần Phong hoặc tiểu yêu nữ Mạc gia phái tới, không ngờ lại là hoàng gia. Mặt mũi tiểu nhân vật ta đây còn rất lớn nha!
Tần Lập vừa lẩm bẩm, vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa rồi những người đó đứng ngay chỗ đó cách hắn cũng chỉ hơn mười thước! Nếu không nhờ có Tiên Thiên Tử Khí cùng nguyên lực trong cơ thể hắn có khác biệt rất lớn, lại không phát ra chút xíu dao động nào, e là sớm đã bị người phát hiện.
Còn nữa, chỉ cần Tần Lập hơi kém kiên nhẫn một chút, tất nhiên là đã bị dính cái hồi mã thương của đám người kia rồi!
- Còn nói mình không phải là sát thủ! Sát thủ cũng chỉ như các ngươi là cùng!
Tần Lập cười khổ lắc lắc đầu, vừa rồi trong số mấy người đó có hai người ít nhất là võ giả Địa cấp trở lên, mấy người còn lại cũng đều là Huyền cấp bậc cao. Điều này, ở thời điểm bọn họ vừa mới tập kết tới, Tần Lập cũng đã cảm nhận được ngay. Cũng chính nhờ mấy người này, Tần Lập lại phát hiện ta chỗ ưu việt hạng nhất của Tiên Thiên Tử Khí. Chẳng những có thể che chắn người khác tra xét, còn có thể cảm nhận được dao động nguyên lực trên người đối phương!
Trong đó có dao động nguyên lực của ba người, so với Tần Phong, Tần Hổ bọn họ hơi mạnh hơn một chút. Còn có hai người, đặc biệt là ở thời điểm ngưng thần giới bị, cái loại dao động này, thậm chí gấp mấy lần so với mấy võ giả Huyền cấp kia.
Vì lí do đó, Tần Lập căn bản không dám thò đầu ra, đối phó với một tên địa cấp, hắn có phần tin tưởng. Nhưng hai tên Địa cấp, cộng thêm mấy tên Huyền cấp, hắn thật không có nắm chắc mảy may nào.
Tuy nhiên hắn ẩn nhẫn cũng không uổng phí, ít nhất biết được chính mình hiện tại đã dẫn tới chú ý của những người này. Hắn thầm nghĩ: vừa lúc ta biến mất trong khoảng thời gian ngắn, mọi người có lẽ đều nghĩ rằng, ta là tìm chỗ ẩn trốn đề bắt đầu Niết bàn đây!
Nghĩ vậy, trên mặt Tần Lập lộ ra một nụ cười tươi. Hắn lập tức đi sâu vào trong rừng. Ngày hôm sau, Tần Lập đã biến thành một thanh niên anh tuần mày kiếm mắt sáng, chừng hai mươi tuổi!
Dịch dung, tuy rằng không phải sở trường của lão đạo sĩ, nhưng tại bên trong đạo quan năm đó, nhiều năm kế thứa, dù sao cũng có chút gì đó ẩn giấu kĩ. Trùng hợp sao Tần Lập từ nhỏ đã thích học tập các loại tri thức...
Tần Lập sở dĩ dám một mình đơn độc đi đường như vậy, nguyên nhân chủ yếu chính là, hiện tại bên trong thành Hoàng Sa gần như hầu hết người có thân phận, đều đã biết chuyện này. Các gia tộc đều phái ra đại đội nhân mã, trên danh nghĩa là phối hợp với quốc gia, phối hợp với Hoàng đế bệ hạ tìm bảo vật. Nhưng trên thực tế ai mà biết được, trong đó có bao nhiêu người là công tâm, lại có bao nhiêu người là tư lợi.
Dưới tình huống như vậy, rất nhiều võ giả cuồn cuộn đi xuyên rừng hướng tới hồ Phượng Hoàng. Phía trước Tần Lập đúng là đã có không ít người, cho nên, khảng định hắn không phải người đi đầu.
Mục đích của Tần Lập rất đơn giản, chính là mở mang thêm kiến thức, có thể chiếm được chút tiện nghi thì đương nhiên cũng không buông tha. Nhưng nếu như không kiếm được chút chỗ tốt thì cũng tuyệt đối không chán nản.
Bởi vì chỉ có giữ cái mạng sống tiếp mới là điều trọng yếu nhất.
Tần Lập đang suy nghĩ trong lòng, bỗng nhiên phía trước truyền đến một hồi tiếng đánh nhau. Một giọng nữ vô cùng thanh thúy đang không ngừng cổ vũ cho người khác cố lên, thanh âm kia tràn đầy hưng phấn.
Sắc mặt Tần Lập có chút cổ quái, thầm nghĩ thật đúng là âm hồn không tiêu tan mà! Đi đâu cũng gặp bọn họ!
- Đệ cũng sẽ có hứng thú à? Nếu không có gì đáng ngại, Phương huynh cứ nói xem!
- Hà hà, tiện chứ! Có gì là không tiện: có tin tức nói mực nước hồ Phượng Hoàng không biết vì cái gì bỗng nhiên giảm xuống hơn phân nửa, một tòa di tích đổ nát thật lớn lộ ra trên mặt nước. Chuyện này đã kinh động tới Hoàng đế bệ hạ, không ngờ lại phái mười bảy võ giả Thiên cấp, năm mươi võ giả Địa cấp cùng hai trăm Huyền cấp bậc cao, giờ này đang trên đường đi tới đó. Không nghĩ tới mũi của Hoàng đế lão gia tinh như vậy, nếu không nhờ có tin tức nội bộ truyền về từ đế đô bên kia, địa chủ chúng ta bên này cũng không ai biết. Ôi! Thật đúng là thất bại nha!
Tần Lập nghe được có chút líu lưỡi, nói:
- Không ngờ phái đi nhiều cường giả như vậy...
Phương Hạo Nam nhìn thoáng qua Tần Lập, lắc đầu, nói:
- Không nhiều lắm!
Sau đó quỷ dị nhìn lướt qua bốn phía, phóng xuất ra nguyên lực dò xét, cảm nhận không có gì khác thường, mới thì thầm nói:
- Nếu ta là Hoàng đế lão gia, ta thà rằng phái ra càng nhiều tinh nhuệ! Ngươi cũng biết, ngươi tu luyện chiến kĩ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn chính là từ nơi đó tuồn ra! Cái phối phương Thiên Huyền Đan, tám chín phần mười cũng ở nơi đó. Nếu như lấy được đan phương kia, dốc hết lực cả nước, cái dạng dược liệu gì lại không tìm được? Không cần nhiều, cứ tạo một đội ngũ năm ngàn người đều đạt cảnh giới Thiên cấp, vậy nhìn khắp đại lục còn có ai là địch thủ chứ? Kì thật nhìn theo tuổi Phương thiếu gia cũng chỉ hai mươi tuổi, ở trong mắt Tần Lập cũng chỉ là một đứa nhỏ chưa thành thục lắm mà thôi. Người trẻ tuổi mà, thỉnh thoảng giả làm kẻ ngu dại một lần cũng không hề gì.
Tuy nhiên chuyện này có thể dẫn tới động tĩnh lớn như vậy, khiến Tần Lập cũng ít nhiều có chút động tâm. Bản thân mình hiểu biết về thế giới này, đúng là vẫn còn quá ít, mà biện pháp tốt nhất để tăng lên thực lực, ngoại trừ chiến đấu chính là mạo hiểm!
Nghĩ vậy, trong lòng Tần Lập đã làm ra quyết định, liền cự tuyệt yêu cầu của Phương Hạo Nam mời hắn cùng đi chung với đội ngũ Phương gia, Tần Lập liền trở về nhà.
Sáng sớm hôm sau, Tần Lập liền chạy tới Nghiệp đoàn thợ săn. Nhưng đáng tiếc là cũng không gặp đám người A Hổ bọn họ ở đó. Đồng thời lão già nhếch nhác đã bán cho hắn bản công pháp kia cũng không thấy bóng dáng.
Tần Lập tùy tiện tìm người hỏi thăm, lão già nhếch nhác đã hơn mười ngày không xuất hiện ở đây. Trong lòng Tần Lập hơi động, liên tưởng tới hành động của hoàng gia, trong lòng Tần Lập dần dần có một đầu mối mơ hồ: chẳng lẽ chiến kĩ Thần cấp này, từ trước đến nay đều ở trong tay hoàng gia hay sao?
Theo quá trình tu luyện chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn, càng ngày Tần Lập càng có cảm giác như bản chiến kĩ mình tu luyện cũng không phải là bản đầy đủ! Trên bí tịch chân chính hẳn là còn có một số khác biệt gì đó!
Bởi vì Tần Lập đã tu luyện mọi thứ trên bản chiến kĩ rất thuần thục, hắn có cảm giác như chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn, nhất định còn có tầng thứ hai...thậm chí có tầng cao hơn!
Nhưng làm thế nào để đột phá tầng thứ nhất này, Tần Lập vẫn không có biện pháp gì. Hắn đã lén ra khỏi thành tìm một chỗ vắng người thử qua vài lần. Tần Lập tin rằng, hiện tại cho dù võ giả cỡ Tần Thập Tam lại đối chiến cùng hắn, không cần bất kì âm mưu quỷ kế gì, Tần Lập cũng có thể chém chết hắn dưới kiếm!
Mà hiện tại Tần Lập vẫn chỉ là một võ giả Huyền cấp!
Tất cả lòng tin đều bắt nguồn từ sự mạnh mẽ của chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn. Chỉ có điều đăm chiêu duy nhất là đường lối xuất chiêu và phương thức vận hành nguyên lực, khảng định đều có khác biệt về bản chất với bất kì một bộ chiến kĩ nào trên đời này.
Nguyên vốn Tần Lập còn định đi tìm lão già nhếch nhác kia hỏi một chút, không nghĩ tới lão lại đi đâu mất tiêu rồi.
Tuy nhiên, lần này ở hồ Phượng Hoàng nơi đó, có lẽ sẽ biết rất nhiều chuyện đây!
Tần Lập thầm nghĩ trong lòng, vừa mua ở Nghiệp đoàn thợ săn một tấm bản đồ chỉ đường đi tới hồ Phượng Hoàng, rồi tiện tay mua một ít thứ cần thiết để đi mạo hiểm. Tần Lập một mình lặng lẽ rời khỏi thành Hoàng Sa, khởi hành đi về hướng hồ Phượng Hoàng.
Mới vừa ra khỏi thành, Tần Lập liền cảm giác được phía sau có mấy người lén lút đi theo mình. Khóe miệng Tần Lập hiện lên một tia cười lạnh, thân hình hắn chợt động, thân ảnh vốn có hơi gầy yếu của hắn lập tức hóa thành một làn bóng mờ vút vào trong rừng cây.
Tục ngữ nói gặp rừng chớ đuổi theo, chính là nói nếu đối phương đi vào rừng cây, ngàn vạn lần không nên tùy tiện truy đuổi, bởi vì rất có thể lọt vào bẫy của đối phương chịu thiệt thòi lớn!
Tuy nhiên mấy tên võ giả theo dõi Tần Lập, hiển nhiên không có biết điều này, mắt thấy bắt tên vô dụng kia dễ như trở bàn tay, không ngờ vừa mới ra khỏi thành đã phát hiện bọn họ, lập tức đều nôn nóng cũng không quản lúc này còn là ban ngày, cả đám đều điên cuồng chạy đuổi theo hướng Tần Lập.
Thành Hoàng Sa bởi vì vấn đề khí hậu, trên cơ bản là không giữ được tuyết. Cho nên, tuy rằng còn là mùa đông, nhưng trên mặt đất tuyết đã sớm tan hết. Tốc độ của Tần Lập lại quá nhanh, sơ ý một chút, liền để cho Tần Lập chui tọt vào trong rừng cây rậm rạp, biến mất dạng.
Phía sau ước chừng năm sáu người đuổi theo tới trong rừng, tìm nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Tần Lập, đành phải tụ tập lại cùng một chỗ, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ phẫn nộ.
Trong đó một hán tử trung niên mặt rỗ, ánh mắt lạnh lẽo, sát khí đầy người, đứng ở đó chửi rủa:
- Thằng con hoang này! Không ngờ lại giống như cá trạch! Mới thấy đó đã chạy mất biến! Chiến kĩ Thần cấp kia thật mạnh như vậy ư?
- Nói nhảm! Không cường đại, lần này chủ tử có thể phái ra nhiều người đi tìm như vậy ư? Vốn tưởng tìm được thằng nhỏ đó, nhìn thử xem vì nguyên nhân gì hắn lại không có Niết bản, thuận tiện còn có thể giá họa cho Tần gia. Con bà nó!
Một người trẻ tuổi mặc áo bào xanh vẻ mặt cao ngạo, cũng lộ ra vẻ mặt không cam lòng nói.
- Được rồi! Đều bớt nói nhảm đi! Chúng ta cũng không phải sát thủ, có mất dấu nó cũng không có gì mất mặt. Hắn cũng không thể không trở về! Chỉ có điều đáng tiếc, nếu mẹ của hắn không rời đi, chúng ta trực tiếp bắt giữ mẹ hắn, không sợ tiểu tử này không nói thật. Hiện tại, chúng ta tốt hơn là quay về chờ chủ nhân phái những người đó tới là được rồi.
Đoàn người hùng hùng hổ hổ rời đi, trong rừng cây khôi phục cảnh im lặng, chỉ có gió thổi qua lá cây phát ra tiếng "xào xạc". Sau một lát, đám người kia vừa mới rời đi, bỗng nhiên lại lấy tốc độ cực nhanh từ bốn phương tám hướng phóng về lại nơi này, sau đó đối mặt nhìn nhau.
- Quả thực không còn ở đây!
- Mẹ nó! Coi như hắn chạy nhanh!
- Được rồi! Được rồi! Trở về thành uống rượu đi! Đừng nói nữ nhân thành Hoàng Sa nơi này, thật đúng là rất không tệ, nhất là giọng rên kia, chậc chậc...
-...
Lại qua thật lâu, phía dưới một đám lá khô mục nát không biết tích lũy bao nhiêu năm, nhè nhẹ nhúc nhích. Ngay sau đó, một bóng người từ bên dưới chui lên, vừa phủi phủi lá cây cùng bùn đất trên người, vừa lẩm bẩm:
- Còn tưởng là người của Tần Phong hoặc tiểu yêu nữ Mạc gia phái tới, không ngờ lại là hoàng gia. Mặt mũi tiểu nhân vật ta đây còn rất lớn nha!
Tần Lập vừa lẩm bẩm, vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa rồi những người đó đứng ngay chỗ đó cách hắn cũng chỉ hơn mười thước! Nếu không nhờ có Tiên Thiên Tử Khí cùng nguyên lực trong cơ thể hắn có khác biệt rất lớn, lại không phát ra chút xíu dao động nào, e là sớm đã bị người phát hiện.
Còn nữa, chỉ cần Tần Lập hơi kém kiên nhẫn một chút, tất nhiên là đã bị dính cái hồi mã thương của đám người kia rồi!
- Còn nói mình không phải là sát thủ! Sát thủ cũng chỉ như các ngươi là cùng!
Tần Lập cười khổ lắc lắc đầu, vừa rồi trong số mấy người đó có hai người ít nhất là võ giả Địa cấp trở lên, mấy người còn lại cũng đều là Huyền cấp bậc cao. Điều này, ở thời điểm bọn họ vừa mới tập kết tới, Tần Lập cũng đã cảm nhận được ngay. Cũng chính nhờ mấy người này, Tần Lập lại phát hiện ta chỗ ưu việt hạng nhất của Tiên Thiên Tử Khí. Chẳng những có thể che chắn người khác tra xét, còn có thể cảm nhận được dao động nguyên lực trên người đối phương!
Trong đó có dao động nguyên lực của ba người, so với Tần Phong, Tần Hổ bọn họ hơi mạnh hơn một chút. Còn có hai người, đặc biệt là ở thời điểm ngưng thần giới bị, cái loại dao động này, thậm chí gấp mấy lần so với mấy võ giả Huyền cấp kia.
Vì lí do đó, Tần Lập căn bản không dám thò đầu ra, đối phó với một tên địa cấp, hắn có phần tin tưởng. Nhưng hai tên Địa cấp, cộng thêm mấy tên Huyền cấp, hắn thật không có nắm chắc mảy may nào.
Tuy nhiên hắn ẩn nhẫn cũng không uổng phí, ít nhất biết được chính mình hiện tại đã dẫn tới chú ý của những người này. Hắn thầm nghĩ: vừa lúc ta biến mất trong khoảng thời gian ngắn, mọi người có lẽ đều nghĩ rằng, ta là tìm chỗ ẩn trốn đề bắt đầu Niết bàn đây!
Nghĩ vậy, trên mặt Tần Lập lộ ra một nụ cười tươi. Hắn lập tức đi sâu vào trong rừng. Ngày hôm sau, Tần Lập đã biến thành một thanh niên anh tuần mày kiếm mắt sáng, chừng hai mươi tuổi!
Dịch dung, tuy rằng không phải sở trường của lão đạo sĩ, nhưng tại bên trong đạo quan năm đó, nhiều năm kế thứa, dù sao cũng có chút gì đó ẩn giấu kĩ. Trùng hợp sao Tần Lập từ nhỏ đã thích học tập các loại tri thức...
Tần Lập sở dĩ dám một mình đơn độc đi đường như vậy, nguyên nhân chủ yếu chính là, hiện tại bên trong thành Hoàng Sa gần như hầu hết người có thân phận, đều đã biết chuyện này. Các gia tộc đều phái ra đại đội nhân mã, trên danh nghĩa là phối hợp với quốc gia, phối hợp với Hoàng đế bệ hạ tìm bảo vật. Nhưng trên thực tế ai mà biết được, trong đó có bao nhiêu người là công tâm, lại có bao nhiêu người là tư lợi.
Dưới tình huống như vậy, rất nhiều võ giả cuồn cuộn đi xuyên rừng hướng tới hồ Phượng Hoàng. Phía trước Tần Lập đúng là đã có không ít người, cho nên, khảng định hắn không phải người đi đầu.
Mục đích của Tần Lập rất đơn giản, chính là mở mang thêm kiến thức, có thể chiếm được chút tiện nghi thì đương nhiên cũng không buông tha. Nhưng nếu như không kiếm được chút chỗ tốt thì cũng tuyệt đối không chán nản.
Bởi vì chỉ có giữ cái mạng sống tiếp mới là điều trọng yếu nhất.
Tần Lập đang suy nghĩ trong lòng, bỗng nhiên phía trước truyền đến một hồi tiếng đánh nhau. Một giọng nữ vô cùng thanh thúy đang không ngừng cổ vũ cho người khác cố lên, thanh âm kia tràn đầy hưng phấn.
Sắc mặt Tần Lập có chút cổ quái, thầm nghĩ thật đúng là âm hồn không tiêu tan mà! Đi đâu cũng gặp bọn họ!
Danh sách chương