Editor: Nguyetmai
Người đàn ông kia không phục, lớn tiếng tranh luận phải trái: "Con gái của tôi cũng sống ở đây."
Bảo vệ gác cổng không hề động đậy, xử lý sự việc theo đúng quy tắc: "Vậy thì mời ông vui lòng gọi điện thoại cho con gái của ông. Nếu cô ấy cho phép thì ông có thể vào trong." Đây là khu căn hộ cao cấp, người ở đây đều là người có tên tuổi. Bộ dạng người này đáng nghi như vậy, ai biết ông ta có phải là phóng viên hay không? Muốn vào trong, hoặc là quét thẻ, hoặc là quét mặt!
Người đàn ông kia cũng rút điện thoại di động ra thật, cúi đầu bấm điện thoại rất lâu, trên trán toàn là mồ hôi, lúc nói chuyện tỏ ra hơi bực bội: "Điện thoại của con gái tôi không liên lạc được, cậu cho tôi vào trong trước đi."
Thế này thì càng đáng nghi hơn rồi.
Sắc mặt bảo vệ gác cổng không thay đổi: "Vậy mời ông vui lòng liên lạc được rồi sau đó mới vào trong."
Người đàn ông liên tục bị từ chối, đã hoàn toàn nổi cáu. Ông ta nổi giận đùng đùng, hắng giọng la hét: "Cậu có ý gì? Đề phòng tôi như đề phòng trộm à."
Đúng vậy, nhìn thế nào cũng thấy giống như phần tử xấu!
Bảo vệ gác cổng duy trì vẻ mặt và giọng điệu lễ phép: "Xin lỗi, đây là quy tắc ở khu căn hộ của chúng tôi, tôi chỉ là người gác cổng, phải tuân thủ quy tắc."
Người đàn ông tức giận đến xù lông. Ông ta vén tay áo lên, hung dữ buông một câu độc ác: "Cậu chờ đó cho tôi. Tôi nhất định sẽ bảo con gái của tôi khiếu nại cậu, sa thải cái đồ nhìn người bằng nửa con mắt như cậu!"
Sắc mặt bảo vệ gác cổng vẫn bình tĩnh: "Ồ, xin cứ tự nhiên." Làm bảo vệ của khu căn hộ dành cho người nổi tiếng, còn có trường hợp lớn nào mà anh ta chưa từng gặp, còn có thể sợ được sao. Anh ta liền hỏi: "Con gái của ông là ai?"
Người đàn ông nói ngay không chút suy nghĩ, bật thốt lên: "Con gái của tôi là ngôi sao lớn, tên là Tô Khuynh." Nói xong, sắc mặt liền thay đổi.
Ông anh bảo vệ gác cổng đáp lại bằng một tiếng cười: "Ha ha."
Tô Khuynh là một em trai cực kì anh tuấn được không hả? Thấy sang bắt quàng làm họ mà cũng không biết viết nháp trước! Đúng là phần tử xấu!
Người đàn ông không còn cách nào khác, ông ta mắng hai câu thô tục, rồi đội mũ lưỡi trai lên cúi đầu rời đi.
Từ Thanh Cửu nhìn chằm chằm vào bóng lưng người đàn ông vài lần, nhưng không thấy được khuôn mặt. Không phải chỉ có giọng nói quen tai, cả bóng lưng cũng giống như đã từng nhìn thấy, cậu đăm chiêu suy nghĩ.
Lúc này, bảo vệ gác cổng quay đầu lại thì đã nhìn thấy Từ Thanh Cửu đang đứng đợi ở bên cạnh, anh ta thân thiện tiến lên chào hỏi: "Cậu Từ, cậu lại tới tìm cậu Tô à."
Lúc nãy người nọ vừa mới bị cản lại, nên cậu hỏi một câu tượng trưng: "Tôi có thể trực tiếp vào thẳng bên trong không?"
"Đương nhiên là được." Cậu thì đâu cần quét thẻ, quét khuôn mặt này là được rồi.
Từ Thanh Cửu đường hoàng đi vào khu căn hộ, trong lòng rất là thoải mái. Xem ra sau này phải khoe tình cảm mặn nồng nhiều một chút, tốt nhất là khắp thiên hạ đều biết cậu là bạn trai của Tô Khuynh.
Lúc này, chuông điện thoại di động của cậu vang lên, là bạn trai... của cậu.
Khóe môi của Từ Thanh Cửu cong lên: "Anh tới rồi."
Tô Khuynh nói: "Em vẫn chưa về tới nơi."
Khóe môi Từ Thanh Cửu chùng xuống: "Bao giờ thì em mới về?" Cậu muốn gặp! Mặt! Bạn! Trai! Ngay! Lập! Tức!
"Em vẫn đang chụp ảnh tuyên truyền."
Không thể gặp mặt bạn trai ngay lập tức, cậu không hài lòng, không vui, cực kì khó chịu: "Em lại trễ hẹn!"
Tô Khuynh dỗ dành: "Ngoan, chờ em một chút."
Từ Thanh Cửu được vuốt lông, không còn tức giận như vậy nữa, cậu lẩm bẩm một tiếng: "Em để cho anh đợi ở cửa à?" Cậu lên tiếng, "Anh cũng đã đi trộm sổ hộ khẩu vì em rồi, nhưng mà em thì ngay cả chìa khóa cửa nhà em cũng không chịu cho anh."
Phải thừa cơ hội này, cướp chìa khóa tới tay mình!
Tô Khuynh lập tức đuối lý: "… Ớ." Sau đó cô rối rắm rất lâu, rồi đành phải khai thật: "Em để chìa khóa dự bị ở dưới thảm cửa ra vào." Cô đã khóa phòng ngủ rồi, chắc là Từ Thanh Cửu cũng không phát hiện được gì đâu.
Từ Thanh Cửu thuận theo lời của cô, nói chuyện vô cùng đương nhiên: "Chìa khóa dự phòng mà giấu dưới thảm cửa ra vào cũng không an toàn chút nào cả, từ nay về sau anh sẽ giữ giúp em, cần dùng gấp thì tìm anh, suốt hai mươi tư tiếng anh đều có thể mang cho em."
Tô Khuynh nghẹn lời.
Hình như có chỗ nào đó không đúng, nhưng không đúng chỗ nào nhỉ? Cúp điện thoại xong, Tô Khuynh gãi gãi đầu. A, phong ấn quan trọng nhất trong hang giặc của cô đã bị chính cô giải trừ mất rồi…
Bên kia, Từ Thanh Cửu lấy được chìa khóa nên vô cùng hí hửng thỏa mãn. Vừa vào phòng, trong lòng cậu chợt tràn ngập sự tò mò. Cậu sờ trái một chút, nhìn phải một chút. Có thể bởi vì đây là nhà của Tô Khuynh, ngay cả chậu cây xương rồng ở ban công cũng vô cùng xinh đẹp, cái gối ôm có hình thù kỳ quái trên ghế sofa kia cũng hết sức đáng yêu. Tâm trạng của cậu cực kì thoải mái, khẽ đạp chân một cái, dang hai tay ra, nằm lên ghế sofa.
Tay cậu vừa đụng vào cái gì vậy? Mềm mềm, cứng cứng…
Từ Thanh Cửu kéo nó ra, vừa nhìn một cái, sắc mặt liền thay đổi, là một cái áo lót màu hồng nhạt, lại còn là áo lót ren. Phần tử xấu ở cổng ra vào vừa rồi…
Ấy vậy mà… điện thoại của Tô Khuynh gọi lúc nào không gọi, lại gọi đúng lúc này.
Không đợi cô nói chuyện, Từ Thanh Cửu đã mở miệng trước, vẻ mặt rất phức tạp: "Em mau về đây đi, anh có chuyện muốn hỏi em."
Tô Khuynh rất khó xử: "Nữ chính bị NG liên tục, em vẫn đang chụp bổ sung."
Cậu rất kiên quyết không cho cô phân bua: "Em mau trở về đi! Ngay bây giờ!"
"Ngoan đi, em chụp xong..."
"Tút tút tút…"
Điện thoại đã bị dập máy.
Tô Khuynh nghẹn lời. Sao đột nhiên lại cáu kỉnh như thế chứ, anh ấy muốn tạo phản à!
Hai mươi phút sau, sau khi nữ chính quảng cáo rơi xuống nước làm bắn những bọt nước màu sắc rực rỡ lên khuôn mặt của cô ta một cách hoàn hảo, cuối cùng Tô Khuynh cũng đã kết thúc công việc.
Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, đập clapper board: "OK!" Ông ta nói vài lời khách sáo theo thông lệ, "Hai vị vất vả quá." Sau đó lại quay đầu nói với nhân viên công tác: "Được rồi, dọn dẹp đồ một chút đi, tôi mời mọi người ăn tối."
Nữ chính Ôn Hinh mỉm cười đồng ý.
"Vai nam chính" Tô Khuynh vẫn còn đang ở trong nước: "Mọi người đi trước đi, tôi sẽ theo sau."
Ôn Hinh mới bước từ dưới nước lên, cơ thể ướt sũng lộ rõ đường cong xinh đẹp, nhưng lớp trang điểm không hề bị nhòe một chút nào. Cô ta ngoái đầu nhìn lại, khẽ cười một tiếng: "Sao anh còn chưa lên vậy, dưới nước có bảo bối à?"
Tô khuynh dựa vào thành bể bơi, mực nước mới vừa tới xương quai xanh. Cô nhíu mày, lộ ra vẻ mặt yêu nghiệt: "Đúng vậy, người đẹp có muốn cùng đi tìm báu vật không."
Ôn Hinh hờn dỗi: "Đáng ghét."
Sau đó, nhân viên công tác đều lục tục đi ra ngoài. Tô Khuynh lại đợi ở trong nước thêm ba phút, tổ chụp ảnh mới dọn xong hết dụng cụ. Người đại diện Hà Tương Bác thấy Tô Khuynh chậm chạp không đi ra ngoài, liền đi vào trong xem tình hình một cái.
Tô Khuynh vẫn còn ở dưới nước, chỉ nhô mỗi cái đầu lên, lộ ra vẻ mặt lo lắng: "Anh Hà, anh đóng cửa lại giúp em trước đi, em sửa sang lại một chút rồi sẽ ra ngoài."
Hà Tương Bác vội vàng lui ra ngoài, đóng cửa xong liền đứng phía sau cửa hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì, anh tới phòng nghỉ chờ em đi."
Suy cho cùng thì cũng là một cô bé, Hà Cùng Bác cũng không tiện hỏi nhiều, đành tạm thời tránh mặt trước.
Lúc này Tô Khuynh mới bật thốt lên một chữ: "F*ck!"
Vải quấn ngực của cô bị rớt mất rồi!
Bởi vì nước sâu vừa tới cổ, mặt nước lại toàn là bong bóng bọt nước màu sắc rực rỡ, nên cô mới đồng ý với đạo diễn quảng cáo, mạo hiểm xuống nước. Cô nghĩ là chỉ cần lộ xương quai xanh thì cũng không có gì, còn có thể hút thêm một lượng fan nữ, nhưng cố tình hôm nay trạng thái của Ôn Hinh lại không tốt, liên tục bị NG. Sau đó vải quấn ngực của cô thành công bỏ mạng, đến giờ vẫn không rõ tung tích, cũng không biết là rơi vào góc nào rồi, suốt mười phút vừa rồi, cô đứng cũng không dám đứng thẳng, hai cái chân già này cũng muốn tàn phế luôn rồi.
Haiz, muốn kiếm tiền sinh hoạt thật chẳng dễ chút nào. Tô Khuynh hít một hơi, bóp lỗ mũi rồi lặn vào trong nước.
Có mười mấy chiếc xe đỗ ở bên ngoài hồ bơi, đạo diễn mời cơm, cả đoàn người ùn ùn đi ra từ hồ bơi.
Đột nhiên có một chiếc xe Phaeton không còn sản xuất nữa đỗ lại ở cửa ra vào. Đàn ông mà, trông thấy xe sang trọng, thì đều ngắm nghía nhiều một chút.
Trợ lý đạo diễn ngạc nhiên thốt lên một tiếng: "Đây không phải là Từ Thanh Cửu sao."
Đạo diễn nhìn chăm chú một lát, quả thật đúng là vị cậu ấm kia, ông ta tiến lên chào hỏi: "Cậu Từ, đến thăm Tô Khuynh à."
Từ Thanh Cửu phóng khoáng thừa nhận, rồi hỏi: "Tô Khuynh đâu rồi?"
"Vẫn đang ở bể bơi đấy."
Từ Thanh Cửu nói cảm ơn, rồi liền đi về phía bể bơi, bước chân có vẻ không thể chờ đợi thêm được nữa rồi. Đạo diễn chống cằm nhìn theo, vẻ mặt tiếc hận: "Một cậu công tử nhà giàu đứng đắn như thế, tại sao lại bị Tô Khuynh bẻ cong chứ."
Trợ lý cười ha ha: "Đạo diễn, tôi thấy trong mắt ông đang đang lộ ra biểu cảm dâm đãng đấy."
Đạo diễn đá một chân qua: "Đi chết đi!"
Bởi vì chụp ảnh quảng cáo, nên đạo diễn bao hết hồ bơi lầu một, lúc này nhân viên công tác đều đã kết thúc công việc rồi, không có một bóng người, chỉ còn một cái hồ bơi, một cái hồ bơi đầy bong bóng bọt nước đủ mọi màu sắc.
Tô Khuynh còn đang ở dưới đáy hồ bơi, tìm hết một vòng, tập trung nhìn kĩ, cuối cùng cũng tìm được vải quấn ngực màu da của cô rồi.
Đúng vào lúc này...
"Tô Khuynh."
Tô Khuynh nghẹn lời. Oh my god! Nghe nhầm rồi, sao cô lại nghe thấy giọng nói của Từ Thanh Cửu được nhỉ.
"Tô Khuynh."
Tô Khuynh nghẹn lời. F*ck! Đúng là anh ấy thật!
Từ Thanh Cửu đi tìm một vòng quanh bể bơi, vẫn không nhìn thấy một bóng người, cậu nóng nảy: "Tô Khuynh! Tô Khuynh!"
Tô Khuynh nghẹn lời. Anh đi mau đi, ông đây sắp không nhịn thở nổi nữa rồi!
Sau đó, liền thật sự không còn nghe thấy tiếng nói nữa. Tô Khuynh vội vàng vươn tay ra với tới chỗ tấm vải quấn ngực kia, nhưng mà...
Một tiếng ào ào vang lên, bọt nước văng khắp nơi, bong bóng bọt nước nhiều màu sắc rực rỡ trôi dạt dập dềnh, có một khối nặng đột nhiên rơi vào trong nước.
Tô Khuynh đang cầm tấm vải quấn ngực trong tay liền ngây người.
Từ Thanh Cửu cũng ngây người, nhìn chằm chằm vào ngực của Tô Khuynh…
Xong rồi!
Tô Khuynh hít vào một hơi, cô lập tức bị sặc nước: "Khụ khụ khụ…" Cô vội vàng đứng dậy từ trong nước, nắm lấy lan can rồi thở mạnh. Tô Khuynh thở gấp xong liền quay đầu lại, che tấm vải quấn ngực ở phía trước, tức giận đến trợn mắt, "Anh còn nhìn à!"
Khuôn mặt Từ Thanh Cửu bỗng đỏ bừng, cậu sững sờ chuyển mắt qua chỗ khác, rồi lại vụng trộm liếc qua: "Ngực của em..."
Tô Khuynh hừ một tiếng, vừa thẹn vừa giận: "Lại muốn nói là cơ ngực em to nữa hả?"
Từ Thanh Cửu giống hệt một tên ngốc, cậu sờ lên lỗ tai, rồi lại sờ lên mũi, cuối cùng sờ lên gáy, lúng ta lúng túng hỏi: "Em là con… con… con gái à?"
Nếu không thì sao!!! Cơ ngực đàn ông có thể to như vậy được không? Đây quả thực là một loại sỉ nhục với dáng người của cô! Cô đang muốn giải thích thì…
"Tô Khuynh."
Hai người trong hồ bơi đều sững sờ.
Cửa vẫn còn mở, Hà Tương Bác không nghe thấy tiếng đáp lại nên bước vào: "Tô..."
Tô Khuynh còn đang ngu muội, thì Từ Thanh Cửu đã nhào qua, ôm chầm lấy cô, giữ chặt trong ngực, rồi quay đầu gào lên: "Cút ra ngoài!"
Hà Tương Bác nín thinh.
Anh ta có thể cút đi, nhưng cậu ta có thể buông tay không? Lỡ lau súng cướp cò thì ai chịu trách nhiệm! Hà Tương Bác che mắt lại, không thể nào nhìn được, không thể nào nhìn được nữa!! Anh ta mang theo một tâm trạng phức tạp của người cha già, đóng cửa lại, rồi đi ra ngoài coi chừng.
Tên ngốc họ Từ nghiêng đầu qua: "Đi rồi." Tên ngốc họ Tô cúi đầu xuống: "Ừ, đi rồi."
Cô còn chưa kịp quấn ngực lại, cứ như vậy dán vào người anh không có gì cản ở giữa. Một người mềm mại, một người cứng rắn, quần áo mặc trên người lại mỏng manh, hình dáng cơ thể hiện ra rõ ràng.
Sau đó, sợ nhất là bầu không khí yên tĩnh.
Không biết ngọn gió yêu ma thổi từ đâu tới, đột nhiên thổi qua đây. Tô Khuynh sợ run cả người, cô hoàn hồn: "Anh còn không chịu buông tay à?"
Từ Thanh Cửu chậm mất nửa nhịp mới kịp phản ứng: "… Ờ."
Sau đó anh nới lỏng tay ra, tiếp tục nhìn vào phía trước của cô giống hệt như như kẻ ngốc.
Tô Khuynh bị nhìn chằm chằm đến phát rùng mình, cô che ngực không cho cậu nhìn: "Quay mặt đi ngay!"
Lúc này tên ngốc họ Từ mới như bừng tỉnh từ trong mộng. Cậu xoay đầu đi, rồi cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, cảm giác mềm mại này… Từng giọt từng giọt chất lỏng màu đỏ rơi xuống trên mặt nước đầy bong bóng bọt nước màu sắc rực rỡ. Cậu sờ mũi một cái.
F*ck, chảy máu mũi rồi!
Tô Khuynh run rẩy bắt tay vào mặc quần áo xong xuôi, sau đó lên bờ: "Em ổn rồi."
Lúc này Từ Thanh Cửu mới cúi gằm đầu, bò lên trên mặt nước, ánh mắt không biết nên nhìn chỗ nào, liền cúi đầu xuống, mái tóc ướt nhẹp vẫn còn nhỏ nước tí tách, bộ não thì nhũn như con chi chi. Con ngươi của cậu đảo qua đảo lại, chỉ dám len lén liếc nhìn cô, cố ý vô tình ngắm ngực của cô, nhưng lại ngắm rất nhiệt tình!
Cái tên háo sắc này!
Cô đá bong bóng bọt nước qua chỗ cậu: "Từ Thanh Cửu, mau thu hai con ngươi của anh lại!"
"... Ờ." Cậu nhắm mắt lại giống như cam chịu số phận.
Cô tìm phải một tên bạn trai bị thiểu năng trí tuệ à?
Cô nhặt áo khoác trên mặt đất lên rồi mặc vào, sau đó mất vài giây để bình tĩnh: "Chúng ta nói chuyện đi."
"Ừ."
Tô Khuynh đi ra ngoài, Từ Thanh Cửu nhắm mắt theo đuôi sát ngay phía sau.
Hà Tương Bác ở cửa ra vào nhìn thấy Tô Khuynh với vẻ mặt phức tạp đi ở phía trước. Người đi theo phía sau đang cúi thấp đầu, mặt đỏ tới mang tai, chăm chăm theo sát phía sau, thỉnh thoảng lại len lén ngẩng đầu lên nhìn người phía trước, giống hệt một cô vợ nhỏ.
"Anh Hà, lấy hai bộ quần áo sạch giúp em." Tô Khuynh nói.
Hà Tương Bác nhìn hai kẻ ướt sũng này, đành nuốt lại một bụng lời muốn nói: "Tới phòng nghỉ chờ anh."
Sau đó, Tô Khuynh dẫn Từ Thanh Cửu tới phòng nghỉ. Cô cầm hai cái khăn lông, giữ cho mình một cái, rồi ném một cái cho Từ Thanh Cửu: "Bây giờ anh đã phát hiện ra em là con gái rồi, dù sao cũng không giấu anh được nữa, vậy thì thẳng thắn đi. Em đúng là gái giả trai đấy." Cô nhấn mạnh, "Nhưng mà, tuy là như vậy, anh cũng đừng nghĩ tới chuyện trả hàng, em..."
Từ Thanh Cửu đột nhiên cắt đứt lời của cô: "Anh có thể sờ một chút không?"
Tô Khuynh đang định dụ dỗ đe dọa bỗng nghẹn lời.
Thấy cô trợn mắt há hốc mồm nhưng không nói lời nào, Từ Thanh Cửu lại nói thêm: "Chỉ sờ một chút thôi." Cậu nghi ngờ là mình đang sinh ra ảo giác.
Tô Khuynh do dự một chút, rồi đi tới trước mặt cậu, sau đó cầm tay của cậu, bỏ vào trong vạt áo.
Từ Thanh Cửu sửng sốt, sau đó khuôn mặt tuấn tú vốn đã đỏ nay lại càng đỏ hơn.
Cô vẫn còn đè tay của cậu, bởi vì khẩn trương, nên hô hấp cũng dồn dập, giọng nói hơi run rẩy: "Bây giờ sờ cũng đã sờ rồi, anh càng đừng nghĩ tới chuyện trả hàng."
Vẻ mặt Từ Thanh Cửu trở nên mờ mịt: "Trả hàng gì cơ?"
Lớp vỏ bọc đã vỡ nát, Tô Khuynh cũng không ngại nói rõ: "Không phải là anh không thích phụ nữ sao? Là chính miệng anh nói anh chỉ thích đàn ông còn gì."
Từ Thanh Cửu đã kịp hiểu ra ý của cô, sau đó đỏ mặt nói lại: "Cứt chó ấy, anh vốn là trai thẳng, là do em bẻ cong anh mà."
Tô Khuynh nghe mà ngây người: "Cho nên rốt cuộc thì anh thích nam hay thích nữ?"
Từ Thanh Cửu cũng không biết lửa giận trong lòng chui ở đâu ra, cháy vô cùng mạnh, toàn thân chỗ nào cũng khô nóng, tính tình cũng nóng nảy, cậu nói: "Ông đây chỉ thích em!" Con mẹ nó, ai thèm quan tâm em là nam hay là nữ chứ!
Tiếng quát của cậu làm cho Tô Khuynh ngây ngẩn cả người, nhất thời không biết phải nói cái gì cho phải. Cô hơi mất tự nhiên, con ngươi đảo qua đảo lại một vòng rồi sờ sờ mũi hỏi: "Anh sờ… có cảm giác gì?"
Cái quỷ gì vậy? Cô đang nói gì thế này?
Lỗ tai Từ Thanh Cửu hoàn toàn đỏ bừng, lắp bắp nói: "Rất… rất rất mềm."
Tô Khuynh nghẹn lời.
Tài xế già Tô Khuynh bị lật xe rồi. Cô nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, không dám ngẩng đầu lên: "Sờ đủ chưa?"
Còn chưa sờ đủ thì cô sẽ để cho anh tiếp tục sờ một phút đồng hồ nữa, mặc dù cô là size A, nhưng ít ra cũng không phải là vùng đất bằng phẳng.
Từ Thanh Cửu hậm hực thu tay lại.
Tô Khuynh nghẹn lời. Thôi, có phải là vùng đất bằng phẳng hay không sau này lại tham khảo với anh sau vậy. Bây giờ nói chuyện nghiêm chỉnh quan trọng hơn, cô sửa sang lại quần áo, vẻ mặt nghiêm túc, "Anh còn có lời gì muốn nói không?"
Từ Thanh Cửu choàng tấm khăn lông khô ráo của mình lên đầu cô, vụng về lau tóc cho cô: "Trước khi tới đây anh cũng đã đoán được rồi. Hôm nay ở bên ngoài khu căn hộ của em, có một người đàn ông tự xưng là ba của em, nói là tới đó tìm con gái." Anh dừng một chút, giọng điệu không được tự nhiên, "Anh còn nhìn thấy dưới ghế sofa của em có…" Anh chưa từng qua lại với bạn gái, nên có chút xấu hổ mở miệng, "Áo... áo lót."
Tô Khuynh cũng nhớ ra, là chiếc áo lót ren màu hồng phấn kia.
Cô đỏ mặt, đánh lạc hướng, nói: "Chuyện này nói ra rất dài dòng, sau này em sẽ từ từ nói cho anh biết." Vẻ mặt cô trở nên đứng đắn, "Trước tiên phải giải quyết chuyện của hai chúng ta đã."
Từ Thanh Cửu đang lau tóc cho cô bỗng dừng lại: "Hai chúng ta thì có chuyện gì?"
Tô Khuynh suy nghĩ một lát, vẫn còn muốn xác định một chút: "Vậy bây giờ quan hệ của chúng ta là như thế nào?"
Dường như Từ Thanh Cửu không hài lòng khi cô nói như vậy. Cậu choàng khăn lông lên đầu của cô, vò qua vò lại một hồi, khiến cho tóc của cô rối tung rối mù lên, rồi hỏi lại cô bằng giọng điệu âm trầm lạ lùng: "Em nói thử xem?"
Tô Khuynh thử hỏi: "Người yêu à?"
"Nếu không thì sao chứ!" Từ Thanh Cửu nghiến răng nghiến lợi, vừa thẹn vừa giận "Em đã từng sờ người anh rồi, còn muốn quỵt nợ à?"
Tô Khuynh ngu muội: "Em từng sờ anh lúc nào chứ?" Hỏi xong, cô liền nghĩ tới, đúng là sờ rồi, còn sờ đến nỗi anh có phản ứng luôn nữa. Cô bật cười đầy xấu hổ nhưng cũng vô cùng yêu kiều xinh đẹp, "Chuyện đó… anh hùng không nên nhắc lại chuyện dũng cảm năm xưa."
Từ Thanh Cửu bất mãn hừ một tiếng, sau đó lại than thở: "Tô Khuynh, em là con gái thật à." Cậu nâng cằm của cô lên, tỉ mỉ nhìn thật kỹ, "Anh cảm thấy như đang nằm mơ vậy."
Một khuôn mặt xinh đẹp như thế này, tại sao cậu lại không nhìn ra Tô Khuynh là một cô gái xinh đẹp chứ.
Tô Khuynh vươn tay ra, nhéo nhéo khuôn mặt của Từ Thanh Cửu: "Có đau không?"
Đau, không phải là nằm mơ.
Từ Thanh Cửu tiến tới, khẽ cắn môi của cô, cũng hỏi: "Có đau không?" Không ngờ cô ấy lại lừa gạt cậu!
Cô cũng không né tránh, cho phép cậu vừa cắn vừa liếm, giống như một động vật nhỏ có bộ lông mềm mại vậy. Cắn đủ liếm đủ rồi, cậu mới chợt ra vẻ nghiêm chỉnh đứng đắn: "Tô Khuynh, vậy anh không cần làm thụ nữa phải không? Anh…" Nét mặt của anh vừa thẹn thùng vừa mong đợi, "Có thể ở phía trên rồi đúng không?"
Người đàn ông kia không phục, lớn tiếng tranh luận phải trái: "Con gái của tôi cũng sống ở đây."
Bảo vệ gác cổng không hề động đậy, xử lý sự việc theo đúng quy tắc: "Vậy thì mời ông vui lòng gọi điện thoại cho con gái của ông. Nếu cô ấy cho phép thì ông có thể vào trong." Đây là khu căn hộ cao cấp, người ở đây đều là người có tên tuổi. Bộ dạng người này đáng nghi như vậy, ai biết ông ta có phải là phóng viên hay không? Muốn vào trong, hoặc là quét thẻ, hoặc là quét mặt!
Người đàn ông kia cũng rút điện thoại di động ra thật, cúi đầu bấm điện thoại rất lâu, trên trán toàn là mồ hôi, lúc nói chuyện tỏ ra hơi bực bội: "Điện thoại của con gái tôi không liên lạc được, cậu cho tôi vào trong trước đi."
Thế này thì càng đáng nghi hơn rồi.
Sắc mặt bảo vệ gác cổng không thay đổi: "Vậy mời ông vui lòng liên lạc được rồi sau đó mới vào trong."
Người đàn ông liên tục bị từ chối, đã hoàn toàn nổi cáu. Ông ta nổi giận đùng đùng, hắng giọng la hét: "Cậu có ý gì? Đề phòng tôi như đề phòng trộm à."
Đúng vậy, nhìn thế nào cũng thấy giống như phần tử xấu!
Bảo vệ gác cổng duy trì vẻ mặt và giọng điệu lễ phép: "Xin lỗi, đây là quy tắc ở khu căn hộ của chúng tôi, tôi chỉ là người gác cổng, phải tuân thủ quy tắc."
Người đàn ông tức giận đến xù lông. Ông ta vén tay áo lên, hung dữ buông một câu độc ác: "Cậu chờ đó cho tôi. Tôi nhất định sẽ bảo con gái của tôi khiếu nại cậu, sa thải cái đồ nhìn người bằng nửa con mắt như cậu!"
Sắc mặt bảo vệ gác cổng vẫn bình tĩnh: "Ồ, xin cứ tự nhiên." Làm bảo vệ của khu căn hộ dành cho người nổi tiếng, còn có trường hợp lớn nào mà anh ta chưa từng gặp, còn có thể sợ được sao. Anh ta liền hỏi: "Con gái của ông là ai?"
Người đàn ông nói ngay không chút suy nghĩ, bật thốt lên: "Con gái của tôi là ngôi sao lớn, tên là Tô Khuynh." Nói xong, sắc mặt liền thay đổi.
Ông anh bảo vệ gác cổng đáp lại bằng một tiếng cười: "Ha ha."
Tô Khuynh là một em trai cực kì anh tuấn được không hả? Thấy sang bắt quàng làm họ mà cũng không biết viết nháp trước! Đúng là phần tử xấu!
Người đàn ông không còn cách nào khác, ông ta mắng hai câu thô tục, rồi đội mũ lưỡi trai lên cúi đầu rời đi.
Từ Thanh Cửu nhìn chằm chằm vào bóng lưng người đàn ông vài lần, nhưng không thấy được khuôn mặt. Không phải chỉ có giọng nói quen tai, cả bóng lưng cũng giống như đã từng nhìn thấy, cậu đăm chiêu suy nghĩ.
Lúc này, bảo vệ gác cổng quay đầu lại thì đã nhìn thấy Từ Thanh Cửu đang đứng đợi ở bên cạnh, anh ta thân thiện tiến lên chào hỏi: "Cậu Từ, cậu lại tới tìm cậu Tô à."
Lúc nãy người nọ vừa mới bị cản lại, nên cậu hỏi một câu tượng trưng: "Tôi có thể trực tiếp vào thẳng bên trong không?"
"Đương nhiên là được." Cậu thì đâu cần quét thẻ, quét khuôn mặt này là được rồi.
Từ Thanh Cửu đường hoàng đi vào khu căn hộ, trong lòng rất là thoải mái. Xem ra sau này phải khoe tình cảm mặn nồng nhiều một chút, tốt nhất là khắp thiên hạ đều biết cậu là bạn trai của Tô Khuynh.
Lúc này, chuông điện thoại di động của cậu vang lên, là bạn trai... của cậu.
Khóe môi của Từ Thanh Cửu cong lên: "Anh tới rồi."
Tô Khuynh nói: "Em vẫn chưa về tới nơi."
Khóe môi Từ Thanh Cửu chùng xuống: "Bao giờ thì em mới về?" Cậu muốn gặp! Mặt! Bạn! Trai! Ngay! Lập! Tức!
"Em vẫn đang chụp ảnh tuyên truyền."
Không thể gặp mặt bạn trai ngay lập tức, cậu không hài lòng, không vui, cực kì khó chịu: "Em lại trễ hẹn!"
Tô Khuynh dỗ dành: "Ngoan, chờ em một chút."
Từ Thanh Cửu được vuốt lông, không còn tức giận như vậy nữa, cậu lẩm bẩm một tiếng: "Em để cho anh đợi ở cửa à?" Cậu lên tiếng, "Anh cũng đã đi trộm sổ hộ khẩu vì em rồi, nhưng mà em thì ngay cả chìa khóa cửa nhà em cũng không chịu cho anh."
Phải thừa cơ hội này, cướp chìa khóa tới tay mình!
Tô Khuynh lập tức đuối lý: "… Ớ." Sau đó cô rối rắm rất lâu, rồi đành phải khai thật: "Em để chìa khóa dự bị ở dưới thảm cửa ra vào." Cô đã khóa phòng ngủ rồi, chắc là Từ Thanh Cửu cũng không phát hiện được gì đâu.
Từ Thanh Cửu thuận theo lời của cô, nói chuyện vô cùng đương nhiên: "Chìa khóa dự phòng mà giấu dưới thảm cửa ra vào cũng không an toàn chút nào cả, từ nay về sau anh sẽ giữ giúp em, cần dùng gấp thì tìm anh, suốt hai mươi tư tiếng anh đều có thể mang cho em."
Tô Khuynh nghẹn lời.
Hình như có chỗ nào đó không đúng, nhưng không đúng chỗ nào nhỉ? Cúp điện thoại xong, Tô Khuynh gãi gãi đầu. A, phong ấn quan trọng nhất trong hang giặc của cô đã bị chính cô giải trừ mất rồi…
Bên kia, Từ Thanh Cửu lấy được chìa khóa nên vô cùng hí hửng thỏa mãn. Vừa vào phòng, trong lòng cậu chợt tràn ngập sự tò mò. Cậu sờ trái một chút, nhìn phải một chút. Có thể bởi vì đây là nhà của Tô Khuynh, ngay cả chậu cây xương rồng ở ban công cũng vô cùng xinh đẹp, cái gối ôm có hình thù kỳ quái trên ghế sofa kia cũng hết sức đáng yêu. Tâm trạng của cậu cực kì thoải mái, khẽ đạp chân một cái, dang hai tay ra, nằm lên ghế sofa.
Tay cậu vừa đụng vào cái gì vậy? Mềm mềm, cứng cứng…
Từ Thanh Cửu kéo nó ra, vừa nhìn một cái, sắc mặt liền thay đổi, là một cái áo lót màu hồng nhạt, lại còn là áo lót ren. Phần tử xấu ở cổng ra vào vừa rồi…
Ấy vậy mà… điện thoại của Tô Khuynh gọi lúc nào không gọi, lại gọi đúng lúc này.
Không đợi cô nói chuyện, Từ Thanh Cửu đã mở miệng trước, vẻ mặt rất phức tạp: "Em mau về đây đi, anh có chuyện muốn hỏi em."
Tô Khuynh rất khó xử: "Nữ chính bị NG liên tục, em vẫn đang chụp bổ sung."
Cậu rất kiên quyết không cho cô phân bua: "Em mau trở về đi! Ngay bây giờ!"
"Ngoan đi, em chụp xong..."
"Tút tút tút…"
Điện thoại đã bị dập máy.
Tô Khuynh nghẹn lời. Sao đột nhiên lại cáu kỉnh như thế chứ, anh ấy muốn tạo phản à!
Hai mươi phút sau, sau khi nữ chính quảng cáo rơi xuống nước làm bắn những bọt nước màu sắc rực rỡ lên khuôn mặt của cô ta một cách hoàn hảo, cuối cùng Tô Khuynh cũng đã kết thúc công việc.
Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, đập clapper board: "OK!" Ông ta nói vài lời khách sáo theo thông lệ, "Hai vị vất vả quá." Sau đó lại quay đầu nói với nhân viên công tác: "Được rồi, dọn dẹp đồ một chút đi, tôi mời mọi người ăn tối."
Nữ chính Ôn Hinh mỉm cười đồng ý.
"Vai nam chính" Tô Khuynh vẫn còn đang ở trong nước: "Mọi người đi trước đi, tôi sẽ theo sau."
Ôn Hinh mới bước từ dưới nước lên, cơ thể ướt sũng lộ rõ đường cong xinh đẹp, nhưng lớp trang điểm không hề bị nhòe một chút nào. Cô ta ngoái đầu nhìn lại, khẽ cười một tiếng: "Sao anh còn chưa lên vậy, dưới nước có bảo bối à?"
Tô khuynh dựa vào thành bể bơi, mực nước mới vừa tới xương quai xanh. Cô nhíu mày, lộ ra vẻ mặt yêu nghiệt: "Đúng vậy, người đẹp có muốn cùng đi tìm báu vật không."
Ôn Hinh hờn dỗi: "Đáng ghét."
Sau đó, nhân viên công tác đều lục tục đi ra ngoài. Tô Khuynh lại đợi ở trong nước thêm ba phút, tổ chụp ảnh mới dọn xong hết dụng cụ. Người đại diện Hà Tương Bác thấy Tô Khuynh chậm chạp không đi ra ngoài, liền đi vào trong xem tình hình một cái.
Tô Khuynh vẫn còn ở dưới nước, chỉ nhô mỗi cái đầu lên, lộ ra vẻ mặt lo lắng: "Anh Hà, anh đóng cửa lại giúp em trước đi, em sửa sang lại một chút rồi sẽ ra ngoài."
Hà Tương Bác vội vàng lui ra ngoài, đóng cửa xong liền đứng phía sau cửa hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì, anh tới phòng nghỉ chờ em đi."
Suy cho cùng thì cũng là một cô bé, Hà Cùng Bác cũng không tiện hỏi nhiều, đành tạm thời tránh mặt trước.
Lúc này Tô Khuynh mới bật thốt lên một chữ: "F*ck!"
Vải quấn ngực của cô bị rớt mất rồi!
Bởi vì nước sâu vừa tới cổ, mặt nước lại toàn là bong bóng bọt nước màu sắc rực rỡ, nên cô mới đồng ý với đạo diễn quảng cáo, mạo hiểm xuống nước. Cô nghĩ là chỉ cần lộ xương quai xanh thì cũng không có gì, còn có thể hút thêm một lượng fan nữ, nhưng cố tình hôm nay trạng thái của Ôn Hinh lại không tốt, liên tục bị NG. Sau đó vải quấn ngực của cô thành công bỏ mạng, đến giờ vẫn không rõ tung tích, cũng không biết là rơi vào góc nào rồi, suốt mười phút vừa rồi, cô đứng cũng không dám đứng thẳng, hai cái chân già này cũng muốn tàn phế luôn rồi.
Haiz, muốn kiếm tiền sinh hoạt thật chẳng dễ chút nào. Tô Khuynh hít một hơi, bóp lỗ mũi rồi lặn vào trong nước.
Có mười mấy chiếc xe đỗ ở bên ngoài hồ bơi, đạo diễn mời cơm, cả đoàn người ùn ùn đi ra từ hồ bơi.
Đột nhiên có một chiếc xe Phaeton không còn sản xuất nữa đỗ lại ở cửa ra vào. Đàn ông mà, trông thấy xe sang trọng, thì đều ngắm nghía nhiều một chút.
Trợ lý đạo diễn ngạc nhiên thốt lên một tiếng: "Đây không phải là Từ Thanh Cửu sao."
Đạo diễn nhìn chăm chú một lát, quả thật đúng là vị cậu ấm kia, ông ta tiến lên chào hỏi: "Cậu Từ, đến thăm Tô Khuynh à."
Từ Thanh Cửu phóng khoáng thừa nhận, rồi hỏi: "Tô Khuynh đâu rồi?"
"Vẫn đang ở bể bơi đấy."
Từ Thanh Cửu nói cảm ơn, rồi liền đi về phía bể bơi, bước chân có vẻ không thể chờ đợi thêm được nữa rồi. Đạo diễn chống cằm nhìn theo, vẻ mặt tiếc hận: "Một cậu công tử nhà giàu đứng đắn như thế, tại sao lại bị Tô Khuynh bẻ cong chứ."
Trợ lý cười ha ha: "Đạo diễn, tôi thấy trong mắt ông đang đang lộ ra biểu cảm dâm đãng đấy."
Đạo diễn đá một chân qua: "Đi chết đi!"
Bởi vì chụp ảnh quảng cáo, nên đạo diễn bao hết hồ bơi lầu một, lúc này nhân viên công tác đều đã kết thúc công việc rồi, không có một bóng người, chỉ còn một cái hồ bơi, một cái hồ bơi đầy bong bóng bọt nước đủ mọi màu sắc.
Tô Khuynh còn đang ở dưới đáy hồ bơi, tìm hết một vòng, tập trung nhìn kĩ, cuối cùng cũng tìm được vải quấn ngực màu da của cô rồi.
Đúng vào lúc này...
"Tô Khuynh."
Tô Khuynh nghẹn lời. Oh my god! Nghe nhầm rồi, sao cô lại nghe thấy giọng nói của Từ Thanh Cửu được nhỉ.
"Tô Khuynh."
Tô Khuynh nghẹn lời. F*ck! Đúng là anh ấy thật!
Từ Thanh Cửu đi tìm một vòng quanh bể bơi, vẫn không nhìn thấy một bóng người, cậu nóng nảy: "Tô Khuynh! Tô Khuynh!"
Tô Khuynh nghẹn lời. Anh đi mau đi, ông đây sắp không nhịn thở nổi nữa rồi!
Sau đó, liền thật sự không còn nghe thấy tiếng nói nữa. Tô Khuynh vội vàng vươn tay ra với tới chỗ tấm vải quấn ngực kia, nhưng mà...
Một tiếng ào ào vang lên, bọt nước văng khắp nơi, bong bóng bọt nước nhiều màu sắc rực rỡ trôi dạt dập dềnh, có một khối nặng đột nhiên rơi vào trong nước.
Tô Khuynh đang cầm tấm vải quấn ngực trong tay liền ngây người.
Từ Thanh Cửu cũng ngây người, nhìn chằm chằm vào ngực của Tô Khuynh…
Xong rồi!
Tô Khuynh hít vào một hơi, cô lập tức bị sặc nước: "Khụ khụ khụ…" Cô vội vàng đứng dậy từ trong nước, nắm lấy lan can rồi thở mạnh. Tô Khuynh thở gấp xong liền quay đầu lại, che tấm vải quấn ngực ở phía trước, tức giận đến trợn mắt, "Anh còn nhìn à!"
Khuôn mặt Từ Thanh Cửu bỗng đỏ bừng, cậu sững sờ chuyển mắt qua chỗ khác, rồi lại vụng trộm liếc qua: "Ngực của em..."
Tô Khuynh hừ một tiếng, vừa thẹn vừa giận: "Lại muốn nói là cơ ngực em to nữa hả?"
Từ Thanh Cửu giống hệt một tên ngốc, cậu sờ lên lỗ tai, rồi lại sờ lên mũi, cuối cùng sờ lên gáy, lúng ta lúng túng hỏi: "Em là con… con… con gái à?"
Nếu không thì sao!!! Cơ ngực đàn ông có thể to như vậy được không? Đây quả thực là một loại sỉ nhục với dáng người của cô! Cô đang muốn giải thích thì…
"Tô Khuynh."
Hai người trong hồ bơi đều sững sờ.
Cửa vẫn còn mở, Hà Tương Bác không nghe thấy tiếng đáp lại nên bước vào: "Tô..."
Tô Khuynh còn đang ngu muội, thì Từ Thanh Cửu đã nhào qua, ôm chầm lấy cô, giữ chặt trong ngực, rồi quay đầu gào lên: "Cút ra ngoài!"
Hà Tương Bác nín thinh.
Anh ta có thể cút đi, nhưng cậu ta có thể buông tay không? Lỡ lau súng cướp cò thì ai chịu trách nhiệm! Hà Tương Bác che mắt lại, không thể nào nhìn được, không thể nào nhìn được nữa!! Anh ta mang theo một tâm trạng phức tạp của người cha già, đóng cửa lại, rồi đi ra ngoài coi chừng.
Tên ngốc họ Từ nghiêng đầu qua: "Đi rồi." Tên ngốc họ Tô cúi đầu xuống: "Ừ, đi rồi."
Cô còn chưa kịp quấn ngực lại, cứ như vậy dán vào người anh không có gì cản ở giữa. Một người mềm mại, một người cứng rắn, quần áo mặc trên người lại mỏng manh, hình dáng cơ thể hiện ra rõ ràng.
Sau đó, sợ nhất là bầu không khí yên tĩnh.
Không biết ngọn gió yêu ma thổi từ đâu tới, đột nhiên thổi qua đây. Tô Khuynh sợ run cả người, cô hoàn hồn: "Anh còn không chịu buông tay à?"
Từ Thanh Cửu chậm mất nửa nhịp mới kịp phản ứng: "… Ờ."
Sau đó anh nới lỏng tay ra, tiếp tục nhìn vào phía trước của cô giống hệt như như kẻ ngốc.
Tô Khuynh bị nhìn chằm chằm đến phát rùng mình, cô che ngực không cho cậu nhìn: "Quay mặt đi ngay!"
Lúc này tên ngốc họ Từ mới như bừng tỉnh từ trong mộng. Cậu xoay đầu đi, rồi cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, cảm giác mềm mại này… Từng giọt từng giọt chất lỏng màu đỏ rơi xuống trên mặt nước đầy bong bóng bọt nước màu sắc rực rỡ. Cậu sờ mũi một cái.
F*ck, chảy máu mũi rồi!
Tô Khuynh run rẩy bắt tay vào mặc quần áo xong xuôi, sau đó lên bờ: "Em ổn rồi."
Lúc này Từ Thanh Cửu mới cúi gằm đầu, bò lên trên mặt nước, ánh mắt không biết nên nhìn chỗ nào, liền cúi đầu xuống, mái tóc ướt nhẹp vẫn còn nhỏ nước tí tách, bộ não thì nhũn như con chi chi. Con ngươi của cậu đảo qua đảo lại, chỉ dám len lén liếc nhìn cô, cố ý vô tình ngắm ngực của cô, nhưng lại ngắm rất nhiệt tình!
Cái tên háo sắc này!
Cô đá bong bóng bọt nước qua chỗ cậu: "Từ Thanh Cửu, mau thu hai con ngươi của anh lại!"
"... Ờ." Cậu nhắm mắt lại giống như cam chịu số phận.
Cô tìm phải một tên bạn trai bị thiểu năng trí tuệ à?
Cô nhặt áo khoác trên mặt đất lên rồi mặc vào, sau đó mất vài giây để bình tĩnh: "Chúng ta nói chuyện đi."
"Ừ."
Tô Khuynh đi ra ngoài, Từ Thanh Cửu nhắm mắt theo đuôi sát ngay phía sau.
Hà Tương Bác ở cửa ra vào nhìn thấy Tô Khuynh với vẻ mặt phức tạp đi ở phía trước. Người đi theo phía sau đang cúi thấp đầu, mặt đỏ tới mang tai, chăm chăm theo sát phía sau, thỉnh thoảng lại len lén ngẩng đầu lên nhìn người phía trước, giống hệt một cô vợ nhỏ.
"Anh Hà, lấy hai bộ quần áo sạch giúp em." Tô Khuynh nói.
Hà Tương Bác nhìn hai kẻ ướt sũng này, đành nuốt lại một bụng lời muốn nói: "Tới phòng nghỉ chờ anh."
Sau đó, Tô Khuynh dẫn Từ Thanh Cửu tới phòng nghỉ. Cô cầm hai cái khăn lông, giữ cho mình một cái, rồi ném một cái cho Từ Thanh Cửu: "Bây giờ anh đã phát hiện ra em là con gái rồi, dù sao cũng không giấu anh được nữa, vậy thì thẳng thắn đi. Em đúng là gái giả trai đấy." Cô nhấn mạnh, "Nhưng mà, tuy là như vậy, anh cũng đừng nghĩ tới chuyện trả hàng, em..."
Từ Thanh Cửu đột nhiên cắt đứt lời của cô: "Anh có thể sờ một chút không?"
Tô Khuynh đang định dụ dỗ đe dọa bỗng nghẹn lời.
Thấy cô trợn mắt há hốc mồm nhưng không nói lời nào, Từ Thanh Cửu lại nói thêm: "Chỉ sờ một chút thôi." Cậu nghi ngờ là mình đang sinh ra ảo giác.
Tô Khuynh do dự một chút, rồi đi tới trước mặt cậu, sau đó cầm tay của cậu, bỏ vào trong vạt áo.
Từ Thanh Cửu sửng sốt, sau đó khuôn mặt tuấn tú vốn đã đỏ nay lại càng đỏ hơn.
Cô vẫn còn đè tay của cậu, bởi vì khẩn trương, nên hô hấp cũng dồn dập, giọng nói hơi run rẩy: "Bây giờ sờ cũng đã sờ rồi, anh càng đừng nghĩ tới chuyện trả hàng."
Vẻ mặt Từ Thanh Cửu trở nên mờ mịt: "Trả hàng gì cơ?"
Lớp vỏ bọc đã vỡ nát, Tô Khuynh cũng không ngại nói rõ: "Không phải là anh không thích phụ nữ sao? Là chính miệng anh nói anh chỉ thích đàn ông còn gì."
Từ Thanh Cửu đã kịp hiểu ra ý của cô, sau đó đỏ mặt nói lại: "Cứt chó ấy, anh vốn là trai thẳng, là do em bẻ cong anh mà."
Tô Khuynh nghe mà ngây người: "Cho nên rốt cuộc thì anh thích nam hay thích nữ?"
Từ Thanh Cửu cũng không biết lửa giận trong lòng chui ở đâu ra, cháy vô cùng mạnh, toàn thân chỗ nào cũng khô nóng, tính tình cũng nóng nảy, cậu nói: "Ông đây chỉ thích em!" Con mẹ nó, ai thèm quan tâm em là nam hay là nữ chứ!
Tiếng quát của cậu làm cho Tô Khuynh ngây ngẩn cả người, nhất thời không biết phải nói cái gì cho phải. Cô hơi mất tự nhiên, con ngươi đảo qua đảo lại một vòng rồi sờ sờ mũi hỏi: "Anh sờ… có cảm giác gì?"
Cái quỷ gì vậy? Cô đang nói gì thế này?
Lỗ tai Từ Thanh Cửu hoàn toàn đỏ bừng, lắp bắp nói: "Rất… rất rất mềm."
Tô Khuynh nghẹn lời.
Tài xế già Tô Khuynh bị lật xe rồi. Cô nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, không dám ngẩng đầu lên: "Sờ đủ chưa?"
Còn chưa sờ đủ thì cô sẽ để cho anh tiếp tục sờ một phút đồng hồ nữa, mặc dù cô là size A, nhưng ít ra cũng không phải là vùng đất bằng phẳng.
Từ Thanh Cửu hậm hực thu tay lại.
Tô Khuynh nghẹn lời. Thôi, có phải là vùng đất bằng phẳng hay không sau này lại tham khảo với anh sau vậy. Bây giờ nói chuyện nghiêm chỉnh quan trọng hơn, cô sửa sang lại quần áo, vẻ mặt nghiêm túc, "Anh còn có lời gì muốn nói không?"
Từ Thanh Cửu choàng tấm khăn lông khô ráo của mình lên đầu cô, vụng về lau tóc cho cô: "Trước khi tới đây anh cũng đã đoán được rồi. Hôm nay ở bên ngoài khu căn hộ của em, có một người đàn ông tự xưng là ba của em, nói là tới đó tìm con gái." Anh dừng một chút, giọng điệu không được tự nhiên, "Anh còn nhìn thấy dưới ghế sofa của em có…" Anh chưa từng qua lại với bạn gái, nên có chút xấu hổ mở miệng, "Áo... áo lót."
Tô Khuynh cũng nhớ ra, là chiếc áo lót ren màu hồng phấn kia.
Cô đỏ mặt, đánh lạc hướng, nói: "Chuyện này nói ra rất dài dòng, sau này em sẽ từ từ nói cho anh biết." Vẻ mặt cô trở nên đứng đắn, "Trước tiên phải giải quyết chuyện của hai chúng ta đã."
Từ Thanh Cửu đang lau tóc cho cô bỗng dừng lại: "Hai chúng ta thì có chuyện gì?"
Tô Khuynh suy nghĩ một lát, vẫn còn muốn xác định một chút: "Vậy bây giờ quan hệ của chúng ta là như thế nào?"
Dường như Từ Thanh Cửu không hài lòng khi cô nói như vậy. Cậu choàng khăn lông lên đầu của cô, vò qua vò lại một hồi, khiến cho tóc của cô rối tung rối mù lên, rồi hỏi lại cô bằng giọng điệu âm trầm lạ lùng: "Em nói thử xem?"
Tô Khuynh thử hỏi: "Người yêu à?"
"Nếu không thì sao chứ!" Từ Thanh Cửu nghiến răng nghiến lợi, vừa thẹn vừa giận "Em đã từng sờ người anh rồi, còn muốn quỵt nợ à?"
Tô Khuynh ngu muội: "Em từng sờ anh lúc nào chứ?" Hỏi xong, cô liền nghĩ tới, đúng là sờ rồi, còn sờ đến nỗi anh có phản ứng luôn nữa. Cô bật cười đầy xấu hổ nhưng cũng vô cùng yêu kiều xinh đẹp, "Chuyện đó… anh hùng không nên nhắc lại chuyện dũng cảm năm xưa."
Từ Thanh Cửu bất mãn hừ một tiếng, sau đó lại than thở: "Tô Khuynh, em là con gái thật à." Cậu nâng cằm của cô lên, tỉ mỉ nhìn thật kỹ, "Anh cảm thấy như đang nằm mơ vậy."
Một khuôn mặt xinh đẹp như thế này, tại sao cậu lại không nhìn ra Tô Khuynh là một cô gái xinh đẹp chứ.
Tô Khuynh vươn tay ra, nhéo nhéo khuôn mặt của Từ Thanh Cửu: "Có đau không?"
Đau, không phải là nằm mơ.
Từ Thanh Cửu tiến tới, khẽ cắn môi của cô, cũng hỏi: "Có đau không?" Không ngờ cô ấy lại lừa gạt cậu!
Cô cũng không né tránh, cho phép cậu vừa cắn vừa liếm, giống như một động vật nhỏ có bộ lông mềm mại vậy. Cắn đủ liếm đủ rồi, cậu mới chợt ra vẻ nghiêm chỉnh đứng đắn: "Tô Khuynh, vậy anh không cần làm thụ nữa phải không? Anh…" Nét mặt của anh vừa thẹn thùng vừa mong đợi, "Có thể ở phía trên rồi đúng không?"
Danh sách chương