Editor: Nguyetmai
"Em mà dám bỏ về, anh sẽ phản đối em đến nhà Tô Khuynh ở rể đấy."
Từ Thanh Cửu không nói gì nữa.
Vũ Văn Xung Phong cúp điện thoại, lãnh đạm nói một câu: "Tô Khuynh là nghệ sĩ idol, không được hẹn hò yêu đương."
Tô Khuynh là nghệ sĩ của Thiên Vũ, thuộc quyền quản lý của Vũ Văn Xung Phong.
Từ Thanh Cửu xụ mặt xuống: "Đây là điều khoản vô lý gì vậy?"
Vũ Văn Xung Phong cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại, anh ta đang xử lý mail, thờ ơ ném cho một câu: "Tôi nhớ là cậu ký hợp đồng ba năm với công ty giải trí Tần Thị, tháng sau là đến hạn rồi."
Từ Thanh Cửu chưa kịp phản ứng: "Nói thẳng ra đi."
Vũ Văn Xung Phong nhướng mày, khóe miệng khẽ cong lên, cười gian, nói: "Có hứng thú với Thiên Vũ không?"
Uy hiếp trắng trợn.
Đúng là gian thương mà.
Từ Thanh Cửu thận trọng nói: "Tôi sẽ cân nhắc." Nói xong, cậu ta ngẩng đầu, đi về phía Từ Thanh Bách đang đứng ở phía trước, nhắc nhở: "Đừng có đi nhanh thế, anh đen như vậy, trời tối rồi không nhìn thấy người anh đâu."
Từ Thanh Bách câm nín.
Anh ta cảm thấy đã đến lúc cần phải đi thẩm mỹ viện tắm trắng rồi.
Khương Cửu Sênh đột nhiên nhớ ra một chuyện, gọi Vũ Văn một tiếng.
Vũ Văn Xung Phong quay đầu, bước chân cũng chậm lại.
"Tôi thấy báo viết, Thính Thính sẽ quá cảnh ở Lương Châu." Khương Cửu Sênh và Vũ Văn Thính từng gặp nhau vài lần, cũng coi như quen biết.
"Ừ, con bé sẽ qua đây một chuyến." Khóe mắt của Vũ Văn Xung Phong khẽ cong lên, tâm trạng tương đối tốt.
"Hình như một năm rồi chúng tôi chưa gặp nhau." Khương Cửu Sênh cảm thán. Vũ Văn Thính là vận động viên, hơn nữa giữa chừng còn chuyển từ thể dục dụng cụ sang đội bơi lội. Không cần nghĩ cũng biết cường độ huấn luyện cao thế nào để bứt phá giành được giải quán quân thế giới.
Những người mà Khương Cửu Sênh khâm phục không nhiều, Vũ Văn Thính là một trong số đó.
Vũ Văn Xung Phong quay đầu nhìn Khương Cửu Sênh, sửa lại: "Là mười tháng rưỡi."
Cô không ý kiến gì.
Thời Cẩn khẽ ngước mắt, nhìn góc mặt nghiêng của Vũ Văn Xung Phong, ánh sáng thoáng qua đáy mắt.
Một đoàn người cùng nhau đi ra khỏi khách sạn, quả thật rất thu hút sự chú ý của người khác.
Con phố cổ của chợ hoa Lương Châu khá gần khách sạn, lái xe mất chưa đến mười phút, nhưng tìm chỗ đậu xe mất đến hai mươi phút. Lúc này cả con phố toàn là khách du lịch, biển người đông đúc, mọi người đều đổ xô ra đường, vô cùng náo nhiệt.
Vì đông người quá nên bọn họ xuống xe chưa bao lâu thì đã bị tách ra.
Khương Cửu Sênh hỏi thăm cậu thiếu niên bên cạnh: "Có cần đến chỗ ít người hơn không?"
Chứng sợ giao tiếp xã hội của Khương Cẩm Vũ đã đỡ hơn trước rất nhiều, nhưng suy cho cùng cậu vẫn chưa từng tiếp xúc với dòng người đông đúc thế này, Khương Cửu Sênh lo cậu không thích ứng được.
Khương Cẩm Vũ lắc đầu nói: "Không sao ạ." Nhưng bàn tay cậu vô thức nắm chặt lại, ánh mắt trốn tránh, lo lắng không yên, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Mặc dù không thích ứng, nhưng vẫn có thể chịu đựng được.
Bác sĩ tâm lý đề nghị cậu ta cố gắng tiếp xúc nhiều với mọi người.
Khương Cửu Sênh vẫn không yên tâm: "Nắm tay chị đi."
Khương Cẩm Vũ mím môi khẽ mỉm cười, ngoan ngoãn nắm lấy tay cô.
Thời Cẩn đi ở bên kia Khương Cửu Sênh, vẻ mặt lúc nào cũng căng thẳng. Anh lo lắng có người đụng trúng cô, chỉ muốn ôm luôn cô vào lòng cho yên tâm. Nhưng Khương Cửu Sênh lại chỉ lo trông nom Khương Cẩm Vũ, có đến mấy lần bị người khác xô đẩy.
Phía đối diện có một người đàn ông đi đến, đụng vào vai của Khương Cẩm Vũ, cậu ta gần như vô thức ôm lấy tay, nép người về phía sau, ánh mắt hiện lên vẻ cảnh giác và đề phòng.
Đối phương là một người đàn ông ngoài ba mươi, tay nhét trong túi áo bông, dáng người hơi thấp, lại rất gầy, tóc cắt ngắn. Hắn ta thấy vẻ mặt cậu thiếu niên có vẻ kỳ lạ thì lập tức hất mặt lên: "Cậu bị bệnh à, tôi đâu phải vi-rút, trốn gì mà trốn." Nói xong, ánh mắt hắn quan sát người ta chằm chằm không che giấu.
Khương Cẩm Vũ lùi về sau một bước theo bản năng.
Người đàn ông cười chế giễu, ra vẻ như đã hiểu: "Đầu có bệnh thật ư? Bị thiểu năng hả?" Ngữ điệu đầy vẻ giễu cợt, giọng nói rất lớn, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Gã xấc xược vô văn hóa này!
Ánh mắt của Khương Cửu Sênh hoàn toàn lạnh băng, cô đang định lên tiếng thì Thời Cẩn kéo cô lại. Anh đứng chắn trước cô và Khương Cẩm Vũ, nói: "Này anh kia, mong anh nói chuyện tôn trọng người khác."
"Chẳng lẽ không phải ư?" Người đàn ông day day huyệt thái dương, gân xanh trên trán nổi lên, cười chế nhạo, "Vừa nhìn là biết chậm phát triển."
Thời Cẩn cũng không tức giận, giọng điệu lạnh nhạt: "Em trai tôi không bệnh, kẻ có bệnh là anh đấy."
Người đàn ông có cặp mắt lồi như mắt cá vàng, tơ máu trong mắt rất nhiều, cực kì hung dữ, thẹn quá hóa giận nên lớn tiếng mắng chửi: "Con m* mày nói ai có bệnh hả?"
Tốc độ nói chuyện của Thời Cẩn vẫn rất chậm rãi: "Tính tình dễ nóng giận, có triệu chứng của bệnh đau đầu mãn tính." Anh ngừng lại một chút, giọng điệu ôn hòa, nét mặt ung dung, không hề mất đi phong độ, nhưng lại vô cớ khiến người khác cảm thấy áp lực, anh nói tiếp: "Da dẻ thô ráp, sắc mặt tái sạm," Ánh mắt anh di chuyển xuống tay đối phương, "Nội tiết tố tăng trưởng quá nhiều dẫn đến bệnh to đầu chi."
Lời trước và lời sau chẳng liên quan gì đến nhau.
Người đàn ông nghe không hiểu, cáu kỉnh, bực bội nói: "Mày nói cái quái gì thế?"
Thỉnh thoảng có người qua đường như cố ý lại như vô tình khẽ liếc về phía Thời Cẩn, dáng vẻ tuấn tú. Khí chất ôn hòa nhã nhặn trên người anh giống như một quý ông cao quý thời Trung cổ vậy.
Thời Cẩn điềm đạm nói: "Tôi đoán là anh có khối u tuyến yên trong não, đề nghị anh đến bệnh viện chụp cộng hưởng từ cho sọ não."
Người đàn ông nghe xong ngẩn người một lúc, lúc phản ứng lại thì tức tối thở gấp: "Mày mới bị bệnh đấy!"
U tuyến yên não? Cái quái gì vậy!
Thời Cẩn không nóng nảy, trước sau vẫn luôn ung dung, thoải mái, tầm mắt phóng ra xa, nhìn vào mắt của Từ Thanh Bách đang tươi cười xem kịch vui: "Bác sĩ Từ, có mang theo danh thiếp không?"
Từ Thanh Bách sờ túi áo, bước đến nói: "Có mang đây."
Thời Cẩn đón lấy tấm danh thiếp Từ Thanh Bách đưa qua, quay lại: "Bệnh không nhẹ đâu, nhanh chóng đến khoa Ngoại Thần kinh làm phẫu thuật hộp sọ đi."
Bệnh viện số một Thiên Bắc.
Khoa Ngoại Thần kinh, phó chủ nhiệm, bác sĩ Từ Thanh Bách.
Ồ, thì ra là bác sĩ à. Người đi đường vây quanh đã hiểu rõ, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông có vẻ soi mói. Ừm, hóa ra bệnh nhân u tuyến yên trong não có triệu chứng như thế này đây.
Người đàn ông bị nhìn chằm chằm, trong lòng thấy sợ hãi, nghe Thời Cẩn nói thì bán tín bán nghi, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nhận lấy tấm danh thiếp. Bị người khác cười nhạo, mặt mũi không biết để vào đâu bèn lẩm bẩm mắng chửi vài câu rồi xoay người bỏ đi.
Thời Cẩn gọi hắn ta lại: "Đợi đã."
Bước chân của người đàn ông khựng lại.
Ánh mắt Thời Cẩn hơi sắt lại: "Anh còn chưa xin lỗi."
Đối phương đứng đơ ra đó.
Con ngươi sáng trong trở nên sắc bén, không còn dịu dàng ôn hòa như lúc nãy nữa: "Khối u tuyến yên sẽ chèn ép lên hệ thần kinh, khiến cho tính cách con người trở nên gắt gỏng. Nhưng mà đầu óc có bệnh cũng không thể trở thành lý do để anh bất lịch sự, mong anh lập tức xin lỗi."
Trong ngữ điệu mang theo áp lực vô hình.
Không hiểu sao người đàn ông đột nhiên cảm thấy sợ hãi, ấp a ấp úng nói một câu xin lỗi, mặt mũi tối sầm, nhanh chóng bỏ đi.
Lúc bấy giờ người đi đường mới tiếp tục ngắm hoa.
Từ Thanh Bách nhét hai tay vào túi, sáp đến gần, nói: "Có hứng thú đến khoa Ngoại Thần kinh của tôi không?" Lần đầu tiên anh ta thấy có người nói người khác đầu óc có bệnh mà lại rõ ràng, mạch lạc như vậy. Rõ ràng là đang dạy dỗ người ta, nhưng vẫn chuyên nghiệp và nghiêm túc, nói đúng vào những điểm quan trọng, đến cả bác sĩ khoa Ngoại Thần kinh như anh ta, cũng không thể chẩn đoán ra nhanh như vậy.
Năng lực quan sát và trình độ chuyên môn của Thời Cẩn quả thật là vô địch.
Nhưng có thể thấy, Thời Cẩn hoàn toàn không hào hứng chút nào. Anh kéo khăn choàng cổ của Khương Cửu Sênh lại ngay ngắn, che đi khuôn mặt cô, nắm lấy tay cô rồi đáp lại một câu: "Không có hứng thú."
Nếu như Thời Cẩn thật sự chuyển đến khoa Ngoại Thần kinh, có lẽ khoa Ngoại Thần kinh lại có thêm một người tài rồi.
Quen biết nhiều năm như vậy, Từ Thanh Bách thật sự chưa từng thấy có cái gì mà Thời Cẩn không giỏi, à, ngoại trừ việc hát lạc tông.
"Chậc, chậc, chậc." Từ Thanh Bách nhìn Thời Cẩn như thể nhìn thấy quái vật, quay sang hỏi Khương Cửu Sênh, "Cô không thấy cậu ta như thế này rất đáng sợ sao?"
Khương Cửu Sênh trịnh trọng, nghiêm túc đáp: "Không hề, rất đẹp trai mà."
Từ Thanh Bách á khẩu. Anh ta cảm thấy mình vừa hỏi một câu rất ngu ngốc.
Hiếm khi Khương Cẩm Vũ cũng tiếp lời: "Rất đẹp trai." Cậu ta nói xong thì cúi đầu, vành tai khẽ đỏ lên, ánh mắt không tự nhiên liếc sang một bên.
Thời Cẩn không kìm được mỉm cười, cúi đầu nhìn người trong lòng. Cô đang ngẩng đầu, ánh mắt thẳng thắn lại nóng bỏng, cứ thế nhìn anh không chớp mắt như thể ngắm thế nào cũng không thấy đủ vậy. Thời Cẩn thấy buồn cười, nói: "Em cứ nhìn anh như vậy, anh lại muốn hôn em đấy."
Từ Thanh Bách bó tay toàn tập. Anh ta là không khí sao?
Khương Cửu Sênh mỉm cười tiếp tục nhìn anh: "Cảm ơn anh, đã giúp em bảo vệ em trai."
Cách một lớp khẩu trang, Thời Cẩn khẽ chạm vào môi của cô rồi nói: "Không cần cảm ơn, anh bênh người nhà."
Khóe miệng Khương Cẩm Vũ nhếch lên.
Suốt cả quá trình. Từ Thanh Bách bị coi như không khí, chỉ biết câm nín.
Ở phía trước, Lệ Nhiễm Nhiễm đang phấn khích ôm kem ốc quế mút thì đột nhiên thở dài một tiếng.
"Haizz!"
Cận Phương Lâm lau đi vết kem dính trên khóe miệng cô, kéo chiếc mũ rộng vành của cô xuống thấp một chút, hỏi: "Thở dài cái gì đấy?"
Mặt Lệ Nhiễm Nhiễm đầy vẻ không thể tin được, quay đầu lại, ánh mắt long lanh nhìn một cái lại bùi ngùi xúc động: "Trên thế giới này sao lại có một người hoàn mỹ như bác sĩ Thời chứ."
Cận Phương Lâm bó tay với cô. Anh giơ tay ra, khẽ gõ vào cái đầu nhỏ trong lòng mình, "Lệ Nhiễm Nhiễm, có còn muốn ăn kem cuộn không hả?"
Lệ Nhiễm Nhiễm lập tức nhận ra mình không đúng, trong phút chốc khát vọng sinh tồn trỗi dậy, lại lập tức thở dài một tiếng, vừa xúc động vừa chân thành nói: "Haizz, nhưng em vẫn cứ thích anh thế này cơ, không hoàn mỹ thì em cũng yêu anh đến chết đi sống lại."
Cận Phương Lâm bị cô chọc cười, vò đầu cô, hỏi: "Còn muốn ăn kem cuộn không?" Ánh mắt yêu thương nồng đậm, "Anh mua cho em."
Hai mắt Lệ Nhiễm Nhiễm sáng ngời: "Muốn, muốn, muốn!"
Cả đoàn người bọn họ kẻ trước người sau, khắp con phố đều là những cửa hiệu nhỏ được dựng tạm thời, bày biện các loại hoa, còn có cả trang sức bằng hoa và đồ thủ công mỹ nghệ, đương nhiên cũng không thiếu các món ăn vặt đặc sản.
Khương Cửu Sênh không có thói quen ăn tối, nhưng lại mua một đống cho Khương Cẩm Vũ. Cậu không ăn, chỉ cầm trên tay, vẻ mặt cực kì vui vẻ và thỏa mãn.
Thời Cẩn ôm lấy cô, đột nhiên dừng bước.
Khương Cửu Sênh nhìn anh hỏi: "Sao thế?"
Anh lắc đầu: "Sênh Sênh, anh đi mua bó hoa, ở đây đông người, em đưa Cẩm Vũ đến quầy nước phía trước đợi anh."
Cô đáp: "Vâng ạ."
Thời Cẩn nhìn cô nắm tay cậu thiếu niên đi đến quầy nước rồi mới quay người lại, bước chân vội vã, thuận tay lấy chiếc kéo trên quầy của cửa hàng hoa, động tác nhanh nhẹn, không để ai phát hiện, bỏ vào túi của mình.
Trong dòng người phía sau, người đàn ông mặc đồng phục bóng chày quay đầu bỏ đi.
Đột nhiên, đầu nhọn sắc bén của chiếc kéo chống vào bên hông, người đàn ông đứng yên không động đậy, phía sau vang lên giọng nói lạnh lùng trầm thấp: "Ai phái các người tới đây?"
Người đàn ông ngẩn người một lúc, tay mò đến túi quần, lôi ra một khẩu súng giảm thanh dài nhỏ.
Khương Cửu Sênh dẫn Cẩm Vũ đứng đợi ở quầy nước một hồi lâu vẫn không thấy Thời Cẩn quay lại. Cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng rất lo lắng, đợi thêm một lúc, cuối cùng cũng không đợi nổi nữa.
"Cẩm Vũ, em đứng ở đây đợi chị, chị sẽ nhanh chóng quay lại."
Khương Cẩm Vũ thoáng do dự rồi gật đầu.
Khương Cửu Sênh cầm lấy túi xách đeo chéo, kéo Khương Cẩm Vũ tới bàn của anh em Từ Thanh Bách, nói: "Bác sĩ Từ, có thể giúp tôi trông em trai một lát được không?"
Từ Thanh Bách giơ tay lên: "OK."
Sau đó, Khương Cửu Sênh rời khỏi quầy nước, mới đi được vài bước thì có người đứng chắn trước mặt cô. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn lực lưỡng, họ đều mặc đồ vest, vẻ mặt không cảm xúc, ánh mắt nghiêm túc.
Khương Cửu Sênh lập tức cảnh giác: "Các người là ai?"
Đúng ngay lúc này, lại có thêm vài người nữa bước ra từ dòng người, chắn kín lối đi của cô.
Người đàn ông dẫn đầu chắp hai tay đặt sau lưng, thái độ kính cẩn: "Chúng tôi là người của cậu Sáu, cậu Sáu có lệnh, dặn cô Khương ở đây đợi cậu ấy."
Đến bây giờ Khương Cửu Sênh mới phát hiện ra, bọn họ đi ra ngoài còn mang theo vệ sĩ, có lẽ là có liên quan đến vụ giao dịch ngầm mấy hôm trước. Tuy Thời Cẩn chưa từng nói cho cô nghe về nội dung giao dịch, nhưng cũng không khó đoán, giao dịch ngầm của nhà họ Tần không có vụ nào không phạm pháp, đối tác đều là những kẻ cực kì hiểm ác.
Nhưng Thời Cẩn để vệ sĩ ở lại, một mình rời đi.
Cô có thể chắc chắn rằng, có người theo đuôi bọn họ, hơn nữa, mục tiêu của chúng là Thời Cẩn.
Cô không kịp suy nghĩ, thúc giục họ: "Không cần lo cho tôi, các người mau đi tìm Thời Cẩn đi."
Đối phương vẫn giữ vẻ mặt đó, đứng sừng sững không nhúc nhích: "Cậu Sáu ra mệnh lệnh chết, không được để cô Khương lại một mình."
Khương Cửu Sênh thở dài một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: "Anh ấy đi một mình sao?"
Vệ sĩ dẫn đầu khựng lại một chút rồi đáp: "Vâng."
Cô biết ngay là sẽ như vậy mà, anh để lại tất cả người cho cô.
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu: "Tránh ra."
Bảy tám người, không ai nhúc nhích cả.
Khương Cửu Sênh đẩy họ.
Người đàn ông đứng đầu nhanh tay nhanh mắt, giơ cánh tay ra chắn, cúi đầu nói: "Mạo phạm rồi." Nhưng họ vẫn không chịu tránh ra.
Chân phải của Khương Cửu Sênh lùi về sau một bước, hai tay nắm thành quyền, trong đáy mắt hiện lên vẻ công kích: "Chưa chắc các anh đánh lại tôi, ở đây đông người, tôi không muốn thu hút sự chú ý của người khác. Các anh muốn tôi hạ gục từng người rồi một mình đi tìm Thời Cẩn, hay muốn cùng tôi đi tìm anh ấy?"
Trong tán đả, tư thế này là ý muốn tiến công.
Vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau một hồi, quyết định nhường đường.
Ở phía trước, một người đàn ông tuấn tú dừng bước trước một sạp hoa bên đường. Cô gái bán hoa lập tức bước ra, cười rất hòa nhã: "Anh muốn mua hoa không?"
Đối phương mặc một chiếc áo khoác xanh thẫm, để mở vạt, bên trong là áo sơ mi trắng, cười lên có chút gian, nhưng khí chất cao quý lại nhã nhặn, mắt khẽ híp trông có vẻ hư hỏng.
Chính là Vũ Văn Xung Phong chứ không ai khác.
Anh ta hơi khom người xuống, ngón tay vuốt nhẹ cánh hoa hồng xanh.
Người bán hoa hỏi: "Anh muốn mua hoa hồng ạ?"
Anh ta khẽ lắc đầu, mỉm cười chỉ vào đóa hoa nhỏ màu trắng bên cạnh, nói: "Tôi chỉ cần hoa cúc thôi."
Cô gái bán hoa đã hiểu, bèn chọn ra một đóa cúc tươi, gói lại kĩ lưỡng, không kìm được hỏi: "Anh mua tặng cô gái anh yêu thầm ạ?"
Anh ta nói: "Không phải."
Hoa đã gói xong, một đóa cúc, rất đơn giản nhưng rất xinh đẹp. Cô gái đưa cho người đàn ông tuấn tú trước mặt, anh đón lấy, mỉm cười nói cảm ơn, trả tiền rồi rời khỏi cửa hàng.
Ngôn ngữ của hoa cúc là tình yêu giấu kín trong tim.
Chắc hẳn anh ấy có một người để yêu sâu đậm, cô gái không kìm được nhìn bóng dáng đó vài lần. Người đã đi xa, nhưng trong biển người mênh mông, anh vẫn rất nổi bật, trong tay cầm một đóa hoa, thờ ơ ngửi một chút, cười nhẹ rồi cài hoa vào bên tai.
Đột nhiên, anh ta dừng bước, đôi mắt bỡn cợt chợt sáng lên, lấy đóa hoa bên tai xuống, cẩn thận cầm trong tay, tránh xa khỏi dòng người chen chúc, đi theo sau một cô gái mặc áo khoác đen.
Chợ hoa có hai con phố dài, đi đến tận cùng mới yên ắng lại. Vốn là một con phố đi bộ, bởi vì đêm đã khuya, không một bóng người, càng đi sâu càng yên tĩnh, trên đất có mấy người nằm lộn xộn, bất động giống như người chết.
Một tiếng tạch vang lên.
Thời Cẩn tránh được đạn của đối phương, ấn người đàn ông vào tường, chiếc kéo kề vào yết hầu của hắn: "Nói, kẻ cầm đầu các người là ai?"
Người đàn ông bị kiềm chặt không động đậy được, sợ hãi trừng mắt: "Là..."
Còn chưa nói dứt câu, một viên đạn đã xé gió lao tới, găm vào đầu người đàn ông, mắt chưa kịp nhắm đã tắt thở rồi. Máu bắn lên tay Thời Cẩn, trên đầu ngón tay trắng trẻo, một chút đỏ tươi trông rất nổi bật, nhìn thấy mà rùng mình.
Anh từ từ xoay người lại.
Có một người đứng ở phía đối diện, trong tay cầm một khẩu súng, đầu súng hướng về phía anh.
Người đàn ông mặc bộ đồ bóng chày, đội mũ lưỡi trai, nhìn không rõ mặt, trong tay là khẩu súng giảm thanh dài và nhỏ, ngón tay hắn đang đặt ở cò súng, nói: "Bây giờ tiễn mày lên đường đây."
Ngón tay đặt ở cò súng, từ từ kéo về phía sau.
Ánh mắt Thời Cẩn đột nhiên nhìn về một hướng.
Nơi đầu phố tối đen, cô gái của anh đang đứng thẳng lưng, chỉ ngẩn ra trong phút chốc, sau đó hơi run rẩy nâng tay lên, trong tay cầm một khẩu súng nhỏ.
Là anh chuẩn bị cho cô, lúc tặng anh nói với cô: "So với việc bị thương, anh thà rằng em nổ súng làm người khác bị thương."
"Bỏ súng xuống."
Giọng nói khàn khàn nhuốm hơi rượu và thuốc lá đột ngột vang lên, âm thanh run rẩy.
Người đàn ông cầm súng nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại theo bản năng. Đúng vào lúc đó, Thời Cẩn đột ngột tiến lên, nắm chặt lấy đầu súng, chuyển hướng, một tay bổ vào cánh tay hắn. Thời Cẩn dùng sức kéo, tước được khẩu súng của hắn.
Người đàn ông phản ứng trở lại, dùng tay không giành súng. Thời Cẩn lùi một bước, nâng tay lên, đầu súng chĩa vào đầu của hắn.
Hắn lập tức không nhúc nhích nữa.
Tay cầm súng của Thời Cẩn chuyển hướng, dùng cán của súng ống đập mạnh vào sau gáy của hắn.
Cơ thể người đàn ông mềm nhũn, ngất xỉu trên đất.
Lúc này, tay cầm súng của Khương Cửu Sênh mới từ từ buông xuống, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, cô thở hắt ra một hơi.
"Sênh Sênh," Thời Cẩn vẫn đứng yên tại chỗ, Khương Cửu Sênh ngẩng đầu, anh giấu bàn tay dính máu ra sau lưng theo bản năng, vẻ mặt lo lắng nói, "Người đó không phải do anh giết."
Anh đã tránh chỗ hiểm, không ảnh hưởng tính mạng, bởi vì cô không thích.
Vẻ mặt Khương Cửu Sênh căng thẳng hồi lâu, lúc này bỗng giãn ra, cô mất hết sức lực: "Vâng, em biết mà."
Đôi mày nhíu lại của Thời Cẩn cũng buông lỏng, đi về phía cô, nói: "Lại đây với anh."
Cô bước đến, con phố không một ánh đèn, chỉ có đèn đường của chợ hoa ở phía xa hắt tới, âm u tối mịt. Cô đi rất chậm, từng bước từng bước một đi về phía Thời Cẩn.
Trong bóng tối, có người đưa tay lên, khẩu súng nhắm vào lưng cô, lên đạn, cách một tiếng.
"Em mà dám bỏ về, anh sẽ phản đối em đến nhà Tô Khuynh ở rể đấy."
Từ Thanh Cửu không nói gì nữa.
Vũ Văn Xung Phong cúp điện thoại, lãnh đạm nói một câu: "Tô Khuynh là nghệ sĩ idol, không được hẹn hò yêu đương."
Tô Khuynh là nghệ sĩ của Thiên Vũ, thuộc quyền quản lý của Vũ Văn Xung Phong.
Từ Thanh Cửu xụ mặt xuống: "Đây là điều khoản vô lý gì vậy?"
Vũ Văn Xung Phong cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại, anh ta đang xử lý mail, thờ ơ ném cho một câu: "Tôi nhớ là cậu ký hợp đồng ba năm với công ty giải trí Tần Thị, tháng sau là đến hạn rồi."
Từ Thanh Cửu chưa kịp phản ứng: "Nói thẳng ra đi."
Vũ Văn Xung Phong nhướng mày, khóe miệng khẽ cong lên, cười gian, nói: "Có hứng thú với Thiên Vũ không?"
Uy hiếp trắng trợn.
Đúng là gian thương mà.
Từ Thanh Cửu thận trọng nói: "Tôi sẽ cân nhắc." Nói xong, cậu ta ngẩng đầu, đi về phía Từ Thanh Bách đang đứng ở phía trước, nhắc nhở: "Đừng có đi nhanh thế, anh đen như vậy, trời tối rồi không nhìn thấy người anh đâu."
Từ Thanh Bách câm nín.
Anh ta cảm thấy đã đến lúc cần phải đi thẩm mỹ viện tắm trắng rồi.
Khương Cửu Sênh đột nhiên nhớ ra một chuyện, gọi Vũ Văn một tiếng.
Vũ Văn Xung Phong quay đầu, bước chân cũng chậm lại.
"Tôi thấy báo viết, Thính Thính sẽ quá cảnh ở Lương Châu." Khương Cửu Sênh và Vũ Văn Thính từng gặp nhau vài lần, cũng coi như quen biết.
"Ừ, con bé sẽ qua đây một chuyến." Khóe mắt của Vũ Văn Xung Phong khẽ cong lên, tâm trạng tương đối tốt.
"Hình như một năm rồi chúng tôi chưa gặp nhau." Khương Cửu Sênh cảm thán. Vũ Văn Thính là vận động viên, hơn nữa giữa chừng còn chuyển từ thể dục dụng cụ sang đội bơi lội. Không cần nghĩ cũng biết cường độ huấn luyện cao thế nào để bứt phá giành được giải quán quân thế giới.
Những người mà Khương Cửu Sênh khâm phục không nhiều, Vũ Văn Thính là một trong số đó.
Vũ Văn Xung Phong quay đầu nhìn Khương Cửu Sênh, sửa lại: "Là mười tháng rưỡi."
Cô không ý kiến gì.
Thời Cẩn khẽ ngước mắt, nhìn góc mặt nghiêng của Vũ Văn Xung Phong, ánh sáng thoáng qua đáy mắt.
Một đoàn người cùng nhau đi ra khỏi khách sạn, quả thật rất thu hút sự chú ý của người khác.
Con phố cổ của chợ hoa Lương Châu khá gần khách sạn, lái xe mất chưa đến mười phút, nhưng tìm chỗ đậu xe mất đến hai mươi phút. Lúc này cả con phố toàn là khách du lịch, biển người đông đúc, mọi người đều đổ xô ra đường, vô cùng náo nhiệt.
Vì đông người quá nên bọn họ xuống xe chưa bao lâu thì đã bị tách ra.
Khương Cửu Sênh hỏi thăm cậu thiếu niên bên cạnh: "Có cần đến chỗ ít người hơn không?"
Chứng sợ giao tiếp xã hội của Khương Cẩm Vũ đã đỡ hơn trước rất nhiều, nhưng suy cho cùng cậu vẫn chưa từng tiếp xúc với dòng người đông đúc thế này, Khương Cửu Sênh lo cậu không thích ứng được.
Khương Cẩm Vũ lắc đầu nói: "Không sao ạ." Nhưng bàn tay cậu vô thức nắm chặt lại, ánh mắt trốn tránh, lo lắng không yên, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Mặc dù không thích ứng, nhưng vẫn có thể chịu đựng được.
Bác sĩ tâm lý đề nghị cậu ta cố gắng tiếp xúc nhiều với mọi người.
Khương Cửu Sênh vẫn không yên tâm: "Nắm tay chị đi."
Khương Cẩm Vũ mím môi khẽ mỉm cười, ngoan ngoãn nắm lấy tay cô.
Thời Cẩn đi ở bên kia Khương Cửu Sênh, vẻ mặt lúc nào cũng căng thẳng. Anh lo lắng có người đụng trúng cô, chỉ muốn ôm luôn cô vào lòng cho yên tâm. Nhưng Khương Cửu Sênh lại chỉ lo trông nom Khương Cẩm Vũ, có đến mấy lần bị người khác xô đẩy.
Phía đối diện có một người đàn ông đi đến, đụng vào vai của Khương Cẩm Vũ, cậu ta gần như vô thức ôm lấy tay, nép người về phía sau, ánh mắt hiện lên vẻ cảnh giác và đề phòng.
Đối phương là một người đàn ông ngoài ba mươi, tay nhét trong túi áo bông, dáng người hơi thấp, lại rất gầy, tóc cắt ngắn. Hắn ta thấy vẻ mặt cậu thiếu niên có vẻ kỳ lạ thì lập tức hất mặt lên: "Cậu bị bệnh à, tôi đâu phải vi-rút, trốn gì mà trốn." Nói xong, ánh mắt hắn quan sát người ta chằm chằm không che giấu.
Khương Cẩm Vũ lùi về sau một bước theo bản năng.
Người đàn ông cười chế giễu, ra vẻ như đã hiểu: "Đầu có bệnh thật ư? Bị thiểu năng hả?" Ngữ điệu đầy vẻ giễu cợt, giọng nói rất lớn, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Gã xấc xược vô văn hóa này!
Ánh mắt của Khương Cửu Sênh hoàn toàn lạnh băng, cô đang định lên tiếng thì Thời Cẩn kéo cô lại. Anh đứng chắn trước cô và Khương Cẩm Vũ, nói: "Này anh kia, mong anh nói chuyện tôn trọng người khác."
"Chẳng lẽ không phải ư?" Người đàn ông day day huyệt thái dương, gân xanh trên trán nổi lên, cười chế nhạo, "Vừa nhìn là biết chậm phát triển."
Thời Cẩn cũng không tức giận, giọng điệu lạnh nhạt: "Em trai tôi không bệnh, kẻ có bệnh là anh đấy."
Người đàn ông có cặp mắt lồi như mắt cá vàng, tơ máu trong mắt rất nhiều, cực kì hung dữ, thẹn quá hóa giận nên lớn tiếng mắng chửi: "Con m* mày nói ai có bệnh hả?"
Tốc độ nói chuyện của Thời Cẩn vẫn rất chậm rãi: "Tính tình dễ nóng giận, có triệu chứng của bệnh đau đầu mãn tính." Anh ngừng lại một chút, giọng điệu ôn hòa, nét mặt ung dung, không hề mất đi phong độ, nhưng lại vô cớ khiến người khác cảm thấy áp lực, anh nói tiếp: "Da dẻ thô ráp, sắc mặt tái sạm," Ánh mắt anh di chuyển xuống tay đối phương, "Nội tiết tố tăng trưởng quá nhiều dẫn đến bệnh to đầu chi."
Lời trước và lời sau chẳng liên quan gì đến nhau.
Người đàn ông nghe không hiểu, cáu kỉnh, bực bội nói: "Mày nói cái quái gì thế?"
Thỉnh thoảng có người qua đường như cố ý lại như vô tình khẽ liếc về phía Thời Cẩn, dáng vẻ tuấn tú. Khí chất ôn hòa nhã nhặn trên người anh giống như một quý ông cao quý thời Trung cổ vậy.
Thời Cẩn điềm đạm nói: "Tôi đoán là anh có khối u tuyến yên trong não, đề nghị anh đến bệnh viện chụp cộng hưởng từ cho sọ não."
Người đàn ông nghe xong ngẩn người một lúc, lúc phản ứng lại thì tức tối thở gấp: "Mày mới bị bệnh đấy!"
U tuyến yên não? Cái quái gì vậy!
Thời Cẩn không nóng nảy, trước sau vẫn luôn ung dung, thoải mái, tầm mắt phóng ra xa, nhìn vào mắt của Từ Thanh Bách đang tươi cười xem kịch vui: "Bác sĩ Từ, có mang theo danh thiếp không?"
Từ Thanh Bách sờ túi áo, bước đến nói: "Có mang đây."
Thời Cẩn đón lấy tấm danh thiếp Từ Thanh Bách đưa qua, quay lại: "Bệnh không nhẹ đâu, nhanh chóng đến khoa Ngoại Thần kinh làm phẫu thuật hộp sọ đi."
Bệnh viện số một Thiên Bắc.
Khoa Ngoại Thần kinh, phó chủ nhiệm, bác sĩ Từ Thanh Bách.
Ồ, thì ra là bác sĩ à. Người đi đường vây quanh đã hiểu rõ, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông có vẻ soi mói. Ừm, hóa ra bệnh nhân u tuyến yên trong não có triệu chứng như thế này đây.
Người đàn ông bị nhìn chằm chằm, trong lòng thấy sợ hãi, nghe Thời Cẩn nói thì bán tín bán nghi, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nhận lấy tấm danh thiếp. Bị người khác cười nhạo, mặt mũi không biết để vào đâu bèn lẩm bẩm mắng chửi vài câu rồi xoay người bỏ đi.
Thời Cẩn gọi hắn ta lại: "Đợi đã."
Bước chân của người đàn ông khựng lại.
Ánh mắt Thời Cẩn hơi sắt lại: "Anh còn chưa xin lỗi."
Đối phương đứng đơ ra đó.
Con ngươi sáng trong trở nên sắc bén, không còn dịu dàng ôn hòa như lúc nãy nữa: "Khối u tuyến yên sẽ chèn ép lên hệ thần kinh, khiến cho tính cách con người trở nên gắt gỏng. Nhưng mà đầu óc có bệnh cũng không thể trở thành lý do để anh bất lịch sự, mong anh lập tức xin lỗi."
Trong ngữ điệu mang theo áp lực vô hình.
Không hiểu sao người đàn ông đột nhiên cảm thấy sợ hãi, ấp a ấp úng nói một câu xin lỗi, mặt mũi tối sầm, nhanh chóng bỏ đi.
Lúc bấy giờ người đi đường mới tiếp tục ngắm hoa.
Từ Thanh Bách nhét hai tay vào túi, sáp đến gần, nói: "Có hứng thú đến khoa Ngoại Thần kinh của tôi không?" Lần đầu tiên anh ta thấy có người nói người khác đầu óc có bệnh mà lại rõ ràng, mạch lạc như vậy. Rõ ràng là đang dạy dỗ người ta, nhưng vẫn chuyên nghiệp và nghiêm túc, nói đúng vào những điểm quan trọng, đến cả bác sĩ khoa Ngoại Thần kinh như anh ta, cũng không thể chẩn đoán ra nhanh như vậy.
Năng lực quan sát và trình độ chuyên môn của Thời Cẩn quả thật là vô địch.
Nhưng có thể thấy, Thời Cẩn hoàn toàn không hào hứng chút nào. Anh kéo khăn choàng cổ của Khương Cửu Sênh lại ngay ngắn, che đi khuôn mặt cô, nắm lấy tay cô rồi đáp lại một câu: "Không có hứng thú."
Nếu như Thời Cẩn thật sự chuyển đến khoa Ngoại Thần kinh, có lẽ khoa Ngoại Thần kinh lại có thêm một người tài rồi.
Quen biết nhiều năm như vậy, Từ Thanh Bách thật sự chưa từng thấy có cái gì mà Thời Cẩn không giỏi, à, ngoại trừ việc hát lạc tông.
"Chậc, chậc, chậc." Từ Thanh Bách nhìn Thời Cẩn như thể nhìn thấy quái vật, quay sang hỏi Khương Cửu Sênh, "Cô không thấy cậu ta như thế này rất đáng sợ sao?"
Khương Cửu Sênh trịnh trọng, nghiêm túc đáp: "Không hề, rất đẹp trai mà."
Từ Thanh Bách á khẩu. Anh ta cảm thấy mình vừa hỏi một câu rất ngu ngốc.
Hiếm khi Khương Cẩm Vũ cũng tiếp lời: "Rất đẹp trai." Cậu ta nói xong thì cúi đầu, vành tai khẽ đỏ lên, ánh mắt không tự nhiên liếc sang một bên.
Thời Cẩn không kìm được mỉm cười, cúi đầu nhìn người trong lòng. Cô đang ngẩng đầu, ánh mắt thẳng thắn lại nóng bỏng, cứ thế nhìn anh không chớp mắt như thể ngắm thế nào cũng không thấy đủ vậy. Thời Cẩn thấy buồn cười, nói: "Em cứ nhìn anh như vậy, anh lại muốn hôn em đấy."
Từ Thanh Bách bó tay toàn tập. Anh ta là không khí sao?
Khương Cửu Sênh mỉm cười tiếp tục nhìn anh: "Cảm ơn anh, đã giúp em bảo vệ em trai."
Cách một lớp khẩu trang, Thời Cẩn khẽ chạm vào môi của cô rồi nói: "Không cần cảm ơn, anh bênh người nhà."
Khóe miệng Khương Cẩm Vũ nhếch lên.
Suốt cả quá trình. Từ Thanh Bách bị coi như không khí, chỉ biết câm nín.
Ở phía trước, Lệ Nhiễm Nhiễm đang phấn khích ôm kem ốc quế mút thì đột nhiên thở dài một tiếng.
"Haizz!"
Cận Phương Lâm lau đi vết kem dính trên khóe miệng cô, kéo chiếc mũ rộng vành của cô xuống thấp một chút, hỏi: "Thở dài cái gì đấy?"
Mặt Lệ Nhiễm Nhiễm đầy vẻ không thể tin được, quay đầu lại, ánh mắt long lanh nhìn một cái lại bùi ngùi xúc động: "Trên thế giới này sao lại có một người hoàn mỹ như bác sĩ Thời chứ."
Cận Phương Lâm bó tay với cô. Anh giơ tay ra, khẽ gõ vào cái đầu nhỏ trong lòng mình, "Lệ Nhiễm Nhiễm, có còn muốn ăn kem cuộn không hả?"
Lệ Nhiễm Nhiễm lập tức nhận ra mình không đúng, trong phút chốc khát vọng sinh tồn trỗi dậy, lại lập tức thở dài một tiếng, vừa xúc động vừa chân thành nói: "Haizz, nhưng em vẫn cứ thích anh thế này cơ, không hoàn mỹ thì em cũng yêu anh đến chết đi sống lại."
Cận Phương Lâm bị cô chọc cười, vò đầu cô, hỏi: "Còn muốn ăn kem cuộn không?" Ánh mắt yêu thương nồng đậm, "Anh mua cho em."
Hai mắt Lệ Nhiễm Nhiễm sáng ngời: "Muốn, muốn, muốn!"
Cả đoàn người bọn họ kẻ trước người sau, khắp con phố đều là những cửa hiệu nhỏ được dựng tạm thời, bày biện các loại hoa, còn có cả trang sức bằng hoa và đồ thủ công mỹ nghệ, đương nhiên cũng không thiếu các món ăn vặt đặc sản.
Khương Cửu Sênh không có thói quen ăn tối, nhưng lại mua một đống cho Khương Cẩm Vũ. Cậu không ăn, chỉ cầm trên tay, vẻ mặt cực kì vui vẻ và thỏa mãn.
Thời Cẩn ôm lấy cô, đột nhiên dừng bước.
Khương Cửu Sênh nhìn anh hỏi: "Sao thế?"
Anh lắc đầu: "Sênh Sênh, anh đi mua bó hoa, ở đây đông người, em đưa Cẩm Vũ đến quầy nước phía trước đợi anh."
Cô đáp: "Vâng ạ."
Thời Cẩn nhìn cô nắm tay cậu thiếu niên đi đến quầy nước rồi mới quay người lại, bước chân vội vã, thuận tay lấy chiếc kéo trên quầy của cửa hàng hoa, động tác nhanh nhẹn, không để ai phát hiện, bỏ vào túi của mình.
Trong dòng người phía sau, người đàn ông mặc đồng phục bóng chày quay đầu bỏ đi.
Đột nhiên, đầu nhọn sắc bén của chiếc kéo chống vào bên hông, người đàn ông đứng yên không động đậy, phía sau vang lên giọng nói lạnh lùng trầm thấp: "Ai phái các người tới đây?"
Người đàn ông ngẩn người một lúc, tay mò đến túi quần, lôi ra một khẩu súng giảm thanh dài nhỏ.
Khương Cửu Sênh dẫn Cẩm Vũ đứng đợi ở quầy nước một hồi lâu vẫn không thấy Thời Cẩn quay lại. Cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng rất lo lắng, đợi thêm một lúc, cuối cùng cũng không đợi nổi nữa.
"Cẩm Vũ, em đứng ở đây đợi chị, chị sẽ nhanh chóng quay lại."
Khương Cẩm Vũ thoáng do dự rồi gật đầu.
Khương Cửu Sênh cầm lấy túi xách đeo chéo, kéo Khương Cẩm Vũ tới bàn của anh em Từ Thanh Bách, nói: "Bác sĩ Từ, có thể giúp tôi trông em trai một lát được không?"
Từ Thanh Bách giơ tay lên: "OK."
Sau đó, Khương Cửu Sênh rời khỏi quầy nước, mới đi được vài bước thì có người đứng chắn trước mặt cô. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn lực lưỡng, họ đều mặc đồ vest, vẻ mặt không cảm xúc, ánh mắt nghiêm túc.
Khương Cửu Sênh lập tức cảnh giác: "Các người là ai?"
Đúng ngay lúc này, lại có thêm vài người nữa bước ra từ dòng người, chắn kín lối đi của cô.
Người đàn ông dẫn đầu chắp hai tay đặt sau lưng, thái độ kính cẩn: "Chúng tôi là người của cậu Sáu, cậu Sáu có lệnh, dặn cô Khương ở đây đợi cậu ấy."
Đến bây giờ Khương Cửu Sênh mới phát hiện ra, bọn họ đi ra ngoài còn mang theo vệ sĩ, có lẽ là có liên quan đến vụ giao dịch ngầm mấy hôm trước. Tuy Thời Cẩn chưa từng nói cho cô nghe về nội dung giao dịch, nhưng cũng không khó đoán, giao dịch ngầm của nhà họ Tần không có vụ nào không phạm pháp, đối tác đều là những kẻ cực kì hiểm ác.
Nhưng Thời Cẩn để vệ sĩ ở lại, một mình rời đi.
Cô có thể chắc chắn rằng, có người theo đuôi bọn họ, hơn nữa, mục tiêu của chúng là Thời Cẩn.
Cô không kịp suy nghĩ, thúc giục họ: "Không cần lo cho tôi, các người mau đi tìm Thời Cẩn đi."
Đối phương vẫn giữ vẻ mặt đó, đứng sừng sững không nhúc nhích: "Cậu Sáu ra mệnh lệnh chết, không được để cô Khương lại một mình."
Khương Cửu Sênh thở dài một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: "Anh ấy đi một mình sao?"
Vệ sĩ dẫn đầu khựng lại một chút rồi đáp: "Vâng."
Cô biết ngay là sẽ như vậy mà, anh để lại tất cả người cho cô.
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu: "Tránh ra."
Bảy tám người, không ai nhúc nhích cả.
Khương Cửu Sênh đẩy họ.
Người đàn ông đứng đầu nhanh tay nhanh mắt, giơ cánh tay ra chắn, cúi đầu nói: "Mạo phạm rồi." Nhưng họ vẫn không chịu tránh ra.
Chân phải của Khương Cửu Sênh lùi về sau một bước, hai tay nắm thành quyền, trong đáy mắt hiện lên vẻ công kích: "Chưa chắc các anh đánh lại tôi, ở đây đông người, tôi không muốn thu hút sự chú ý của người khác. Các anh muốn tôi hạ gục từng người rồi một mình đi tìm Thời Cẩn, hay muốn cùng tôi đi tìm anh ấy?"
Trong tán đả, tư thế này là ý muốn tiến công.
Vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau một hồi, quyết định nhường đường.
Ở phía trước, một người đàn ông tuấn tú dừng bước trước một sạp hoa bên đường. Cô gái bán hoa lập tức bước ra, cười rất hòa nhã: "Anh muốn mua hoa không?"
Đối phương mặc một chiếc áo khoác xanh thẫm, để mở vạt, bên trong là áo sơ mi trắng, cười lên có chút gian, nhưng khí chất cao quý lại nhã nhặn, mắt khẽ híp trông có vẻ hư hỏng.
Chính là Vũ Văn Xung Phong chứ không ai khác.
Anh ta hơi khom người xuống, ngón tay vuốt nhẹ cánh hoa hồng xanh.
Người bán hoa hỏi: "Anh muốn mua hoa hồng ạ?"
Anh ta khẽ lắc đầu, mỉm cười chỉ vào đóa hoa nhỏ màu trắng bên cạnh, nói: "Tôi chỉ cần hoa cúc thôi."
Cô gái bán hoa đã hiểu, bèn chọn ra một đóa cúc tươi, gói lại kĩ lưỡng, không kìm được hỏi: "Anh mua tặng cô gái anh yêu thầm ạ?"
Anh ta nói: "Không phải."
Hoa đã gói xong, một đóa cúc, rất đơn giản nhưng rất xinh đẹp. Cô gái đưa cho người đàn ông tuấn tú trước mặt, anh đón lấy, mỉm cười nói cảm ơn, trả tiền rồi rời khỏi cửa hàng.
Ngôn ngữ của hoa cúc là tình yêu giấu kín trong tim.
Chắc hẳn anh ấy có một người để yêu sâu đậm, cô gái không kìm được nhìn bóng dáng đó vài lần. Người đã đi xa, nhưng trong biển người mênh mông, anh vẫn rất nổi bật, trong tay cầm một đóa hoa, thờ ơ ngửi một chút, cười nhẹ rồi cài hoa vào bên tai.
Đột nhiên, anh ta dừng bước, đôi mắt bỡn cợt chợt sáng lên, lấy đóa hoa bên tai xuống, cẩn thận cầm trong tay, tránh xa khỏi dòng người chen chúc, đi theo sau một cô gái mặc áo khoác đen.
Chợ hoa có hai con phố dài, đi đến tận cùng mới yên ắng lại. Vốn là một con phố đi bộ, bởi vì đêm đã khuya, không một bóng người, càng đi sâu càng yên tĩnh, trên đất có mấy người nằm lộn xộn, bất động giống như người chết.
Một tiếng tạch vang lên.
Thời Cẩn tránh được đạn của đối phương, ấn người đàn ông vào tường, chiếc kéo kề vào yết hầu của hắn: "Nói, kẻ cầm đầu các người là ai?"
Người đàn ông bị kiềm chặt không động đậy được, sợ hãi trừng mắt: "Là..."
Còn chưa nói dứt câu, một viên đạn đã xé gió lao tới, găm vào đầu người đàn ông, mắt chưa kịp nhắm đã tắt thở rồi. Máu bắn lên tay Thời Cẩn, trên đầu ngón tay trắng trẻo, một chút đỏ tươi trông rất nổi bật, nhìn thấy mà rùng mình.
Anh từ từ xoay người lại.
Có một người đứng ở phía đối diện, trong tay cầm một khẩu súng, đầu súng hướng về phía anh.
Người đàn ông mặc bộ đồ bóng chày, đội mũ lưỡi trai, nhìn không rõ mặt, trong tay là khẩu súng giảm thanh dài và nhỏ, ngón tay hắn đang đặt ở cò súng, nói: "Bây giờ tiễn mày lên đường đây."
Ngón tay đặt ở cò súng, từ từ kéo về phía sau.
Ánh mắt Thời Cẩn đột nhiên nhìn về một hướng.
Nơi đầu phố tối đen, cô gái của anh đang đứng thẳng lưng, chỉ ngẩn ra trong phút chốc, sau đó hơi run rẩy nâng tay lên, trong tay cầm một khẩu súng nhỏ.
Là anh chuẩn bị cho cô, lúc tặng anh nói với cô: "So với việc bị thương, anh thà rằng em nổ súng làm người khác bị thương."
"Bỏ súng xuống."
Giọng nói khàn khàn nhuốm hơi rượu và thuốc lá đột ngột vang lên, âm thanh run rẩy.
Người đàn ông cầm súng nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại theo bản năng. Đúng vào lúc đó, Thời Cẩn đột ngột tiến lên, nắm chặt lấy đầu súng, chuyển hướng, một tay bổ vào cánh tay hắn. Thời Cẩn dùng sức kéo, tước được khẩu súng của hắn.
Người đàn ông phản ứng trở lại, dùng tay không giành súng. Thời Cẩn lùi một bước, nâng tay lên, đầu súng chĩa vào đầu của hắn.
Hắn lập tức không nhúc nhích nữa.
Tay cầm súng của Thời Cẩn chuyển hướng, dùng cán của súng ống đập mạnh vào sau gáy của hắn.
Cơ thể người đàn ông mềm nhũn, ngất xỉu trên đất.
Lúc này, tay cầm súng của Khương Cửu Sênh mới từ từ buông xuống, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, cô thở hắt ra một hơi.
"Sênh Sênh," Thời Cẩn vẫn đứng yên tại chỗ, Khương Cửu Sênh ngẩng đầu, anh giấu bàn tay dính máu ra sau lưng theo bản năng, vẻ mặt lo lắng nói, "Người đó không phải do anh giết."
Anh đã tránh chỗ hiểm, không ảnh hưởng tính mạng, bởi vì cô không thích.
Vẻ mặt Khương Cửu Sênh căng thẳng hồi lâu, lúc này bỗng giãn ra, cô mất hết sức lực: "Vâng, em biết mà."
Đôi mày nhíu lại của Thời Cẩn cũng buông lỏng, đi về phía cô, nói: "Lại đây với anh."
Cô bước đến, con phố không một ánh đèn, chỉ có đèn đường của chợ hoa ở phía xa hắt tới, âm u tối mịt. Cô đi rất chậm, từng bước từng bước một đi về phía Thời Cẩn.
Trong bóng tối, có người đưa tay lên, khẩu súng nhắm vào lưng cô, lên đạn, cách một tiếng.
Danh sách chương