Editor: Nguyetmai
"Cô Ôn Thư Ninh, hiện giờ cô bị tình nghi dính líu đến vụ án đột nhập vào nhà cướp bóc. Cô có quyền im lặng, mọi điều cô nói đều sẽ trở thành bằng chứng trước tòa."
Sau đó, ba bốn cảnh sát thường phục vây lấy cô ta.
Ôn Thư Ninh trân trối một lúc lâu, sau đó trừng Khương Cửu Sênh: "Cô gài tôi?"
Khương Cửu Sênh vẫn bình thản như không, ánh mắt lạnh lùng, cho dù đối diện với ánh mắt nổi rực lửa của Ôn Thư Ninh thì cô vẫn thong dong: "Không phải tôi đã nói trong điện thoại rồi sao? Đó là do cô ngu ngốc, ngay cả IP cũng không đổi, không gài cô thì gài ai?"
Ôn Thư Ninh không thể tin nổi, phẫn nộ nói: "Sao tôi đoán được cho dù cô biết Thời Cẩn rất có thể là hung thủ giết hại cha mẹ cô thì cô vẫn u mê như thế chứ?" Cô ả lớn tiếng mắng mỏ, gần như mất trí: "Khương Cửu Sênh, vì một thằng đàn ông mà cô bỏ qua cả nợ máu luôn sao?"
Sao cô ả có thể ngờ được rằng Khương Cửu Sênh xem video đó xong, phản ứng đầu tiên lại không phải là đi chất vấn Thời Cẩn, mà là hợp tác với cảnh sát tới bắt được thóp của cô ả chứ? Rốt cuộc trong đầu cô ta nghĩ cái gì vậy?
Khương Cửu Sênh đáp lại bằng sự im lặng.
Ôn Thư Ninh như muốn phát điên, chỉ hận không thể nhào tới xé rách bản mặt thờ ơ của Khương Cửu Sênh.
"Tưởng Khải, dẫn nghi phạm về đồn cảnh sát đi." Hoắc Nhất Ninh ra lệnh.
"Vâng!"
Tưởng Khải và Thang Chính Nghĩa trực tiếp bước lên áp giải cô ta. Đây là nơi công cộng nên Ôn Thư Ninh không dám làm người ta chú ý, đành phải cắn răng chịu đựng, bị đẩy ra quán khỏi cà phê.
Hoắc Nhất Ninh nhìn về phía Khương Cửu Sênh: "Video đó…"
Vẻ mặt của cô không còn bình thản như lúc nãy nữa mà vội vàng ngắt lời anh: "Sau này có thể dùng để làm bằng chứng trước tòa không?"
Hoắc Nhất Ninh nhìn cô một cách kĩ lưỡng: "Cô hỏi thay cô hay hỏi thay Thời Cẩn?"
Nếu là hỏi thay mình thì thân là người nhà nạn nhân, cô có quyền kháng án, khởi tố Thời Cẩn. Nhưng nếu hỏi thay Thời Cẩn thì ngược lại, cô muốn biện bạch thay anh.
Cô không đáp lại, con ngươi vô thức né tránh.
À, cô hỏi thay Thời Cẩn.
Theo bản năng, phản ứng đầu tiên của cô là giải vây cho Thời Cẩn.
Hoắc Nhất Ninh hiểu rõ, đáp lại cô: "Không thể. Lời khai của kẻ bị tình nghi khi tòa án thẩm vấn vẫn chưa được chấp thuận và dùng để cân nhắc mức hình phạt. Những lời khai vô hiệu trước đó cũng không có hiệu lực trước pháp luật. Hơn nữa, chỉ có kẻ tình nghi phạm tội làm chứng mà không có những bằng chứng liên quan khác thì không thể phán tội cho người bị tố cáo được. Thậm chí, trong đoạn video đó, ngay cả tên của Thời Cẩn cũng chưa từng xuất hiện."
Cô lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Theo bản năng, điều mà cô để ý nhất lại là Thời Cẩn có thể bị phán tội hay không.
"Vụ án này, tôi sẽ điều tra tiếp, nếu thật sự vẫn còn uẩn khúc nào đó." Hoắc Nhất Ninh tạm dừng thật lâu: "Pháp luật khôngvì tình cảm mà khoan dung với bất kỳ ai."
Vụ án này càng ngày càng khó bề phân biệt. Vốn chỉ nghi ngờ Trần Kiệt là kẻ thế tội thôi, bây giờ lại đột nhiên có chuyển biến mới. Tám năm trước Trần Kiệt lại từng tố cáo Thời Cẩn, lại thêm việc Thời Cẩn đã cật lực che giấu sự thật, đúng là rất khả nghi. Cho dù hung thủ thực sự không phải là Thời Cẩn thì chắc chắn anh cũng biết kẻ đó là ai.
Hoắc Nhất Ninh rời đi trước. Vừa quay người, anh bỗng dừng lại: "Anh ta đến rồi kìa."
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu lên, thấy Thời Cẩn đứng dưới chuông gió. Cửa quán cà phê thỉnh thoảng lại bị khách hàng đẩy ra, tiếng chuông gió leng keng giòn giã.
Nội dung trong đoạn video đó bỗng hiện lên trong đầu cô.
"Không phải, tôi ăn trộm xong rồi chạy ngay. Không phải là tôi giết người, là hai người kia, là họ đã giết!"
"Hai người nào? Nói rõ xem."
"Khi đó nhà họ Ôn đang tổ chức tiệc sinh nhật, sân sau không có người. Tôi ăn trộm xong rồi định chạy ra từ sân sau. Lúc đi ngang qua nhà kính trồng hoa, nghe thấy có tiếng người khóc, tôi tò mò nên đến gần xem thử, thế mới phát hiện có hai người đang nằm trên mặt đất, chảy rất nhiều máu."
"Ai đang khóc?"
"Một cô bé." Trần Kiệt miêu tả vừa thong thả lại vừa rõ ràng: "Bên cạnh cô bé đó còn có một cậu trai, tầm mười bảy mười tám tuổi, dáng rất cao, trông cực kì khôi ngô."
"Họ đang làm gì?"
"Cô bé đang ngồi bệt trên mặt đất khóc, cậu trai cầm dao trong tay, bảo cô bé đừng khóc."
"Cậu chắc chắn là cậu trai kia cầm dao chứ?"
"Tôi chắc chắn. Cổ tay áo cậu ta dính máu, bàn tay rất đẹp."
Đây là lời khai của Trần Kiệt. Hắn ta làm chứng thiếu niên cầm hung khí trong tay. Trần Kiệt không nói chính xác tên của thiếu niên đó, nhưng Khương Cửu Sênh lại biết, người thiếu niên có bàn tay rất đẹp ấy là Thời Cẩn.
Thời Cẩn đi về phía cô, hoảng hốt gọi: "Sênh Sênh."
Tại sao anh lại hoảng hốt?
Thật ra thì vẻ trấn định và bình tĩnh khi đối mặt với Ôn Thư Ninh đều là giả vờ. Giờ khắc này, tất cả thấp thỏm lo âu ùa đến, trong phút chốc đã đánh bại lý trí và sự bình tĩnh của cô.
Chân cô nhẹ bẫng, thân thể lảo đảo.
Thời Cẩn lập tức đỡ lấy cô.
"Thời Cẩn." Cô ngửa đầu nhìn chằm chằm vào anh.
Thời Cẩn hốt hoảng: "Hả? Sao vậy?"
Cô không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào anh. Bỗng nhiên nước mắt rơi lã chã.
Thời Cẩn lập tức luống cuống: "Sênh Sênh, em đừng khóc…"
Ban đêm, sao đầy trời, trăng tròn như chiếc đĩa, trong phòng khách chỉ bật một chiếc đèn nhỏ. Ánh trăng trắng trong chiếu vào từ cửa sổ khiến cả căn phòng trở nên sáng rõ.
Lạch cạch lộp bộp một lúc, tất cả những thứ trong hòm thuốc đều bị đổ ra bàn. Thời Cẩn ngồi ở đó tìm thứ gì, động tác bối rối.
Di động mở loa ngoài, đang trong cuộc gọi.
Tần Trung đang báo cáo hạng mục chất dẫn nano của SJ"S. Thời Cẩn không kiên nhẫn nghe xong, ngắt lời anh ta: "Mau giải quyết xong dự án đó đi."
Tần Trung băn khoăn: "Lỡ như nhà họ Ôn nghi ngờ…"
Thời Cẩn giải thích: "Tôi đã không thể chờ được nữa."
Anh tìm thấy thuốc, lập tức cúp điện thoại, rót nước ấm vào phòng.
Từ quán cà phê về nhà, Khương Cửu Sênh đã bắt đầu bị sốt nhẹ. Cô không chịu đi bệnh viện, cũng không nói chuyện với anh mà chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà, nằm đó như thể đang suy nghĩ điều gì đã hai tiếng đồng hồ.
Thời Cẩn bưng nước, đi đến trước giường.
Cô quay lưng về phía anh.
"Sênh Sênh."
"Sênh Sênh."
Cô không đáp lại anh, không biết là còn ngủ hay đã tỉnh lại.
Thời Cẩn đặt nước và thuốc trên đầu giường, ngồi vào bên cạnh cô: "Ngoan, uống thuốc trước đã."
Khương Cửu Sênh quay lại, co ro nằm trên giường. Khuôn mặt cô rất nhỏ, mái tóc đen tuyền làm nổi bật làn da trắng như tuyết. Cô ngẩng đầu lên: "Thời Cẩn."
"Hửm?"
Cô chần chừ một lát, sau đó ngồi dậy: "Anh đã xem đoạn video đó chưa?"
Thời Cẩn im lặng, hàng mi khẽ rủ, che đi cảm xúc trong mắt.
Đôi mắt hoa đào của cô đỏ hoe, rõ ràng là vừa mới khóc xong. Cô vươn tay nâng đầu Thời Cẩn lên. Bốn mắt nhìn nhau, cô hỏi lại lần nữa: "Anh đã xem rồi đúng không?"
Anh không đáp lời, coi như thừa nhận.
Từ khoảnh khắc hoàng hôn ở trong quán cà phê tới giờ, anh vẫn không có lấy một lời giải thích, không bác bỏ một câu.
Ánh mắt bình tĩnh tựa mặt hồ êm ả của cô như bị ai đó ném một hòn đá vào khiến nó xuất hiện từng vòng gợn sóng. Giọng nói của cô cũng trở nên run rẩy: "Anh nói gì đi chứ…" Cô tạm dừng lại một chút, nói với anh bằng giọng kiên định: "Anh nói gì em cũng tin."
Chỉ cần là lời anh nói, cô sẽ tin tưởng vô điều kiện.
Cho dù là lừa cô cũng được.
Bởi vì cô chắc chắn sẽ không nỡ trách cứ anh, cũng chắc chắn sẽ không giận anh lâu lắm. Cho nên chỉ cần anh dỗ dành cô, lừa cô một chút thôi. Nhưng anh lại không nói một lời.
Anh ngầm thừa nhận lời khai của Trần Kiệt.
"Là anh sao?" Giọng cô không tự chủ được run rẩy, hỏi một cách cẩn thận: "Hung thủ có phải là anh không?"
Lắc đầu đi, chỉ cần lắc đầu là được. Cô sẽ không hỏi nữa, không suy nghĩ gì nữa.
Thời Cẩn nhìn cô, bỗng gật đầu: "Là anh."
Cô không tin, nhìn chằm chằm vào mắt anh: "Anh đừng lừa em. Nếu anh dám lừa em thì em sẽ không tha cho anh đâu."
Cô chưa bao giờ căm hận bản thân mình đến thế. Tại sao không thể nghĩ ra sớm hơn? Tại sao không liên tưởng những cảnh tượng trong mơ kia với nhau? Tại sao ký ức của cô càng ngày càng mơ hồ, cứ như đang chơi trốn tìm vậy, không tài nào tìm được chân tướng?
Ánh mắt Thời Cẩn không hề né tránh, thản nhiên như đang trần thuật lại một sự thật: "Là anh, anh đã giết cha em."
Khương Cửu Sênh không cần suy nghĩ: "Em không tin! Anh đang nói dối!"
Lý trí và khả năng suy tư của cô đều đã rã rời. Bây giờ trong đầu cô như bị nhồi một tảng đá vậy, đè lên dây thần kinh cuối cùng của cô, nghĩ đến là rối bời, căng lên là đau đớn.
Cô ý thức được một cách bản năng, cô không tin vào lời nói của Thời Cẩn.
Thời Cẩn lại thừa nhận thêm lần nữa, giọng nói trong trẻo trực tiếp vọt vào màng nhĩ của cô: "Là anh đã lỡ tay giết cha em."
Khương Cửu Sênh đẩy anh ra. Cô không muốn nghe những lời này.
Tay anh đụng vào ly nước trên tủ đầu giường làm nó rơi xuống vỡ tan, khiến trên sàn nhà toàn là mảnh vỡ.
Cô đứng dậy từ trên giường, tinh thần căng thẳng, đầu óc rối bời như mớ bòng bong. Cô tìm mãi mà không thấy giày, thế là đi chân đất luôn, bước chân loạng choạng.
Trên nền nhà toàn mảnh vỡ thủy tinh nên Thời Cẩn lập tức kéo cô lại, bế cô về phòng, sau đó ngồi xổm xuống đi giày vào cho cô. Anh ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn như thể năn nỉ: "Em đừng đi."
Cô không thể không đi.
Cô biết, Thời Cẩn là cao thủ trong việc biểu lộ nét mặt, anh thậm chí còn am hiểu tâm lý học. Cô sợ nếu mình ở lại thì sẽ bị anh mê hoặc chỉ trong hai ba câu. Cô sợ nếu cứ rối bời như vậy mãi thì những đoạn ký ức ngắn ngủi còn sót lại trong đầu cô sẽ bị sắp xếp lại theo ý của Thời Cẩn.
Cô cố gắng bình tĩnh và lý trí: "Thời Cẩn, đầu óc em không tỉnh táo, cũng không thể suy nghĩ được. Anh đừng dồn ép em. Em rất đau đầu, vừa nghĩ tới việc đó là lại đau. Bây giờ em không nghĩ được gì cả, suy nghĩ cũng không rõ ràng. Em muốn yên tĩnh một chút, em muốn tự điều chỉnh lại."
Cô tự nhận là có một bộ não không hề ngu ngốc, nhưng vào lúc này nó lại trở nên ù ù cạc cạc. Mà con người rất dễ phán đoán sai lầm, rất dễ nói ra những lời gây thương tổn cho người khác trong lúc cảm xúc rối bời và kích động.
Cô đứng dậy, muốn bỏ đi.
Thời Cẩn giữ cô lại: "Để anh đi." Anh lại buông tay ra ngay, cẩn thận như bước đi trên băng mỏng: "Em nằm nghỉ đi được không?"
Khương Cửu Sênh do dự trong chốc lát rồi nằm xuống.
Thời Cẩn ngồi xuống, nhặt từng mảnh vỡ trên sàn nhà lên rồi dùng khăn ướt tỉ mỉ lau lại một lần. Sau khi xác nhận là không bỏ sót vụn thủy tinh thì mới đứng dậy.
"Sênh Sênh." Anh gọi cô.
Khương Cửu Sênh không đáp lại anh. Đầu cô đau như muốn nứt ra. Chỉ cần nhắm mắt lại là những mẩu ký ức hỗn loạn cùng với lời nói của Trần Kiệt lại ập đến trong đầu cô.
Anh lại rót một ly nước ấm đặt lên tủ đầu giường, khẽ dặn dò: "Anh để thuốc hạ sốt ở đây nhé."
Cô không nói một lời.
Giọng Thời Cẩn nghe như đang dỗ dành, lại giống như van nài: "Em đừng uống thuốc ngủ." Anh xoay người, đi đến chỗ cửa rồi quay đầu lại: "Anh không đi xa đâu, ở bên ngoài thôi. Khó chịu thì gọi anh."
Im lặng thật lâu. Khương Cửu Sênh quay lưng về phía anh, nhưng vẫn đáp lại: "Ừm."
Thời Cẩn tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn ấm không chói mắt rồi đóng cửa lại, ra khỏi phòng.
Anh lừa cô.
Nhưng làm sao bây giờ? Sênh Sênh của anh thông minh như thế, nếu anh không trở thành hung thủ thì cô sẽ tự bắt mình mất. Lúc đó anh phải làm sao đây…
Trên đời này, người ngay thẳng lương thiện luôn sẽ xử nhẹ cho người khác, nhưng lại phán tội nặng nhất cho bản thân mình. Huống chi là tội tự tay giết người thân nhất của mình.
Vậy thì ai cũng có thể là hung thủ, chỉ cô là không được.
***
Tô Khuynh ngủ đến nửa đêm, tiếng chuông di động bỗng reo lên, giống như cảnh phim The Ring vậy. Cô khó chịu túm mái tóc ngắn, không thèm nhìn màn hình, kêu "a lô" bằng giọng bất mãn.
Giọng nói trong trẻo vang lên trong điện thoại: "Cậu Tô, là tôi đây, Thời Cẩn."
Cậu Tô.
Thời Cẩn nói bằng giọng chắc nịch.
Khiến người ta phải sợ hãi hơn cả The Ring.
"Bác sĩ Thời à." Tô Khuynh nghi là mình ngủ đến đần cả người rồi. Cô nhìn đồng hồ trên di động: "Khuya thế rồi, có việc gì sao?"
Thời Cẩn hỏi một cách lễ phép: "Xin lỗi đã quấy rầy, cậu có thể tới nhà tôi một chuyến được không?"
Nếu là người khác đưa ra lời yêu cầu này thì chắc chắn Tô Khuynh sẽ trêu cợt đáp lễ lại bằng mấy câu thô tục, nhưng nếu là Thời Cẩn thì phải nghiêm túc.
Tô Khuynh hỏi kĩ: "Đã xảy ra chuyện gì à?" Cậu thăm dò: "Có phải là Sênh Sênh…?" Số lần mà Thời Cẩn gọi điện cho cậu ta có thể đếm trên đầu ngón tay, đều liên quan tới Sênh Sênh cả.
Thời Cẩn nói vắn tắt: "Sênh Sênh bị ốm." Anh ngừng một lát rồi thỉnh cầu: "Cậu có thể tới chăm sóc cô ấy được không?"
Chăm sóc á?
Dựa theo dục vọng độc chiếm biến thái đến mức hận rằng cả thế giới của Khương Cửu Sênh không thể chỉ có một mình mình của Thời Cẩn mà nói, thế mà lại mở lời bảo cậu qua đây chăm sóc. Tô Khuynh dùng ngón chân cũng nghĩ ra giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Tô Khuynh đứng dậy từ trên giường: "Tôi sẽ qua đó ngay."
Lúc cô chạy tới Ngự Cảnh Ngân Loan thì đã là một giờ khuya. Khương Cửu Sênh ngủ mê man. Cô cho cô ấy uống thuốc, nhưng đã nửa canh giờ trôi qua mà vẫn chưa hạ sốt. Dùng phương pháp vật lý cũng không có tác dụng lớn lắm. Tô Khuynh sốt ruột tới mức không biết phải làm sao.
Cuối cùng vẫn phải đưa tới bệnh viện.
Đây là lần đầu tiên Tô Khuynh thấy bác sĩ Thời vẫn luôn thong dong lịch sự lại mất bình tĩnh đến vậy. Lúc bế Khương Cửu Sênh xuống lầu, bước chân của anh rất rối loạn. Lái xe một mạch vượt mấy cột đèn đỏ, may mà ban đêm không có xe. Tô Khuynh lau mồ hôi lạnh mấy lần, bầu không khí áp lực tới mức cô cũng không dám há mồm thở dốc.
Trên đường đến bệnh viện, Thời Cẩn còn đặc biệt gọi điện thoại cho bác sĩ Dư khoa Nội, làm phiền anh ta đến bệnh viện khám bệnh. Bác sĩ Dư được coi trọng mà sinh lo sợ, vội vã chạy tới bệnh viện, khám bệnh, xem mạch, truyền nước, kiểm tra, đều đã xong hết.
Vừa ra khỏi phòng cấp cứu, bác sĩ Thời đã lại đây.
"Khám sức khỏe với xét nghiệm máu đều làm hết chưa?"
Bởi vì là người nhà của bác sĩ Thời nên bác sĩ Dư đương nhiên là rất để tâm. Anh nói: "Làm hết rồi."
"Nguyên nhân gây bệnh là gì?"
Thấy dáng vẻ vẫn không yên lòng của bác sĩ Thời, bác sĩ Dư giải thích: "Là nhiễm trùng Mycoplasma cấp tính." Không phải là vấn đề gì to tát, nhưng nhìn vẻ mặt căng thẳng của bác sĩ Thời, anh bèn trấn an: "Đã điều trị kháng virus rồi, đang dần hạ sốt, ngày mai sẽ không có việc gì đâu, bác sĩ Thời đừng lo."
Thời Cẩn chu đáo nói lời cảm ơn: "Làm phiền bác sĩ Dư quá."
Bác sĩ Dư vội xua tay: "Đừng khách khí."
Sau khi điều trị khẩn cấp xong, Khương Cửu Sênh chuyển tới phòng bệnh VIP. Tô Khuynh vừa mở cửa đã thấy Thời Cẩn đang ở bên ngoài. Anh đứng dựa lưng vào tường, lưng thẳng tắp. Ánh sáng ngoài hành lang rất đầy đủ, nhưng trong mắt anh hoàn toàn trống rỗng, chẳng thấy gì.
Tô Khuynh hỏi: "Bác sĩ Thời không vào à?"
Thời Cẩn lắc đầu. Anh đứng ngoài cửa, nhìn cửa sổ thủy tinh nhỏ trên cánh cửa, ánh mắt sững sờ.
Rõ ràng là lo sốt vó, nhưng sao không chịu đi vào?
Tô Khuynh hỏi bóng hỏi gió: "Anh cãi nhau với Sênh Sênh hả?"
Thời Cẩn không đáp lại câu hỏi này mà chỉ van xin cô: "Sau nửa đêm có lẽ sẽ bị sốt lại. Phiền cô nửa giờ lại cho cô ấy uống nước một lần. Nếu sốt cao thì hãy hạ sốt bằng vật lý cho cô ấy."
Thời Cẩn rõ ràng là không muốn tiết lộ nên Tô Khuynh cũng không hỏi thăm chuyện của hai vợ chồng nhà họ nữa. Cô chỉ đáp: "Vâng, tôi nhớ kĩ rồi."
"Cảm ơn." Nói xong, Thời Cẩn tiếp tục đứng ngoài cửa, canh giữ một cách lặng lẽ.
Tô Khuynh lặng lẽ thở dài. Hầy, xem ra cuộc cãi vã lần này của hai vợ chồng vô cùng nghiêm trọng.
Sáng sớm hôm sau, Từ Thanh Bách có một ca phẫu thuật. Anh thay quần áo, lúc rửa tay diệt khuẩn, Thời Cẩn đứng ngay bên cạnh anh.
"Bác sĩ Dư khoa Nội nói bạn gái cậu lại nằm viện rồi hả?" Từ Thanh Bách đá lông nheo, trêu ghẹo: "Sao vậy? Không phải cậu cưng cô ấy như nâng trứng à? Sao hai ngày ba bữa lại…"
Nói được nửa câu thì Từ Thanh Bách kinh ngạc nhảy cẫng lên, cầm lấy tay Thời Cẩn: "Sao tay cậu lại chảy máu vậy?"
Thời Cẩn cúi đầu, không nói một lời mà chỉ nhíu mày, rút tay ra rồi rửa trong bồn nước. Đồng thời lại bôi thuốc sát trùng ở chỗ bị Từ Thanh Bách đụng vào, sau đó rửa lại lần nữa.
"…"
Từ Thanh Bách nghẹn họng trân trối. Giờ này mà còn ngại anh bẩn nữa chứ!
"Sao lại bị thương thế?"
Từ Thanh Bách hỏi, nhưng không nhận được câu trả lời.
Vết thương còn đang rỉ máu. Thời Cẩn đặt tay dưới vòi nước rửa sạch nó, không thèm nhăn mày lấy một cái.
Xối kiểu đó khiến máu chảy ra càng nhiều!
Từ Thanh Bách không bình tĩnh nổi nữa: "Cậu điên rồi à? Tay của bác sĩ khoa Ngoại chính là mạng sống, thế mà cậu còn hủy hoại nó thế. Còn không mau đi băng bó đi."
Thời Cẩn thờ ơ, chỉ lo cúi đầu nhìn tay trái của mình, nói như thể lầu bầu: "Tay của tôi là của Sênh Sênh, mạng sống của tôi cũng là của cô ấy."
Từ Thanh Bách đần mặt ra: "Cậu nói cái quái quỷ gì thế?"
Thời Cẩn bỗng ngẩng đầu lên, con ngươi đen thẫm nhìn không thấy đáy, giống như giọt mực đặc sệt bị bao phủ lại bởi một lớp sương mù tối tăm khiến người ta áp lực, không rét mà run.
Anh nói: "Cô ấy bị ốm là tại tôi."
Từ Thanh Bạc vẫn không hiểu lắm: "Các cậu xảy ra vấn đề gì à?"
Thời Cẩn không nói nữa, tiếp tục xối máu trên tay.
Từ Thanh Bách nhìn vết thương trên tay anh. Là một vết rạch, còn đang rỉ máu, nằm ở trên cổ tay trái một chút, chỉ làm rách da thôi. Vị trí này không thể nào là do sai sót cá nhân của bác sĩ được. Lại nhìn vết dao, không ngờ lại là dao phẫu thuật. Từ Thanh Bách tìm một lượt, quả nhiên tìm thấy một con dao phẫu thuật đầu tròn loại nhỏ ở trong bồn rửa tay khác. Anh hoảng sợ: "Tay của cậu, chẳng lẽ là cậu cố ý làm à?"
"Cô Ôn Thư Ninh, hiện giờ cô bị tình nghi dính líu đến vụ án đột nhập vào nhà cướp bóc. Cô có quyền im lặng, mọi điều cô nói đều sẽ trở thành bằng chứng trước tòa."
Sau đó, ba bốn cảnh sát thường phục vây lấy cô ta.
Ôn Thư Ninh trân trối một lúc lâu, sau đó trừng Khương Cửu Sênh: "Cô gài tôi?"
Khương Cửu Sênh vẫn bình thản như không, ánh mắt lạnh lùng, cho dù đối diện với ánh mắt nổi rực lửa của Ôn Thư Ninh thì cô vẫn thong dong: "Không phải tôi đã nói trong điện thoại rồi sao? Đó là do cô ngu ngốc, ngay cả IP cũng không đổi, không gài cô thì gài ai?"
Ôn Thư Ninh không thể tin nổi, phẫn nộ nói: "Sao tôi đoán được cho dù cô biết Thời Cẩn rất có thể là hung thủ giết hại cha mẹ cô thì cô vẫn u mê như thế chứ?" Cô ả lớn tiếng mắng mỏ, gần như mất trí: "Khương Cửu Sênh, vì một thằng đàn ông mà cô bỏ qua cả nợ máu luôn sao?"
Sao cô ả có thể ngờ được rằng Khương Cửu Sênh xem video đó xong, phản ứng đầu tiên lại không phải là đi chất vấn Thời Cẩn, mà là hợp tác với cảnh sát tới bắt được thóp của cô ả chứ? Rốt cuộc trong đầu cô ta nghĩ cái gì vậy?
Khương Cửu Sênh đáp lại bằng sự im lặng.
Ôn Thư Ninh như muốn phát điên, chỉ hận không thể nhào tới xé rách bản mặt thờ ơ của Khương Cửu Sênh.
"Tưởng Khải, dẫn nghi phạm về đồn cảnh sát đi." Hoắc Nhất Ninh ra lệnh.
"Vâng!"
Tưởng Khải và Thang Chính Nghĩa trực tiếp bước lên áp giải cô ta. Đây là nơi công cộng nên Ôn Thư Ninh không dám làm người ta chú ý, đành phải cắn răng chịu đựng, bị đẩy ra quán khỏi cà phê.
Hoắc Nhất Ninh nhìn về phía Khương Cửu Sênh: "Video đó…"
Vẻ mặt của cô không còn bình thản như lúc nãy nữa mà vội vàng ngắt lời anh: "Sau này có thể dùng để làm bằng chứng trước tòa không?"
Hoắc Nhất Ninh nhìn cô một cách kĩ lưỡng: "Cô hỏi thay cô hay hỏi thay Thời Cẩn?"
Nếu là hỏi thay mình thì thân là người nhà nạn nhân, cô có quyền kháng án, khởi tố Thời Cẩn. Nhưng nếu hỏi thay Thời Cẩn thì ngược lại, cô muốn biện bạch thay anh.
Cô không đáp lại, con ngươi vô thức né tránh.
À, cô hỏi thay Thời Cẩn.
Theo bản năng, phản ứng đầu tiên của cô là giải vây cho Thời Cẩn.
Hoắc Nhất Ninh hiểu rõ, đáp lại cô: "Không thể. Lời khai của kẻ bị tình nghi khi tòa án thẩm vấn vẫn chưa được chấp thuận và dùng để cân nhắc mức hình phạt. Những lời khai vô hiệu trước đó cũng không có hiệu lực trước pháp luật. Hơn nữa, chỉ có kẻ tình nghi phạm tội làm chứng mà không có những bằng chứng liên quan khác thì không thể phán tội cho người bị tố cáo được. Thậm chí, trong đoạn video đó, ngay cả tên của Thời Cẩn cũng chưa từng xuất hiện."
Cô lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Theo bản năng, điều mà cô để ý nhất lại là Thời Cẩn có thể bị phán tội hay không.
"Vụ án này, tôi sẽ điều tra tiếp, nếu thật sự vẫn còn uẩn khúc nào đó." Hoắc Nhất Ninh tạm dừng thật lâu: "Pháp luật khôngvì tình cảm mà khoan dung với bất kỳ ai."
Vụ án này càng ngày càng khó bề phân biệt. Vốn chỉ nghi ngờ Trần Kiệt là kẻ thế tội thôi, bây giờ lại đột nhiên có chuyển biến mới. Tám năm trước Trần Kiệt lại từng tố cáo Thời Cẩn, lại thêm việc Thời Cẩn đã cật lực che giấu sự thật, đúng là rất khả nghi. Cho dù hung thủ thực sự không phải là Thời Cẩn thì chắc chắn anh cũng biết kẻ đó là ai.
Hoắc Nhất Ninh rời đi trước. Vừa quay người, anh bỗng dừng lại: "Anh ta đến rồi kìa."
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu lên, thấy Thời Cẩn đứng dưới chuông gió. Cửa quán cà phê thỉnh thoảng lại bị khách hàng đẩy ra, tiếng chuông gió leng keng giòn giã.
Nội dung trong đoạn video đó bỗng hiện lên trong đầu cô.
"Không phải, tôi ăn trộm xong rồi chạy ngay. Không phải là tôi giết người, là hai người kia, là họ đã giết!"
"Hai người nào? Nói rõ xem."
"Khi đó nhà họ Ôn đang tổ chức tiệc sinh nhật, sân sau không có người. Tôi ăn trộm xong rồi định chạy ra từ sân sau. Lúc đi ngang qua nhà kính trồng hoa, nghe thấy có tiếng người khóc, tôi tò mò nên đến gần xem thử, thế mới phát hiện có hai người đang nằm trên mặt đất, chảy rất nhiều máu."
"Ai đang khóc?"
"Một cô bé." Trần Kiệt miêu tả vừa thong thả lại vừa rõ ràng: "Bên cạnh cô bé đó còn có một cậu trai, tầm mười bảy mười tám tuổi, dáng rất cao, trông cực kì khôi ngô."
"Họ đang làm gì?"
"Cô bé đang ngồi bệt trên mặt đất khóc, cậu trai cầm dao trong tay, bảo cô bé đừng khóc."
"Cậu chắc chắn là cậu trai kia cầm dao chứ?"
"Tôi chắc chắn. Cổ tay áo cậu ta dính máu, bàn tay rất đẹp."
Đây là lời khai của Trần Kiệt. Hắn ta làm chứng thiếu niên cầm hung khí trong tay. Trần Kiệt không nói chính xác tên của thiếu niên đó, nhưng Khương Cửu Sênh lại biết, người thiếu niên có bàn tay rất đẹp ấy là Thời Cẩn.
Thời Cẩn đi về phía cô, hoảng hốt gọi: "Sênh Sênh."
Tại sao anh lại hoảng hốt?
Thật ra thì vẻ trấn định và bình tĩnh khi đối mặt với Ôn Thư Ninh đều là giả vờ. Giờ khắc này, tất cả thấp thỏm lo âu ùa đến, trong phút chốc đã đánh bại lý trí và sự bình tĩnh của cô.
Chân cô nhẹ bẫng, thân thể lảo đảo.
Thời Cẩn lập tức đỡ lấy cô.
"Thời Cẩn." Cô ngửa đầu nhìn chằm chằm vào anh.
Thời Cẩn hốt hoảng: "Hả? Sao vậy?"
Cô không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào anh. Bỗng nhiên nước mắt rơi lã chã.
Thời Cẩn lập tức luống cuống: "Sênh Sênh, em đừng khóc…"
Ban đêm, sao đầy trời, trăng tròn như chiếc đĩa, trong phòng khách chỉ bật một chiếc đèn nhỏ. Ánh trăng trắng trong chiếu vào từ cửa sổ khiến cả căn phòng trở nên sáng rõ.
Lạch cạch lộp bộp một lúc, tất cả những thứ trong hòm thuốc đều bị đổ ra bàn. Thời Cẩn ngồi ở đó tìm thứ gì, động tác bối rối.
Di động mở loa ngoài, đang trong cuộc gọi.
Tần Trung đang báo cáo hạng mục chất dẫn nano của SJ"S. Thời Cẩn không kiên nhẫn nghe xong, ngắt lời anh ta: "Mau giải quyết xong dự án đó đi."
Tần Trung băn khoăn: "Lỡ như nhà họ Ôn nghi ngờ…"
Thời Cẩn giải thích: "Tôi đã không thể chờ được nữa."
Anh tìm thấy thuốc, lập tức cúp điện thoại, rót nước ấm vào phòng.
Từ quán cà phê về nhà, Khương Cửu Sênh đã bắt đầu bị sốt nhẹ. Cô không chịu đi bệnh viện, cũng không nói chuyện với anh mà chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà, nằm đó như thể đang suy nghĩ điều gì đã hai tiếng đồng hồ.
Thời Cẩn bưng nước, đi đến trước giường.
Cô quay lưng về phía anh.
"Sênh Sênh."
"Sênh Sênh."
Cô không đáp lại anh, không biết là còn ngủ hay đã tỉnh lại.
Thời Cẩn đặt nước và thuốc trên đầu giường, ngồi vào bên cạnh cô: "Ngoan, uống thuốc trước đã."
Khương Cửu Sênh quay lại, co ro nằm trên giường. Khuôn mặt cô rất nhỏ, mái tóc đen tuyền làm nổi bật làn da trắng như tuyết. Cô ngẩng đầu lên: "Thời Cẩn."
"Hửm?"
Cô chần chừ một lát, sau đó ngồi dậy: "Anh đã xem đoạn video đó chưa?"
Thời Cẩn im lặng, hàng mi khẽ rủ, che đi cảm xúc trong mắt.
Đôi mắt hoa đào của cô đỏ hoe, rõ ràng là vừa mới khóc xong. Cô vươn tay nâng đầu Thời Cẩn lên. Bốn mắt nhìn nhau, cô hỏi lại lần nữa: "Anh đã xem rồi đúng không?"
Anh không đáp lời, coi như thừa nhận.
Từ khoảnh khắc hoàng hôn ở trong quán cà phê tới giờ, anh vẫn không có lấy một lời giải thích, không bác bỏ một câu.
Ánh mắt bình tĩnh tựa mặt hồ êm ả của cô như bị ai đó ném một hòn đá vào khiến nó xuất hiện từng vòng gợn sóng. Giọng nói của cô cũng trở nên run rẩy: "Anh nói gì đi chứ…" Cô tạm dừng lại một chút, nói với anh bằng giọng kiên định: "Anh nói gì em cũng tin."
Chỉ cần là lời anh nói, cô sẽ tin tưởng vô điều kiện.
Cho dù là lừa cô cũng được.
Bởi vì cô chắc chắn sẽ không nỡ trách cứ anh, cũng chắc chắn sẽ không giận anh lâu lắm. Cho nên chỉ cần anh dỗ dành cô, lừa cô một chút thôi. Nhưng anh lại không nói một lời.
Anh ngầm thừa nhận lời khai của Trần Kiệt.
"Là anh sao?" Giọng cô không tự chủ được run rẩy, hỏi một cách cẩn thận: "Hung thủ có phải là anh không?"
Lắc đầu đi, chỉ cần lắc đầu là được. Cô sẽ không hỏi nữa, không suy nghĩ gì nữa.
Thời Cẩn nhìn cô, bỗng gật đầu: "Là anh."
Cô không tin, nhìn chằm chằm vào mắt anh: "Anh đừng lừa em. Nếu anh dám lừa em thì em sẽ không tha cho anh đâu."
Cô chưa bao giờ căm hận bản thân mình đến thế. Tại sao không thể nghĩ ra sớm hơn? Tại sao không liên tưởng những cảnh tượng trong mơ kia với nhau? Tại sao ký ức của cô càng ngày càng mơ hồ, cứ như đang chơi trốn tìm vậy, không tài nào tìm được chân tướng?
Ánh mắt Thời Cẩn không hề né tránh, thản nhiên như đang trần thuật lại một sự thật: "Là anh, anh đã giết cha em."
Khương Cửu Sênh không cần suy nghĩ: "Em không tin! Anh đang nói dối!"
Lý trí và khả năng suy tư của cô đều đã rã rời. Bây giờ trong đầu cô như bị nhồi một tảng đá vậy, đè lên dây thần kinh cuối cùng của cô, nghĩ đến là rối bời, căng lên là đau đớn.
Cô ý thức được một cách bản năng, cô không tin vào lời nói của Thời Cẩn.
Thời Cẩn lại thừa nhận thêm lần nữa, giọng nói trong trẻo trực tiếp vọt vào màng nhĩ của cô: "Là anh đã lỡ tay giết cha em."
Khương Cửu Sênh đẩy anh ra. Cô không muốn nghe những lời này.
Tay anh đụng vào ly nước trên tủ đầu giường làm nó rơi xuống vỡ tan, khiến trên sàn nhà toàn là mảnh vỡ.
Cô đứng dậy từ trên giường, tinh thần căng thẳng, đầu óc rối bời như mớ bòng bong. Cô tìm mãi mà không thấy giày, thế là đi chân đất luôn, bước chân loạng choạng.
Trên nền nhà toàn mảnh vỡ thủy tinh nên Thời Cẩn lập tức kéo cô lại, bế cô về phòng, sau đó ngồi xổm xuống đi giày vào cho cô. Anh ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn như thể năn nỉ: "Em đừng đi."
Cô không thể không đi.
Cô biết, Thời Cẩn là cao thủ trong việc biểu lộ nét mặt, anh thậm chí còn am hiểu tâm lý học. Cô sợ nếu mình ở lại thì sẽ bị anh mê hoặc chỉ trong hai ba câu. Cô sợ nếu cứ rối bời như vậy mãi thì những đoạn ký ức ngắn ngủi còn sót lại trong đầu cô sẽ bị sắp xếp lại theo ý của Thời Cẩn.
Cô cố gắng bình tĩnh và lý trí: "Thời Cẩn, đầu óc em không tỉnh táo, cũng không thể suy nghĩ được. Anh đừng dồn ép em. Em rất đau đầu, vừa nghĩ tới việc đó là lại đau. Bây giờ em không nghĩ được gì cả, suy nghĩ cũng không rõ ràng. Em muốn yên tĩnh một chút, em muốn tự điều chỉnh lại."
Cô tự nhận là có một bộ não không hề ngu ngốc, nhưng vào lúc này nó lại trở nên ù ù cạc cạc. Mà con người rất dễ phán đoán sai lầm, rất dễ nói ra những lời gây thương tổn cho người khác trong lúc cảm xúc rối bời và kích động.
Cô đứng dậy, muốn bỏ đi.
Thời Cẩn giữ cô lại: "Để anh đi." Anh lại buông tay ra ngay, cẩn thận như bước đi trên băng mỏng: "Em nằm nghỉ đi được không?"
Khương Cửu Sênh do dự trong chốc lát rồi nằm xuống.
Thời Cẩn ngồi xuống, nhặt từng mảnh vỡ trên sàn nhà lên rồi dùng khăn ướt tỉ mỉ lau lại một lần. Sau khi xác nhận là không bỏ sót vụn thủy tinh thì mới đứng dậy.
"Sênh Sênh." Anh gọi cô.
Khương Cửu Sênh không đáp lại anh. Đầu cô đau như muốn nứt ra. Chỉ cần nhắm mắt lại là những mẩu ký ức hỗn loạn cùng với lời nói của Trần Kiệt lại ập đến trong đầu cô.
Anh lại rót một ly nước ấm đặt lên tủ đầu giường, khẽ dặn dò: "Anh để thuốc hạ sốt ở đây nhé."
Cô không nói một lời.
Giọng Thời Cẩn nghe như đang dỗ dành, lại giống như van nài: "Em đừng uống thuốc ngủ." Anh xoay người, đi đến chỗ cửa rồi quay đầu lại: "Anh không đi xa đâu, ở bên ngoài thôi. Khó chịu thì gọi anh."
Im lặng thật lâu. Khương Cửu Sênh quay lưng về phía anh, nhưng vẫn đáp lại: "Ừm."
Thời Cẩn tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn ấm không chói mắt rồi đóng cửa lại, ra khỏi phòng.
Anh lừa cô.
Nhưng làm sao bây giờ? Sênh Sênh của anh thông minh như thế, nếu anh không trở thành hung thủ thì cô sẽ tự bắt mình mất. Lúc đó anh phải làm sao đây…
Trên đời này, người ngay thẳng lương thiện luôn sẽ xử nhẹ cho người khác, nhưng lại phán tội nặng nhất cho bản thân mình. Huống chi là tội tự tay giết người thân nhất của mình.
Vậy thì ai cũng có thể là hung thủ, chỉ cô là không được.
***
Tô Khuynh ngủ đến nửa đêm, tiếng chuông di động bỗng reo lên, giống như cảnh phim The Ring vậy. Cô khó chịu túm mái tóc ngắn, không thèm nhìn màn hình, kêu "a lô" bằng giọng bất mãn.
Giọng nói trong trẻo vang lên trong điện thoại: "Cậu Tô, là tôi đây, Thời Cẩn."
Cậu Tô.
Thời Cẩn nói bằng giọng chắc nịch.
Khiến người ta phải sợ hãi hơn cả The Ring.
"Bác sĩ Thời à." Tô Khuynh nghi là mình ngủ đến đần cả người rồi. Cô nhìn đồng hồ trên di động: "Khuya thế rồi, có việc gì sao?"
Thời Cẩn hỏi một cách lễ phép: "Xin lỗi đã quấy rầy, cậu có thể tới nhà tôi một chuyến được không?"
Nếu là người khác đưa ra lời yêu cầu này thì chắc chắn Tô Khuynh sẽ trêu cợt đáp lễ lại bằng mấy câu thô tục, nhưng nếu là Thời Cẩn thì phải nghiêm túc.
Tô Khuynh hỏi kĩ: "Đã xảy ra chuyện gì à?" Cậu thăm dò: "Có phải là Sênh Sênh…?" Số lần mà Thời Cẩn gọi điện cho cậu ta có thể đếm trên đầu ngón tay, đều liên quan tới Sênh Sênh cả.
Thời Cẩn nói vắn tắt: "Sênh Sênh bị ốm." Anh ngừng một lát rồi thỉnh cầu: "Cậu có thể tới chăm sóc cô ấy được không?"
Chăm sóc á?
Dựa theo dục vọng độc chiếm biến thái đến mức hận rằng cả thế giới của Khương Cửu Sênh không thể chỉ có một mình mình của Thời Cẩn mà nói, thế mà lại mở lời bảo cậu qua đây chăm sóc. Tô Khuynh dùng ngón chân cũng nghĩ ra giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Tô Khuynh đứng dậy từ trên giường: "Tôi sẽ qua đó ngay."
Lúc cô chạy tới Ngự Cảnh Ngân Loan thì đã là một giờ khuya. Khương Cửu Sênh ngủ mê man. Cô cho cô ấy uống thuốc, nhưng đã nửa canh giờ trôi qua mà vẫn chưa hạ sốt. Dùng phương pháp vật lý cũng không có tác dụng lớn lắm. Tô Khuynh sốt ruột tới mức không biết phải làm sao.
Cuối cùng vẫn phải đưa tới bệnh viện.
Đây là lần đầu tiên Tô Khuynh thấy bác sĩ Thời vẫn luôn thong dong lịch sự lại mất bình tĩnh đến vậy. Lúc bế Khương Cửu Sênh xuống lầu, bước chân của anh rất rối loạn. Lái xe một mạch vượt mấy cột đèn đỏ, may mà ban đêm không có xe. Tô Khuynh lau mồ hôi lạnh mấy lần, bầu không khí áp lực tới mức cô cũng không dám há mồm thở dốc.
Trên đường đến bệnh viện, Thời Cẩn còn đặc biệt gọi điện thoại cho bác sĩ Dư khoa Nội, làm phiền anh ta đến bệnh viện khám bệnh. Bác sĩ Dư được coi trọng mà sinh lo sợ, vội vã chạy tới bệnh viện, khám bệnh, xem mạch, truyền nước, kiểm tra, đều đã xong hết.
Vừa ra khỏi phòng cấp cứu, bác sĩ Thời đã lại đây.
"Khám sức khỏe với xét nghiệm máu đều làm hết chưa?"
Bởi vì là người nhà của bác sĩ Thời nên bác sĩ Dư đương nhiên là rất để tâm. Anh nói: "Làm hết rồi."
"Nguyên nhân gây bệnh là gì?"
Thấy dáng vẻ vẫn không yên lòng của bác sĩ Thời, bác sĩ Dư giải thích: "Là nhiễm trùng Mycoplasma cấp tính." Không phải là vấn đề gì to tát, nhưng nhìn vẻ mặt căng thẳng của bác sĩ Thời, anh bèn trấn an: "Đã điều trị kháng virus rồi, đang dần hạ sốt, ngày mai sẽ không có việc gì đâu, bác sĩ Thời đừng lo."
Thời Cẩn chu đáo nói lời cảm ơn: "Làm phiền bác sĩ Dư quá."
Bác sĩ Dư vội xua tay: "Đừng khách khí."
Sau khi điều trị khẩn cấp xong, Khương Cửu Sênh chuyển tới phòng bệnh VIP. Tô Khuynh vừa mở cửa đã thấy Thời Cẩn đang ở bên ngoài. Anh đứng dựa lưng vào tường, lưng thẳng tắp. Ánh sáng ngoài hành lang rất đầy đủ, nhưng trong mắt anh hoàn toàn trống rỗng, chẳng thấy gì.
Tô Khuynh hỏi: "Bác sĩ Thời không vào à?"
Thời Cẩn lắc đầu. Anh đứng ngoài cửa, nhìn cửa sổ thủy tinh nhỏ trên cánh cửa, ánh mắt sững sờ.
Rõ ràng là lo sốt vó, nhưng sao không chịu đi vào?
Tô Khuynh hỏi bóng hỏi gió: "Anh cãi nhau với Sênh Sênh hả?"
Thời Cẩn không đáp lại câu hỏi này mà chỉ van xin cô: "Sau nửa đêm có lẽ sẽ bị sốt lại. Phiền cô nửa giờ lại cho cô ấy uống nước một lần. Nếu sốt cao thì hãy hạ sốt bằng vật lý cho cô ấy."
Thời Cẩn rõ ràng là không muốn tiết lộ nên Tô Khuynh cũng không hỏi thăm chuyện của hai vợ chồng nhà họ nữa. Cô chỉ đáp: "Vâng, tôi nhớ kĩ rồi."
"Cảm ơn." Nói xong, Thời Cẩn tiếp tục đứng ngoài cửa, canh giữ một cách lặng lẽ.
Tô Khuynh lặng lẽ thở dài. Hầy, xem ra cuộc cãi vã lần này của hai vợ chồng vô cùng nghiêm trọng.
Sáng sớm hôm sau, Từ Thanh Bách có một ca phẫu thuật. Anh thay quần áo, lúc rửa tay diệt khuẩn, Thời Cẩn đứng ngay bên cạnh anh.
"Bác sĩ Dư khoa Nội nói bạn gái cậu lại nằm viện rồi hả?" Từ Thanh Bách đá lông nheo, trêu ghẹo: "Sao vậy? Không phải cậu cưng cô ấy như nâng trứng à? Sao hai ngày ba bữa lại…"
Nói được nửa câu thì Từ Thanh Bách kinh ngạc nhảy cẫng lên, cầm lấy tay Thời Cẩn: "Sao tay cậu lại chảy máu vậy?"
Thời Cẩn cúi đầu, không nói một lời mà chỉ nhíu mày, rút tay ra rồi rửa trong bồn nước. Đồng thời lại bôi thuốc sát trùng ở chỗ bị Từ Thanh Bách đụng vào, sau đó rửa lại lần nữa.
"…"
Từ Thanh Bách nghẹn họng trân trối. Giờ này mà còn ngại anh bẩn nữa chứ!
"Sao lại bị thương thế?"
Từ Thanh Bách hỏi, nhưng không nhận được câu trả lời.
Vết thương còn đang rỉ máu. Thời Cẩn đặt tay dưới vòi nước rửa sạch nó, không thèm nhăn mày lấy một cái.
Xối kiểu đó khiến máu chảy ra càng nhiều!
Từ Thanh Bách không bình tĩnh nổi nữa: "Cậu điên rồi à? Tay của bác sĩ khoa Ngoại chính là mạng sống, thế mà cậu còn hủy hoại nó thế. Còn không mau đi băng bó đi."
Thời Cẩn thờ ơ, chỉ lo cúi đầu nhìn tay trái của mình, nói như thể lầu bầu: "Tay của tôi là của Sênh Sênh, mạng sống của tôi cũng là của cô ấy."
Từ Thanh Bách đần mặt ra: "Cậu nói cái quái quỷ gì thế?"
Thời Cẩn bỗng ngẩng đầu lên, con ngươi đen thẫm nhìn không thấy đáy, giống như giọt mực đặc sệt bị bao phủ lại bởi một lớp sương mù tối tăm khiến người ta áp lực, không rét mà run.
Anh nói: "Cô ấy bị ốm là tại tôi."
Từ Thanh Bạc vẫn không hiểu lắm: "Các cậu xảy ra vấn đề gì à?"
Thời Cẩn không nói nữa, tiếp tục xối máu trên tay.
Từ Thanh Bách nhìn vết thương trên tay anh. Là một vết rạch, còn đang rỉ máu, nằm ở trên cổ tay trái một chút, chỉ làm rách da thôi. Vị trí này không thể nào là do sai sót cá nhân của bác sĩ được. Lại nhìn vết dao, không ngờ lại là dao phẫu thuật. Từ Thanh Bách tìm một lượt, quả nhiên tìm thấy một con dao phẫu thuật đầu tròn loại nhỏ ở trong bồn rửa tay khác. Anh hoảng sợ: "Tay của cậu, chẳng lẽ là cậu cố ý làm à?"
Danh sách chương