Hai trăm tên võ giả Huyền cấp tụ lại một chỗ, sẽ là một loại cảnh tượng thế nào? Phần lớn mọi người đều không có khái niệm như vậy. Như là ba đại gia tộc thành Hoàng Sa, Thượng Quan gia tộc cường đại nhất, tất cả võ giả Huyền cấp biểu hiện ra ngoài cũng chỉ có ba mươi người mà thôi. Tính cả giấu phía sau, hẳn cũng sẽ không vượt quá sáu mươi người!
Phương gia cùng Tần gia, tối đa cũng sẽ không vượt quá năm mươi võ giả Huyền cấp. Về phần nói trên Huyền cấp, đã rất hiếm có. Còn trên Thiên cấp, vậy đều là thuộc về lực lượng chung cực của gia tộc!
Sợ rằng Thanh Long quốc hiện nay, ngoại trừ Hoàng đế ra đã không còn một ai có thể bạo tay đưa ra như vậy. Mười bảy võ giả Thiên cấp, năm mươi võ giả Địa cấp, còn có hai trăm Huyền cấp...Không biết có phải là moi hết cả gốc rễ Thanh Long quốc ra hay không nữa.
Nhưng chỉ cần nhìn vào điểm này, sẽ khiến vô số người thông minh phấn chấn, bắt đầu động tâm! Nếu như không phải nhận được tin tức xác thật, làm sao Hoàng thất có khả năng bạo tay như vậy, mạo hiểm nguy cơ Hoàng thất trống rỗng phái tất cả cao thủ tới nơi này?
Cho nên, đây mới là nguyên nhân chân chính hấp dẫn vô số võ giả lao tới hồ Phượng Hoàng!
Trước đó mọi người đều nghĩ: dù ngươi là người của Hoàng thất, vậy cũng phải dựa theo quy củ giang hồ tới đây chứ? Di tích thượng cổ kia tất nhiên là hết sức khổng lồ, bản thân hồ Phượng Hoàng cũng đã rất lớn, căn bản không phải chỉ cần vài người là có thể thăm dò kỹ lưỡng được. Đến lúc đó bằng bản lãnh của mọi người, ai nhận được bảo vật thì là người đó mạng tốt!
Đáng tiếc, rất nhiều chuyện đều như vậy, trong tưởng tượng thì luôn luôn tốt đẹp, hiện thực thì lại luôn luôn rất tàn khốc.
Lúc này chính là dạng như vậy.
Bốn phía hồ Phượng Hoàng núi cao vây quanh, tuy rằng ở phía Nam nhưng trên đỉnh những ngọn núi này đều tích tụ tuyết trắng ngàn năm không tan. Nhìn qua nguy nga cao vút, khí thế hùng vĩ!
Những dãy núi non cao vút này kéo dài trăm dặm, nếu như nhìn từ trên cao xuống, có thể cảm giác được: lấy hồ Phượng Hoàng làm trung tâm, tám ngọn núi thật lớn kéo dài ra tám hướng về phía ngoài, giống như một chiếc vương miện! Còn hồ Phượng Hoàng kia, lại giống như một viên bảo thạch màu lam hình trứng, vừa khảm vào chính giữa vương miện, làm nó trở nên xa hoa lộng lẫy!
Tuy nhiên chính như vậy, con đường đi thông hồ Phượng Hoàng cũng chỉ có tám lối, mỗi một lối đi đều bị hai ngọn núi lớn cách trở. Quan trọng nhất, không phải là những ngọn núi lớn này khó vượt qua cỡ nào, mà là trên tám ngọn núi cao sừng sững này, bất kỳ một ngọn nào cũng đều có vô số linh thú cường đại!
Đừng nói thực lực Huyền cấp, dù ngay cả võ giả Thiên cấp cũng không dám càn rỡ khinh thường!
Con đường đi thông hồ Phượng Hoàng từ thành Hoàng Sa cũng chỉ có một cái trước mắt, hiện giờ đã bị hai trăm tên võ giả Huyền cấp đến từ Hoàng gia ngăn trở. Càng đáng sợ là những võ giả Huyền cấp này cả người tràn ngập khí thế dũng mãnh, tràn ngập hơi thở thiết huyết. Trên thân mỗi người đều lắng đọng loại sát khí cực kỳ nặng nề, không trải qua chém giết sinh tử, không đi qua chiến trường chém giết hơn trăm người, sẽ không có khả năng xuất hiện loại khí thế này!
Những võ giả đến từ khắp nơi này, đa số đều từng giết người, nhuốm máu tanh, nhưng đều bị khí thế từ hai trăm người này chấn nhiếp. Khoảng chừng hơn bốn trăm người, bị dồn nén tại đoạn đường cuối cùng đi thông hồ Phượng Hoàng. Rất nhiều người lẫn trong đám đông châm ngòi khích động, lớn tiếng ồn ào, nhưng không một ai thật sự đi ra xông vào.
Bọn người Tần Lập đi tới phía sau đoàn người, nhìn một đám võ giả giang hồ thần sắc kích động, Tần Lập cười nhạt khẽ giọng nói với bọn người A Hổ bên cạnh:
- Thấy không, đây chính là bất đồng lớn nhất giữa nhà quan và dân gian. Người ta đứng đó hai trăm người, ngươi lại không dám xông vào, xông qua thì ngang với tội phản quốc...
Bộ Vân Yên có chút líu lưỡi nói:
- Nghiêm trọng như thế?
Tần Lập cười hắc hắc, trong lòng nói nếu như các ngươi đã từng sinh hoạt ở thế giới của ta, liền không có loại vấn đề này.
Nhưng ngược lại có một võ giả ở phía trước, dường như có chút bất mãn với lời Tần Lập nói, quay đầu lại thấy Tần Lập là một người thanh niên anh tuấn mới hai mươi tuổi, trên người cũng không cảm nhận được dao động quá mạnh mẽ, hơn nữa càng đứng ở phía sau bọn họ lại càng khinh thường. Nguyên nhân rất đơn giản: dám đứng phía trước đều là những người có chút tài năng, theo đuôi mặt sau thì hơn phân nửa là mang tâm tư tìm chỗ rò rỉ.
Nghĩ vậy, võ giả kia bĩu môi có chút hèn mọn cười lạnh nói:
- Phản quốc? Hừ, nào có nghiêm trọng như ngươi nói chứ, người thanh niên đừng có nói chuyện giật gân! Nhân số bên chúng ta gấp đôi bọn họ, hơn nữa ngọa hổ tàng long, ngươi làm sao biết không có võ giả thực lực Địa cấp Thiên cấp? Muốn tiêu diệt hai trăm người này, vậy còn không phải dễ dàng sao?
Bộ Vân Yên thấy hắn bắt bẻ Tần Lập, trong lòng bất mãn cười lạnh nói:
- Ngươi nói thật dễ dàng, tuy rằng nhân số bên này rất nhiều, nhưng có thể hình dung như một nắm cát rời, đều tự chiến vì mình. Hơn nữa, lần này người tới từ Hoàng gia, bên trong còn có rất nhiều cường giả thực lực Địa cấp cùng Thiên cấp, dù là giết những người đó, người ta sẽ không giết chúng ta sao?
- Hừ, nếu sợ các ngươi còn tới làm gì? Trở về theo đường cũ đi!
Võ giả này thấy mình bị một nữ nhân xấu xí châm chọc, nhất thời bĩu môi cười lạnh:
- Nếu không, các ngươi lướt qua ngọn núi bên kia, cũng có thể đi vào hồ Phượng Hoàng!
Bộ Vân Yên thấy người này càn quấy như thế, hừ một tiếng cũng mặc kệ hắn.
Lúc này, những võ giả đến từ các nơi cũng bắt đầu có chút xao động. Dù sao cũng đều vì phát tài mới đi tới nơi này, không ngờ rằng hiện giờ ngay cả bóng dáng di tích cũng không thấy được, đã bị người ta ngăn cản ở đây.
Tuy rằng những người này không có sát khí nặng như võ giả Hoàng gia, nhưng mọi người đều là đám người lớn gan liều mạng, loại nghẹn khuất này ai có thể cam tâm tình nguyện chịu đựng?
- Mẹ kiếp! Hoàng thất chó má thật là không biết xấu hổ! Lão tử gian nan khốn khổ đi tới đây, dựa vào cái gì không cho lão tử đi vào? Thật cho rằng thiên hạ này chỉ có một mình Hoàng đế ngươi định đoạt phải không? Lão tử cũng không sợ! Các huynh đệ, chuyện này ta không nhịn được nữa, các ngươi có thể chịu được sao?
- Nhịn cái con mẹ nó, lão tử cũng không muốn nhịn! Bọn này chặn chúng ta ở đây cả nửa ngày rồi, thật sự cho rằng chúng ta không dám động thủ sao?
- Đúng vậy, người Hoàng gia, các ngươi thật quá đáng! Các ngươi đang khiêu khích anh hùng thiên hạ! Phàm là người có chút tâm huyết, ai sẽ chịu được loại khuất nhục này? Các huynh đệ, xông lên làm thịt bọn khốn kiếp này!
Mấy trăm võ giả đến từ các nơi bắt đầu có chút rục rịch. Dù sao bị cản ở chỗ này cũng không phải chuyện hay, hiện giờ lại có mấy người khiêu khích, khẳng định có thực lực rất mạnh. Những người đó thường thường là hùng cứ một phương, vốn không quá để Hoàng quyền vào mắt, hiện giờ bị người Hoàng gia cản trở, tự nhiên càng thêm khó chịu.
Đoàn người bắt đầu chầm chậm ép về phía mấy trăm võ giả Huyền cấp Hoàng gia trước mặt.
Võ giả Hoàng gia này, tự nhiên cũng cảm nhận được áp lực. Một võ giả Hoàng gia bộ dáng là thủ lĩnh, trợn to hai mắt lớn tiếng hét to:
- Các ngươi muốn làm gì? Muốn tạo phản phải không? Ta cảnh cáo các ngươi, nơi này đã bị Hoàng gia giới nghiêm...
Thủ lĩnh võ giả Hoàng gia còn chưa nói xong, không trung truyền đến một tiếng xé gió thê lương. Ngay sau đó, chỉ thấy thủ lĩnh võ giả Hoàng gia kia bị một mũi tên nhọn không biết từ đâu phát ra bắn thủng yết hầu, ngã xuống đất tử vong ngay tại chỗ!
Toàn bộ võ giả Hoàng gia, lúc này sắc mặt đại biến!
- Giới nghiêm con mẹ ngươi!
Lúc này, từ trong đám người truyền đến một giọng nói âm trầm, rất là khó nghe, giống như tiếng cú kêu đêm.
Mọi người đều bị một mũi tên này kinh ngạc đến ngây người tại chỗ. Thủ lĩnh võ giả Hoàng gia kia ít nhất cũng là thực lực Huyền cấp cao giai, không ngờ ngay cả phản ứng lại cũng không có, đã bị một tên bắn chết!
Người bắn tên kia, phải có thực lực gì? Nhất thời trong đám người truyền đến một hồi xì xào nho nhỏ.
- Là người Thần tiễn Triết gia!
- Hẳn là vậy. Toàn bộ Thanh Long quốc ngoại trừ người Triết gia ra, còn có ai có thể bắn ra một tên như vậy?
- Thật sảng khoái! Hắc hắc, cái này có náo nhiệt rồi. Triết gia không phải dễ chọc như vậy, năm đó Tiên hoàng phái năm vạn binh lính, cũng không thể nào tiêu diệt được Triết gia trang...
Ánh mắt Tần Lập rơi xuống trên người kẻ vừa bắn tên. Đó là một thanh niên gầy gò hơn ba mươi tuổi, vóc dáng không coi như cao, đứng trong đám người cũng không dễ thấy được. Trong tay hắn cầm chắc một cây cung màu xám tro, nhìn bộ dạng không chút nào sợ hãi vì bắn chết một gã võ giả Hoàng gia.
- Triết gia có địa vị gì? Hắn không sợ võ giả Địa cấp trong Hoàng gia ra gây chuyện sao?
Tần Lập thấp giọng hỏi A Hổ ở bên người.
Phương gia cùng Tần gia, tối đa cũng sẽ không vượt quá năm mươi võ giả Huyền cấp. Về phần nói trên Huyền cấp, đã rất hiếm có. Còn trên Thiên cấp, vậy đều là thuộc về lực lượng chung cực của gia tộc!
Sợ rằng Thanh Long quốc hiện nay, ngoại trừ Hoàng đế ra đã không còn một ai có thể bạo tay đưa ra như vậy. Mười bảy võ giả Thiên cấp, năm mươi võ giả Địa cấp, còn có hai trăm Huyền cấp...Không biết có phải là moi hết cả gốc rễ Thanh Long quốc ra hay không nữa.
Nhưng chỉ cần nhìn vào điểm này, sẽ khiến vô số người thông minh phấn chấn, bắt đầu động tâm! Nếu như không phải nhận được tin tức xác thật, làm sao Hoàng thất có khả năng bạo tay như vậy, mạo hiểm nguy cơ Hoàng thất trống rỗng phái tất cả cao thủ tới nơi này?
Cho nên, đây mới là nguyên nhân chân chính hấp dẫn vô số võ giả lao tới hồ Phượng Hoàng!
Trước đó mọi người đều nghĩ: dù ngươi là người của Hoàng thất, vậy cũng phải dựa theo quy củ giang hồ tới đây chứ? Di tích thượng cổ kia tất nhiên là hết sức khổng lồ, bản thân hồ Phượng Hoàng cũng đã rất lớn, căn bản không phải chỉ cần vài người là có thể thăm dò kỹ lưỡng được. Đến lúc đó bằng bản lãnh của mọi người, ai nhận được bảo vật thì là người đó mạng tốt!
Đáng tiếc, rất nhiều chuyện đều như vậy, trong tưởng tượng thì luôn luôn tốt đẹp, hiện thực thì lại luôn luôn rất tàn khốc.
Lúc này chính là dạng như vậy.
Bốn phía hồ Phượng Hoàng núi cao vây quanh, tuy rằng ở phía Nam nhưng trên đỉnh những ngọn núi này đều tích tụ tuyết trắng ngàn năm không tan. Nhìn qua nguy nga cao vút, khí thế hùng vĩ!
Những dãy núi non cao vút này kéo dài trăm dặm, nếu như nhìn từ trên cao xuống, có thể cảm giác được: lấy hồ Phượng Hoàng làm trung tâm, tám ngọn núi thật lớn kéo dài ra tám hướng về phía ngoài, giống như một chiếc vương miện! Còn hồ Phượng Hoàng kia, lại giống như một viên bảo thạch màu lam hình trứng, vừa khảm vào chính giữa vương miện, làm nó trở nên xa hoa lộng lẫy!
Tuy nhiên chính như vậy, con đường đi thông hồ Phượng Hoàng cũng chỉ có tám lối, mỗi một lối đi đều bị hai ngọn núi lớn cách trở. Quan trọng nhất, không phải là những ngọn núi lớn này khó vượt qua cỡ nào, mà là trên tám ngọn núi cao sừng sững này, bất kỳ một ngọn nào cũng đều có vô số linh thú cường đại!
Đừng nói thực lực Huyền cấp, dù ngay cả võ giả Thiên cấp cũng không dám càn rỡ khinh thường!
Con đường đi thông hồ Phượng Hoàng từ thành Hoàng Sa cũng chỉ có một cái trước mắt, hiện giờ đã bị hai trăm tên võ giả Huyền cấp đến từ Hoàng gia ngăn trở. Càng đáng sợ là những võ giả Huyền cấp này cả người tràn ngập khí thế dũng mãnh, tràn ngập hơi thở thiết huyết. Trên thân mỗi người đều lắng đọng loại sát khí cực kỳ nặng nề, không trải qua chém giết sinh tử, không đi qua chiến trường chém giết hơn trăm người, sẽ không có khả năng xuất hiện loại khí thế này!
Những võ giả đến từ khắp nơi này, đa số đều từng giết người, nhuốm máu tanh, nhưng đều bị khí thế từ hai trăm người này chấn nhiếp. Khoảng chừng hơn bốn trăm người, bị dồn nén tại đoạn đường cuối cùng đi thông hồ Phượng Hoàng. Rất nhiều người lẫn trong đám đông châm ngòi khích động, lớn tiếng ồn ào, nhưng không một ai thật sự đi ra xông vào.
Bọn người Tần Lập đi tới phía sau đoàn người, nhìn một đám võ giả giang hồ thần sắc kích động, Tần Lập cười nhạt khẽ giọng nói với bọn người A Hổ bên cạnh:
- Thấy không, đây chính là bất đồng lớn nhất giữa nhà quan và dân gian. Người ta đứng đó hai trăm người, ngươi lại không dám xông vào, xông qua thì ngang với tội phản quốc...
Bộ Vân Yên có chút líu lưỡi nói:
- Nghiêm trọng như thế?
Tần Lập cười hắc hắc, trong lòng nói nếu như các ngươi đã từng sinh hoạt ở thế giới của ta, liền không có loại vấn đề này.
Nhưng ngược lại có một võ giả ở phía trước, dường như có chút bất mãn với lời Tần Lập nói, quay đầu lại thấy Tần Lập là một người thanh niên anh tuấn mới hai mươi tuổi, trên người cũng không cảm nhận được dao động quá mạnh mẽ, hơn nữa càng đứng ở phía sau bọn họ lại càng khinh thường. Nguyên nhân rất đơn giản: dám đứng phía trước đều là những người có chút tài năng, theo đuôi mặt sau thì hơn phân nửa là mang tâm tư tìm chỗ rò rỉ.
Nghĩ vậy, võ giả kia bĩu môi có chút hèn mọn cười lạnh nói:
- Phản quốc? Hừ, nào có nghiêm trọng như ngươi nói chứ, người thanh niên đừng có nói chuyện giật gân! Nhân số bên chúng ta gấp đôi bọn họ, hơn nữa ngọa hổ tàng long, ngươi làm sao biết không có võ giả thực lực Địa cấp Thiên cấp? Muốn tiêu diệt hai trăm người này, vậy còn không phải dễ dàng sao?
Bộ Vân Yên thấy hắn bắt bẻ Tần Lập, trong lòng bất mãn cười lạnh nói:
- Ngươi nói thật dễ dàng, tuy rằng nhân số bên này rất nhiều, nhưng có thể hình dung như một nắm cát rời, đều tự chiến vì mình. Hơn nữa, lần này người tới từ Hoàng gia, bên trong còn có rất nhiều cường giả thực lực Địa cấp cùng Thiên cấp, dù là giết những người đó, người ta sẽ không giết chúng ta sao?
- Hừ, nếu sợ các ngươi còn tới làm gì? Trở về theo đường cũ đi!
Võ giả này thấy mình bị một nữ nhân xấu xí châm chọc, nhất thời bĩu môi cười lạnh:
- Nếu không, các ngươi lướt qua ngọn núi bên kia, cũng có thể đi vào hồ Phượng Hoàng!
Bộ Vân Yên thấy người này càn quấy như thế, hừ một tiếng cũng mặc kệ hắn.
Lúc này, những võ giả đến từ các nơi cũng bắt đầu có chút xao động. Dù sao cũng đều vì phát tài mới đi tới nơi này, không ngờ rằng hiện giờ ngay cả bóng dáng di tích cũng không thấy được, đã bị người ta ngăn cản ở đây.
Tuy rằng những người này không có sát khí nặng như võ giả Hoàng gia, nhưng mọi người đều là đám người lớn gan liều mạng, loại nghẹn khuất này ai có thể cam tâm tình nguyện chịu đựng?
- Mẹ kiếp! Hoàng thất chó má thật là không biết xấu hổ! Lão tử gian nan khốn khổ đi tới đây, dựa vào cái gì không cho lão tử đi vào? Thật cho rằng thiên hạ này chỉ có một mình Hoàng đế ngươi định đoạt phải không? Lão tử cũng không sợ! Các huynh đệ, chuyện này ta không nhịn được nữa, các ngươi có thể chịu được sao?
- Nhịn cái con mẹ nó, lão tử cũng không muốn nhịn! Bọn này chặn chúng ta ở đây cả nửa ngày rồi, thật sự cho rằng chúng ta không dám động thủ sao?
- Đúng vậy, người Hoàng gia, các ngươi thật quá đáng! Các ngươi đang khiêu khích anh hùng thiên hạ! Phàm là người có chút tâm huyết, ai sẽ chịu được loại khuất nhục này? Các huynh đệ, xông lên làm thịt bọn khốn kiếp này!
Mấy trăm võ giả đến từ các nơi bắt đầu có chút rục rịch. Dù sao bị cản ở chỗ này cũng không phải chuyện hay, hiện giờ lại có mấy người khiêu khích, khẳng định có thực lực rất mạnh. Những người đó thường thường là hùng cứ một phương, vốn không quá để Hoàng quyền vào mắt, hiện giờ bị người Hoàng gia cản trở, tự nhiên càng thêm khó chịu.
Đoàn người bắt đầu chầm chậm ép về phía mấy trăm võ giả Huyền cấp Hoàng gia trước mặt.
Võ giả Hoàng gia này, tự nhiên cũng cảm nhận được áp lực. Một võ giả Hoàng gia bộ dáng là thủ lĩnh, trợn to hai mắt lớn tiếng hét to:
- Các ngươi muốn làm gì? Muốn tạo phản phải không? Ta cảnh cáo các ngươi, nơi này đã bị Hoàng gia giới nghiêm...
Thủ lĩnh võ giả Hoàng gia còn chưa nói xong, không trung truyền đến một tiếng xé gió thê lương. Ngay sau đó, chỉ thấy thủ lĩnh võ giả Hoàng gia kia bị một mũi tên nhọn không biết từ đâu phát ra bắn thủng yết hầu, ngã xuống đất tử vong ngay tại chỗ!
Toàn bộ võ giả Hoàng gia, lúc này sắc mặt đại biến!
- Giới nghiêm con mẹ ngươi!
Lúc này, từ trong đám người truyền đến một giọng nói âm trầm, rất là khó nghe, giống như tiếng cú kêu đêm.
Mọi người đều bị một mũi tên này kinh ngạc đến ngây người tại chỗ. Thủ lĩnh võ giả Hoàng gia kia ít nhất cũng là thực lực Huyền cấp cao giai, không ngờ ngay cả phản ứng lại cũng không có, đã bị một tên bắn chết!
Người bắn tên kia, phải có thực lực gì? Nhất thời trong đám người truyền đến một hồi xì xào nho nhỏ.
- Là người Thần tiễn Triết gia!
- Hẳn là vậy. Toàn bộ Thanh Long quốc ngoại trừ người Triết gia ra, còn có ai có thể bắn ra một tên như vậy?
- Thật sảng khoái! Hắc hắc, cái này có náo nhiệt rồi. Triết gia không phải dễ chọc như vậy, năm đó Tiên hoàng phái năm vạn binh lính, cũng không thể nào tiêu diệt được Triết gia trang...
Ánh mắt Tần Lập rơi xuống trên người kẻ vừa bắn tên. Đó là một thanh niên gầy gò hơn ba mươi tuổi, vóc dáng không coi như cao, đứng trong đám người cũng không dễ thấy được. Trong tay hắn cầm chắc một cây cung màu xám tro, nhìn bộ dạng không chút nào sợ hãi vì bắn chết một gã võ giả Hoàng gia.
- Triết gia có địa vị gì? Hắn không sợ võ giả Địa cấp trong Hoàng gia ra gây chuyện sao?
Tần Lập thấp giọng hỏi A Hổ ở bên người.
Danh sách chương