8

Ta dần dần lớn lên, xã giao thiết yếu là điều không thể thiếu.

Nhưng ta chưa từng chịu một chút ủy khuất nào ở bên ngoài, mọi người trong kinh đô đều gọi ta là “tâm can của Minh vương”.

Cố Hành Vi nói trong tay ca ca nắm toàn bộ huyết mạch Đại Tề, mà ta chính là con ngươi của ca ca.

“Bây giờ ngươi tới Kim Loan điện cầm ngọc tỉ chơi tung hứng, đám lão đầu kia có khi còn khen ngươi chơi hay.”

Cố Hành Vi rung đùi đắc ý, giống hệt ca ca Cố Hành Chỉ của nàng.

“Hoàng hậu chỉ có một ngũ công chúa, hoàng đế còn có hai nhi tử cũng c.hết sạch, quân quyền lại ở trong tay ca ca ngươi, nếu ta là ngươi, ta sẽ ngang ngược quậy tanh bành kinh đô.”

Những lời này đại nghịch bất đạo quá mức, ta muốn Cố Hành Vi đừng nói nữa, nhưng lại không có cách nào.

“A Vi…”

“Ai da, biết rồi.”

Cố Hành Vi ôm lấy vai ta giống như huynh đệ tốt, hỏi ta: “Lễ cập kê của ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?”

Bởi vì lễ cập kê của ta mà trong phủ bận rộn đến sục sôi ngất trời, ngay cả ca ca cũng nhất quyết tự viết thiệp mời.

Lễ quan của hắn cũng chỉ diễn ra qua loa, nhưng lễ cập kê của ta, hắn nhất quyết muốn tự mình làm mọi thứ.

“Ca ca đang chuẩn bị.”

Nghe ta nói vậy, Cố Hành Vi trợn trắng mắt.

“Nếu ca ca ta tốt bằng một nửa ca ca ngươi, ta đang nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh.”

Cố Hành Vi và Cố Hành Chỉ thường xuyên chí chóe, giống như đôi oan gia.

Ta khẽ cười: “Tính cách của thế tử ca ca và ca ca ta không giống nhau.”

“Được rồi.” Cố Hành Vi nhìn sắc trời bên ngoài, xoay người xuống giường, “Ngươi mau về đi, Minh vương sắp tới chỗ ta đòi người rồi đấy.”

Khi ta về đến nhà, ca ca vẫn đang làm việc trong thư phòng.



Thân thể của hắn đã dần hồi phục, cũng bắt đầu bận rộn.

Ta thấy hắn đang cầm bút nghiêm túc viết nên không quấy rầy hắn, rón rén bước vào, nằm bên cạnh ghế hắn đang ngồi, cầm sách đọc.

Dưới thân có lót đệm mềm, ánh mặt trời mùa xuân lại quá thôi thúc người khác.

Ta đọc mãi đọc mãi, liền vô thức ngủ thiếp đi.

Ta bị đ.ánh thức bởi những tranh cãi của một đám người.

Trước mặt bàn của ca ca có thêm bình phong, trên người ta còn khoác áo rộng của hắn, hắn đang uống trà nghị sự cùng một đám người cách bình phong.

Ta mơ mơ màng màng nắm chặt ngón tay hắn lắc nhẹ.

Hắn nghiêng người nhìn ta một cái, tay còn lại vỗ nhẹ đầu ta.

Giống như vỗ về.

Ta để hắn nắm tay, ngoan ngoãn chờ hắn nghị sự xong.

9

“Bị đ.ánh thức à?”

Ca ca đưa tay đỡ ta dậy, chia một nửa chỗ ngồi trên giường cho ta.

Ta lắc đầu, sau đó bị một xấp sách trên bàn hấp dẫn sự chú ý.

“Đây là cái gì?”

Ca ca nhíu mày, định che đi những cuốn sách này.

Ta với tay túm lấy một góc, rút ra một cuốn.

“Lý thị ở kinh đô, mười sáu tuổi, con thứ hai trong nhà.”

“Vương thị ở Giang Châu, mười bảy tuổi, đích nữ trong nhà.”

“Sầm thị ở Phạm Dương, mười lăm tuổi tuổi, con thứ tư trong nhà.”



......

Cả một tập sách, đều là thông tin và tranh chân dung của các quý nữ thế gia.

Ta đặt nó trở lại bàn, hơi mạnh tay, tập tranh va chạm với mặt bàn phát ra một âm thanh khó chịu.

Trong thư phòng yên tĩnh đến mức có chút ngột ngạt, ta ngửa đầu nhìn về phía ca ca, giọng hơi buồn bã hỏi: “Ca ca sắp cưới vương phi sao?”

Hắn nhíu mày, còn chưa mở miệng, ta đã giành trước nói: “Nếu ca ca cưới vương phi, vậy thì sau này muội nhất định sẽ tôn kính vương phi giống như ca ca.”

“Muội... nhất định sẽ không tùy hứng, để vương phi chịu thiệt thòi.”

Ca ca gõ trán ta, khẽ cười nói: “Tiểu nha đầu đang sợ ca ca cưới vương phi liền không cần muội nữa sao?”

Ta vừa nghe được mấy từ “Không cần muội”, thoáng chốc liền không cầm được nước mắt.

“Ca ca đừng không cần muội.”

Nước mắt ta rơi xuống như hạt châu đứt dây.

Hắn lấy khăn lụa ra lau nước mắt cho ta, khẽ cười nói: “Ca ca nói không cần muội lúc nào?”

Ta thút thít nói: “Rõ ràng huynh vừa nói cưới vương phi liền không cần muội nữa.”

Hắn nhướng mày, cười trêu chọc ta: “Nếu ca ca thật sự cưới vương phi, Chiêu Chiêu phải làm sao bây giờ?”

“Chiêu Chiêu phải chuyển ra khỏi viện tử của ca ca, không thể ở bên cạnh ca ca mỗi ngày, cũng không thể ăn cơm cùng ca ca, càng không thể ôm gối tìm đến ca ca giữa đêm sấm sét.”

Hắn nói xong, đảo mắt nhìn ta cười xấu xa: “Chiêu Chiêu phải làm sao đây?”

Ta ngẩn người.

“Chiêu Chiêu… làm sao đây?”

Ta mếu máo, nén nước mắt nhìn hắn cầu cứu.

Mặt mày của hắn sáng lên, cười nói với ta: “Chiêu Chiêu nghĩ biện pháp đi, ca ca không thể không có vương phi, Chiêu Chiêu cũng không thể không có ca ca.”

“Chiêu Chiêu phải suy nghĩ thật kỹ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện