Editor: Nguyetmai

Nhân hậu và lương thiện là những ấn tượng sâu sắc Khương Cửu Sênh để lại cho cô, thế nên cô thích cô ấy.

Đàm Mặc Bảo đi ra khỏi phòng bệnh, tìm chỗ ngồi xuống, rút điện thoại ra.

Người tình bí mật của Sênh gia 010: "Khương Cửu Sênh là tốt nhất, không ai được phản đối."

Phía dưới đoạn post weibo của cô lập tức có rất nhiều cú đêm vào bình luận.

"Khương Cửu Sênh là chồng tôi, không ai được phản đối."

"Mấy người chê Sênh gia nhà tôi bị tự vả vào mặt có đau không?"

"Mấy người nói Sênh gia nhà tôi giẫm vào váy người khác sao không hót nữa đi, có biết thể diện là gì không? Nói cho các người biết, nếu đúng là Sênh gia giẫm thì cô ấy đã nói sự thật trên đài rồi, có hiểu tinh thần rock luôn đường hoàng chính trực không hả?"

"Đoạn xé váy đó đậm chất bạn trai đúng không? Cảm giác lại bị Sênh gia bẻ cong thêm một chút rồi."

"Lúc đó bao nhiêu người có mặt, nhưng chỉ có một mình Sênh gia tiến lên lấy quần áo che cho Trình Lăng Tố thôi."

"Thế nên tôi mới thích Khương Cửu Sênh."

"..."

Trưa ngày hôm sau.

Tiêu Dật vừa ăn trưa xong, từ xa đã nhìn thấy Đàm Hoàn Hề đang đi đi lại lại bên ngoài văn phòng khoa Ngoại Tim mạch, liền tiến lên gọi "Cô Đàm".

Đối phương gật đầu, hỏi vẻ hơi ngần ngừ: "Bác sĩ Thời có ở trong đó không?"

Đang là giờ nghỉ trưa, Tiêu Dật đáp: "Có."

Đàm Hoàn Hề suy nghĩ một thoáng rồi đưa tay gõ cửa.

Tiêu Dật vội lên tiếng ngăn lại: "Xin lỗi cô Đàm, không hẹn trước thì không được tự ý ra vào văn phòng của bác sĩ." Lời nguyên bản của bác sĩ Thời là không được cho người không liên quan ra vào.

Tất nhiên Tiêu Dật biết bác sĩ Thời nói ai, nhưng lời nguyên bản nghe ác quá, bản thân cậu nghe còn không chịu được.

Đàm Hoàn Hề nghe vậy thì xám mặt, cắn môi, bàn tay buông thõng bên người cuộn lại thành nắm đấm thật chặt.

Cạch...

Cửa mở. Thời Cẩn bước ra, liếc một cái rồi không nói không rằng đi thẳng.

Đàm Hoàn Hề gọi anh lại: "Thời Cẩn."

Thời Cẩn dừng bước: "Nếu muốn hỏi về bệnh của cô, mời cô tìm bác sĩ Thôi ở khoa Ngoại Tim mạch."

Ánh mắt anh nhìn cô ta xa cách như nhìn người xa lạ.

Đàm Hoàn Hề mở miệng, chật vật cất tiếng: "Tôi không hỏi chuyện này."

Thời Cẩn hơi nheo mắt, đáy mắt phẳng lặng như mặt giếng cổ: "Tôi không có vấn đề cá nhân gì với cô, những chuyện khác thì, xin lỗi, tôi chẳng có gì để nói với cô cả."

Lúc nào anh cũng như vậy, đối với ai cũng lịch sự lễ phép nhưng không bao giờ mang chút nào tình cảm cá nhân, khắc chế lạnh nhạt đến tột bậc.

"Tôi chỉ hỏi một câu thôi," Cô ta nén cảm giác thất vọng và không cam tâm trong lòng, cố ra vẻ bình thản, "Vì sao anh không đồng ý làm bác sĩ điều trị chính cho tôi?"

Thời Cẩn cau mày, có vẻ không muốn trả lời. Hồi lâu sau anh mới nói: "Vì bạn gái tôi là Khương Cửu Sênh."

Cho nên không cần hỏi nguyên nhân, không cần biết đúng sai, thích thì thích ghét thì ghét.

Đàm Hoàn Hề ngồi thụp xuống đất, cười mãi rồi nước mắt tràn đầy mặt.

Cuối tuần, Mạc Băng hẹn bác sĩ tâm lý cho Khương Cửu Sênh. Thời Cẩn đi cùng cô.

Phòng tư vấn Hồng Kiều nằm trên tầng mười tám của tòa nhà Tú Phong. Ngoài cửa phòng khám gần ban công nhất có treo biển Thường Minh.

Khương Cửu Sênh không mở cửa mà ngoái lại nhìn Thời Cẩn.

Anh nắm tay cô không rời: "Anh vào với em."

Khương Cửu Sênh lắc đầu: "Anh ở bên cạnh làm em bị phân tâm."

Thời Cẩn nhíu mày, không yên tâm.

Cô khẽ trấn an anh: "Anh đừng lo, chỉ là kiểm tra tâm lý bình thường thôi."

Mặc dù không yên tâm nhưng Thời Cẩn cũng không bác được quyết định của cô. Anh nhíu mày thật chặt nhưng vẫn chiều theo ý cô: "Anh chờ em ở ngoài."

Khương Cửu Sênh hôn anh một cái, rồi đẩy cửa bước vào phòng tư vấn,

Cô đóng cửa lại, cười nhẹ: "Lâu lắm không gặp bác sĩ Thường."

Thường Minh ngồi trên ghế làm việc, ra hiệu cho cô: "Ngồi đi."

Cô ngồi xuống.

Thường Minh xếp tập tài liệu trong tay lại, chỉnh đồng hồ tính giờ về 0, xoay ngược chiếc đồng hồ cát trên bàn lại. Tất cả đều là thói quen nghề nghiệp của anh ta.

Anh ta đẩy gọng kính: "Tôi tưởng cô không cần đến nữa."

Khương Cửu Sênh giải thích đơn giản: "Xảy ra chút chuyện."

Thường Minh cũng đoán được ít nhiều. Lần trước cô ấy cùng người của sở cảnh sát đến làm thôi miên đã tìm được manh mối rồi, nói chung đã tìm ra được nguyên nhân mất ngủ của cô.

"Cô muốn hỏi chuyện thôi miên?" Thường Minh hỏi thẳng.

"Đúng."

Anh ta suy nghĩ một lúc, đóng nắp chiếc bút máy trên tay lại, hờ hững gõ mặt bàn: "Tôi không khuyên cô dùng thôi miên để tìm lại ký ức. Trạng thái tinh thần của cô không được tốt lắm, chắc cô cũng biết mình có tiền sử bị trầm cảm. Nếu đoạn ký ức đó có tác động mạnh lên tâm lý của cô thì tỉ lệ tái phát bệnh sẽ tăng cao."

Khương Cửu Sênh im lặng nghe anh ta nói, không trả lời.

Thường Minh ngừng một lát, giọng nói đã trở nên hòa hoãn hơn: "Đó chỉ là lời khuyên từ góc độ chuyên môn của tôi, nhưng nếu cô kiên quyết thì tôi chỉ có thể đề nghị cô chờ đến khi không cần phải dùng đến thuốc ngủ nữa."

Anh ta đã điều trị tâm lý cho Khương Cửu Sênh mấy năm nay, nắm tương đối vững tình trạng của cô.

Cô suy nghĩ rồi nói: "Trong thời gian ngắn chắc sẽ không được." Lại cười nói, "Dù sao tôi vẫn ham sống lắm." Bản thân cô cũng biết trạng thái của mình không tốt lắm, suy nghĩ quá nhiều. Chuyện tám năm trước phải từ từ.

Quả nhiên là Khương Cửu Sênh, luôn luôn lý trí.

Thường Minh lấy bệnh án của cô ra, mở nắp bút, hỏi: "Gần đây cô mất ngủ nghiêm trọng à?"

"Vâng, liều thuốc lúc trước kê không còn tác dụng mấy nữa." Cô đã lén Thời Cẩn uống thuốc ngủ mấy lần, nhưng hiệu quả không tốt lắm, giấc ngủ rất nông, có khi cả đêm vẫn không ngủ được, cũng chẳng biết đang nghĩ gì, tóm lại suy nghĩ trong đầu loạn lên hết.

Thường Minh trầm ngâm suy nghĩ: "Có khi phải đổi thuốc cho cô rồi."

Khương Cửu Sênh gật đầu.

Anh ta tùy tiện hỏi một câu: "Ngoài ra bạn trai cô thì sao?"

"Ở ngoài kia."

Thường Minh nói một cách tự nhiên: "Chứng mất ngủ của cô phải điều trị kết hợp thuốc, trong một khoảng thời gian ngắn hai người không phù hợp để có con."

Khương Cửu Sênh cười khổ, bác sĩ Thời nhà cô căn bản không muốn có con.

Anh ta đặt bút xuống, nói: "Làm bài trắc nghiệm tâm lý trước đã nhé."

Cô nói được, và thêm một yêu cầu: "Anh có thể giữ bí mật nội dung cuộc nói chuyện của chúng ta với bạn trai tôi không?" Quan điểm của cô và Thời Cẩn về việc phục hồi trí nhớ không giống nhau, mặc dù đã hoãn việc này lại nhưng không có nghĩa là hai người không có xung đột.

Thời Cẩn không đồng ý để cô nhớ lại, nhưng cô không thể cứ mịt mù như thế mãi. Anh lo lắng cho cô, nhưng nguyên nhân cô kiên quyết đến cùng là mẹ cô. Không có ai đúng ai sai, cũng chẳng cần xung khắc như lửa với nước, đều nhượng bộ nhưng cũng đều kiên quyết.

"Nếu cô yêu cầu," Thường Minh nói, "Tất nhiên là được."

Khoảng hai giờ sau Khương Cửu Sênh mới bước ra khỏi phòng tư vấn.

Thời Cẩn đứng ngồi không yên. Cửa vừa mở, anh lập tức đi đến trước mặt cô: "Sao lại lâu thế?"

"Em ngủ một giấc." Cô khoác tay anh, "Cùng em đi lấy thuốc nhé."

Anh muốn nói, nhưng nhìn đôi mắt mệt mỏi của cô, rốt cuộc lại không nói gì cả.

Lấy thuốc xong, vừa đi ra khỏi thang máy dẫn xuống bãi giữ xe ngầm, đôi mắt Thời Cẩn bỗng sầm xuống. Anh đã nhìn thấy thuốc của cô.

"Sênh Sênh."

Khương Cửu Sênh ngước lên nhìn đôi mắt đen kịt của anh: "Sao thế?"

Thời Cẩn nắm chặt chiếc túi đựng thuốc: "Sênh Sênh, đây là thuốc chống trầm cảm." Tám năm trước cô đã từng dùng loại thuốc này, làm sao anh không nhận ra cho được.

Anh nhìn cô chằm chằm, trán đổ mồ hôi, thần kinh căng cứng.

Khương Cửu Sênh lập tức trấn an anh: "Chỉ để dự phòng thôi, em không sao." Sợ anh không tin, cô đảm bảo với anh, "Nếu có chuyện gì thật nhất định em sẽ nói với anh."

Thời Cẩn mất một lúc mới nén được sự lo lắng bất an xuống, ôm chặt cô: "Sau này anh đi cùng em vào phòng tư vấn."

Ngữ khí không cho phép phản đối, anh rất kiên quyết.

"Vâng." Khương Cửu Sênh vỗ lưng anh, dỗ cho anh yên tâm.

Thời Cẩn dắt cô lên xe, thắt dây an toàn cho cô.

"Sênh Sênh."

"Dạ?"

Thời Cẩn không nói gì nữa, chống tay lên ghế nhoài qua hôn cô, dường như có phần ám ảnh, hôn từ trán cô xuống, phủ khắp mọi nơi trên mặt cô.

Anh nhìn cô, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

Khương Cửu Sênh bị anh làm cho phát ngứa, muốn tránh nhưng lại bị Thời Cẩn giữ chặt. Anh vùi đầu vào cổ cô hôn, thế nào cũng không chịu thôi. Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười: "Thời Cẩn, anh thế này giống Bác Mỹ cực."

Thời Cẩn đang trồng dâu tây: "..."

Anh ngẩng lên, cắn mạnh vào cổ cô một cái.

Bữa tối hôm đó ăn ở ngoài, tầm chín giờ tối Khương Cửu Sênh mới về đến nhà. Vừa đến nơi Mạc Băng đã gọi điện thoại đến.

"Cảnh cô và Thời Cẩn hôn nhau ở bãi giữ xe đã bị chụp lại rồi."

Khương Cửu Sênh bình thản: "Ồ."

Thế thôi à? Cư dân mạng đang sôi sục cả lên kia, phản ứng của cô có vẻ bình tĩnh quá.

Mạc Băng cũng không nói nữa, chỉ nhắc: "Sau này chú ý hơn nhé."

Khương Cửu Sênh bình thản nói: "Vâng, sau này em sẽ đóng cửa kính trước."

"..."

Mạc Băng bị câu trả lời của cô chọc cho bật cười, đúng là bó tay với cô: "Không chờ về đến nhà rồi hôn được à?" Sao cứ phải ở chỗ khiến người ta liên tưởng như bãi giữ xe chứ!

Phải biết quan điểm và giới hạn của cư dân mạng bây giờ đã thoáng như thế nào!

Khương Cửu Sênh rất thong thả phản đối: "Chúng em là người yêu, không cần phải vụng trộm."

Mạc Băng không biết nói gì nữa.

"Mạc Băng," Khương Cửu Sênh bỗng nghiêm túc, "Em muốn nghỉ lễ sớm."

Còn chưa đầy một tháng nữa là Tết rồi. Đối với các nghệ sĩ, đặc biệt là các ca sĩ, đây là lúc nhiều chương trình nhất.

Mạc Băng không phản đối: "Chị cũng định như vậy. Chị đã từ chối hết lời mời tham dự tiệc cuối năm cho cô, yên ổn đón Tết là được rồi." Gần đây trạng thái của Khương Cửu Sênh không tốt lắm, hơi áp lực quá, cần phải xả hơi.

"Chị thì sao?" Khương Cửu Sênh lại hỏi.

"Bộ phim của Lâm An Chi là hàng Tết, phải ra nước ngoài quảng bá. Chị cũng không về quê, sau Tết ba mẹ chị sẽ đến ở cùng một thời gian." Mạc Băng ngừng một hồi lâu mới nói tiếp, "Sênh Sênh, chị muốn ổn định."

Cô hỏi: "Ý chị là?"

Mạc Băng trả lời: "Kết hôn, sinh con."

Ừ, như thế cũng được. Mạc Băng cũng không còn trẻ nữa, chờ bộ phim của Lâm An Chi lên rạp, chuyển ngành làm ổn ổn rồi, anh chỉ thiếu một giải thưởng nữa, cũng chẳng có lý do gì để giấu Mạc Băng đi nữa rồi.

Mạc Băng từng nói với Khương Cửu Sênh là chị ấy định hai mươi lăm tuổi kết hôn, hai mươi sáu tuổi sinh con, nhưng rốt cuộc đều không thành hiện thực. Khi chị ấy hai mươi lăm tuổi, Lâm An Chi nhận được giải thưởng điện ảnh đầu tiên. Năm chị hai mươi sáu tuổi, Mạc Băng đã đóng băng trứng. Bây giờ chị hai mươi tám tuổi rồi, cũng đã đến lúc biến những cảm xúc oanh liệt thành cuộc sống bình thản rồi.

Kết hôn, sinh con.

Ừ nhỉ, gần đây Khương Cửu Sênh cũng có suy nghĩ như vậy. Làm việc bình thường nhất với người mình yêu nhất trong những năm tháng đẹp nhất, chưa chắc đã không phải là một kiểu lãng mạn.

Cô nghỉ ở nhà hơn nửa tháng, không nhận chương trình gì, tự do, rảnh thì viết bài hát hoặc đi nghe ca nhạc, hoặc kéo Thời Cẩn đi du lịch ngắn ngày. Nhưng thỉnh thoảng cô vẫn mất ngủ, vẫn lo lắng, hoặc trầm uất mà không biết lý do. Thời Cẩn rất lo lắng cho trạng thái tinh thần của cô, trừ khi có những cuộc phẫu thuật quan trọng, gần như lúc nào anh cũng ở bên cô. Anh thậm chí còn cho phép cô mỗi ngày được hút thêm một điếu thuốc, nấu đủ loại món ăn cho cô, dẫn cô đi xem mặt trời mọc mặt trời lặn, hôn cô trong căn nhà nhìn ra biển.

Cuộc sống bình dị, đơn giản, nhưng rất hạnh phúc.

Vào tháng Chạp lạnh giá, Giang Bắc bắt đầu đổ tuyết. Tuyết miền Nam cứ rơi rồi ngừng, không lớn nhưng mềm như bông. Đến thời điểm lạnh nhất của mùa đông, có khi tuyết rơi cả ngày. Khí hậu miền Nam lạnh ẩm, không khí mờ mịt mông lung, trời tuyết bay bay lại đem đến cảm giác rất dễ chịu. Sắp đến Giao Thừa, các ngành nghề đều bắt đầu chuẩn bị nghỉ lễ, nhưng trừ đèn lồng và nút cát tường treo đầy phố thì hình như cũng chẳng có hương vị gì của Tết. Thành phố hiện đại hóa càng ngày càng chẳng có cảm giác đón Tết.

Ngày hai mươi chín Tết, trời đổ tuyết lớn.

Thời Cẩn vừa ăn trưa xong thì nhận được một cuộc điện thoại, nói chuyện chưa đầy ba phút anh đã tắt máy.

Nghe ngữ khí của anh có phần lạnh nhạt, Khương Cửu Sênh hỏi: "Điện thoại của nhà họ Tần à anh?"

"Ừ." Thời Cần kéo tay cô ngồi xuống ghế giỏ, "Gọi chúng ta về nhà ở Trung Nam đón Giao Thừa."

Khương Cửu Sênh chọn một tư thế thoải mái, nằm dài trên chân Thời Cẩn, đưa tay nghịch nghịch dây áo hoodie của anh: "Vậy có phải về không?"

Cô mặc cùng một kiểu áo hoodie với Thời Cẩn. Gần đây cô thích mua đồ đôi, từ vật dụng trong nhà đến đồ dùng khi đi chơi đều mua theo cặp.

Áo hoodie màu hồng. Thời Cẩn mặc vào trở nên cực kì trẻ trung, tóc cắt ngắn, loà xoà mấy lọn trước trán, càng làm tăng vẻ tươi trẻ, trông anh giống một cậu sinh viên mới tốt nghiệp đại học.

Thời Cẩn nói: "Không về, hai chúng ta tự đón năm mới."

Lúc này Khương Bác Mỹ đang nằm bên cạnh xích đu mây khẽ "Gâu" một tiếng.

À, có thêm một chú chó nữa.

Buổi chiều, Trình Hội đến tặng một túi há cảo to đùng.

Hình như từ sau lần ở nhà họ Tần, bà Khương đã thân thiện với Khương Cửu Sênh hơn, tần suất gọi điện thoại dày lên nhiều, chỉ kể chuyện trong nhà, hỏi cô có muốn ăn gì không, mặc dù giọng điệu vẫn khách sáo và thận trọng nhưng tóm lại cũng thoải mái hơn rồi. Khương Cửu Sênh nghĩ chắc bà Khương cảm kích mình, hoặc là... sợ Thời Cẩn.

Trình Hội đến tặng há cảo xong cũng không ngồi lâu mà về luôn.

Vừa ra khỏi cổng chung cư Ngự Cảnh Ngân Loan, anh ta đã nhìn thấy một người quen bước xuống khỏi chiếc xe đang đỗ gần đó.

Là Tần Tiêu Tiêu. Cô ta đang mặc áo bông màu đỏ, đi bốt đỏ, da rất trắng, đội mũ len lông xù.

Trình Hội biến sắc mặt: "Cô theo dõi tôi?"

Tần Tiêu Tiêu lập tức lắc đầu: "Không." Cô ta lại gần hai bước, giải thích, "Tôi nhớ xe của anh, chỉ tình cờ đi ngang qua, gặp anh một chút rồi sẽ đi."

Công việc của cô ta mỗi ngày, ngoài chạy đi thông báo ra, thì chính là đuổi theo anh ta.

Trình Hội nhìn cô ta với ánh mắt hơi lạnh: "Sau này không được như thế nữa, tôi nói với cô bao nhiêu lần rồi, chúng ta không phù hợp."

Hình như Tần Tiêu Tiêu không hề ngạc nhiên: "Tôi biết mà." Cô ta không hề lên giọng, "Tôi không xứng đáng với anh còn gì, mẹ tôi mất sớm, lại chẳng ai dạy dỗ tôi, tôi học được bao nhiêu thói hư tật xấu ở nhà họ Tần, để sống thoải mái hơn, lúc nhỏ chuyện xấu xa gì tôi cũng làm rồi. Tôi mà là anh, cũng sẽ chẳng thích tôi."

Vừa ngỗ nghịch, vừa nhõng nhẽo, lại còn tự cao tự đại không coi ai ra gì, ai mà thích nổi người như cô ta cơ chứ. Cô ta trở thành kiểu người cô ta ghét nhất, cũng không dám hy vọng người khác thích mình, thế là cũng biết thân biết phận rồi. Nhưng thế thì sao? Ai bảo cô ta họ Tần, nếu trên mình không có gai thì làm sao sống được.

Nói xong, Tần Tiêu Tiêu mỉm cười: "Gặp cũng gặp rồi, tôi đi đây."

Cô ta vẫy tay, quay đi trong cảnh tuyết bay nhè nhẹ. Đi được mấy bước, cô ta lại ngoái lại, gọi to: "Trình Hội."

Trình Hội ngước lên nhìn cô ta.

Cách một màn tuyết bay phấp phới, đôi mắt cô ta ươn ướt: "Trời đổ tuyết rồi, đường trơn lắm, anh lái xe cẩn thận."

Nói rồi quay đầu đi luôn.

Khương Cửu Sênh đứng bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu rất lâu rồi ngoái lại hỏi Thời Cẩn: "Kia không phải là Tần Tiêu Tiêu sao?"

Thời Cẩn mang chăn phủ lên người cô: "Đúng là cô ta đấy."

"Hình như cô ấy rất thích Trình Hội."

Khương Cửu Sênh từng nghe Trình Hội nói Tần Tiêu Tiêu là học sinh lớp khiêu vũ của anh ta, trước đây cô ta luôn coi thường anh, sau có một lần Tần Tiêu Tiêu bị viêm ruột thừa cấp tính, Trình Hội đưa cô ta đi bệnh viện. Từ đó về sau thái độ của cô ta khác hẳn.

Thời Cẩn không nói gì, anh không quan tâm đến chuyện của người khác.

Điện thoại của Khương Cửu Sênh đổ chuông. Cô nghe máy rồi nói với Thời Cẩn: "Tối mai nhà mình có khách."

"Ai?"

"Thầy giáo của em," cô nói thêm, "Còn có Tạ Đãng và Bánh Trôi." Những năm trước cô đều đón Giao Thừa với nhà họ Tạ, đây là lần đầu tiên ba con họ đến đón Giao Thừa với cô.

Thầy Tạ không nói thẳng sẽ đến, mà rào trước đón sau nói nhà cửa năm nay vắng vẻ, nói gần đây Bánh Trôi không chịu ăn, chắc là mắc bệnh tương tư nhớ Bác Mỹ rồi. Nói qua nói lại như vậy Khương Cửu Sênh tất nhiên hiểu ý ngay, cô hỏi thầy Tạ có muốn đưa Tạ Đãng và Bánh Trôi đến không, rồi quyết định cùng đón Giao Thừa luôn.

Thời Cẩn không có thái độ gì đặc biệt, chỉ hỏi: "Thầy giáo em thích ăn gì?"

Khương Cửu Sênh cười nói: "Cá kho." Rồi thêm, "À, Tạ Đãng thích ăn sườn."

Thời Cẩn nói: "Anh không biết nấu sườn."

Khương Cửu Sênh nghĩ thầm, cô từng ăn món sườn anh làm rồi đấy thôi. Bác sĩ Thời nhà cô và Đãng Đãng không hợp nhau lắm.

Đêm ba mươi Tết, tuyết rơi gián đoạn. Tuyết đóng bên ngoài không dày, nhưng đã phủ kín cả thành phố. Mùa đông năm nay lạnh hơn năm ngoái nhiều, tuyết cũng rơi dày hơn.

Mười một giờ rưỡi sáng, Khương Cửu Sênh và Thời Cẩn đi siêu thị. Giờ này siêu thị không đông. Hai người mặc đồ đôi, mặc áo khoác giống nhau, quàng khăn đeo khẩu trang giống nhau.

Khi đi qua khu đồ tươi sống, Khương Cửu Sênh tự động lấy sữa chua vị đào bỏ vào xe đẩy.

Thời Cẩn đứng bên thấy buồn cười: "Sênh Sênh, đừng lấy nhiều sữa chua quá." Anh lại nói thêm vẻ tốt bụng, "Gần đây em ít ăn cơm, không uống nhiều sữa chua được."

Thôi được rồi. Khương Cửu Sênh để lại một hộp to.

Lúc này một cô gái vóc dáng mảnh mai đi đến sau lưng Thời Cẩn, nói khẽ: "Ừm, có thể giúp tôi một chút không?"

Thời Cẩn ngoái lại: "Mời nói."

Cô gái rất xinh đẹp với mái tóc dài uốn lọn màu xám xanh, mắt to miệng nhỏ, ngũ quan tinh tế, nhưng không có gì đặc biệt. Cô ta đứng bên quầy hàng, nhìn Thời Cẩn, hỏi một cách ấm áp: "Có thể lấy giúp tôi loại màu hồng ở trên cùng không? Tôi không với đến."

Thời Cẩn ngước mắt nhìn.

Là băng vệ sinh.

Anh nói: "Xin lỗi, tay tôi đau."

Từ chối một cách lịch sự, vẫn là quý ông.

Rồi không để cô gái nói thêm gì, anh đẩy xe lên cạnh Khương Cửu Sênh.

Khương Cửu Sênh đeo khẩu trang nhìn cô gái, thấy cô ta ngượng nghịu đi rồi mới đùa Thời Cẩn: "Rõ ràng người ta đến làm quen mà." Bác sĩ Thời nhà cô đeo khẩu trang rồi mà vẫn không che lấp được sự đào hoa, thật hết cách!

Thời Cẩn một tay đẩy xe một tay dắt cô đi đến quầy rau xanh, nói: "Anh biết rồi, hãng đó đang làm quảng cáo, phía trước có bày nhiều lắm."

Lấy gì không lấy, lại lấy băng vệ sinh.

Khương Cửu Sênh không tán thành cách làm quen của cô gái này lắm, đúng là có hơi ảnh hưởng đến tâm trạng của cô: "Thời Cẩn, trước đây có phải rất hay có người..." cô nghĩ một lúc rồi sử dụng một cụm từ miêu tả rất thực, "ngấp nghé sắc đẹp của anh không?!"

Thời Cẩn cười: "Ừ, đúng."

Biết ngay mà. Thời Cẩn như thế này sao người ta không mê cho được.

Hiếm hoi lắm mới có lần Khương Cửu Sênh truy hỏi: "Có ai xinh không?" Cô gái ban nãy rất xinh, mặc dù gương mặt hơi đại chúng nhưng không thể phủ nhận đó là một gương mặt tinh tế.

Thời Cẩn dừng lại chọn loại xoài cô thích nhất, chậm rãi trả lời: "Anh không để ý xinh hay không xinh, nhưng có mấy người có kết cấu xương sọ rất chuẩn. Cô ban nãy," Thời Cẩn ngừng lại một lát, "Chắc chắn có tiêm độn."

Khương Cửu Sênh cười khổ.

Góc nhìn của bác sĩ đúng là khác người bình thường. Cô hào hứng hỏi: "Vậy em có xinh không?" Nói cách khác, "Xương sọ của em có tiêu chuẩn không?"

Thời Cẩn gật đầu, trả lời rất thật lòng: "Có, rất xinh."

Thời Cẩn đang khen xương sọ của cô xinh đấy à? Khương Cửu Sênh hơi ngơ ra, nghĩ nghĩ rồi nói: "Thời Cẩn, sau này ảnh chính diện của anh không làm mờ mặt nữa được không?"

Để khỏi có người không biết đây là người đàn ông của Khương Cửu Sênh.

Từ sau khi Thời Cẩn tiếp quản nhà họ Tần, bao nhiêu ảnh của anh trên mạng đã bị dọn sạch hết. Nhân vật quyền lực của nhà họ Tần không phù hợp nổi tiếng.

Thời Cẩn không phản đối, rất phối hợp: "Được."

Khương Cửu Sênh nghĩ ngợi lại do dự, một lúc sau thay đổi ý định: "Hay là thôi vậy." Cô sợ các cô gái trẻ lấy ảnh của Thời Cẩn làm giấy dán tường.

Thời Cẩn cực kì kiên nhẫn, cô nói sao cũng được: "Nghe em cả."

Lời còn chưa dứt, gấu quần Thời Cẩn đã bị nắm chặt.

"Ba ơi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện