Translator: Nguyetmai

Thời Cẩn thẳng tay cúp máy.

Nếu Khương Bác Mỹ dám cọ Sênh Sênh nhà anh như thế, anh sẽ chặt chân chó của nó.

Một người đàn ông trung niên vội ra mở cửa cho Thời Cẩn, mời anh vào. Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng anh nữa, Khương Cửu Sênh mới dời mắt, tựa hẳn lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cách đó không xa có tiếng nói chuyện loáng thoáng.

"Hạng mục cạnh tranh với bất động sản Giang Thịnh đã điều chỉnh xong chưa?"

"Đã được gửi đến email của ông rồi ạ."

Là giọng của Từ Bình Chinh và thư ký của ông ta.

Từ Bình Chinh mới họp xong, trên người còn mặc đồ vest, đi giày da, cả người đều lộ vẻ phong trần mệt mỏi: "Lịch trình sáng ngày kia tạm hoãn lại đi, tôi có việc cần đi Vân Thành."

"Vâng, thị trưởng Từ." Thư ký Giang sắp xếp lại lịch trình của hai ngày sau trên máy tính bảng.

Hai người đang đi, Từ Bình Chinh bỗng dừng chân, nhìn về một nơi cách đó không xa.

Thư ký Giang nhìn theo, thấy trước cửa nhà họ Từ có một chiếc xe Volvo màu bạc. Cửa xe hạ xuống phân nửa, trong xe là một người phụ nữ, nhìn từ xa thấy hơi quen.

Thư ký Giang hỏi ý kiến Từ Bình Chinh: "Tôi sẽ bảo cô ấy lái xe đi chỗ khác."

Từ Bình Chinh lắc đầu, đi thẳng về phía đó.

Khương Cửu Sênh đang ngồi trong xe cũng hơi ngạc nhiên, lúc này cô mới mở cửa xe bước xuống, lễ phép gật đầu.

Từ Bình Chinh nở nụ cười, dáng vẻ hiền hòa nho nhã, hỏi Khương Cửu Sênh: "Có muốn vào nhà ngồi một lúc không?"

Cô lắc đầu, thoải mái đáp: "Không ạ, tôi đang đợi người." Sau khi nói lời cảm ơn, cô lại hơi ngạc nhiên: "Ông biết tôi?"

Từ Bình Chinh không hề tỏ vẻ kiêu ngạo, nhìn ông giống như một vị trưởng bối bình thường: "Tôi thường thấy cô trên ti vi."

Một cô gái trẻ hát nhạc rock, tất nhiên ông nghe không hiểu, nhưng lại hợp ý ông đến bất ngờ.

Khương Cửu Sênh cũng chỉ cười đáp lễ, không cố bắt chuyện.

Biết tiến lùi, rất đúng mực, đúng là một cô bé được dạy dỗ vô cùng tốt. Trong mắt Từ Bình Chinh có thêm mấy phần tán thưởng: "Vậy không quấy rầy cô nữa."

Khương Cửu Sênh gật đầu.

Cửa lớn nhà họ Từ được mở ra, đúng lúc Từ Thanh Cửu cũng ra khỏi nhà, anh ta gọi một tiếng "bác", sau khi nhìn thấy Khương Cửu Sênh thì thoáng kinh ngạc, anh ta bước đến hỏi cô: "Cô đến có việc gì à?"

Cô thản nhiên đáp: "Chờ bạn trai tôi."

"Là bác sĩ khoa ngoại Ngoại kia à?"

"Ừ."

Lúc này Từ Thanh Cửu mới sực nhớ, anh trai nhà mình cũng là bác sĩ ở Thiên Bắc, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là: "Nếu cô đã có bạn trai thì sau này nên giữ khoảng cách với người khác phái." Giọng điệu anh ta chứa ẩn ý sâu xa.

Khương Cửu Sênh bị sự chất vất đột ngột của anh ta làm cho tức cười, cô nhíu mày hứng thú: "Người khác phái mà anh nói là chỉ Tô Khuynh?"

Từ Thanh Cửu bị nói trúng tim đen, vô cùng khó xử, anh ta mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác: "Tóm lại, cô đừng nên trêu chọc những người tự mình đa tình như thế."

À, hóa ra là xem cô như tình địch, thảo nào lại có vẻ đố kỵ như vậy.

Khương Cửu Sênh chỉ cười không nói.

Từ Thanh Cửu dường như có tật giật mình, xoay đầu bỏ đi, trong lòng thầm mắng bản thân đi xen vào việc của người khác.

Khương Cửu Sênh trở về trong xe, đợi thêm vài phút thì Thời Cẩn bước ra. Khương Bác Mỹ theo sau anh, nó nhìn dáo dác xung quanh, hết nhìn đông Đông tới nhìn Ttây nhưng lại không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ nào.

Sau đó, nó nhìn thấy một chiếc xe ở phía xa… Mẹ đang ngồi trong xe kìa!

Nó lập tức tỏ vẻ xum xoe chạy đến, vừa chạy vừa sủa, nước mắt cũng suýt dâng trào.

"Gâu!"

"Gâu!"

"Gâu gâu!"

Không đợi Khương Cửu Sênh mở cửa xe, Khương Bác Mỹ đã chui thẳng qua cửa kính, nhào vào lòng cô.

Khương Cửu Sênh không còn gì để nói.

Nhìn lực nhảy cao của Bác Mỹ nhà cô xem, chắc chắn cũng phải xếp hàng nhất nhì trong thế giới loài chó.

Khương Cửu Sênh nhặt tấm thảm bị Bác Mỹ làm rơi lên, cô cười xoa phần lông ngắn củn của nó: "Ở nhà bác sĩ Từ có vui không?"

Khương Bác Mỹ: "Gâu!"

Không vui chút nào, nhớ mẹ, nhớ thức ăn cho chó nhập khẩu của mẹ, nhớ đến cơm cũng không ăn nuốt nổi!

Cô ôm nó lên, dùng thảm bọc quanh người nó, ước lượng: "Hình như nặng hơn rồi."

Khương Bác Mỹ: "Gâu!"

Mập nước thôi mẹ ơi!

"Có nhớ mẹ không?"

"Gâu!"

Nó chui vào lòng mẹ dùng hết sức cọ cọ không ngừng, hạnh phúc đến muốn bốc hơi.

Tiếng đóng cửa xe vang lên, Thời Cẩn đã ngồi lại vào ghế lái: "Ngồi ra ghế sau đi."

Khương Bác Mỹ: "Gâu…"

Nó học tiếng chó con, giả vờ đáng thương, cúi đầu lắc qua lắc lại, dáng vẻ như không muốn rời khỏi vòng ôm của mẹ nó.

Khương Cửu Sênh vốn dễ mềm lòng trước những con chó tỏ vẻ đáng yêu, cô nói với Thời Cẩn: "Không nặng lắm đâu anh, em ôm nó được mà."

Khương Bác Mỹ đắc ý vẫy đuôi, quay mông về phía Thời Cẩn.

Anh vừa lái xe vừa gọi cô: "Sênh Sênh."

Cô quay đầu: "Sao anh?"

Anh bình tĩnh hỏi một câu: "Em ăn thịt chó không?"

Cô và Khương Bác Mỹ đều lặng thinh.

Anh quay đầu xe, lại thản nhiên bổ sung thêm: "Thịt chó hầm nấm."

Cô nghẹn họng không trả lời được, chú chó trong lòng thì lạnh run.

Chỉ có mình Thời Cẩn vừa lái xe vừa bâng quơ: "Lần trước em uống say, không chịu ăn nấm, cứ muốn ăn thịt chó cùng anh, sau đó còn đòi uống canh thịt chó nữa."

Khương "Nấm" không còn gì để nói.

Khương Bác Mỹ chán nản lăn ra ghế sau ngồi.

Thời Cẩn lái xe bằng một tay, một tay khác cầm lọ thuốc sát trùng, xịt mấy cái về phía Khương Cửu Sênh, còn kèm theo một chữ: "Bẩn."

Cô nghĩ thầm, có bẩn gì đâu.

Khương Bác Mỹ ngồi xổm ở ghế sau sủa lên: Nó không bẩn nhé! Chị gái giúp việc tắm cho nó một ngày tận hai lần! Nó không bẩn!

Giọng anh dịu dàng: "Sênh Sênh, sau này em đừng ôm chó nữa." Lý do của anh là: "Anh bị bệnh thích sạch sẽ, em ôm nó, nếu anh muốn ôm em thì sẽ phải đi sát trùng."

Hình như cũng rất có lý.

Cô đáp: "À."

Khương Bác Mỹ: "Gâu!"

Nó từng duyệt qua vô số chó rồi, nhưng từng gặp người nào đen tối như ba của nó vậy!

Buổi chiều, Khương Bác Mỹ quyết tuyệt thực, bởi vì ba mẹ đi chơi không thèm mang nó theo, nó ứ thèm ăn nữa.

Khương Cửu Sênh là người yêu chó, nhìn nó mệt mỏi nằm gục trên ban công, cô hơi mềm lòng, đành thương lượng với Thời Cẩn: "Mang nó theo đi anh."

Anh không đồng ý, nói lời sâu sắc hiếm thấy với cô: "Sênh Sênh, không thể chiều nó quá."

Cô nghĩ một lúc, đành nhượng bộ: "Em sẽ đồng ý với anh một điều kiện."

"Được, mang nó đi." Anh kiên quyết đáp: "Sênh Sênh, chuyển sang ở cùng anh đi, ở phòng cho khách hay phòng ngủ chính đều được."

Hình như tâm trạng của anh rất tốt, khóe môi cũng mang ý cười.

Cô suy nghĩ rất nhanh rồi đồng ý: "Được thôi."

Cô nghĩ, cho dù không có điều kiện, cô cũng sẽ nhận lời, bởi vì đó là Thời Cẩn, cho nên có bảo cô bị ma xui quỷ khiến gì đi nữa cũng không sao.

Bảy giờ tối, Thiên Vũ tổ chức tiệc mừng cho Khương Cửu Sênh ở câu lạc bộ của Tần thị, bao hết cả tầng cao nhất của khu giải trí. Sáu giờ tối, Tạ Đãng còn phải ghi hình một tiết mục tuyển chọn âm nhạc tại đài truyền hình, cậu được mời làm giám khảo trong chương trình này.

Hôm nay là ngày ghi hình của chương trình "Tinh Hỏa" số đầu tiên, t. Trước khi bắt đầu ghi hình, đài truyền hình định làm một phần phỏng vấn với Tạ Đãng, vừa có thể khớp với thời gian phát sóng, vừa có thể khiến chương trình thêm thu hút.

MC dẫn chương trình là một cô gái trẻ xinh đẹp, cô ta cầm micro, đi thẳng vào vấn đề.

"Anh Tạ, đây là lần đầu tiên anh tham gia chương trình cùng với Sắt Sắt đúng không ạ?"

Tạ Đãng ngồi ở vị trí giám khảo, thản nhiên "ừ" một tiếng.

Tổ chương trình mời tổng cộng bốn giám khảo, ngoài Tạ Đãng, còn có hai nghệ sĩ âm nhạc chuyên nghiệp và một nghệ sĩ nổi tiếng đẳng cấp nữ thần.

Khách mời chính là nữ diễn viên Cảnh Sắt, một nghệ sĩ nữ nhiều thị phi, từng bị bôi xấu đến thương tích đầy mình, nhưng vẫn là một "bình hoa di động" nổi như mặt trời ban trưa. Đúng vậy, cô ta chính là một bình hoa, với sắc đẹp đó dõi mắt nhìn khắp giới giải trí cũng phải đứng số một số hai. Dĩ nhiên, để có thể trở thành một "bình hoa" cấp nữ thần như thế, tất nhiên cũng không thể thiếu người chống lưng, bằng không sao có thể có nhiều tài nguyên như thế được, hơn nữa còn toàn là những tác phẩm lớn.

Một Cảnh Sắt, lại thêm một Tạ Đãng, hai người đứng cạnh nhau kiểu gì cũng lên trang đầu. Ý của nhà đài rất rõ ràng, họ muốn gán ghép hai người với nhau, tạo scandal để thu hút sự chú ý cho chương trình.

MC quả thật không phụ sự mong đợi của mọi người, tất cả câu hỏi đều xoay quanh Cảnh Sắt: "Anh Tạ đã bao giờ xem phim của Sắt Sắt chưa?"

Tạ Đãng ngồi như không xương, cậu tựa cả người vào ghế, lười biếng đáp: "Tôi xem rồi." Sau đó tựa như không chắc chắn lắm, cậu lại bổ sung thêm một câu: "Nếu như cái bộ phim dân quốc đó được coi là phim của cô ta."

Bộ phim dân quốc mà cậu nói là một tác phẩm điện ảnh lớn, Cảnh Sắt có lộ mặt hai lần nhưng cũng chỉ xem như một nhân vật góp vui thôi.

MC lại lập tức hỏi dồn theo hướng này: "Vậy anh Tạ cảm thấy trình độ diễn xuất của cô ấy thế nào?"

"Trình độ diễn xuất?" Tạ Đãng nhếch môi: "Ha ha."

MC nghẹn họng.

Chết tiệt, không xong rồi!

Tạ Đãng lười biếng đổi tư thế, vắt chéo chân như đại gia, cậu xoay cây bút trong tay: "Không phải lần nào cô ta cũng đầu tư cho đoàn làm phim sao? Còn cần trình độ diễn xuất làm gì?"

MC lại không biết nói gì.

Mặc dù trong giới showbiz, ai cũng biết Cảnh Sắt có người chống lưng, nhưng cậu đừng nói thẳng ra như thế được không?

"Nếu như nhất định phải nhận xét…" Tạ Đãng suy nghĩ một lúc lâu, rồi lấy một vídụ: "Ừ, xem phim cô ta đóng như đang ăn một nhúm rau muống ấy, nuốt được một nửa vẫn còn nghẹn một nửa ở ngoài, hận không thể ói hết cả ra."

Vẻ mặt MC như "cầu xin cậu đừng nói nữa", cô ta chỉ thiếu điều quỳ xuống van xin "công chúa điện hạ" ngang ngược này mà thôi.

Tạ Đãng cười xấu xa, sau đó ngồi thẳng người, tỏ vẻ "ông đây tha cho cô một lần", cậu rộng lượng nói: "Lúc phát sóng có thể cắt đoạn này đi."

MC không thể nhịn được nữa, vẻ mặt đau khổ như nuốt phải ruồi: "Anh Tạ, chúng ta đang phát sóng trực tiếp mà…"

Tạ Đãng đáp: "Ồ, vậy thì không có cách nào khác, tôi lỡ nói thật mất rồi."

"…"

Khuôn mặt của MC có đủ loại sắc thái, cô ta chuẩn bị tinh thần rất lâu mới nhìn về phía ống kính, vẻ mặt khó coi hơn là khóc, tuyên bố đoạn phỏng vấn đến đây là kết thúc.

Ừ, kết thúc rồi, có thể đến chỗ giám đốc đài truyền hình để nghe mắng rồi, cặp đôi này gán ghép không thành rồi.

Ở phòng bên cạnh, cũng là phòng của giám khảo, nhân vật chính trong đoạn phỏng vấn kia lúc này đang cúi đầu, điên cuồng nhấn màn hình điện thoại trong tay, quản lý của cô đứng ngay bên cạnh.

"Sắt Sắt."

Cảnh Sắt không ngẩng đầu.

Người quản lý Trần Tương hỏi cô: "Có phải em làm gì đắc tội anh Tạ không?"

Cảnh Sắt tiếp tục nhấn màn hình điện thoại trong tay: "Không có."

Trần Tương nghĩ mãi vẫn không hiểu: "Vậy sao cậu ta lại bêu xấu em chứ?"

"Anh ta có bêu xấu em à?" Cảnh Sắt vẫn cúi đầu, vô cùng ngây thơ nhìn chằm chằm điện thoại, thản nhiên đáp: "Anh Tạ nói đúng mà, em cảm thấy ví dụ rau muống rất hợp, mỗi lần em tự xem phim của mình cũng có cảm giác giống như vậy đấy."

Trần Tương nghẹn lời.

Cô ấy vốn định làm công tác tư tưởng cho nghệ sĩ nhà mình thì điện thoại của Cảnh Sắt lại truyền đến một âm thanh: You have slain an enemy.

Giờ này còn chơi Liên Quân nữa! Trần Tương bó tay liếc nghệ sĩ nhà mình. Nhưng Cảnh Sắt thì hay rồi, vẫn chơi vô cùng hào hứng, lại còn ngửa đầu cười to ba tiếng: "Ha ha ha, thấy em giỏi không giỏi không, team bên kia xuất quân sang định đánh em, nhưng em vẫn có thể thăng cấp được!"

Trần Tương cạn lời.

Nữ diễn viên "bình hoa" vẻ mặt kích động, vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu: "Anh ta dám không cho em bùa tăng phép, em lấy hết quà thưởng rơi ra từ con quái của anh ta, cho anh ta tức chết luôn!"

Trần Tương cạn lời lần hai!

Nghệ sĩ nhà cô đúng là bị diễn xuất làm trễ nải sự nghiệp game thủ rồi.

Đúng sáu giờ, "Tinh Hỏa" bắt đầu ghi hình chính thức.

Sau khi MC giới thiệu toàn bộ giám khảo, lại lưu loát đọc thêm mấy câu quảng cáo, tiếng vỗ tay vang lên, bức màn được mở ra, người thi đầu tiên bước lên sân khấu.

"Sau đây, xin mời thí sinh số 1."

Người thi số 1 điềm tĩnh bước lên sân khấu, dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu, là thí sinh có vẻ ngoài được đánh giá cao.

Người thi số 1 tự giới thiệu: "Chào mọi người, tôi tên Đàm Ái Sênh." Sau đó cô ta lại nghiêm túc bổ sung thêm một câu: "Ái trong ái mộ, Sênh trong Khương Cửu Sênh."

Đàm Mặc Bảo, phó trưởng fanclub Khương Cửu Sênh khu vực Giang Bắc, tự lấy cho mình biệt danh… Đàm Ái Sênh.

MC sửng sốt năm giây mới nói tiếp: "… Thí sinh này có tên thật ý nghĩa." MC vào thẳng chủ đề: "Xin hỏi ca khúc mà bạn mang đến là bài gì?"

Đàm Ái Sênh nhìn về phía ống kính, khẽ mỉm cười: "Ca khúc mà tôi mang đến là bài 'Gầm thét'."

Bài của Khương Cửu Sênh rất khó hát, có lẽ người này thực lực không tồi. MC lùi ra khỏi sân khấu, nhạc dạo vang lên.

Đàm Ái Sênh mở miệng hát câu thứ nhất: "Anh không cần trả lời em, quả lắc đồng hồ đã điểm ba giờ đêm…"

Mọi người trong trường quay đờ người.

Sao không có chữ nào đúng nốt hết vậy, có lẽ là bản cover, đây nhất định là một người có tài, mọi người lại muốn nghe thêm câu thứ hai.

Giám khảo Tạ Đãng nhấn đèn đỏ.

Chỉ khi nào bốn vị giám khảo đều nhấn đèn đỏ thì người thi mới bị loại.

Đàm Ái Sênh tiếp tục hát.

Đinh.

Có người nhấn đèn.

Đinh.

Lại một lần nữa.

Ba lần đèn đỏ đều do giám khảo Tạ Đãng nhấn.

Âm nhạc đột nhiên dừng lại, giám khảo Tạ Đãng nói: "Cô có thể đi xuống rồi."

Chương trình "Tinh Hỏa" tổng cộng có 12 số, mỗi giám khảo đều có một quyền tuyển thẳng và một quyền loại thẳng. Lúc này mới là số đầu tiên, mới là người thi đầu tiên, mà giám khảo Tạ đã dùng đặc quyền của mình, loại thẳng thí sinh.

Người thi số 1 Đàm Mặc Bảo nghẹn họng.

Không phải họ nói là nể mặt ba cô, sẽ cho cô vào top 8 sao? Cô đã dùng cả danh tiếng của ba mình để đi cửa sau, nhưng cuối cùng thì chuyện gì đang xảy ra đây? Sự cố ghi hình à?

Đàm Mặc Bảo hít sâu, nhìn về phía giám khảo đã vỗ ngực cam đoan sẽ cho cô vào top 8.

Giám khảo Chu ngồi cạnh Tạ Đãng vô cùng khó xử.

MC cũng sửng sốt đứng tại chỗ, ngây người gần năm giây mới nhớ kịch bản, cô ta cầm micro: "Xin hỏi anh Tạ, vì sao anh lại dùng đặc quyền sớm như vậy?"

Tạ Đãng lười biếng đáp: "Đau tai."

MC và Đàm Mặc Bảo cùng nghẹn lời.

Đàm Mặc Bảo cắn răng thề: Tôi Đàm Mặc Bảo, kể từ hôm nay, sẽ bêu xấu Tạ Đãng đến hết đời!

Nửa giờ sau, Đàm Mặc Bảo ra khỏi đài truyền hình, quẹo trái, đi siêu thị mua một hộp đinh nhỏ.

Trên tầng cao nhất trong câu lạc bộ giải trí xa hoa của Tần thị, bữa tiệc linh đình, chưa đến bảy giờ mọi người đã rất hào hứng.

Mạc Băng nhìn đồng hồ đeo tay: "Sao Tạ Đãng còn chưa đến?"

Khương Cửu Sênh ngồi trên quầy bar, mặc áo hoodie, thản nhiên chống cằm: "Mới gọi điện đến nói xe cậu ta cán phải đinh, bây giờ đang ngồi trên xe kéo, đến trễ mười lăm phút."

Cán phải đinh?

Antifan làm à?

Mạc Băng ngồi cạnh cô: "Vậy bác sĩ Thời nhà cô đâu?"

"Lúc chiều tối có bệnh nhân, anh ấy đến bệnh viện xem thử rồi." Điện thoại có tin báo, Khương Cửu Sênh nhìn thông báo trên màn hình điện thoại nói: "Anh ấy đã đến đường Thái Nguyên rồi, hơi kẹt xe, khoảng hai mươi phút nữa sẽ đến."

Mạc Băng nhìn Khương Cửu Sênh, Khương Cửu Sênh cười mỉm, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

Khương Cửu Sênh vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng trước kia lại quá đạm bạc tùy hứng, cứ như một cao nhân vô dục vô cầu vậy.

"Sênh Sênh." Lệ Nhiễm Nhiễm đang chơi điên cuồng cất tiếng gọi Khương Cửu Sênh: "Đến đây nhảy nào."

Khương Cửu Sênh cười lắc đầu.

Nhưng Khương Bác Mỹ vốn đang ngồi bên chân cô gặm táo lại chạy đến, nhấc mông đứng dậy. Nó chưa từng thấy trò này bao giờ nên phi đến như bay.

"Mạc Băng, chị có thuốc lá không?" Khương Cửu Sênh đột nhiên hỏi.

Vẻ mặt Mạc Băng lập tức nghiêm lại: "Tháng trước mới cho cô hai hộp, đã hút hết rồi à?"

"Bị Thời Cẩn tịch thu rồi." Khương Cửu Sênh bất đắc dĩ quơ quơ chai champagne Champagne có nồng độ nhẹ nhất trong tay: "Mỗi ngày anh ấy chỉ cho em một điếu thôi."

Thật sự là bị Thời Cẩn quản thúc quá gắt gao.

Mạc Băng buồn cười, trêu chọc: "Trước nay không phát hiện cô có chồng quản lý nghiêm như thế."

Khương Cửu Sênh không ý kiến, chỉ cười chìa tay sang chỗ Mạc Băng: "Mạc Băng tốt, cho em một điếu đi."

Có thể khiến Khương Cửu Sênh nài nỉ như thế quả thật rất hiếm có. Đúng là người chết vì tiền, chim chết vì ăn, Khương Cửu Sênh thì chết vì nghiện thuốc lá rượu chè. Mạc Băng quả thật hết cách với cô, đành đưa cho cô một hộp thuốc, lúc nhận cô vẫn lén lút vì Khương Cửu Sênh muốn giấu bác sĩ Thời nhà mình.

Đúng là nô lệ chồng mà!

Khương Cửu Sênh cầm thuốc lá, tìm chỗ để giải cơn nghiện.

Nhà vệ sinh nữ.

Lưu Linh lấy một lọ thuốc trong túi xách ra, bên trong có mấy viên thuốc trắng, cũng không giải thích thêm mà đưa cho Liễu Nhứ.

Cô ả không nhận lấy, chỉ nhìn chằm chằm lọ thuốc kia.

Ban đầu, chỉ đơn giản là hầu rượu.

Nhưng sau đó đã đi đến bước này, chỉ cách một bước cuối cùng nữa thôi.

Về sau, càng ngày càng nhiều khuôn mặt xa lạ.

Cho đến bây giờ, chơi thuốc, chơi đến giới hạn cao nhất, rồi chơi đến kích thích.

Liễu Nhứ cười lạnh: "Chị Linh, chị muốn chơi chết em à?"

Mặt Lưu Linh vô cảm, cứ như việc này không hề liên quan đến mình vậy: "Tổng giám đốc Lưu đã trả lời chắc chắn rồi, chỉ cần đạo diễn Trương gật đầu, ca khúc nhạc phim chủ đề sẽ cho cô hát." Lưu Linh đặt thuốc trên bồn rửa tay, còn đặt thêm một chiếc thẻ chìa khóa phòng: "Tất nhiên, cô cũng có thể ném đi."

Lưu Linh để đồ lại rồi xoay người ra khỏi nhà vệ sinh.

Liễu Nhứ nhìn chằm chằm món đồ trên bồn rửa tay, đờ đẫn một lúc lâu rồi ngẩng đầu nhìn người trong gương, đôi mắt dù trang điểm xinh đẹp đến đâu cũng không thể che nổi đáy mắt đục ngầu trống rỗng.

Chuông điện thoại vang lên, cô ả nhìn màn hình, là Trương Nại.

Chuông điện thoại kêu một lúc lâu, cô ả mới bắt máy: "Có chuyện gì?"

Giọng điệu lạnh lùng cứng ngắc.

Bên kia điện thoại nói câu gì đó rất ngắn, cô ả đáp: "Tôi không thoải mái, anh tự đi đi."

Tiếng nói ở đầu dây bên kia càng lớn hơn, nói một lúc lâu.

Liễu Nhứ không nhịn được nữa, mặt biến sắc, sẵng giọng: "Chuyện của tôi không cần anh quan tâm."

Xung quanh lại rơi vào yên lặng.

Liễu Nhứ đột nhiên bật cười.

"Anh nuôi tôi?" Cô ả cầm lọ thuốc trên bồn rửa tay lên, lắc lắc, giọng mỉa mai: "Trương Nại, anh lấy gì nuôi tôi?"

Sau đó hai bên cãi vã không ngừng, hận không thể chà đạp lên điểm yếu của đối phương hết lần này đến lần khác.

Cô ả gào thét đến khàn cả giọng: "Tôi bị coi thường, việc gì tôi cũng làm, nhưng còn đỡ hơn một tên bất lực như anh, chỉ biết oán trời trách đất, cái gì mà có tài nhưng không gặp thời. Anh vốn là không biết tự lượng sức mình, mẹ nó, anh rời khỏi The Nine thì chỉ là một tên vô dụng!"

Cô ả nổi điên mắng to, trông như một người đàn bà chanh chua cuồng loạn. Mắng xong, cô ta còn ném điện thoại di động vào bồn rửa tay thật mạnh, rồi phẫn nộ hét lên với bóng mình trong gương.

Đúng là hệt như kẻ điên vậy.

Ngoài cửa có bóng người.

Liễu Nhứ ngẩng đầu dậy, sắc mặt trắng bệch nhìn người ngoài cửa: "Đến cười nhạo tôi à?"

Khương Cửu Sênh dập tắt tàn thuốc, ném vào thùng rác.

"Đến hút thuốc." Cô thuận miệng đáp, rồi đến bồn rửa tay xả nước. Rửa tay xong, cô soi gương rồi phun một ít nước hoa, lại súc miệng rồi mới xoay người rời khỏi nhà vệ sinh.

Từ đầu đến cuối, cô không hề cho cô ả ánh mắt dư thừa nào, chỉ xem như người lạ.

Thân thể Liễu Nhứ chậm rãi trượt xuống, cô ta ngồi xổm trên đất khóc nức nở.

Ngoài cửa, người người qua lại liếc nhìn.

"Đó không phải Liễu Nhứ à?"

"Cô ta đến đây làm gì?"

"Không phải Khương Cửu Sênh bao hết tầng cao nhất làm tiệc mừng à, chắc đến để ké tiếng."

"Đúng là không biết xấu hổ, nếu tôi là cô ta, có lẽ không còn mặt mũi đến đây đâu."

"Đúng là mặt dày vô địch rồi, trộm ca khúc của Khương Cửu Sênh nhưng đến chết vẫn không chịu thừa nhận."

"Trộm ca khúc đã là gì, tôi đã nhìn thấy cô ta trong câu lạc bộ này bốn lần rồi, không phải hầu rượu nhà sản xuất thì là hầu rượu nhà đầu tư đấy."

"Lên giường khắp nơi, không sợ bị bệnh à?"



Giọng nói càng lúc càng xa, những tiếng chê cười kia cứ quanh quẩn bên tai, mãi cũng không xóa tan đi được, hết lần này đến lần khác nhắc nhở cô ả rằng, cô ta của ngày hôm nay đã trở nên tồi tệ, nghèo túng như thế nào, thậm chí là…Ai cũng có thể làm chồng.

Liễu Nhứ nắm chặt lọ thuốc trong tay, lau nước mắt, cô ta vịn bồn rửa tay đứng lên, gom di động và chìa khóa phòng vào túi xách, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện