Tần Lập chuyển ánh mắt về phía Triệu Tinh Hà, như cười như không nói:
- Vẫn biết Thái tử điện hạ thân phận tôn quý, nơi hoang vắng như thành Hoàng Sa này con người dã man, trị an không tốt, linh thú hung mãnh thường xuyên tới lui, không phải là nơi mà người có thân phận tôn quý như ngài nên tới đâu.
Tần Lập cố ý nhấn mạnh từng chữ một, sau đó nói tiếp:
- Còn nữa, nữ nhân của lão tử, không phải là ngươi chú ý tới, hiểu chưa? Đế đô, Hoàng cung mới là nhà ngươi! Những hộ vệ thực lực Địa cấp của ngươi trong mắt lão tử, không bằng cái rắm! Đương nhiên, sau khi ngươi trở về, có thể vừa khóc vừa xin phụ hoàng ngươi, phái Thiên cấp cao thủ tới diệt ta. Ồ! Một thời gian nữa tự ta sẽ tự mình đưa tới tận cửa, đi đến đế đô cho ngươi diệt!
Khóe môi Tần Lập hơi nhếch lên một chút, khinh thường:
- Chỉ cần ngươi dám!
- Ngươi dựa vào đâu mà xác định là ta không dám? Sắc mặt Triệu Tinh Hà xanh mét, từ nhỏ đến lớn còn chưa từng có ai dám nói với hắn như thế. Hơn nữa, chỉ là tiểu nhân vật từ đầu hắn vốn không để vào mắt, quả thực là không ngờ, hắn nổi giận thật rồi!
- Bởi vì ngươi sợ chết!
Tần Lập ngẩng mặt lên trời cười lớn nói:
- Cho nên ngươi không dám!
Nói xong, Tần Lập xoay người, nghênh ngang đi ra ngoài.
- Bởi vì ngươi sợ chết, cho nên ngươi không dám!
Lời này như một cây châm, hung hăng đâm vào lòng Triệu Tinh Hà, loại đau đớn nhục nhã này khiến hắn có ý nghĩ muốn nghiền Tần Lập thành cám. Tất cả hộ vệ Địa cấp bên cạnh hắn đều nhìn chủ tử bằng vẻ mặt khuất nhục. Chỉ cần ra lệnh một tiếng, cho dù phải trả bằng mạng cũng phải bầm thây Tần Lập thành vạn đoạn.
Bởi vì, việc này liên quan đến tôn nghiêm của võ giả!
Bọn họ đường đường là võ giả Địa cấp, cứ như vậy bị một thiếu niên làm nhục như thế, ngay cả cái chết cũng đã nghĩ đến!
Đôi mắt Triệu Tinh Hà chớp động hào quang tức giận, miệng khẽ nhếch lên, vừa nghĩ muốn hạ lệnh, lại nghe thấy từ phía nhà ăn lộng lẫy yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng nổ "Ầm".
Ngay sau đó, liền thấy tất cả chén bát trên bàn toàn bộ nổ tung!
Ầm ầm ầm ầm!
Các loại mảnh vỡ thi nhau bắn ra tứ phía!
Cuối cùng, chiếc đèn thủy tinh hoa lệ treo trên trần nhà cũng không phụ sự mong đợi của mọi người "Ầm" phát ra một trận nổ lớn, toàn bộ nổ tung!
Căn phòng lập tức chìm trong bóng tối!
- Ai da! Tay ta bị thương rồi!
Một tiếng kêu của nữ tử kêu lên chói tai.
- Đầu của ta! A! Đầu của ta chảy máu rồi, chết tiệt, đầu ta bị thương.
- Mặt ta! Mặt của ta! Mặt của ta!
Mảnh vỡ văng tứ tung, cả căn phòng đại loạn. Con cháu quý tộc vốn trầm ổn trấn định, các tiểu thư thục nữ khuê các lúc này đã hoảng loạn nháo cả lên, so với một vở hài kịch không khác nhau nhiều.
- Đều câm miệng mẹ nó lại cho lão tử!
Thượng Quan Bất Hối tức giận đến gần như hộc máu, giận dữ hét:
- Nếu không câm miệng, trục xuất khỏi gia môn!
Ngay lập tức, căn phòng hoàn toàn an tĩnh lại.
Tần Lập đã đi xa, vỗ vỗ vai Thượng Quan Hồng Phi đứng bên ngoài, sắc mặt quái dị trợn mắt há mồm đứng yên như tượng đá, cười nói:
- Thượng Quan đại ca, cảm ơn huynh. Có thể phải liên lụy huynh bị phạt rồi.
Cơ mặt Thượng Quan Hồng Phi kịch liệt co giật vài cái, mạnh mẽ chịu đựng cơn xúc động trước mặt thiếu niên đang cười tủm tỉm trước mặt, đờ đẫn nói:
- Không sao. Ta là người của lão gia, hắn không dám làm gì ta, ngươi đi nhanh đi.
Tần Lập nhe răng cười nói:
- Sau này chúng ta sẽ gặp lại!
Nhìn Tần Lập thoải mái đi xa, khóe miệng Thượng Quan Hồng Phi co rúm lại, sau một lúc lâu, mới nói một câu:
- Quỷ mới muốn sau này còn gặp lại ngươi, mẹ ôi gặp phải họa tinh rồi!
Đi ra khỏi Thượng Quan phủ, hai thủ vệ mắt chó cúi đầu khom lưng nhìn Tần Đại công tử tiêu sái đi xa, trong lòng có chút buồn bực, vì sao Hồng Phi đại nhân không có đưa hắn ra ngoài?
Lúc này sắc trời đã tối muộn, gió đêm phơ phất, một cảm giác lạnh lẽo khiến cho nhiệt huyết sôi trào trong cơ thể Tần Lập bình phục lại một chút, nếu đã dám náo loạn, vậy thì Tần Lập tất nhiên cũng sẽ không sợ làm lớn chuyện.
Làm việc phách lối, làm người khiêm tốn, đây là câu châm ngôn ở kiếp trước của Tần Lập, gần như đại đa số người đều đúng với câu nói này. Tại thời đại pháp chế xã hội phát triển, võ hiệp xuống dốc kia, cũng không chấp nhận được kẻ phách lối. Thậm chí lúc ấy có người đã nói đùa, bang hội ở Hoa Hạ, ai phách lối là muốn chết!
Nhưng đồng thời, thân là cao thủ, trong lòng Tần Lập sao không có ý niệm như vậy trong đầu. Ta muốn trời trên cao kia, không che mắt ta; Ta muốn đất dưới chân kia, không chôn thân ta; Ta muốn tất cả chúng sanh, hiểu được lòng ta; Ta muốn chư thiên thần phật, tan thành mây khói!
Tự do là gì? Tiêu sái là sao?
Chính là đây!
Nhưng đã quen sống dưới bầu trời không được tự do đó, bị trói buộc ba mươi năm làm người, thình lình phải tới Thiên Nguyên đại lục này, pháp chế thô sơ, là thế giới mà cường giả vi tôn, trong lúc nhất thời còn chưa thể nào thích ứng được.
Không sai, Tần Lập giết người không chớp mắt, kiếp trước hắn cũng có thể giết người không chớp mắt!
Nhưng coi rẻ phú hào, không sợ quyền quý cũng là chuyện mà kiếp trước Tần Lập không làm được! Bang phái, tại Hoa Hạ vĩnh viễn chỉ có thể tồn tại ngầm. Không quản ngươi có mạnh mẽ đến đâu, không quản nghề nghiệp của ngươi là gì, đều phải cúi đầu trước cường quyền, cũng không thể chủ động đi trêu chọc phú hào.
Bởi vì, thế giới kia, là do người khác định!
Thiên Nguyên đại lục, cũng do giai cấp phú quý định ra pháp tắc, nhưng, nơi này cũng là thế giới mà cường giả vi tôn! Cho dù ngươi là nô lệ, nếu ngươi có thể đột phá Thiên cấp, cho dù ngươi có muốn trèo lên xe của Hoàng đế, ông ta cũng chỉ có thể cười xòa với ngươi!
Một khi đã như vậy, ta sao phải nhẫn? Ta sao phải cúi đầu?
Ta có thực lực, cũng có năng lực giẫm lên lũ tiểu nhân khốn kiếp cặn bã đó, ta sao phải nhún nhường với chúng?
Trời đất này mình ta đi.
Giờ phút này, Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể Tần Lập điên cuồng dâng trào, hắn cuối cùng cũng lĩnh ngộ được hào khí xung thiên năm đó của Ô Quận Vương!
Cái gì là Duy Ngã Độc Tôn?
Duy Ngã Độc Tôn chính là vĩnh viễn nắm giữ vận mệnh trong tay mình!
Thượng thiên địa hạ, Duy Ngã Độc Tôn!
Chỉ có khí thế kích động trong lồng ngực này mới có thể phát ra được toàn bộ uy lực của bộ chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn này!
Tần Lập hít sâu một hơi, thét dài một tiếng!
Tiếng gầm cuồn cuộn khí thế phá trời, như tiếng sấm sét phá trường không!
Gần như toàn bộ thành Hoàng Sa đều bị tiếng thét dài này đánh thức, rất nhiều lão quái vật đang bế quan nghe tiếng mà trợn mắt, trong mắt lộ ra sự kinh hãi, trong lòng đều có một ý niệm:
- Thành Hoàng Sa từ bao giờ lại có thêm một Thiên cấp võ giả?
Thượng Quan Thiết chậm rãi mở hai mắt, đỉnh đầu toát ra bạch khí, hai mắt tinh quang bắn ra. Gần một năm bế quan tu hành, nhưng lại khiến một lão giả tưởng như vĩnh viễn không thể đột phá, thẳng một hơi tiến vào cảnh giới Địa cấp bậc chín!
Nếu không có tiếng thét dài này, lão thậm chí còn muốn một hơi vọt tới Thiên cấp! Thở phào một hơi, Thượng Quan Thiết đứng dậy, nghĩ: Không biết đã bao lâu rồi, phải ra xem sao, trong thời gian này đã xảy ra những gì.
Tần Lập trực tiếp trở về thành Nam, tìm được ba người A Hổ, xe ngựa đã chuẩn bị thỏa đáng, A Hổ đã an bài tốt cho mẹ và cha dượng của hắn, hứa hẹn tương lai nhất định áo gấm về làng, hai lão đã sớm vô tư vô lự bắt đầu hưởng phúc, cùng hy vọng đứa cón có thể có được tiền đồ, cho nên tự nhiên là không theo chân hắn.
Ngồi trong xe ngựa, Tần Lập nhắm mắt dưỡng thần, một đường hướng Bắc, đi về khu dân nghèo. Tây Qua đã đứng chờ từ lâu, cùng cha mẹ lưu luyến không thôi, cắn răng một cái, bước lên xe ngựa.
Xa phu kinh nghiệm phong phú giơ roi lên, một tiếng quất giòn tan vang lên, con ngựa cao to mạnh mẽ giương bốn vó, theo đường cái tiến về phương bắc.
Rất nhanh, xe ngựa đã bỏ lại toàn thành nguy nga đồ sộ kia lại phía sau, càng ngày càng xa.
Từ đầu chí cuối, Tần Lập không hề quay đầu lại, trong lòng mặc niệm: Thành Hoàng Sa, ta sẽ quay về! Tuy rằng ra đi mà không hề khuất phục, nhưng trong lòng tiểu nhân bỉ ổi, ta vẫn chỉ là một kẻ chẳng ra gì, là một nhân vật nhỏ mà bọn họ có thể bóp chết. Nhưng, chờ ngày ta trở về, thân phận và địa vị chắc chắn sẽ đảo ngược!
Tây Qua ngồi chung một xe với Tần Lập có phần kính sợ nhìn vị sư thúc không hơn mình mấy tuổi này. Hắn có cảm giác, chỉ trong một đêm, khí chất trên người sư thúc đã xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Vốn sư thúc làm người rất khiêm tốn, trên người phần nhiều là thái độ ôn hòa, quân tử phong độ, nhưng tối ngày hôm qua, bỗng nhiên như thay bằng một người khác, khí thế trở nên vô cùng kiêu ngạo, vô cùng bá đạo! Trên người hắn không cảm thấy được nguyên lực dao động gì, nhưng lại khiến Tây Qua có cảm giác mềm nhũn cả người.
Không chỉ có Tây Qua, ba người A Hổ cũng đều cảm nhận được loại biến hóa vô thanh vô tức này. Tuy nhiên, đối với bọn A Hổ thì lại càng mừng khi thấy Tần Lập có biến hóa như vậy.
Bởi vì, chỉ có được dã tâm mạnh mẽ, mơi có thể đạt được sự nghiệp càng lớn lao!
Ôn hòa, nhã nhặn, khiêm tốn, vĩnh viễn chỉ thuộc về nhân vật nhỏ! Ít nhất, ở thế giới mạnh ăn thịt yếu này chính là như thế.
- Tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm!
Nói lên tục ba câu tốt lắm, ngực Thượng Quan Thiết phập phồng, thực sự là tức giận không nhỏ.
Đôi mắt lạnh của lão nhìn thấy vẻ mặt không phục của đứa con, lại nhìn thoáng qua sắc mặt cũng không thể nào gọi là đẹp của Thái tử điện hạ thở phào một cái, thản nhiên nói:
- Nếu Thi Vũ không muốn, lão phu dù phải liều mạng cũng phải ngăn cản hôn sự này. Nếu Thi Vũ đồng ý, các ngươi, mặc kệ là ai, đều không có quyền ngăn cản! Thượng Quan Bất Hối, ngươi ngu xuẩn đến cực điểm! Việc đã đến nước này, hiện tại ngươi là gia chủ, ta nhiều lời vô ích, chỉ nói cho ngươi một câu, ngươi tất sẽ phải hối hận!
Nói xong, tâm tình vốn hưng phấn của Thượng Quan Thiết đã biến mất không còn chút gì, uể oải rã rời nói:
- Lão phu đi bế quan, trừ phi gia tộc lâm vào nguy cơ, nếu không, không được làm phiền ta!
Cũng không thèm nhìn tới đám người nhà của mình, nghĩ đến con cháu đời sau, cả nam lẫn nữ, Thượng Quan Thiết xoay người bước đi, trong lòng dâng lên ý niệm bi thương: Cả đám con cháu đông đảo, nhưng không một kẻ có tiền đồ, đều là một đám bất lực!
Từ đầu đến cuối, Thượng Quan Thiết căn bản là không liếc mắt nhìn Thái tử một cái! Cái gì gọi là thâm sâu? Cái gì gọi là khí thế? Cái gì gọi là cường thế? Nhìn Thượng Quan Thiết là đủ để thấy!
Thái tử làm sao vậy? Con gái lão tử vẫn là Hoàng phi đó! Ngươi là Hoàng đế tương lai, nhưng bây giờ ngươi chưa phải!
- Hắc hắc. Điện hạ, tính tình của cha ta là như vậy ngài đừng chấp nhặt. Chuyện của Thi Vũ, cha nàng đã mất, ta là thúc thúc đương nhiên vẫn có thể làm chủ!
Trên mặt Thượng Quan Bất Hối nhanh chóng đổi thành nụ cười chân thành.
- Không cần. Việc hôn nhân này, ta không có hứng thú.
Khuôn mặt Triệu Tinh Hà đen lại, sai bảo kẻ dưới, nói:
- Quay về đế đô!
- Vẫn biết Thái tử điện hạ thân phận tôn quý, nơi hoang vắng như thành Hoàng Sa này con người dã man, trị an không tốt, linh thú hung mãnh thường xuyên tới lui, không phải là nơi mà người có thân phận tôn quý như ngài nên tới đâu.
Tần Lập cố ý nhấn mạnh từng chữ một, sau đó nói tiếp:
- Còn nữa, nữ nhân của lão tử, không phải là ngươi chú ý tới, hiểu chưa? Đế đô, Hoàng cung mới là nhà ngươi! Những hộ vệ thực lực Địa cấp của ngươi trong mắt lão tử, không bằng cái rắm! Đương nhiên, sau khi ngươi trở về, có thể vừa khóc vừa xin phụ hoàng ngươi, phái Thiên cấp cao thủ tới diệt ta. Ồ! Một thời gian nữa tự ta sẽ tự mình đưa tới tận cửa, đi đến đế đô cho ngươi diệt!
Khóe môi Tần Lập hơi nhếch lên một chút, khinh thường:
- Chỉ cần ngươi dám!
- Ngươi dựa vào đâu mà xác định là ta không dám? Sắc mặt Triệu Tinh Hà xanh mét, từ nhỏ đến lớn còn chưa từng có ai dám nói với hắn như thế. Hơn nữa, chỉ là tiểu nhân vật từ đầu hắn vốn không để vào mắt, quả thực là không ngờ, hắn nổi giận thật rồi!
- Bởi vì ngươi sợ chết!
Tần Lập ngẩng mặt lên trời cười lớn nói:
- Cho nên ngươi không dám!
Nói xong, Tần Lập xoay người, nghênh ngang đi ra ngoài.
- Bởi vì ngươi sợ chết, cho nên ngươi không dám!
Lời này như một cây châm, hung hăng đâm vào lòng Triệu Tinh Hà, loại đau đớn nhục nhã này khiến hắn có ý nghĩ muốn nghiền Tần Lập thành cám. Tất cả hộ vệ Địa cấp bên cạnh hắn đều nhìn chủ tử bằng vẻ mặt khuất nhục. Chỉ cần ra lệnh một tiếng, cho dù phải trả bằng mạng cũng phải bầm thây Tần Lập thành vạn đoạn.
Bởi vì, việc này liên quan đến tôn nghiêm của võ giả!
Bọn họ đường đường là võ giả Địa cấp, cứ như vậy bị một thiếu niên làm nhục như thế, ngay cả cái chết cũng đã nghĩ đến!
Đôi mắt Triệu Tinh Hà chớp động hào quang tức giận, miệng khẽ nhếch lên, vừa nghĩ muốn hạ lệnh, lại nghe thấy từ phía nhà ăn lộng lẫy yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng nổ "Ầm".
Ngay sau đó, liền thấy tất cả chén bát trên bàn toàn bộ nổ tung!
Ầm ầm ầm ầm!
Các loại mảnh vỡ thi nhau bắn ra tứ phía!
Cuối cùng, chiếc đèn thủy tinh hoa lệ treo trên trần nhà cũng không phụ sự mong đợi của mọi người "Ầm" phát ra một trận nổ lớn, toàn bộ nổ tung!
Căn phòng lập tức chìm trong bóng tối!
- Ai da! Tay ta bị thương rồi!
Một tiếng kêu của nữ tử kêu lên chói tai.
- Đầu của ta! A! Đầu của ta chảy máu rồi, chết tiệt, đầu ta bị thương.
- Mặt ta! Mặt của ta! Mặt của ta!
Mảnh vỡ văng tứ tung, cả căn phòng đại loạn. Con cháu quý tộc vốn trầm ổn trấn định, các tiểu thư thục nữ khuê các lúc này đã hoảng loạn nháo cả lên, so với một vở hài kịch không khác nhau nhiều.
- Đều câm miệng mẹ nó lại cho lão tử!
Thượng Quan Bất Hối tức giận đến gần như hộc máu, giận dữ hét:
- Nếu không câm miệng, trục xuất khỏi gia môn!
Ngay lập tức, căn phòng hoàn toàn an tĩnh lại.
Tần Lập đã đi xa, vỗ vỗ vai Thượng Quan Hồng Phi đứng bên ngoài, sắc mặt quái dị trợn mắt há mồm đứng yên như tượng đá, cười nói:
- Thượng Quan đại ca, cảm ơn huynh. Có thể phải liên lụy huynh bị phạt rồi.
Cơ mặt Thượng Quan Hồng Phi kịch liệt co giật vài cái, mạnh mẽ chịu đựng cơn xúc động trước mặt thiếu niên đang cười tủm tỉm trước mặt, đờ đẫn nói:
- Không sao. Ta là người của lão gia, hắn không dám làm gì ta, ngươi đi nhanh đi.
Tần Lập nhe răng cười nói:
- Sau này chúng ta sẽ gặp lại!
Nhìn Tần Lập thoải mái đi xa, khóe miệng Thượng Quan Hồng Phi co rúm lại, sau một lúc lâu, mới nói một câu:
- Quỷ mới muốn sau này còn gặp lại ngươi, mẹ ôi gặp phải họa tinh rồi!
Đi ra khỏi Thượng Quan phủ, hai thủ vệ mắt chó cúi đầu khom lưng nhìn Tần Đại công tử tiêu sái đi xa, trong lòng có chút buồn bực, vì sao Hồng Phi đại nhân không có đưa hắn ra ngoài?
Lúc này sắc trời đã tối muộn, gió đêm phơ phất, một cảm giác lạnh lẽo khiến cho nhiệt huyết sôi trào trong cơ thể Tần Lập bình phục lại một chút, nếu đã dám náo loạn, vậy thì Tần Lập tất nhiên cũng sẽ không sợ làm lớn chuyện.
Làm việc phách lối, làm người khiêm tốn, đây là câu châm ngôn ở kiếp trước của Tần Lập, gần như đại đa số người đều đúng với câu nói này. Tại thời đại pháp chế xã hội phát triển, võ hiệp xuống dốc kia, cũng không chấp nhận được kẻ phách lối. Thậm chí lúc ấy có người đã nói đùa, bang hội ở Hoa Hạ, ai phách lối là muốn chết!
Nhưng đồng thời, thân là cao thủ, trong lòng Tần Lập sao không có ý niệm như vậy trong đầu. Ta muốn trời trên cao kia, không che mắt ta; Ta muốn đất dưới chân kia, không chôn thân ta; Ta muốn tất cả chúng sanh, hiểu được lòng ta; Ta muốn chư thiên thần phật, tan thành mây khói!
Tự do là gì? Tiêu sái là sao?
Chính là đây!
Nhưng đã quen sống dưới bầu trời không được tự do đó, bị trói buộc ba mươi năm làm người, thình lình phải tới Thiên Nguyên đại lục này, pháp chế thô sơ, là thế giới mà cường giả vi tôn, trong lúc nhất thời còn chưa thể nào thích ứng được.
Không sai, Tần Lập giết người không chớp mắt, kiếp trước hắn cũng có thể giết người không chớp mắt!
Nhưng coi rẻ phú hào, không sợ quyền quý cũng là chuyện mà kiếp trước Tần Lập không làm được! Bang phái, tại Hoa Hạ vĩnh viễn chỉ có thể tồn tại ngầm. Không quản ngươi có mạnh mẽ đến đâu, không quản nghề nghiệp của ngươi là gì, đều phải cúi đầu trước cường quyền, cũng không thể chủ động đi trêu chọc phú hào.
Bởi vì, thế giới kia, là do người khác định!
Thiên Nguyên đại lục, cũng do giai cấp phú quý định ra pháp tắc, nhưng, nơi này cũng là thế giới mà cường giả vi tôn! Cho dù ngươi là nô lệ, nếu ngươi có thể đột phá Thiên cấp, cho dù ngươi có muốn trèo lên xe của Hoàng đế, ông ta cũng chỉ có thể cười xòa với ngươi!
Một khi đã như vậy, ta sao phải nhẫn? Ta sao phải cúi đầu?
Ta có thực lực, cũng có năng lực giẫm lên lũ tiểu nhân khốn kiếp cặn bã đó, ta sao phải nhún nhường với chúng?
Trời đất này mình ta đi.
Giờ phút này, Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể Tần Lập điên cuồng dâng trào, hắn cuối cùng cũng lĩnh ngộ được hào khí xung thiên năm đó của Ô Quận Vương!
Cái gì là Duy Ngã Độc Tôn?
Duy Ngã Độc Tôn chính là vĩnh viễn nắm giữ vận mệnh trong tay mình!
Thượng thiên địa hạ, Duy Ngã Độc Tôn!
Chỉ có khí thế kích động trong lồng ngực này mới có thể phát ra được toàn bộ uy lực của bộ chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn này!
Tần Lập hít sâu một hơi, thét dài một tiếng!
Tiếng gầm cuồn cuộn khí thế phá trời, như tiếng sấm sét phá trường không!
Gần như toàn bộ thành Hoàng Sa đều bị tiếng thét dài này đánh thức, rất nhiều lão quái vật đang bế quan nghe tiếng mà trợn mắt, trong mắt lộ ra sự kinh hãi, trong lòng đều có một ý niệm:
- Thành Hoàng Sa từ bao giờ lại có thêm một Thiên cấp võ giả?
Thượng Quan Thiết chậm rãi mở hai mắt, đỉnh đầu toát ra bạch khí, hai mắt tinh quang bắn ra. Gần một năm bế quan tu hành, nhưng lại khiến một lão giả tưởng như vĩnh viễn không thể đột phá, thẳng một hơi tiến vào cảnh giới Địa cấp bậc chín!
Nếu không có tiếng thét dài này, lão thậm chí còn muốn một hơi vọt tới Thiên cấp! Thở phào một hơi, Thượng Quan Thiết đứng dậy, nghĩ: Không biết đã bao lâu rồi, phải ra xem sao, trong thời gian này đã xảy ra những gì.
Tần Lập trực tiếp trở về thành Nam, tìm được ba người A Hổ, xe ngựa đã chuẩn bị thỏa đáng, A Hổ đã an bài tốt cho mẹ và cha dượng của hắn, hứa hẹn tương lai nhất định áo gấm về làng, hai lão đã sớm vô tư vô lự bắt đầu hưởng phúc, cùng hy vọng đứa cón có thể có được tiền đồ, cho nên tự nhiên là không theo chân hắn.
Ngồi trong xe ngựa, Tần Lập nhắm mắt dưỡng thần, một đường hướng Bắc, đi về khu dân nghèo. Tây Qua đã đứng chờ từ lâu, cùng cha mẹ lưu luyến không thôi, cắn răng một cái, bước lên xe ngựa.
Xa phu kinh nghiệm phong phú giơ roi lên, một tiếng quất giòn tan vang lên, con ngựa cao to mạnh mẽ giương bốn vó, theo đường cái tiến về phương bắc.
Rất nhanh, xe ngựa đã bỏ lại toàn thành nguy nga đồ sộ kia lại phía sau, càng ngày càng xa.
Từ đầu chí cuối, Tần Lập không hề quay đầu lại, trong lòng mặc niệm: Thành Hoàng Sa, ta sẽ quay về! Tuy rằng ra đi mà không hề khuất phục, nhưng trong lòng tiểu nhân bỉ ổi, ta vẫn chỉ là một kẻ chẳng ra gì, là một nhân vật nhỏ mà bọn họ có thể bóp chết. Nhưng, chờ ngày ta trở về, thân phận và địa vị chắc chắn sẽ đảo ngược!
Tây Qua ngồi chung một xe với Tần Lập có phần kính sợ nhìn vị sư thúc không hơn mình mấy tuổi này. Hắn có cảm giác, chỉ trong một đêm, khí chất trên người sư thúc đã xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Vốn sư thúc làm người rất khiêm tốn, trên người phần nhiều là thái độ ôn hòa, quân tử phong độ, nhưng tối ngày hôm qua, bỗng nhiên như thay bằng một người khác, khí thế trở nên vô cùng kiêu ngạo, vô cùng bá đạo! Trên người hắn không cảm thấy được nguyên lực dao động gì, nhưng lại khiến Tây Qua có cảm giác mềm nhũn cả người.
Không chỉ có Tây Qua, ba người A Hổ cũng đều cảm nhận được loại biến hóa vô thanh vô tức này. Tuy nhiên, đối với bọn A Hổ thì lại càng mừng khi thấy Tần Lập có biến hóa như vậy.
Bởi vì, chỉ có được dã tâm mạnh mẽ, mơi có thể đạt được sự nghiệp càng lớn lao!
Ôn hòa, nhã nhặn, khiêm tốn, vĩnh viễn chỉ thuộc về nhân vật nhỏ! Ít nhất, ở thế giới mạnh ăn thịt yếu này chính là như thế.
- Tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm!
Nói lên tục ba câu tốt lắm, ngực Thượng Quan Thiết phập phồng, thực sự là tức giận không nhỏ.
Đôi mắt lạnh của lão nhìn thấy vẻ mặt không phục của đứa con, lại nhìn thoáng qua sắc mặt cũng không thể nào gọi là đẹp của Thái tử điện hạ thở phào một cái, thản nhiên nói:
- Nếu Thi Vũ không muốn, lão phu dù phải liều mạng cũng phải ngăn cản hôn sự này. Nếu Thi Vũ đồng ý, các ngươi, mặc kệ là ai, đều không có quyền ngăn cản! Thượng Quan Bất Hối, ngươi ngu xuẩn đến cực điểm! Việc đã đến nước này, hiện tại ngươi là gia chủ, ta nhiều lời vô ích, chỉ nói cho ngươi một câu, ngươi tất sẽ phải hối hận!
Nói xong, tâm tình vốn hưng phấn của Thượng Quan Thiết đã biến mất không còn chút gì, uể oải rã rời nói:
- Lão phu đi bế quan, trừ phi gia tộc lâm vào nguy cơ, nếu không, không được làm phiền ta!
Cũng không thèm nhìn tới đám người nhà của mình, nghĩ đến con cháu đời sau, cả nam lẫn nữ, Thượng Quan Thiết xoay người bước đi, trong lòng dâng lên ý niệm bi thương: Cả đám con cháu đông đảo, nhưng không một kẻ có tiền đồ, đều là một đám bất lực!
Từ đầu đến cuối, Thượng Quan Thiết căn bản là không liếc mắt nhìn Thái tử một cái! Cái gì gọi là thâm sâu? Cái gì gọi là khí thế? Cái gì gọi là cường thế? Nhìn Thượng Quan Thiết là đủ để thấy!
Thái tử làm sao vậy? Con gái lão tử vẫn là Hoàng phi đó! Ngươi là Hoàng đế tương lai, nhưng bây giờ ngươi chưa phải!
- Hắc hắc. Điện hạ, tính tình của cha ta là như vậy ngài đừng chấp nhặt. Chuyện của Thi Vũ, cha nàng đã mất, ta là thúc thúc đương nhiên vẫn có thể làm chủ!
Trên mặt Thượng Quan Bất Hối nhanh chóng đổi thành nụ cười chân thành.
- Không cần. Việc hôn nhân này, ta không có hứng thú.
Khuôn mặt Triệu Tinh Hà đen lại, sai bảo kẻ dưới, nói:
- Quay về đế đô!
Danh sách chương