1
Mẫu thân sinh ra đệ đệ, ta rất vui. Ngày nào cũng giúp nãi nãi giặt tã, may áo cho đệ đệ.
Nhưng nãi nãi và mẫu thân lại suốt ngày ưu sầu, lúc ăn, nãi nãi nhìn trong bát không có một hạt cháo gạo, nặng nề thở dài.
Tuy rằng ta còn nhỏ, nhưng cũng hiểu được vì sao nãi nãi và mẫu thân lại ưu sầu như vậy.
Cho nên, lúc nãi nãi nhận lấy mười lượng bạc rồi giao ta cho người môi giới, ta không nói một tiếng nào liền đi theo.
Mẫu thân vừa khóc vừa gọi ta từ sau lưng, ta do dự muốn quay đầu lại, người môi giới giữ lấy tay ta nói: “Cô nương tốt, đừng mềm lòng, vận may của ngươi lớn lắm. Chuyến này đi, chính là vô số vinh hoa phú quý.”
Có tiền rồi, mẫu thân và đệ đệ sẽ không phải chịu khổ, ta nhếch miệng nở nụ cười, theo người môi giới lên xe ngựa.
Xe ngựa loạng choạng đưa ta đến trước một trạch viện rộng lớn trang nghiêm, ta không biết chữ phía trên, chỉ theo người môi giới đi vào bên trong.
Ta lớn đến ngần này mà chưa từng thấy trạch viện nào lớn như vậy, hoa và cỏ bên trong trông rất khác với bên ngoài.
Ta đi theo người môi giới vào một gian viện, trong viện yên tĩnh, tràn ngập mùi thuốc đắng.
Người môi giới cung kính quỳ ở bên ngoài một căn phòng, ta ngơ ngơ ngác ngác liền quỳ xuống theo.
Lão gia gia dẫn ta và người môi giới tiến vào, cung kính nói với người sau bức màn: “Vương gia, đây là người mà thế tử gia sai người đưa tới.”
Một bàn tay nhợt nhạt kéo màn che ra, ta bị người xinh đẹp ở trong đó làm cho lác mắt, cả người ngây dại.
Ta chưa từng đọc sách, chỉ cảm thấy người ở trước mắt này giống như từ trên trời đáp xuống.
Đôi mày tinh xảo của người đó nhướng lên, nhìn lướt qua ta đang thẫn thờ, trầm giọng hỏi: “Hắn có ý gì?”
Lão gia gia cúi thấp đầu, dường như rất sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Thế tử gia nói... nói là xung hỉ cho ngài.”
*Xung hỉ (冲喜): Là một hành vi tín ngưỡng dân gian Trung Quốc; nghĩa là để một người bị bệnh lâu ngày kết hôn với người khác, dùng “chuyện hỉ” để xua tan đi xui xẻo, giúp điều trị bệnh hiệu quả hơn.
Xung hỉ có nghĩa là gì? Ta không hiểu.
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, tiếng hít thở của vị ca ca xinh đẹp kia càng thêm nặng nề, ta tò mò ngước mắt lên nhìn, thấy mặt mày ưa nhìn của hắn đều đã trầm xuống.
“Cố Hành Chỉ, hắn tốt thật đấy!”
Ca ca xinh đẹp vươn tay chỉ vào ta, tức giận đến nỗi hô hấp cũng có chút bất ổn: “Đây là tìm nữ nhi cho bản vương sao!”
“Bảo hắn cút qua đây cho bản vương!”
Hắn quát lớn một tiếng, làm ta sợ tới mức rụt cổ lại.
“Thế tử gia đã đi Giang Châu từ hôm kia, nói là có chuyện quan trọng.”
Khuôn mặt vốn nhợt nhạt của ca ca xinh đẹp tăng thêm vài phần hồng hào, có vẻ như hắn càng đẹp hơn một chút.
“Bản vương thấy hắn đang ước gì bản vương mau c.hết sớm!”
Mọi người trong phòng không ai dám lên tiếng, ca ca xinh đẹp đột nhiên chỉ vào ta giận dữ nói: “Ném nó ra ngoài cho bản vương!”
Ta nghe xong câu này có chút sợ hãi, dùng tay chống đất di chuyển về phía trước, ngửa mặt lên nhìn hắn nói: “Đừng ném ta đi, ta... ta biết giặt y phục.”
Ca ca xinh đẹp rũ mắt quan sát ta, lúc này trên người ta mặc áo ngắn cũ nát, trên giày vải còn có một lỗ thủng.
Ta xấu hổ dùng tay túm lại chiếc áo ngắn không thích hợp trên người mình, cúi đầu không dám hé răng nữa.
Trong phòng yên tĩnh một lúc, ta cẩn thận thở nhẹ.
“Thôi, tạm thời giữ lại trong phủ đi.”
Ca ca xinh đẹp đứng dậy, vòng qua ta đi ra ngoài, áo choàng của hắn lướt qua bên cạnh mặt ta, ta ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.
Ta được ở lại trong phủ, trước khi đi, người môi giới còn nói với ta một câu: “Hầu hạ vương gia cho tốt, cô nương lên như diều gặp gió chỉ trong ngày một ngày hai.”
Vương gia là ai? Là ca ca xinh đẹp kia sao? Hình như hắn bị bệnh rồi, thực sự cần có người chăm sóc.
Ta đứng trong căn phòng trống rỗng không có lấy một người, nhàm chán đến mức có chút buồn ngủ.
Thế là ta liền cuộn mình dưới mặt đất, dựa vào cái kệ để sách và bình hoa, dưới mặt đất hơi lạnh nên ta kéo màn che dài đắp lên người.
Ta bị ai đó lắc cho tỉnh dậy, ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy ca ca xinh đẹp đang kinh ngạc nhìn chằm chằm ta.
“Sao ngươi lại ngủ ở đây?”
Ta dụi mắt, nói: “Muội chờ ca ca về.”
Hắn giật mình, khẽ cười nói: “Ai cho phép ngươi gọi bản vương là ca ca?”
Ta nghiêng đầu, thành thật trả lời: “Bởi vì ca ca trông rất đẹp.”
Hắn cười ra tiếng, âm thanh tựa như dòng suối trong veo chảy xuôi trong núi, cực kỳ dễ nghe.
Hắn cởi áo bào rộng trên người mình khoác lên người ta, trên áo bào có mùi thơm dễ ngửi trên người hắn, ta dùng hai má cọ cọ vào lớp lông tơ trên cổ áo, không khỏi nở nụ cười.
“Muội tên gì?”
Hắn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ta.
Ta lắc đầu, có chút ngượng ngùng đáp: “Muội không có tên, người trong nhà gọi muội là nha đầu.”
Hắn sửng sốt, ánh mắt trở nên dịu dàng, vươn tay chỉnh lại áo bào cho ta, nhẹ nhàng nói: “Ta đặt tên cho muội, được không?”
Ta kinh hỉ nhìn hắn, vui vẻ nói: “Được, cảm ơn ca ca.”
Hắn đứng lên, đưa tay về phía ta, ta ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bàn tay sạch sẽ của hắn, lui về phía sau.
“Tay... tay muội bẩn.”
Hắn ngồi xổm xuống nắm lấy tay ta, nói: “Ca ca không cảm thấy muội bẩn.”
Tay hắn có chút lạnh, nên ta dùng chút sức nắm chặt tay hắn.
Hắn nhận thấy động tác của ta, liền cúi đầu nhìn ta như dò hỏi.
Ta ngẩng đầu cười với hắn: “Muội sưởi ấm tay cho ca ca.”
Hắn khẽ lắc đầu cười, dắt ta đến bàn đặt sách.
Hắn cầm bút viết ba chữ lên một tờ giấy Tuyên Thành, ta không biết những chữ đó, nhưng ta cảm thấy chữ của hắn viết rất đẹp.
“Tiêu Thời Diên, là tên của ta.”
Hắn hơi suy nghĩ một chút, lại cầm bút viết ba chữ.
“Tiêu Thời Chiêu.”
Hắn chỉ vào ba chữ phía dưới rồi nói với ta: “Sau này muội cùng họ với ta, ngang hàng với ta, tên là Tiêu Thời Chiêu.”
Từ đó, phòng ta ở bên cạnh phòng Tiêu Thời Diên, ta gọi hắn là ca ca, hắn gọi ta là Chiêu Chiêu.
Mẫu thân sinh ra đệ đệ, ta rất vui. Ngày nào cũng giúp nãi nãi giặt tã, may áo cho đệ đệ.
Nhưng nãi nãi và mẫu thân lại suốt ngày ưu sầu, lúc ăn, nãi nãi nhìn trong bát không có một hạt cháo gạo, nặng nề thở dài.
Tuy rằng ta còn nhỏ, nhưng cũng hiểu được vì sao nãi nãi và mẫu thân lại ưu sầu như vậy.
Cho nên, lúc nãi nãi nhận lấy mười lượng bạc rồi giao ta cho người môi giới, ta không nói một tiếng nào liền đi theo.
Mẫu thân vừa khóc vừa gọi ta từ sau lưng, ta do dự muốn quay đầu lại, người môi giới giữ lấy tay ta nói: “Cô nương tốt, đừng mềm lòng, vận may của ngươi lớn lắm. Chuyến này đi, chính là vô số vinh hoa phú quý.”
Có tiền rồi, mẫu thân và đệ đệ sẽ không phải chịu khổ, ta nhếch miệng nở nụ cười, theo người môi giới lên xe ngựa.
Xe ngựa loạng choạng đưa ta đến trước một trạch viện rộng lớn trang nghiêm, ta không biết chữ phía trên, chỉ theo người môi giới đi vào bên trong.
Ta lớn đến ngần này mà chưa từng thấy trạch viện nào lớn như vậy, hoa và cỏ bên trong trông rất khác với bên ngoài.
Ta đi theo người môi giới vào một gian viện, trong viện yên tĩnh, tràn ngập mùi thuốc đắng.
Người môi giới cung kính quỳ ở bên ngoài một căn phòng, ta ngơ ngơ ngác ngác liền quỳ xuống theo.
Lão gia gia dẫn ta và người môi giới tiến vào, cung kính nói với người sau bức màn: “Vương gia, đây là người mà thế tử gia sai người đưa tới.”
Một bàn tay nhợt nhạt kéo màn che ra, ta bị người xinh đẹp ở trong đó làm cho lác mắt, cả người ngây dại.
Ta chưa từng đọc sách, chỉ cảm thấy người ở trước mắt này giống như từ trên trời đáp xuống.
Đôi mày tinh xảo của người đó nhướng lên, nhìn lướt qua ta đang thẫn thờ, trầm giọng hỏi: “Hắn có ý gì?”
Lão gia gia cúi thấp đầu, dường như rất sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Thế tử gia nói... nói là xung hỉ cho ngài.”
*Xung hỉ (冲喜): Là một hành vi tín ngưỡng dân gian Trung Quốc; nghĩa là để một người bị bệnh lâu ngày kết hôn với người khác, dùng “chuyện hỉ” để xua tan đi xui xẻo, giúp điều trị bệnh hiệu quả hơn.
Xung hỉ có nghĩa là gì? Ta không hiểu.
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, tiếng hít thở của vị ca ca xinh đẹp kia càng thêm nặng nề, ta tò mò ngước mắt lên nhìn, thấy mặt mày ưa nhìn của hắn đều đã trầm xuống.
“Cố Hành Chỉ, hắn tốt thật đấy!”
Ca ca xinh đẹp vươn tay chỉ vào ta, tức giận đến nỗi hô hấp cũng có chút bất ổn: “Đây là tìm nữ nhi cho bản vương sao!”
“Bảo hắn cút qua đây cho bản vương!”
Hắn quát lớn một tiếng, làm ta sợ tới mức rụt cổ lại.
“Thế tử gia đã đi Giang Châu từ hôm kia, nói là có chuyện quan trọng.”
Khuôn mặt vốn nhợt nhạt của ca ca xinh đẹp tăng thêm vài phần hồng hào, có vẻ như hắn càng đẹp hơn một chút.
“Bản vương thấy hắn đang ước gì bản vương mau c.hết sớm!”
Mọi người trong phòng không ai dám lên tiếng, ca ca xinh đẹp đột nhiên chỉ vào ta giận dữ nói: “Ném nó ra ngoài cho bản vương!”
Ta nghe xong câu này có chút sợ hãi, dùng tay chống đất di chuyển về phía trước, ngửa mặt lên nhìn hắn nói: “Đừng ném ta đi, ta... ta biết giặt y phục.”
Ca ca xinh đẹp rũ mắt quan sát ta, lúc này trên người ta mặc áo ngắn cũ nát, trên giày vải còn có một lỗ thủng.
Ta xấu hổ dùng tay túm lại chiếc áo ngắn không thích hợp trên người mình, cúi đầu không dám hé răng nữa.
Trong phòng yên tĩnh một lúc, ta cẩn thận thở nhẹ.
“Thôi, tạm thời giữ lại trong phủ đi.”
Ca ca xinh đẹp đứng dậy, vòng qua ta đi ra ngoài, áo choàng của hắn lướt qua bên cạnh mặt ta, ta ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.
Ta được ở lại trong phủ, trước khi đi, người môi giới còn nói với ta một câu: “Hầu hạ vương gia cho tốt, cô nương lên như diều gặp gió chỉ trong ngày một ngày hai.”
Vương gia là ai? Là ca ca xinh đẹp kia sao? Hình như hắn bị bệnh rồi, thực sự cần có người chăm sóc.
Ta đứng trong căn phòng trống rỗng không có lấy một người, nhàm chán đến mức có chút buồn ngủ.
Thế là ta liền cuộn mình dưới mặt đất, dựa vào cái kệ để sách và bình hoa, dưới mặt đất hơi lạnh nên ta kéo màn che dài đắp lên người.
Ta bị ai đó lắc cho tỉnh dậy, ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy ca ca xinh đẹp đang kinh ngạc nhìn chằm chằm ta.
“Sao ngươi lại ngủ ở đây?”
Ta dụi mắt, nói: “Muội chờ ca ca về.”
Hắn giật mình, khẽ cười nói: “Ai cho phép ngươi gọi bản vương là ca ca?”
Ta nghiêng đầu, thành thật trả lời: “Bởi vì ca ca trông rất đẹp.”
Hắn cười ra tiếng, âm thanh tựa như dòng suối trong veo chảy xuôi trong núi, cực kỳ dễ nghe.
Hắn cởi áo bào rộng trên người mình khoác lên người ta, trên áo bào có mùi thơm dễ ngửi trên người hắn, ta dùng hai má cọ cọ vào lớp lông tơ trên cổ áo, không khỏi nở nụ cười.
“Muội tên gì?”
Hắn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ta.
Ta lắc đầu, có chút ngượng ngùng đáp: “Muội không có tên, người trong nhà gọi muội là nha đầu.”
Hắn sửng sốt, ánh mắt trở nên dịu dàng, vươn tay chỉnh lại áo bào cho ta, nhẹ nhàng nói: “Ta đặt tên cho muội, được không?”
Ta kinh hỉ nhìn hắn, vui vẻ nói: “Được, cảm ơn ca ca.”
Hắn đứng lên, đưa tay về phía ta, ta ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bàn tay sạch sẽ của hắn, lui về phía sau.
“Tay... tay muội bẩn.”
Hắn ngồi xổm xuống nắm lấy tay ta, nói: “Ca ca không cảm thấy muội bẩn.”
Tay hắn có chút lạnh, nên ta dùng chút sức nắm chặt tay hắn.
Hắn nhận thấy động tác của ta, liền cúi đầu nhìn ta như dò hỏi.
Ta ngẩng đầu cười với hắn: “Muội sưởi ấm tay cho ca ca.”
Hắn khẽ lắc đầu cười, dắt ta đến bàn đặt sách.
Hắn cầm bút viết ba chữ lên một tờ giấy Tuyên Thành, ta không biết những chữ đó, nhưng ta cảm thấy chữ của hắn viết rất đẹp.
“Tiêu Thời Diên, là tên của ta.”
Hắn hơi suy nghĩ một chút, lại cầm bút viết ba chữ.
“Tiêu Thời Chiêu.”
Hắn chỉ vào ba chữ phía dưới rồi nói với ta: “Sau này muội cùng họ với ta, ngang hàng với ta, tên là Tiêu Thời Chiêu.”
Từ đó, phòng ta ở bên cạnh phòng Tiêu Thời Diên, ta gọi hắn là ca ca, hắn gọi ta là Chiêu Chiêu.
Danh sách chương