Editor: Nguyetmai

Em-chính-là-cô-em-yêu-trên-mạng-với-anh-đấy! Ngay lúc cô sắp không kìm được thốt ra câu này thì…

Anh nói: "Thường thôi."

Giới tính không hợp, không thể chung đường!

Cảnh Sắt một giây trước còn hăng hái: "…"

Đúng là sét đánh ngang tai! Cô lập tức ỉu xìu, cúi đầu ôm ngực như con chim cút bị giọt sương rơi trúng, uể oải nói: "Đội trưởng, em thấy hơi không khỏe, không tiễn anh nữa nhé!"

Hoắc Nhất Ninh chẳng hiểu gì cả.

Cảnh Sắt ôm ngực quay đầu bỏ đi, bóng lưng rất bi thương.

Đêm ấy, sao giăng đầy trời bao quanh một vầng trăng tròn vành vạnh.

Khương Cửu Sênh giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, đèn giường hơi chói khiến cô nheo mắt, vừa trở mình thì bắt gặp một ánh mắt sâu thăm thẳm, cô hốt hoảng ngẩn ngơ, ngỡ mình nằm mơ.

"Thời Cẩn… là anh sao?"

"Anh ngồi một lát sẽ đi ngay." Thời Cẩn vươn tay muốn chạm vào mặt cô nhưng dừng lại giữa không trung, hồi lâu sau, anh ngắc ngứ rụt tay về.

Cô nắm lấy tay anh.

Mắt Thời Cẩn bỗng ngời sáng.

"Tay anh sao thế?" Giọng cô khẽ khàng như nói mớ, ngón tay vuốt ve dải băng trên cổ tay anh.

Thời Cẩn đáp: "Bị dao mổ cứa phải."

Giọng anh khàn khàn trầm ấm, vừa mất mát vừa cô đơn, thể hiện sự yếu đuối của mình với cô.

Mí mắt Khương Cửu Sênh nằng nặng, từ từ trĩu xuống, cô mơ màng nỉ non một câu: "Đừng để bị thương."

Cô nửa mê nửa tỉnh, không hề phòng bị, đầy lưu luyến với anh.

Thời Cẩn khom người: "Sênh Sênh."

"Ừ."

Anh dè dặt từng li từng tí như người bước đi trên vách núi cheo leo hay trên băng mỏng, anh hỏi cô: "Em còn cần anh không?"

Cô gật đầu như bản năng rồi áp mặt mình cọ vào tay anh: "Cần chứ."

Trán Thời Cẩn giãn ra, màn sương chiều đè nặng nơi đáy mắt chậm rãi tiêu tan.

"Đợi em về nhé."

"Đợi em, đợi em nghĩ kĩ."

Cô nửa mê nửa tỉnh khẽ lẩm bẩm hai câu rồi ngủ thiếp đi, hô hấp đều đều.

Thời Cẩn lại gần, áp môi lên bờ môi cô, trái tim hoảng loạn bất an cuối cùng đã có thể bình thường trở lại.

Hôm sau, Khương Cửu Sênh xuất viện, cô theo đoàn phim "Kế hoạch số ba" bay đến Ôn Thành để quay phim, thời gian gấp gáp.

Một tuần nay xảy ra rất nhiều chuyện, Ôn Thư Ninh dính dáng đến vụ án hình sự, cổ phiếu nhà họ Ôn rớt giá. Trong thời gian Ôn Thư Ninh được bảo lãnh chờ xét xử, tạm thời chồng chưa cưới Lâm An Chi sẽ nắm quyền thay.

Trong quá trình ngân hàng nhà họ Ôn hợp tác với tập đoàn SJ"s, do số liệu đặt hàng của thị trường ở giai đoạn trước tăng mạnh nên tập đoàn SJ"s bắt đầu sản xuất số lượng lớn, nhà họ Ôn rót vốn đầu tư.

Đầu tháng Sáu, đợt sản phẩm đầu tiên của SJ"s chính thức được đưa ra tiêu thụ. Chưa đầy một tháng sau, sóng gió nổi lên.

"Sản phẩm chất dẫn thế hệ mới ứng dụng trong công nghiệp điện tử do tập đoàn SJ"s lần đầu tiên nghiên cứu phát minh vừa được đưa ra thị trường, trong vòng một tuần lượng tiêu thụ đã vượt qua con số một tỷ, đánh giá của những khách hàng đầu tiên sử dụng vô cùng lạc quan. Tuy nhiên, ba ngày trước, Cục Công thương đã nhận liên tiếp bảy cuộc gọi khiếu nại của khách hàng sử dụng sản phẩm điện tử SJ"s. Qua điều tra cho thấy, sản phẩm rất tốn điện, bo mạch chủ có vấn đề. Trước mắt, tập đoàn SJ"s đã ngừng toàn bộ khâu sản xuất và vận hành sản phẩm, đồng thời thu lại tất cả sản phẩm đang bày bán trên thị trường. Tập đoàn SJ"s hiện vẫn chưa có bất kỳ phản hồi nào liên quan đến vấn đề xử lý kế tiếp cũng như bồi thường thiệt hại cho khách hàng. Bản tin thời sự hàng ngày đặc biệt đưa tin."

Ôn Thư Ninh tắt tivi: "Người bên SJ"s nói thế nào?"

Vẻ mặt của thư ký Hạ Mộng đứng bên cạnh rất nặng nề: "Vẫn chưa có bất kỳ động thái nào."

Từ khi nghiên cứu phát triển đến khi đưa vào sản xuất số lượng lớn các sản phẩm này, Ôn thị đã nhiều lần rót vốn đầu tư, sử dụng gần như quá nửa vốn lưu động của ngân hàng, nên không thể để xảy ra chút sự cố nào.

"Mau sắp xếp cuộc hẹn với giám đốc Nghiêm của SJ"s."

"Vâng, giám đốc Ôn."

Điện thoại nội bộ vang lên, Ôn Thư Ninh bắt máy.

Đầu kia điện thoại, Ôn Thi Hảo vừa nối máy là thông báo thẳng: "Cháu đã thông báo với hội đồng quản trị, buổi chiều họp."

Sắc mặt Ôn Thư Ninh lạnh đi: "Sao cháu không hỏi ý dì?"

Giọng nữ trong điện thoại hơi kinh ngạc: "Dì út quên rồi à? Dì đang trong giai đoạn bảo lãnh chờ xét xử, tạm thời không có quyền quyết định." Cô ta chuyển đề tài, giọng trở nên hung hăng hơn, "Vả lại, dự án đầu tư vào SJ"s xảy ra vấn đề lớn như vậy, có phải dì nên có lời giải thích hợp lý với hội đồng quản trị không?"

Tới hỏi tội đây mà!

Ôn Thư Ninh cong môi, nở nụ cười lạnh lùng: "Dì sẽ xử lý vụ án này, không phiền cháu bận tâm."

Ôn Thi Hảo thong thả tiếp lời: "Cháu đề nghị dì út nên lo liệu xong vụ án đột nhập vào nhà cướp của trước đã. Chắc dì đã xem báo cáo rồi nhỉ, do dự án đầu tư điện tử sử dụng quá nhiều vốn lưu động không thể thu hồi trong thời gian ngắn nên khiến ngân hàng chúng ta suýt vỡ nợ. Một khi khách hàng đột ngột rút tiền gửi, Ôn thị chúng ta sẽ tổn thất nghiêm trọng, dù là dì út hay ngân hàng đều không thể chịu nổi bất kỳ biến động nhỏ nào."

Vào lúc này, chỉ cần có người châm ngòi thổi gió, dòng vốn của ngân hàng ắt sẽ tê liệt.

Ba ngày sau, giám đốc điều hành của SJ"s chính thức đưa ra phản hồi:

Khách hàng mua sản phẩm có vấn đề đều được hoàn trả toàn bộ tiền, đồng thời được nhận một khoản bồi thường. Tất cả sản phẩm dù được bán ra thị trường hay chưa đều xử lý như sản phẩm hỏng, tuyệt đối không tiêu thụ bất kỳ sản phẩm nào có vấn đề.

Trong ngành điện tử, không hiếm sản phẩm bán trên thị trường xảy ra vấn đề, nhưng cách giải quyết hậu quả theo kiểu đại gia như SJ"s tuyệt đối chưa từng có, nhờ vậy mà nhận được cơn mưa lời khen từ các khách hàng.

SJ"s vừa công bố biện pháp giải quyết, Ôn thị lập tức không bình tĩnh nổi, Ôn Thư Ninh đi đến tổng bộ SJ"s ngay hôm đó, đợi suốt nửa tiếng bên ngoài phòng giám đốc mới gặp Nghiêm Phong, Giám đốc Điều hành của SJ"s.

Nghiêm Phong khoảng năm mươi tuổi, dáng người đẫy đà, hơi hói, gặp ai cũng tươi cười hiền hòa. Ông là tổng giám đốc điều hành cấp cao nhất của tập đoàn, ngành điện tử ở SJ"s đều do ông phụ trách.

"Giám đốc Nghiêm, SJ"s các ông có ý gì?"

Nghiêm Phong nheo mắt, tươi cười đầy nguy hiểm: "Ý trên mặt chữ."

Tất cả sản phẩm dù được bán ra thị trường hay chưa đều xử lý như sản phẩm hỏng.

Đây là sách lược giải quyết của SJ"s, hoàn toàn chưa hỏi ý kiến của đối tác Ôn thị, vừa nhấc bút là tiêu tiền như rác.

Ánh mắt Ôn Thư Ninh rét lạnh: "Vậy các ông biết xử lý toàn bộ như sản phẩm hỏng sẽ tổn thất bao nhiêu tiền không?"

Nghiêm Phong vẫn tươi cười đối đáp đâu ra đó: "Chúng tôi có bộ phận tài vụ, đương nhiên là biết."

Bỏ số tiền khổng lồ như vậy mà không chớp mắt lấy một cái, Ôn Thư Ninh trào phúng: "Cho nên… các ông điên rồi?"

Nghiêm Phong cười lắc đầu: "Chủ tịch chúng tôi đã lên tiếng, tiền có thể lỗ, nhưng uy tín thương hiệu SJ"s không thể mất, dù xử lý toàn bộ như sản phẩm hỏng cũng không để sót một phế phẩm nào."

Giọng điệu ông nhẹ nhàng cứ như là thanh lý đống củ cải rau xanh vậy. Là chất dẫn nano đấy! Dù chỉ nguyên vật liệu thôi cũng đã có giá trên trời rồi.

Ôn Thư Ninh hoàn toàn mất kiên nhẫn, không mảy may khách sáo: "SJ"s các ông muốn tự đào hố chôn mình thì tôi mặc kệ, nhưng dự án này có vốn đầu tư của Ôn thị chúng tôi."

Nghiêm Phong vội nói biết mà biết mà, ôn hòa nhã nhặn như cáo già đeo mặt nạ: "Cố vấn pháp luật của công ty chúng tôi sẽ tìm giám đốc Ôn bàn về phí vi phạm hợp đồng và khoản phí bồi thường."

Dù vậy, hai bên cũng cùng chịu rủi ro, cô ta tổn thất mấy tỷ vốn lưu động, SJ"s lại càng không cần nói cũng biết. Số tiền đầu tư trang thiết bị dành cho nghiên cứu giai đoạn đầu đã là một khoản lớn, thế mà họ nói bỏ là bỏ.

Ôn Thư Ninh nghiêm mặt cười gằn: "Nghe giám đốc Nghiêm nói, có vẻ như SJ"s các ông không thiếu nguồn lực tài chính."

Nghiêm Phong tươi cười tiếp lời: "Chủ tịch chúng tôi quả thực rất nhiều tiền."

Ánh mắt Ôn Thư Ninh rét lạnh, cô ta cao giọng hùng hổ dọa người: "Nếu các ông không thiếu nguồn lực tài chính, vì sao lại để Ôn thị chúng tôi đầu tư?"

Trước khi hợp tác, cô ta cũng từng thắc mắc, xí nghiệp đầu tàu trong ngành điện tử với dây chuyền sản xuất đa dạng sao lại thiếu nguồn tài chính cơ chứ. Nhưng lúc đó SJ"s quăng ra miếng bánh to thơm phức khiến biết bao xí nghiệp đổ xô vào. Cùng là thương nhân, điều cô ta quan tâm hàng đầu luôn là lợi ích, nên cũng muốn tới chia chác với SJ"s mà quên đi vấn đề cơ bản nhất.

SJ"s căn bản không thiếu nguồn tài chính.

Nghiêm Phong cười đùa nói: "Đây là ý của chủ tịch chúng tôi."

Ôn Thư Ninh bỗng dưng căng thẳng: "Chủ tịch các ông là ai?"

Hợp tác lâu đến thế mà cô ta chưa bao giờ gặp ông chủ thật sự của SJ"s. Nếu không phải Nghiêm Phong luôn miệng nói "chủ tịch chúng tôi", thì có lẽ cô ta và mọi người đều cho rằng ông chủ của SJ"s chính là Nghiêm Phong.

Người được gọi là chủ tịch ấy chưa từng lộ mặt trước công chúng, thậm chí ngay cả chút thông tin về thân phận cũng chưa từng để lộ.

Nghiêm Phong vẫn trưng gương mặt giả tạo đúng chuẩn: "Điều này không tiện tiết lộ."

Ôn Thư Ninh tức quá hóa cười, vung tay hất tách trà xuống: "SJ"s các ông nhiều tiền quá không có chỗ đốt à? Các ông dùng mười tỷ để chơi tôi!"

Cuối cùng phát hiện ra rồi!

Nghiêm Phong cười lịch sự rồi nhìn đồng hồ: "Tôi sắp họp, nếu cô còn chuyện gì khác, có thể liên hệ với phòng pháp chế và kế toán của chúng tôi."

"Ông…!"

Nghiêm Phong phủi nhẹ âu phục, cười ha hả bước ra ngoài nghe điện thoại: "A lô, đang chờ tôi à? Tới ngay tới ngay."

Ôn Thư Ninh nghiến răng nghiến lợi. Cầm ngược điện thoại mà còn giả vờ giả vịt, tưởng dễ qua mặt cô ta đến thế à? Hôm sau, một tin tức về kinh tế tài chính vừa được tung ra lập tức trở thành viên đá khơi lên nghìn cơn sóng.

Ngân hàng nhà họ Ôn mắc bẫy cổ phiếu, xuất hiện hiện tượng thâm hụt tài chính, sắp đối mặt với nguy cơ vỡ nợ.

Tin tức vừa phát chưa đến một ngày, khách hàng của ngân hàng nhà họ Ôn đổ xô đi rút tiền với số lượng lớn khiến ngân hàng xảy ra đột biến rút tiền gửi nghiêm trọng, cổ phiếu tụt dốc không phanh.

Song, sóng trước chưa qua, sóng sau đã tới, ngân hàng nhà họ Ôn rơi vào khủng hoảng tài chính, đồng thời giám đốc điều hành ngân hàng nhà họ Ôn - Ôn Thư Ninh phải hầu tòa vì vụ án xúi giục người khác vào nhà cướp của, kết quả thua kiện, bị xử mười tháng tù giam, hoãn thi hành án một năm.

Trung tuần tháng Sáu, mặt trời chói chang gay gắt, bầu không khí khắp nơi đều khô nóng.

Sau khi kết thúc việc xét xử, Ôn Thư Ninh được hoãn thi hành án, phóng thích tại chỗ. Đông đảo phóng viên nghe tin đã tụ tập ngay cổng tòa án từ sớm, các hãng truyền thông vác camera chen nhau ùa tới, vây kín Ôn Thư Ninh và thư ký dưới bậc thềm.

Lối ra của tòa án nhanh chóng chật kín, các phóng viên nôn nóng chen lấn xô đẩy về phía Ôn Thư Ninh. Cô ả bị chen đến mức phải liên tiếp lùi về sau, chưa kịp đứng vững thì máy ghi âm của phóng viên đã đưa tới trước mặt, vô số cái miệng chen nhau đóng mở hùng hổ về phía cô ả.

"Xin hỏi cô Ôn, vì sao cô xúi giục người khác vào nhà cướp của?"

"Mục đích của cô là gì?"

"Cô có hài lòng với phán quyết sơ thẩm của tòa không?"

"Cô có cân nhắc khiếu nại để xét xử tái thẩm không?"

Thư ký của Ôn Thư Ninh chắn phía trước, nghiêm mặt gạt đám đông ra: "Xin tránh đường."

Nhưng các phóng viên hoàn toàn không nghe mà ùa nhau xông tới, đẩy luôn thư ký của Ôn Thư Ninh vào đám đông, chìm nghỉm giữa biển người.

Không còn thư ký ngăn cản, các phóng viên càng ép dữ, gần như chọc luôn micro vào mặt Ôn Thư Ninh, tiếng ồn ã không ngớt, các câu hỏi cứ thi nhau ập tới, căn bản không cho cô ta khoảng trống để xoay sở.

"Ngân hàng Ôn thị bị thâm hụt tài chính là do không giỏi kinh doanh hay do phân quyền nội bộ có vấn đề?"

"Ôn thị đã đầu tư bao nhiêu tiền vào dự án SJ"s? Bị vỡ nợ là do đầu tư thất bại sao?"

"Cổ phiếu Ôn thị tụt dốc không phanh, tập đoàn có biện pháp gì ứng phó không?"

"Vấn đề đột biến rút tiền gửi ở ngân hàng hiện nay có được khống chế không?"

Câu nào câu nấy đều xảo trá, cả vú lấp miệng em, Ôn Thư Ninh bị chen lùi về sau từng bước, tiếng đặt câu hỏi đinh tai nhức óc chưa phút nào ngưng, ánh đèn flash của camera chiếu thẳng vào làm chói mắt, màu máu trên mặt cô ả rút đi từng chút một, cô ả không nhịn nổi nữa, quát lớn: "Tránh ra!"

Cô ả vừa quát xong thì không biết là ai đẩy mạnh khiến đám phóng viên vây kín cùng lao về phía trước. Còn cô ả bị đẩy một cái, chân liền lảo đảo. Ôn Thư Ninh ôm bụng theo bản năng, cả người bị đẩy mạnh ngã ngồi lên thềm đá phía sau, nửa người tê rần, đau đến mức sắc mặt tái xanh. Ôn Thư Ninh chống người định đứng dậy nhưng hàng loạt micro phía trước như một ngọn núi lớn đè mạnh xuống, không chịu buông tha cô ả.

"Cô Ôn, xin cô trả lời."

"Từ việc ba cô thuê sát thủ đến việc cô xúi giục người khác vào nhà cướp của, cô có gì muốn nói về hành vi phạm tội này không?"

"Cô Ôn, Ôn thị gần đây luôn vướng phải tin xấu nhưng vị hôn phu của cô chưa từng ra mặt, phải chăng tình cảm hai người xảy ra vấn đề?"

"Nghe đồn hai người không hợp nhau, là thật sao?"

Cô ta bị ép ngồi trở lại mặt đất, bụng chợt quặn đau như bị vật nặng xoắn lấy.

Con của cô ta!

Ôn Thư Ninh ôm bụng gào lên: "Cút, cút hết!"

Nhưng không ai tránh cả, cô ả ngẩng đầu nhìn từng khuôn mặt nôn nóng ấy, chỉ cảm thấy giống như bầy dã thú há to cái miệng đỏ lòm.

Bụng đau quặn cả lên, cô ta không ngồi nổi nữa, một tay chống xuống đất, một tay che bụng, hoảng hốt kêu to:

"Các người đừng qua đây!"

"Con của tôi!"

"Đừng làm con tôi bị thương!"

"…"

"Cô Ôn Thư Ninh, xin cô trả lời."

"Cô Ôn Thư Ninh!"

"Cô Ôn Thư Ninh…!"

Bụng quặn thắt, dòng máu nóng trào ra, mùi máu dần nồng nặc. Ôn Thư Ninh cắn răng đẩy đám đông ra, cô ả ngẩng đầu, thấy bên kia đường có một chiếc xe đỗ lại, phía sau cửa sổ xe, người ngồi trên ghế phụ đang nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng hờ hững.

Ôn Thư Ninh mừng rỡ: "An Chi!"

Anh như một luồng sáng đột ngột chiếu vào lúc cô ta tuyệt vọng.

Nhưng luồng sáng ấy chỉ thoáng qua rồi biến mất, cửa sổ xe hạ xuống, đôi mắt lạnh lẽo rời đi như chiếc bóng hư vô hay ánh sáng hão huyền, sau đó xe hơi từ từ khởi động, dần đi xa về hướng ngược lại.

Hóa ra, không phải anh tới cứu cô ta.

Cũng đúng, sao anh lại cứu cô ta chứ, cô ta không hề xa lạ cảnh này, anh hoàn trả nguyên vẹn kết cục của Mạc Băng cho cô ta, những gì cô ta từng làm giờ đây báo ứng từng chút một trên người cô ta.

Ôn Thư Ninh cong khóe môi tự giễu rồi ngã xuống.

Chiếc xe hơi màu đen càng đi càng xa.

Ngay cửa tòa án lại xảy ra tình trạng giẫm đạp, chuyện này nhất thời xôn xao trên mạng.

Bệnh viện Thiên Bắc.

Lúc Ôn Thư Ninh tỉnh lại đã là sau giờ trưa, ánh nắng gay gắt chiếu vào qua cửa sổ mở của phòng bệnh, cô ta mở mắt nhưng hơi chói, bèn dùng tay chắn lại theo bản năng.

Y tá đang thay thuốc cho cô ta nói: "Cô tỉnh rồi."

Ôn Thư Ninh chợt tỉnh táo, tay vô thức chạm vào bụng, sốt ruột hỏi: "Y tá, con của tôi đâu?"

Y tá ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Ôn Thư Ninh ngồi bật dậy, mắt hoa lên choáng váng, sắc mặt trắng như tờ giấy, hoảng hốt hỏi: "Con của tôi đâu?"

"Cô ra ngoài trước đi."

Lúc này Ôn Thư Ninh mới chú ý đến Ôn Thư Hoa ngồi trên sofa. Sau khi y tá ra ngoài, Ôn Thư Hoa đi đến trước giường bệnh, nói với vẻ mặt phức tạp: "Thư Ninh, không giữ được đứa bé."

Ôn Thư Ninh sững sờ tê liệt chốc lát, cảm thấy bản thân như sụp đổ, sau đó trợn trừng mắt nhìn Ôn Thư Hoa. Cô ả lớn tiếng gào thét không kiềm chế được cảm xúc: "Tại sao không giữ được? Có phải chị không? Có phải chị sợ con của tôi tranh giành tài sản với chị nên cố ý hại chết nó đúng không?"

Cô ả gào thét như người điên.

Sắc mặt Ôn Thư Hoa lạnh nhạt: "Em bình tĩnh lại đi."

Ôn Thư Ninh ném ly xuống đất: "Tôi không muốn bình tĩnh!" Cô ả kéo chăn, điên cuồng gào thét, "Trả con lại cho tôi, mau trả con lại cho tôi!"

Ôn Thư Hoa tiến tới, quăng cho cô ta một bạt tai, quát lớn: "Ôn Thư Ninh!"

Cô ta bị đánh đờ cả người, trợn tròn mắt ngẩn ngơ, tai ong ong không ngớt, giọng chất vấn nghiêm nghị của Ôn Thư Hoa vang lên: "Em chưa tỉnh ra sao? Đều là Lâm An Chi, là cậu ta cấu kết với SJ"s, em đã dẫn sói vào nhà rồi em biết không hả?"

Ánh mắt Ôn Thư Ninh đờ đẫn trống rỗng hồi lâu, sau đó cô ta lắc đầu thật mạnh, lẩm bẩm: "Không thể nào, em mang thai con anh ấy, anh ấy sẽ không đối xử với em như vậy, không đâu."

Vẫn chưa tỉnh ra à?

Ôn Thư Hoa lạnh lùng châm biếm: "Vậy em biết hôm nay là ngày ngân hàng đổi chủ không?"

Ôn Thư Ninh ngẩng phắt đầu, mở to mắt không thể tin nổi: "Ý chị là sao?"

"Vị hôn phu của em nắm 35% cổ phần, làm chủ ngân hàng nhà họ Ôn." Ôn Thư Hoa tức giận, nghiến răng phẫn nộ, "Hiện tại, ngân hàng nhà họ Ôn sắp đổi sang họ Lâm rồi."

Ngân hàng nhà họ Ôn mở đại hội cổ đông đột xuất ở Giang Bắc, giám đốc điều hành Ôn Thư Ninh bị vướng vào vụ án hình sự, cực kì bê bối, nên ủy viên quản trị Lâm An Chi – người nắm giữ 35% cổ phần của ngân hàng – được hội đồng quản trị bổ nhiệm tạm thời nắm quyền chủ tịch.

Trong cuộc họp, chủ tịch mới nắm quyền đưa ra quyết sách ứng phó khẩn cấp, phát hành trái phiếu góp vốn cho ngân hàng, ngoại trừ Ôn Thi Hảo, quyết định này được toàn bộ các phiếu thông qua.

Bốn giờ, hội đồng quản trị đã họp suốt bốn tiếng đồng hồ thì Ôn Thư Ninh xuất hiện.

Thư ký tổng giám đốc bước lên ngăn cản ở cửa phòng họp: "Giám đốc Ôn, bên trong đang họp."

Sắc mặt Ôn Thư Ninh cực kì khó coi, cô ả nghiêm mặt quát mắng: "Tránh ra."

"Giám đốc Ôn…"

Ôn Thư Ninh đẩy cô ấy ra: "Cút!"

Cô ả trực tiếp đẩy mở cửa phòng họp.

Các chỗ ngồi trong phòng họp đều chật kín, tất cả các quản lý cấp cao của Ôn thị đều có mặt, Lâm An Chi đang ngồi ở ghế cao nhất trong phòng, các ủy viên ngồi hai hàng bên cạnh.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cửa, trong đó có cả Lâm An Chi. Anh chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lãnh đạm không cảm xúc.

Ôn Thư Ninh vừa sẩy thai, cơ thể cực kì yếu ớt, bước đi không vững, cô ta lảo đảo đi đến vị trí chính diện nhất, nhìn chằm chằm Lâm An Chi, chất vấn: "Tại sao anh ngồi ở vị trí này?"

Lâm An Chi không đáp mà nhìn lướt qua mọi người có mặt: "Mọi người ra ngoài trước đi."

Sau khi nhìn ánh mắt của hai người, các quản lý cấp cao lần lượt rời chỗ. Ôn Thi Hảo cũng không nói câu nào, chỉ nhìn họ với một cái nhìn đầy ý vị rồi rời phòng họp.

Lâm An Chi đứng dậy đi đóng cửa, sau đó anh quay lại ngồi, ngẩng đầu nhìn vào mắt Ôn Thư Ninh: "Tại sao tôi ngồi ở vị trí này? Cô nghĩ sao?"

Anh nắm 35% cổ phần, là cổ đông lớn nhất Ôn thị, thế nhưng anh lại bình tĩnh nghỉ ngơi dưỡng sức lâu đến vậy.

Ôn Thư Ninh nhìn thẳng vào mắt anh: "Anh bắt đầu thu mua cổ phần của Ôn thị từ khi nào?"

"Năm năm trước."

Ánh mắt cô ả khó mà tin nổi khóa chặt lấy anh: "Lâm An Chi, rốt cuộc lý do của anh là gì?"

Năm năm trước, họ còn chưa quen biết nhau, hiển nhiên, mục đích của anh không phải nhắm vào cô ta mà là cả nhà họ Ôn.

"Ba cô không nói cô biết sao?" Ánh mắt Lâm An Chi lạnh lẽo, con ngươi của anh như ngôi sao buốt giá trong những ngày đông rét nhất, lạnh buốt thấu xương, "Vụ án thuê sát thủ năm xưa có người sống sót."

Nạn nhân của vụ án năm xưa ba cô ta thuê người sát hại là hai người con một trai một gái của chủ ngân hàng Lâm Tiếu Bình, nếu vụ án đó có người sống sót… Ôn Thư Ninh líu lưỡi: "Lâm... Lâm…"

Lâm An Chi từ tốn tiếp lời: "Tôi là Lâm Quan Ngôn." Anh đứng dậy, bước tới gần cô, "Chị còn nhớ tôi không? Hả chị Thư Ninh?"

Khi đó, Ôn Thư Ninh đã trưởng thành, Ôn Chí Hiếu thường xuyên dẫn cô ả đến ngân hàng, cô ả là nhân tài kiệt xuất được người người khen ngợi.

Khi đó, anh chỉ là một thiếu niên không biết gì cả, sau khi quen biết, anh thường gọi ả là chị Thư Ninh.

Về sau, Lâm An Chi mới biết, từ khi trưởng thành, Ôn Thư Ninh đã là cánh tay đắc lực của Ôn Chí Hiếu. Trong vụ án Ôn gia thuê sát thủ, không ai biết cô ả đã bày mưu tính kế bao nhiêu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện